Bị lừa gạt tình cảm, sao Đường Tình có thể không hận cho được? Nhưng tên khốn kia vì để trấn an cô ta mà đồng ý đưa hai trăm đồng. Nếu việc này bị truyền ra ngoài, thì sẽ chẳng có ai đồng cảm với cô ta cả, người ta chỉ phỉ nhổ cô ta thôi. Những chuyện như thế này, dù là do bên nam giới hay cả hai thì cũng chỉ có một mình phụ nữ gặp bất lợi. Trước các mối nguy và ích lợi, Đường Tình ôm hận nuốt cục tức này.
Liễu Xuân Hoa giận sôi máu: “Mẹ mong mày gả cho nhà nào khá giả một chút chỉ vì mong mày sống tốt, chứ không phải bảo mày biến thành dáng vẻ như bây giờ. Miệng lưỡi đàn ông không đáng tin, đến cả danh phận mày con chưa có mà đã vội tin lời nó rồi.”
“Không được, mẹ phải đi tố cáo nó. Phải cho con rùa rụt cổ kia biết nhận cái gì cũng phải biết cho đi. Làm chuyện thiếu đạo đức mà muốn phủi mông đi sao? Nằm mơ! Một là nó cưới mày, hai là đi ngồi tù. Chúng ta không được thoải mái thì nó cũng đừng mong sống yên ổn.”
Đường Tình nhanh chóng giữ chặt Liễu Xuân Hoa lại: “Mẹ, dù mẹ có tố cáo cậu ta thì có thể làm gì được? Không thể để ai khác ngoài chúng ta biết chuyện này. Cho dù cậu ta có ngồi tù hay không, thì chuyện này bị truyền ra ngoài, mẹ có nghĩ đến sau này con phải làm sao không? Nửa đời sau của con sẽ bị hủy hoại, sẽ không dám ngẩng đầu lên. Mọi người sẽ nói con là đứa con gái không biết liêm sỉ.”
Đường Tình cúi người xuống che mặt khóc lên. Cô ta bất giác cảm thấy đau long. Tuy rằng lấy được tiền đền bù, nhưng cô ta chỉ mới mười tám tuổi, cho dù có mạnh mẽ thì cũng biết sợ hãi.
Vốn dĩ cho rằng nửa đời sau có bến đỗ, có thể gả cho người vừa ý, được hộ khẩu thành phố, nào ngờ bị lừa.
Oán hận và bàng hoàng đan xen vào nhau, khiến cho tâm lý của Đường Tình không chịu nổi.
Liễu Xuân Hoa khó chịu ngồi bên cạnh Đường Tình. Thầm nghĩ sao chuyện đáng sợ như vậy lại rơi trúng con gái bà ta. Bà ta chăm con gái từ nhỏ đến lớn, có bao giờ để cô ta phải chịu cực khổ đâu. Khi Liễu Xuân Hoa đến bệnh viện nghe được tin này, bà ta chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, suýt thì hôn mê bất tỉnh. May mắn là bà ta đến một mình, Đường Đại Cường vẫn chưa biết.
“Vậy sau này con phải làm sao, dù sao thì cũng phải kết hôn.” Liễu Xuân Hoa phát sầu hỏi. Ai sẽ muốn cưới một người phụ nữ chưa kết hôn đã có thai, đã quan hệ làm vợ chứ? Đột nhiên Đường Tình ngẩng đầu lên, nắm chặt tay Liễu Xuân Hoa: “Mẹ, mẹ cần phải giấu chuyện này giúp con, không thể để bất cứ kẻ nào biết. Chỉ cần hai ta không nói, thì sẽ không có ai biết chuyện này. Cứ xem như trước đến nay chuyện con có thai chưa từng xảy ra.”
Đối diện với ánh mắt chờ mong của Đường Tình, Liễu Xuân Hoa buồn bực khổ sở gật đầu. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, bây giờ chỉ có thể tìm cách sửa chữa sai lầm. Đường Tình là con gái của bà ta, bà ta cẩn phải giúp Đường Tình giấu sai lầm này, nếu không Đường Tình sẽ bị hủy hoại.
Suy nghĩ biện pháp đối phó xong, cuối cùng lòng của Đường Tình cũng yên ổn một chút. Bây giờ Đường Tình định đi tìm bác sĩ, cô ta còn chưa nghe lời dặn của bác sĩ, sợ lần sảy thai này sẽ ảnh hưởng đến việc mang thai sau này, hoặc là để lại một vài di chứng không tốt.
Lúc này Đường Cẩm đang ngồi đối diện bác sĩ, trả lời tình trạng cơ thể dạo gần đây cùng với phối hợp làm kiểm tra. Đúng là cơ thể của cô có khôi phục, đến cả bác sĩ cũng ngạc nhiên với tiến độ điều dưỡng của cô. Bệnh tử cung lạnh rất khó điều trị tận gốc, nhưng Đường Cẩm lại chuyển biến tích cực nhanh như vậy.
Cô ấy sĩ chỉ cho rằng đây là do Đường Cẩm uống thuốc đúng giờ, nghe theo lời dặn của bác sĩ ngày thường chú ý bảo dưỡng cơ thể cùng với ăn uống đủ chất nên thân thể mới chuyển biến tốt đẹp nhanh như vậy.
Bác sĩ cười nói: “Hiện tại xem ra em điều dưỡng rất tốt, nhưng vẫn phải tiếp tục.”
“Vẫn phải dùng thuốc, đến kỳ kinh nguyệt chú ý hạn chế chạm vào nước lạnh, táo đỏ đường đỏ bồi bổ khí huyết có thể ăn nhiều.”
Đường Cẩm cảm thấy nhẹ nhõm. Cô nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ rồi đi đến chỗ cửa sổ lấy thuốc.
Ở trong một góc nọ, một mảnh áo chợt lóe. Đường Tình thấy Đường Cẩm và Lục Trầm đi xa, cô ta mới ló đầu ra.
Ánh mắt của cô ta trông như đang suy nghĩ điều gì, ngón tay chậm rãi nắm chặt. Cô ta vừa mím chặt môi vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi nghe lén được.
Đường Tình nghe được ba chữ tử cung lạnh. Đường Cẩm bị bệnh này sao?
May là cô ta trốn nhanh, không bị Đường Cẩm phát hiện.
Liễu Xuân Hoa giận sôi máu: “Mẹ mong mày gả cho nhà nào khá giả một chút chỉ vì mong mày sống tốt, chứ không phải bảo mày biến thành dáng vẻ như bây giờ. Miệng lưỡi đàn ông không đáng tin, đến cả danh phận mày con chưa có mà đã vội tin lời nó rồi.”
“Không được, mẹ phải đi tố cáo nó. Phải cho con rùa rụt cổ kia biết nhận cái gì cũng phải biết cho đi. Làm chuyện thiếu đạo đức mà muốn phủi mông đi sao? Nằm mơ! Một là nó cưới mày, hai là đi ngồi tù. Chúng ta không được thoải mái thì nó cũng đừng mong sống yên ổn.”
Đường Tình nhanh chóng giữ chặt Liễu Xuân Hoa lại: “Mẹ, dù mẹ có tố cáo cậu ta thì có thể làm gì được? Không thể để ai khác ngoài chúng ta biết chuyện này. Cho dù cậu ta có ngồi tù hay không, thì chuyện này bị truyền ra ngoài, mẹ có nghĩ đến sau này con phải làm sao không? Nửa đời sau của con sẽ bị hủy hoại, sẽ không dám ngẩng đầu lên. Mọi người sẽ nói con là đứa con gái không biết liêm sỉ.”
Đường Tình cúi người xuống che mặt khóc lên. Cô ta bất giác cảm thấy đau long. Tuy rằng lấy được tiền đền bù, nhưng cô ta chỉ mới mười tám tuổi, cho dù có mạnh mẽ thì cũng biết sợ hãi.
Vốn dĩ cho rằng nửa đời sau có bến đỗ, có thể gả cho người vừa ý, được hộ khẩu thành phố, nào ngờ bị lừa.
Oán hận và bàng hoàng đan xen vào nhau, khiến cho tâm lý của Đường Tình không chịu nổi.
Liễu Xuân Hoa khó chịu ngồi bên cạnh Đường Tình. Thầm nghĩ sao chuyện đáng sợ như vậy lại rơi trúng con gái bà ta. Bà ta chăm con gái từ nhỏ đến lớn, có bao giờ để cô ta phải chịu cực khổ đâu. Khi Liễu Xuân Hoa đến bệnh viện nghe được tin này, bà ta chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, suýt thì hôn mê bất tỉnh. May mắn là bà ta đến một mình, Đường Đại Cường vẫn chưa biết.
“Vậy sau này con phải làm sao, dù sao thì cũng phải kết hôn.” Liễu Xuân Hoa phát sầu hỏi. Ai sẽ muốn cưới một người phụ nữ chưa kết hôn đã có thai, đã quan hệ làm vợ chứ? Đột nhiên Đường Tình ngẩng đầu lên, nắm chặt tay Liễu Xuân Hoa: “Mẹ, mẹ cần phải giấu chuyện này giúp con, không thể để bất cứ kẻ nào biết. Chỉ cần hai ta không nói, thì sẽ không có ai biết chuyện này. Cứ xem như trước đến nay chuyện con có thai chưa từng xảy ra.”
Đối diện với ánh mắt chờ mong của Đường Tình, Liễu Xuân Hoa buồn bực khổ sở gật đầu. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, bây giờ chỉ có thể tìm cách sửa chữa sai lầm. Đường Tình là con gái của bà ta, bà ta cẩn phải giúp Đường Tình giấu sai lầm này, nếu không Đường Tình sẽ bị hủy hoại.
Suy nghĩ biện pháp đối phó xong, cuối cùng lòng của Đường Tình cũng yên ổn một chút. Bây giờ Đường Tình định đi tìm bác sĩ, cô ta còn chưa nghe lời dặn của bác sĩ, sợ lần sảy thai này sẽ ảnh hưởng đến việc mang thai sau này, hoặc là để lại một vài di chứng không tốt.
Lúc này Đường Cẩm đang ngồi đối diện bác sĩ, trả lời tình trạng cơ thể dạo gần đây cùng với phối hợp làm kiểm tra. Đúng là cơ thể của cô có khôi phục, đến cả bác sĩ cũng ngạc nhiên với tiến độ điều dưỡng của cô. Bệnh tử cung lạnh rất khó điều trị tận gốc, nhưng Đường Cẩm lại chuyển biến tích cực nhanh như vậy.
Cô ấy sĩ chỉ cho rằng đây là do Đường Cẩm uống thuốc đúng giờ, nghe theo lời dặn của bác sĩ ngày thường chú ý bảo dưỡng cơ thể cùng với ăn uống đủ chất nên thân thể mới chuyển biến tốt đẹp nhanh như vậy.
Bác sĩ cười nói: “Hiện tại xem ra em điều dưỡng rất tốt, nhưng vẫn phải tiếp tục.”
“Vẫn phải dùng thuốc, đến kỳ kinh nguyệt chú ý hạn chế chạm vào nước lạnh, táo đỏ đường đỏ bồi bổ khí huyết có thể ăn nhiều.”
Đường Cẩm cảm thấy nhẹ nhõm. Cô nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ rồi đi đến chỗ cửa sổ lấy thuốc.
Ở trong một góc nọ, một mảnh áo chợt lóe. Đường Tình thấy Đường Cẩm và Lục Trầm đi xa, cô ta mới ló đầu ra.
Ánh mắt của cô ta trông như đang suy nghĩ điều gì, ngón tay chậm rãi nắm chặt. Cô ta vừa mím chặt môi vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi nghe lén được.
Đường Tình nghe được ba chữ tử cung lạnh. Đường Cẩm bị bệnh này sao?
May là cô ta trốn nhanh, không bị Đường Cẩm phát hiện.
Danh sách chương