Ngồi ở chỗ này dường như toàn bộ thân thể đều hòa nhập vào bầu trời đêm thần bí kia, gió bên cạnh khiến nàng có cảm giác muốn bay lên không trung. Nàng mặc kệ thân phận công chúa, không có gì trói buộc, không cần nhớ tới người chồng đã chết, không cần có cảm giác cẩn trọng, tuy rằng nàng đang ngồi trên một chiếc lá cây đơn bạc, nhưng nó lẽ nào còn nguy hiểm hơn hoàng thất Lý Đường sao? Thái Bình công chúa tự do hít thở, đưa mắt nhìn quanh, vui vẻ nhìn rất lâu, rồi quay đầu nhìn Dương Phàm, vỗ vỗ vào bên cạnh nói:

- Đến đây, ngồi xuống đi!

Dương Phàm ngồi xuống bên cạnh nàng, nói:

- Công chúa xin hãy cẩn thận, kẻo trượt ngã, trên này chiều cao cũng tới trăm thước, trượt xuống sẽ rất nguy hiểm.

Thái Bình công chúa cười ha ha, tiếng cười có chút càn rỡ, có lẽ đã từ lâu nàng không cười một cách tự do tự tại như vậy:

- Cho nên ta mới gọi ngươi tới ngồi cạnh, nếu ta có trượt xuống, ngươi phải kéo ta chứ.

Thái Bình công chúa cười dài nói, thu hai chân cuộn lên trên, hai tay ôm đầu gối, cằm đặt trên hai đầu gối, tập trung quan sát ngọn đèn dầu, hơi hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Dương Phàm nói:

- Kể cho ta chuyện của ngươi!

Dương Phàm ngạc nhiên nói:

- Chuyện của ta? Chuyện gì?

- Tất cả!

Thái Bình công chúa nói:

- Ở ngươi có nhiều điều khiến ta hiếu kì, ta rất muốn biết.

Dương Phàm trầm mặc một lúc, cười cười nói:

- Ta vốn là một ăn mày.

Dương Phàm nói từ Quảng Châu phủ, dường như trong kí ức của hắn, hắn đã từng là một ăn mày lẻn hết phố lớn ngõ nhỏ, hắn nói tới việc được thương nhân Nam Dương thu nhận và giúp đỡ, sau khi trưởng thành thì trở lại Lạc Dương, mặc dù trong khi kể hắn đã che dấu rất nhiều việc, nhưng đối với một công chúa thân phận cao quý chuyện dân gian không biết gì thì coi đó là một câu chuyện rất mới mẻ.

Nàng nghiêm túc lắng nghe, lâu lâu lông mi mới nháy động một chút, con ngươi của nàng, rực rỡ, sáng ngời như ánh sáng ngọn đèn. Đợi sau khi Dương Phàm kể xong chuyện của hắn, Thái Bình công chúa khẽ gật đầu một cái, thoáng suy nghĩ nói:

- Hóa ra ngươi là cô nhi!

Dương Phàm chán nản nói:

- Đúng vậy, một cô nhi, không nơi nương tựa!

Thái Bình công chúa trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên cười, nhẹ nhàng mà nói:

- Kỳ thật, ta cũng là một cô nhi!

- Điện hạ…là cô nhi?

Dương Phàm kinh ngạc mà nhìn về phía nàng, Thái Bình công chúa ánh mắt chăm chú nhìn chiếc hoa đăng cách chân tầm ba thước, nhỏ nhẹ nói:

- Đúng vậy, ngươi từ nhỏ đã là một cô nhi, có lẽ rất đáng thương. Nhưng với một người sau khi hiểu chuyện phải chứng kiến người thân của ngươi từng người từng người một rời xa ngươi, để lại một mình ngươi lẻ loi hưu quạnh một mình, cảm giác cô đơn đó mới khó chịu biết bao.

Dương Phàm nhìn nàng không nói gì. Thái Bình công chúa chỉ chỉ đám người đang đi như nước chảy trên đường cái:

- Những chúng sinh này, ta rất hâm mộ, ngươi khôn lớn rồi, rất dễ có thể hòa nhập được, còn ta thì không thể, các ngươi giống như nước, mà ta lại là một gọt dầu, bất kể ta có cố gắng thế nào, thì cũng chỉ trôi nổi ở trên thôi.

Nàng thở dài một tiếng, ôm chặt hai chân hơn, phảng phất có chút lành lạnh:

- Vốn dĩ, lúc đầu ta có chút không thích ngươi, năm lần bảy lượt từ chối lòng tốt của ta, ngược lại lại chạy theo Tiết Hoài Nghĩa, cho dù có Tiết Hoài Nghĩa che chở cho ngươi, bổn cung có muốn thu thập ngươi thì cũng có cách.

Nàng nghiêng đầu, nhìn Dương Phàm, trong con ngươi có chút mơ hồ, cảm giác nghịch ngợm:

- Tuy nhiên, vì ta và ngươi có chút tương quan, ta tạm tha cho ngươi.

Dương Phàm cười khổ, chắp tay nói:

- Công chúa đại lượng, tiểu tử vô cùng cảm kích.

Thái Bình công chúa nghiêm khuôn mặt xinh đẹp, nói:

- Tuy nhiên, chuyện này ta có thể không so đo, nhưng những lời nói ngông cuồng của ngươi hôm nay, nói cái gì mà khiến bổn cung phải quỳ rạp dưới chân ngươi, ngươi tính sao?

Thái Bình công chúa nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn cây đèn dầu. Lúc hai người ngồi im trên lá cây, nhụy hoa và cành lá thấp ở giữa khiến những người bên dưới không nhìn thấy họ, ngọn đèn cũng không thể trực tiếp chiếu trên người họ, nhưng ngũ quan trên khuôn mặt lại vô cùng rõ ràng, hơn nữa lại càng hiền dịu.

Lông mi nàng dài mà thanh tú, mắt phượng to, khóe mắt hơi hơi hướng lên trước, càng làm nổi rõ sự khác biệt trắng đen trong con ngươi, con ngươi quyến rũ diễm lệ, trong suốt như nước, trong sự quyến rũ phảng phất hương thơm, hương thơm của người thiếu phụ xem với cảm giác của một thiếu nữ hồn nhiên, hai người dưới ánh đèn mông lung, lộ ra một cảm giác mê hoặc, làm người khác nghĩ tới một từ: đôi mắt quyến rũ, sự quyến rũ của Thái Bình công chúa chính nằm ở đôi mắt.

Dương Phàm bị đôi mắt ấy nhìn nên có chút không tự nhiên, trên mặt hiện rõ sự bối rối:

- À, tại hạ lúc đó chỉ là thuận miệng nghĩ tới nên mạnh miệng nói với Man cô nương mà thôi…hóa ra….công chúa điện hạ lại ở đó và nghe thấy được…

Một thiếu niên tuấn tú lộ ra bộ dạng ngại ngùng, bộ dạng đáng yêu đó không hiểu sao làm mắt Thái Bình công chúa, rung động, không biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng hôn lên môi của hắn.

Dương Phàm lập tức ngây dại, khi Thái Bình công chúa đầy thẹn thùng dời khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trên miệng hắn lại có cảm giác dịu mềm làm người ta cảm thấy run rẩy. Nụ hôn đầu của hắn, không hiểu sao cứ như vậy bị Thái Bình công chúa đoạt đi.

Hóa ra, cảm giác hôn là như vậy, hắn cố gắng cảm nhận dư vị, lại không thể nào nắm bắt được cái cảm giác vừa chân thật vừa hư ảo này, cảm nhận tới mức như người mất hồn. Thân thể hắn ở trên cây hoa, hồn phách thì như đang đang bên không trung, chưa rơi xuống được.

Thái Bình công chúa rời môi khỏi môi hắn, trên mặt bỗng nóng lên, nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng, nàng cũng không rõ mình sẽ uống nhầm thuốc gì rồi, làm sao mà có hành vi bạo dạn như thế chứ, điều này…đây cũng là quá phóng đãng rồi mà…thật là mất mặt.

Trong lúc nhất thời, Thái Bình công chúa có cảm giác như môi mình và khuôn mặt đang nóng như có ớt, trời biết đất biết, ngoài hôn môi con nàng ra, đây cũng là lần đầu nàng hôn môi một nam nhân. Vừa rồi, sao lại xúc động tới vậy chứ?

Thái Bình công chúa đã là mẹ của hai đứa nhỏ, nhưng cuộc đời nàng đây là lần đầu tiên hôn môi một nam tử trưởng thành. Hôn môi từ xưa đã có nhưng quân tử ngày xưa không hôn môi thê tử, cho dù là thời gian vui vẻ mây mưa cũng không, vì đó là hành vi thất lễ.

Hôn, chỉ dùng để hôn thiếp.

Ngày nay, nam nhi còn giữ đạo lễ nay cũng không còn nhiều, nhưng Tiết gia là đại tộc thế giá, phò mã Tiết Thiệu thủa nhỏ chịu giáo dục quý tộc loại này, y đối mặt với Lý Lệnh Nguyệt, một công chúa thân phận cao quý cho nên vài năm vợ chồng cũng chưa từng làm vậy.

Cho nên, đây là lần đầu tiên trong đời, Thái Bình công chúa, hơn nữa còn chủ động hôn môi một nam nhân.

Dương Phàm kinh ngạc mà nhìn nàng, chiếc cằm bóng loáng, nhẵn nhụi, dịu dàng thanh tú, tươi đẹp mĩ miều. Trong ánh sáng đèn màu, ngũ quan của nàng một bên sáng ngời, một bên trong bóng tối, sáng và tối cùng ở một chỗ, có chút ngượng ngùng, có chút bối rối, còn có một chút vui mừng khó hiểu, lại có đôi chút khó nói, khiến Dương Phàm cảm thấy kích động.

Thái Bình công chúa hơi nghiêng đầu, ánh mắt trốn tránh, trốn tránh rồi lại trốn tránh, Dương Phàm đang nhìn nàng, Lý Lệnh Nguyệt muốn tránh cũng không được, vì thế bỗng ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nói:

- Nhìn, nhìn gì mà nhìn! Chuyện này nếu ngươi dám nói ra ngoài, bổn cung sẽ thiến ngươi!

Dương Phàm trợn mắt há hốc mồm.

***

Mấy ngày Tết Nguyên Tiêu này, hoàng thất rất bận rộn.

Hoàng đế Lý Đán hữu danh vô thực cũng được mời đi cùng Thái Hậu dự các hoạt động chúc mừng.

Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, ngày mười bốn tháng giêng, Hoàng Đế cử hành yến tiệc, phụng mời Thiên Hậu, dòng họ hoàng thất đều tới dự.

Trong ngày Thượng Nguyên, hoàng đế và hoàng hậu triệu kiến các lộ chư hầu, quan to ở địa phương, người ngoại quốc tới chầu mừng, gọi là “ Triều chính ngoại phiên yến”. Trong bữa tiệc, các cung kỹ vũ nữ biểu diễn vũ đạo cung đình, nhạc công diễn tấu nhã nhạc cung đình, quân thần cùng vui mừng, ca hát mừng cảnh thái bình, thái bình thịnh thế. Trong đó tất nhiên cũng không thể thiếu được Thái Hậu và Hoàng Đế chúc mừng, an ủi các dân tộc du mục Đại Đường và đại sứ.

Đêm đó, còn phải tổ chức yến thưởng hoàng gia, giống như ngoài cung, hoàng gia cũng cần chăng đèn, thưởng thức tạp kĩ, Hoàng Đế và Thái Hậu còn đem theo phi tần tới Thiên Môn, nhận sự cúng bái của dân chúng và vui chơi cùng dân chúng. Trong lúc đó, vương công đại thần, triều chính ngoại phiên và sứ thần các nước cũng được mời dự.

Thái Bình công chúa cũng được mời, nàng cũng không chịu nổi cái nề nếp này, các hoạt động chúc mừng có quy củ, nên lấy cớ là các con thích náo nhiệt, nên sau khi báo cáo với mẫu thân liền đưa chúng ra đường thưởng ngoạn, lại không ngờ rằng, đêm Thượng Nguyên này, quả nhiên là một hồi ức lãng mạn, mỗi khi nhớ tới, Thái Bình công chúa không khỏi kích động và thẹn thùng tới mức mắt và tai nóng lên, khó kiềm chế được mình.

Ngày thứ hai Thượng Nguyên, Thái Hậu và Hoàng Đế chính thức tiếp kiến các văn võ bá quan đảm nhiệm trong kinh thành, bởi vì quan văn chiếm đa số, nên lúc đó Thượng Quan Uyển Nhi sẽ chủ trì, mở hội thi hát thơa, mọi người ngâm thơ làm phú, cung kính Đại Đường thịnh thế. Đồng thời, còn mời các cao tăng vào cung giảng kinh.

Điểm này, Tiết Hoài Nghĩa cũng biết rõ, Võ Tắc Thiên cũng biết y không tinh thông kinh điển Phật giáo, bởi vậy nên mời cao tăng Lão An Phật giáo, Thần Tú cao tăng tới giảng. Hai vị cao tăng còn đề cử thêm Thiền Tông thứ Sáu Tổ Tuệ Năng đại sư với Thái Hậu, cái này còn được gọi là “ Nếu muốn Phật pháp hưng thịnh, thì tăng nhân phải khen nhau”. Mấy vị cao tăng này rất hiểu đạo lí đó.

Tuy nhiên Tuệ Năng biết rõ, Võ Hậu sùng bái Phật giáo, trọng dụng Phật giáo, muốn dùng Phật giáo để chèn ép Đạo giáo mà Lý Đường vốn thờ phụng, đó là một cơ duyên để Phật giáo phục hưng, nhưng một khi thất bại, cũng có thể khiến Phật giáo tai họa ngập đầu. Y là đại biểu cao nhất trong giới Phật giáo Đại Đường, chỉ cần y không ra mặt, Phật giáo sẽ không lún quá sâu vào tranh giành triều chính, như vậy một khi Võ thị thất bại, còn có đường mà cứu vãn, cho nên lấy lí do thân thể ốm yếu, khước từ lời mời.

Các loại yến tiệc long trọng tới chiều thứ hai Thượng Nguyên, trên cơ bản được cử hành không có gì khác biệt, các giải thi đấu như đá cầu, đánh cầu, đô vật đều lần lượt được cử hành.

Buổi chiều Thượng Nguyên môn được cử hành thi đấu đầu tiên là đô vật, đây là môn sở trường nhất của Thái Bình công chúa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện