Buổi tối 11 giờ ở thành phố, phồn hoa ầm ĩ vẫn chưa lui.
Nơi đoàn làm phim quay phim thật ra cũng không quá náo nhiệt, một chiếc xe màu đen bình thường dừng ở bên đường, Lê Sơ mang mũ và khẩu trang ngồi lên xe Ninh Mạn Thanh, đi đến khách sạn cao cấp có tính tư mật rất cao, ra vào toàn là khách quý.

Sở dĩ đặt khách sạn, là bởi vì nhà gần nhất với đoàn làm phim của Ninh Mạn Thanh cũng cần phải chạy 20 phút mới đến.

Đối với chuyện ngày mai hai người đều phải làm việc mà nói, khoảng cách không xa hơn nữa tính bảo mật tốt như khách sạn này đúng là lựa chọn không tồi, hơn nữa đổi một địa điểm, ngẫu nhiên còn có thể cảm thụ được điểm mới mẻ.

Ninh Mạn Thanh đặt phòng tình nhân, Lê Sơ đẩy cửa đi vào thấy cánh hoa hồng trên giường, cánh hoa cũng không nói gì đi, chủ yếu vẫn là giường theo kiểu võng này.

Giường được cố định trên bốn dây thừng, cách ở dưới một khoảng không, Lê Sơ đến gần, phát hiện trên đầu giường còn treo một bộ còng tay, biểu tình càng thêm vi diệu.

Bây giờ Ninh lão sư là ngả bài không ngụy trang nữa sao, bị phát hiện bản chất háo sắc liền dứt khoát háo sắc như vậy luôn?
"Phòng là trợ lý đặt."
Ninh Mạn Thanh nhìn mấy thứ kia cũng rất kinh ngạc, dùng đầu ngón tay chạm một chút, rất là vô tội đối mặt với Lê Sơ, chỉ là đáy mắt hiện lên ý cười biểu lộ tâm tình không tệ của mình.

Lê Sơ bị ánh mắt Ninh Mạn Thanh nhìn đến ngượng ngùng, lập tức lui về sau xa Ninh Mạn Thanh một chút, đi đến phòng tắm.

"Vậy chúng ta đi tắm rửa trước....."
Lê Sơ còn chưa nói xong, liền cảm giác được cảm giác chênh vênh không trọng lượng, theo bản năng ngắn ngủi thở gấp hai tiếng, phát giác mình bị Ninh Mạn Thanh ôm ngang.

"Nếu là tự mình đưa đến cửa, thì sao có chuyện để bà chủ tự làm đâu, đương nhiên là người mua như chị phải tự mình tắm cho rồi."
Ninh Mạn Thanh rũ mắt, nhìn Lê Sơ thong thả ung dung nói.

Quả đào bị đóng gói đưa vào phòng tắm lột vỏ tiến hành rửa sạch, Lê Sơ ư hai tiếng từ chối nhưng mà cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Ánh đèn trắng lạnh mơ hồ giống như đang di chuyển mơn trớn, trên mặt đá hoa cương chậm rãi lưu động lên.

Lê Sơ gập đốt ngón tay mang theo chút nước, mạch máu màu xanh nhạt dưới bàn tay trắng nõn của thể nhìn thấy được, nàng nắm chặt cạnh bồn tắm, cả người trong nháy mắt đều căng chặt, đầu ngón tay vì lực đạo của nàng mà mất đi huyết sắc trở nên thuần trắng.

Ninh Mạn Thanh nhìn chăm chú, đem tay mình phủ lên, bao bọc bàn tay run rẩy kia trong tay mình.


Hơi thở mật đào tầng tầng lớp lớp kích động trong phòng tắm, đầu lưỡi Ninh Mạn Thanh cuộn vào hàm trên, đấu tranh với bản năng muốn đánh dấu trong cơ thể.

Thiên tính của Alpha ác liệt động đậy, điên cuồng hạ lệnh cho bản năng của cơ thể.

Cướp lấy nàng, có được nàng, độc chiếm nàng.

Những lời chỉ dẫn không nói nên lời làm thần kinh hưng phấn đến run rẩy, Ninh Mạn Thanh nhắm mắt lại, khống chế được tư tưởng phập phồng sóng gió.

Không được ít nhất bây giờ không được.

Nhưng tin tức tố kia lại giống như bùn lầy đem người túm xuống, tin tức tố vị mật đào len lỏi trong từng ngỏ ngách không khí, ăn mòn suy nghĩ con người.

Không đúng.....!Sao lại nồng đậm đến như vậy......!
Ninh Mạn Thanh đột nhiên mở mắt ra, nhìn về người yêu bên cạnh, thân mình Lê Sơ ngâm trong nước đã dần dần trượt xuống, sau khi cô vớt lên thì dán sát vào người cô.

"Nóng....."
Lê Sơ vô ý thức mà lẩm bẩm, nàng nắm chặt Ninh Mạn Thanh, giống như người chết đuối bắt lấy được khúc gỗ duy nhất.

Hiển nhiên là trạng thái của Lê Sơ không đúng, có lẽ là đến kỳ mẫn cảm sớm, nhưng Ninh Mạn Thanh không thể tiến hành đánh đấu nàng để áp chế, ngày mai Lê Sơ còn phải trở về đoàn phim.

"Sao lần này lại đến sớm hai ngày?"
Ninh Mạn Thanh bế người lên khỏi nước, bọt nước tí tách rơi từ đường cong Lê Sơ đến chân nàng, rơi xuống bồn tắm nổi lên một vòng gợn sóng.

Lê Sơ cảm thấy bản thân mình lại bị đưa vào lò lửa, nàng cố gắn nhít đến mảnh tin tức tố mùi trà mấy kia, nhưng không chạm được, giống như là du khách đi bộ giữa sa mạc, thấy được đầm nước nhưng sao cũng không uống được vào bụng.

Nàng bắt lấy thứ mình có thể nắm giãy giụa không ngừng, đau đớn vì cầu mà không được làm nàng ủy khuất không nhịn được.

"Ninh Mạn Thanh....!Em khó chịu....."
Lê Sơ kêu tên Ninh Mạn Thanh, trên trán đổ mồ hôi thành giọt.


"Đào Đào, nhịn thêm một chút."
Giờ phút này Ninh Mạn Thanh cũng hoàn toàn không dễ chịu, cô không chỉ cần phải khống chế được Lê Sơ, còn phải phân tâm khống chế bản thân mình, tránh để mình bị tin tức tố khống chế mà tạo thành cục diện mất khống chế.

Chuông cửa vang lên, Ninh Mạn Thanh vừa rồi đã điện kêu đưa thuốc ức chế đến, có lẽ là đã đem tới.

"Ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích, chị đi lấy đồ."
Hai tay Lê Sơ ôm lấy Ninh Mạn Thanh, giống như dây leo quấn quanh người không thể động đậy, Ninh Mạn Thanh sợ mạnh tay, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ Lê Sơ buông tay.

Lê Sơ nghe mơ mơ hồ hồ, nàng buông lỏng tay ra, Ninh Mạn Thanh thuận lợi đứng dậy, chuẩn bị bước chân ra cửa lại bị kéo lại.

"Chị lập tức quay lại."
Ninh Mạn Thanh nhẹ giọng dụ dỗ, thấy còng tay bằng nhung trên đầu giường liền đưa tay Lê Sơ còng vào, khoác áo tắm dài đi ra cửa, chỉ mở một khe cửa nhỏ xíu, vươn tay lấy đồ vật.

Lê Sơ giãy giụa làm lung lay võng giường, cả người chưa khô nước đem tất cả cánh hoa hồng dính chặt vào thân thể.

Mùi mật đào, lại là mùi hoa hồng.

Ninh Mạn Thanh phủi cánh hoa trên cổ tay nàng, thuốc ức chế không cần tiêm trực tiếp vào tuyến thể, Ninh Mạn Thanh bắt lấy một cánh tay lộn xộn khác, tiêm thuốc ức chế cho nàng.

Lúc Lê Sơ hơi hơi thanh tỉnh, tròn mắt nhìn thấy bộ dáng Ninh Mạn Thanh rủ mắt bóp chặt chất lỏng trong ống tiêm.

Ninh Mạn Thanh là mỹ nhân không thể nghi ngờ, mặt mày cô điều có đường nét của mỹ nhân phong tình, nhưng tính cách và khí thế lại vô cùng sắc bén và lạnh lẽo, giống như mỹ nhân rút kiếm trong gió tuyết.

Khi cô cực lực khắc chế dục vọng, liền có cảm giác gợi cảm như bông tuyết rơi xuống.

Tim Lê Sơ đập rất nhanh, nàng nhịn không được nắm thật chặt tay Ninh Mạn Thanh.

Thuốc ức chế chảy vào máu, bằng tốc độ nhanh nhất áp chế tế bào tin tức tố bạo động, mang đến cảm giác vừa đau vừa nóng.


Ninh Mạn Thanh không biết suy nghĩ của Lê Sơ, chỉ cho rằng nàng đau, ném ống tiêm xuống mặt đất.

Mạch máu xanh lá hình như cũng nhiễm hương vị hoa hồng trên giường, từ dưới da thẩm thấu tràn ra, mang theo chút kích động mãnh liệt.

"Có khỏe không?"
Lê Sơ không trả lời, nàng nhắm hai mắt cố gắng chịu đựng cơn rung động qua đi, nàng không thể nào không chế hoàn toàn, chỉ có thể tùy ý để cảm xúc động tình kia hoàn toàn bình thản lại.

Nàng quơ quơ tay mình, Ninh Mạn Thanh mở còng tay cho nàng, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh vì giãy giụa lúc nãy mà hiện lên mấy vệt đỏ, ngón tay Ninh Mạn Thanh nhẹ nhàng vuốt ve, cầm tay Lê Sơ.

"Ninh lão sư, hình như là em làm sai."
Lê Sơ rầu rĩ mà nói, nàng vứt cánh hoa trên người mình xuống, mang theo chút ý vị phát tiết rất nhỏ.

"Sao lại sai, bà chủ Đào nhiệt tình hiếu khách, để cho chị nghe thấy lượng tin tức tố một tháng trong một lần."
Lê Sơ bị lời nói của Ninh Mạn Thanh chọc cười, nàng xoay người nói: "Nói như chị nói thì em hình như là quá hào phóng, để báo đáp em, giúp em phủi mấy cái này xuống đi, trên lưng em với không tới."
Lê Sơ cảm giác mũi mình cũng sắp không ngửi được, bởi vì quá nhiều mùi, vừa mùi đào, mùi trà lại thêm mùi hoa hồng.

Hoạt động đêm nay chỉ có thể dừng lại đầy tiếc nuối như vậy, bởi vì nếu vận động nữa nói không chừng sẽ không thể khống chế được tin tức tố, Lê Sơ vừa mới tiêm thuốc ức chế, nếu chịu kích thích vì tin tức tố, có khả năng sẽ sinh ra một chút ảnh hưởng đến tuyến thể của nàng.

Dưới ánh trăng, nằm trên giường võng ở phòng tình nhân phủ đầy hoa hồng, cũng coi như là một loại.....!lãng mạn đi?
"Khi nào đóng máy?"
Ninh Mạn Thanh hỏi vấn đề mình tương đối chú ý, cô vẫn luôn cho rằng đóng phim chiếm quá nhiều tinh lực, nên cảm thấy sau khi Lê Sơ đóng máy xong, hẳn là có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đến lúc đó các nàng có thể gặp mặt thường hơn.

Lê Sơ nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Dựa theo tiến độ quay phim hiện tại, có thể còn nửa tháng là xong."
Sau khi vụ án thứ hai trong kết thúc, người đứng phía sau cũng bắt đầu ra màn.

Người kia chính là bạn cũ của Sầm Lan và Dung Vân, Tạ Thư.

Dung Vân biết cô còn sớm hơn Sầm Lan, Sầm Lan là thông qua Tạ Thư mới quen biết Dung Vân.

Tạ Thư là nữ beta, yêu thích hình sự và trinh thám, lý tưởng là làm cảnh sát.

Dung Vân và cô đã biết nhau từ nhỏ, thường xuyên bị cô lôi kéo tham gia các trò chơi giải đố.

Hai người các nàng thường xuyên đoán đúng đáp án, nhưng khác biệt chính là, Tạ Thư dựa vào trực giác, đại đa số tình huống đều không phải nhìn vào cái gì, mà dựa vào sự mẫn cảm của mình đối với sự kiện mà phán đoán, còn Dung Vân lại dựa vào chứng cứ, cho dù trong lòng của nàng có người tình nghi, nhưng nàng cũng sẽ không hành động trước khi có chứng cứ xác thực.


Hai người cùng nhau gia nhập trường cảnh sát, khi có vụ án, Tạ Thư thường có thể chỉ ra hung thủ trước, sau đó Dung Vân tiến hành lục soát chứng cứ và truy bắt, bởi vậy Tạ Thư cười xưng bản thân mình là Faraday, mà Dung Vân là Maxwell.

*James Clerk Maxwell: Nhà toán học, vật lý học người Scotland.

Thành tựu nổi bật nhất của ông là thành lập thuyết cổ điển về bức xạ điện tử dựa trên định luật cảm ứng của Faraday.

Vì thế Sầm Lan cũng biết Maxwell, sau khi được Tạ Thư phổ cập khoa học xong còn biết Maxwell yêu, bởi vậy nàng ấy cũng xưng hô với Dung Vân như thế, bởi vì Sầm Lan cảm thấy Dung Vân có thể phân biệt được hai loại điện trường và từ trường như Maxwell, như phân biệt được người tốt và người xấu vậy.

Từ cách xưng hô của Sầm Lan có thể nhìn thấy được, so với người quen biết trước với nàng ấy là Tạ Thư, Sầm Lan càng thêm sùng bái Dung Vân, hơn nữa hai người đều là Omega, tuy rằng trên người Dung Vân cũng không có tính chất gì đặc biệt của Omega, nhưng Sầm Lan vẫn thích ở bên cạnh Dung Vân.

Như vậy liền dẫn đến tình bạn tan vỡ, Sầm Lan giống như một chất xúc tác, đem bất mãn lâu dài của Tạ Thư đốt cháy, cô không rõ vì sao từ trước đến giờ đều là như vậy, rõ ràng cô cũng nói ra đáp án chính xác, vì sao lại không có người khen cô đây?
Vì thế cô phát tiết hết cảm xúc với Dung Vân, nhưng cô đã quên, Dung Vân là người không có tình cảm.

Các loại sự kiện chồng chất với nhau, làm Tạ Thư đi lên một con đường khác, kế hoạch của cô là để bản thân mình chết đi, sau đó bố trí bố cục của chính mình.

"Bộ phim này thực sự quá hay, Ninh lão sư, chị thật sự cho em quá nhiều."
Lê Sơ có thể tưởng tượng được bộ phim này chiếu ra sẽ mang đến nhiệt độ và giải thưởng thế nào, thật ra không chỉ riêng bộ phim này, Ninh Mạn Thanh cũng đã cho nàng thật sự quá nhiều quá nhiều.

"Không tính là nhiều."
Ninh Mạn Thanh đem ngón tay khảm vào khe hở trong ngón tay Lê Sơ, cầm lấy tay nàng.

Cô có thể cho Lê Sơ đều là thứ Lê Sơ có thể lấy được trong tương lai, nhưng bây giờ Lê Sơ cho cô, có thể là cái nàng vĩnh viễn không thể cảm nhận được.

"Không có, thật sự rất là nhiều."
Lê Sơ dùng tay còn lại khoa tay múa chân, hình dung sự nhiều của nàng nói.

"Không đúng, em cho chị nhiều như vậy, chị cho em nhiều thế này."
Ninh Mạn Thanh sửa lại cho đúng, nắm tay Lê Sơ thu hẹp lại phạm vi.

"Chúng ta so như vậy thật là ấu trĩ nha."
Trong miệng Lê Sơ nói như vậy, nhưng lại hết sức vui vẻ.

Tình yêu thật ra rất dễ nói, đại khái chính là người thành thục, nguyện ý bồi người chơi trò ấu trĩ như vậy thôi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện