Tạm thời gà con chưa quen với nơi ở mới, bọn chúng dạo quanh sân bằng những bước chậm rãi. Than Nắm tò mò ghé sát vào ngửi, có thể là cảm thấy thú vị, nó duỗi móng vuốt khảy hai con gà làm chúng ngã xuống đất. Than Nắm càng thấy vui, nó liền há miệng ngậm gà con vào trong.
Đường Cẩm thấy vậy liền hoảng sợ, cô vội vàng đi đến cạy miệng Than Nắm ra. Đây là gà con cô mới mua về đó, chúng không chịu nổi sự giày vò của cún con đâu. Than Nắm nhả gà con ra, con gà rơi ra nguyên vẹn không có chuyện gì.
Cô khẽ xoa đầu Than Nắm một phen, biết nó chỉ nghịch ngợm chơi đùa nên không tiếp tục trông nữa.
Sau giờ ngọ, Đường Cẩm định lên núi đào vài cây hoa dại về trồng ở trong vườn, trang trí nhà ở một chút. Đợi đến khi mùa hè hoa nở rộ, chắc chắn vườn nhỏ của nhà hai vợ chồng sẽ thật xinh đẹp.
Cô nhổ một vài cây ngải tiên vàng, hoa tím xéo và cẩm quỳ thân gỗ về trồng. Vốn dĩ Đường Cẩm định hái mộc nhĩ trên cây, lại phát hiện chân dẫm phải thứ gì đó. Cô nghi hoặc nhìn xuống thì thấy một thứ đen tuyền, lớn bằng bàn tay.
Cái củ màu đen này trông quen quen. Đường Cẩm cầm lấy cẩn thận quan sát một phen rồi lại nghĩ đây có phải là hà thủ ô không. Cô từng ăn canh gà hầm hà thủ ô, cho nên cô có thể biết được thứ này có vẻ ngoài và mùi vị như thế nào.
Hà thủ ô là dược liệu có nhiều công dụng. Hiện tại còn chưa có ai trồng cây này, chứ không trồng với quy mô lớn như đời sau. Cho nên hà thủ ô ở thời này có thể bán được với giá khá cao.
Đường Cẩm quan sát một vòng, thấy trên mặt đất bên cạnh còn có mảnh hà thủ ô và một đám thân cải bị cắn, có thể là do mấy con lợn rừng lúc trước mang đến.
Mặc kệ là hà thủ ô nằm ở đây với lí do gì, chắc chắn cây của nó nằm ở gần đây.
Đường Cẩm cẩn thận tìm một lần, chú ý phân biệt những dây leo. Cô chỉ biết hà thủ ô mọc thành đám, cho nên nhìn thấy đám lá nào cũng đều lại xem. Cuối cùng, cô tìm được chúng ở gần vách núi, dây leo phát triển tươi tốt đang quấn lấy một cây to.
Đường Cẩm đào một gốc cây, đen nhánh, lớn bằng bàn tay, củ của nó trông giống khoai lang đỏ. Tuổi của cây có vẻ không được cao, hà thủ ô trưởng thành mới có giá trị.
Đường Cẩm dùng dị năng đẩy nhanh quá trình phát triển của hà thủ ô, thu được mười ba củ to, còn những cây còn nhỏ thì để lại.
Về nhà, cô cắt củ hà thủ ô thành lát rồi chia ra làm ba phơi nắng. Giữ lại một phần để làm trà, còn lại thì để mang đi bán.
Mùa này mưa rất nhiều, nhiệt độ không khí ban ngày oi bức, ban đêm thì sấm rền vang, mưa rơi tầm tã. Mưa rơi đầy cả một vùng trời, liên tục cọ rửa đất đai và những thứ chúng đi qua, đồng thời tạo ra một tấm màn nước ở dưới mái hiên.
Đường Cẩm đang ngủ ngon lành thì bị tiếng tí tách làm cho tỉnh giấc. Lục Trầm mò mẫm đốt nến, hiện tại bọn họ không dám mở cửa sổ.
Nhà của hai người rất vững chắc, nhưng trận mưa này quá lớn, nóc nhà thì khó tránh khỏi có một vài khe hở để nước mưa chảy vào. Ban đầu chỉ có vài giọt, sau đó thì thành chuỗi, chảy xuống tạo thành một vũng nước trên sàn.
Lục Trầm cầm hai cái thùng hứng nước mưa, mưa nhỏ giọt vang lên từng tiếng trong trẻo. Sau khi xác nhận những nơi còn lại đều khô ráo, Lục Trầm liền lấy ra một cái chăn khác mới trở lại giường ngủ.
Nhưng anh chưa say giấc nồng thì thùng nước đã đầy, lại phải đứng dậy xách thùng nước đi đổ.
Khi hai người tỉnh lại, độ ẩm trong phòng rất cao, giữa nhà chính thì đã thành bùn lầy không thể đi qua. Cái bàn cũng bị ướt sũng, mà trời lại không có nắng nên hong mãi mới chịu khô.
Đường Cẩm thấy vậy liền hoảng sợ, cô vội vàng đi đến cạy miệng Than Nắm ra. Đây là gà con cô mới mua về đó, chúng không chịu nổi sự giày vò của cún con đâu. Than Nắm nhả gà con ra, con gà rơi ra nguyên vẹn không có chuyện gì.
Cô khẽ xoa đầu Than Nắm một phen, biết nó chỉ nghịch ngợm chơi đùa nên không tiếp tục trông nữa.
Sau giờ ngọ, Đường Cẩm định lên núi đào vài cây hoa dại về trồng ở trong vườn, trang trí nhà ở một chút. Đợi đến khi mùa hè hoa nở rộ, chắc chắn vườn nhỏ của nhà hai vợ chồng sẽ thật xinh đẹp.
Cô nhổ một vài cây ngải tiên vàng, hoa tím xéo và cẩm quỳ thân gỗ về trồng. Vốn dĩ Đường Cẩm định hái mộc nhĩ trên cây, lại phát hiện chân dẫm phải thứ gì đó. Cô nghi hoặc nhìn xuống thì thấy một thứ đen tuyền, lớn bằng bàn tay.
Cái củ màu đen này trông quen quen. Đường Cẩm cầm lấy cẩn thận quan sát một phen rồi lại nghĩ đây có phải là hà thủ ô không. Cô từng ăn canh gà hầm hà thủ ô, cho nên cô có thể biết được thứ này có vẻ ngoài và mùi vị như thế nào.
Hà thủ ô là dược liệu có nhiều công dụng. Hiện tại còn chưa có ai trồng cây này, chứ không trồng với quy mô lớn như đời sau. Cho nên hà thủ ô ở thời này có thể bán được với giá khá cao.
Đường Cẩm quan sát một vòng, thấy trên mặt đất bên cạnh còn có mảnh hà thủ ô và một đám thân cải bị cắn, có thể là do mấy con lợn rừng lúc trước mang đến.
Mặc kệ là hà thủ ô nằm ở đây với lí do gì, chắc chắn cây của nó nằm ở gần đây.
Đường Cẩm cẩn thận tìm một lần, chú ý phân biệt những dây leo. Cô chỉ biết hà thủ ô mọc thành đám, cho nên nhìn thấy đám lá nào cũng đều lại xem. Cuối cùng, cô tìm được chúng ở gần vách núi, dây leo phát triển tươi tốt đang quấn lấy một cây to.
Đường Cẩm đào một gốc cây, đen nhánh, lớn bằng bàn tay, củ của nó trông giống khoai lang đỏ. Tuổi của cây có vẻ không được cao, hà thủ ô trưởng thành mới có giá trị.
Đường Cẩm dùng dị năng đẩy nhanh quá trình phát triển của hà thủ ô, thu được mười ba củ to, còn những cây còn nhỏ thì để lại.
Về nhà, cô cắt củ hà thủ ô thành lát rồi chia ra làm ba phơi nắng. Giữ lại một phần để làm trà, còn lại thì để mang đi bán.
Mùa này mưa rất nhiều, nhiệt độ không khí ban ngày oi bức, ban đêm thì sấm rền vang, mưa rơi tầm tã. Mưa rơi đầy cả một vùng trời, liên tục cọ rửa đất đai và những thứ chúng đi qua, đồng thời tạo ra một tấm màn nước ở dưới mái hiên.
Đường Cẩm đang ngủ ngon lành thì bị tiếng tí tách làm cho tỉnh giấc. Lục Trầm mò mẫm đốt nến, hiện tại bọn họ không dám mở cửa sổ.
Nhà của hai người rất vững chắc, nhưng trận mưa này quá lớn, nóc nhà thì khó tránh khỏi có một vài khe hở để nước mưa chảy vào. Ban đầu chỉ có vài giọt, sau đó thì thành chuỗi, chảy xuống tạo thành một vũng nước trên sàn.
Lục Trầm cầm hai cái thùng hứng nước mưa, mưa nhỏ giọt vang lên từng tiếng trong trẻo. Sau khi xác nhận những nơi còn lại đều khô ráo, Lục Trầm liền lấy ra một cái chăn khác mới trở lại giường ngủ.
Nhưng anh chưa say giấc nồng thì thùng nước đã đầy, lại phải đứng dậy xách thùng nước đi đổ.
Khi hai người tỉnh lại, độ ẩm trong phòng rất cao, giữa nhà chính thì đã thành bùn lầy không thể đi qua. Cái bàn cũng bị ướt sũng, mà trời lại không có nắng nên hong mãi mới chịu khô.
Danh sách chương