Nơi ở chính của nhà họ Liên là một biệt thự trên sườn núi ngoại ô thành phố A.
Nhưng trước khi trở về nhà chính, Liên Tư Hành ghé một chuyến vào phòng khám Trung y Đức Minh, nơi ông nội cô, Liên Đức Minh, làm việc.
Ông cụ Liên nổi tiếng khắp nơi, phòng khám Trung y của ông luôn đông khách. Tuy nhiên, vì tuổi đã cao, ông chỉ làm việc nửa ngày, từ hai giờ chiều đến sáu giờ tối.
Khi Liên Tư Hành từ trường quay ở phía bắc thành phố đến phòng khám bằng xe của công ty thì đã gần năm giờ.
Biết Liên Tư Hành muốn gặp bác sĩ, nhân viên phòng khám Trung y đã lịch sự từ chối: "Xin chào, hôm nay lịch khám của bác sĩ Liên đã kín rồi. Ngày mai chúng tôi nghỉ lễ Trung thu, ngày kia cô hãy đến sớm."
Ông Liên không nhận lịch hẹn trước, chỉ nhận khám theo thứ tự người đến xếp hàng trong ngày. Mặc dù ông chỉ bắt đầu làm việc buổi chiều, nhưng nhiều người đã xếp hàng từ sáng sớm.
Liên Tư Hành cười, tháo khẩu trang xuống rồi cười nói:"Tôi đến gặp ông nội, lát nữa sẽ cùng ông ấy về nhà."
Trước đây, Liên Tư Tư ít khi đến phòng khám. Tuy nhiên, người quản lý đã từng đến nhà chính để giao tài liệu và gặp Tư Tư một lần, biết rõ mối quan hệ giữa cô và ông Liên.
Người quản lý mở to mắt, không giấu được sự kinh ngạc.
Cháu gái của ông Liên thật sự rất xinh đẹp! Lại còn để mặt mộc mà vẫn đẹp đến thế này! Đúng là nhan sắc của thần tiên!
Người quản lý vội nói nhỏ: "Để tôi vào thông báo với ông ấy một tiếng."
Khi người quản lý bước vào, ông cụ vừa mới khám xong cho một bệnh nhân và chưa gọi người tiếp theo.
Nghe nói cháu gái Liên Tư Tư đến, ông khá bất ngờ, nhíu mày nói: "Nó đến đây làm gì? Thôi được, cho con bé vào đi. Thời gian khám sẽ dời lại."
Điều ông cụ tiếc nuối nhất là cả gia đình không ai theo nghề Trung y của ông, mà ông phải tìm người ngoài làm đệ tử.
Con trai ông là Liên Thế Tùng không nghiên cứu sâu về Trung y, càng thích Tây y hơn. Còn cháu trai ông là Liên Duệ Khiêm hoàn toàn chỉ có hứng thú với Tây y.
Cháu gái Liên Tư Tư không hề quan tâm đến y học. Khi xưa, ông cụ ép cô học Trung y cô cũng không chịu học, chỉ đam mê nhảy múa và sau đó cô bước chân vào cái giới giải trí phù phiếm.
Nghĩ đến việc cháu gái vừa ly hôn với cậu con trai nhà họ Thịnh không lâu, trong khi con trai và con dâu của ông chỉ trích và trách mắng cô rất nhiều, dù không quá thân thiết với Liên Tư Tư, nhưng ông cụ Liên vẫn quan tâm và yêu thương cô. Ông đoán rằng lần này cháu gái đến tìm mình có lẽ là vì sợ về nhà sẽ bị cha mẹ trách mắng, nên trước hết tìm lão già này để cầu viện.
Ngoài tập trung diễn xuất trong vài ngày qua, Liên Tư Hành còn tranh thủ thời gian rảnh đọc rất nhiều sách về Trung y khi ở nhà, đặc biệt là về lĩnh vực điều trị và dưỡng sinh.
Sau khi tu tiên, việc ghi nhớ mọi thứ không hề khó khăn mà học hỏi rất nhanh.
Liên Tư Hành đã có sẵn ý tưởng về cách điều trị cơ thể cho Nguyễn Tố và Phàn Tử Kha, thậm chí đã nhờ Tiểu Đan mua một số thứ có thể cần dùng.
Hôm nay cô đến gặp ông nội Liên là để thảo luận thêm về phương thuốc, xem liệu có thiếu sót gì không.
Có lẽ vì quan hệ huyết thống, ngay khi nhìn thấy ông nội, Liên Tư Hành đã cảm thấy vô cùng thân thiết. Đôi mắt cô sáng rực lên, cất giọng ngọt ngào thốt lên một tiếng: "Ông nội!"
Sau khi rời khỏi thế giới tu tiên và được giải thoát khỏi xiềng xích kiểm soát của bố mẹ trong suốt mười năm, tính cách của Liên Tư Hành đã thay đổi khá nhiều, không còn là cô gái ngoan ngoãn như xưa nữa. Cô trở nên hoạt bát hơn, khi đối diện với những chàng trai đẹp, cô có thể tán tỉnh khéo léo. Nếu không địch lại, cô sẽ nhanh chóng nhận thua, và khi cần, cô cũng rất biết cách nũng nịu với người lớn để dễ dàng đạt được mục đích hơn.
Ông cụ Liên hơi nhướn mày, có chút ngạc nhiên khi thấy cháu gái mình hoạt bát như vậy. Đây không giống như biểu hiện của một người vừa thất tình chút nào!
Ông vuốt bộ râu dê trắng như tuyết của mình, điềm tĩnh hỏi: "Cháu gái Tư Tư, có chuyện gì?"
Liên Tư Hành cười tươi hơn, kéo một chiếc ghế ngồi cạnh ông nội, kể rằng gần đây cô đã bắt đầu có hứng thú với Trung y. Sau đó, cô mô tả chi tiết các triệu chứng của Nguyễn Tố và phương pháp điều trị mà cô nghĩ ra, rồi hỏi ý kiến ông xem có đúng không.
Bởi vì Liên Tư Hành còn định sau khi xác nhận phương thuốc sẽ tiện thể lấy luôn các vị thuốc cần thiết, nên cô không thể đợi đến khi ông nội tan làm để hỏi, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài mặt dày chen ngang.
Ông Liên Đức Minh nghe nói cháu gái bắt đầu có hứng thú với Trung y thì lộ rõ vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ. Nhưng sau khi nghe hết những triệu chứng của bệnh nhân và phương thuốc mà cô đề xuất, ông vuốt chòm râu dê của mình rồi gật đầu liên tục: "Nếu cháu chắc chắn bắt mạch không sai, thì phương thuốc này đúng đấy. Nhưng tốt nhất nên thêm hai vị thuốc nữa... Dùng XX thay thế YY sẽ tốt hơn..."
Liên Tư Hành lập tức vui mừng khôn xiết, rồi lại hỏi thêm về phương thuốc làm đẹp và giảm cân.
Hai loại phương thuốc này có thể dùng nhiều loại dược liệu và cơ bản phù hợp với hầu hết mọi người. Việc bắt mạch là để tránh những loại dược liệu xung khắc với cơ địa của mỗi người, giúp chọn ra phương thuốc phù hợp nhất.
Liên Đức Minh tiếp tục chỉ dẫn cho Liên Tư Hành chỉnh sửa thêm một hai vị thuốc, những kinh nghiệm này chỉ có thể có được qua nhiều năm hành nghề. Tuy nhiên, phương thuốc của Liên Tư Hành đưa ra không sai hướng, chỉ là hiệu quả có thể hơi giảm đi đôi chút.
Nhận thấy cháu gái không chỉ có hứng thú với Trung y mà còn có năng khiếu, ông vui mừng nói: "Nếu cháu muốn học, trước tiên hãy đọc những cuốn sách Trung y trong thư phòng ở nhà. Nếu có gì không hiểu, cứ đến hỏi ông. Buổi sáng và tối ông đều rảnh, hoặc buổi chiều cháu cũng có thể đến đây xem ông khám bệnh."
Liên Tư Hành gật gật đầu: "Vâng, ông đừng thấy cháu phiền là được. Khi nào cháu kiếm được tiền từ việc này, nhất định sẽ chia phần cho ông! Hihi!"
Biết Liên Tư Hành muốn sử dụng những phương thuốc này để kê đơn, ông Liên sợ rằng nếu cháu gái bắt mạch không chuẩn, thay vì chữa bệnh lại thành hại người. Nhà họ Liên tuy không phải quá giàu có nhưng vẫn đủ sức nuôi dưỡng một cô cháu gái. Họ không mong dựa vào liên Tư Hành để kiếm tiền từ việc kê thuốc.
Ông nội vẫn tiếp tục làm việc tại phòng khám Trung y chủ yếu để không cảm thấy nhàn rỗi, tiền ông kiếm được từ việc chữa bệnh cho nhiều quan chức và người giàu có đã đủ tiêu xài cả đời rồi.
Ông cụ Liên nghiêm giọng nói: "Cháu đừng vội, trước hết theo ông bắt mạch cho vài người đã."
Liên Tư Hành liền đưa ra danh sách những dược liệu cô cần, để người học việc giúp cô chuẩn bị thuốc.
Sau đó cô ở lại với ông và đi theo để bắt mạch cho bệnh nhân tiếp theo đến điều trị.
Để trông chuyên nghiệp hơn, Liên Tư Hành còn mặc một chiếc áo khoác bác sĩ, tóc được buộc gọn gàng, đeo khẩu trang y tế, trông khá ra dáng.
Liên Đức Minh giới thiệu với bệnh nhân rằng cô là học trò mới của ông.
Dù che kín mặt, ai cũng có thể nhận thấy Liên Tư Hành còn rất trẻ, nên ánh mắt ban đầu của các bệnh nhân đều mang theo sự hoài nghi. Tuy nhiên, cô chỉ bắt mạch cho họ sau khi ông nội đã xem xong và bắt đầu kê đơn. Vì nể mặt ông cụ Liên, bệnh nhân mới chịu phối hợp.
Ông cụ Liên không cho biết các triệu chứng cụ thể của bệnh nhân trước mà đợi cho đến khi Liên Tư Hành bắt mạch và yêu cầu cô nói.
Liên Tư Hành phân tích rất thuyết phục, thậm chí còn nhận ra một số chi tiết nhỏ mà ông Liên chưa để ý.
Dù Liên Tư Hành vẫn mắc phải một số lỗi nhỏ thường gặp ở người mới, nhưng phương hướng chẩn đoán vẫn rất chính xác.
Bệnh nhân liên tục khen ngợi rằng cô học trò này rất giỏi, quả thực là thầy giỏi dạy trò hay.
Khi hai ông cháu khám xong hết các bệnh nhân trong ngày, đã hơn sáu giờ rưỡi.
Những vị thuốc mà Liên Tư Hành cần cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Cô kiểm tra từng loại kỹ càng rồi mới đóng gói lại.
Để thuận tiện cho việc sử dụng, Liên Tư Hành định làm thuốc thành dạng viên cho Nguyễn Tố và Phàn Tử Kha, nhưng cô không định nhờ phòng khám Trung y chuẩn bị. Dù sao cô đã đưa ra mức giá rất cao, nên không thể chỉ cung cấp sản phẩm với nguyên liệu bình thường.
Liên Đức Minh và Liên Tư Hành cùng nhau trở về nhà chính của nhà họ Liên, vẫn chỉ có hai ông cháu ở trong nhà.
Bởi vì hôm nay chưa phải Trung thu mà là vào ngày mai. Để thuận tiện đi làm, vợ chồng Liên Thế Tùng và Liên Duệ Khiêm vẫn ở trong căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố A.
Sau khi hai ông cháu ăn xong bữa tối thanh đạm tốt cho sức khỏe do người giúp việc trong nhà nấu, ông cụ muốn Liên Tư Hành lên xem thư phòng Trung y của mình - cô cháu gái này thật sự có tài năng thiên bẩm về Trung y! Cuối cùng ông cũng có người nối nghiệp!
Nhưng Liên Tư Hành vẫy tay từ chối: "Ông ơi, cháu phải đun thuốc cho bệnh nhân trước đã."
Vừa nói, Liên Tư Hành vừa lấy ra những nguyên liệu mà trước đó cô đã nhờ Tiểu Đan chuẩn bị trong chiếc vali của mình.
Còn nữa... ừm, trong bếp có một cái nồi áp suất...
Không có lò luyện đan, đành phải dùng tạm cái này vậy.
Ông cụ Liên tức đến nỗi giật cả râu: "Nấu thuốc thì tốt nhất là dùng nồi đất! Dùng cái nồi áp suất làm gì!"
Liên Tư Hành yếu ớt nghĩ thầm, cô sợ nồi đất không chịu nổi mà nổ tung mất! Ở tu tiên giới, chuyện lò nổ là chuyển xảy ra bình thường!
Linh căn Mộc - Hỏa là thích hợp nhất để luyện đan, nhưng hiện giờ cô mới ở tầng đầu tiên của giai đoạn luyện khí, chưa thể thi triển được Tam Muội Chân Hỏa. Ở giới tu tiên, tu sĩ cấp thấp phải dùng địa hỏa để luyện đan... Mà nói đến địa hỏa, thôi thì khí ga thiên nhiên cũng không khác là mấy.
Tuy Liên Tư Hành dùng nồi áp suất nhưng cô không đậy nắp, cũng không cho nước vào nồi mà chỉ đun nóng rồi bắt đầu cho từng dược liệu vào nồi.
Ông cụ Liên tinh mắt phát hiện, ngoài những dược liệu ông dặn, cô cháu này còn thêm vào mấy loại thảo dược kỳ quái, cái kia trông chẳng khác gì cỏ dại cả?!
Còn nữa nấu thuốc lại không cho nước vào!!!
Việc Liên Tư Hành định luyện đan cô cũng không giấu ông nội, vì sau khi hoàn thành, cô vẫn sẽ nhờ ông kiểm tra chất lượng đan dược trước khi dám đưa cho người khác dùng.
Đến lúc đan dược của cô có hiệu quả tốt, ông cụ Liên cũng sẽ hỏi và hỏi cặn kẽ về cách luyện chế? Cho nên tốt hơn hết là cứ thẳng thắn cho ông xem toàn bộ quá trình.
Về phần những loại dược liệu mà cô thêm vào ngoài phương thuốc chính đều là các thảo dược không ảnh hưởng đến dược tính của thuốc. Đây là kết quả nghiên cứu của Liên Tư Hành sau khi mua nhiều dược liệu trong những ngày qua, có tác dụng hỗ trợ quá trình luyện đan, sẽ chỉ giúp dược liệu dễ dàng hoà tan, tách bỏ phần tạp chất - cũng chính là cặn thuốc, cùng chiết xuất phần tinh chất hiệu quả nhất - cũng chính là đan dược.
Luyện đan yêu cầu sự tập trung và yên tĩnh tuyệt đối, nên Liên Tư Hành bật bếp ga, đun nồi với lửa nhỏ, rồi đuổi ông nội ra khỏi nhà bếp: "Ông ơi, cháu định thử luyện đan! Cần sự yên tĩnh tuyệt đối! Đợi cháu xong sẽ cho ông xem thành phẩm nhé! Nếu ông không yên tâm thì lên phòng điều khiển mà xem qua camera."
Ông cụ Liên tức đến mức cả người run lên, râu cũng rung theo. Trước đó, ông còn nghĩ rằng đứa cháu gái này có thiên phú xuất chúng, sẽ kế thừa y bát của ông... Thế mà con bé lại nói cái gì mà muốn muốn luyện đan?! Chẳng lẽ nó đã đọc quá nhiều tiểu thuyết tu tiên hay bị kẹp đầu rồi?! Thật là hoang đường!!!
Ông cụ Liên dặn dò bảo mẫu đứng canh ở cửa bếp với bình chữa cháy, vì sợ Liên Tư Hành sẽ làm nổ cái nồi trong bếp, nổ thì cũng không sao nhưng đừng để con bé bị thương.
Đồng thời, ông cũng bảo quản gia đi xuống gara lấy cái mũ bảo hiểm mà Liên Duệ Khiêm, cháu trai của ông từng dùng khi chơi mô tô lúc trẻ.
Con gái nhà người ta, xinh như hoa như ngọc thế kia, nếu mặt bị thương thì chẳng phải sẽ khóc đến chết sao?
Ông cụ vẫn không yên tâm, nhưng cũng chẳng ngăn được, lại thêm tâm lý tò mò nên cuối cùng ông đi đến phòng giám sát, muốn xem con bé Liên Tư Hành này luyện đan... à không, là đang làm loạn trong bếp thế nào.