Chương 17: Lễ tang

Đúng như lời Ngô Ưu nói, Dục Triều thật sự chỉ làm ra vẻ để hù dọa người khác mà thôi. Sau khi hoàng đế Đại Hân hứa cho bọn họ quyền lợi thì bọn họ liền thu dọn lại hành trang, rời khỏi biên quan hai nước.

Mặc dù Ngô Chiêm khó chịu, nhưng hắn lại không thể làm gì được. Huống hồ, không cần đánh giặc cũng là một việc may mắn, hiện giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là giải quyết thảm họa tuyết rơi.

Tuy nói quan phủ đã thực hiện một loạt biện pháp để xoay chuyển tình hình, cũng phân phát ngân lượng cứu tế, nhưng tiền bạc từ trên phát xuống đã bị quan viên địa phương bí mật bóc lột từng tầng một, cho nên cuối cùng cũng co lại không ít.

Ngô Chiêm nắm chặt tay, ngay sau đó buông ra rồi lại thở dài một hơi. Hiện giờ võ quan suy thoái, hắn làm sao có thể quản được bọn họ? Thôi thôi, nếu quản không được người khác, vậy thì trước tiên làm tốt chức trách của bản thân vậy.

Nghĩ đến hôm nay còn phải đi giám sát binh lính thao luyện, hắn trước tiên đi đến giáo trường.

Dọc theo đường đi, bá tánh nhiệt tình chào hỏi với Ngô Chiêm, thậm chí còn có bá tánh lấy ra cải trắng, trứng gà và mấy món linh tinh nhà mình muốn đưa cho hắn, Ngô Chiêm cười, uyển chuyển từ chối từng người một.

Phần lớn bá tánh đều sống trong cảnh nghèo khó, nếu là ngày thường thì còn tốt, nhưng hiện giờ tuyết rơi gây ra tai họa, những thứ này càng thêm trân quý. Đã quen nhìn quan trường hắc ám, bá tánh thuần phác càng khiến cho Ngô Chiêm an tâm.

Đi đến bên ngoài giáo trường, từ xa đã truyền tới tiếng bọn lính thao luyện, Ngô Chiêm ở trong lòng gật đầu một cái, hắn có chút vừa lòng, xem ra bọn lính cũng không có lười biếng.

Đi vào giáo trường, hắn phát hiện có một người đang đứng trên đài cao trong giáo trường, người này mặc áo giáp màu trắng bạc, buộc tóc đuôi ngựa, bởi vì thường xuyên phơi nắng nên làn da không trắng như nữ tử bình thường, khuôn mặt nàng anh khí, giờ phút này đang thập phần nghiêm túc nhìn chằm chằm binh lính ở dưới đài.

Lúc này, nàng chắp hai tay ra sau lưng, nghiêm túc nhìn binh lính thao luyện trong giáo trường.

Trong lòng Ngô Chiêm có chút ngạc nhiên, người này không phải đã đi Cẩm Châu diệt phỉ rồi sao? Sao nhanh như vậy mà đã trở lại? Nữ tử trên đài cao cũng phát hiện Ngô Chiêm, nàng thu lại biểu tình nghiêm túc, mỉm cười với Ngô Chiêm: "Ngô tướng quân tới."

Ngô Chiêm xuyên qua khu vực binh lính thao luyện, đi lên đài cao, khom lưng chắp tay: "Đại soái."

Trương Văn Kỳ hờ hững phất phất tay, ý bảo hắn không cần câu nệ như thế, hơi có chút bất đắc dĩ mà nói: "Nói bao nhiêu lần, ngươi lại không thay đổi."

Ngô Chiêm vẫn nghiêm túc trả lời: "Lễ nghĩa không thể bỏ, đại soái đi Cẩm Châu diệt phỉ thuận lợi hay không? Sao lại trở về nhanh như vậy?"

Nói đến chuyện này, Trương Văn Kỳ hình như có chút lo lắng, nàng thở dài một hơi: "Nạn trộm cướp vẫn chưa được giải quyết, đạo tặc kia dựng trại ở vùng núi thế hiểm yếu, hiện giờ lại gặp phải tuyết lớn, muốn leo lên núi thì càng khó hơn. Cho nên bệ hạ liền để ta trước tiên quay về biên quan giải quyết Dục Triều."

Thấy Ngô Chiêm càng cau mày, Trương Văn Kỳ cố ý chuyển đề tài: "Tiểu bá vương nhà ngươi hiện giờ như thế nào? Ngươi không trở về bồi nàng tổ chức sinh nhật, không biết nàng sẽ tức giận thành cái dạng gì."

Nghe Trương Văn Kỳ nhắc tới nữ nhi của mình, Ngô Chiêm cười khổ một tiếng: "Cũng không còn cách nào khác, ưu tiên số một vẫn là quốc gia đại sự, chỉ có thể trước ủy khuất nàng."

Trương Văn Kỳ biết người này trung quân ái quốc, nàng không thể không cảm thán Thánh Thượng thật đúng là có mắt nhìn người. Nhìn bọn lính thao luyện gần xong, Trương Văn Kỳ lệnh phó tướng an bài nhiệm vụ hôm nay cho bọn hắn.

Sau đó, Trương Văn Kỳ ra hiệu cho Ngô Chiêm đuổi kịp mình, hai người đổi sang nơi khác rồi tiếp tục nói chuyện.

Trương Văn Kỳ là thứ nữ của Thường An Hầu, là cô cô của Trương Bá Ngộ, nàng hiện giờ đã 35 tuổi, nhưng vẫn chưa xuất giá.

Nàng vừa đi vừa nói chuyện với Ngô Chiêm: "Nghe nói tiểu bá vương nhà ngươi hiện giờ không thích chất nhi của ta, thế nhưng coi trọng khuê nữ của Vĩnh Định hầu phủ."

Ngô Chiêm nghe vậy thì nhíu mày, hắn có chút ngoài ý muốn, còn có chuyện này nữa sao?

"Tướng mạo của khuê nữ Vĩnh Định hầu phủ kia như thế nào? Tính tình ra sao? Vị kia nhà ta cần phải có một người lợi hại trấn trụ mới được, tính cách nếu quá mềm mại thì sợ là không tốt lắm."

Trương Văn Kỳ cười, không nghĩ tới Ngô Chiêm đã bắt đầu thăm dò, phản ứng như vậy lại nằm ngoài dự đoán của nàng, nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ không đồng ý chuyện này.

"Ngươi vậy mà là người kỳ quái, ngươi không nên cảm thấy ngạc nhiên trước sao?"

Ngô Chiêm nghe vậy thì cười cười: "Ta thua thiệt nàng thật nhiều, nếu là nàng thích, ta sẽ toàn lực ủng hộ, hà tất đi làm ác nhân."

Ngô Chiêm tự cảm thấy bản thân thua thiệt nữ nhi nhà mình quá nhiều, nếu có thứ gì có thể làm nữ nhi vui vẻ thì hắn sẽ không đi ngăn cản, trừ phi thứ mà nàng chấp nhất có hại cho bản thân nàng.

Trương Văn Kỳ nghe vậy thì lắc lắc đầu: "Sợ là ngươi phải thất vọng rồi. E rằng ngươi ở biên quan lâu đến nỗi choáng váng, khuê nữ của Vĩnh Định Hầu nổi tiếng dịu dàng, e rằng không trấn được vị kia nhà ngươi."

"Ách, dịu dàng cũng có cái tốt của dịu dàng. Nếu như khuê nữ của ta có thể học được cách thương yêu người khác thì càng tốt, còn hơn là để cho nàng mỗi ngày đều điên cuồng chạy đi chơi không giống ai."

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Trương Văn Kỳ phát hiện tuyết dường như có dấu hiệu ngừng lại, trong lòng nàng tức khắc có chút vui sướng, cảm thán thứ đáng chết này rốt cuộc cũng đến lúc kết thúc.

"Ta thấy tuyết đã có dấu hiệu ngừng lại, biên quan cũng không có việc gì, nếu như được, ngươi có thể trở về dành một năm với nha đầu điên kia của ngươi, ta nghĩ nàng sẽ thật cao hứng."

Trong lòng Ngô Chiêm cảm động, hắn xác thật đã lâu không gặp Ưu nhi, trên mặt hắn nhiễm vài phần vui mừng, trịnh trọng cảm tạ Trương Văn Kỳ.

Trương Văn Kỳ có chút chịu không nổi người này làm việc đứng đắn như vậy, trên mặt nàng lộ ra vài phần không kiên nhẫn: "Ngươi người này sao lại không nghe lời ta đây? Thật chịu không nổi ngươi."

Nhìn Ngô Chiêm càng thêm câu nệ, Trương Văn Kỳ thở dài một hơi, hiện giờ hai người đã đi tới tường thành. Trương Văn Kỳ nhìn một vùng rộng lớn trắng xóa ở phương xa, lại nghĩ tới chuyện nàng diệt phỉ không thành công.

Hiện giờ tuyết lớn phủ kín đường, vốn không nên có thương khách vào kinh, nhưng luôn có những người không sợ chết muốn tiền không muốn mạng, thời tiết và đường đi ác liệt như vậy mà cũng muốn liều chết buôn bán.

Sơn tặc vốn muốn cướp giật hàng hóa của thương khách vãng lai, huống chi vật tư hiện giờ nổi tiếng ở khắp nơi, lại vẫn dám mang gạo thóc vào kinh buôn bán, thật là ngại bản thân sống quá dài, trải qua quá tốt rồi.

Trương Văn Kỳ thở dài, nghĩ đến chuyện của ngày tháng trước đây, trong lòng không quá dễ chịu.

Tuy nói thương đội vào kinh kia gieo gió gặt bão, nhưng rốt cuộc đó vẫn là con dân của Đại Hân. Lúc trước, khi nàng nhận được tin tức thì đã cảm thấy hỏng bét. Đáng tiếc, nàng dùng tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn không thể ngăn cản thảm kịch phát sinh, khi nàng đi tới hiện trường, thương đội chỉ còn lại một người sống, là nàng đã cứu hắn.

Sau khi được cứu, hắn cũng không có vui sướng, chỉ mất hồn ôm chặt thi thể một người trên mặt đất, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Cẩn thận nhìn ra tướng mạo hai người giống nhau, hẳn là một cặp huynh đệ sinh đôi, nội tâm nàng không khỏi xẹt qua một tia bi thương.

Trương Văn Kỳ trời sinh không phải người biết an ủi người khác. Nếu mà nàng mở miệng, sợ là sẽ tổn thương tâm của tiểu tử này thêm một ít, cho nên nàng chỉ lặng lẽ hỏi tên họ, sau đó đưa hắn về nhà của hắn.

Nhìn Trương Văn Kỳ có chút thất thần, Ngô Chiêm mở miệng dò hỏi: "Đại soái có tâm sự sao? Chính là chuyện diệt phỉ chăng?"

Trương Văn Kỳ phục hồi tinh thần lại, hơi hơi mỉm cười: "Cứ xem là vậy đi, cũng không phải là chuyện gì lớn, đi thôi, chúng ta cũng không thể ở đây nói chuyện phiếm, trong quân còn có rất nhiều việc cần hoàn thành."

Nói xong liền sải bước trở về, Ngô Chiêm cũng vội vàng đuổi kịp.

Giờ phút này ở Cẩm Châu, có một đoàn người mặc áo tang, khiêng một bộ quan tài đi trên đường. Bởi vì quan phủ có biện pháp lót bùn đất trên đường, cho nên hiện giờ con đường cũng không quá trơn.

Bên cạnh quan tài là một nam tử, khuôn mặt của nam tử có chút thanh tú, thậm chí còn phải xinh đẹp hơn nữ tử bình thường một chút, chỉ là hiện giờ hai mắt vô thần, khuôn mặt thập phần tiều tụy.

Sau khi đoàn người đi xa, bá tánh xung quanh đường bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

"Đó là nhà ai? Ai mất rồi?"

"Đó là Mạc gia, tiểu thư nhà bọn họ mất rồi, nghiệp chướng a! Trời bây giờ lạnh như vậy, hà tất nắm chặt mấy đồng tiền dơ bẩn kia không bỏ."

"Mạc gia? Ngươi nói chính là phú thương Cẩm Châu chúng ta sao?"

"Còn không phải là Mạc phủ sao. Ngoại trừ nhà hắn, còn ai có thể muốn tiền không muốn mạng như vậy, giờ thì phản tác dụng, ngay cả mạng nữ nhi nhà mình đều đáp đi vào. Ta thấy tinh thần thiếu gia nhà hắn cũng không tốt lắm, nghe nói cảm tình huynh muội hai người bọn họ vô cùng tốt, ai!"

Mạc Tử Ý không nghe thấy phía sau nghị luận, hoặc là trạng thái nàng mấy ngày nay đều mơ màng hồ đồ. Mọi người đều cho rằng tiểu thư Mạc phủ mất, nhưng kỳ thật người ra đi chính là thiếu gia.

Ngày ấy, huynh trưởng nói muốn vào kinh, nàng ham chơi cho nên muốn hắn dẫn nàng theo cùng, hắn không lay chuyển được nàng nên liền đáp ứng, chỉ là muốn nàng theo sát hắn, không cho chạy loạn.

Đi ngang qua khu vực sơn tặc hoành hành, hắn để cho nàng đổi sang nam trang, lại bôi tro lên mặt nàng, nàng còn còn cười nhạo hắn lo lắng quá mức.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không yên tâm, cho nên an bài người đưa nàng hồi phủ, thái độ vô cùng kiên quyết. Lần này đổi lại là nàng không có cách nào khác, cho nên ngoan ngoãn dự định trở về.

Trên đường trở về, nàng đột nhiên cảm giác tim đập thực nhanh, trực giác nàng mách bảo không ổn, vì vậy xoay người bỏ lại hai người hầu rồi quay lại, nào biết sẽ nhìn thấy cảnh tượng giống như địa ngục trần gian.

Đám sơn tặc cầm loan đao làm càn rồi cười lớn, máu tươi nhỏ lên nền tuyết trắng tinh, có vẻ đặc biệt bắt mắt. Ca ca nàng vẫn còn chưa chết, hắn thấy nàng thì trợn to hai mắt, đôi môi khép mở, nàng hiểu rõ hắn muốn nói nàng chạy mau.

Những sơn tặc đó phát hiện nàng, bọn chúng cười xấu xa, nàng chỉ có thể liều mạng chạy nhanh trở về.

Cảm nhận được giọng nói sơn tặc ở phía sau càng ngày càng rõ ràng, trong lòng càng tuyệt vọng, nhưng có lẽ là vận khí của nàng tốt, cuối cùng được một nữ tướng quân cứu.

Nhưng mà nàng lại không có bao nhiêu vui sướng, nàng tìm được thi thể của ca ca, ôm lấy thân thể lạnh ngắt của hắn mà thất thanh khóc rống.

Nữ tướng quân đưa nàng về nhà, nàng vốn tưởng rằng sẽ cử hành lễ tang cho ca ca, không nghĩ tới lễ tang này sẽ biến thành của nàng.

Phụ thân nói cho nàng, người chết chính là nàng, mà nàng lại là ca ca. Hắn nói Mạc Tử Ý nàng đã chết, mà người tiếp tục sống sót chính là Mạc Tử Nghĩa. Nàng cũng không biết con người còn có thể ích kỷ đến như vậy, hắn hại chết ca ca nàng, thế nhưng còn không muốn để cho ca ca an táng dưới danh nghĩa bản thân hắn.

Chính là nàng thấp cổ bé họng, cũng không thể làm được gì.

Trong tay nàng cầm linh bài của bản thân, cảm thấy phi thường châm chọc. Nàng nghĩ, chính mình xác thật đã chết, chết chính là tâm.

Đoàn người tiếp tục đi về phía núi, trên mặt mỗi người đều bi thiết, rốt cuộc cũng tới nơi hạ táng. Mạc Tử Ý ở bên cạnh nhìn, nhìn con người ôn nhu ấy một chút lại một chút bị hoàng thổ vùi lấp.

Tâm nàng cũng theo đó lặng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện