"Cãi Cọ" là một cái app rất thần kỳ, từ cái ngày bắt đầu tới giờ nó càng ngày càng xuất hiện những chức năng mới mẻ.

Lần này nhà sản xuất không chỉ thông báo tin thi đấu xếp hạng mà còn thêm một cái diễn đàn cho người sử dụng.

Nội quy diễn đàn...

(1) Thanh minh trước, chúng tôi là phần mềm cãi nhau đứng đắn, không phải phần mềm hẹn ch!ch, hẹn gặp mặt cãi nhau.

(2) Diễn đàn này từ chối mọi hình thức hẹn nhau gặp mặt, nếu như phát hiện sẽ khóa tài khoản vĩnh viễn.

(3) Thi đấu xếp hạng đã bắt đầu rồi, hoan nghênh mọi chủ đề liên quan đến thi đấu.

Bởi thế nên Giang Ảnh báo danh giúp đồ đệ của mình chưa được bao lâu, trong diễn đàn đã có người lập topic về chuyện này.

【Về việc "Ông Chủ Cua" báo danh cho đồ đệ của mình, mấy bồ thấy thế nào?】

[Chẳng thấy thế nào cả, người này diễn sâu quá, lúc trước cũng vì cậu ta mà đám người trên Weibo cãi nhau ầm ĩ. Nghĩ thế nào thì cậu ta cũng không phải thứ tốt lành gì, loại người như cậu ta cũng chỉ lên giọng được trong cái phần mềm rẻ rách này của chúng ta thôi, trên thực tế không biết bị bao nhiêu người ghét bỏ kìa.]

[Nhưng nhiều muốn bái cậu ta làm thầy lắm mà, lúc trước còn có người đồng ý chi học phí mà cậu ta còn không thèm để mắt.]

[Bị ngu à mà giao học phí? Lướt diễn đàn tí thôi cũng học hỏi được sương sương rồi. Nhưng mà có ai tới cho tôi tiền không? Tôi bằng lòng dạy nè.]

[Lạc đề rồi, lạc đề rồi. Mấy bồ thấy đồ đệ của Ông Chủ Cua liệu sẽ thi được thứ hạng bao nhiêu?]

[Chả biết nữa, cũng chả biết cậu ta nhặt đâu ra được cái acc clone này, tên với hình đại diện vẫn để cái thiết lập ban đầu của hệ thống, nhìn có vẻ không thích tranh quyền đoạt thế.]

[Phải rồi, nói tới Ông Chủ Cua, top 10 lần này có phải có party gặp gỡ gì đó không? Không biết vị boss này có đi không nhỉ?]

Giang Ảnh thấy cái diễn đàn mới có này trên trang chủ của "Cãi Cọ". Giao diện của diễn đàn rất sạch sẽ, cậu nhìn đến bài viết đầu tiên, thế mà lại liên quan đến mình.

ID diễn đàn: Bản thân Ông Chủ Cua.

Lời để lại trên diễn đàn: Mấy người nghĩ nhiều rồi, chỉ cần đồ đệ của tui vui là được. Tui muốn để cậu ấy nhìn thấy sự đời thôi chứ mấy cái như thứ tự với cả xếp hạng gì đó không quan trọng, có bản lĩnh thì tới tìm tui đây này. Giơ ngón giữa.jpg, còn về phần party gặp mặt, mấy người tưởng gặp được tui mà dễ thế sao? Ngây thơ quá.

Phía sau lời Giang Ảnh để lại là một hàng người sử dụng đến xếp hàng phỉ nhổ.

[Không cần mặt mũi nữa à.]

[Úi giời ơi, ngài lớn mặt quá nhỉ.]

[Ai muốn gặp cậu chứ!]

"Vốn là thế mà, do mấy người thiển cận quá thôi.' Giang Ảnh gõ gõ ngón tay, cậu lại để lại lời trong bài đăng trên diễn đàn, "Muốn gặp tui thì mấy người phải học được cách giành giật với đám phe vé đã."

Miêu Dã ngồi bên cạnh cậu chưa kịp phòng bị đã nghe thấy câu làu bàu này của Giang Ảnh: "..."

Sau khi Giang Ảnh nói xong câu này cậu mới chịu bỏ điện thoại xuống, ánh mắt cậu dừng lại trong bát cơm của mình.

Không hiểu tại sao trong bát của cậu lại có thêm mấy cẳng rau xanh mơn mởn, nhìn có vẻ cậu cũng đã lỡ ăn không ít rồi.

Giang Ảnh: "..."

Cậu liếc xéo qua Thích Trục ở bên cạnh, có vẻ như anh hoàn toàn không biết động tĩnh của cậu ở bên này, vẫn đang chuyện tâm nói chuyện với Phó Chỉ của T.ATW về cờ vua quốc tế.

Ánh mắt Giang Ảnh đúng lúc chạm phải Miêu Dã đang nhìn về phía mình, cậu mỉm cười thân thiện rồi dùng đầu gối mình đụng đụng vào chán Thích Trục.

Thích Trục: "?"

Giang Ảnh dùng đôi đũa gõ nhẹ lên bát của mình, gõ ra tiếng đinh đinh đang đang nghe khá là vui tai.

"Ừ." vẻ mặt của Thích Trục vẫn như bình thường, không có tí ti biểu hiện ngại ngùng nào khi bị người ta phát hiện ra chuyện xấu mình làm. Anh đưa tay đẩy cái chân đang vung loạn của Giang Ảnh về, "Không được gắp lại."

Giang Ảnh vẫn hơi cảm nên vị giác của cậu không nhạy lắm. Bây giờ cậu cũng lười so đo chuyện mấy cọng rau với Thích Trục nên là đành nghe lời ăn hết, không gắp trả anh nữa.

Miêu Dã nhìn hai người họ đến độ ngu cả người, miếng cá trên đũa cậu ta cũng rớt tận mấy lần.

Chương trình chỉ quay đến đây thôi, tư liệu đạo diễn muốn quay cũng hòm hòm rồi, thời gian sau đó để cho mấy khách mời hoạt động tự do.

Giang Ảnh là một đứa nhỏ lớn lên trong thành phố, đối với cậu mà nói thì hoàn cảnh ở đây khá là mới lạ. Lúc trước phải quay chương trình, cộng thêm việc bị sốt váng cả đầu nên cậu đành nhẫn nại, không chạy lung tung. Bây giờ có thời gian rảnh rồi, tự dưng cậu muốn ra ngoài đi dạo quá.

"Tiểu Ảnh đã uống thuốc cảm chưa?" Thích Trục dọn bàn ăn xong quay ra hỏi.

Anh hỏi dứt lời mới phát hiện ra Giang Ảnh lại chạy đâu mất hút rồi.

Thích Trục hỏi Miêu Dã rồi đi ra ngoài. Lúc anh tìm thấy Giang Ảnh thì cậu đang ngồi ngẩn người ở bờ sông. Lúc chạy ra ngoài cậu sợ lạnh nên tiện tay mặc chiếc áo khoác của Thích Trục trên ghế sofa.

Áo khoác này Giang Ảnh mặc hơi rộng, cậu cứ như thế ngồi cạnh hồ khiến người khá nhìn vào thấy có hơi gầy yếu. Trong mắt Thích Trục lúc này, người trước mặt anh vẫn là cậu thiếu niên ngồi cùng bàn năm đó.

"Về thôi." Thích Trục dừng lại trên con nhỏ bên cạnh, anh nhẹ nhàng gọi. 

Lúc Giang Ảnh ngồi nhìn trông lặng lẽ ngoan ngoãn thế thôi chứ nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đám cỏ xanh ở bên cạnh đã bị cậu vặt trụi rồi.

Không không biết ngày bé nhà cậu nuôi nấng cậu kiểu gì mà lại nuôi thành bộ dạng không lúc nào ngơi tay như thế này.

"Lớp trưởng? Sao cậu lại ra đây thế?" Giang Ảnh đứng lên, lúc ra ngoài cậu đeo giày trượt patin nên đoạn đường ven hồ cậu đi cẩn thận lắm.

"Uống thuốc đi." Thích Trục đưa cho cậu thuốc với cả bình giữ nhiệt trong tay.

Giang Ảnh cầm lấy bình giữ nhiệt: "Lớp trưởng à cái áo khoác này cậu mua từ năm ngoái rồi nhỉ, không tính đổi cái mới sao?"

"Không mặc thì trả tôi."

"Bụng dạ hẹp hòi." Giang Ảnh lắc đầu nguầy nguậy, cậu tỏ vẻ vô cùng thương tiếc bảo, "Cũng chỉ mỗi tôi nhân nhượng cậu thôi. Tính cách này của cậu thế này thì về sau thể nào người yêu cậu cũng chết rét cho coi."

"Ừ, còn người yêu cậu thì thế nào cũng bị ồn chết luôn." thích Trục như đang trần thuật sự thật, lời nói cũng không có tình cảm gì cả, "Đi về thôi, bờ hồ có gì đẹp mà nhìn."

"Đẹp mà." Giang Ảnh lại lười cử động rồi, hai tay cậu bám trên vai Thích Trục để anh dẫn cậu trượt về phía trước.

Trời đêm tháng ba vẫn hơi se lạnh, Giang Ảnh không mặc nhiều quần áo, thời gian cậu ngồi bên bờ sông cũng không ít ỏi gì nên lúc này hai tay cậu lạnh ngắt. Thích Trục vẫn đang dẫn cậu đi, Giang Ảnh bỗng dưng vươn tay áp lên cổ anh. Cậu cọ cọ tay vào cổ anh, sau khi cảm nhận được hơi ấm rồi mới thở dài một tiếng đầy thỏa mãn.

Giang Ảnh hơi bất ngờ, thế mà lần này Thích Trục lại không hất hay cậu xuống.

Gần đây cậu cũng thường đọc kịch bản của《Đúng dịp tuyết rơi》, bầu không khí lúc này khá tốt nên cậu thuận miệng đọc vài lời thoại trong phim với Thích Trục.

"Tạm thời không nói đến diễn xuất, kỹ thuật đọc lời thoại của cậu nát quá, về phải luyện nhiều vào." Thích Trục bảo, "Nhưng tình cảm đặt đúng chỗ rồi đấy."

"Kỹ thuật đọc lời thoại của tôi có hơi nát thật, để tôi về luyện tập cẩn thận." Giang Ảnh cũng thấy mình phát huy khá ổn, "Có chút cảm giác nhỉ."

"Ừm, có cảm giác." tận năm phút sau Thích Trục mới đáp.

*

Kỳ này của chương trình dừng ghi hình ở đây, lịch trình của hai thành viên nhóm T.ATW sắp xếp rất kín nên ngay buổi tối hai người họ đã tạm biệt mọi người rồi lên xe rời đi. Miêu Dã không hot, cậu ta cũng không có công việc gì khác nên ở lại nông trường hưởng thụ cuộc sống.

"Có phải cậu cũng có việc gấp phải làm không?" Giang Ảnh vừa trải chăn vừa hỏi Thích Trục, cậu tiện tay giúp Thích Trục trải chăn luôn.

"Dạo này tôi không bận, ngày mai mình cùng về." Thích Trục tựa vào cạnh cửa phòng ngủ, anh nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, hơi nhíu mày như mới thấy thứ gì khó tin lắm í.

"Cậu xem gì thế?" động tác của Giang Ảnh dừng lại, "Điện thoại cậu mọc hoa à mà cứ dán mắt vào đấy."

"Không có."

Giang Ảnh: "... Thế cái gì có thể khiến lớp trưởng trước giờ chưa từng ngán ai đau đầu vậy?"

"Không có."

Thích Trục thu lại hết biểu cảm trên mặt, anh bắt đầu dò xét Giang Ảnh.

Giang Ảnh: "?"

Giang Ảnh: "Trên đầu tôi mọc hoa à?"

"Cậu nói có giữ lời không?" Thích Trục hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Cái gì mà giữ lời không?" Giang Ảnh đang dùng chăn của mình để lấn chiếm không gian ngủ của Thích Trục, cậu nghe thấy câu hỏi này của anh thấy chẳng hiểu kiểu gì, "Nói tiếng người đi."

Nhưng Thích Trục không giải thích, anh chỉ đứng yên nhìn cậu chằm chằm, có vẻ anh không có hứng thú, cũng chẳng có kiên nhẫn để giải thích cho cậu.

Giang Ảnh thử nhớ lại những lời mình nói trong ba giờ gần đây,

Nếu có lời nào mang tính hứa hẹn thì hình như chỉ có mỗi một câu cậu nói ở trên đường nhỏ ven hồ khi nãy...

"Kỹ thuật đọc lời thoại của tôi có hơi nát thật, để tôi về luyện tập cẩn thận."

Thế chắc hẳn là câu này rồi.

"Có vấn đề gì đâu." Giang Ảnh vô cùng rộng lượng đi tới vỗ vỗ vai Thích Trục, "Lớp trưởng yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ giữ lời, không kéo chân cậu đâu."

"Vậy thì tốt." Thích Trục thu hồi lại ánh mắt, trước khi ra khỏi phòng, anh vẫy vẫy điện thoại trong tay, "Tôi ghi âm lại rồi."

Giang Ảnh: "Ngài quả thực là cáo già..."

"Tôi là loại người nói xong nuốt lời à?" Giang Ảnh nhìn bóng lưng Thích Trục rời đi, cậu gào lên một câu, "Cậu xem thường ai đấy hả Thích Trục?!"

Miêu Dã đang chuẩn bị gõ cửa phòng bị tiếng gào này dọa hú hồn, lúc này Thích Trục mở cửa đi ra.

"Đạo diễn bảo còn hai phòng trống." Miêu Dã khe khẽ truyền đạt ý của đạo diễn, "Hai bọn cậu..."

"Không cần." Thích Trục ngắt lời cậu ta.

Giang Ảnh trải chăn đệm xong xuôi, cậu lùi lại hai bước rồi nhào lên chiếc chăn mềm mại ấm áp. Cậu lăn qua lăn lại mấy vòng khiến cho chăn vừa được trải phẳng nhăn nhúm hết lại mới bắt đầu thời gian chơi điện thoại buổi tối.

Thông báo mới nhất cậu nhận được là lời thăm hỏi mỗi ngày của app "Cãi Cọ".

"Hôm nay bạn cãi nhau à?"

Không nha.

Mấy ngày rồi Giang Ảnh không chơi đấy.

Giang Ảnh nhớ rõ bài viết về mình ở trên diễn đàn. Không ngoài dự đoán, lời cậu nói trước đó đã bị những người dùng khác rối rít dùng meme với những câu chữ duyên dáng để bày tỏ sự khinh thường của mình một cách văn minh.

[Mua vé đi xem ngài? Mặt mũi ngài cũng lớn phết nhỉ, ngài xứng à?]

[Ông Chủ Cua điên rồi, cười cái cho cậu vui này.]

[Sao thế nhỉ, tỉnh táo lại đi. Nói trắng ra thì ngài cũng chỉ là một kẻ thích cãi nhau, cần gì phải thiết lập hình tượng minh tinh như thế.]

[Có tặng vé tui cũng ứ thèm đi, phì.]

Giang Ảnh lựa mấy lời tuyên chiến solo mà cậu thấy thuận mắt. Đến giờ cậu mới phát hiện ra đồ đệ nhỏ [Cãi Cọ 3357868] cả ngày chẳng màng thế sự, vô dục vô cầu thế mà lại chủ động nhắn tin cho mình cơ đấy.

[Cãi Cọ 3357868] đã tiếp nhận lời mời báo danh thi đấu xếp hàng của ngài.

Đồ đệ [Cãi Cọ 3357868] của ngài đã xác định tham dự thi đấu xếp hạng. Tuyên ngôn dự thi là "Đừng làm phiền tôi.", chiến tích sẽ được ghi vào điểm cố vấn.

[Cãi Cọ 3357868]: Này? Mỉm cười.jpg

[Ông Chủ Cua]: Chữ "này" của cậu đã có chút khí thế của tui rồi đấy.

[Ông Chủ Cua]: Những mà tui tin là cậu đang thực sự mỉm cười.

[Ông Chủ Cua]: Việc thi đấu xếp hạng không cần căng thẳng, cậu cứ chơi bừa thôi.

[Cãi Cọ 3357868]: Ờ.

[Cãi Cọ 3357868]: Tôi cũng nghĩ thế.

[Ông Chủ Cua]: ...

[Cãi Cọ 3357868]: Đúng rồi, nếu như tôi "quyết chí vươn lên", "mãi không từ bỏ", cuối cùng có thể "thắng được" "người bạn thích bắt bẻ" kia của tôi thì có "phần thưởng" gì không? [Ông Chủ Cua]: Cậu nói chuyện dùng lắm dấu ngoặc kép như thế để làm gì? Âm thầm quan sát.jpg[Đam mỹ | Trans] Scandal của cậu đáng yêu hơn cậu nhiều - Mao Cầu Cầu - Chương 34. Cậu nói được làm được

[Ông Chủ Cua]: Đấy là đương nhiên.

[Ông Chủ Cua]: Tui nói được làm được.

_ _ _

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện