Nhưng là không có khả năng đi, chỉ có thể tiếp tục ở lại đoàn phim duy trì công việc kiếm cơm.

Nhìn Ninh Mạn Thanh đang bận rộn ở chỗ máy quay, ý cười trên mặt giả tạo, Lê Sơ muốn quay trở lại ngày hôm qua đập cho Triệu Tri Xuân một cái.

"Ninh lão sư, sau này em nhất định sẽ chú ý, ở nơi công cộng sẽ không dựa gần người khác như vậy."
Lê Sơ ném nồi, quyết tâm cực kỳ kiên định, chủ yếu lúc đó nàng với Triệu Tri Xuân không hề chú ý đến giữa hai người họ cũng có thể có tai tiếng được.

Bởi vậy, hai người bọn họ cũng rất là hoang mang.

"Chị biết, không có tức giận hai người."
Đương nhiên là Ninh Mạn Thanh hiểu rõ giữa Lê Sơ và Triệu Tri Xuân không có bất luận cái gì ngoài tình hữu nghị siêu việt, sở dĩ tâm tình cô không tốt, không phải là vì Triệu Tri Xuân, mà là vì chính mình.

Hiện tại cô không có cách nào làm ra bất luận hành động gì biểu thị công khai chủ quyền của mình trước mặt người khác, bởi vì một khi cô làm ra loại chuyện này, cô sẽ mang đến nguy hiểm nhiều hơn là tốt đẹp cho nàng.

Mà Ninh Mạn Thanh không có cách nào chấp nhận được, cô sẽ mang đến nguy hiểm đến cho Lê Sơ.

"Vậy sao lại nhìn thấy chị không vui vẻ kìa, những cái đó đều là giả, em với chị mới là thật, cười một chút đi."
Lê Sơ làm mặt quỷ, nhõng nhẽo khiến bạn gái vui vẻ.

"Chị không vui là cái áo khoác LV kia còn hai ngày nữa mới có thể về đến tay chị."
Ninh Mạn Thanh nghiêm trang nói, nói xong cuối lời liền thấy gương mặt tươi cười của Lê Sơ, nhịn không được cũng nhếch lên khóe miệng.

Áo khoác LV.....!Lê Sơ nghĩ đến cái áo của mình bị xem như minh chứng tình yêu, nhịn không được bật cười.

"Không hổ là sản phẩm bán chạy nhất xuân hè, nếu của chị vẫn chưa về tới, có thể mặc của em trước, dù sao của em cũng chính là của chị."
Lê Sơ chớp chớp mắt, nghĩ đến nếu áo khoác của nàng mặc trên người bạn gái, chắc là sẽ nhỏ một chút.

Về chuyện trao đổi quần áo này, các nàng đã làm từ lâu trước kia rồi, chẳng qua không phải là ở bên ngoài, mà là ở bên trong.

Khung xương Ninh Mạn Thanh lớn hơn nàng, mặc quần áo của nàng tay áo với vạt áo đều là ngắn đi một đoạn, có loại cảm giác mỹ nữ buồn cười.

Nàng mặc quần áo của Ninh Mạn Thanh đương nhiên là tay áo và vạt áo đều là dài, nhưng mà đây là mị lực của áo sơ mi bạn gái, ngày đó áo sơ mi của Ninh Mạn Thanh cũng bị Ninh Mạn Thanh xé hỏng rồi.

Ninh Mạn Thanh không biết trong đầu Lê Sơ đang nhớ đến cái gì, thấy động tác của Lê Sơ nghịch ngợm đáng yêu, muốn duỗi tay đi sờ sờ lông mi rung động của nàng, nhưng mà bây giờ không được, cho nên cô chỉ có thể kiềm chế lại, bởi vì một lát sẽ có thể có cơ hội thực hiện động tác này.

Chu Hân Duyên đã bố trí xong bối cảnh, cầm loa lớn kêu người, Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh vào vị trí xong, liền bắt đầu chính thức quay.

Cốt truyện trong phim đã tiến triển đến đoạn Nhiếp Chính Vương và Trưởng công chúa rời khỏi sơn cốc, bởi vì bên ngoài không có người của mình, nên hai người tạm thời kết thành đồng minh.

Nhưng loại đồng minh kiểu này cũng chỉ có hạn, sau khi các nàng tìm ra chủ mưu sau lưng là ai, quan hệ đồng minh bị đánh vỡ.

Người tấn công các nàng là thế lực mưu phản, thế lực này đã ngầm phát triển mấy năm nay, khi biết được Nhiếp Chính Vương và Trưởng công chúa cùng xuống phía Nam, cho rằng đây là cơ hội ngàn năm có một.

Nhiếp Chính Vương và Trưởng công chúa cũng đã sớm biết có một thế lực như vậy tồn tại, chẳng qua là bọn họ cảm thấy gió không thành bão, nào biết đến lần này thiếu chút nữa lại lật thuyền trong mương, sau khi tra được chủ mưu, hai bên đều nhanh chóng quét sạch thế lực mưu phản đó, vậy nên tình thế đối lập như trước kia lại xuất hiện lần nữa.

Bởi vì muốn biểu hiện được cảm giác Phù Diên và Lâm Lang mất đi ký ức và có lại ký ức mới mà vẫn có loại cảm giác quen thuộc với nhau, Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh còn phải thường thường nhìn đối phương mà có biểu tình thất thần một chút, hoặc là xoa xoa huyệt thái dương hay ấn vào lồng ngực.

Quay phim tiến hành cực kỳ thuận lợi, nội dung phim đã đẩy mạnh đến cảnh cao trào.

Phù Diên dùng thuốc ức chế thân phận bị rơi dưới nước đã mất đi hiệu lực, nhưng nàng lại không nhận ra được, vẫn trước sau nuốt một viên, nhưng cũng không ngăn chặn được tình triều trong cơ thể.

Hơn nữa thời điểm bùng nổ lại cực kỳ vi diệu, là lúc nàng và Lâm Lang nói chuyện.

Các nàng thoải mái ở trong cung nói cười oanh oanh, nhưng sâu trong mắt vẫn giấu giếm sát ý, ánh mắt giao nhau vẫn tràn đầy quang ảnh dao kiếm, trên cung là hai đội nhân mã đứng ở hai bên.


Đây giống như là một cuộc chiến sống còn, phải là người chết ta sống mới có đường lui, nhưng vậy mà lúc này, thân phận của Phù Diên bại lộ.

Đối với Phù Diên mà nói, chuyện tệ nhất có tính hủy diệt nhất, chính là thân phận của nàng bại lộ, hơn nữa còn bại lộ ngay trước mặt địch thủ số một của nàng.

Nguyên bản là thế lực đang ngang nhau, từ đàm phán thành nghiền áp uy vũ, nhìn bộ dáng cô cô mềm thân thở hồng hộc, gương mặt bình thản từ trước đến giờ của Lâm Lang lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó là nghiền ngẫm tươi cười.

"Tiểu cô cô, không nghĩ đến cô cô lại là Địa Khôn, vậy mà có thể giấu giếm mười mấy năm, hôm nay bại lộ, chẳng lẽ là muốn dùng mỹ nhân kế với ta sao?"
"Chẳng qua mỹ nhân kế này lại sử dụng sai chỗ rồi, nơi này giữa đông đảo tướng sĩ, sao bổn cung có thể dưới ánh mắt mọi người mà trộn lẫn với cô cô được, cô cô nên chọn buổi tối đến tẩm điện của bổn cung mà chẩm tịch mới đúng."
Thân phận bại lộ, nguy hiểm sắp tới, còn bị địch nhân cười nhạo, Phù Diên tức đến đỏ mắt, lấy trâm trên đầu đâm vào đùi mình để giữ vững thanh tỉnh.

"Ta là Địa Khôn không sai, nhưng Địa Khôn thì như thế nào, ai nói giang sơn này Địa Khôn không trị được!"
Phù Diên thở hổn hển, ánh mắt lại cực kỳ ngoan độc, giống như đang có suy nghĩ muốn giết chết Lâm Lang.

Mỹ nhân diễm sắc, gương mặt lãnh lệ đầy sát ý, dường như cướp lấy nhân tâm của người.

"So với chuyện nghĩ giết ta thế nào, giết mọi người thế nào để bịt miệng, thì ngươi vẫn nên lo lắng chuyên giải quyết tình trạng trước mắt của mình thế nào đi." Lâm Lang thu lại nụ cười, gương mặt lạnh nhạt lên, nàng ngửi ngửi không khí nói: "So với tính cách không tốt chút nào của ngươi, thì mùi hương này của ngươi thật ra lại mê người hơn nhiều."
Phù Diên hấp tấp đem thuốc ra uống thêm mấy viên, nhưng là vô dụng, tình trạng của nàng không có một chút chuyển biến tốt đẹp, ngược lại lại càng thêm không xong.

Khí tức Địa Khôn lan tràn trong phòng, Lâm Lang không thể không để ý được nữa, mày hơi nhăn lại.

Bản năng của thân thể khiến người khó có thể chống đỡ được, nó thay đổi cả ý thức và sự nhìn nhận của mọi người, đôi mắt Phù Diên đỏ bừng, muốn xé rách quần áo của mình, bị Lâm Lang ngăn lại.

Lâm Lang muốn đánh ngất nàng, nhưng Địa Khôn đang hỗn loạn lại hành động theo bản năng, nàng giống như ngửi được hương vị khiến bản thân mình an tâm nhất, lung tung cọ cọ lên người Lâm Lang.

"Đây là bí mật của hoàng thất, bên ngoài tai mắt quá nhiều, không thể mời được đại phu, loại nhược điểm như thế không nên để lộ ra ngoài, ta đây cũng là dùng kế hoãn binh."
Lâm Lang nhíu mày lầm bầm lầu bầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Địa Khôn quần áo tán loạn vùi vào ngực mình, hạ xuống một quyết định gì đó.

Ngoài màn hình, thần sắc Chu Hân Duyên kích động.

"Tốt! qua, cảnh tiếp theo!"
Lê Sơ lập tức điều chỉnh tư thế, chuẩn bị tiến vào cảnh diễn kế tiếp, cảnh kế tiếp là cảnh diễn thân mật, đương nhiên là không thể lộ quá nhiều, chỉ có thể mờ mờ ảo ảo biểu hiện, quay một ít hình bóng với lời thoại thôi.

"Trên trán em có mồ hôi, nhịn một chút, hiệu quả sẽ càng thật hơn."
Ninh Mạn Thanh dựa vào bên cạnh Lê Sơ, nhìn đôi mắt đỏ bừng của Lê Sơ, nhẹ nhàng mà thổi thổi.

Vì muốn biểu hiện bộ dáng Phù Diên động tình, trên mặt Lê Sơ biểu hiện một nửa là diễn một nửa là nín thở, đôi mắt đỏ bừng đầy tơ máu ướt đẫm là vì nàng nhỏ thuốc nhỏ mắt và nhẹ nhàng xoa xoa mắt mấy cái.

"Vâng."
Điều chỉnh xong ánh đèn và vị trí cameras, cảnh tiếp theo cũng bắt đầu rất nhanh.

Giữa các nàng thực sự là dựa vào nhau rất gần, cho dù Ninh Mạn Thanh không có phóng ra tin tức tố, Lê Sơ vẫn nghe thấy được mùi trà mây thân thuộc u lãnh lạnh nhạt trên người cô.

Loại khí vị này kết hợp với bầu không khí hiện tại đúng là có tác dụng, cổ Lê Sơ bắt đầu phiếm hồng, tuyến thể của nàng bị Ninh Mạn Thanh xoa ấn, cảm xúc trong phim bắt đầu đạt tới cao trào.

Ở ngoài sân, Tiền Đóa Đóa gương mặt đỏ bừng bóp tay Viên Tử, nhịn xuống tiếng gà gáy của mình.

"Trời trời trời, cái này cũng quá kích thích đi, chúng ta là khán giả được miễn phí xem sao, tuy rằng quần áo của lão sư vẫn còn, nhưng tôi cảm thấy tôi đã luyện được kỹ năng nhìn xuyên thấu rồi."
Tiền Đóa Đóa là fan CP thực sự, một lần cô cười biến thái vui vẻ như vậy là lần xem cảnh diễn thân mật của Tần Mộ và Tịch Ỷ Vân.

Tuy rằng cuối cùng các nàng BE, nhưng Tiền Đóa Đóa vẫn nhớ rõ khi tập đó được chiếu ra, fans Cp cuồng hoang cả năm.

Cảnh trước cảnh sau đều là tự bổ não, sau đó xem đoạn cụ thể, thì bọn họ có tiêu chuẩn để tham khảo rồi!
Một đoạn cut của tập đó cũng trở thành chi bảo trấn sơn của Thanh Lê cp, nơi ma mới nhập môn phải đi qua tới.


"Nếu cậu dùng lực thêm chút nữa, tay của tôi liền bị đứt đoạn."
Mặt Viên Tử không cảm xúc nhắc nhở, trong lòng đã nhe răng nhếch miệng, thường ngày Tiền Đóa Đóa cũng không có sức lực lớn như vậy, vừa mới ăn đường là xem như cuồng hóa vô cùng.

"Éc éc thật xin lỗi, kịch bản này ngọt quá xá a!"
Tiền Đóa Đóa lập tức xin lỗi, tiếp tục si mê cười.

Không chỉ là một mình Tiền Đóa Đóa cảm thấy như vậy, những nhân viên công tác ở đây không biết cốt truyện sẽ nghĩ đây là một bộ phim thật ngọt.

Đôi khi Lê Sơ cũng cho rằng như vậy, chẳng qua nàng biết cốt truyện sau đó, khi đắm chìm vào cảm xúc nhân vật, khó tránh khỏi sẽ có vài phần phiên muộn.

Thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều so với Lê Sơ tưởng tượng, mỗi ngày mở mắt chính là làm công, vì đang ở chung đoàn phim cho nên thời gian gặp mặt Ninh Mạn Thanh cũng sẽ tương đối nhiều, bởi vậy nàng cũng có thể đủ sáng tỏ để cảm giác được Ninh Mạn Thanh thực sự bận rộn.

Nhưng mà nàng so với Ninh Mạn Thanh, thì cũng không ít hoạt động hơn bao nhiêu, có đôi khi chưa ngủ được hai giờ đồng hồ đã bị kêu đi chạy show.

Lê Sơ cũng đã quen loại công tác cường độ cao này, có đôi khi hai người không có thời gian thân mật ngầm, thì có thể danh chính ngôn thuận tiếp xúc trong phim.

Nhưng những cảnh diễn này kia cũng phải đến lúc quay xong, khi vào cuối tháng 9, Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh đã quay xong nội dung giai đoạn tam sinh tam thế, sắp tiến hành quay lại cốt truyện ban đầu.

Lúc quay cảnh này thành phố đang là mùa thu, khác với đoàn phim bên Tần Mộ chính là, thành phố ven biển kia giống như không hề có mùa thu, sau khi hè qua đi, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi chuyển mùa, liền vào đông ngay.

Thành phố này không như vậy, mùa thu cực kỳ dài.

Áo tay ngắn trên người Chu Hân Duyên đổi thành áo khoác dài, thái độ cô đối đãi với Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh, từ thật cẩn thận và mới lạ khi các nàng bước vào đoàn phim, đến hiện tại đã biến thành gần gũi.

Đoàn phim hiện tại đang ở ngoại ô thành phố, trong kịch bản, Phù Diên và Lâm Lang đang ở nơi như vậy.

Nếu muốn Lê Sơ hình dung, nàng cảm thấy nội dung phim này đại khái chính là chuyện của một công chúa gặp nạn cùng nữ nhân bình thường quật cường.

So với nửa đời trước phong quang vô hạn của Phù Diên, Lâm Lang bất hạnh không nhiều, nhưng loại bất hạnh này không phải do thân thế của cô đặc biệt, mà vừa lúc là bởi vì cô quá bình thường, cho nên mới bất đắc dĩ đến như vậy.

Trước đó Phù Diên từng suy đoán, Lâm Lang ở cùng nam nữ trạm phố* đó, cô có thể là beta, nhưng thực sự cũng không phải là như vậy.

*trạm phố; đứng đường, gái gọi
Lâm Lang sinh ra ở một gia đình bình thường, cha mẹ đều là beta, ông bà cũng là beta.

Cha mẹ Lâm Lang làm việc trong thành phố, một người là công nhân vận chuyển, một người là công nhân vệ sinh.

Ông Lâm Lang là bảo vệ thu phí ở bãi đổ xe, thân thể bà Lâm Lang không tốt, có bệnh tiểu đường và thấp khớp, bệnh vặt nhiều, thân thể tương đối suy yếu, cho nên ở nhà giặt quần áo nấu cơm.

Nếu không có biến cố gì, gia đình này sẽ vất vả, nhưng vẫn sẽ tồn tại nỗ lực.

Nhưng cố tình có những tỷ lệ xui xẻo, dù nhỏ đến mấy cũng sẽ có người gặp phải, lúc Lâm Lang học lớp 5, ông Lâm Lang bỗng nhiên tai biến.

Cũng may là tai biến mức độ nhẹ, tuy rằng bước đi cũng cần cố sức, một bên cứng đờ không hoạt động được, nhưng cũng may là có ý thức, cũng có thể miễn cưỡng nhận biết người, chẳng qua là không có năng lực lao động nữa.

Trong trí nhớ của Lâm Lang, ông ngoại từ một người thực là kỏee mạnh, trở nên yếu đuối hơn rất nhiều, rõ ràng là khuôn mặt như vậy, lại giống như biến thành hai người.

Nhưng trắc trở trong sinh mệnh không chỉ có như vậy, nơi cha mẹ Lâm Lang làm việc vì kinh doanh không tốt nên phải đóng cửa, cho nên cha mẹ Lâm Lang thất nghiệp, chỉ là tình cảnh trong nhà không thể để hai người không đi kiếm tiền, cho nên hai vợ chồng thương lượng đi tìm người thân nào đó giới thiệu việc làm.

Ngày đó ra ngoài, hai vợ chồng mua một túi thịt và một bao thuốc lá, ngồi trên chiếc xe mô tô có chút tả tơi.


Người quen quyết định để hai người đi làm ở nhà xưởng của hắn, cha Lâm Lang vui vẻ đại hỉ, cùng người quen uống một chút rượu, hai người vui vui vẻ vẻ lái mô tô đi về.

Nhưng ngày đó thực sự quá tối, đèn xe mô tô cũng hư rồi, bởi vậy họ không chú ý đến có một cái hố to trên đường, hai người té xe rất nặng, hai tiếng sau mới được người đi ngang qua phát hiện, vội vàng đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng không thể cứu được.

Vì kích thích như thế này, bà Lâm Lang cao huyết áp phải nhập viện, cuối cùng cũng lay lắc mà có thể trở về được.

Lúc nghe được những chuyện này, Phù Diên còn nhẹ nhàng thở ra, cũng may bà Lâm Lang không xảy ra chuyện gì, không đến mức gia đình phải tang thương.

Sau đó Phù Diên hỏi Lâm Lang, vì là như vậy, cô mới không tiếp tục đi học sao.

Phù Diên vẫn luôn cho rằng, với đầu óc của Lâm Lang, cô hẳn phải là một người học đến đại học, nhưng dựa theo hoàn cảnh hiện tại, có khả năng cô chỉ mới học đến phổ thông, nhưng Phù Diên không nghĩ tới, Lâm Lang chỉ học đến tiểu học xong rồi nghỉ.

Có lẽ là do ấn tượng quá sâu, hoặc là có lẽ không thể tin tưởng được, Phù Diên vẫn luôn cảm thấy Lâm Lang không nên như vậy, nhưng sự thật chính là như vậy.

Đối mặt với vấn đề của Phù Diên, Lâm Lang lắc lắc đầu, gió chảy mây trôi mà nói không phải.

Cảnh Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh cần quay hôm nay là cảnh này, Chu Hân Duyên đã bố trí xong máy quay, ra hiệu với Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh.

Đánh bản, bắt đầu biểu diễn.

Có Ninh Mạn Thanh ở đây, căn bản là Lê Sơ không cần lo lắng mình không thể nhập vai.

Đương nhiên, sau khi bản đánh vang, Lâm Lang trong cốt truyện thật giống như sống sờ sờ trước mắt nàng, cũng tìm không thấy chút bóng dáng nào của Ninh Mạn Thanh.

"Cái gì......!Cô mới học tiểu học? Không có khả năng đi....?"
Phù Diên mở to hai mắt nhìn, biểu hiện hoàn toàn giật mình.

Tuy rằng lúc này nàng đã không giống như trước, nhưng trình độ giáo dục vẫn là thứ xã giao đầu tiên của nàng trước đó, hơn nữa hiện tại nàng cũng là gia sư.

"Cô cảm thấy tốt nghiệp tiểu học thì có dạng gì? Còn không phải giống như tôi bây giờ sao?"
Lâm Lang ngồi trong phòng thuê của Phù Diên, chơi đùa với bật lửa trong tay.

Đây chỉ là sở thích của Lâm Lang, thật ra Lâm Lang không hút thuốc, ban đầu Phù Diên thấy cô có bật lửa, đã từng mua một gói thuốc cho cô, kết quả đưa đến tay bị cô bán cho người khác.

Lâm Lang nói sợ mình bị nghiện, cảm thấy đó là tiêu dùng không cần thiết.

Phù Diên nhìn theo tầm mắt Lâm Lang thấy nơi đang thuê của mình, còn có hoàn cảnh bên ngoài, nghĩ đến tình trạng hiện tại của các nàng, có chút á khẩu không trả lời được.

Nàng giống như không biết phải cãi lại thế nào, rồi lại như dùng hết đầu óc vắt ra một câu nói: "Dù sao tôi cảm thấy cô không giống như vậy."
"Vậy là vì cha mẹ cô xảy ra chuyện nên cô mới không tiếp tục đi học sao?"
"Không phải."
Thần sắc Lâm Lang phức tạp đáp, động tác thưởng thức bật lửa trong tay chậm rãi xuống.

"Sao vậy? Cô rất muốn biết?"
Phù Diên gật đầu như đảo tỏi.

"372 đồng, sẽ nói cho cô biết vì sao."
"Thành giao."
Phù Diên rất muốn hỏi tại sao là 372 đồng, nhưng nghe nguyên nhân quan trọng hơn, nàng cũng không hỏi ngay.

"Bà tôi muốn tôi tiếp tục đi học, tuy rằng lúc đó ba mẹ tôi xảy ra chuyện, nhưng không phải trong nhà không còn lại chút gì, tuy rằng ông tôi không có năng lực lao động, nhưng trừ bỏ thuốc men thì cũng không có dùng gì nhiều."
"Tuy rằng bà tôi thân thể không tốt, nhưng làm việc vẫn rất nhanh nhẹn, tay nghề may vá của bà không tệ, nên mở một sạp sửa quần áo, tuy rằng khó khăn, nhưng cũng qua đi."
"Bà nói mặc kệ thế nào, cũng sẽ nuôi tôi đi học, bởi vì bà cảm thấy tôi học hành rất giỏi."
Lúc Lâm Lang nhớ lại những chuyện này, thần sắc trên mặt có chút dịu dàng.

"Nhưng là thân thể bà mắc bệnh vặt thực sự rất nhiều, bà lại làm lụng rất vất vả, không chỉ phải lo cho tôi, còn phải lo cho ông tôi."
"Sau khi ông tai biến xong, thế giới trở nên rất đơn giản, đói bụng thì phải ăn, mệt thì đi ngủ, ông dần trở nên giống một đứa trẻ, tôi cũng bắt đầu ý thức được tình hình nghiêm trọng."
"Ngày đó tôi tan học về nhà, thấy ông đang xem TV, trên bàn không có đồ ăn, tôi cũng không thấy bà ở đâu."
"Tôi hỏi ông, bà đâu rồi.

Ông mê mang nhìn tôi, nói tôi về tới rồi, đi ăn cơm, rồi lại hỏi cơm đâu, ông đói bụng."
"Cửa phòng ngủ thì mở, phòng bếp cũng không có ai, tôi cho rằng bà đi ra ngoài, vì tôi có kêu mấy tiếng nhưng không thấy trả lời, sau đó tôi đi ra ngoài tìm hàng xóm, bọn họ nói hôm nay không có nhìn thấy bà tôi ra ngoài."
Phù Diên nhịn không được rung lên hỏi: "Bà cô sẽ không xảy ra chuyện gì đi?"

Phù Diên nhịn không được nghĩ đến bà lão mình thấy sáng nay, tuy rằng bây giờ bà Lâm Lang vẫn còn mạnh khỏe, nhưng vì lời Lâm Lang nói, nàng vẫn không nhịn được mà lo lắng.

"Đúng là bà đã xảy ra chuyện, bà xỉu trong phòng ngủ, hàng xóm giúp đỡ đưa bà đi bệnh viện."
"Bà không có bệnh gì nặng, vẫn là những bệnh cũ, bác sĩ nói là vì quá mệt nhọc, cho nên mới cao huyết áp."
"Sau khi bà tôi tỉnh lại thì có chút hoảng loạn, vì bà đã uống thuốc đúng giờ, cũng không cảm thấy mình có chỗ nào không ổn, nhưng lại hôn mê bất tỉnh."
Phù Diên nhẹ nhàng thở ra, tốt xấu gì cũng không phải vấn đề lớn.

"Sau đó bà lại nói cho tôi, trước khi té xỉu bà có ý thức, bà muốn kêu cứu, muốn bò ra ngoài, nhưng là bà không có sức lực, cách một bức tường, ông của tôi đang xem TV, bà lại té xỉu mấy tiếng đồng hồ, ông cũng không đi xem."
Lâm Lang nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm người không thở nổi.

Cô hỏi Phù Diên: "Cô biết vì sao là 372 đồng không?"
"Vì sao?"
"Đây là tiền thuốc của bà lúc ấy, còn có tiền viện phí."
"Vậy sau đó cô quyết định không đi học nữa sao?"
"Uhm, lúc đó chỉ muốn kiếm tiền, cảm thấy đi học phải tốn thời gian rất lâu, hơn nữa cũng không thể chăm sóc được ông bà."
"Nhưng là rõ ràng đi học mới có hy vọng thay đổi tình trạng như vậy mà, lúc ấy cô kỳ thật cũng không làm được gì, chờ cô học xong sơ trung hay cao trung, hay học đến đại học sẽ không giống vậy."
Phù Diên nhịn không được nói, tuy rắng tình trạng bây giờ đã không cách nào thay đổi, nhưng nàng vẫn vì lựa chọn của Lâm Lang ngày xưa mà có chút tiếc nuối, nàng cảm thấy Lâm Lang hẳn là dạng học bá mới đúng.

Tuy rằng gia cảnh Phù Diên rất tốt, đi học cũng là chuyện bình thường, nhưng Phù Diên biết, đối với tầng lớp ở dưới mà nói, đi học là con đường công bằng hiệu quả và nhanh nhất.

"Nhưng khi đó tôi cũng không biết, cũng không có người nói những cái này cho tôi, khi tôi muốn quay về, thì đã không còn đường để quay lại rồi."
Lâm Lang lại chơi đùa với bật lửa, ngọn lửa sáng lên lại tắt, tiếng đóng mở lên xuống đều đặn giống như là gánh nặng rên rỉ bất kham.

Phù Diên biết thuốc của ông Lâm Lang không thể ngừng, thân thể bà cô cũng có bệnh vặt, Lâm Lang đã sớm trở thành nơi phát ra kinh tế duy nhất của gia đình.

Lâm Lang giống như nhân vật thu nhỏ của xã hội, bị cuộc sống bình thường ép đến không thở nổi.

Phù Diên lẩm bẩm: "Nếu tôi có thể gặp cô sớm hơn một chút thì tốt rồi....."
Phù Diên nhịn không được nghĩ, nếu Lâm Lang xuất hiện sớm hơn trong sinh mệnh của nàng, như vậy nàng có thể giúp cô, đối với tiểu thư tiêu tiền như nước như nàng mà nói, những gì có thể dùng tiền giải quyết thì không phải là vấn đề.

"Trên thế giới không có nếu, cho nên sự gặp gỡ của mọi người đều đã được định trước, nên vận mệnh của cô là gặp được tôi ở chỗ này, được rồi, bây giờ cô nên đi làm đi."
"Trước đó, nhớ rõ trả 372 đồng."
Sau khi Lâm Lang quy hoạch cuộc sống cho Phù Diên, Phù Diên tìm được một chỗ làm có mức lương khá ổn, dù chăm sóc mẹ ở bệnh viện tiền lương vẫn còn dư nhiều.

Cô nói cho Phù Diên nên lựa chọn công việc gì, nên phát huy ưu thế của mình thế nào, trợ giúp thế nào thì được, trấn an mẹ mình thế nào, nên đi thăm anh trai vào thời điểm nào, phải nói cái gì.

Cuộc sống Phù Diên trở nên gọn gàng ổn định hơn, đối với nàng mà nói, nàng tuyệt đối tin tưởng Lâm Lang.

Tuy rằng bộ phim truyền hình này Phù Diên làm chủ thị giác, nhưng kỳ thật đạo diễn muốn đưa ra những lời nói ý nghĩa, đều được an bài chỗ Lâm Lang.

Ví dụ như câu này: "Trên thế giới không có nếu, cho nên sự gặp gỡ của mọi người đều đã được định trước, nên vận mệnh của cô là gặp được tôi ở chỗ này."
Chu Hân Duyên cũng nói qua với Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh, những lời này cô sắp xếp riêng để lồng ghép vào tình huống tham dự cuộc thi.

"Các lão sư cũng biết, em viết câu chuyện này là vì em thất tình, cho nên ban đầu em viết ra cuộc thi này, là muốn đưa ra khái niệm, nếu hết thảy đều không phải như hiện tại, hai người không gặp nhau như ban đầu mà gặp theo cách mới, thì hai người yêu nhau nguyên bản có còn lại yêu nhau nữa không?"
Chu Hân Duyên nhắc đến chuyện mình thất tình, đã không còn tiếc nuối như lúc ban đầu cô kể cho Lê Sơ nghe.

Cô lại tiếp tục nói: "Em cảm thấy là không, bởi vì em cảm thấy một khi đã bỏ lỡ chuyện ban đầu, thì thì dẫn đến một phản ứng dây chuyền, sẽ liên tiếp bị bỏ lỡ.

Nhưng câu chuyện đã bắt đầu rồi, trên thế giới cũng không có nếu như, cho nên mới sẽ có tình yêu là vận mệnh chú định."
Lê Sơ cảm thấy Chu Hân Duyên nói có chút đúng, nhịn không được gật gật đầu.

Nàng xuyên sách, hấp tấp uống xong ly nước kia, Ninh Mạn Thanh biến thành Alpha, vận mệnh của các nàng hợp lại với nhau cuối cùng yêu nhau.

Nếu nàng không xảy ra tai nạn, không có xuyên sách, hoặc xuyên sách không phải nhân vật này, có lẽ nàng với Ninh Mạn Thanh sẽ không yêu nhau giống như bây giờ.

"Tôi lại cảm thấy không hoàn toàn đúng."
Ninh Mạn Thanh mở miệng, làm Lê Sơ và Chu Hân Duyên đều nhịn không được nghiêng đầu qua nhìn.

"Nếu như thực sự yêu nhau, sẽ không vì mở đầu được viết lại mà thay đổi kết cục cuối cùng, trên người các nàng có điểm giống nhau sẽ khiến hai người các nàng đến gần nhau lần nữa, linh hồn lôi kéo sẽ khiến hai nàng yêu nhau lần thứ hai."
Ninh Mạn Thanh nghĩ, nếu ngày đó cô không có thân mật với Lê Sơ, cô vẫn sẽ yêu Lê Sơ sao, cô nghĩ, cô sẽ.

Cô yêu vốn dĩ không phải là tin tức tố của nàng, cô là thích tính cách thẳng thắn của nàng, thích nàng nghiên cứu một việc nghiêm túc chân thành, thích sự đáng yêu của nàng, thích linh hồn lấp lánh ánh sáng của nàng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện