Giấc ngủ của Trương Hồng Dương khá nông nên nghe được tiếng đập cửa. Ông vừa ra ngoài liền nhìn thấy Vương Vi Dân mặt mũi bầm dập, ông nhíu chặt mày nói: “Sao lại thế này?”

Lục Vượng tức giận kể lại toàn bộ mọi chuyện. Sắc mặt của Vương Vi Dân trở nên tối sầm, chỉ có thể cắn răng chối: “Đội trưởng, tôi không có, đây chắc chắn là hiểu lầm.”

Sắc mặt của Trương Hồng Dương rất khó coi: “Nhân chứng vật chứng đều ở đây, cậu còn định chối sao?”

Mọi khi Vương Vi Dân gian dối thì cũng thôi đi, ông cũng không muốn quan tâm, nhưng hiện tại anh ta lại dám động vào máy kéo.

Máy kéo là đồ vật Trương Hồng Dương xem trọng nhất, vất vả lắm mới có được một chiếc, mấy đội sản xuất khác đều đang hâm mộ bọn họ khiến cho địa vị của đội Hồng Táo trở nên cực kỳ quan trọng. Nếu máy kéo xảy ra chuyện gì, ông chắc chắn sẽ bóp chết Vương Vi Dân.

Trương Hồng Dương thật sự không yên tâm, tạm gác lại chuyện xử lý Vương Vi Dân, ông chạy tới kiểm tra máy kéo. Xác nhận máy không bị đập hỏng, lúc này ông mới nhẹ nhàng thở ra. Trương Hồng Dương lạnh lùng nhìn Vương Vi Dân, kiềm chế lửa giận, ông siết chặt nắm tay, ngăn chặn không được xúc động đánh người.

Nhưng giờ tối rồi, không thể huy động nhân lực, chỉ phải nhốt Vương Vi Dân vào trong kho hàng để sáng mai rồi tính.

Thấy ngoài cửa sổ có ánh đèn pin, Đường Cẩm mặc thêm quần áo vội vàng mở cửa, gió lạnh liền vọt vào cửa. Cô khẽ hỏi: “Bắt được không anh?”

Lục Trầm gật đầu kể lại một lần cho cô.

Quả nhiên là đối thủ cạnh tranh. Đường Cẩm không cảm thấy bất ngờ. Phàm là chuyện liên quan đến ích lợi, người ta dễ dàng làm chút chuyện không tỉnh táo.

Lần này sai lầm của Vương Vi Dân quá nghiêm trọng, nói không chừng phải bị đưa đi cải tạo.



Xét thấy hành vi của Vương Vi Dân quá mức ác liệt, trời vừa sáng Trương Hồng Dương liền tập hợp toàn đội mở họp.

Nghe đến tin tức này, tất cả đều ngây người, sự chán ghét Vương Vi Dân lập tức lên đến đỉnh điểm.

Phải xấu xa đến cỡ nào mới làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy! Cho rằng bản thân đến từ thành phố liền có thể tùy tiện phá hỏng đồ vật của đội sản xuất. Thứ gì đâu không, cẩn thận sau này đỉnh đầu bị loét chân chảy mủ.

Nếu như máy kéo không còn, ai sẽ cày mấy chục mẫu đất còn lại đây? Vương Vi Dân đây là đang làm hại mọi người.

Nhóm thanh niên trí thức cũng nghiêm mặt, không biết giấu mặt mũi vào đâu. Cảm nhận được những ánh mắt khác thường đang nhìn mình, bọn họ âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Vương Vi Dân.

‘Thằng ngu này dù có bất mãn cũng đừng có đi động vào máy kéo chứ! Nó muốn kết thù với người của toàn đội sao? Nửa đêm không đi ngủ, lại một hai phải phát điên lén chạy ra, còn bị phát hiện nữa.’

Vương Vi Dân bị xử lý như thế nào là do anh ta xứng đáng, nhưng thanh niên trí thức cũng bị liên lụy.

Ở trong mắt người ngoài, thanh niên trí thức bọn họ đều là một. Người dân căm ghét Vương Vi Dân, thì cũng sẽ giận lây qua thanh niên trí thức.

Trương Hồng Dương đứng ở phía trên nghiêm khắc phê bình hành động của Vương Vi Dân. Vì tránh cho sau này có người tái phạm, ông không thể xử lý qua loa chuyện này. Đội sản xuất quyết định đưa Vương Vi Dân đến nông trường cải tạo, để Vương Vi Dân nhớ đời.

Người trong đội cảm thấy hả giận, còn nhóm thanh niên trí thức thì không thoải mái. Bọn họ và Vương Vi Dân đều cùng xuống nông thôn, ở chung mấy năm nay, đã trở thành một thể. Bọn họ cảm thấy sự trừng phạt này có chút nghiêm trọng, không cho Vương Vi Dân cơ hội viết kiểm điểm. Cải tạo lao động vất vả như vậy, anh ta có chịu được sao? Huống chi nếu chuyện bên trong thanh niên trí thức có một tên tội phạm cải tạo bị truyền ra, thanh danh của bọn họ sẽ mất hết.

Tuy bất bình, nhưng thanh niên trí thức không dám lên tiếng, bọn họ còn phải sinh sống ở đây, không thể đắc tội đại đội trưởng.



Vương Vi Dân sắp ngất xỉu. Cải tạo lao động mới là nơi chịu khổ chân chính. Dù sao ở chỗ này không chịu đói, còn đến nông trường làm việc, e rằng anh ta phải bị sút đi mấy ký.

Vương Vi Dân không nhịn được mà rùng mình, anh ta không muốn chịu khổ.

Nhưng việc này không phải do Vương Vi Dân quyết định, hôm sau anh ta đã bị đưa đến nông trường Mộc Lan cải tạo.

Đây là nơi khá cằn cỗi, phụ trách trồng bông. Trên phiến đất màu nâu nhìn không thấy điểm cuối, mỗi này đều có công việc làm không hết. Mọi người ở trong lều tranh kém cỏi nhất, nếu như dám lười biếng, còn phải bị đánh, đến cả thở dốc cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.

Vì thế Vương Vi Dân mới biết, công việc của đội sản xuất chẳng là cái thá gì so với việc cảu nơi này cả. Chỉ trong một thời gian ngắn, anh ta liền gầy như que củi.

Vương Vi Dân ngắt bánh ngô rau dại, ngực không bình tĩnh phập phồng, trong mắt tràn đầy sự oán độc.

Anh ta vẫn cảm thấy mình không làm gì sai, đều là do đội sản xuất bất công mới có thể ép anh ta không thể không động vào máy kéo.

‘Còn có Lục Trầm, đều là do Lục Trầm! Nếu như không phải thằng khốn này tố cáo mình, mình cũng sẽ không bị đưa đến đây.’

‘Lục Trầm suýt hủy hoại nửa cái mạng của mình, mình sống không yên thì Lục Trầm cũng đừng nghĩ yên ổn.’

Vương Vi Dân không cam lòng. Anh ta hy sinh thời gian nghỉ ngơi buổi tối, đi bộ hơn hai giờ về lại đội sản xuất Hồng Táo. Nương bóng đêm che giấu, anh ta bò lên trên sườn núi, đi đường vòng qua sau nhà họ Lục, ghé vào mương nhìn chằm chằm căn phòng nhỏ kia.

Vương Vi Dân cầm hộp diêm nhìn vào đống củi sau nhà Lục Trầm và Đường Cẩm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện