Dạo gần đây đội sản xuất không bận rộn cho lắm, chỉ có việc trồng ngô, trồng khoai lang đỏ, nhổ cỏ ở bờ ruộng, ngẫu nhiên còn có thể tìm được vài củ năng dại ăn.
So với việc nhổ cỏ, Đường Cẩm càng thích lên núi cắt cỏ cho lợn. Đội sản xuất có nuôi hai con lợn, có người chuyên môn chăm sóc, mỗi ngày đều phải nấu một lượng cháo heo lớn. Bò cũng phải ăn cỏ tươi. Công việc này nhẹ nhàng hơn chút nhưng kiếm được ít điểm công, ngoài vài đứa nhỏ không đi học thì không người lớn nào bằng lòng đi làm.
Thời gian cắt cỏ cho lợn càng tự do hơn một ít, cô có thể vừa kiếm điểm công vừa tìm được thứ tốt ở trên núi.
Nhưng trái anh đào chín đỏ rũ xuống không bị chim sẻ ăn thì cũng bị bọn nhỏ hái hết, còn lại đều là những trái non. Nhưng mà lần nào Đường Cẩm cũng có thể mang về những quả anh đào chín mọng nước đỏ thắm.
Đường Cẩm còn phát hiện ra vài dây củ mài bên khe núi, cô trực tiếp dùng dị năng làm dây mài phát triển ra củ rồi giấu bên trong bao cỏ cho lợn, lúc xuống núi thì đặt ở vị trí nào đó, đi chuồng lợn đổ cỏ lại lấy là được.
Đường Cẩm còn định tìm kiếm cây thuốc, dược phẩm bán được giá cao hơn đồ ăn, đặc biệt là một vài cây thuốc dùng để bồi bổ thân thể. Không biết có phải là chiều cao so với mực nước biển của núi Tam Nhĩ quá thấp hay không, hay là do khí hậu không phù hợp mà cô không thấy thiên ma, nhân sâm hoặc các cây thuốc khác.
Đường Cẩm đi dọc theo khe núi, hôm nay cô cố ý đi một con đường khác. Xung quanh toàn là bụi cỏ rậm rạp, từng tia sáng nhỏ vụn xuyên qua từng cành lá và những bóng cây.
Cô chỉ tìm được một bụi tam thất và cam thảo, còn có mấy củ cúc vu. Củ cúc vu có trông tương tự củ gừng, vị ngọt thanh, rất thích hợp làm dưa muối để ăn kèm với cơm.
Con đường nhỏ phía trước chật hẹp, bên trên đầy tảng đá, lê gai mọc đầy hai bên, còn có một vách đá kéo dài xuống.
Đường Cẩm không dám đi tiếp, cô đổi hướng đi về. Khi cô sắp đi đến chân núi, cô nghe được âm thanh xào xạc trong bụi cây, như là có con gì đang nhai thức ăn. Qua khe hở, cô có thể thấy một phần cơ thể màu xám đen.
Đường Cẩm lập tức trở nên đề phòng, cô chắc chắn con vật kia không phải động vật nhỏ như gà rừng hay thỏ hoang, nó giống lợn rừng hơn.
Đừng nhìn dáng vẻ của lợn rừng không đủ uy mãnh, khả năng tấn công của nó rất mạnh, lực phá hoại lớn, bị lợn rừng húc một chút thôi cơ thể người cũng không chịu nổi.
Đường Cẩm không biết con lợn rừng kia ăn đến khi nào, lỡ như đồng loại nó đi theo tới thì cô không biết phải làm sao. Cô bước từng bước chậm rãi nhằm tránh nó, nhưng cô vừa mới động đậy thì lợn rừng lập tức thở hổn hển chui ra.
Một cục tròn trịa, thể tích trung bình, đôi mắt đen bóng, đôi tai giống phiến lá, miệng còn đang nhai. Thấy Đường Cẩm, nó liền dừng đôi chân béo múp lại.
Một người một lợn lẳng lặng nhìn nhau vài giây. Đường Cẩm định đợi con lợn rừng đi, cô nghĩ chỉ cần mình không khiêu khích thì có lẽ nó sẽ không chủ động tấn công người.
Nhưng con lợn rừng thiếu niên này đang vào thời điểm động dục, cảm xúc tương đối táo bạo. Cho nên nó không rời đi như suy nghĩ của Đường Cẩm mà là tỏ ra chán ghét đối với mùi lạ. Nó nhìn về phía Đường Cẩm bằng đôi mắt đậu đỏ hung ác, xem cô như là kẻ thù xâm phạm lãnh thổ.
Nó đạp đạp chân, bất chợt hùng hổ vọt tới chỗ Đường Cẩm.
Đường Cẩm cũng nhanh chóng phản ứng lại. Cô chạy nhanh, vừa chạy vừa phóng dị năng, một luồng sáng tràn ra khỏi tay, dây leo trên mặt đất lập tức phát triển điên cuồng, những thân cây rắn chắc quấn quanh bốn cái chân của con lợn, mà những dây leo này vẫn không ngừng nảy ra những mầm mới.
Lợn rừng bị một màn này làm cho ngây ngốc. Nó sẽ không tự hỏi dây leo trói mình đến từ đâu, nhưng bản năng mách bảo cho nó biết rằng mình đang gặp nguy hiểm. Cho nên lợn rừng liên tục giãy giụa, liên tục phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Chỉ trong chốc lát, Đường Cẩm nghe được một vài tiếng ục ịch khác, con này không phải lợn rừng lạc đàn, chắc chắn quanh đây còn có vài con, chỉ là không biết cụ thể là bao nhiêu.
Đường Cẩm không chần chừ ở đây quá lâu, thừa dịp lợn rừng chưa thể thoát khỏi trói buộc, cô vội vàng chạy.
Sau khi rời khỏi chân núi, Đường Cẩm mới nhớ ra thịt lợn rừng cũng là thịt.
Ở thế giới kia của cô, lợn rừng đã sắp bị tuyệt chủng, trở thành động vật được bảo vệ nghiêm ngặt. Vì duy trì sự đa dạng của giống loài, bọn chúng còn được đặt ở vườn bách thú ăn ngon uống tốt.
Hiện giờ, lợn rừng hung hăng ngang ngược, thích xuống núi phá hỏng lương thực nên không phải bảo vệ chúng. Nếu mọi người có thịt ăn, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui. Nhưng có đến mấy con, một mình cô không thể nào nâng nổi chúng, mà gọi mọi người đến khiêng phụ thì cô không biết phải giải thích mình đánh lợn rừng bằng cách nào, vậy thôi đành bỏ đi.
Lợn rừng xuất hiện ở quanh chân núi, là chuyện tương đối nguy hiểm. Cạnh chân núi có vài mảnh đất trồng khoai lang đỏ, mà hiện tại khoai lang đỏ còn chưa lớn lên. Số khoai lang đỏ này mọi người vất vả lắm mới trồng được, cô không thể để lợn rừng phá được.
Đường Cẩm dỡ đồ vật trên lưng xuống rồi chạy đi tìm đại đội trưởng nói chuyện này. Hẳn là nên đề phòng sớm, kẻo ngày nào đó đàn lợn này sẽ chạy xuống.
So với việc nhổ cỏ, Đường Cẩm càng thích lên núi cắt cỏ cho lợn. Đội sản xuất có nuôi hai con lợn, có người chuyên môn chăm sóc, mỗi ngày đều phải nấu một lượng cháo heo lớn. Bò cũng phải ăn cỏ tươi. Công việc này nhẹ nhàng hơn chút nhưng kiếm được ít điểm công, ngoài vài đứa nhỏ không đi học thì không người lớn nào bằng lòng đi làm.
Thời gian cắt cỏ cho lợn càng tự do hơn một ít, cô có thể vừa kiếm điểm công vừa tìm được thứ tốt ở trên núi.
Nhưng trái anh đào chín đỏ rũ xuống không bị chim sẻ ăn thì cũng bị bọn nhỏ hái hết, còn lại đều là những trái non. Nhưng mà lần nào Đường Cẩm cũng có thể mang về những quả anh đào chín mọng nước đỏ thắm.
Đường Cẩm còn phát hiện ra vài dây củ mài bên khe núi, cô trực tiếp dùng dị năng làm dây mài phát triển ra củ rồi giấu bên trong bao cỏ cho lợn, lúc xuống núi thì đặt ở vị trí nào đó, đi chuồng lợn đổ cỏ lại lấy là được.
Đường Cẩm còn định tìm kiếm cây thuốc, dược phẩm bán được giá cao hơn đồ ăn, đặc biệt là một vài cây thuốc dùng để bồi bổ thân thể. Không biết có phải là chiều cao so với mực nước biển của núi Tam Nhĩ quá thấp hay không, hay là do khí hậu không phù hợp mà cô không thấy thiên ma, nhân sâm hoặc các cây thuốc khác.
Đường Cẩm đi dọc theo khe núi, hôm nay cô cố ý đi một con đường khác. Xung quanh toàn là bụi cỏ rậm rạp, từng tia sáng nhỏ vụn xuyên qua từng cành lá và những bóng cây.
Cô chỉ tìm được một bụi tam thất và cam thảo, còn có mấy củ cúc vu. Củ cúc vu có trông tương tự củ gừng, vị ngọt thanh, rất thích hợp làm dưa muối để ăn kèm với cơm.
Con đường nhỏ phía trước chật hẹp, bên trên đầy tảng đá, lê gai mọc đầy hai bên, còn có một vách đá kéo dài xuống.
Đường Cẩm không dám đi tiếp, cô đổi hướng đi về. Khi cô sắp đi đến chân núi, cô nghe được âm thanh xào xạc trong bụi cây, như là có con gì đang nhai thức ăn. Qua khe hở, cô có thể thấy một phần cơ thể màu xám đen.
Đường Cẩm lập tức trở nên đề phòng, cô chắc chắn con vật kia không phải động vật nhỏ như gà rừng hay thỏ hoang, nó giống lợn rừng hơn.
Đừng nhìn dáng vẻ của lợn rừng không đủ uy mãnh, khả năng tấn công của nó rất mạnh, lực phá hoại lớn, bị lợn rừng húc một chút thôi cơ thể người cũng không chịu nổi.
Đường Cẩm không biết con lợn rừng kia ăn đến khi nào, lỡ như đồng loại nó đi theo tới thì cô không biết phải làm sao. Cô bước từng bước chậm rãi nhằm tránh nó, nhưng cô vừa mới động đậy thì lợn rừng lập tức thở hổn hển chui ra.
Một cục tròn trịa, thể tích trung bình, đôi mắt đen bóng, đôi tai giống phiến lá, miệng còn đang nhai. Thấy Đường Cẩm, nó liền dừng đôi chân béo múp lại.
Một người một lợn lẳng lặng nhìn nhau vài giây. Đường Cẩm định đợi con lợn rừng đi, cô nghĩ chỉ cần mình không khiêu khích thì có lẽ nó sẽ không chủ động tấn công người.
Nhưng con lợn rừng thiếu niên này đang vào thời điểm động dục, cảm xúc tương đối táo bạo. Cho nên nó không rời đi như suy nghĩ của Đường Cẩm mà là tỏ ra chán ghét đối với mùi lạ. Nó nhìn về phía Đường Cẩm bằng đôi mắt đậu đỏ hung ác, xem cô như là kẻ thù xâm phạm lãnh thổ.
Nó đạp đạp chân, bất chợt hùng hổ vọt tới chỗ Đường Cẩm.
Đường Cẩm cũng nhanh chóng phản ứng lại. Cô chạy nhanh, vừa chạy vừa phóng dị năng, một luồng sáng tràn ra khỏi tay, dây leo trên mặt đất lập tức phát triển điên cuồng, những thân cây rắn chắc quấn quanh bốn cái chân của con lợn, mà những dây leo này vẫn không ngừng nảy ra những mầm mới.
Lợn rừng bị một màn này làm cho ngây ngốc. Nó sẽ không tự hỏi dây leo trói mình đến từ đâu, nhưng bản năng mách bảo cho nó biết rằng mình đang gặp nguy hiểm. Cho nên lợn rừng liên tục giãy giụa, liên tục phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Chỉ trong chốc lát, Đường Cẩm nghe được một vài tiếng ục ịch khác, con này không phải lợn rừng lạc đàn, chắc chắn quanh đây còn có vài con, chỉ là không biết cụ thể là bao nhiêu.
Đường Cẩm không chần chừ ở đây quá lâu, thừa dịp lợn rừng chưa thể thoát khỏi trói buộc, cô vội vàng chạy.
Sau khi rời khỏi chân núi, Đường Cẩm mới nhớ ra thịt lợn rừng cũng là thịt.
Ở thế giới kia của cô, lợn rừng đã sắp bị tuyệt chủng, trở thành động vật được bảo vệ nghiêm ngặt. Vì duy trì sự đa dạng của giống loài, bọn chúng còn được đặt ở vườn bách thú ăn ngon uống tốt.
Hiện giờ, lợn rừng hung hăng ngang ngược, thích xuống núi phá hỏng lương thực nên không phải bảo vệ chúng. Nếu mọi người có thịt ăn, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui. Nhưng có đến mấy con, một mình cô không thể nào nâng nổi chúng, mà gọi mọi người đến khiêng phụ thì cô không biết phải giải thích mình đánh lợn rừng bằng cách nào, vậy thôi đành bỏ đi.
Lợn rừng xuất hiện ở quanh chân núi, là chuyện tương đối nguy hiểm. Cạnh chân núi có vài mảnh đất trồng khoai lang đỏ, mà hiện tại khoai lang đỏ còn chưa lớn lên. Số khoai lang đỏ này mọi người vất vả lắm mới trồng được, cô không thể để lợn rừng phá được.
Đường Cẩm dỡ đồ vật trên lưng xuống rồi chạy đi tìm đại đội trưởng nói chuyện này. Hẳn là nên đề phòng sớm, kẻo ngày nào đó đàn lợn này sẽ chạy xuống.
Danh sách chương