Các loại thông báo cùng mời mọc ùn ùn kéo tới, dù Nhậm Sâm đã sàng lọc qua rất nhiều, mỗi ngày Thịnh Đản đều được sắp xếp kín lịch trình.

Công ty trước vẫn còn lo lắng cô biến mất lâu như vậy, tiền đồ có thể bị ảnh hưởng hay không.

Bây giờ nhìn lại, tất cả lo lắng đều là dư thừa.

Sau khi cắt đứt lời mời thứ N lấy bài phỏng vấn qua điện thoại, Nhậm Sâm quay đầu, liếc nhìn Thịnh Đản tựa bên cửa sổ sát đất, hỏi "Như thế nào, phòng này có hài lòng không?"

"Hài lòng! Cực kỳ hài lòng! Anh không biết sao? Thịnh Đản vẫn mơ ước có thể ở loại phòng có nóc nhà nghiêng phục thức đấy." Không đợi Thịnh Đản phát biểu ý kiến, Lục Y Ti theo cô đến xem phòng ốc cũng không thể chờ đợi mà trách móc rồi.

"Vậy thì căn này, không thành vấn đề chứ? Cách tòa nhà của Thích Huyền cũng gần, như vậy sau này hai người cũng tham dự hội nghị mà nói, tôi nhận cũng dễ dàng."

"Phòng ốc không có vấn đề, nhưng. . . . . . Tiền mướn có thể rất quý hay không?" Thịnh Đản hỏi rất là lúng túng.

Trước đây cha cô nhất thời xúc động liền đem mướn nhà trọ cho cô lui tới, vốn định đem cô về nhà ở, nhưng Thịnh Đản nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt mới chỉ, chỉ có Sâm ca, Cẩm ca cùng Lục Y Ti biết cô là con gái Thẩm Phi, nếu như ở trong nhà mà nói, sớm muộn sẽ bị truyền thông biết, Thịnh Đản không muốn tầng quan hệ này bị đào móc ra ngoài, nói như vậy, nhất định sẽ có người cho là cô cùng nhau đi tới, dựa vào đều là ba cô.

Cho nên cô chỉ có thể nhờ Sâm ca giúp cô tìm phòng ốc khác. Vấn đề là. . . . . . Lúc cô nhờ, quên nói nhiều một câu, cô không có tiền.

"Tiền mướn à, công ty sẽ gánh chịu, đây là cho nghệ sĩ tá túc." Nhậm Sâm cười khẽ gỡ bỏ băn khoăn của cô.

"Như vậy à. . . . . ." Thịnh Đản nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trên hợp đồng xác thực có nói qua có thể hướng công ty xin ký túc xá, nếu như vậy, cô cũng không khách khí, "Vậy thì căn này được không."

"Được, một hồi tôi sai người giúp cô đi làm thủ tục, tính toán lúc nào thì chuyển tới? Tôi giúp cô liên lạc với công ty chuyển nhà."

"Không cần liên lạc, em cũng không có đồ gì, sau khi công việc kết thúc thì làm phiền tài xế đưa em về nhà lấy chút trang phục, hôm nay em muốn chuyển vào luôn, có thể không?" Phòng ốc tinh trang hoàng như vậy, không phải được gọi là giỏ xách vào ở sao? Bây giờ đối với Thịnh Đản mà nói, dễ dàng, mau lẹ chính là trọng điểm.

"Có thể." Nghe vậy, Nhậm Sâm lật hành trình của cô ra, cho ra câu trả lời khẳng định chắc chắn, đồng nghiệp lại nhíu nhíu mày, muốn nói lại thôi.

"Thế nào?" Tâm hiếu kỳ của Thịnh Đản thành công được nâng lên.

"Gần đây có một buổi biểu diễn trao giải lớn, người chịu trách gửi thiệp mời cho cô, muốn cô dời đến trường tú, có hứng thú không?"

Thịnh Đản khốn hoặc nghiêng đầu: "Chuyện như vậy không phải từ trước đến giờ cũng đều do anh quyết định?"

"Là như vậy. . . . . . Tôi nghe ngóng, trong danh sách muốn mời có Tùy Trần, cậu ấy đã đồng ý với người chịu trách nhiệm là sẽ tham dự rồi." Rốt cuộc Nhậm Sâm cũng nói ra nguyên nhân để cho anh phun ra nuốt vào mãi.

"Thật sao?" Cô hết sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh, "Có thể giúp em từ chối không?"

". . . . . ." Mặc dù đã đoán trước được đáp án, nhưng Nhậm Sâm vẫn tránh không được thất vọng.

Bây giờ Thịnh Đản rất nhu thuận lại nghe lời, tất cả công việc sắp xếp cho cô, cô đều sẽ liều mạng làm mà không bắt bẻ. Chỉ có một chút, mặc dù cô chưa từng nói rõ, nhưng hành động của cô đủ để chứng minh, tất cả công việc gì có khả năng nhìn thấy Tùy Trần, cô đều sẽ không nhận, dù cơ hội kia khá hơn nữa, cô cũng không yêu thích.

Nhưng anh yêu thích! Cái loại lễ kỉ niệm lớn này, vô luận là người chịu trách nhiệm, hay người đảm nhận, truyền thông ủng hộ, thậm chí tiền tài trợ, cô hẳn là nên đi làm thân .

Đang ở lúc anh cau mày, không biết nên làm như thế nào khuyên thì Lục Y Ti đột nhiên rống lên: "Không muốn! Không thể từ chối! Người đại diện ca ca, đi giúp cô nhận!"

"Tớ không muốn!" Đối mặt với bạn tốt cường thế, Thịnh Đản cự tuyệt cũng bộc phát cứng rắn.

"Nhất định phải đi!"

"Cũng không cần!"

"Cậu dám không nhận tớ liền tuyệt giao với cậu!"

> mãnh

"Suy tính? Tình bạn của chúng ta còn cần cậu suy tính? Cậu cũng quá làm cho người ta thất vọng đi." Lục Y Ti rất thành công, tiêu điểm mơ hồ, lúc Nhậm Sâm muốn ủng hộ thì cô lại rất không có giác ngộ mà đem đề tài vòng trở lại, "Tớ nói này Thịnh Đản, mượn một chút lời thoại của ba cậu, đừng làm cho tổ tiên nhà cậu mất thể diện được không? Tại sao cậu phải tránh anh ta, hẳn là anh ta không có mặt mũi tới gặp cậu mới đúng. Chính là muốn đi, còn phải bày ra trạng thái tốt nhất, khiến kẻ khinh người kia biết, không có anh ta sống còn đặc sắc hơn!"

". . . . . ." Ưmh, nghe, giống như là rất có đạo lý.

"Rất có đạo lý, phải hay không? Vậy thì đi đi."

Thịnh Đản cơ hồ có lẽ đã sắp bị thuyết phục, nhưng vừa nghĩ tới trường hợp đó, Đỗ Ngôn Ngôn cũng rất có thể ở trong danh sách được mời, cô vẫn luống cuống, "Cho tớ chút thời gian, làm ơn."

Bất lực, khẩu vị hợp với ánh mắt điềm đạm đáng yêu, tóm lại, Nhậm Sâm không có biện pháp tiếp tục buộc cô : "Thôi, người chịu trách nhiệm cũng không yêu cầu chúng ta lập tức trả lời chắc chắn, để cho cô ngẫm nghĩ lại cho tốt."

"Ừ." Lục Y Ti cũng không có kiên trì nữa, mà khẽ thở dài một tiếng, ôm nhẹ bả vai Thịnh Đản, "Còn nhớ rõ trước kia, thời điểm tớ thất tình thì cậu noi sao? Không phải là đàn ông thôi sao, mất thì mất, tớ không phải còn muốn đám tỷ tỷ sao? Trời sập, tớ giúp cậu đỡ. . . . . . Là nói như vậy đi, bây giờ cho cậu đấy."

Lúc nói chuyện, cô càng không ngừng run đuôi lông mày, nháy mắt ra hiệu bộ dáng tức cười, đem Thịnh Đản chọc cười.

Hình ảnh nhất thời trở nên rất ấm áp, Nhậm Sâm yên lặng đứng một bên nhìn hồi, đột nhiên ý tưởng lóe lên: "Lục tiểu thư, nghe nói cô từ chức công tác ở công ty PR?"

"Như thế nào, anh sẽ không phải là kỳ thị nhân khẩu thất nghiệp, không cho phép tôi và Thịnh Đản lui tới chứ." Lục Y Ti cảnh giác trừng mắt trước vị người đại diện ca ca này.

Không thể trách trí tưởng tượng của cô phong phú, ở công ty PR công tác lâu như vậy, xác thực có nghe nói một chút người đại diện sẽ hạn chế nghệ sĩ kết giao bạn bè, sợ một chút hình tượng không tốt sẽ ảnh hưởng tới con đường phát triển của nghệ sĩ.

Nhưng rất rõ ràng, Nhậm Sâm không nghĩ cô chõ mõm vào như thế: "Ha ha, tôi chỉ muốn hỏi cô, có hứng thú làm trợ lý cho Thịnh Đản hay không?"

". . . . . ."

Vùng này, khu căn nhà cổ xưa, tụ tập không ít phòng công tác tư nhân, trong đó cũng bao gồm phòng công tác thiết kế phục trang của Khuất Mặc.

Đó là một căn nhà nhỏ ba tầng, cùng kiến trúc các mặt khác xung quanh, đá đỏ ngói đen bất đồng, căn nhà này tờ nóc đển vách tường đều có tường ngoài rào chắn, đều là cùng một màu trắng, trắng rất sạch sẽ, làm cho người ta có loại cảm giác hai mắt tỏa sáng.

Nhất là gần đây, nó luôn là đèn đuốc sáng trưng.

Chủ nhân của nó hình như thật lâu không có đi ra ngoài thể nghiệm cuộc sống về đêm, là chán ghét những thứ Ngũ Quang Thập Sắc (muôn màu muôn vẻ) kia sao? Hiển nhiên là không thể nào.

Mà là người khác mỗi ngày luôn là lấy lý do thảo luận thiết kế nhãn hiệu, tới nơi này của anh chơi thất tình.

Hôm nay, cũng giống như mọi khi, không ngoại lệ, chỉ là nếu so với hai ngày trước thì tình huống càng nghiêm trọng hơn, nghiêm trọng đến mức Khuất Mặc nguyên bản là không giỏi nói chuyện, hoàn toàn không tìm được lời nói đột phá mà đi an ủi.

Anh chỉ lặng lẽ núp ở một bên làm việc, dùng mì ăn liền làm cơm tối, thỉnh thoảng liếc trộm Tùy Trần nằm trên ghế sa lon cả ngày cũng chưa từng ăn đồ.

Có thể nghĩ, không khí trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh Khuất Mặc dùng sức hô hấp vang vọng trước mặt.

Cho đến khi, một hồi bước chân nghe rất vội vàng lại vui sướng đạp ở cầu thang bằng gỗ vang lên, phá vỡ yên tĩnh.

Không bao lâu, người Tạ Miểu còn chưa hiện ra thân, âm thanh to lớn đã cho phát ra: "Tùy Trần, Tùy Trần! Đừng nói anh em không giúp cậu, tớ không thể chờ đợi muốn chia sẻ với cậu ý vị của Đại Bát Quái bất ngờ!"

". . . . . ." Thật đúng là không mở bình thì ai biết trong bình có gì, Khuất Mặc có loại dự cảm rất không tốt lành, mắt thấy Tùy Trần sau khi nghe sắc mặt càng ngày càng khó coi, vì không muốn bị liên lụy, anh chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Tùy Trần cùng Tạ Miểu, nhìn ngoài cửa sổ đầy sao tiếp tục hưởng thụ bữa ăn tối say sưa ngon lành của anh.

Mặc dù "Đại Bát Quái bất ngờ" khiến Tạ Miểu tựa như cắn thuốc lắc, cũng không đại biểu sự thông minh của anh sẽ bị kéo thấp, sau khi cảm thấy không khí không đúng lắm, anh cười khan tìm cho mình cái bậc thềm, quyết định buông tha nói bát quái, ngược lại đi mở máy vi tính.

"Về tình yêu của Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn lại có phát hiện mới nhất, có người theo Tùy Trần tiết lộ, Đỗ Ngôn Ngôn đã từng thiếu chút nữa trở thành chị dâu của Tùy Trần, mà trong lúc Đỗ Ngôn Ngôn cùng anh trai của Tùy Trần lui tới, hai người đã dần dần sinh tình, cuối cùng quyết định không để ý áp lực dư luận ở chung một chỗ. Ký giả trải qua nhiều phen điều tra, chứng thật bạn trai của Đỗ Ngôn Ngôn cũng chính là Thành Luật trước đây không lâu mới tuyên bố cưới chui, đích xác là anh trai Tùy Trần. Có tin tức nói, Thịnh Đản trước đây cùng Tùy Trần truyền xì căng đan, kì thực chỉ là đạn mù. . . . . ."

Thật đáng tiếc, Tạ Miểu đánh bậy đánh bạ mở tin tức giải trí ra khiến ba người trong phòng như chết trong thế giới yên tĩnh.

Tùy Trần nhắm hai mắt, mặt không thay đổi ngồi trên ghế sa lon, không muốn đi nhìn trong video hình ảnh.

Còn lại hai người, một giữ yên lặng tiếp tục ăn, một người khác vẻ mặt ngốc trệ hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần.

Sau khi phát xong hình thì tự động chuyển tới mục tiếp theo, mặc dù tin tức lúc trước không có rung động như vậy, nhưng đủ để khiến cho áp suất thấp càng thêm nồng đậm.

Không liên lạc được với hai người trong cuộc là Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn, mà Thành Luật lại không có ở trong nước, phương diện công ty DP không muốn tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn, tự nhiên Thịnh Đản ngẫu nhiên có buổi biểu diễn hoạt động phải ra khỏi nhà thật bất hạnh khi bị truyền thông bắt quả tang.

Mặt Thịnh Đản mỉm cười, hình như sớm đoán được sẽ bị hỏi cái vấn đề này, cho ra trả lời uyển chuyển, rất rõ ràng là luyện tập trôi chảy qua: "Mặc kệ là tôi hay là Tùy Trần, vẫn luôn nhấn mạnh chúng ta chỉ là bạn bè, chưa từng ở chung một chỗ qua, nếu là như vậy, đạn mù gì đó căn bản cũng không thành lập đi. Chuyện riêng của Tùy Trần, tôi rất ít hỏi tới, tôi cảm thấy được mọi người nên đi hỏi bản thân anh ấy sẽ tốt hơn."

"Cô đã từng có hợp tác với DP, lại cùng Tùy Trần có quan hệ tốt như vậy, anh ấy cũng không có nhắc qua quan hệ giữa anh ấy và Thành Luật sao?"

". . . . . . À? Kết giao bạn bè mà thôi, không cần xem gia phả của đối phương thôi."

"Nhưng giữa bạn bè cũng sẽ không quan tâm lẫn nhau sao?"

"Có chứ, chúng tôi rất quan tâm đối phương, tỷ như chúng tôi sẽ tán gẫu công việc gần đây có mệt hay không, thân thể như thế nào. . . . . . ..., nếu không còn phải quan tâm cái gì?"

Cô cơ hồ hễ hỏi thì đáp, rồi lại vĩnh viễn không cho ra đáp án ký giả muốn.

Thịnh Đản không nhanh không chậm cùng truyền thông đùa bỡn Thái Cực, Tạ Miểu ngồi trên ghế sofa cũng dần dần thu hồi vẻ mặt giương mắt mà nhìn, cẩn thận từng li từng tí liếc trộm Tùy Trần một cái.

Anh thủy chung thật bình tĩnh, nếu không phải là đang nghe câu nói sau cùng kia của Thịnh Đản thì tầm mắt giật giật, Tạ Miểu còn tưởng rằng anh ngủ thiếp đi.

"Tùy Trần?" Tạ Miểu thử khẽ gọi anh một tiếng, thấy anh nghe tiếng hơi động lông mi dài run, tiếp tục nói: "Cậu ổn chứ?"

"Thật không tốt." Bao quanh mùi thuốc súng, lời của từ Tùy Trần như cắn chặt hàm răng để nói ra.

"Thật ra thì loại này nói gì mà ‘có người theo tiết lộ’ tin tức, cậu hoàn toàn không cần quan tâm, không có chứng cớ cụ thể, sẽ rất nhanh bị quên lãng. Huống chi, cậu vốn là cũng tính toán liên tục chiến đấu ở các chiến trường phía sau màn rồi, nhân khí có thể chịu ảnh hưởng hay không, cũng không sao cả."

"Đúng vậy, hơn nữa cũng chỉ là nói Đỗ Ngôn Ngôn đã từng cùng anh trai cậu nói yêu qua, cũng không phải là kết hôn, cậu cũng có thể công bố hai người sau khi cô ta chia tay với anh cậu thì mới đi chung với nhau."

"Tớ nói này Khuất Mặc, đừng nói chuyện." Tạ Miểu tức giận ném một cái liếc xéo; "Tùy Trần nhắc lại qua rất nhiều lần rồi, bọn họ không có ở cùng nhau! Gần đây ngày ngày cậu cùng với cậu ấy, cậu gặp qua cậu ấy và Đỗ Ngôn Ngôn hẹn hò sao? Trước kia lúc cậu ấy còn thích Đỗ Ngôn Ngôn, có thể lạnh nhạt như vậy với cô ấy sao?"

"Chúng ta biết có tác dụng gì, truyền thông không biết, Thịnh Đản không biết."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện