Thời gian gây án có hạn. Bởi vì Giang Ảnh không có kinh nghiệm nên cậu nhét mãi mới vô được. Tờ giấy nhỏ được gấp thành cục vuông bị Giang Ảnh nhét vô khe cửa. Cậu còn cẩn thận đẩy thêm một cái, cục giấy hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của cậu.
Đại công cáo thành
Giờ nên chạy thôi.
Kế hoạch ghẹo xong bỏ chạy đã thành công được một nửa.
Giang Ảnh phủi phủi tay, cậu đứng dậy đang tính rời đi thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng cách đó không xa.
Miêu Dã: "..."
Giang Ảnh: "..."
Hai người họ, một người làm chuyện xấu bị bắt gặp, một người bắt gặp người ta làm chuyện xấu nên nhất thời đều cảm thấy ngại ngùng. Một người ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, một người cắm đầu nhìn xuống thảm, cố gắng không để ánh mắt chạm nhau.
"Cậu không nhìn thấy gì cả." Giang Ảnh nhấn mạnh.
"Tôi không nhìn thấy gì cả." Miêu Dã che miệng mình lại, "Cậu yên tâm."
Miêu Dã muốn xuống lầu, Giang Ảnh muốn về phòng, hai người đi ngược hướng nhau.
"Cậu đi trước?" hai người cùng nói rồi lại cùng rơi vào trầm tư.
"Tôi đi, tôi đi." có gì đâu mà, Giang Ảnh không hoảng, thiệt sự không hoảnh xíu nào.
Giang Ảnh chạy một mạch về phòng, cửa vừa đóng lại là dựa luôn vào cửa, cậu lặng lẽ chờ cho nhịp tim mình trở lại trạng thái bình thường.
"Tiểu Tề tổng ơi, hình như tao đã thành công được một nửa rồi." Giang Ảnh thông báo tin mừng, "Nào, chúng ta cùng chờ xem lớp trưởng sẽ có phản ứng thế nào."
Tề Tuấn: "Tao muốn hỏi câu này, mày ghẹo cậu ấy kiểu gì á? Giang Ảnh giải thích đơn giản về quá trình mình nhét tờ giấy vô khe cửa cho Tề Tuấn nghe.
"Sáng kiến không tệ, cách làm không khó." Tề Tuấn ấp úng nói, "Nhưng mà..."
"Ai kêu không khó?" Giang Ảnh lập tức phản bác, "Căng thẳng chết đi được, tao nhét mấy lần mới thành công đấy. Không biết mấy chị đào có căng thẳng như tao không nhỉ?"
"Chắc không đâu." Tề Tuấn lầm bầm chuyện mình muốn nói, hắn hơi bất an, "Nhưng mà..."
"Không biết lớp trưởng sẽ thấy thế nào nhỉ, online hóng." Giang Ảnh phấn khích xoa xoa tay, "Tao muốn cậu ta cũng phải cảm nhận sự khó chịu khi bị người ta ghẹo xong bỏ chạy."
Lúc trước, khi mà Giang Ảnh vẫn chưa nhận ra, cậu thường vì mỗi cử chỉ, hành động nhỏ nhặt của Thích Trục mà cảm thấy khó chịu hoặc vui vẻ. Đến giờ cậu mới hiểu, mấy hành vi của Thích Trục đều có thể gói gọn trong bốn chữ "ghẹo xong bỏ chạy".
"Nên là tao muốn gậy ông đập lưng ông." Giang Ảnh cảm thấy kế hoạch của mình lại tiến thêm được một bước nữa, "Mày cảm thấy lớp trưởng có phát hiện ra không?"
"Giang nhị thiếu, mày nghe tao nói hết đã được không hả?!" cuối cùng Tề Tuấn cũng nhịn hết nổi, hắn gào lên. Đến khi gào xong hắn mới nhận ra mình vừa gào với ai, lập tức sợ run người, "Có chuyện này tạo cần phải thông báo với mày..."
"Hả?" Giang Ảnh để điện thoại xuống bàn, cậu mở loa ngoài nói chuyện với Tề Tuấn, "Mày cứ nói đi, có phải tao không cho mày nói đâu."
Tề Tuấn: "..."
Tề Tuấn: "Nãy tao muốn bảo là, sáng kiến của mày không tệ, nhưng mà mày có chắc rằng lớp trưởng sẽ nhìn thấy không?"
"Là sao?" Giang Ảnh đang vặn chai nước lạnh, cậu nghe thế liền dừng lại, "Chỉ cần cậu ta muốn ra ngoài hoặc là đi tới gần cửa thì chắc chắn sẽ nhìn thấy."
"Nhưng nếu giờ cậu ấy không có trong phòng thì sao?"
Giang Ảnh: "Mày có ý gì?"
"Mặc dù hơi tàn nhẫn nhưng mà tao vẫn phải nói cho mày biết. Vừa nãy có phóng viên chụp được cảnh Thích Trục đến thành phố C tham gia hoạt động tuyên truyền phim điện ảnh. Hoạt động này đã được sắp xếp từ lâu rồi, lúc nãy tao mới lướt Weibo thấy..." Tề Tuấn nói tiếp, "Có lẽ mày phải chờ cậu ấy về thì mới biết được kế hoạch của mày có thành công hay không."
Giang Ảnh: "..."
No!!!
Không trùng hợp thế chứ.
[Krabby Thấu Hiểu Triệt Để]: ?
[Lớp trưởng]: ??
[Krabby Thấu Hiểu Triệt Để]: ???
[Lớp trưởng]: Gấu trúc nghi vấn.jpg
[Krabby Thấu Hiểu Triệt Để]: Cậu đang ở đâu?
[Lớp trưởng]: [Định vị]
Tề Tuấn nói không sai, nửa đêm nửa hôm, Thích Trục đã bay tới thành phố C rồi.
Thôi thế là xong, nhét giấy sớm quá. Cái này không giống với mong muốn của cậu chút nào.
[Krabby Thấu Hiểu Triệt Để]: Sao cậu không nói với tôi một tiếng?
[Lớp trưởng]: Ừm, thực ra tôi đã nói rồi...
[Krabby Thấu Hiểu Triệt Để]: Hả? Cậu nói lúc nào?
[Lớp trưởng]: Sau khi đọc bình luận, cậu không nghe thấy sao?
Sau khi Thích Trục đọc xong bình luận, Giang Ảnh ngu cả người. Cậu loạng quà loạng quạng rời đi, ai nhớ được Thích Trục nói cái khỉ gì.
[Lớp trưởng]: Hôm nay tôi bay tới thành phố C, ngày mai tham gia hoạt động ở bên này. Ngày kia gặp nhau trên đảo nhé, tiểu Ảnh.
Năm phút sau.
[Lớp trưởng]: Đi đâu rồi?
[Lớp trưởng]: Có phải cậu tính làm gì sau lưng tôi không?
Giang Ảnh: "..."
No!!!
Chai nước lạnh Giang Ảnh mới vặn lắp bị sánh một ít ra ngoài.
Tờ giấy nhỏ này có tác dụng ngắn hạn, hơn nữa còn không thể phục chế. Giờ hai bọn cậu đi ghi hình chương trình thực tế về rồi thì còn ghẹo gì nữa hả trời.
Ngày hôm sau, tâm trạng của Giang Ảnh rất nặng nề, cực kỳ phù hợp với tâm trạng của nhân vật trong giai đoạn này. Bởi vậy nên lúc quay phim cậu còn được phó đạo diễn khen mấy câu.
Đêm nay Giang Ảnh phải làm một hành động mới, cậu nhất định phải đi lấy tờ giấy kia về.
Hôm qua cậu còn lo Thích Trục không nhìn thấy nên đẩy tờ giấy vào tận trong. Thế nên là hôm nay muốn lấy lại về thì quả thực phiền phức lắm đấy.
Nhưng mà cũng không thành vấn đề. Giang Ảnh thông minh mời cả đoàn làm phim ăn đồ nướng, sau đó cậu kiếm được một công cụ gây án tuyệt vời...
Tăm tre.
Dù sao thì thích cũng đang ở thành phố C, trước khi quay chương trình thực tế xong anh sẽ không trở về căn phòng này đâu. Gây án không thể có khó khăn trắc trở gì nên Giang Ảnh vẫn rất bình tĩnh.
Sau khi ăn cơm xong, cậu theo thói quen thăm hỏi Thích Trục với Tề Tuấn, sau đó lại mở "Cãi Cọ".
[Ông Chủ Cua Gấp Gáp]: Hi~
[Cãi Cọ 3357868]: Bận à?
[Ông Chủ Cua Gấp Gáp]: Không bận.
[Cãi Cọ 3357868]: Sao cậu lại gấp?
[Ông Chủ Cua Gấp Gáp]: Bởi vì khát vọng chiến thắng.
[Cãi Cọ 3357868]: Thỏ con nghi vấn.jpg
[Ông Chủ Cua Gấp Gáp]: Ấy, hai chúng ta nói chuyện quá hợp nhau luôn, đến meme cũng dùng chung một kiểu. Cái meme này tui cũng có.
[Ông Chủ Cua Gấp Gáp]: Có cơ hội thì chúng ta gặp nhau nhé, tâm sự về chuyện yêu đương của mỗi ngườì.
[Ông Chủ Cua Gấp Gáp]: Tui cảm thấy chúng ta sẽ có nhiều chủ đề chung để nói lắm đấy.
[Cãi Cọ 3357868]:... Ừ.
【Hệ thống cảnh báo: Kiểm tra thấy nội dung trò chuyện không phù hợp với quan hệ thầy trò, không liên quan mấy đến việc cãi nhau. Để đề phòng ứng dụng sẽ bị người dùng sử dụng với mục đích xấu nên hiện tại hệ thống cảnh báo bằng thẻ đỏ một lần.】
【Hệ thống nhắc nhở: Không được dùng app của chúng tôi để kết bạn hay yêu đương, mãi mãi không được!】
[Ông Chủ Cua Gấp Gáp]: @Hệ Thống, dẹp mẹ đi.
[Ông Chủ Cua Gấp Gáp]: @Hệ Thống, suy nghĩ trong sáng lên, bố mày có người thích rồi, đang theo đuổi đây này.
[Ông Chủ Cua Gấp Gáp]: @Hệ Thống, quan hệ bạn bè của người ta bình thường như thế, đừng có tưởng ai cũng nghĩ nhiều như ngài.
[Cãi Cọ 3357868]: ...
【Hệ thống thông báo tới toàn server: Bởi vì nhục mạ hệ thống của app nên người dùng @Ông Chủ Cua Gấp Gáp bị khóa tài khoản 24 giờ. Thông báo này để cảnh tỉnh toàn bộ người chơi, hệ thống hoàn toàn vô tội, cãi nhau thì cãi nhau, đừng mắng chửi hệ thống.】
[Sunny] gửi lời chúc mừng.
[Sunny]: Làm đẹp lắm, tui muốn chửi nó lâu rồi.
Vì bị khóa tài khoản nên Giang Ảnh không thể trả lời
[Trái Chanh] gửi lời chúc mừng.
[Trái Chanh]: Tui thấy hệ thống của app này phiền vãi chưởng, nhưng không ngờ có thể mắng được nó.
[Trái Chanh]: Hình như tui đã mở ra được cánh cửa của thế giới mới rồi.
Giang Ảnh dùng Weibo của Ông Chủ Cua để gửi tin nhắn cho Trái Chanh: Bà đi đi, mắng cho nó khóc luôn. Tui có việc trọng đại phải làm, cần nhanh chóng giải quyết.
Với kinh nghiệm của ngày hôm qua, hôm nay Giang Ảnh cẩn thận hơn nhiều. Trước khi hành động, cậu gửi tin nhắn Wechat cho Miêu Dã.
[Krabby Thức Tỉnh]: Miêu Miêu, từ 22 giờ 30 tới 23 giờ đêm nay, tuyệt đối đừng ra ngoài.
[Miêu Gia]: Cậu vẫn chưa xong à?
[Krabby Thức Tỉnh]: Ừm ừm.
[Miêu Gia]: Mặc dù không biết anh Giang muốn làm gì nhưng mà cố lên nhá.
[Krabby Thức Tỉnh]: Cám ơn về sau anh bảo kê cậu.
[Miêu Gia]: Hoảng hốt.jpg, cảm ơn anh.
22 giờ 30 phút, Giang Ảnh thay một cái áo hoodie màu đen, cậu cầm theo cái tăm tre được bán đầy đường, lén la lén lút ra khỏi phòng.
Giang Ảnh nghĩ kỹ rồi, giờ cậu lấy tờ giấy về đã, đến lúc ghi hình chương trình thực tế kia rồi cậu sẽ tìm cơ hội để đưa cho Thích Trục. Nhất định phải bộc lộ toàn bộ tinh túy của kế hoạch "ghẹo xong bỏ chạy".
Tăm tre hữu dụng thật, Giang Ảnh nhét tăm tre vào khe cửa moi móc một xíu đã thu hồi được tờ giấy hôm qua cậu nhét vào.
Đại công cáo thành.
Rút quân.
Giang Ảnh: "?"
Rút quân không thành.
Bởi vì có người đứng phía sau, đưa tay che mắt cậu lại: "Nói thử nghe, cậu đang làm gì thế?
Là Thích Trục.
Kế hoạch ghẹo xong bỏ chạy còn chưa "ghẹo" thành công đã thất bại trong việc "chạy" rồi.
Giang Tiểu Ảnh bị bắt ngay tại trận, cậu giãy dụa mấy lần cũng không giãy ra nổi.
"Hả? Sao cậu lại về?" không phải đã bảo là bay tới đảo luôn à?
"Về xem cậu muốn làm trò gì."
"Quả nhiên bắt được rồi."
"Giang Trúc Giang, tôi mới rời đi có một ngày mà cậu lại lộn xộn." Thích Trục bỏ tay ra, "Có phải không?"
"Ai thèm quan tâm cậu có về không, đi đây!" Giang Ảnh nhét cục giấy nhỏ với cả cây tăm trúc vào trong tay Thích Trục, sau đó cậu chạy thẳng về phòng.
【Mảnh giấy nhỏ đánh giá năng lực chiến đấu】
Họ tên: Thích Trục.
Ghi chú: Yêu tinh (gạch đi)
Ghi chú mới nhất: Hồ ly tinh, hớp hồn, xảo trá.
Thích Trục nhìn ba hình trái tim nho nhỏ mới được vẽ trên tờ giấy, anh lặng lẽ mỉm cười.
"Tề tổng!" Giang Ảnh vừa về phòng là vội gọi điện thoại, "Mày biết không? Bố mày lớn như này rồi mà vẫn chưa khiếp hãi như thế bao giờ."
"Dạ dạ dạ." tiểu Tề tổng hùa theo, "Thế nên là kế hoạch của mày thất bại rồi hả?"
"Chắc là thất bại rồi, tí nữa thì tao không chạy kịp. Thích Trục là cái đồ lừa đảo, thế mà dám kêu đêm nay không về." nhưng mà dù thế thì cậu cũng kiên trì bền bỉ, thực hiện kế hoạch tới bước cuối luôn.
Tiểu Tề tổng: "Phải phải phải. Mày nói đúng lắm."
"Không được, tao bực quá."
Tiểu Tề tổng khuyên: "Mày bình tĩnh đi, đây là tính háo thắng đáng chết của kẻ thích cãi nhau đang tác oai tác quái đấy."
Tiểu Tề tổng: "Tao bảo rồi, yêu đương không phải cãi nhau, mày hung dữ như thế để làm gì?"
"Tao thấy cậu ta thích tao hung dữ thì có." Giang Ảnh quyết định rồi, "Cút mẹ thiên thời địa lợi nhân hòa đi, cút mẹ bữa tối dưới ánh nến với cả hoa hồng đi. Trước khi huy hiệu nói chuyện thường xuyên của bọn tao nhuốm mùi tiền, tao phải xông lên!".
Ba mươi phút sau, Giang Ảnh đá văng cánh cửa phòng đang khép hờ, cậu hiên ngang bước vào phòng Thích Trục.
Thích Trục mới tắm xong, anh chỉ khoác một tấm áo choàng tắm, buộc qua loa đai thắt trên eo. Thích Trục đang lau tóc, anh thấy Giang Ảnh vào cũng chẳng tỏ ra bất ngờ, anh chỉ vào cái ghế cạnh giường, ý bảo cậu ngồi chờ một lát.
Giang Ảnh: "..."
Trong lúc nhất thời, vô số bình luận của fan chen chúc trong đầu cậu...
Wow, vóc dáng của anh đẹp quá.
Anh mình eo thon chân dài, lại còn có cả cơ bụng.
Á á á á, anh ơi tụi em thèm thân thể của anh lắm.
"Cái gì nhỉ? Anh ơi..." Giang Ảnh lắc lắc đầu, cậu bình tĩnh lại, lập tức nói, "Em..."
Em khá là thích anh đó.
Em cũng thích siêu xe với kẹo bông của anh.
Cũng có thèm thân thể của anh chút xíu.
Không thì... anh làm bạn trai em nhé?
Nhưng mà mấy lời này Giang Ảnh chưa kịp nói. Trước khi cậu mở miệng, Thích Trục như kiểu biết được cậu tính nói gì, anh vươn tay ra, trực tiếp che miệng cậu.
Giang Ảnh: "?" Ai bảo anh ngắt lời tôi?
"Anh thích em." Thích Trục nói.
"Em thua rồi."
_ _ _