Cố Đường không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào tay mình.
Tuy cậu nằm bệnh triền miên trên giường nhiều năm nhưng thân thể cũng phải cao khoảng 1m8, đương nhiên là tay không thể quá nhỏ như này được... Một nắm tay còn chưa bằng một quả trứng gà lớn, lại trắng nõn, múp míp, trên mu bàn tay còn có bốn vết lõm nho nhỏ.
Ui, mười ngón tay thon dài, đàn thì xinh đẹp, vẽ thì tinh tế kia giờ còn đâu, sao lại biến thành mười ngón ngắn tũn, mập mạp như này chứ.
Cố Đường mờ mịt chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn ảnh ngược của mình trên cửa sổ sát đất—
Đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt phúng phính, tỉ lệ cơ thể 1:3 tiêu chuẩn, chắc chắn không đến một tuổi rưỡi. Bên trong bộ bodysuit vàng lộ ra là một làn da trắng sữa non mềm, nhìn xíu lại thấy giống bánh bao kim sa vừa ra khỏi lồng.
Ủa, alooo??? Tại sao cậu lại biến trẻ con thế này???
Trong khi Cố Đường đang nghĩ mãi không ra thì một âm thanh kì lạ vang lên trong đầu cậu——
[Chúc mừng cậu được chọn trở thành Xuyên Thư Giả, hoan nghênh đến với thế giới tiểu thuyết ]
Hả???
Thật ra quyển sách này Cố Đường có biết.
Chính là quyển cậu đang đọc dạo gần đây, đáng tiếc chưa kịp xem hết đã bệnh chết, mặc dù không rõ kết cục lắm nhưng về cốt truyện cơ bản thì cậu vẫn khả hiểu biết.
Cốt truyện chính là thiếu gia nhà giàu Cố Khải Niên bị người ta tráo đổi thân phận khi còn bé, sau khi lớn lên dựa vào bản lĩnh của mình, không ngừng cố gắng thành công đi lên đỉnh cao nhân sinh, hung hăng vả mặt từng người gây thù chuốc oán với hắn, kể cả tên thiếu gia giả đã cướp đi nửa đoạn nhân sinh của hắn cũng không tha...
Khoan, đợi xíu!
Cố Đường bỗng nhiên cảnh giác: "Tao xuyên thành ai cơ?"
[Bởi vì trùng tên trùng họ nên cậu đã xuyên thành nhân vật cực kỳ quan trọng - vai ác pháo hôi thiếu gia giả mạo]
[Cậu từ nhỏ chiếm đoạt thân phận thiếu gia của nam chính, ăn chơi sa đọa, chỉ biết nhậu nhẹt chơi bời, là một tay chơi điển hình, lớn lên lại còn nhảy Disco trên giới hạn của nam chính, cuối cùng bị nam chính... Ủa, ký chủ cậu đi đâu vậy?]
Chạy!
Đương nhiên là chạy rồi!
Vắt chân lên cổ mà chạy! Bán sống bán chết mà chạy!
Pháo hôi kiểu này vừa tổn hại công đức, vừa tốn công vô ích, đã vậy cuối cùng còn bị dìm chết. Ai thích làm thì làm, ông đây không làm.
Cố Đường tay chân liến thoắng bò ra bên ngoài.
Cậu cũng đã thử đứng lên rồi nhưng mà đôi chân ngắn tũn này chẳng linh hoạt tí nào, chạy cứ ngả nghiêng lảo đảo thôi, vẫn là bò nhanh hơn.
Chỉ là không biết tại sao, mỗi bước bò cậu lại cảm thấy khó thở hơn một chút, tay chân cũng phối hợp càng kém hơn...
Một phút sau, Cố Đường thở hổn hển ngã xuống đất một cách thảm thương.
Đây là thể lực của trẻ con hả?
Sao gà quá vậy!!!
[Nhắc nhở nhẹ nhàng: bất kể hành vi thoát khỏi thân phận hay từ chối hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện đều sẽ bị trừ giá trị sinh mệnh]
"Sao vừa nãy mày không nói sớm?"
Cố Đường căm giận, cậu nghi ngờ hệ thống chết tiệt này cố ý chờ cậu bò mệt như c.hó rồi mới mở miệng nhắc nhở.
Hệ thống không lên tiếng nữa mà hiện ra một thanh giá trị sinh mệnh màu đỏ, mới bắt đầu là ở số 10, chỉ cần Cố Đường có ý định chạy trốn thì thanh máu sẽ chậm rãi -1, -1, -1,...
Trị số càng giảm, thân thể cậu càng yếu.
Cố Đường dùng tay nhỏ che ngực lại.
Cậu cực kỳ quen thuộc cái cảm giác này, đời trước mỗi lần có cảm giác như vậy là lại phải cấp cứu một lần. Cuối cùng đến một lần không thể cứu được, trực tiếp "đăng xuất" luôn.
Cho nên, nếu thanh máu này trở về 0 thì...
Cố Đường nuốt nước bọt.
"Tao làm"
Nếu cậu từ chối thì hệ thống vẫn sẽ kêu một người từ nơi khác đến để hoàn thành kịch bản thôi, cậu mà không lấy cái mạng này thì thật là lãng phí.
[Vậy thì tiếp theo đây mời kí chủ thực hiện nhiệm vụ người mới: hung hăng khi dễ nam chính, để lại cho nam chính vết thương không thể xóa nhòa thời thơ ấu]
Tàn nhẫn quá vậy?
Mày xác định là cái cái thích hợp với người mới đó hả?
Nhiệm vụ tàn nhẫn khiến bánh bao nhỏ Cố Đường cả mặt cũng run lên, trong lòng thầm nghĩ cốt truyện khi dễ trẻ con này thật biến thái, làm sao mà thông qua kiểm duyệt được vậy?!
[Hoàn thành nhiệm vụ tăng 20 điểm giá trị sinh mệnh, thưởng phụ: hệ thống ngôn ngữ của trẻ con]
"Không phải tao vẫn có thể nói lời nói sao?"
Cố Đường định mở miệng nhưng lại chỉ phát giọng sữa "y y a a".
Loanh quanh nửa ngày trời hóa ra cái thân thể bé xíu này không chỉ không có thể lực mà thậm chí hệ thống ngôn ngữ cũng không có, chỉ có thể nói chuyện với hệ thống ở trong đầu.
Cố Đường: "Vậy nhiệm vụ thất bại thì phải làm sao? Tao cả đời cũng không thể nói nữa à?"
[Kí chủ phải tin vào chính mình]
Cố Đường: "..."
Xem ra nhiệm vụ biến thái này nhất định phải hoàn thành nếu không thì chỉ có thể 'go die' hoặc cả đời chỉ biết "a a a".
Làm thì làm, nhưng mà làm như thế nào còn không phải là do cậu định đoạt sao?
Cố Đường đảo mắt, làm bộ tích cực: "Ok, Cố Khải Niên ở đâu?"
[Lúc ký chủ tỉnh lại, nam chính đang ngủ ngay bên cạnh cậu đó]
"....."
Vẫn là câu nói kia ____
Sao, mày, không, nói, sớm?!
Cố Đường cúi đầu nhìn chân tay ngắn ngủn của mình, lại quay đầu nhìn đoạn đường xa vạn dặm kia.
....Chỉ sợ còn chưa thấy được mặt nam chính thì cậu đã chết giữa đường rồi.
"Làm thế nào mà ra được đến cửa vậy?"
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói của thiếu niên đang vỡ giọng.
Cố Đường ngẩng đầu lên, cơ thể đột nhiên không vững ____ cậu bị người kia nắm lấy vạt áo sau lưng mà xách lên!
Cố Đường: "!!!"
Tầm mắt cậu chỉ có thể thấy được một cặp chân dài thẳng tắp và trên đôi chân đang bước như bay đó là đôi giày Punk, kiểu dáng cực kỳ khoa trương.
Thả tui xuống!
Cố Đường khó chịu đạp đạp chân.
"Đừng lộn xộn, ngã thành một bãi bánh bao nhân thịt bây giờ!"
Đối phương nắm chặt lấy quần áo của cậu, đồng thời thả chậm tốc độ, vừa đi vừa nói thầm: "... Chân ngắn như này bò ra ngoài kia kiểu gì vậy?"
Cố Đường: có biết lịch sự là gì không vậy?
Đi nhờ "xe ôm" một lúc, Cố Đường bị thả lại vào rào chắn an toàn cho trẻ con.
Cậu hai tay vịn vào rào chắn, ngẩng đầu lên nhìn cái người đầu trắng, đeo khuyên tai đầu lâu trước mặt.
Thiếu niên ăn mặc cực kỳ phô trương nhưng hút mắt nhất lại là khuôn mặt của hắn, ngũ quan xuất chúng, đặc biệt là đôi mắt cùng đôi lông mày tựa tranh vẽ kia, thật sự rất giống anh đẹp trai nào đó xé truyện bước ra.
Lớn lên đẹp đẽ lại phách lối như vậy nhưng lại không phải vai chính...
Vậy thì là ai?
Cố Đường nhìn chằm chằm đối phương, mắt tròn xoe chớp chớp.
Thiếu niên nghiêng đầu dùng sắc mặt lạnh lùng mà nhìn cậu nhưng trong giọng nói lại có chút mong chờ: "mau, gọi chú nhỏ".
Cố Đường: "?"
Đối phương tưởng cậu là Cố Khải Niên hả?
Chú nhỏ của Cố Khải Niên còn không phải là nhị thế tổ Cố gia Cố Lân sao!
Cố Lân và cha của Cố Khải Niên là anh em cùng cha khác mẹ, tuổi cũng chênh lệch khá lớn, khi cha Cố ngồi lên vị trí gia chủ Cố gia thì Cố Lân vẫn còn là thiếu niên cấp 2 đang trong thời kìa phản nghịch.
Trong sách viết diện mạo của Cố Khải Niên giống người chú nhỏ này nhất, thậm chí còn đẹp hơn thế nữa.
Cố Đường có chút hưng phấn.
Cậu chính là một nhan khống chính hiệu, nhịn không được thầm nghĩ: Chú nhỏ đã đẹp như vậy rồi thì bạn nhỏ Cố Khải Niên sau này còn yêu nghiệt đến mức nào nữa đây?
Tò mò ghê! Muốn thấy ghê!!!
Nhưng mà tạm thời còn chưa thấy được bạn nhỏ Cố Khải Niên, Cố Đường thản nhiên nhìn chú nhỏ cho đỡ thèm.
Cố Lân đợi một lúc vẫn không thấy đứa nhỏ gọi, chỉ thấy đứa nhỏ ngơ ngác nhìn chằm chằm mình rồi nuốt nước miếng.
"...Đói bụng hả?"
Cố Lân bĩu môi ghét bỏ, "hứ" một tiếng, "Thật không thể trông đợi đứa nhỏ ngốc này sẽ gọi người mà, đến đói còn không biết nói nữa"
Mặc dù nói như vậy nhưng giây sau hắn vẫn móc từ trong túi áo treo đầy mấy cái trang sức kim loại kia ra, tiếng lạch cạch vang lên____
Móc ra một cây phô mai.
Cố Đường không có phản ứng gì.
Hứ, người trưởng thành như cậu không thèm bắt cái que sữa kia đâu.
Cố Lân quơ quơ cây phô mai trước mặt cậu, nét mặt có chút cứng đờ: "Con... Không thích? Hừ, thích ăn thì ăn, cũng không phải cố ý mua cho con".
"...."
Cố Đường nhìn dòng chữ nhỏ trên bao bì: Phô mai dinh dưỡng cho trẻ em, nhiều lòng trắng trứng, giàu canxi, vừa ngon vừa khỏe, phù hợp với em bé 1 tuổi.
Nếu không phải cố ý mua về cho cháu trai thì chẳng lẽ là Cố Lân muốn tự mình ăn cái này à?
Cố Đường nhìn thấu hồng trần nhưng vẫn không nói toạc ra, nể tình hắn mà vươn tay: "A!" Muốn!
"Ây da, xem như con biết tốt xấu" Cố Lân nháy mắt trở lên sung sướng, còn tri kỷ giúp cậu bóc vỏ phô mai, "Ăn đi ăn đi, ăn mau chóng lớn, trở lên thông minh rồi gọi chú nhỏ"
Cây phô mai bị nhét vào, mùi sữa nồng đậm lập tức ngập tràn trong khoang miệng.
Cái hương vị chết tiệt này. Thật là không đứa trẻ nào có thể từ chối mà!
Cố Đường mắt sáng long lanh, đắm chìm vào việc gặm phô mai.
"Rắc rắc"
Gặm gặm, trong đầu "đinh" một tiếng.
[Chúc mừng ký chủ đạt được thành tựu ẩn "tiêu thụ đồ ăn vặt lúc nhỏ của nam chính", giá trị sinh mệnh +3!]
Ủa?
Còn có thành tựu ẩn nữa hả?
Như vậy thì cậu không cần làm mấy cái nhiệm vụ cốt truyện tà ác kia, chỉ cần ăn nhiều đồ ăn vặt của bạn nhỏ Cố Khải Niên là có thể đem giá trị sinh mệnh kéo lên rồi!
[Ấm áp nhắc nhở: không thể nhận thành tựu khen thưởng đã từng nhận]
Cố Đường: "..." Lời nói lạnh lẽo như này ấm áp chỗ nào vậy?!
Cậu tức giận đến nỗi gặm hai ngụm phô mai.
Cố Lân không ngờ đứa trẻ trước mắt không kén ăn chút nào, bộ dạng khi ăn còn đáng iu muốn chết, hai tay ôm đồ ăn, hai bên má đầy thịt mềm mềm múp míp nhai chóp chép giống như một con hamster vậy.
Không phải nói là bị tự kỷ sao?
Nhìn ngoam ngoãn vậy mà.
Cố Lân cố ý gỡ bao tay đinh tán xuống rồi mới duỗi tay xoa xoa đầu đứa nhỏ, thừa dịp tiểu gia hỏa này đang ăn mà dạy dỗ: "Chú là chú nhỏ của con, nhớ chưa?"
Cố - bị xoa lên xoa xuống - Đường: "...."
Này có tính là chú nhỏ ép mua ép bán không vậy?
Bất quá con người Cố Lân này cũng không tồi, Cố Đường liếc nhìn bao tay đinh tán bị ném ở một bên, phỏng chừng là sợ kim loại sắc bén trên bao tay làm da thịt non mềm của em bé bị thương.
Cố Đường cong cong đôi mắt, cho đối phương nụ cười thật tươi.
Đứa trẻ này thật không biết mình cười lên chọc người thương như thế nào, đôi mắt tròn xoe ngập nước giờ cong thành hai vầng trăng khuyết, cái má phúng phính còn có hai lúm đồng tiền lõm vào, khỏi nói cũng biết ngọt ngào đến mức nào.
Cố Lân nhìn đến giật mình.
Trẻ con đều... đáng yêu như vậy sao?
Hắn không khỏi cong khóe miệng, duỗi tay bóp bóp khuôn mặt nhỏ.
"Nhị thiếu, ngài đang làm gì vậy?!"
Bảo mẫu Vương Tố Nga phụ trách chăm sóc Cố Khải Niên vừa tiến vào phòng liền thấy Cố Lân đang ở cùng đứa nhỏ, vội vàng chạy lên trước: "Tiểu thiếu gia bị tự kỷ rất nặng, cậu ấy cũng chưa từng gặp ngài nhỡ bị dọa sợ thì sao?"
"Tôi thấy nó khá tốt mà" Cố Lân không cảm thấy đứa trẻ này có vấn đề gì.
"Aiza, ngài đừng làm khó tôi mà, lỡ như tiểu thiếu gia có sơ suất gì tôi làm sao ăn nói với tiên sinh đây..."
Bảo mẫu lôi cả đại ca cùng cha khác mẹ của hắn ra.
Quan hệ của hai anh em có chút không tốt nên Cố Lân khá cố kỵ, do dự một lạt rồi thu tay lại: "Vậy bà chú ý đứa nhỏ, đừng để nó bò ra ngoài nữa, mặt đất lạnh lắm"
"Dạ được, ngài yên tâm"
Vương Tố Nga ngoài mặt cung kính nhưng Cố Lân vừa xoay lưng rời đi thì bà ta lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, quay đầu trừng mắt cảnh cáo Cố Đường: "Thành thật chút, nếu mà để hỏng chuyện của tao thì tao đánh chết mày"
Cố Đường trợn tròn đôi mắt.
Không phải là cậu bị dọa sợ mà là cậu nhớ tới cốt truyện.
_____ chính là bà bảo mẫu ác độc này đã ôm Cố Khải Niên đi khi còn nhỏ!
Cố gia gia thế hiển hách, cha mẹ của Cố Khải Niên một người đứng đầu gia tộc, một người là minh tinh ảnh hậu, cả hai đều bận rộn sự nghiệp riêng đến nỗi không rảnh về nhà, sau khi sinh con liền giao cho bảo mẫu chăm sóc.
Chính vì vậy đã tạo cơ hội cho Vương Tố Nga trộm đổi đứa trẻ.
Bà ta không thể tự mình sinh con nên đã mua một đứa bé về nhưng đứa bé kia thân thể yếu ớt, bà ta sợ không nuôi nổi nên liền muốn đổi lấy Thái Tử nhà họ Cố.
Chỉ là nhan sắc của Cố Khải Niên quá nghịch thiên dẫn đến chồng của Vương Tố Nga không tin đây là con ruột của mình, nghi ngờ bà ta ngoại tình với người khác bên ngoài. Sau đó bà ta đành phải nói ra sự thật nhưng chồng bà lại không muốn nuôi con nhà người ta mà Vương Tố Nga cũng không dám đem người trở về Cố gia nên đã dứt khoát vứt bỏ Cố Khải Niên.
Đường đường một tiểu thiếu gia hào môn nhưng lại bị lưu lạc tới cô nhi viện, từ nhỏ chịu không biết bao nhiêu khinh thường cùng ngược đãi.
Thật là đáng thương...
Cố Đường đối với nam chính chưa gặp mặt này có chút đồng tình.
"Lạch cạch" một tiếng khoá vang lên.
Sau khi Cố Đường hoàn hồn lại thì phát hiện bảo mẫu đã nhốt cậu lại trong rào chắn, cũng không biết là định đi đâu.
Nếu như thiếu gia giả là cậu đã bị mang đến Cố trạch rồi thì chứng tỏ bảo mẫu đang chuẩn bị đổi con, nhưng mà trước mắt có một vấn đề quan trọng là không thấy bóng dáng Cố tiểu thiếu gia đâu cả.
Rõ ràng hệ thống nói là nam chính đang ở chỗ này mà...
Rốt cuộc Vương Tố Nga giấu tiểu Khải Niên ở đâu rồi?
Tay nhỏ của Cố Đường nắm lấy lan can, mở to mắt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở đống thú bông chất đầy trong góc___ trong đó có một con gấu nhỏ bị những con thú bông khác đè lên chỉ lộ ra một cái đuôi ngắn ngắn tròn tròn. Ừm, nếu không nhìn nhầm thì hình như nó hơi động đậy.
Cố Đường chớp chớp mắt.
... Cố Khải Niên?
Tuy cậu nằm bệnh triền miên trên giường nhiều năm nhưng thân thể cũng phải cao khoảng 1m8, đương nhiên là tay không thể quá nhỏ như này được... Một nắm tay còn chưa bằng một quả trứng gà lớn, lại trắng nõn, múp míp, trên mu bàn tay còn có bốn vết lõm nho nhỏ.
Ui, mười ngón tay thon dài, đàn thì xinh đẹp, vẽ thì tinh tế kia giờ còn đâu, sao lại biến thành mười ngón ngắn tũn, mập mạp như này chứ.
Cố Đường mờ mịt chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn ảnh ngược của mình trên cửa sổ sát đất—
Đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt phúng phính, tỉ lệ cơ thể 1:3 tiêu chuẩn, chắc chắn không đến một tuổi rưỡi. Bên trong bộ bodysuit vàng lộ ra là một làn da trắng sữa non mềm, nhìn xíu lại thấy giống bánh bao kim sa vừa ra khỏi lồng.
Ủa, alooo??? Tại sao cậu lại biến trẻ con thế này???
Trong khi Cố Đường đang nghĩ mãi không ra thì một âm thanh kì lạ vang lên trong đầu cậu——
[Chúc mừng cậu được chọn trở thành Xuyên Thư Giả, hoan nghênh đến với thế giới tiểu thuyết
Hả???
Thật ra quyển sách này Cố Đường có biết.
Chính là quyển cậu đang đọc dạo gần đây, đáng tiếc chưa kịp xem hết đã bệnh chết, mặc dù không rõ kết cục lắm nhưng về cốt truyện cơ bản thì cậu vẫn khả hiểu biết.
Cốt truyện chính là thiếu gia nhà giàu Cố Khải Niên bị người ta tráo đổi thân phận khi còn bé, sau khi lớn lên dựa vào bản lĩnh của mình, không ngừng cố gắng thành công đi lên đỉnh cao nhân sinh, hung hăng vả mặt từng người gây thù chuốc oán với hắn, kể cả tên thiếu gia giả đã cướp đi nửa đoạn nhân sinh của hắn cũng không tha...
Khoan, đợi xíu!
Cố Đường bỗng nhiên cảnh giác: "Tao xuyên thành ai cơ?"
[Bởi vì trùng tên trùng họ nên cậu đã xuyên thành nhân vật cực kỳ quan trọng - vai ác pháo hôi thiếu gia giả mạo]
[Cậu từ nhỏ chiếm đoạt thân phận thiếu gia của nam chính, ăn chơi sa đọa, chỉ biết nhậu nhẹt chơi bời, là một tay chơi điển hình, lớn lên lại còn nhảy Disco trên giới hạn của nam chính, cuối cùng bị nam chính... Ủa, ký chủ cậu đi đâu vậy?]
Chạy!
Đương nhiên là chạy rồi!
Vắt chân lên cổ mà chạy! Bán sống bán chết mà chạy!
Pháo hôi kiểu này vừa tổn hại công đức, vừa tốn công vô ích, đã vậy cuối cùng còn bị dìm chết. Ai thích làm thì làm, ông đây không làm.
Cố Đường tay chân liến thoắng bò ra bên ngoài.
Cậu cũng đã thử đứng lên rồi nhưng mà đôi chân ngắn tũn này chẳng linh hoạt tí nào, chạy cứ ngả nghiêng lảo đảo thôi, vẫn là bò nhanh hơn.
Chỉ là không biết tại sao, mỗi bước bò cậu lại cảm thấy khó thở hơn một chút, tay chân cũng phối hợp càng kém hơn...
Một phút sau, Cố Đường thở hổn hển ngã xuống đất một cách thảm thương.
Đây là thể lực của trẻ con hả?
Sao gà quá vậy!!!
[Nhắc nhở nhẹ nhàng: bất kể hành vi thoát khỏi thân phận hay từ chối hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện đều sẽ bị trừ giá trị sinh mệnh]
"Sao vừa nãy mày không nói sớm?"
Cố Đường căm giận, cậu nghi ngờ hệ thống chết tiệt này cố ý chờ cậu bò mệt như c.hó rồi mới mở miệng nhắc nhở.
Hệ thống không lên tiếng nữa mà hiện ra một thanh giá trị sinh mệnh màu đỏ, mới bắt đầu là ở số 10, chỉ cần Cố Đường có ý định chạy trốn thì thanh máu sẽ chậm rãi -1, -1, -1,...
Trị số càng giảm, thân thể cậu càng yếu.
Cố Đường dùng tay nhỏ che ngực lại.
Cậu cực kỳ quen thuộc cái cảm giác này, đời trước mỗi lần có cảm giác như vậy là lại phải cấp cứu một lần. Cuối cùng đến một lần không thể cứu được, trực tiếp "đăng xuất" luôn.
Cho nên, nếu thanh máu này trở về 0 thì...
Cố Đường nuốt nước bọt.
"Tao làm"
Nếu cậu từ chối thì hệ thống vẫn sẽ kêu một người từ nơi khác đến để hoàn thành kịch bản thôi, cậu mà không lấy cái mạng này thì thật là lãng phí.
[Vậy thì tiếp theo đây mời kí chủ thực hiện nhiệm vụ người mới: hung hăng khi dễ nam chính, để lại cho nam chính vết thương không thể xóa nhòa thời thơ ấu]
Tàn nhẫn quá vậy?
Mày xác định là cái cái thích hợp với người mới đó hả?
Nhiệm vụ tàn nhẫn khiến bánh bao nhỏ Cố Đường cả mặt cũng run lên, trong lòng thầm nghĩ cốt truyện khi dễ trẻ con này thật biến thái, làm sao mà thông qua kiểm duyệt được vậy?!
[Hoàn thành nhiệm vụ tăng 20 điểm giá trị sinh mệnh, thưởng phụ: hệ thống ngôn ngữ của trẻ con]
"Không phải tao vẫn có thể nói lời nói sao?"
Cố Đường định mở miệng nhưng lại chỉ phát giọng sữa "y y a a".
Loanh quanh nửa ngày trời hóa ra cái thân thể bé xíu này không chỉ không có thể lực mà thậm chí hệ thống ngôn ngữ cũng không có, chỉ có thể nói chuyện với hệ thống ở trong đầu.
Cố Đường: "Vậy nhiệm vụ thất bại thì phải làm sao? Tao cả đời cũng không thể nói nữa à?"
[Kí chủ phải tin vào chính mình]
Cố Đường: "..."
Xem ra nhiệm vụ biến thái này nhất định phải hoàn thành nếu không thì chỉ có thể 'go die' hoặc cả đời chỉ biết "a a a".
Làm thì làm, nhưng mà làm như thế nào còn không phải là do cậu định đoạt sao?
Cố Đường đảo mắt, làm bộ tích cực: "Ok, Cố Khải Niên ở đâu?"
[Lúc ký chủ tỉnh lại, nam chính đang ngủ ngay bên cạnh cậu đó]
"....."
Vẫn là câu nói kia ____
Sao, mày, không, nói, sớm?!
Cố Đường cúi đầu nhìn chân tay ngắn ngủn của mình, lại quay đầu nhìn đoạn đường xa vạn dặm kia.
....Chỉ sợ còn chưa thấy được mặt nam chính thì cậu đã chết giữa đường rồi.
"Làm thế nào mà ra được đến cửa vậy?"
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói của thiếu niên đang vỡ giọng.
Cố Đường ngẩng đầu lên, cơ thể đột nhiên không vững ____ cậu bị người kia nắm lấy vạt áo sau lưng mà xách lên!
Cố Đường: "!!!"
Tầm mắt cậu chỉ có thể thấy được một cặp chân dài thẳng tắp và trên đôi chân đang bước như bay đó là đôi giày Punk, kiểu dáng cực kỳ khoa trương.
Thả tui xuống!
Cố Đường khó chịu đạp đạp chân.
"Đừng lộn xộn, ngã thành một bãi bánh bao nhân thịt bây giờ!"
Đối phương nắm chặt lấy quần áo của cậu, đồng thời thả chậm tốc độ, vừa đi vừa nói thầm: "... Chân ngắn như này bò ra ngoài kia kiểu gì vậy?"
Cố Đường: có biết lịch sự là gì không vậy?
Đi nhờ "xe ôm" một lúc, Cố Đường bị thả lại vào rào chắn an toàn cho trẻ con.
Cậu hai tay vịn vào rào chắn, ngẩng đầu lên nhìn cái người đầu trắng, đeo khuyên tai đầu lâu trước mặt.
Thiếu niên ăn mặc cực kỳ phô trương nhưng hút mắt nhất lại là khuôn mặt của hắn, ngũ quan xuất chúng, đặc biệt là đôi mắt cùng đôi lông mày tựa tranh vẽ kia, thật sự rất giống anh đẹp trai nào đó xé truyện bước ra.
Lớn lên đẹp đẽ lại phách lối như vậy nhưng lại không phải vai chính...
Vậy thì là ai?
Cố Đường nhìn chằm chằm đối phương, mắt tròn xoe chớp chớp.
Thiếu niên nghiêng đầu dùng sắc mặt lạnh lùng mà nhìn cậu nhưng trong giọng nói lại có chút mong chờ: "mau, gọi chú nhỏ".
Cố Đường: "?"
Đối phương tưởng cậu là Cố Khải Niên hả?
Chú nhỏ của Cố Khải Niên còn không phải là nhị thế tổ Cố gia Cố Lân sao!
Cố Lân và cha của Cố Khải Niên là anh em cùng cha khác mẹ, tuổi cũng chênh lệch khá lớn, khi cha Cố ngồi lên vị trí gia chủ Cố gia thì Cố Lân vẫn còn là thiếu niên cấp 2 đang trong thời kìa phản nghịch.
Trong sách viết diện mạo của Cố Khải Niên giống người chú nhỏ này nhất, thậm chí còn đẹp hơn thế nữa.
Cố Đường có chút hưng phấn.
Cậu chính là một nhan khống chính hiệu, nhịn không được thầm nghĩ: Chú nhỏ đã đẹp như vậy rồi thì bạn nhỏ Cố Khải Niên sau này còn yêu nghiệt đến mức nào nữa đây?
Tò mò ghê! Muốn thấy ghê!!!
Nhưng mà tạm thời còn chưa thấy được bạn nhỏ Cố Khải Niên, Cố Đường thản nhiên nhìn chú nhỏ cho đỡ thèm.
Cố Lân đợi một lúc vẫn không thấy đứa nhỏ gọi, chỉ thấy đứa nhỏ ngơ ngác nhìn chằm chằm mình rồi nuốt nước miếng.
"...Đói bụng hả?"
Cố Lân bĩu môi ghét bỏ, "hứ" một tiếng, "Thật không thể trông đợi đứa nhỏ ngốc này sẽ gọi người mà, đến đói còn không biết nói nữa"
Mặc dù nói như vậy nhưng giây sau hắn vẫn móc từ trong túi áo treo đầy mấy cái trang sức kim loại kia ra, tiếng lạch cạch vang lên____
Móc ra một cây phô mai.
Cố Đường không có phản ứng gì.
Hứ, người trưởng thành như cậu không thèm bắt cái que sữa kia đâu.
Cố Lân quơ quơ cây phô mai trước mặt cậu, nét mặt có chút cứng đờ: "Con... Không thích? Hừ, thích ăn thì ăn, cũng không phải cố ý mua cho con".
"...."
Cố Đường nhìn dòng chữ nhỏ trên bao bì: Phô mai dinh dưỡng cho trẻ em, nhiều lòng trắng trứng, giàu canxi, vừa ngon vừa khỏe, phù hợp với em bé 1 tuổi.
Nếu không phải cố ý mua về cho cháu trai thì chẳng lẽ là Cố Lân muốn tự mình ăn cái này à?
Cố Đường nhìn thấu hồng trần nhưng vẫn không nói toạc ra, nể tình hắn mà vươn tay: "A!" Muốn!
"Ây da, xem như con biết tốt xấu" Cố Lân nháy mắt trở lên sung sướng, còn tri kỷ giúp cậu bóc vỏ phô mai, "Ăn đi ăn đi, ăn mau chóng lớn, trở lên thông minh rồi gọi chú nhỏ"
Cây phô mai bị nhét vào, mùi sữa nồng đậm lập tức ngập tràn trong khoang miệng.
Cái hương vị chết tiệt này. Thật là không đứa trẻ nào có thể từ chối mà!
Cố Đường mắt sáng long lanh, đắm chìm vào việc gặm phô mai.
"Rắc rắc"
Gặm gặm, trong đầu "đinh" một tiếng.
[Chúc mừng ký chủ đạt được thành tựu ẩn "tiêu thụ đồ ăn vặt lúc nhỏ của nam chính", giá trị sinh mệnh +3!]
Ủa?
Còn có thành tựu ẩn nữa hả?
Như vậy thì cậu không cần làm mấy cái nhiệm vụ cốt truyện tà ác kia, chỉ cần ăn nhiều đồ ăn vặt của bạn nhỏ Cố Khải Niên là có thể đem giá trị sinh mệnh kéo lên rồi!
[Ấm áp nhắc nhở: không thể nhận thành tựu khen thưởng đã từng nhận]
Cố Đường: "..." Lời nói lạnh lẽo như này ấm áp chỗ nào vậy?!
Cậu tức giận đến nỗi gặm hai ngụm phô mai.
Cố Lân không ngờ đứa trẻ trước mắt không kén ăn chút nào, bộ dạng khi ăn còn đáng iu muốn chết, hai tay ôm đồ ăn, hai bên má đầy thịt mềm mềm múp míp nhai chóp chép giống như một con hamster vậy.
Không phải nói là bị tự kỷ sao?
Nhìn ngoam ngoãn vậy mà.
Cố Lân cố ý gỡ bao tay đinh tán xuống rồi mới duỗi tay xoa xoa đầu đứa nhỏ, thừa dịp tiểu gia hỏa này đang ăn mà dạy dỗ: "Chú là chú nhỏ của con, nhớ chưa?"
Cố - bị xoa lên xoa xuống - Đường: "...."
Này có tính là chú nhỏ ép mua ép bán không vậy?
Bất quá con người Cố Lân này cũng không tồi, Cố Đường liếc nhìn bao tay đinh tán bị ném ở một bên, phỏng chừng là sợ kim loại sắc bén trên bao tay làm da thịt non mềm của em bé bị thương.
Cố Đường cong cong đôi mắt, cho đối phương nụ cười thật tươi.
Đứa trẻ này thật không biết mình cười lên chọc người thương như thế nào, đôi mắt tròn xoe ngập nước giờ cong thành hai vầng trăng khuyết, cái má phúng phính còn có hai lúm đồng tiền lõm vào, khỏi nói cũng biết ngọt ngào đến mức nào.
Cố Lân nhìn đến giật mình.
Trẻ con đều... đáng yêu như vậy sao?
Hắn không khỏi cong khóe miệng, duỗi tay bóp bóp khuôn mặt nhỏ.
"Nhị thiếu, ngài đang làm gì vậy?!"
Bảo mẫu Vương Tố Nga phụ trách chăm sóc Cố Khải Niên vừa tiến vào phòng liền thấy Cố Lân đang ở cùng đứa nhỏ, vội vàng chạy lên trước: "Tiểu thiếu gia bị tự kỷ rất nặng, cậu ấy cũng chưa từng gặp ngài nhỡ bị dọa sợ thì sao?"
"Tôi thấy nó khá tốt mà" Cố Lân không cảm thấy đứa trẻ này có vấn đề gì.
"Aiza, ngài đừng làm khó tôi mà, lỡ như tiểu thiếu gia có sơ suất gì tôi làm sao ăn nói với tiên sinh đây..."
Bảo mẫu lôi cả đại ca cùng cha khác mẹ của hắn ra.
Quan hệ của hai anh em có chút không tốt nên Cố Lân khá cố kỵ, do dự một lạt rồi thu tay lại: "Vậy bà chú ý đứa nhỏ, đừng để nó bò ra ngoài nữa, mặt đất lạnh lắm"
"Dạ được, ngài yên tâm"
Vương Tố Nga ngoài mặt cung kính nhưng Cố Lân vừa xoay lưng rời đi thì bà ta lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, quay đầu trừng mắt cảnh cáo Cố Đường: "Thành thật chút, nếu mà để hỏng chuyện của tao thì tao đánh chết mày"
Cố Đường trợn tròn đôi mắt.
Không phải là cậu bị dọa sợ mà là cậu nhớ tới cốt truyện.
_____ chính là bà bảo mẫu ác độc này đã ôm Cố Khải Niên đi khi còn nhỏ!
Cố gia gia thế hiển hách, cha mẹ của Cố Khải Niên một người đứng đầu gia tộc, một người là minh tinh ảnh hậu, cả hai đều bận rộn sự nghiệp riêng đến nỗi không rảnh về nhà, sau khi sinh con liền giao cho bảo mẫu chăm sóc.
Chính vì vậy đã tạo cơ hội cho Vương Tố Nga trộm đổi đứa trẻ.
Bà ta không thể tự mình sinh con nên đã mua một đứa bé về nhưng đứa bé kia thân thể yếu ớt, bà ta sợ không nuôi nổi nên liền muốn đổi lấy Thái Tử nhà họ Cố.
Chỉ là nhan sắc của Cố Khải Niên quá nghịch thiên dẫn đến chồng của Vương Tố Nga không tin đây là con ruột của mình, nghi ngờ bà ta ngoại tình với người khác bên ngoài. Sau đó bà ta đành phải nói ra sự thật nhưng chồng bà lại không muốn nuôi con nhà người ta mà Vương Tố Nga cũng không dám đem người trở về Cố gia nên đã dứt khoát vứt bỏ Cố Khải Niên.
Đường đường một tiểu thiếu gia hào môn nhưng lại bị lưu lạc tới cô nhi viện, từ nhỏ chịu không biết bao nhiêu khinh thường cùng ngược đãi.
Thật là đáng thương...
Cố Đường đối với nam chính chưa gặp mặt này có chút đồng tình.
"Lạch cạch" một tiếng khoá vang lên.
Sau khi Cố Đường hoàn hồn lại thì phát hiện bảo mẫu đã nhốt cậu lại trong rào chắn, cũng không biết là định đi đâu.
Nếu như thiếu gia giả là cậu đã bị mang đến Cố trạch rồi thì chứng tỏ bảo mẫu đang chuẩn bị đổi con, nhưng mà trước mắt có một vấn đề quan trọng là không thấy bóng dáng Cố tiểu thiếu gia đâu cả.
Rõ ràng hệ thống nói là nam chính đang ở chỗ này mà...
Rốt cuộc Vương Tố Nga giấu tiểu Khải Niên ở đâu rồi?
Tay nhỏ của Cố Đường nắm lấy lan can, mở to mắt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở đống thú bông chất đầy trong góc___ trong đó có một con gấu nhỏ bị những con thú bông khác đè lên chỉ lộ ra một cái đuôi ngắn ngắn tròn tròn. Ừm, nếu không nhìn nhầm thì hình như nó hơi động đậy.
Cố Đường chớp chớp mắt.
... Cố Khải Niên?
Danh sách chương