"Ai, không thể nhìn chúng ta ăn như vậy nha, lão Ninh, tốt xấu gì em cũng là người cùng nhà, cùng nhau ăn đi."
Kỷ Vân hoàn toàn không chú ý đến không khí biến động, sau khi ăn đồ ăn không mùi vị một lúc sau, ánh mắt hắn sáng lên, nài nĩ Ninh Mạn Thanh ở bên cạnh cùng nhau ăn.
Một âm thanh ầm ầm từ bên cạnh truyền đến, làm Lê Sơ bừng tỉnh hoàn hồn.
"Ninh lão sư sẽ không cố ý ăn tôm hùm đất trước mặt em đâu, chị ấy sẽ không ăn đâu, Ninh lão sư có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Lê Sơ xem thường hành vi muốn kéo Ninh Mạn Thanh xuống nước của Kỷ Vân, nhìn gương mặt khó giấu nổi mệt mỏi của Ninh Mạn Thanh, cố ý muốn cô đi nghỉ ngơi một chút.
Cũng không biết gần đây Ninh lão sư bận đến bao nhiêu, cô không trang điểm, da mặt mộc không tồi, nhưng cũng khiến mệt mỏi lộ ra không sót chút gì.
Ninh Mạn Thanh xoa xoa mày: "Trên máy bay suốt đêm, em đi nghỉ ngơi một lát."
"Phòng em ở kế bên góc tường, Lê Sơ, em dẫn em ấy đi đi."
Kỷ Vân ngậm lá cải hàm hàm hồ hồ nói, Lê Sơ gật đầu, kéo ra ghế dựa đứng lên.
Hai bóng dáng xinh đẹp trước sau rời đi, Triệu Tri Xuân làm mặt quỷ với Kỷ Vân.
"Đạo diễn, sao anh lại để Lê Tử cùng đi với lão Ninh đi ra ngoài?"
"Vô nghĩa, hai người các nàng không ra ngoài làm sao chúng ta có thể ăn cái này được?"
Kỷ Vân lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tay bưng mâm tôm hùm đất còn ở đó đem lên bàn, quyết đoán rưới nước tôm hùm đất vào cơm giảm cân, thuận tiện lấy thêm mấy con tôm vào dĩa.
Tam Thu không hổ là bạn nối khố của hắn, lúc hắn hành động cũng đã tự động làm làm, phó đạo diễn và Triệu Tri Xuân cũng lập tức hành động nhanh lẹ, trong lòng nghĩ đạo diễn không hổ là đạo diễn.
Ngoài cửa, Lê Sơ đưa Ninh Mạn Thanh đến phòng của cô.
Trong cốt truyện, nơi Tần Mộ ở là một chung cư cũ, lúc quay phim quay chỗ này tương đối nhiều, cho nên đoàn làm phim mới bao trọn một tầng chung cư này, để cho diễn viên và nhân viên công tác ở.
Trước đó đã quét dọn vệ sinh rồi, vài cửa hai trợ lý của Ninh Mạn Thanh, một người quét dọn vệ sinh thêm lần nữa, người còn lại thì sắp xếp lại quần áo.
Ninh Mạn Thanh vẫy vẫy tay, rót cho nàng ly nước.
"Ninh lão sư, cũng may chị đến kịp lúc, nếu không hôm nay em nhất định bị bọn họ làm cho thèm chết."
Lê Sơ uống miếng nước, nghĩ đến chuyện vừa rồi, vẫn cảm thấy rất buồn cười.
"Chờ quay xong rồi, đưa em đi ăn bữa tiệc lớn."
Ninh Mạn Thanh cười nói, rất thanh thản cởi bỏ dây cột tóc của mình, vuốt vuốt những sợi tóc bị rối.
"Em sẽ chờ!"
Lê Sơ nói như vậy, tầm mắt khó tránh khỏi động tác của Ninh Mạn Thanh, từ đầu ngón tay của cô đến cằm cô lại lướt qua mái tóc, lại nhìn sang đường cong trước người.
Mùi tin tức tố nhàn nhạt rất lâu chưa được ngửi thấy truyền từ cảm quan đến đại não, trong gió lướt nhẹ, giống như một tấm màn mỏng, thổi đến bao trùm lên người Lê Sơ.
"Vậy Ninh lão sư chị nghỉ ngơi thật tốt đi, em không quấy rầy chị."
Rõ ràng là cửa mở, trong phòng Ninh Mạn Thanh còn có hai người trợ lý, ngoài cửa là nhân viên công tác của đoàn làm phim, nàng và Ninh Mạn Thanh chỉ đang là xả giao bình thường, nhưng Lê Sơ vẫn có cảm giác thực sự quá khẩn trương, thậm chí có chút khủng hoảng khi đối diện với đôi mắt trầm tĩnh giống như nhiếp hồn người kia.
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của tiểu đào, Ninh Mạn Thanh dâng lên chút ý cười, cô ngửi mùi mật đào cực kỳ thanh đạm trong không khí, có chút tiếc nuối.
Từ lúc rời khỏi phòng Ninh Mạn Thanh, Lê Sơ trở về phòng mình bắt đầu lao vào luyện tập, nàng đã ở nơi này nửa tháng. Theo yêu cầu của Kỷ Vân, Lê Sơ phải quen thuộc với nơi này, trừ bỏ đắm chìm trong nhân vật, Lê Sơ cũng học thuộc tất cả lời thoại.
Lê Sơ vào phòng ngủ chính, bối cảnh đã bố trí xong, mỗi một tấc đều mang theo dấu vết sinh hoạt của "Tần Mộ".
Dựa theo miêu tả của bề ngoài của Tần Mộ là nữ nhân như lan, tin tức tố của nàng cũng là hương vị này. Quần áo của nàng phần lớn cũng là màu sắc thanh lệ, nhưng thực chất bản thân Tần Mộ cũng không thích.
Những quần áo đơn sắc đó đều là do mẹ Tần Tri Viện mua cho nàng, sau khi lớn lên, nàng cũng quen mua những màu sắc đơn bạc như thế, nhưng kỳ thật Tần Mộ thích những màu sắc thâm trầm hơn, ví như màu đen.
Chỉ có khi nàng hóa thân thành Tần Triều, mới có thể mặc những màu sắc đó, thường ngày nàng cũng không mặc, sợ bản thân không cẩn thận để lộ ra cảm giác nào đó, nàng cũng không muốn lộ ra sơ hở.
Lê Sơ đẩy cửa sổ, bên ngoài đã là hoàng hôn, thành phố ven biển ban đêm sẽ có gió, không khí cũng không đến mức quá khô nóng, ban công dưới lầu mở ra một không khí phồn hoa, đó cũng là bối cảnh của đoàn làm phim.
Lê Sơ còn biết trên tầng ba của chung cư này có tiệm bạc, trên tầng thứ tư có người nuôi chó Alaska, cùng tầng có người nuôi mèo.
Mấy ngày nàng đến đây, cái gì cũng không cần làm, Kỷ Vân kêu nàng quan sát, Lê Sơ quan sát, sau đó dung nhập vào.
Nàng đi lại rất nhiều ở tầng này, thật giống như Tần Mộ đã đi qua biết bao nhiều lần, duy trì tự nhiên như cá gặp nước.
Tần Mộ nhìn giống như đã ở nơi này rất lâu rất lâu, nhưng thực ra nàng chỉ mới ở đây năm năm mà thôi.
Tần Mộ sinh ra ở một địa phương xa xôi hẻo lánh bần cùng lạc hậu, nàng không có lừa Lý Duệ, quê của nàng thực sự có tập tục sinh song thai nữ là điềm xấu, không phải vì kỳ thị giới tính, mà là vì đã đừng có nhà kia, vợ nam beta mang song thai, lại bị nhà chồng và chồng tra tấn, sau khi sinh hài tử xong tinh thần cực kỳ không ổn định, vì thế trong một ngày, hắn đã giết chết hết tất cả nhà chồng, trừ bỏ đôi song sinh kia, một nhà mười mấy người, chết bảy người, cuối cùng hắn cũng tự sát.
Hắn nói thà để con mình thành cô nhi, cũng không muốn các nàng sống trong ngôi nhà như thế này. Khi người đến, đôi nữ song sinh kia ở trong vũng máu, đối với những người quanh mình bất giác cười khanh khách. Nhưng không biết lý do những người này truyền miệng thế nào, đem chân tướng nói thành khía cạnh tâm linh, nói song thai nữ nhi sẽ mang đến tai ách, truyền đến truyền đi, liền biến thành như vậy.
Tuy rằng Tần Mộ không phải có điềm xấu vì song thai, nhưng cuộc sống từ nhỏ của nàng, đích xác không tốt đẹp.
Bần cùng là một phương diện, ác ý đến từ những người xung quanh cũng là một phương diện.
Mẹ của Tần Mộ là Tần Tri Viện, là Omega, cũng là quả phụ. Ba của Tần Mộ qua đời năm Tần Mộ 4 tuổi, do xảy ra tai nạn ở công trường, đồng hương mang thi thể hắn về, còn có mấy vạn đồng tiền bồi thường.
Số tiền này không đến mức làm cô nhi quả phụ sinh hoạt quá khó khăn, nhưng ở nơi nghèo như thế này, cũng khiến không ít người chú ý.
Lúc trộm tiến vào nhà, Tần Tri Viện là Omega không có khả năng đánh trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiền bị cướp đi, cũng may bà chia tiền làm mấy phần đem đi cất giấu, còn có một phần không bị lục soát tới, nhưng hết thảy cũng làm bà tuyệt vọng.
Tần Tri Viện xinh đẹp, có không ít beta có chủ ý với nàng, tuy rằng nơi đó rất nghèo, nhưng mọi người cũng đều có hiểu biết pháp luật, Tần Tri Viện là Omega được đăng ký trong danh sách, nên cán bộ cũng thường đến xem xét một chút, những người đó cũng không muốn mình ăn cơm tù.
Tuy rằng thực sự không làm được gì, nhưng đùa giỡn ngôn ngữ và vũ nhục tinh thần cũng không thiếu, Tần Tri Viện luôn bị ném đá qua cửa sổ vào buổi tối, ánh mắt dè bỉu của người qua đường cũng làm cho bà kinh hoàng, từ nhỏ Tần Mộ đã biết chuyện, có thể đem chổi đuổi người đi, cũng có thể chống nạnh mắng người.
Tần Tri Viện không muốn con gái sống ở không khí như thế này, Omega có chút mềm yếu này, quyết định lấy hết can đảm rời nơi quê nhà quen thuộc với mình, đem con gái đi thành phố khác sống.
Tần Mộ từ nông thôn lên thành phố, cùng mẹ trúc trắc thuê phòng trọ, nhưng nàng cũng không cảm thấy không tốt, thậm chí còn cảm thấy tốt hơn trước kia rất nhiều, nàng mới bảy tuổi, nhưng đã có thể làm hết việc nhà và làm được mấy món ăn đơn giản, để lúc mẹ đi làm nàng cũng có thể tự chăm sóc được chính mình.
Trần Tri Viện và Tần Mộ đều cảm thấy, chỉ cần các nàng nỗ lực, thì sẽ có thể ở nơi thành thị xa lạ này sống tốt, chỉ là có những chuyện ác, vẫn luôn như bóng với hình.
Tần Tri Viện suýt nữa bị đồng nghiệp quen thuộc cưỡng gian, tuy rằng người nọ không có thực hiện được, Tần Tri Viện muốn báo cảnh sát, nhưng người này lại bất chấp tất cả uy hiếp bà, nói bà có con gái đúng không, nếu bà dám báo án, người đó sẽ mang theo con gái bà cùng xuống địa ngục.
Tần Tri Viện không dám đánh cuộc, so với ở quê hương, bà càng thêm tuyệt vọng, tinh thần cũng sắp hỏng mất. Ở đoạn thời gian đó, đối mặt với mẹ tinh thần không ổn định, áp lực của Tần Mộ từ nhỏ liền xuất hiện.
Nhưng cũng ở đoạn thời gian này, Tần Mộ và Tần Tri Viên nghênh đón biến chuyển và cứu rỗi của nhân sinh.
Tần Mộ không muốn để mẹ có gánh nặng quá lớn, nên đi cửa hàng bán hoa làm thêm, nàng lớn lên đáng yêu xinh đẹp, có nhiều khách hàng quý mến đồng ý mua.
Có một dì mỗi ngày đều đến chỗ nàng mua hoa, có đôi khi sẽ cho nàng tiền, Tần Mộ lắc đầu, dì kia lại nói mình không muốn nhìn thấy đứa nhỏ chịu khổ.
Đó là một Omega lương thiện lại có chút u buồn, đốt sáng lên cuộc sống của mẹ con Tần Mộ.
Khi biết được tình huống của Tần Tri Viện, người này đưa Tần Tri Viện đi bệnh viện chữa trị, cũng sắp xếp cho Tần Mộ đi học, còn đem người uy hiếp Tần Tri Viện đên cục cảnh sát, gánh vác hết tất cả phí chữa bệnh của Tần Tri Viện và học phí của Tần Mộ, khi Tần Tri Viện sợ hãi đến không biết phải báo đám người này thế nào, thì nàng lại xua tay tỏ vẻ không cần báo đáp.
Nàng là một Omega không thể mang thai, đối với Omega mà nói, đây thực sự là khác người, nàng rất muốn làm mẹ, nhưng nàng làm không được. Trong nhà nàng có một đứa nhỏ được nhận nuôi, nàng yêu nó, nhưng nàng vẫn sẽ buồn bực không vui vì bản thân không thể sinh được.
Nàng nói nàng rất thích Tần Mộ, giống như nhìn thấy được đứa con của chính mình, sau những chuyện đó, Tần Mộ cũng không gọi nàng là dì nữa, mà gọi nàng là mẹ nuôi.
Nàng cũng không xuất hiện bên cạnh mẹ con Tần Mộ lâu lắm, nửa năm sau, nàng theo chồng đi đến thành phố khác để công tác.
Nhưng giữa các nàng vẫn còn giữ liên lạc, Tần Mộ học cách gửi thư điện tử, các nàng thường xuyên nói chuyện phiếm, chia sẻ cuộc sống của nhau, mẹ nuôi ngẫu nhiên cũng sẽ gửi đồ ăn ngon hay vật hay đến cho nàng, gửi cho Tần Tri Viện mấy đồ dinh dưỡng có lợi cho sức khỏe, đối với Tần Tri Viện và Tần Mộ mà nói, cho dù không có nàng bên người, hai người cũng vẫn cảm thấy được sự ấm áp của nàng kế bên.
Năm Tần Mộ học lớp 6, Tần Tri Viện nhận được một phong thư.
Từng chữ quen thuộc nhưng khiến người đọc mang theo áp lực rõ ràng. Nàng nói nàng cảm thấy cuộc sống của nàng giống như trò hề, chồng nàng không yêu nàng, lừa gạt nàng, chuyện liên quan đến thân thể nàng chồng nàng không thoát được quan hệ. Người gửi là Phương Doanh.
Mặc kệ Tần Mộ cùng Tần Tri Viện gọi điện liên lạc thế nào, cũng liên hệ không được. Tần Tri Viện và Tần Mộ xin nghỉ, cuống quít cùng nhau đi đến thành phố kia.
Lúc các nàng đến, chỉ có thể tham dự được một tang lễ.
Đối với Tần Tri Viện và Tần Mộ mà nói, đó giống như là sét đánh giữa trời quang, ấm áp cứu rỗi các nàng giờ phút này biến thành thi thể lạnh bằng, nguyên nhân cái chết là do người khác lái xe say rượu tông trúng, tay bay vạ gió.
Ban đầu Tần Tri Viện và Tần Mộ tin tưởng, nhưng các nàng không thể nhịn được chuyện hung thủ bị phạt tù có hai năm, vốn dĩ trạng thái tinh thần của Tần Tri Viện đã không ổn định, mà tính cách của Tần Mộ cũng trở nên lạnh nhạt, các nàng quyết tâm chân chính báo thù cho Phương Doanh.
Hung thủ vì có biểu hiện tốt trong tù, nên được giảm nhẹ hình phạt, nhưng khi ra tù lại rơi vào tay mẹ con Tần Tri Viện, trong lúc cận kề cái kết, nàng cuống quít nói ra chân tướng, nàng là bị sai khiến, nàng chỉ lấy tiền làm việc.
Hung thủ hại Phương Doanh, chính là chồng của nàng, Lý Tố Đông.
Năm ấy Tần Mộ mới lên lớp bảy, nàng đã bắt đầu bố cục bảy năm nhằm vào Lý Tố Đông.
Bởi vì năm kia, nàng phát hiện con nuôi của Lý Tố Đông thi đậu vào trường cảnh sát.
Phương Doanh đã nói qua rất nhiều lần, Lý Tố Đông thực sự rất yêu thương đứa con nuôi này, thương yêu giống như con ruột, lá thư trước khi chết của Phương Doanh gửi đến cũng nói, nàng phát hiện một sự thật khiến nàng không thể tin được, Lý Duệ có thể thực sự là con ruột của Lý Tố Đông.
Tần Mộ và Tần Tri Viện chứng thực được chuyện này, Tần Mộ không đồng ý biện pháp báo thù của mẹ.
Không phải Lý Tố Đông để ý nhất là đứa nhỏ này sao, vậy nàng phải làm đứa con hắn yêu thương nhất hoài nghi hắn, vạch trần hắn, trở mặt với hắn, chỉ nghĩ đến kết cục cha con ly tâm thế này, Tần Mộ đều có thể cười tỉnh.
Bất quá nàng cũng không định để Lý Duệ đưa Lý Tố Đông vào ngục, nàng vẫn phải đích thân giết chết Lý Tố Đông.
Nàng đã chuẩn bị tốt hết tất cả, sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ trốn sang nước ngoài, đổi một thân phận khác sinh sống.
Nếu nàng không gặp Tịch Ỷ Vân, mọi chuyện sẽ như thế này.
Lê Sơ cầm kịch bản, nhìn một mảnh phồn hoa ở dưới, nghĩ đến Tịch Ỷ Vân, cũng nghĩ đến Ninh Mạn Thanh.
Lại nói tiếp, tin tức tố của Tịch Ỷ Vân một chút cũng không giống Ninh lão sư, là hương vị của mặt trời, loại tin tức tố này, cảm quan của mỗi người sẽ là không giống nhau.
Lê Sơ nghĩ, đối với Tần Mộ mà nói, tin tức tố của Tịch Ỷ Vân nhất định là nóng rực nóng bỏng, mà cây lan bé nhỏ, là không thể chịu được nóng.
Kỷ Vân hoàn toàn không chú ý đến không khí biến động, sau khi ăn đồ ăn không mùi vị một lúc sau, ánh mắt hắn sáng lên, nài nĩ Ninh Mạn Thanh ở bên cạnh cùng nhau ăn.
Một âm thanh ầm ầm từ bên cạnh truyền đến, làm Lê Sơ bừng tỉnh hoàn hồn.
"Ninh lão sư sẽ không cố ý ăn tôm hùm đất trước mặt em đâu, chị ấy sẽ không ăn đâu, Ninh lão sư có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Lê Sơ xem thường hành vi muốn kéo Ninh Mạn Thanh xuống nước của Kỷ Vân, nhìn gương mặt khó giấu nổi mệt mỏi của Ninh Mạn Thanh, cố ý muốn cô đi nghỉ ngơi một chút.
Cũng không biết gần đây Ninh lão sư bận đến bao nhiêu, cô không trang điểm, da mặt mộc không tồi, nhưng cũng khiến mệt mỏi lộ ra không sót chút gì.
Ninh Mạn Thanh xoa xoa mày: "Trên máy bay suốt đêm, em đi nghỉ ngơi một lát."
"Phòng em ở kế bên góc tường, Lê Sơ, em dẫn em ấy đi đi."
Kỷ Vân ngậm lá cải hàm hàm hồ hồ nói, Lê Sơ gật đầu, kéo ra ghế dựa đứng lên.
Hai bóng dáng xinh đẹp trước sau rời đi, Triệu Tri Xuân làm mặt quỷ với Kỷ Vân.
"Đạo diễn, sao anh lại để Lê Tử cùng đi với lão Ninh đi ra ngoài?"
"Vô nghĩa, hai người các nàng không ra ngoài làm sao chúng ta có thể ăn cái này được?"
Kỷ Vân lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tay bưng mâm tôm hùm đất còn ở đó đem lên bàn, quyết đoán rưới nước tôm hùm đất vào cơm giảm cân, thuận tiện lấy thêm mấy con tôm vào dĩa.
Tam Thu không hổ là bạn nối khố của hắn, lúc hắn hành động cũng đã tự động làm làm, phó đạo diễn và Triệu Tri Xuân cũng lập tức hành động nhanh lẹ, trong lòng nghĩ đạo diễn không hổ là đạo diễn.
Ngoài cửa, Lê Sơ đưa Ninh Mạn Thanh đến phòng của cô.
Trong cốt truyện, nơi Tần Mộ ở là một chung cư cũ, lúc quay phim quay chỗ này tương đối nhiều, cho nên đoàn làm phim mới bao trọn một tầng chung cư này, để cho diễn viên và nhân viên công tác ở.
Trước đó đã quét dọn vệ sinh rồi, vài cửa hai trợ lý của Ninh Mạn Thanh, một người quét dọn vệ sinh thêm lần nữa, người còn lại thì sắp xếp lại quần áo.
Ninh Mạn Thanh vẫy vẫy tay, rót cho nàng ly nước.
"Ninh lão sư, cũng may chị đến kịp lúc, nếu không hôm nay em nhất định bị bọn họ làm cho thèm chết."
Lê Sơ uống miếng nước, nghĩ đến chuyện vừa rồi, vẫn cảm thấy rất buồn cười.
"Chờ quay xong rồi, đưa em đi ăn bữa tiệc lớn."
Ninh Mạn Thanh cười nói, rất thanh thản cởi bỏ dây cột tóc của mình, vuốt vuốt những sợi tóc bị rối.
"Em sẽ chờ!"
Lê Sơ nói như vậy, tầm mắt khó tránh khỏi động tác của Ninh Mạn Thanh, từ đầu ngón tay của cô đến cằm cô lại lướt qua mái tóc, lại nhìn sang đường cong trước người.
Mùi tin tức tố nhàn nhạt rất lâu chưa được ngửi thấy truyền từ cảm quan đến đại não, trong gió lướt nhẹ, giống như một tấm màn mỏng, thổi đến bao trùm lên người Lê Sơ.
"Vậy Ninh lão sư chị nghỉ ngơi thật tốt đi, em không quấy rầy chị."
Rõ ràng là cửa mở, trong phòng Ninh Mạn Thanh còn có hai người trợ lý, ngoài cửa là nhân viên công tác của đoàn làm phim, nàng và Ninh Mạn Thanh chỉ đang là xả giao bình thường, nhưng Lê Sơ vẫn có cảm giác thực sự quá khẩn trương, thậm chí có chút khủng hoảng khi đối diện với đôi mắt trầm tĩnh giống như nhiếp hồn người kia.
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của tiểu đào, Ninh Mạn Thanh dâng lên chút ý cười, cô ngửi mùi mật đào cực kỳ thanh đạm trong không khí, có chút tiếc nuối.
Từ lúc rời khỏi phòng Ninh Mạn Thanh, Lê Sơ trở về phòng mình bắt đầu lao vào luyện tập, nàng đã ở nơi này nửa tháng. Theo yêu cầu của Kỷ Vân, Lê Sơ phải quen thuộc với nơi này, trừ bỏ đắm chìm trong nhân vật, Lê Sơ cũng học thuộc tất cả lời thoại.
Lê Sơ vào phòng ngủ chính, bối cảnh đã bố trí xong, mỗi một tấc đều mang theo dấu vết sinh hoạt của "Tần Mộ".
Dựa theo miêu tả của bề ngoài của Tần Mộ là nữ nhân như lan, tin tức tố của nàng cũng là hương vị này. Quần áo của nàng phần lớn cũng là màu sắc thanh lệ, nhưng thực chất bản thân Tần Mộ cũng không thích.
Những quần áo đơn sắc đó đều là do mẹ Tần Tri Viện mua cho nàng, sau khi lớn lên, nàng cũng quen mua những màu sắc đơn bạc như thế, nhưng kỳ thật Tần Mộ thích những màu sắc thâm trầm hơn, ví như màu đen.
Chỉ có khi nàng hóa thân thành Tần Triều, mới có thể mặc những màu sắc đó, thường ngày nàng cũng không mặc, sợ bản thân không cẩn thận để lộ ra cảm giác nào đó, nàng cũng không muốn lộ ra sơ hở.
Lê Sơ đẩy cửa sổ, bên ngoài đã là hoàng hôn, thành phố ven biển ban đêm sẽ có gió, không khí cũng không đến mức quá khô nóng, ban công dưới lầu mở ra một không khí phồn hoa, đó cũng là bối cảnh của đoàn làm phim.
Lê Sơ còn biết trên tầng ba của chung cư này có tiệm bạc, trên tầng thứ tư có người nuôi chó Alaska, cùng tầng có người nuôi mèo.
Mấy ngày nàng đến đây, cái gì cũng không cần làm, Kỷ Vân kêu nàng quan sát, Lê Sơ quan sát, sau đó dung nhập vào.
Nàng đi lại rất nhiều ở tầng này, thật giống như Tần Mộ đã đi qua biết bao nhiều lần, duy trì tự nhiên như cá gặp nước.
Tần Mộ nhìn giống như đã ở nơi này rất lâu rất lâu, nhưng thực ra nàng chỉ mới ở đây năm năm mà thôi.
Tần Mộ sinh ra ở một địa phương xa xôi hẻo lánh bần cùng lạc hậu, nàng không có lừa Lý Duệ, quê của nàng thực sự có tập tục sinh song thai nữ là điềm xấu, không phải vì kỳ thị giới tính, mà là vì đã đừng có nhà kia, vợ nam beta mang song thai, lại bị nhà chồng và chồng tra tấn, sau khi sinh hài tử xong tinh thần cực kỳ không ổn định, vì thế trong một ngày, hắn đã giết chết hết tất cả nhà chồng, trừ bỏ đôi song sinh kia, một nhà mười mấy người, chết bảy người, cuối cùng hắn cũng tự sát.
Hắn nói thà để con mình thành cô nhi, cũng không muốn các nàng sống trong ngôi nhà như thế này. Khi người đến, đôi nữ song sinh kia ở trong vũng máu, đối với những người quanh mình bất giác cười khanh khách. Nhưng không biết lý do những người này truyền miệng thế nào, đem chân tướng nói thành khía cạnh tâm linh, nói song thai nữ nhi sẽ mang đến tai ách, truyền đến truyền đi, liền biến thành như vậy.
Tuy rằng Tần Mộ không phải có điềm xấu vì song thai, nhưng cuộc sống từ nhỏ của nàng, đích xác không tốt đẹp.
Bần cùng là một phương diện, ác ý đến từ những người xung quanh cũng là một phương diện.
Mẹ của Tần Mộ là Tần Tri Viện, là Omega, cũng là quả phụ. Ba của Tần Mộ qua đời năm Tần Mộ 4 tuổi, do xảy ra tai nạn ở công trường, đồng hương mang thi thể hắn về, còn có mấy vạn đồng tiền bồi thường.
Số tiền này không đến mức làm cô nhi quả phụ sinh hoạt quá khó khăn, nhưng ở nơi nghèo như thế này, cũng khiến không ít người chú ý.
Lúc trộm tiến vào nhà, Tần Tri Viện là Omega không có khả năng đánh trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiền bị cướp đi, cũng may bà chia tiền làm mấy phần đem đi cất giấu, còn có một phần không bị lục soát tới, nhưng hết thảy cũng làm bà tuyệt vọng.
Tần Tri Viện xinh đẹp, có không ít beta có chủ ý với nàng, tuy rằng nơi đó rất nghèo, nhưng mọi người cũng đều có hiểu biết pháp luật, Tần Tri Viện là Omega được đăng ký trong danh sách, nên cán bộ cũng thường đến xem xét một chút, những người đó cũng không muốn mình ăn cơm tù.
Tuy rằng thực sự không làm được gì, nhưng đùa giỡn ngôn ngữ và vũ nhục tinh thần cũng không thiếu, Tần Tri Viện luôn bị ném đá qua cửa sổ vào buổi tối, ánh mắt dè bỉu của người qua đường cũng làm cho bà kinh hoàng, từ nhỏ Tần Mộ đã biết chuyện, có thể đem chổi đuổi người đi, cũng có thể chống nạnh mắng người.
Tần Tri Viện không muốn con gái sống ở không khí như thế này, Omega có chút mềm yếu này, quyết định lấy hết can đảm rời nơi quê nhà quen thuộc với mình, đem con gái đi thành phố khác sống.
Tần Mộ từ nông thôn lên thành phố, cùng mẹ trúc trắc thuê phòng trọ, nhưng nàng cũng không cảm thấy không tốt, thậm chí còn cảm thấy tốt hơn trước kia rất nhiều, nàng mới bảy tuổi, nhưng đã có thể làm hết việc nhà và làm được mấy món ăn đơn giản, để lúc mẹ đi làm nàng cũng có thể tự chăm sóc được chính mình.
Trần Tri Viện và Tần Mộ đều cảm thấy, chỉ cần các nàng nỗ lực, thì sẽ có thể ở nơi thành thị xa lạ này sống tốt, chỉ là có những chuyện ác, vẫn luôn như bóng với hình.
Tần Tri Viện suýt nữa bị đồng nghiệp quen thuộc cưỡng gian, tuy rằng người nọ không có thực hiện được, Tần Tri Viện muốn báo cảnh sát, nhưng người này lại bất chấp tất cả uy hiếp bà, nói bà có con gái đúng không, nếu bà dám báo án, người đó sẽ mang theo con gái bà cùng xuống địa ngục.
Tần Tri Viện không dám đánh cuộc, so với ở quê hương, bà càng thêm tuyệt vọng, tinh thần cũng sắp hỏng mất. Ở đoạn thời gian đó, đối mặt với mẹ tinh thần không ổn định, áp lực của Tần Mộ từ nhỏ liền xuất hiện.
Nhưng cũng ở đoạn thời gian này, Tần Mộ và Tần Tri Viên nghênh đón biến chuyển và cứu rỗi của nhân sinh.
Tần Mộ không muốn để mẹ có gánh nặng quá lớn, nên đi cửa hàng bán hoa làm thêm, nàng lớn lên đáng yêu xinh đẹp, có nhiều khách hàng quý mến đồng ý mua.
Có một dì mỗi ngày đều đến chỗ nàng mua hoa, có đôi khi sẽ cho nàng tiền, Tần Mộ lắc đầu, dì kia lại nói mình không muốn nhìn thấy đứa nhỏ chịu khổ.
Đó là một Omega lương thiện lại có chút u buồn, đốt sáng lên cuộc sống của mẹ con Tần Mộ.
Khi biết được tình huống của Tần Tri Viện, người này đưa Tần Tri Viện đi bệnh viện chữa trị, cũng sắp xếp cho Tần Mộ đi học, còn đem người uy hiếp Tần Tri Viện đên cục cảnh sát, gánh vác hết tất cả phí chữa bệnh của Tần Tri Viện và học phí của Tần Mộ, khi Tần Tri Viện sợ hãi đến không biết phải báo đám người này thế nào, thì nàng lại xua tay tỏ vẻ không cần báo đáp.
Nàng là một Omega không thể mang thai, đối với Omega mà nói, đây thực sự là khác người, nàng rất muốn làm mẹ, nhưng nàng làm không được. Trong nhà nàng có một đứa nhỏ được nhận nuôi, nàng yêu nó, nhưng nàng vẫn sẽ buồn bực không vui vì bản thân không thể sinh được.
Nàng nói nàng rất thích Tần Mộ, giống như nhìn thấy được đứa con của chính mình, sau những chuyện đó, Tần Mộ cũng không gọi nàng là dì nữa, mà gọi nàng là mẹ nuôi.
Nàng cũng không xuất hiện bên cạnh mẹ con Tần Mộ lâu lắm, nửa năm sau, nàng theo chồng đi đến thành phố khác để công tác.
Nhưng giữa các nàng vẫn còn giữ liên lạc, Tần Mộ học cách gửi thư điện tử, các nàng thường xuyên nói chuyện phiếm, chia sẻ cuộc sống của nhau, mẹ nuôi ngẫu nhiên cũng sẽ gửi đồ ăn ngon hay vật hay đến cho nàng, gửi cho Tần Tri Viện mấy đồ dinh dưỡng có lợi cho sức khỏe, đối với Tần Tri Viện và Tần Mộ mà nói, cho dù không có nàng bên người, hai người cũng vẫn cảm thấy được sự ấm áp của nàng kế bên.
Năm Tần Mộ học lớp 6, Tần Tri Viện nhận được một phong thư.
Từng chữ quen thuộc nhưng khiến người đọc mang theo áp lực rõ ràng. Nàng nói nàng cảm thấy cuộc sống của nàng giống như trò hề, chồng nàng không yêu nàng, lừa gạt nàng, chuyện liên quan đến thân thể nàng chồng nàng không thoát được quan hệ. Người gửi là Phương Doanh.
Mặc kệ Tần Mộ cùng Tần Tri Viện gọi điện liên lạc thế nào, cũng liên hệ không được. Tần Tri Viện và Tần Mộ xin nghỉ, cuống quít cùng nhau đi đến thành phố kia.
Lúc các nàng đến, chỉ có thể tham dự được một tang lễ.
Đối với Tần Tri Viện và Tần Mộ mà nói, đó giống như là sét đánh giữa trời quang, ấm áp cứu rỗi các nàng giờ phút này biến thành thi thể lạnh bằng, nguyên nhân cái chết là do người khác lái xe say rượu tông trúng, tay bay vạ gió.
Ban đầu Tần Tri Viện và Tần Mộ tin tưởng, nhưng các nàng không thể nhịn được chuyện hung thủ bị phạt tù có hai năm, vốn dĩ trạng thái tinh thần của Tần Tri Viện đã không ổn định, mà tính cách của Tần Mộ cũng trở nên lạnh nhạt, các nàng quyết tâm chân chính báo thù cho Phương Doanh.
Hung thủ vì có biểu hiện tốt trong tù, nên được giảm nhẹ hình phạt, nhưng khi ra tù lại rơi vào tay mẹ con Tần Tri Viện, trong lúc cận kề cái kết, nàng cuống quít nói ra chân tướng, nàng là bị sai khiến, nàng chỉ lấy tiền làm việc.
Hung thủ hại Phương Doanh, chính là chồng của nàng, Lý Tố Đông.
Năm ấy Tần Mộ mới lên lớp bảy, nàng đã bắt đầu bố cục bảy năm nhằm vào Lý Tố Đông.
Bởi vì năm kia, nàng phát hiện con nuôi của Lý Tố Đông thi đậu vào trường cảnh sát.
Phương Doanh đã nói qua rất nhiều lần, Lý Tố Đông thực sự rất yêu thương đứa con nuôi này, thương yêu giống như con ruột, lá thư trước khi chết của Phương Doanh gửi đến cũng nói, nàng phát hiện một sự thật khiến nàng không thể tin được, Lý Duệ có thể thực sự là con ruột của Lý Tố Đông.
Tần Mộ và Tần Tri Viện chứng thực được chuyện này, Tần Mộ không đồng ý biện pháp báo thù của mẹ.
Không phải Lý Tố Đông để ý nhất là đứa nhỏ này sao, vậy nàng phải làm đứa con hắn yêu thương nhất hoài nghi hắn, vạch trần hắn, trở mặt với hắn, chỉ nghĩ đến kết cục cha con ly tâm thế này, Tần Mộ đều có thể cười tỉnh.
Bất quá nàng cũng không định để Lý Duệ đưa Lý Tố Đông vào ngục, nàng vẫn phải đích thân giết chết Lý Tố Đông.
Nàng đã chuẩn bị tốt hết tất cả, sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ trốn sang nước ngoài, đổi một thân phận khác sinh sống.
Nếu nàng không gặp Tịch Ỷ Vân, mọi chuyện sẽ như thế này.
Lê Sơ cầm kịch bản, nhìn một mảnh phồn hoa ở dưới, nghĩ đến Tịch Ỷ Vân, cũng nghĩ đến Ninh Mạn Thanh.
Lại nói tiếp, tin tức tố của Tịch Ỷ Vân một chút cũng không giống Ninh lão sư, là hương vị của mặt trời, loại tin tức tố này, cảm quan của mỗi người sẽ là không giống nhau.
Lê Sơ nghĩ, đối với Tần Mộ mà nói, tin tức tố của Tịch Ỷ Vân nhất định là nóng rực nóng bỏng, mà cây lan bé nhỏ, là không thể chịu được nóng.
Danh sách chương