"Tôi không có, tôi có thể làm chuyện gì có lỗi với ả chứ?" Trần Hà cảm thấy rất oan ức, "Chúng tôi quen nhau còn chưa được một tháng... Đúng, không sai, tôi thừa nhận tôi chỉ vì tiền của ả. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô ả cũng đâu coi trọng con người tôi? Sợ là ngay từ đầu ả chỉ muốn tìm người để gánh tội..."

Nói đến đây, Trần Hà đã cực kỳ phẫn nộ. Hắn không phải đồ ngu, vừa nói ra đã hiểu ngay.

"Hai người làm sao quen nhau?" Giản Ngôn hỏi.

"Ở quán bar..." Trần Hà nhớ lại, sắc mặt hơi khó coi, "Tôi thấy cô ta uống rượu một mình, ừm... ăn mặc rất sang trọng, tôi liền qua đó bắt chuyện. Lúc đó cô ta say rồi, còn khóc lóc kể lể chồng cô ta ức hiếp cô ta thế nào, tôi mới an ủi cô ta, sau đó... cứ thế mà quen thôi."

Hắn biết mình đã gặp phiền phức lớn, nên đành trung thực kể lại mọi chuyện.

Giản Ngôn và A Từ liếc nhìn nhau, nhịn không được lắc đầu. Trần Hà ngay từ đầu đã không có ý tốt, nói không chừng chính vì điều này mà Lục Vũ Tình mới chọn hắn làm kẻ chết thay.

"Chồng cô ta ức hiếp cô ta thế nào?" A Từ hỏi.

"Chồng cô ả ngoại tình, thậm chí còn đưa tình nhân về nhà trước mặt ả."

Giản Ngôn nhớ đến tình cảnh phòng ngủ trong nhà Nghiêm Mặc, khó hiểu hỏi: "Vì sao Lục Vũ Tình không ly hôn với chồng cô ta từ sớm? Trước đó anh còn nói, Lục Vũ Tình kêu anh đến nhà cô ta lấy lại chứng cứ ngoại tình, nhưng chồng cô ta không phải cũng ngoại tình hay sao? Lẽ nào cô ta không có chứng cứ? Hai bên đều ngoại tình, dù có ly hôn thì cũng là ông ăn chả bà ăn nêm, chứng cứ đâu còn quan trọng nữa?"

"Làm gì không có chứng cứ? Nhưng vô dụng thôi..." Trần Hà lắc đầu, vẻ mặt châm chọc, "Bọn họ đã làm công chứng tài sản trước khi kết hôn, hiện tại đa số tài sản đều là của Nghiêm Mặc, nếu ly hôn thì Lục Vũ Tình cũng không được chia cắc nào. Cho nên cô ta thà không ly hôn, thà đi ngoại tình, chỉ để trả thù chồng mình... Mấy ngày trước, tự dưng cô ta nói cô ta đang chuẩn bị ly hôn, lúc ấy tôi còn khuyên cô ta đừng kích động. Không ngờ... ly hôn chỉ là giả thôi... Thật ra, cô ta vốn muốn giết chồng mình..."

"Anh dựa vào đâu mà nói cô ta vốn muốn giết chồng? Có chứng cứ không?"

"Không có, nhưng cô ta..." Trần Hà cắn răng, nói: "Cô ta từng nói với tôi, cô ta muốn giết chồng mình, còn hỏi tôi có dám ra tay hay không. Ả nói nếu giết chồng ả, tất cả tài sản đều là... của chúng tôi. Dù tôi rất yêu tiền, nhưng nào dám giết người chứ, tôi tất nhiên từ chối ngay. Mấy ngày sau cô ta nói muốn ly hôn, quá rõ rồi còn gì? Cô ta rõ là đã mưu tính trước, đầu tiên muốn tôi giết người, tôi không đáp ứng nên cô ta đành tự mình đi giết, sau đó vu oan cho tôi."

Không thể không nói, phân tích của Trần Hà cũng rất hợp lý.

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Giản Ngôn cúi đầu trầm mặc, A Từ đang định an ủi hắn, hắn chợt hỏi một câu: "Lục Vũ Tình là hung thủ à?"

"Dạ." A Từ gần như trả lời câu hỏi của Giản Ngôn theo bản năng, vừa nói xong sắc mặc cũng biến đổi.

Nhưng Giản Ngôn không hỏi vì sao cậu biết Lục Vũ Tình là hung thủ, chỉ trực tiếp gọi điện bảo Lão Cao dẫn Lục Vũ Tình về cục.

A Từ ngốc ngốc nhìn hắn gọi điện, lo lắng bất an chờ hắn chất vấn mình, nhưng Giản Ngôn dường như không có ý muốn hỏi.

Đi được vài bước, Giản Ngôn bỗng nhiên quay lại nhìn A Từ.

A Từ lo sợ trong lòng, lại nghe thấy Giản Ngôn nói: "Anh vẫn cảm thấy chuyện tráo đổi vật chứng quá mức kỳ lạ. Kẻ kia làm sao biết chúng ta tìm được vật chứng, làm sao biết Đầu Gỗ mang vật chứng về sẽ đi ngang qua đó? Còn tên cướp kia nữa, chuyện xảy ra quá ư trùng hợp."

A Từ không biết Giản Ngôn thấy lời cậu nói vừa rồi không có vấn đề, hay là nhận ra rồi mà cố ý không nói tới. Nhưng Giản Ngôn đã không nói thì A Từ cũng không nhiều lời.

"Tên cướp kia không giống đang nói dối, dường như hắn hoàn toàn không liên quan đến vụ án này." A Từ trầm ngâm một chút, hỏi: "Chuyện này chỉ có anh và Đầu Gỗ biết?"

"Chỉ có hai người bọn anh biết." Giản Ngôn gật đầu, "Anh vốn muốn gọi điện cho đồng nghiệp bên Pháp chứng, nhưng vì nghe điện thoại của Trương giáo sư mà chưa kịp gọi."

Giản Ngôn dừng một chút, nói tiếp: "Anh khẳng định chưa từng tiết lộ thông tin này, còn Đầu Gỗ thì..."

"Đầu Gỗ sẽ không nói." A Từ thuận miệng đáp.

Giản Ngôn thật chất cũng không nghi ngờ Đàm Mộc, nhưng nghe thấy A Từ nói như vậy, hắn nhịn không được híp mắt, nói: "Em hiểu cậu ta quá ha?"

A Từ nghe được mùi giấm chua, hơi ảo não, nhanh chóng nghĩ ra lời giải thích: "Ý em là, nếu là Đầu Gỗ thì ảnh cứ đổi luôn chai thuốc là được rồi, thần không biết quỷ không hay, thuận tiện biết bao nhiêu? Cần gì phải đi một vòng lớn để diễn một màn như thế?"

Dừng một chút, lại nói: "Hơn nữa, em tin tưởng mắt nhìn người của anh, người dưới tay anh làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Cho nên, có phải vô ý bị lộ ra hay không? Nhưng trên đường đi Đầu Gỗ không nhận điện thoại, cũng chưa từng gặp ai khác... Không lẽ là... máy nghe trộm?"

Hai người đều không tiếp xúc với người bên ngoài, trong thời gian ngắn như vậy, chỉ có một khả năng là khi bọn họ tìm được chai thuốc trong nhà Nghiêm Mặc thì tin tức đã bị lộ ra. Nếu thật là máy nghe trộm thì sẽ ở trên người Giản Ngôn hoặc Đàm Mộc, hoặc ngay trong nhà Nghiêm Mặc.

Hai người sắc mặt nghiêm trọng liếc nhìn nhau, cùng nhau đi về phòng làm việc.

Đi được hai bước, Giản Ngôn chợt nhớ ra chuyện gì đó, lấy điện thoại ra xem giờ, có lỗi nhìn A Từ: "Thẩm vấn trễ quá, em có đói không?"

A Từ còn đang nghĩ tới máy nghe trộm, không kịp phản ứng: "Dạ?"

Đúng lúc đó Tiểu Hắc từ trong phòng đi ra, Giản Ngôn lớn tiếng gọi hắn: "Mọi người chắc chưa ăn cơm đâu hả? Trưa này tôi đãi, cậu đi gọi đồ ăn đi, không phải cậu thích chọn món lắm sao?"

Tiểu Hắc sững sờ, bình thường Giản Ngôn rất lười biếng, nhưng hễ có vụ án thì hắn sẽ hóa thành kẻ cuồng công việc, thường bận đến quên cả thời gian, chuyện ăn uống luôn phải nhờ người khác nhắc nhở. Thế mà hôm nay hắn còn mời mọi người ăn cơm, thật không thể không khiến Tiểu Hắc kinh hãi.

Không hiểu sao Tiểu Hắc lại cảm thấy, hôm nay Giản Ngôn nhớ được chuyện ăn cơm là vì có mặt A Từ.

Chuyện lần trước Tiểu Hắc vẫn cảm thấy có lỗi với A Từ, lúc này có cơ hội lấy lòng liền chủ động hỏi: "A Từ, cậu thích ăn món gì? Khẩu vị của mọi người tôi biết cả rồi, chỉ có cậu là chưa biết thôi."

A Từ thuận miệng nói: "Tôi không kén ăn, món gì cũng ăn được."

Giản Ngôn bổ sung: "Đừng gọi mấy món cay, thanh đạm một chút."

A Từ nhìn Giản Ngôn, nhỏ giọng nói: "Thật ra em cũng biết ăn cay..."

Giản Ngôn trừng A Từ một cái, nói: "Thương thế còn chưa lành đâu, ăn cay cái gì?"

Tiểu Hắc còn chưa kịp nói gì đã thấy Giản Ngôn ngay lập tức chuyển sang vẻ mặt dịu dàng, giọng điệu đầy cưng chiều: "Chờ thương thế em lành lại, em muốn ăn cái gì anh cũng ăn với em."

Đây là Giản Ngôn mà hắn biết sao? Nhớ tới sáng nay chỉ vì một câu "Tuyệt phối" mà được cho nghỉ đông, Tiểu Hắc đột nhiên cảm thấy đau mắt quá, chỉ nói "Tôi đi kêu đồ ăn đây" đã xoay người chạy mất.

"Đói tới vậy à?" Giản Ngôn khó hiểu nhìn bóng lưng Tiểu Hắc, đoạn quay lại nhìn A Từ: "Em cũng đói muốn chết hả?"

Mắt A Từ vẫn đầy ý cười: "Em còn chịu được."

Hai người cùng nhau đi vào phòng làm việc, Tiếu Tiếu nhìn thấy bọn họ, vội nói: "Vừa nãy Tiểu Nghê có đem đồ uống tới, hai người mau chọn đi."

Tiểu Nghê tên là Nghê Bách, là một người câm điếc, mở một cửa hàng tiện lợi ở cổng cục thành phố. Mỗi tháng Giản Ngôn đều đặt đồ ăn thức uống ở đó để chiêu đãi Tổ trọng án, cứ cách vài ngày Tiểu Nghê sẽ giao hàng một lần.

Giản Ngôn lấy một bình trà sữa từ trong túi ra, mở nắp nhưng không uống, tiện tay đưa cho A Từ, nói: "Em uống cái này đi."

Sau đó, lại tiện tay cầm một bình nước khoáng lên uống.

"Cảm ơn." A Từ cúi đầu ưu nhã uống một ngụm trà sữa, có vẻ vô cùng quen thuộc.

Người trong phòng đều lo làm việc của mình, không ai chú ý đến hành động của hai người, nhưng Hướng Dương vừa mới bước vào đã nhìn thấy hết.

Hướng Dương ngơ ngác, A Từ không phải tốt nghiệp trường Cảnh sát loại giỏi sao? Lần trước không phải còn tay không tấc sắt đánh bại bảy tám tên lưu manh giải cứu Giản Ngôn sao? Một người lợi hại như vậy mà không vặn nổi cái nắp bình?

Nhưng bất luận là Giản Ngôn hay A Từ đều không cảm thấy có gì không đúng.

Chẳng lẽ mình mới là kẻ bất thường? Hướng Dương đăm chiêu nhìn thoáng qua đôi mắt tươi cười của A Từ, rồi bỗng dưng quay lại nhìn Tiếu Tiếu. Ngay cả A Từ cũng cần người ta mở nắp giùm, vậy nếu hắn mở giúp một cô gái như Tiếu Tiếu thì chắc cũng không đột ngột lắm đâu ha?

Đúng lúc đó Tiếu Tiếu cũng đang cầm một bình trà sữa, Hướng Dương kích động, vừa định đi tới đã thấy Tiếu Tiếu mở nắp bình bằng hai ngón tay, rồi một hơi uống hết gần nửa bình.

Hướng Dương: "..."

Giản Ngôn và A Từ đi tìm Đàm Mộc, nói với Đàm Mộc những suy luận về máy nghe trộm. Đàm Mộc ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy đây là khả năng duy nhất.

Nhưng mà, trên người Đàm Mộc lẫn Giản Ngôn đều không tìm được máy nghe trộm.

"Vậy thì chỉ có thể ở trong nhà Nghiêm Mặc thôi?" Đàm Mộc ngẩng đầu, "Sếp, tôi tới nhà Nghiêm Mặc tìm nha?"

A Từ hơi lo lắng: "Hôm qua không phải anh đã thức suốt đêm sao, bằng không..."

"Một đêm thì có là gì đâu?" Tinh thần Đàm Mộc quả thật rất tốt, "Chúng ta làm nghề này mà còn sợ thức đêm à? Phải không, Sếp?"

Giản Ngôn thấy hôm nay Đàm Mộc có ý chí chiến đấu rất cao, biết cậu còn để ý chuyện làm mất vật chứng nên Giản Ngôn cũng không ngăn cản, gật đầu nói: "Được, tìm người đi cùng cậu đi."

Giản Ngôn nhìn lướt một vòng, Thẩm Băng Niệm chủ động giơ tay: "Sếp, cho tôi đi với Đầu Gỗ đi."

"Được." Giản Ngôn gật đầu, theo bản năng nhìn Trình Tử Khiêm.

Hắn vừa nghĩ đến việc A Khiêm thích Thẩm Băng Niệm, có nên tạo cơ hội cho A Khiêm hay không? Nhưng nhớ tới chuyện mấy đồng nghiệp kia từng giúp Thẩm Băng Niệm theo đuổi mình, nhớ lại tâm tình buồn bực của mình khi đó thì hắn đã ngưng ngay suy nghĩ này. Bản thân mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác, nếu Trình Tử Khiêm thật sự thích Thẩm Băng Niệm thì nên tự mình theo đuổi.

Giản Ngôn không gọi Trình Tử Khiêm thì Thẩm Băng Niệm lại gọi: "Sếp, cho A Khiêm đi cùng đi. A Khiêm giỏi nhất là tìm đồ mà."

Giản Ngôn có chút kinh ngạc, theo bản năng nhìn A Từ, trùng hợp A Từ cũng nhìn lại hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều sửng sốt.

Giản Ngôn tằng hắng một cái, nói: "Được thôi, ăn cơm rồi hẳn đi, tôi đã bảo Tiểu Hắc đi gọi thức ăn rồi."

"Không được, chúng tôi phải đi tìm đồ trước." Thẩm Băng Niệm cười với Trình Tử Khiêm, "A Khiêm, đi thôi!"

Mấy người vừa rời đi thì nhà hàng đưa đồ ăn đến, Tiếu Tiếu đứng trước cửa kêu lên: "Nhanh qua đây ăn nè!"

Sau đó, Hướng Dương chất vấn: "Tiểu Hắc! Sao đồ ăn hôm nay nhạt nhẽo vậy hả?"

Tiểu Hắc nhìn thoáng qua Giản Ngôn và A Từ, làm bộ không nghe thấy.

Giản Ngôn đi tới, cầm đũa gõ lên đầu Hướng Dương một cái: "Tôi thấy cậu nóng quá rồi, đặc biệt cho cậu giải nhiệt."

Hướng Dương lại một lần nữa ngơ ngác, hắn bị nhiệt khi nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện