Hôm sau, Lục Trầm muốn nhân lúc còn sớm chạy đến đội sản xuất Hồ Sơn. Nhưng khi anh đến khởi động máy kéo thì lại phát hiện máy xảy ra vấn đề. Anh nhíu mày kiểm tra máy một lượt, phát hiện đai ốc bị bong ra, bộ phận ly hợp bị hỏng rồi.
Rõ ràng hôm qua vẫn hoàn hảo không có việc gì, sao mới qua một đêm mà đã gặp trục trặc rồi? Chắc chắn là có người phá, nhưng Lục Trầm hoàn toàn không nắm chắc là do ai làm.
Có thể có được một chiếc máy kéo không hề dễ dàng chút nào, lúc trước đội sản xuất phải bỏ ra một số tài sản công lớn mới có thể xin mượn được một chiếc máy kéo. Dựa theo lẽ thường, chắc chắn không ai nỡ chạm vào nó, cũng không có ai dám chạm vào.
Nhưng không loại trừ có người ghi hận trong lòng, dù sao không phải ai cũng chấp nhận chuyện Lục Trầm trở thành tay lái máy kéo.
Một khi máy kéo bị hỏng, người trong đội sẽ trách anh bất cẩn, đội sản xuất khác cũng sẽ bất mãn với Lục Trầm vì máy kéo gặp trục trặc, bỏ lỡ thời gian cày ruộng.
Lục Trầm cố gắng nghĩ xem ai hận mình, nhưng lúc này không có chứng cứ, suy đoán cũng vô dụng, quan trọng nhất là phải xử lý vấn đề máy kéo trước đã.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ luống cuống chân tay, sốt ruột hoảng hốt tìm đại đội trưởng nghĩ cách, nhưng Lục Trầm thì vẫn giữ bình tĩnh. Nguyên nhân Lục Trầm học lái máy kéo không những vì tranh vị trí này mà còn là vì hứng thú với cấu tạo của máy, cho nên máy kéo gặp lỗi nhỏ thì anh vẫn có thể sửa được.
Thừa dịp thời gian còn kịp, Lục Trầm chạy đến trạm máy móc nông nghiệp mua bộ ly hợp mới và các linh kiện tương quan, hoàn hảo thay thế, máy kéo liền khôi phục tốc độ bình thường.
Vương Vi Dân ủ mưu hèn kế bẩn đang nhìn khắp nơi để tìm kiếm bóng dáng Lục Trầm.
‘Sao không thấy máy kéo đâu? Nó bị đưa đi nơi nào rồi? Không ai nhận ra có chỗ không đúng sao?’
‘Sao sắc mặt của đại đội trưởng vẫn bình thường vậy? Biết được máy kéo bị hỏng, ông ta nên bực tức mới phải. Vì sửa máy kéo, Lục Trầm không thể nào không báo cho đại đội trưởng được.’
Tuy có một đống câu hỏi trong đầu, nhưng vì để không bị nghi ngờ, Vương Vi Dân không tiến lên thăm dò.
Cũng bởi vì chuyện này mà Vương Vi Dân không thể chăm chú làm việc. Mãi cho đến giờ ngọ, anh ta bỗng nghe được tiếng xình xịch nặng nề. Vương Vi Dân tò mò ngẩng đầu lên, sau khi biết là gì thì ngạc nhiên trừng mắt.
Chỉ thấy Lục Trầm vẫn có thể lái máy kéo như thường, máy không gặp sự cố gì cả.
‘Sao có thể như vậy được? Không phải hôm qua mình đã phá rồi sao?’
Vương Vi Dân khó có thể áp xuống nỗi khiếp sợ trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy thất vọng vì kế hoạch thất bài. Uổng công anh ta chạy một chuyến. Nhưng anh ta nghĩ đến nát óc cũng không rõ vì sao máy kéo lại không bị hỏng.
Thật là khó hiểu. Đầu óc Vương Vi Dân rối như tơ vò, ký ức tối hôm qua hơi mơ hồ.
‘Không lẽ mình chưa phá hỏng linh kiện quan trọng của máy kéo, hoặc là phá sai chỗ rồi nên mới để Lục Trầm may mắn thoát được một kiếp.’
Vương Vi Dân tức hộc máu, anh ta vỗ mạnh đầu mình, tự trách sao bản thân lại bất cẩn đến vậy.
Vương Vi Dân không hề nghĩ tới chuyện Lục Trầm đã sửa nó. Anh ta thăm dò hết mười mấy người học lái máy kéo rồi, bọn họ cũng chỉ biết chuyển động tay lái chứ về kết cấu của máy kéo thì hoàn toàn mù tịt. Vậy nên anh ta nghĩ Lục Trầm cũng là đồ nhà quê không có tí kiến thức nào.
“Anh, đại đội trưởng Hồ Sơn còn mời anh ăn bánh bao sao? Vậy thì thật tốt quá!” Lục Vượng được chia cho nửa cái bánh bao, vui vẻ mở miệng hỏi. Anh ấy là con trai hàng xóm nhà Lục Trầm, cũng xem như là có chút quan hệ họ hàng.
Quan hệ với Lục Trầm cũng không tệ, một khi có cơ hội, anh ấy liền tiến đến sờ máy kéo.
Lục Trầm giải thích: “Bởi vì anh cày nhanh nên đại đội trưởng bọn họ mới vui vẻ tặng hai cái bánh bao.”
“Loại chuyện tốt như thế này không thường có.”
Lục Vượng chép chép miệng, vị bánh bao còn đọng lại nơi đầu lưỡi: “Không hổ là bánh bao được làm từ bột mì, rất ngon.”
Mà Vương Vi Dân đi đến nghe hết thảy thì đang nghiến răng nghiến lợi, anh ta cũng thích bánh bao trắng. Lục Trầm lái máy kéo, chắc chắn ăn được không ít thịt, mà Vương Vi Dân cảm thấy những thứ này vốn nên là của anh ta.
Rõ ràng hôm qua vẫn hoàn hảo không có việc gì, sao mới qua một đêm mà đã gặp trục trặc rồi? Chắc chắn là có người phá, nhưng Lục Trầm hoàn toàn không nắm chắc là do ai làm.
Có thể có được một chiếc máy kéo không hề dễ dàng chút nào, lúc trước đội sản xuất phải bỏ ra một số tài sản công lớn mới có thể xin mượn được một chiếc máy kéo. Dựa theo lẽ thường, chắc chắn không ai nỡ chạm vào nó, cũng không có ai dám chạm vào.
Nhưng không loại trừ có người ghi hận trong lòng, dù sao không phải ai cũng chấp nhận chuyện Lục Trầm trở thành tay lái máy kéo.
Một khi máy kéo bị hỏng, người trong đội sẽ trách anh bất cẩn, đội sản xuất khác cũng sẽ bất mãn với Lục Trầm vì máy kéo gặp trục trặc, bỏ lỡ thời gian cày ruộng.
Lục Trầm cố gắng nghĩ xem ai hận mình, nhưng lúc này không có chứng cứ, suy đoán cũng vô dụng, quan trọng nhất là phải xử lý vấn đề máy kéo trước đã.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ luống cuống chân tay, sốt ruột hoảng hốt tìm đại đội trưởng nghĩ cách, nhưng Lục Trầm thì vẫn giữ bình tĩnh. Nguyên nhân Lục Trầm học lái máy kéo không những vì tranh vị trí này mà còn là vì hứng thú với cấu tạo của máy, cho nên máy kéo gặp lỗi nhỏ thì anh vẫn có thể sửa được.
Thừa dịp thời gian còn kịp, Lục Trầm chạy đến trạm máy móc nông nghiệp mua bộ ly hợp mới và các linh kiện tương quan, hoàn hảo thay thế, máy kéo liền khôi phục tốc độ bình thường.
Vương Vi Dân ủ mưu hèn kế bẩn đang nhìn khắp nơi để tìm kiếm bóng dáng Lục Trầm.
‘Sao không thấy máy kéo đâu? Nó bị đưa đi nơi nào rồi? Không ai nhận ra có chỗ không đúng sao?’
‘Sao sắc mặt của đại đội trưởng vẫn bình thường vậy? Biết được máy kéo bị hỏng, ông ta nên bực tức mới phải. Vì sửa máy kéo, Lục Trầm không thể nào không báo cho đại đội trưởng được.’
Tuy có một đống câu hỏi trong đầu, nhưng vì để không bị nghi ngờ, Vương Vi Dân không tiến lên thăm dò.
Cũng bởi vì chuyện này mà Vương Vi Dân không thể chăm chú làm việc. Mãi cho đến giờ ngọ, anh ta bỗng nghe được tiếng xình xịch nặng nề. Vương Vi Dân tò mò ngẩng đầu lên, sau khi biết là gì thì ngạc nhiên trừng mắt.
Chỉ thấy Lục Trầm vẫn có thể lái máy kéo như thường, máy không gặp sự cố gì cả.
‘Sao có thể như vậy được? Không phải hôm qua mình đã phá rồi sao?’
Vương Vi Dân khó có thể áp xuống nỗi khiếp sợ trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy thất vọng vì kế hoạch thất bài. Uổng công anh ta chạy một chuyến. Nhưng anh ta nghĩ đến nát óc cũng không rõ vì sao máy kéo lại không bị hỏng.
Thật là khó hiểu. Đầu óc Vương Vi Dân rối như tơ vò, ký ức tối hôm qua hơi mơ hồ.
‘Không lẽ mình chưa phá hỏng linh kiện quan trọng của máy kéo, hoặc là phá sai chỗ rồi nên mới để Lục Trầm may mắn thoát được một kiếp.’
Vương Vi Dân tức hộc máu, anh ta vỗ mạnh đầu mình, tự trách sao bản thân lại bất cẩn đến vậy.
Vương Vi Dân không hề nghĩ tới chuyện Lục Trầm đã sửa nó. Anh ta thăm dò hết mười mấy người học lái máy kéo rồi, bọn họ cũng chỉ biết chuyển động tay lái chứ về kết cấu của máy kéo thì hoàn toàn mù tịt. Vậy nên anh ta nghĩ Lục Trầm cũng là đồ nhà quê không có tí kiến thức nào.
“Anh, đại đội trưởng Hồ Sơn còn mời anh ăn bánh bao sao? Vậy thì thật tốt quá!” Lục Vượng được chia cho nửa cái bánh bao, vui vẻ mở miệng hỏi. Anh ấy là con trai hàng xóm nhà Lục Trầm, cũng xem như là có chút quan hệ họ hàng.
Quan hệ với Lục Trầm cũng không tệ, một khi có cơ hội, anh ấy liền tiến đến sờ máy kéo.
Lục Trầm giải thích: “Bởi vì anh cày nhanh nên đại đội trưởng bọn họ mới vui vẻ tặng hai cái bánh bao.”
“Loại chuyện tốt như thế này không thường có.”
Lục Vượng chép chép miệng, vị bánh bao còn đọng lại nơi đầu lưỡi: “Không hổ là bánh bao được làm từ bột mì, rất ngon.”
Mà Vương Vi Dân đi đến nghe hết thảy thì đang nghiến răng nghiến lợi, anh ta cũng thích bánh bao trắng. Lục Trầm lái máy kéo, chắc chắn ăn được không ít thịt, mà Vương Vi Dân cảm thấy những thứ này vốn nên là của anh ta.
Danh sách chương