Ninh Mạn Thanh nói như luận lý thành chương, Lê Sơ nhìn đôi mắt cô, áp xuống phản ứng kỳ quái trong lòng.

Nàng như tự thôi miên mình, trong lòng lập lại những lời Ninh Mạn Thanh, cố ý muốn mình nhanh chóng nhập diễn.

Mình yêu nàng.

Mình yêu nàng.

Mình.... yêu nàng.

Lê Sơ có chút hoảng hốt, bị lôi kéo vào cảm xúc nhân vật.

Trưởng công chúa vẫn luôn cho rằng, bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, chẳng qua là bởi vì thế cục, vì thân phận nên mới không thể bỏ xuống tất cả để bên nhau lâu dài, nhưng những ý tưởng đó lại bị lời nói của người trong lòng xua thành bọt biển, giống như chung trà phiền toái bị quăng ngã, cười nhạo nàng si tâm vọng tưởng.

Cả đời nàng chỉ yêu hai nam nhân, một người là phu quân của nàng, Alpha Omega giống như duyên trời tác hợp, nhưng bên trong ôn nhu kia bất quá chỉ là mê luyến quyền thế, cười nhạo nàng thật đáng thương, nàng như thiêu thân lao đầu vào lửa yêu nam nhân thứ hai, lại là người không muốn dính vào thế cục thay đổi liên tục, cũng muốn rời nàng mà đi.

"Tô tự biết ngu dốt, khó có thể đảm nhận việc này...."

Lời thoại được Ninh Mạn Thanh lĩnh hội cực tốt, mỗi một chữ đều rõ ràng dừng bên tai Lê Sơ.

Nàng càng thêm hoảng hốt, phảng phất giống người này thực sự có tình cảm với nữ nhân khác.

Nàng không tin hắn yêu người khác, nàng cũng biết hắn cực kỳ thông minh, hắn lùi bước chẳng qua muốn lùi bước thoát khỏi trận tranh đấu này, muốn rời nàng mà đi!

Người nhu nhược!

Nhưng nàng cũng biết, hắn không sai. Không thích làm quan, không thích tranh đấu không phải hắn sai, chẳng qua là nàng không có tư cách giữ hắn ở lại, mới tự oán hận tức giận mắng hắn, nhưng như vậy nàng cũng càng oán hận bản thân mình hơn.

Nàng muốn hỏi, nếu nàng không phải là trưởng công chúa nắm trong tay quyền thế, nàng chỉ là nữ nhân bình thường thì sao, chỉ là nàng nuốt vào oán hận, chất vấn những vấn đề nàng không muốn hỏi.

"Mẫu thân ngươi đồng ý sao?"

"Lòng ta đã quyết, tất nhiên là mẫu thân đáp ứng."

"Còn Đạp Tuyết thì sao?"

Đó là tiểu hổ mà trưởng công chúa cùng Bạch Tô cứu được, vẫn đang nuôi trong viện của Bạch Tô.

"Tất nhiên là đưa đến phủ công chú."

"Nếu như ta không cần nữa."

"Vậy thì thả nó về rừng, chưa chắc không phải là chuyện tốt."

Trưởng công chúa biết, người này muốn đem ràng buộc duy nhất của bọn họ chặt đứt.

Sắc mặt nàng từng phẫn nộ trở nên lạnh lẽo, giống như đã hoàn toàn bình tĩnh chấp nhận, nàng lui về phía sau hai bước, ngồi trở lại ghế.

Bạch Tô ngẩng đầu nhìn nàng, lại thấy một chung trà thẳng tấp ném đến chân hắn.

"Giữa ta và ngươi, như chung trà này!"

"Cút đi, đời này kiếp này, ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta!"

Thanh âm nàng tàn nhẫn, khiên quyết, từng tầng xuyên tâm.

Cho đến khi diễn xong đoạn này được vài phút, Lê Sơ vẫn chưa thoát vai được.

Nàng rũ đầu, cảm giác được cằm mình bị mềm nhẹ nâng lên, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung nhìn thấy đôi mày ôn nhu của Ninh Mạn Thanh.

Ninh Mạn Thanh dùng khăn ướt lau nước mắt trên mặt nàng, nghe Lê Sơ hít hít mũi cùng nức nỡ, mang theo âm thanh ai oán hỏi: "Ta yêu ngươi như vậy, ngươi thế nào bỏ được."

Thiên phú của Omega làm cảm giác cùng giác quan của họ cực kỳ mẫn cảm, vì tình cảm tràn đầy, đắm chìm càng sâu, càng không dễ dàng thoát được.

Lý trí của Lê Sơ hiểu được lựa chọn của Bạch Tô, nhưng tình cảm của nàng cũng giông như trưởng công chúa, thật sự rất khó tha thứ cho lựa chọn của Bạch Tô.

Ninh Mạn Thanh tùy ý để nàng nắm cổ áo mình, dùng ngón tay sờ lên tóc nàng, cũng không tiếp lời.

Nếu là nói tiếp, Đào Đào sẽ thoát khỏi cảm xúc, sợ là có thể ngại không nhìn nàng.

Bất quá Ninh Mạn Thanh cũng không thích tính cách như Bạch Tô, nếu cô là Bạch Tô, hiện tại tân hoàng đăng cơ muốn yêu cầu mình trở thành trung thần, nàng chắc chắn sẽ không đi. Bởi vì có người trong lòng với thân phận trưởng công chúa, nàng càng có thể được tân hoàng tín nhiệm, nhanh chóng phát triển mình, cuối cùng sẽ quyết cao thấp với hữu tướng, dù sao cục diện chính trị hiện tại bạn địch đều có thể biến đổi, cuối cùng sẽ làm cho trưởng công chúa hòa li với hữu tướng, mình sẽ quang minh chính đại ôm được mỹ nhân về.

Có lẽ vì thương tâm, hương vị tin tức tố trên người Lê Sơ cũng dâng lên vài phần bi thương, mềm mại bám vào người Ninh Mạn Thanh.

Lông mi Ninh Mạn Thanh run rẩy, trên mặt hiện lên một mạt ý cười.

Hai phút sau, Lê Sơ thoát vai, nàng kinh ngạc phát hiện vừa rồi mình nói gì, lập tức buông lỏng cổ áo Ninh Mạn Thanh đang bị nắm chặt.

"Ninh lão sư, thực xin lỗi, thực xin lỗi, vừa rồi cảm xúc hơi cao trào."

Lê Sơ cảm thấy ngón chân mình đã trực tiếp xuyên qua dép lê chạm vào mặt đất, nàng hận không thể moi ra cái hầm trực tiếp chui vào đi.

"Không có gì, em diễn rất tốt."

Ninh Mạn Thanh vuốt phẳng cổ áo bị nắm nhăn, ngồi trở lại ghế.

"Vẫn là lão sư chỉ dạy tốt, em đi về trước, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi!"

Lê Sơ nhặt bình nước khoáng bị nàng xem như chung trà ném trên mặt đất lên, cúi chào Ninh Mạn Thanh một cái, hoảng hoảng loạn loạn chạy, thuận tiện giúp Ninh Mạn Thanh đóng cửa.

Ninh Mạn Thanh ngửi ngửi mùi hương mật đào nhẹ nhàng đến hư vô trong không khí, ánh mắt dừng lại trên hộp quà mày đen Lê Sơ mang đến.

Bên trong là một đôi hoa tai, thủ công tinh tế, lộ ra đường nét cổ điển xinh đẹp.

...........

Lê Sơ cảm thấy bản thân mình đã chết rồi!

Nàng trở lại phòng nhìn đôi mắt hồng hồng của mình trong gương, cảm thấy mặt mình đã mất đi rồi.

Bất quá tìm được cảm giác diễn chính xác nàng vẫn rất hưng phấn, trong lòng điên cuồng hét lên một câu nữ chủ chính là số một!. Xin ủng hộ chúng tôi tại ( TrumTruye n.OR G)

Ngày hôm sau trong phòng tập luyện, nàng tiến vào được trạng thái, làm lão sư đối diễn với nàng cực kỳ tán thưởng.

"Tiểu Lê, cảm xúc của em hôm nay rất tốt nha, kỹ thuật diễn rất không tệ!"

Đóng vai Bạch Tô là một beta, tuy rằng mới 30, nhưng trong giới cũng xem là diễn viên gạo cội, hắn xuất đạo từ sao nhí, tuy rằng chưa từng cực kỳ nổi tiếng, nhưng cũng không ít lần được giải nam phụ xuất sắc nhất.

Đối với biểu diễn của Lê Sơ hắn rất kinh diễm, loại kinh diễm này phần lớn là do bề ngoài của Lê Sơ quá tương phản với nhân vật, bề ngoài nàng giống như là muội muội ngọt ngào thanh thuần, lúc diễn Hàm Đào hắn cũng có xem qua, loại tương phản của Hàm Đào đối với diễn viên gạo cội như Đổng Minh mà nói thì là đơn giản, diễn được đáng khen, nhưng không kinh diễm như lần này.

Một trưởng công chúa quý khí được hưởng đủ yêu thương kiêu ngạo, bộ dạng đó không phải ai cũng có thể diễn đến được, nếu vẫn luôn cứng nhắc, biên độ diễn chắc chắn sẽ bị hẹp lại.

"Cảm ơn Đổng lão sư khích lệ, em cảm thấy mình còn có nhiều chỗ chưa đủ tốt, còn cần lão sư dẫn em vào vai đây."

Lê Sơ đối với các tiền bối trong nghề vẫn luôn rất tôn kính, hơn nữa lúc luyện tập hôm qua, chính là Bạch Tô dẫn dắt nàng vào vai, còn dạy nàng mấy cách đọc thoại.

Nguyên chủ xuất thân không phải chính quy, Lê Sơ cũng không phải, cho nên nàng chỉ có thể học nhiều luyện nhiều, đối với mỗi người giúp nàng, nàng đều rất cảm kích.

"Cái miệng dính mật này, như vậy cũng nói được."

Đổng Minh không nhịn được mỉm cười, đối với hậu bối trước mắt càng thêm yêu thích mấy phần.

Vốn dĩ tiểu cô nương đã nhìn rất dễ thương rồi, tính cách cũng tốt, hôm qua gặp mặt lần đầu còn quy quy củ củ nghiêm túc chào hỏi, hơn nữa hôm qua hắn có chút cảm, bản thân còn chưa phát hiện, mà tiểu cô nương này đã cẩn thận rót cho hắn ly cam sủi, cười cười với hắn xong lại tiếp tục luyện diễn.

Người như vậy rất khó có người không thích, hơn nữa bản thân cũng nỗ lực tiến tới, Đổng Minh cảm thấy nếu không có gì bất ngờ, đứa nhỏ này nổi tiếng cũng là chuyện sớm muộn, nhưng mà trong cái giới giải trí này, cũng chưa chắc nói trước được điều gì.

Lê Sơ nói chuyện với Đổng Minh một hồi, lại tìm một lão sư khác tiếp tục diễn thử.

Kỳ thật vừa rồi nàng cũng rất khó nhập vai, nhìn Đổng lão sư cũng không thuận lợi vào vai như hôm qua, nói về hình tượng, Đổng Minh giống Bạch Tô hơn Ninh Mạn Thanh nhiều, không phải là do giới tính, mà là do khí chất. Dáng người cao gầy cũng khuôn mặt ăn ảnh, dù trên mặt đã có chút nếp nhăn, nhưng càng thể hiện sự thành thục, so với Bạch Tô đạm nhiên sẽ có cảm giác tương tự mấy phần, nếu làm tốt tạo hình trang phục, phỏng chừng sẽ nhìn thấy thật trẻ tuổi.

Nhưng Lê Sơ phát hiện, ám chỉ yêu thích trên người Ninh Mạn Thanh hôm qua, không thể áp dụng trên người Đổng lão sư được.

Cho nên nàng đành phải ám chỉ người trước mắt mình chính là Ninh Mạn Thanh, sau khi tìm được trạng thái mới có thể nhanh chóng vào vai được, đem người trước mắt trở thành Bạch Tô trong phim.

Bởi vì chuyện này, nàng còn có chút chột dạ, có loại cảm giác xem Đổng Minh trở thành thế thân của Ninh Mạn Thanh.

Tệ, quá là khủng bố!

Trong phòng luyện tập bên kia, Minh Hi đang diễn thử cùng Ninh Mạn Thanh cũng cố gắng khen tặng đôi hoa tai mới của đối phương

"Ninh lão sư, hoa tai này rất hợp với chị, rất đẹp."

Minh Hi không keo kiệt lời nói khen tặng của mình, lần trước nàng xếp hạng mười bảy, nếu lần này không thể cao hơn một chút, rất có thể sẽ bị loại, Ninh Mạn Thanh trước mắt không thể nghi ngờ chính là sợi rơm cứu mạng của nàng.

Đối phương không chỉ là Alpha mỹ lệ động lòng người, mà kỹ thuật diễn cũng cực kỳ nổi bật, nàng hận không thể để đối phương cầm tay chỉ dẫn nàng diễn.

"Cảm ơn, đây là quà của bạn tặng tôi."

Từ đầu Ninh Mạn Thanh không có phản ứng gì với sự ân cần của đối phương, khi đối phương bắt đầu khen hoa tai của cô, cô mới cho nàng một nụ cười lễ phép.

"Bạn chị ánh mắt thật tốt nha, Ninh lão sư, chị có thể chỉ em đoạn này không?"

Minh Hi thấy thái độ Ninh Mạn Thanh có chút dao động, lập tức thuận thế đẩy tới.

Ninh Mạn Thanh gật đầu, đoạn này bọn họ chung team, biểu diễn của đối phương cũng sẽ ảnh hưởng đến tiêu chuẩn của cô, người này diễn không tính là kém nhưng cũng chỉ có như vậy, thậm chí còn không có linh khí bằng người diễn cùng lúc trước với cô.

Vấn đề Ninh Mạn Thanh chỉ hôm qua, hôm nay nàng vẫn không có một chút tiến bộ nào.

Ninh Mạn Thanh thay đổi cách nói dễ hiểu hơn, Minh Hi vẫn không nắm được trọng điểm, tiếp tục đến hỏi cô, quần áo mùa hè vốn mát mẻ, Minh Hi cúi người khiến đường cong thân thể biểu hiện ra càng rõ ràng hơn.

Ninh Mạn Thanh lạnh lùng quét mắt liếc nàng một cái, không muốn nói chuyện với nàng, xoay người rồi đi.

Lê Sơ đang học thoại trong phòng luyện tập, chợt thấy Ninh Mạn Thanh đứng dựa ngoài cửa.

"Ninh lão sư, sao chị lại đến đây?"

Lê Sơ có chút vui mừng đi tới, từ hôm qua đến giờ Ninh Mạn Thanh cũng chưa đến phòng tập xem nàng.

"Nhầm phòng."

Thân thể Ninh Mạn Thanh hơi nghiêng về trước, trang sức đeo trên vành tai cô lắc nhẹ.

Lê Sơ cong mắt, cực kỳ vui vẻ vì quà tặng của mình được Ninh Mạn Thanh yêu thích.

"Ninh lão sư, ở bên kia tốt chứ?"

"Ừm"

Ninh Mạn Thanh gật đầu, bản thân cô rất tốt còn những người khác thế nào thì không có liên quan gì đến cô, dù sao đây cũng là xếp hạng cá nhân.

Đây không phải đóng phim truyền hình hay phim điện ảnh, diễn viên diễn như thế nào cũng không có đạo diễn đến sửa, diễn như thế nào thì chính là như vậy.

"Đóa Đóa vừa mua cho em hai ly trà hoa quả, chị có muốn một ly không?"

Lê Sơ không phải kỳ kèo keo kiệt gì, nhưng chủ yếu là hiện tại nàng cũng không có tiền, tiền trên người có thể xài được chỉ có mấy trăm đồng.

Ai mà có thể nghĩ đến bề ngoài nhìn nàng như nữ minh tinh vậy mà.

Không chỉ chỉ có mấy trăm đồng mà còn thiếu tiền người đại diện!

Đại khái đây là cuộc sống, trong lòng Lê Sơ tang thương hít một hơi.

"Được."

Ninh Mạn Thanh không từ chối, hai người đến phòng nghỉ uống trà hoa quả.

Tổ chương trình đãi ngộ diễn viên khá tốt, trong phòng nghỉ có máy lạnh. Lúc Lê Sơ luyện tập trong phòng luyện, Tiền Đóa Đóa ở đây hưởng máy lạnh, Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh đi vào, cô định đi ra ngoài, lại bị ánh mắt của Ninh Mạn Thanh ngăn cản.

Tiền Đóa Đóa lập tức phản ứng lại, là mình thất trách, nếu cô ra ngoài, lỡ như có ai nhìn thấy, còn tưởng rằng Ninh lão sư và Lê tỷ lén gặp nhau.

Nhưng vừa rồi cô lại thực tự nhiên quỷ dị muốn đi ra ngoài, trong lòng Tiền Đóa Đóa hít một hơi khí lạnh, khẽ meo meo ngồi trong một góc, đánh giá hai vị mỹ nữ.

Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh quan hệ rất tốt, Tiền Đóa Đóa biết đến, bởi vì Tiền Đóa Đóa là trợ lý sinh hoạt, ở gần Lê Sơ nhất, khó tránh khỏi có lúc sẽ nghe nàng nói chuyện phiếm hoặc là gì đó khác, hoa tai Ninh lão sư đang mang vẫn là cô đi chọn cùng với nàng.

Cho nên cô cũng biết giữa Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh trong trong sạch sạch, thái độ Lê Sơ đối với Ninh Mạn Thanh giống như hậu bối tôn kính trưởng bối, nhưng rõ ràng Ninh lão sư cũng chỉ lớn hơn Lê Sơ ba tuổi gì thôi, trong lòng Tiền Đóa Đóa nhịn không được nói thầm.

Lê Sơ hút một ngụm trà hoa quả, cắn viên trân châu size L, thoải mái dễ chịu nằm trên sô pha mềm mại, tuy rằng phòng luyện tập cũng tự do, nhưng ở đó đều có camera, sàn nhà bằng gỗ cũng không thoải mái, vẫn là phòng nghỉ tự tại hơn nhiều.

"Ninh lão sư, gần đây chị rất bận sao?"

Thực sự Lê Sơ cảm giác được gần đây Ninh Mạn Thanh rất bận rộn, từ buổi tối cứu nàng, hai người các nàng cũng không có gặp mặt, cho đến hôm qua.

Nhắn tin đến Ninh Mạn Thanh cũng sẽ cách một lúc mới trả lời, Lê Sơ cảm giác được mình có chút quấy rầy, cũng không có nhắn tin nhiều nữa.

Hiện tại Ninh lão sư trang điểm nhìn không ra, nhưng tối hôm qua cô tẩy trang, nhìn ra đúng là có chút mỏi mệt. Lê Sơ vốn định hôm qua quan tâm cô một chút, nhưng sau khi nhập vai lại nắm áo người ta khóc lóc cảm thấy quá tự bế, cũng không kịp hỏi đến.

"Uh, cần xử lý một chút việc, đi nước ngoài, có chút lệch giờ."

"Thì ra vậy, em còn tưởng rằng chị có phim mới."

"Vẫn còn đang lựa chọn, còn em, thử vai có tin chưa?"

"Còn không có, nhưng mà ngày mai diễn xong hình như đi chụp một quảng cáo."

Lê Sơ lắc đầu, chuyện của nàng chưa bao giờ gạt Ninh Mạn Thanh, chuyện đi ăn máng khác cũng là nói cho Ninh Mạn Thanh đầu tiên, cho nên lúc này nàng cũng không giấu giếm.

"Quảng cáo gì?"

"Không biết, người đại diện không có nói."

Lê Sơ lắc đầu, hút trà hoa quả, đôi mắt mơ màng, thực quá thỏa mãn.

Ô ô ô ô, nếu có thể không làm gì mà cũng có tiền uống trà sữa mỗi ngày, không cần ăn cơm giảm béo, vậy thật là hạnh phúc biết bao!

Ninh Mạn Thanh nhìn nàng không lo không nghĩ, hoặc nói đúng hơn là bộ dáng không tim không phổi, nhịn không được búng trán nàng.

"Chuyên tâm một chút."

Lê-tiểu học- Sơ gật đầu như gà mổ thóc, tốc độ uống của nàng nhanh hơn, một ly trà hoa quả rất nhanh đã thấy đáy, nàng cắn ống hút, đầu lưỡi đảo quanh ống hút bị cắn bẹp dí.

Ninh Mạn Thanh nhìn đôi môi đỏ như ẩn như hiện, đôi mắt đen nhánh càng thêm mờ ảo.

Tiền Đóa Đóa ngồi trong một góc cảm thấy cực kỳ không ổn, đây thực sự là thầy trò trong sạch sao, vì sao cô lại cảm thấy bong bóng phấn hồng đều sắp nổ tung rồi.

Ninh Mạn Thanh cũng không ở bao lâu, mang theo ly trà kia rời khỏi phòng nghỉ Lê Sơ.

Lê Sơ đi vệ sinh xong cũng hỏa tốc trở về học diễn.

Nàng không thể lơi lỏng, quyết không thẹn với sự dạy dỗ của Ninh lão sư!

Ngày hôm sau lúc lên biểu diễn, Lê Sơ lo lắng mình không thể nhanh chóng vào vai, nên lúc chờ đợi, cũng đã nhìn chằm chằm Đổng Minh, tự thôi miên chính mình.

Ninh Mạn Thanh Ninh Mạn Thanh Ninh Mạn Thanh!

"Tiểu Lê, trên mặt anh có cái gì sao?"

Đổng Minh bị nàng nhìn có chút ngốc, sờ sờ mặt của mình.

Lê Sơ cười lắc đầu, giấu đi ba phần gian trá, ba phần châm biếm cùng ba phần không để ý, ồ, vì anh chỉ là thế thân của chị ấy mà thôi!

Trong lòng Lê Sơ tấu hài trong chốc lát, cảm thấy sau này có lẽ nàng có thể phát triển phương hướng phim tổng tài bá đạo được.

Nàng nhìn hóa trang trong gương của mình, tuổi của trưởng công chúa không lớn, nàng gả chồng nằm mười sáu, đến lúc trong đoạn diễn này cũng mới hai mươi bốn, nhưng vì muốn trang điểm phù hợp với hình tượng nhân vật, chuyên viên trang điểm hóa trang cho nàng thành ba mươi bốn, ngũ quan nhìn hao gầy nghiêm túc hơn không ít.

Diễn trước bọn họ là là team của Ninh Mạn Thanh, Lê Sơ ở dưới nhìn toàn bộ hành trình, chỉ có thể nói một câu Minh Hi hoàn toàn bị cô nghiền áp, kỹ thuật diễn cứng đờ của Minh Hi làm Lê Sơ lắc đầu trong lòng, nàng còn nhớ rõ lúc mới bắt đầu, cậu ta còn nghiền ngẫm học tập phương thức diễn của đối phương, không nghĩ đến cậu ta lại lùi bước nhanh như vậy.

Lối ra và phòng chờ ở hai nơi khác nhau, Lê Sơ cũng không gặp Ninh Mạn Thanh, đã cùng hai vị lão sư lên sân khấu.

Lúc chờ đợi nàng cũng đã tự ám chỉ mình xong, nên lúc nhập diễn cực kỳ thông thuận, nàng cũng không ở lại chờ công bố xếp hạng của mình, còn phải về khách sạn lấy đồ để ra sân bay nữa.

Trên đường quay về nàng gửi tin tức cho Ninh Mạn Thanh, nhưng Ninh Mạn Thanh cũng không trả lời tin nào. Lê Sơ nghĩ có khả năng là cô đang bận, nên gọi điện cho Hồ Nghị nói về công việc kế tiếp.

Khách sạn, trợ lý Lý Tư lo lắng nhìn Ninh Mạn Thanh vừa tiêm thuốc ức chế nằm ở trên giường, tay chân có chút luống cuống.

Alpha có kỳ mẫn cảm, kỳ mẫn cảm kéo dài từ ba đến bảy ngày trong tháng, lúc này Alpha sẽ trở nên dễ cáu giận và cực kỳ cảm thấy thiếu khuyết cảm giác an toàn, nhu cầu đối với Omega của mình cũng gia tăng cực độ. Alpha có bạn đời hoặc người yêu là Omega có thể sẽ được Omega dùng tin tức tố dịu dàng trấn an, nhưng Alpha độc thân cũng chỉ có thể tiêm thuốc ức chế vào kỳ mẫn cảm mỗi tháng, duy trì cảm xúc ổn định của mình.

Đây là tháng thứ nhất Ninh Mạn Thanh phân hóa, theo lý mà nói, sau khi Alpha thành niên phân hóa sẽ tiến vào kỳ mẫn cảm ngay, do đó sẽ biết được thời gian phát tác của kỳ mẫn cảm, nhưng Ninh Mạn Thanh phân hóa trễ, sau khi đến bệnh viện lại hôn mê ba ngày, sau đó không có hiện tượng gì lạ, những người bên cạnh bao gồm cả Ninh Mạn Thanh đều cho rằng ba ngày kia chính là kỳ mẫn cảm của cô, không nghĩ đến hiện tại, sau khi Ninh Mạn Thanh diễn xong liền phát tác.

Ninh Mạn Thanh vội vàng tiêm thuốc ức chế, sắc mặt bây giờ cũng tái nhợt nằm trên giường.

"Ninh tỷ, có cần em làm cái gì không?"

Lý Tư cũng đã đi theo bên cạnh Ninh Mạn Thanh được hai năm, nhưng nàng còn không rõ phải chăm sóc Alpha trong kỳ mẫn cảm thế nào.

"Em ra ngoài đi, trừ khi tôi gọi, nếu không không cần đi vào phòng tôi."

Ý thức lãnh địa của Alpha cực kỳ nghiêm trọng, thường ngày có thể không nhìn ra được, nhưng hiện tại tin tức tố của Ninh Mạn Thanh có chút hỗn loạn, cho dù trước mắt cô chỉ là Beta, cô cũng khó có thể chịu đựng cảm giác đối phương đứng cùng không gian với mình.

Lý Tư nhanh chóng đi ra ngoài, sau tiếng đóng của, hô hấp của Ninh Mạn Thanh cũng càng thêm loạn.

Cô đã rất nỗ lực kiềm chế, nhưng cảm xúc biến hóa quá mạnh làm cảm quan cô có chút mất khống chế, dục vọng khống chế và dục vọng quấy phá điên cuồng xao động thần kinh của cô, trong lòng cô dâng lên khát vọng điên cuồng, loại khát vọng này giống như mãnh thú muốn phá tan đầu óc cô.

Chợt cô ngửi được cái gì, nhếch lên môi đỏ.

Tìm được rồi.

Lúc Lê Sơ lên lầu, thấy vẻ mặt của trợ lý Ninh Mạn Thanh lo lắng đi ra từ trong phòng, nàng muốn hỏi cái gì, đối phương lại giống như không thấy nàng mà cúi đầu thật thấp rời đi.

Kỳ quái.

Ninh lão sư xảy ra chuyện gì sao? Lê Sơ đến trước cửa phòng Ninh Mạn Thanh, vừa định gõ cửa, hô hấp như cứng lại.

Cho dù cửa vẫn đang đóng chặt, nhưng cổ tin tức tố trà mây cũng mãnh liệt ập vào trước mặt nàng.

Nếu những tin tức tố đó có thể hóa thành thực chất, khẳng định Lê Sơ có thể thấy được chúng nó đang len lỏi qua khe cửa chặt chẽ quấn quanh nàng.

Lê Sơ định rời đi, ngay lúc này, cửa mở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện