Ngô Ưu dùng toàn bộ quân công của mình xin Trương Văn Kỳ một hôn lễ.

Triệu Thanh Tử tuy rằng ngoài miệng nói nàng ngốc, nhưng trong lòng cũng vô cùng ngọt ngào.

Hôn lễ của hai người được định vào ngày mốt.

Triệu Thanh Tử nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, dù thế nào đi nữa nàng cũng không thể ngủ được, vì thế nàng chỉ đơn giản khoác thêm áo rồi đứng dậy.

Bên dưới bàn trang điểm có một cái ngăn kéo, bình thường đều bị khóa lại.

Triệu Thanh Tử đi đến trước bàn trang điểm rồi ngồi xuống, từ trong lòng lấy ra một cái chìa khóa tinh xảo, mở ngăn kéo này ra.

Trong ngăn kéo không có nhiều đồ đạc lắm, chung quy chỉ có bốn thứ mà thôi.

Đó là một cây trâm hình con bướm, một thanh dao găm màu đen và một tiểu người gỗ, cuối cùng là một mảnh giấy được gấp lại chỉnh tề.

Những vật này đều có liên quan đến Ngô Ưu, ba món đầu tiên là Ngô Ưu đưa cho nàng, vật còn lại có liên quan đến tiên hoàng đế.

Hiện giờ, Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử không cần mảnh giấy này cũng có thể đến được với nhau, huống chi người viết ra nó đã chết.

Triệu Thanh Tử lấy mảnh giấy ra khỏi ngăn kéo, nàng đi tới trước bàn nơi mà những ngọn nến đang rực cháy.

Ngọn nến bập bùng, hình bóng Triệu Thanh Tử cũng theo đó nhảy lên, nàng không có chút nào do dự.

Nàng đặt mảnh giấy lên ánh lửa, ngọn lửa cắn nuốt đồ vật trong tay Triệu Thanh Tử, khi sắp cháy hết Triệu Thanh Tử mới buông ra.

Nhìn đống tro tàn trên mặt đất, trong lòng Triệu Thanh Tử lại có một chút vui sướng.

Nàng xoay người tiếp tục đi đến bên cạnh giá sách, hai quyển "Thập Thất Ký" còn được đặt ở nơi đó, chỉ là Triệu Thanh Tử đã lâu không động đến, trên sách thế nhưng có chút bụi bặm.

Triệu Thanh Tử lấy hai quyển sách này xuống, hai quyển sách này không thể xử lý giống như lúc nãy, nếu như trước hôn lễ mà để xảy ra hoả hoạn, vậy thì nàng quá mức lỗ vốn.

Nàng đặt chúng nó lên bàn, chuẩn bị ngày mai lại xử lý.

Lại lần nữa ngồi xuống bàn trang điểm, Triệu Thanh Tử cẩn thận cài cây trâm hình con bướm lên tóc mình, bỗng nhớ lại tình cảnh trước kia Ngô Ưu mang cho nàng.

Khi đó Ngô Ưu cảm nhiễm phong hàn, nàng ấy dùng ống tay áo che lại nửa dưới khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt tràn đầy ý cười, dù chỉ có như vậy nhưng lại khiến cho nàng rối loạn, tim đập như trống.

Trí nhớ của Triệu Thanh Tử rất tốt, ngay cả vị trí lúc trước Ngô Ưu cài lên nàng đều nhớ rõ rành mạch, hiện giờ nàng cũng mang nó ở vị trí cũ.

Đáng tiếc ánh nến không quá sáng, trong gương hình bóng Triệu Thanh Tử liền có vẻ rất là mông lung.


Sau khi tự chiêm ngưỡng bản thân trong gương chốc lát, Triệu Thanh Tử lại lấy "Tiểu Hắc" ra.

Nàng còn nhớ rõ, vật này vốn là Ngô Ưu đưa nàng để phòng thân, nhưng mà Triệu Thanh Tử cảm thấy vật này quá quý giá, trước nay đều không nỡ dùng.

Cho nên tặng vật này cũng là tặng không.

Triệu Thanh Tử đặt dao găm xuống, lại nhìn về phía con búp bê bằng gỗ có nốt ruồi son, đứa bé này chính là do Ngô Ưu khắc theo dung mạo của nàng ấy.

Bởi vì Ngô Ưu mất rất lâu để chuẩn bị, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đứa bé này là ai.

Triệu Thanh Tử nhìn con búp bê mặc hồng y, nàng lại bắt đầu miên man suy nghĩ.

Ngô Ưu thường mặc hồng y, nhưng nàng ấy chưa từng mặc trang phục lộng lẫy mà chỉ mặc những y phục nhẹ nhàng dễ hoạt động.

Hỉ phục cũng là màu đỏ, dáng vẻ Ngô Ưu thiên hướng diễm lệ, nhan sắc nàng ấy và nàng như càng được tôn lên.

Nghĩ nghĩ, Triệu Thanh Tử liền cảm thấy thời gian trôi qua thật là lâu.

Nàng chống cắm, lẩm bẩm: "Sao lại chậm như vậy a..."
"Sao lại chậm như vậy a!"
Ngô Ưu vừa oán giận vừa lăn lộn ở trên giường, lại lăn thêm mấy vòng, nàng phát hiện bản thân thật sự không ngủ được, vì thế nàng liền ngồi dậy.

Thắp sáng ánh nến trong phòng, Ngô Ưu đặt một con búp bê bằng gỗ lên bàn.

Người gỗ buộc dây cột tóc màu trắng, là một đôi với con búp bê trong tay Triệu Thanh Tử.

Ngô Ưu vươn ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa đầu búp bê, vừa sờ vừa nói: "Tóc của A Tử càng ngày càng ít, về sau cũng không thể dùng não nhiều như vậy nữa, sẽ trọc mất!"
May mắn là giờ phút này Triệu Thanh Tử không ở đây, bằng không nàng sẽ tức chết.

Bóng đêm yên tĩnh, chỉ có một mình Ngô Ưu thì thầm.

Nàng nhìn xung quanh phòng của mình, luôn cảm thấy không hài lòng, đặc biệt là giường.

Ngô Ưu nhìn giường, lại bắt đầu sầu khổ: "Có phải quá nhỏ hay không? Ngày mai phải nói phụ thân đổi sang cái lớn mới được."
Ngô Ưu không cần nhọc lòng về hôn lễ, bởi vì tất cả mọi chuyện đều bị Ngô Chiêm và Chu Di Đình giành nhau làm xong.

Về mặt tình cảm, hai người bọn họ hưng phấn như vậy cũng có thể tha thứ.

Hai nha đầu Mạc Tử Ý và Tô Ngôn Tuyết cũng chạy tới giúp này giúp kia, nhìn các nàng còn vui vẻ hơn là đương sự sắp kết hôn.


Mà sau khi Trương Văn Kỳ trở thành Nhiếp Chính Vương, nàng cũng bận rộn rất nhiều công việc, thế nhưng nàng vẫn bớt thời gian tới chúc phúc cho Ngô Ưu hai người.

Sau khi Tô Ngôn Tuyết biết thân phận của Mạc Tử Ý, nàng thế nhưng không có căm hận, nha đầu này tính cách đĩnh đạc, có một số việc nàng phân biệt rất rạch ròi.

Ngô Ưu suy nghĩ rất nhiều chuyện, từ đầu đến cuối nguyên tác đều là những bi kịch, nhân vật trong sách không một ai có thể hạnh phúc.

Công chúa gả xa hai năm thì chết, Trương Bá Ngộ cô độc sống hết quãng đời còn lại, Trương Văn Kỳ chết không toàn thây, Triệu Thanh Thư huy kiếm tự vẫn, mà A Tử cũng táng thân biển lửa.

Ngô Ưu nhìn búp bê trên bàn, thì thầm với bản thân: "Ta cũng xem như là chúa cứu thế đi."
Ngô Ưu quay đầu nhìn về phía bàn trang điểm, trên đó có một hộp trang sức rất tinh mỹ, mặt trên có khắc chữ Phúc Cẩm Vân.

Đó là quà sinh nhật mà A Tử đưa cho nàng, lúc trước Ngô Ưu chỉ cảm thấy lễ vật này quý trọng, nàng thế nhưng lại ôm lấy đùi của phú bà.

Sau này Ngô Ưu mới biết được, Phúc Cẩm Vân cũng là sản nghiệp dưới trướng Triệu Thanh Tử, mà bộ trang sức này là độc nhất vô nhị.

Ánh mắt Ngô Ưu trở nên ôn nhu: "Tiểu đồ ngốc, từ nay về sau ta sẽ tới bảo hộ ngươi."
Hôn lễ cử hành thuận lợi, trời còn chưa sáng Ngô Ưu đã bị người kéo tới trang điểm và thay y phục.

Bởi vì còn quá sớm, Ngô Ưu căn bản không mở nổi hai mắt, nàng mơ mơ màng màng tùy ý người khác giúp nàng rửa mặt chải đầu và trang điểm.

Bình thường Ngô Ưu cũng chỉ trang điểm nhẹ, đây là lần đầu tiên nàng trang điểm tỉ mỉ đến như vậy.

Nàng lớn lên vốn đã rất đẹp, còn ăn mặc như vậy quả thực là muốn mạng của người khác.

Tỳ nữ giúp Ngô Ưu mang khăn voan đỏ lên, khăn voan cũng không dày nặng, đó chỉ là một tầng lụa mỏng, sẽ không che khuất tầm mắt của Ngô Ưu.

Lúc này Ngô Ưu cũng lấy lại tinh thần, thậm chí còn quá mức hăng hái.

Nghĩ đến Triệu Thanh Tử, trái tim Ngô Ưu vô cùng kích động.

Ngô Chiêm đưa nữ nhi ra khỏi cửa, bên ngoài chính là con ngựa mà Ngô Ưu thường kỵ, phía sau chính là vô số cái rương màu đỏ rất lớn, đây hẳn là sính lễ.

Tuy rằng hôm nay ăn mặc có chút nặng nề, nhưng cũng không gây trở ngại cho Ngô Ưu xoay người lên ngựa.

Ngô Ưu khống chế ngựa chậm rãi đi tới, kỳ thật trong lòng nàng hận không thể giục ngựa chạy như điên, nhưng mà hôn lễ là đại sự, vẫn cố giữ hình tượng một chút cho thỏa đáng.

Khoảng cách giữa Tướng quân phủ và Vĩnh Định hầu phủ vốn có chút xa, Ngô Ưu cảm thấy dường như con đường phía trước là vô tận.

Nàng không chờ được nữa, liền quay đầu ra sau hô to một tiếng: "Ta tăng tốc một chút, các ngươi theo sau!"
Nói xong, nàng kẹp bụng ngựa, nhanh chóng đi về phía trước.


Cửa lớn Vĩnh Định hầu phủ dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt, Ngô Ưu ở xa xa liền thấy những dải lụa đỏ và đèn lồng màu đỏ được treo ở trên cao.

Đến cửa hầu phủ, Ngô Ưu nhanh chóng ghìm ngựa, nàng rướn người nhìn vào trong, rốt cuộc nhìn thấy người mà nàng nhớ mong.

Triệu Thanh Thư nâng Triệu Thanh Tử, sau đó hắn đặt tay muội muội vào tay Ngô Ưu.

Nhiều năm qua, hai huynh muội Triệu Thanh Thư đều sống nương tựa lẫn nhau, hiện giờ muội muội liền phải rời nhà, Triệu Thanh Thư tất nhiên vô cùng không nỡ.

Hắn không nhịn được dặn dò Ngô Ưu phải chiếu cố tốt muội muội của hắn, Ngô Ưu nghiêm túc lắng nghe và đáp ứng từng lời một.

Triệu Thanh Tử đương nhiên cũng không nỡ, nàng nhìn ca ca, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Muội muội đi rồi, ca ca phải bảo trọng."
Triệu Thanh Thư nhịn xuống nước mắt, hắn cười nói: "Đi thôi."
Ngô Ưu lại xoay người lên ngựa, còn Triệu Thanh Tử thì ngồi vào cỗ kiệu.

Lúc này Ngô Ưu cũng không nóng nảy, cỗ kiệu ở cổ đại quá lung lay, đi nhanh thì Triệu Thanh Tử sẽ rất mệt.

Đến khi lại quay về tướng quân phủ, hai người nắm tay nhau, đi vào trong đại đường.

Trong đại đường, Ngô Chiêm ở trên cao nhìn đôi tân nhân, trong lòng cảm khái vạn ngàn.

"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Tân nhân đối bái!"
"Đưa vào động phòng!"
Ngô Ưu cũng không có xã giao với bên ngoài, mà được trực tiếp đưa vào động phòng cùng Triệu Thanh Tử.

Hiện giờ sắc trời còn sớm, Ngô Ưu đỡ A Tử ngồi trên giường, lại cẩn thận vén lên khăn voan của nàng ấy.

Ngô Ưu chỉ cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, hỉ phục màu đỏ như tôn lên làn da Triệu Thanh Tử, khiến cho nó càng thêm trắng nõn.

Đôi môi Triệu Thanh Tử bình thường đạm sắc, nhưng hôm nay lại được trang điểm nhiệt liệt như vậy, Ngô Ưu nhìn thế liền chỉ muốn cắn lấy.

Triệu Thanh Tử đỏ mặt, nàng vươn tay vén khăn voan của Ngô Ưu lên.

Vốn dĩ có khăn voan che đậy, ánh mắt Ngô Ưu liền không quá câu nhân đến mức này.

Nhưng hôm nay khăn voan xốc lên, Triệu Thanh Tử luôn cảm thấy dường như Ngô Ưu muốn ăn luôn nàng.

Nàng dùng tay quơ quơ trước mặt Ngô Ưu: "Tỉnh lại."
Ngô Ưu cưỡng bách bản thân dời mắt, nàng thành tâm khen: "A Tử, ngươi thật là đẹp."
Lỗ tai Triệu Thanh Tử đều đã hồng thấu: "Ngươi cũng thế."
Nàng bỗng nhiên đã thành hôn rồi, Ngô Ưu ôm Triệu Thanh Tử vào lòng, gối đầu lên vai nàng ấy.

Trên người thiếu nữ vẫn thoang thoảng mùi hoa sơn chi, không giống như Ngô Ưu, bởi vì sức khỏe của Triệu Thanh Tử không tốt, cho nên thân thể nàng ấy tương đối gầy yếu.

Ngô Ưu ôm nàng tựa như ôm lấy toàn bộ thế giới của mình, hiện giờ nữ tử sắc sảo này rốt cuộc đã thuộc về nàng.


Triệu Thanh Tử được Ngô Ưu ôm như vậy, cảm giác toàn bộ thân thể đều nóng lên, nhận thấy được Ngô Ưu đang cười, nàng có chút ngây ngốc hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
"Bởi vì ta thật vui vẻ, A Tử rốt cuộc là của ta."
Tuy rằng thập phần thẹn thùng, nhưng Triệu Thanh Tử vẫn vươn tay ôm lấy Ngô Ưu, nàng cười đến ôn nhu: "Phải, ngươi cũng là của ta."
"Vậy chúng ta đây làm chút chuyện xấu hổ đi."
Triệu Thanh Tử trong lòng cả kinh, đại não lập tức chết máy, thừa dịp Triệu Thanh Tử sững sờ, Ngô Ưu liền hôn lên.

Môi của A Tử nóng rực, Ngô Ưu nhẹ nhàng cạy ra hàm răng của nàng, chiếm lấy hương thơm trong miệng nàng.

Sau một hồi quấn quít, Ngô Ưu cũng rời khỏi đôi môi Triệu Thanh Tử.

Mặt Triệu Thanh Tử càng thêm đỏ, đồng thời nàng lại cảm thấy có chút hưng phấn.

Nhưng vì sao Ngô Ưu đột nhiên thuần thục như vậy?
Nhìn hỗn đản chiếm tiện nghi nàng đang còn tận hưởng dư vị, Triệu Thanh Tử trừng mắt liếc nhìn Ngô Ưu một cái: "Sao ngươi trở nên thuần thục như thế?"
Ngô Ưu xấu hổ: "Trong mộng thực hành qua."
Tất cả đều là do nguyên chủ, ai bảo nguyên chủ nàng đi viết mấy cái tiểu thuyết đồng văn gì kia.

Nguyên chủ viết thì cũng thôi đi, thế nhưng lại còn ảnh hưởng tới Ngô Ưu.

Ngô Ưu cảm thấy bản thân không nên tiếp tục nghĩ nữa, hình ảnh kia quá mức kích thích rồi.

Lúc nãy nàng chỉ lo nhìn dung nhan của Triệu Thanh Tử, hiện tại Ngô Ưu mới phát hiện cây trâm trên tóc nàng ấy rất quen thuộc.

Đây là lễ vật Ngô Ưu đưa cho Triệu Thanh Tử khi nàng mới vừa xuyên qua, nhưng khi được dùng chung với những món trang sức đẹp đẽ quý giá, cây trâm này có vẻ đơn giản hơn rất nhiều.

Nhưng Ngô Ưu lại vô cùng cảm động: "Ngươi vẫn luôn giữ nó."
Triệu Thanh Tử vuốt ve cây trâm trên mái tóc, trên mặt tràn đầy hạnh phúc: "Đúng vậy, đồ vật ngươi đưa ta đều giữ thật kĩ.

Lúc ấy là ta suy nghĩ nhiều, còn cho rằng ngươi đưa ta cái này là vì muốn ám chỉ cho ta."
"Ám chỉ cái gì?"
Triệu Thanh Tử cảm thấy có chút buồn cười: "Trên cây trâm này có hai con bướm đỏ và trắng dựa sát vào nhau, ta còn cho rằng ngươi thích ta."
Trách không được lúc đó Ngô Ưu luôn cảm thấy Triệu Thanh Tử hơi kì lạ, thì ra là hiểu lầm.

Ngô Ưu đột nhiên phản ứng lại, hỏi: "Ngươi biết lúc trước ta gạt ngươi?"
Triệu Thanh Tử bỏ tay ra khỏi tóc, nói: "Đúng vậy, kẻ lừa đảo ngươi lừa ta thật là thảm."
Thảm sao? Ngô Ưu nhìn người trước mắt, cố ý trêu ghẹo để nàng vui vẻ: "Đúng vậy! Quá thảm! Thảm đến mức gả cho ác bá ở kinh thành, mỹ nhân~ ta khuyên ngươi không cần phản kháng, ngoan ngoãn nhận mệnh đi!"
Nói xong, Ngô Ưu liền nhào đến ôm lấy Triệu Thanh Tử, Triệu Thanh Tử cũng không trốn.

Ngô Ưu nghe thấy thiếu nữ nhẹ giọng nói ở bên tai mình: "Hiện giờ nghĩ lại, ngươi xuất hiện là sự cứu rỗi lớn nhất ông trời dành cho ta, không, chính ngươi mới là người cứu rỗi ta."
"Từ sau khi ngươi xuất hiện, ta cảm giác thế giới đáng ghét này đều bắt đầu trở nên có sắc thái, chỉ cần có ngươi ở, trong lòng ta đó là vui mừng."
Ngô Ưu ôm lấy nàng, siết chặt vòng tay: "Tiểu đồ ngốc, vậy thì ta đây phải quấn lấy ngươi mỗi ngày, miễn cho ngươi còn suy nghĩ đến những chuyện khổ sở đó."
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là hình bóng của đối phương.

Câu chuyện xưa tràn ngập trời xui đất khiến, bắt đầu từ một lời nói dối đến kết thúc ở bên nhau, cuối cùng tạo thành hai người tâm ý tương thông.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện