Sau bữa trưa có phần hơi gượng gạo, ông cụ Liên và Liên Thế Tùng cùng gọi Thịnh Sùng Ngật vào thư phòng uống trà, chuẩn bị một cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông.
Miễn là tránh cho Liên Tư Hành ở cạnh, nếu không thì Thịnh Sùng Ngật không ôm thì lại hôn cô một cái, hoặc thỉnh thoảng lại hỏi cô có khát, có mệt, hay có buồn ngủ không.
Tóm lại, hai người họ tỏa ra một bầu không khí hồng phấn, gần như đặc quánh lại thành hình khiến các bậc trưởng bối nhà họ Liên cảm thấy dù ăn chẳng được bao nhiêu nhưng vẫn thấy no căng.
Đỗ Bội Anh thì cùng Liên Tư Hành ra khu rừng phía sau biệt thự giữa lưng chừng núi để đi dạo. Trước khi ra ngoài, Thịnh Sùng Ngật còn cẩn thận dặn dò Đỗ Bội Anh: "Mẹ, đừng đi lâu quá, hai mươi phút là được rồi. Tiểu Tư và em bé sẽ mệt đấy."
Đỗ Bội Anh: "..."
Cái gì mà em bé sẽ mệt chứ! Thai nhi bây giờ còn chưa được 3cm nữa mà!
Không hiểu sao, trong lòng Đỗ Bội Anh thoáng có chút ghen tị với con gái mình. Ngày trước khi bà ấy mang thai, chồng bà ấy chưa bao giờ quan tâm tỉ mỉ đến vậy. Mỗi lần đi khám thai, ông ấy đều nhất định phải đi cùng, để cho đồng nghiệp và bạn bè đều ngưỡng mộ vì bà ấy có một người chồng chu đáo, tận tâm.
Đi dạo giữa con đường nhỏ trong khu rừng xanh mát, Đỗ Bội Anh lặng lẽ nói: "Mẹ thấy cậu ấy như thể nâng con trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, cưng chiều như báu vật. Đến bố mẹ ruột như chúng ta còn chưa đối xử với con được như vậy."
Trong lòng Đỗ Bội Anh trào lên chút áy náy. Vì tính cách mạnh mẽ, trước đây bà ấy đối với cô con gái này chỉ toàn là ra lệnh và trách mắng, hiếm khi quan tâm đến cảm xúc của con gái. Liệu con có vui không, thích gì, Đỗ Bội Anh ngày xưa rất ít khi chú ý.
Lúc biết Liên Tư Tư giấu bà ấy kết hôn với Thịnh Sùng Lâm, suốt một thời gian dài, mỗi lần bà ấy và Liên Thế Tùng gọi điện đều là để trách mắng cô.
Mãi đến Tết Trung thu, khi cô trở về nhà với sự trưởng thành chín chắn, bộc lộ hứng thú mãnh liệt với Trung y và thể hiện tài năng đáng kinh ngạc, Đỗ Bội Anh mới nhận ra cô con gái út này thực sự đã trưởng thành, đủ khả năng tự đưa ra quyết định. Điều cha mẹ có thể làm chỉ là đưa ra lời khuyên và khi cô gặp khó khăn hay tổn thương thì sẽ an ủi, ủng hộ cô vô điều kiện.
Chứ không phải là trách móc hay sắp xếp cho cô con đường mà họ nghĩ là tốt nhất.
Nếu khi đó, bà ấy và chồng quan tâm đến con gái nhiều hơn, thái độ ôn hoà hơn một chút, thay vì mỗi lần đều trách mắng rằng cô không nên thế này, phải làm thế kia, thì làm sao Liên Tư Tư lại rơi vào cảnh mượn rượu giải sầu, rồi còn cùng người khác qua đêm như vậy?
Có thể nói, chuyện xảy ra giữa Liên Tư Hành và Thịnh Sùng Ngật, một phần trách nhiệm cũng thuộc về những bậc làm cha mẹ như họ.
Liên Tư Hành không biết được những suy nghĩ này của Đỗ Bội Anh. Khi nhắc đến Thịnh Sùng Ngật, khuôn mặt cô bất giác hiện lên một nụ cười ấm áp: "Anh ấy à, cũng khá tốt. Nếu chỉ vì đứa bé, con cũng sẽ không đồng ý kết hôn."
Trước đây, Thịnh Sùng Ngật chưa từng yêu đương, sống cô đơn và lạnh lẽo quá lâu, cuối cùng gặp được người khiến anh phá bỏ nguyên tắc không gần phụ nữ, nên ít nhiều cũng gửi gắm chút tình cảm vào cô.
Liên Tư Hành đồng ý kết hôn vì đứa bé, chẳng phải cũng bởi sau ba kiếp làm người hơn ba mươi năm qua, trong lòng cô vẫn luôn khao khát có được một mái ấm nhỏ của riêng mình, một người bạn đời có thể đồng hành lâu dài, chia sẻ buồn vui sướng khổ hay sao?
Nếu có thể gặp được người phù hợp, ai lại muốn sống cô đơn hiu quạnh suốt cả đời, cô độc đến già.
Bề ngoài họ trông rất tình cảm, dường như có chút tình cảm với nhau, nhưng nếu nói đến tình yêu sâu đậm thì không có.
Thực chất, cả hai đều là những người rất lý trí tỉnh táo, biết rõ mình muốn gì và người họ yêu nhất thật ra chính là bản thân mình.
Hiện tại họ đang ở giai đoạn từng có một lần say mê thể xác, vừa mới bắt đầu có chút rung động về cảm xúc.
Liên Tư Hành nghiêm túc nói: "Mẹ, con biết bố mẹ lo lắng điều gì, bố mẹ sợ con vì giận Thịnh Sùng Lâm mà kết hôn với Thịnh Sùng Ngật. Thật sự không phải là như vậy đâu, con và Thịnh Sùng Lâm đã là quá khứ, giờ đã lật sang trang khác rồi. Ngay sau khi con ly hôn với anh ta con đã buông bỏ được rồi. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng nhờ có Thịnh Sùng Ngật mới càng thấy rõ bản thân con ưu tú như thế nào, không có Thịnh Sùng Lâm, con vẫn có thể tìm được một người đàn ông xuất sắc khác, nên mới có thể nhanh chóng buông bỏ anh ta như thế. Trước đây, để tránh bất kỳ sự liên quan nào với Thịnh Sùng Lâm, con từng nghĩ đến việc bỏ đứa bé này. Nhưng Thịnh Sùng Ngật thực sự là một người rất tốt, anh ấy luôn chủ động đến gần con, còn thể hiện rõ sự mong chờ đứa trẻ này, điều đó khiến con không nỡ bỏ nó đi. Hiện tại, con không thể nói rằng mình yêu anh ấy rất nhiều, nhưng con không ghét anh ấy, thậm chí có lẽ còn có chút thích. Ở bên anh ấy, con cảm thấy rất thoải mái. Trước đây con đã từng ngốc nghếch một lần, vậy là đủ rồi, con sẽ không biến hôn nhân của mình thành một trò cá cược hay trò cười lần nữa."
Những lời phân tích lý trí và thấu đáo của Liên Tư Hành khiến Đỗ Bội Anh không thể phản đối việc con gái mình tái hôn.
Lần này, quyết định kết hôn của Liên Tư Hành không phải là sự bốc đồng mà là kết quả của quá trình suy nghĩ kỹ lưỡng.
Bà ấy không thể chỉ vì Thịnh Sùng Ngật là anh trai của Thịnh Sùng Lâm mà phủ nhận con người của anh, cho rằng anh không phù hợp.
Xét về cách hai người họ cư xử với nhau, hiện tại có lẽ họ chỉ vừa mới bắt đầu thích nhau một chút, nhưng đã thân mật như vậy, gần như không rời xa nhau. Nếu sau này tình cảm của họ sâu đậm hơn, thì chẳng biết họ sẽ gắn bó đến mức nào?
Mặc dù Đỗ Bội Anh chưa từng đến nhà họ Thịnh nhiều, nhưng bà ấy đã nghe nói về bố mẹ của Thịnh Sùng Ngật và Thịnh Sùng Lâm – Thịnh Thừa Kiệt và Thẩm Thanh Di. Hai người đó có tình cảm rất tốt, hầu như lúc nào cũng ở bên nhau. Lý do lớn nhất mà Thịnh Thừa Kiệt không muốn kế thừa gia nghiệp là vì công việc chiếm quá nhiều thời gian, thường xuyên phải tăng ca, khiến ông ấy không có thời gian ở bên cạnh vợ mình... Yêu người đẹp, không yêu sự nghiệp.
Thậm chí khi hai anh em Thịnh Sùng Ngật còn nhỏ, cặp vợ chồng này cũng chỉ chú trọng đến nhau, ít để ý đến con cái, giao chúng cho bảo mẫu và ông bà chăm sóc. Vụ bắt cóc Thịnh Sùng Ngật khi còn nhỏ cũng là do sự lơ là của hai vợ chồng này mà ra.
Sau khi Thịnh Sùng Ngật đủ sức đảm đương mọi việc và tiếp quản tập đoàn Thịnh Thiên, hai vợ chồng lập tức đi du lịch khắp nơi. Ban đầu lấy lý do tuần trăng mật, sau đó thì chẳng buồn viện cớ nữa. Một người mê nhiếp ảnh và nghiên cứu côn trùng, một người thích vẽ tranh và làm thơ.
Việc Thịnh Sùng Ngật nhiều năm qua không gần phụ nữ, ngoài việc bị ám ảnh bởi vụ bắt cóc suýt bị tổn thương thuở nhỏ, có lẽ còn mang chút trách móc bố mẹ mình, không hy vọng bản thân gặp được người phụ nữ mình yêu, lại biến thành một người mất hết lý trí trong tình yêu, trong mắt chỉ có đối phương.
Trong phòng làm việc, sau cuộc trò chuyện với Thịnh Sùng Ngật, ông cụ Liên và Liên Thế Tùng cũng cảm thấy không thể cố tình chia rẽ đôi trẻ.
Thịnh Sùng Ngật không nói những lời hoa mỹ, mà rất thực tế: "Cháu không biết tình yêu thực sự là gì, nhưng cháu rất thích cảm giác có Tiểu Tư ở bên. Cháu muốn cùng cô ấy xây dựng cuộc sống. Cháu sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với cô ấy và con, chăm sóc chu đáo và tuyệt đối không phản bội trong hôn nhân."
Ông cụ Liên nói: "Nếu các cháu đã nghĩ kỹ và thực sự muốn kết hôn, nhà chúng ta cũng không phải kiểu người không biết lẽ phải. Nhưng việc kết hôn này, cháu đã nói với ông nội mình chưa? Đợi Thịnh lão gia đồng ý đã rồi hãy quyết định. Con gái nhà họ Liên chúng ta, không gả đi vẫn được chúng ta nuôi nấng đầy đủ. Nếu muốn mang con theo rồi tái hôn, cũng không khó. Nói chung, không nhất thiết phải là cháu."
Đến đây, cửa ải nhà họ Liên xem như đã vượt qua.
Thịnh Sùng Ngật quyết định nhân cơ hội này lập tức trở về biệt thự chính của nhà họ Thịnh vào buổi chiều để thuyết phục ông nội mình.
Về phần bố mẹ đang đi du lịch ở một quốc gia nào đó trên thế giới và đắm chìm trong thế giới riêng, Thịnh Sùng Ngật không cho rằng cuộc hôn nhân của mình cần đến sự đồng ý hay lời chúc phúc từ họ. Chỉ cần thông báo vào lúc tổ chức hôn lễ là được, cho dù họ không kịp về tham dự cũng không sao.
Họ chưa từng để đứa con trai này vào lòng, vậy nên anh cũng không cần phải coi trọng họ.
Trước đây, Thịnh Sùng Ngật từng thấy thất vọng và buồn lòng vì sự thờ ơ của bố mẹ với mình, nhưng giờ thì không còn nữa bởi vì anh cũng sắp có một gia đình nhỏ của riêng mình.
Anh hiểu rõ, mối quan hệ của mình với Liên Tư Hành không chỉ đơn thuần là một lần qua đường. Không biết từ lúc nào, cô đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh. Khi không gặp thì nhớ nhung, mà khi gặp thì lại thấy vui vẻ.
Nhưng để nói rằng anh yêu cô đến mức không thể rời xa, thì chắc chắn chưa tới mức đó. Anh hứa sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng, nhưng cũng sẽ không vì coi trọng vợ mà lơ là con cái.
Thịnh Sùng Ngật nghĩ như vậy.
Điều mà vị tổng tài nhà họ Thịnh không thể ngờ tới chính là, sau này anh sẽ rơi vào cảnh ngày ngày phải tranh giành vợ với con... Đôi lúc, anh còn muốn quẳng luôn đứa trẻ quậy phá kia cho ông nội hoặc bảo mẫu trông. Đến tận khi ấy, anh mới phần nào hiểu được vì sao cha mẹ lại từng ngán ngẩm anh và em trai đến vậy.
Nhưng đó là chuyện của sau này.
Liên Tư Hành dự định sẽ nghỉ trưa một chút tại nhà chính của nhà họ Liên, rồi trực tiếp đến nhà chính của nhà họ Thịnh. Hai nhà cũng cách nhau không xa, chỉ mất khoảng nửa tiếng đi xe.
Liên Tư Hành đương nhiên trở về phòng riêng của mình. Nhà họ Liên có phòng cho khách, nhưng Thịnh Sùng Ngật quyết đòi ở chung phòng với cô, không chịu ở phòng cho khách.
Lý do là bọn họ đã có con, hơn nữa còn hôn nhau nồng nhiệt trước mặt cha mẹ, chẳng cần thiết phải tránh né quá nhiều. Nếu không, các bậc trưởng bối nhà họ Liên có khi lại nghĩ rằng họ diễn trò, tình cảm không đến mức sâu đậm để đi đến hôn nhân.
Trước đó, khi ở biệt thự nhỏ của Thịnh Sùng Ngật, mặc dù hai người không ít lần ôm hôn thân mật, nhưng thật sự chưa từng ngủ chung giường....
Sau bữa ăn no nê và đi dạo, bây giờ Liên Tư Hành đã thấy hơi buồn ngủ. Trong thời gian mang thai vốn đã dễ khiến người ta kiệt sức hơn.
Cô lười tranh cãi với Thịnh Sùng Ngật, chỉ lặng lẽ nhích vào phía trong, rất tự nhiên nhường nửa bên giường: "Cũng không phải là chưa từng ngủ chung, anh muốn ngủ thì lên đi, không cần nhiều lý do như vậy."
Thịnh Sùng Ngật bỗng có chút không vui trong lòng — ngủ chung mà lại dễ dàng như vậy sao? Thế thì trước đây chẳng phải anh đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội rồi sao.
Nhưng cũng không sao, bây giờ vẫn chưa muộn. Sau này họ còn nhiều thời gian.
Trước đây anh không yêu cầu ngủ chung là vì sợ bản thân không kiềm chế được.
Thịnh Sùng Ngật bình tĩnh đáp một tiếng, trên người vẫn mặc áo sơ mi và quần tây, trực tiếp ngủ như vậy chắc chắn không thoải mái.
Khi ngủ một mình, anh thường quen với việc ngủ... không mặc gì cả.
Thịnh Sùng Ngật nghĩ, dù sao anh cũng không định làm gì trước khi kết hôn, hiện tại mới hai tháng cũng chẳng làm được gì, nên chỉ cởi áo ngoài, chỉ còn lại chiếc quần đùi.
Lúc này Liên Tư Hành đã gần như ngủ say, nhưng lại bị cơ thể vạm vỡ và ấm áp đột nhiên len vào chăn khiến tỉnh giấc. Một cánh tay dài vươn ra, kéo cô vào trong lòng...
Liên Tư Hành trong chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh và thoải mái cảm nhận rõ hơi thở nóng rực của người đàn ông ngay sát bên. Cơ thể cô chạm vào cơ thể anh, mang theo một cảm giác kỳ diệu như dòng điện nhẹ nhàng len lỏi. Cô bất giác run lên một chút, mơ màng mở mắt ra, khó chịu bĩu môi nói: "Anh Ngật, anh làm gì vậy? Đừng lại gần như thế, em muốn ngủ trưa..."
Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị người đàn ông đè xuống và khóa lại bằng một nụ hôn.
Đó là một nụ hôn dài và sâu lắng, vừa nóng bỏng lại vừa mãnh liệt.
Liên Tư Hành không nhịn được phát ra âm thanh giống như phản kháng, lại giống như thoải mái, khe khẽ rên lên. Người đàn ông này, như một tiểu yêu tinh hóa thân thành nam giới, khiến cơn buồn ngủ của cô tan biến hoàn toàn, cả cơ thể mềm nhũn như nước mùa xuân...
Cho đến khi cả hai cảm thấy thiếu không khí, họ mới miễn cưỡng rời nhau ra. Một sợi chỉ bạc mờ ám vẫn kết nối giữa đôi môi của họ.
Liên Tư Hành bị nụ hôn làm cho đầu óc mơ màng. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cô ánh lên vẻ long lanh ướt át, hơi đỏ ửng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt điển trai của Thịnh Sùng Ngật gần trong gang tấc.
Thịnh Sùng Ngật đưa tay lên che mắt cô lại, giọng nói khàn đặc thì thầm: "Tiểu Tư, Tiểu Điền Tâm, đừng dùng ánh mắt... như muốn trêu chọc này mà nhìn anh."
Liên Tư Hành không nhịn được bật ra một tiếng: "Trời đất..."
Nhưng ngay lập tức, cô lại bị người đàn ông hung hăng cướp lấy môi mình lần nữa. Nụ hôn lần này, mang theo sự dữ dội và mãnh liệt như muốn xé nát và nuốt chửng cô vào trong.