Thịnh Đản đang cầm đồ ăn hộp mua ở ngoài chạy tới nhà Tùy Trần, cô xem đồng hồ đeo tay, chín giờ, chậm rất nhiều so với bình thường.

Vị Thích thiếu gia kia tính tình rất khó phục vụ, theo kinh nghiệm mấy ngày trước, nếu như đợi quá lâu, anh nhất định sẽ bực tức lớn, thậm chí khoa trương oán trách cô hoàn toàn không đem anh để trong lòng, không đem coi là bạn bè.

>_

Sau khi đè xuống chuông cửa, cô bước lui về phía sau, lẳng lặng chờ.

Có vết xe đổ lần trước, Thịnh Đản không dám đứng cách cửa quá gần.

"Phốc. . . . . ." Nghĩ tới chuyện này, cô liền không nhịn được phì cười ra tiếng.

Không giống với bộ dáng gượng cười của mấy lần trước, hôm nay tâm tình của cô thật sự rất tốt. Rốt cuộc, cô cũng có điều cống hiến, không hề giới hạn chỉ có thoải mái, lần này, Thịnh Đản mang theo tin tức tốt mà đến.

Qua hồi lâu, đợi đến khi cửa phòng được mở ra, cô không chút suy nghĩ, nghiêng đầu qua, theo bản năng giơ cao túi hộp xách trong tay, quơ quơ, "Em tới rồi...! Hôm nay thêm món ăn."

". . . . . ."

Không có phản ứng? Không phải lại uống rượu chứ? "Hiện tại đưa đồ ăn mua ngoài vẫn còn bán rẻ tiếng cười?"

"Ai?" Âm thanh này. . . . . . Nụ cười phai đi, Thịnh Đản nhíu chân mày, ngạc nhiên ngước mắt, "Tùy Trần! Anh...anh trở lại?"

Nét mặt của cô kinh lớn hơn hỉ.

"Ừ." Khóe miệng anh cong lên, nơi cổ họng xông ra từ tính “hừ” nhẹ, nghiêng người sang cho cô vào nhà.

Thịnh Đản ngỡ ngàng đứng một lát, giật mình nheo mắt nhìn Tùy Trần trước mắt, anh khoác khăn long có tính chất là áo ngủ, cổ áo rộng thùng thình mở rộng, xương quai xanh khêu gợi cùng đường cong cơ ngực theo động tác xoay người của anh mà như ẩn như hiện, cái đầu ướt nhẹp vẫn đậy tấm khăn, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.

Ngay tại phía sau anh, trên ghế sofa trong phòng khách, đồng tử của Thích Huyền nửa khép, tư thế mê người nắm tựa vào ghế sofa, bình rượu vang bằng thủy tinh trống không nằm trên mặt bàn, bộ dạng đang say kia thật quyến rũ!

Cô không phải hủ, Thịnh Đản thề cô thật không phải là hủ nữ, thế nhưng hình ảnh này vẫn làm cho cô không nhịn được mơ tưởng viển vông.

Dù sao từ trước đến giờ, Tùy Trần nghĩ yêu là yêu, không liên quan đến thân phận của đối phương hoặc. . . . . . Giới tính.

"Phương diện giới tính của tôi rất bình thường, để cho cô thất vọng rồi, thật ngại quá." Anh phun ra nụ cười lạnh, muốn đập tan những hình ảnh cấm trẻ nhỏ trong đầu cô, giơ tay lên, chần chừ chốc lát lại buông xuống.

Thịnh Đản hồ nghi khó hiểu, tầm mắt từ tay anh dời đến trên mặt của anh, cảm thấy anh có thể có ý muốn giữ một khoảng cách.

Nhưng xem ra anh không có bất cứ khác thường nào, thậm chí khiến Thịnh Đản cảm thấy mình đa tâm.

"Xem ra cậu ấy không có phúc hưởng thụ bữa ăn tối của cô rồi." Anh vẫn như trước kia, nhìn thẳng vào cô, trên mặt không có bất kỳ vẻ dư thừa nào. Liên tiếp tắm ba lần, đối với việc dập tắt nội tâm nóng ran vẫn rất hữu dụng.

"Lại say à. . . . . . Anh ấy uống bao nhiêu rượu?"

"Không rõ lắm." Cô quan tâm thật nhiều.

"Thật sao?" Xem ra không có biện pháp trước tiên muốn chia sẻ vui sướng cùng anh ấy rồi, tròng mắt cô có chút mất mát, lại liếc thấy túi hộp trong tay, mới nghĩ tới cái gì đó, "Đúng rồi, anh ăn cơm xong rồi sao?"

Như thế nào? Thời điểm không ai cổ vũ liền nghĩ đến anh, nhìn anh đứng lên rất giống hồi thu trạm sao?

Thấy bộ mặt mong đợi của cô, anh cũng không còn hứng thú tiêu hóa phế phẩm, "Không cần, Thích Huyền nói phẩm vị đối với thức ăn của cô rất tệ."

"Như vậy,… vậy em đi trước. Nếu như Thích Huyền tỉnh lại, anh nhớ chuyển lời tới anh ấy là em đã qua nhé, nhất định phải nói nhé." Thịnh Đản cảm giác thái độ của Tùy Trần đối với cô có chuyển biến rất tế nhị, đây tuyệt đối không phải cô đa tâm. Tiếp tục lưu lại đây, sẽ làm không khí lúng túng hơn thôi.

Tùy Trần chuyển tầm mắt, kỳ cục gọi cô lại, "Này, ăn chưa?"

Cô nháy mắt, lắc hai cái đầu.

"Theo tôi đi ra ngoài ăn." Anh đá cửa phòng, xoay người nắm dây buộc áo choàng tắm, đi về hướng gian phòng của mình.

"Ê, Thích Huyền làm thế nào?" Cô dời ánh mắt, lo lắng nhìn về phía người nào đó đang bất tỉnh nhân sự trên ghế sofa.

Trong phòng Tùy Trần trầm mặc một lúc lâu, thời điểm lần nữa xuất hiện trước mặt Thịnh Đản thì đã mặc bộ T shirt cùng quần jean đơn giản, mái tóc ẩm ướt chưa được xử lý tỉ mỉ, lộ ra loại hấp dẫn. Cổ họng Thịnh Đản khẽ động, nuốt nước miếng, gương mặt không khỏi ửng hồng.

"Không chết được." Anh cầm chìa khóa xe lên, không để ý đến Thích Huyền đang khó chịu rên rỉ, vẫn lôi kéo Thịnh Đản ra cửa.

"Thật ra thì đồ ăn hôm nay em mua ở ngoài cũng không tệ lắm, mĩ xào chao dầu cùng canh gà đen ở quán đó cũng khá nổi tiếng, ăn cực ngon." Không cần thiết nhất định phải đi bên ngoài ăn, Thịnh Đản ra sức thay đồ ăn mua ngoài trầm trồ khen ngợi, cũng thuận tiện hóa giải không khí có chút cổ quái giữa bọn họ.

Anh khóa cửa lại, lấy cùi chỏ ấn nút thang máy, tựa vào bên tường chờ đợi, thì con mắt mới hướng về phía cô gái đang không ngừng lải nhải. Chợt, cắt đứt lời cô, "Cô đem Thích Huyền chăm sóc thật tốt."

Hai người kia thật sự rất phiền, một người say đến bất tỉnh nhân sự còn không ngừng nhớ tới tên Thịnh Đản, một người khác cực kỳ tỉnh táo nhưng cũng ba câu nói không rời khỏi Thích Huyền.

Tùy Trần cực kỳ hoài nghi, có phải bọn họ đem nhà của anh trở thành nơi phát triển tình cảm rồi không hả? !

"Bạn bè thôi, cần phải vậy." Cô đem đôi mắt to cười thành một đường, đáp lại bằng tình lý đương nhiên.

Nụ cười chói mắt kia khiến Tùy Trần liếm liếm môi, nhấm nháp tư vị đến mức có chút rộn lòng, cũng may cửa thang máy mở ra, anh cất bước đi vào, hóa giải chút lúng túng.

Ngay khi cửa thang máy ùn ùn kéo đến, trầm mặc càng làm cho người ta hít thở không thông, đứng ở sau lưng Thịnh Đản, anh hé môi, kìm nén hồi lâu, đúng là vẫn nhịn không được, "Cô. . . . . . Thật sự coi cậu ấy là bạn bè?"

"Chẳng thế thì sao?" -_-||| Chẳng lẽ cô sẽ chăm sóc kẻ thù như vậy?

"Tôi cũng là bạn bè, không thấy cô săn sóc tỉ mỉ qua."

Cô kinh ngạc trợn to hai mắt, dùng loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi quan sát Tùy Trần, "Không phải chứ? Chẳng lẽ anh cũng muốn giống như Thích Huyền, thử nghiệm cái tư vị bất cứ lúc nào cũng bị phá hủy?"

"Đây chỉ là suy luận."

"Yên tâm, Yên tâm, coi như anh không may mắn thật sự có một ngày như thế, Đỗ Ngôn Ngôn cũng sẽ chăm sóc anh á." Thịnh Đản cười gượng.

"Cô ấy là người phụ nữ của tôi." Cho nên cần phải chăm sóc anh như vậy. Cô sao? Cô chỉ là bạn bè của Thích Huyền, không phải bạn gái.

Xin lỗi, quan hệ này vốn không hơn ngang bằng, cái ví dụ này không thể thành lập!

". . . . . . Như thế nào? Rống cái gì, rất đáng gờm à?" Cô hơi ngạc nhiên, sau khi hoàn hồn, vì tìm về khí thế, Thịnh Đản nhón chân lên, cố gắng muốn sánh vai đối kháng với anh, kết quả vẫn là chênh lệch một mảng lớn.

Thiếu chút nữa, cô liền không ngăn cản miệng mà hô lên, "Có gan thì anh hướng về anh trai anh rống đi", thật may là, lý trí kịp thời cứu cô.

Từ lầu mười bảy đến tầng bãi đỗ xe dưới đất, Thịnh Đản thủy chung cố sức bảo trì loại tư thế cùng anh nhìn chằm chằm. Có chút ngoài ý muốn, nếu là trước đậy, với cá tính của Tùy Trần sẽ lạnh lùng “xuy” một tiếng, coi cô như kẻ điên mà không thèm để ý đến. Lần này, anh thế nhưng phối hợp diễn ngang tài ngang sức, cô khó có thể thấy biểu tình trên mặt anh có nét sinh động như vậy.

Tròng mắt đen không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, theo dõi ánh mắt phức tạp có chút không hiểu của Thịnh Đản, nhếch khóe môi giống như đang kiềm chế một tâm tình nào đó, dường như mở ra, sẽ phá vỡ loại yên lặng này.

Chỉ là, những tâm tình kia được anh thu phóng tự nhiên, trong lúc Thịnh Đản nháy mắt, anh để cho tất cả trở lại quỹ đạo.

Vẫn như trước kia, quay đầu đi, phun ra cười lạnh, "Tuyên thệ hạ mà thôi."

Anh cứ hời hợt như vậy mà chuyển đề tài này, lại làm cho người từ trước đến giờ vẫn cảm thấy tình yêu rất nhàm chán như Thịnh Đản bắt đầu sinh ra hâm mộ.

Thì ra là bị người khác tuyên bố quyền sở hữu đối với mình, lại có cảm giác an toàn như vậy. . . . . .

"Muốn ăn cái gì?" Thịnh Đản vô ý miệt mài đi tra cứu nguyên nhân, anh dẫn đầu đi ra thang máy, hỏi cô ở phía sau lưng.

"Ăn cái gì cũng có thể?" Cô chỉnh đốn lại suy nghĩ, chạy chậm đuổi theo, không để ý mình giống như người hầu ăn không uống không.

"Ừ."

"Em muốn ăn mì xào chao dầu cùng xiên thoa tô, đúng rồi, còn có mật ong xoa thiêu, trà sữa nhà bọn họ uống rất ngon, ưmh, còn có vịt quay, em mơ ước đã lâu rồi, nhưng không cho mua một phần tư, toàn bộ thật là đắt. . . . . ."

Thật đúng là yêu cầu nhỏ bé đến làm cho người ta không thể cười gượng, anh thế nhưng không quá nhẫn tâm cắt đứt lời tự thuật của cô, giống như những thứ kia thành thói quen thức ăn từ trong miệng cô nói ra, thật sự có tư vị người tham ăn thịnh yến.

Đáng tiếc, điện thoại di động trong túi không hiểu phong tình mà vang lên, hiển thị trên màn hình điện thoại là ảnh chân dung khiến anh ngẩn người, không do dự, liền trượt trên màn hình bắt máy, "Thế nào?"

Nói chuyện đồng thời anh nghiêng con mắt hướng về phía Thịnh Đản, ý bảo cô im lặng.

Có câu nói cắn người miệng mềm, vì vậy cô khéo léo im lặng, không rõ người bên kia điện thoại nói cái gì, nhìn thấy anh không để lại dấu vết mà buông tiếng thở dài, đáp lại: "Biết rồi, anh lập tức tới ngay."

Xem ra, bữa tối miễn phí của cô bị nhỡ rồi.

Sau khi Tùy Trần cúp điện thoại, cô chủ động thay anh mở miệng, "Không sao, anh vội thì cứ đi trước."

"Về nhà tôi đợi chút, chờ tôi hết bận sẽ trở lại dẫn cô đi ăn khuya."

"Ừ." Thịnh Đản trả lời lập lờ nước đôi.

Thấy anh hình như nhất định giám sát cô lên lầu mới đi, cô mới không thể không đi tới bên cạnh thang máy, hướng anh phất phất tay, cuối cùng anh cất bước rời đi.

Thịnh Đản thở ra một hơi, không nhấn nút thang máy, mà là xuyên qua kính trộm liếc về phía bóng dáng ở phía sau.

Là ai gọi điện thoại tới, rất rõ ràng, trừ Đỗ Ngôn Ngôn, còn có người thứ hai có thể khiến Tùy Trần nói chuyện dịu dàng như vậy sao?

Về phần, gọi anh có chuyện gì? Cô không có quyền truy hỏi.

Căn cứ vào lập trường bạn bè, cô thậm chí nên cảm thấy vui mừng cho anh, như keo như sơn có lẽ đại biểu cho chuyện tốt tới gần thôi.

Vấn đề chính là. . . . . . Cô không vui! Còn cảm thấy tim như bị thứ gì chặn lại, chắn ở trong cổ họng.

Cảm giác không nên có này đại biểu cho cái gì, Thịnh Đản mơ hồ có chút hiểu, chỉ là không dám thừa nhận.

Đạo đức của cô thúc đẩy cô nuốt vào tất cả các ý niệm rục rịch, tình nguyện giả bộ ngu để đem những vấn đề này biến thành vấn đề vĩnh viễn không có lời giải, cũng không thể buông thả bản thân vọng tưởng chen ngang vào giữa.

Như bây giờ, giữ vững quan hệ bạn bè, rất tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện