Kỳ nghỉ trôi qua thật nhanh, dường như mọi người còn chưa nghỉ đủ thì đã bắt đầu làm việc. Sau cơn mưa, đất còn giữ độ ẩm, mọi người phải tranh thủ lúc này gieo khoai lang đỏ.

Khoai lang đỏ rất quan trong đối với toàn bộ người trong đội sản xuất, vừa có sản lượng cực cao còn có thể chắc bụng. Một mình lúa và hạt ngô hoàn toàn không đủ lương thực cho mọi người, cho nên trên bàn cơm của mỗi nhà đều có sự tồn tại của khoai lang đỏ. Đói bụng thì chỉ cần nấu một nồi khoai lang đỏ thật to, nếu không có nó, cuộc sống của mọi người sẽ càng thêm khổ.

Củ khoai giống được trồng từ trước giờ đã mọc ra những dây xanh biếc, phải dùng kéo cắt thành từng đoạn rồi cắm vào đất, từ đó sẽ có càng nhiều khoai lang đỏ hơn.

Chuyện này không mệt, mấy đứa nhỏ trong đội sản xuất đều có thể làm.

Đường Cẩm định xin nghỉ một buổi để mang mộc nhĩ lên thị trấn bán, mọi người đều đang trồng khoai lang đỏ ngoài ruộng, hẳn là sẽ không có ai phát hiện ra cô.

Lục Trầm đánh tan sự phấn khích vì nếm được ngon ngọt của Đường Cẩm, anh không đồng ý để cô thường xuyên vào chợ đen. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, thường xuyên vào chợ đen dễ bị người khác theo dõi. Lâm sản không phải sản phẩm tự nuôi trồng, nếu mang đến chợ đen giao dịch bị dân binh bắt được thì sẽ bị quy vào tội đầu cơ trục lợi. Nhẹ thì bị tịch thu hiện vật, nặng thì bị đưa đến nông trường cải tạo.

Lục Trầm đề nghị: “Hay là em phơi khô, khi nào làm xong anh mang lên chợ đen bán.”

Đường Cẩm cảm thấy Lục Trầm nói có lý, cũng do cô không sinh ra ở thời đại này, thấy quản lý ở thị trấn Tây Sơn không nghiêm nên hơi lơ là cảnh giác. Tuy nấm khô không kiếm được nhiều tiền bằng nấm tươi, nhưng chỉ cần gom lại nhiều lần rồi mang đi bán thì cũng kiếm được kha khá. Dù sao thì không gì quan trọng bằng sự an toàn.

Sự hào hứng lúc ban đầu lập tức biến mất.

Mà ở bên trong viện được tạo thành bằng các cục đá xếp lên nhau, tiếng rắc vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Triệu Vũ Đồng ngồi ở dưới mái hiên, tay cầm dao phay lột vỏ măng, măng lấp đầy hai cái sọt. Vì không quen với việc này nên động tác của cô ta không được linh haotj, tay dính lông tơ của vỏ măng, thường thường gãi làm mu bàn tay đỏ bừng.

Triệu Vũ Đồng có cảm giác eo lưng chua xót đến chết lặng. Cô ta cắn chặt răng đứng dậy để cơn đau thuyên giảm.

Trần Nguyệt Thanh rót một ly nước sôi để nguội đưa đến trước mặt Triệu Vũ Đồng: “Vũ Đồng, uống miếng nước trước đã. Hay là cậu có muốn nghỉ một lát không?”

Nghe được lời quan tâm của Trần Nguyệt Thanh, Triệu Vũ Đồng lập tức cười tươi, cô ta nói: “Không cần, tớ không cảm thấy mệt, khi nào bóc xong tớ lại nghỉ ngơi.”



“Nguyệt Thanh, nhiều măng vậy cậu ăn hết được không?”

Trần Nguyệt Thanh đỡ bụng: “Tớ rất thích ăn những thứ này, hơn nữa họ hàng nhà tớ nhiều mà chỗ bọn họ không có rừng trúc, tớ muốn chia cho họ chút măng.”

“Thật là làm khó cậu phải lại đây giúp tớ!”

Tất nhiên những lời này đều là giả, Trần Nguyệt Thanh muốn mang số măng này đi bán. Vì để cuộc sống sau này tốt hơn, còn phải cung cấp cho Lâm Tử Tu học đại học, cho nên sau khi sống lại cô ta liền tìm cách kiếm tiền.

Trần Nguyệt Thanh cảm thấy những ngày tháng này rất khó sống. Trải qua cuộc sống phồn hoa, bây giờ lại phải làm lại từ đầu, cuộc sống nghèo khổ không có thịt ăn làm cô ta không chịu được. Rõ ràng đang mang thai thế nhưng một cốc sữa bột cũng không có! Là một người có dã tâm, cô ta không thể ngồi im đợi đến khi đất nước mở cửa với bên ngoài được.

Kiếp trước Trần Nguyệt Thanh làm bảo mẫu hơn nửa đời nên nấu ăn không khó đối với cô ta. Cô ta có cách làm rau ngâm chua, măng ướp xong xuôi liền bán cho nhà máy ngoài kia. Trấn Tây Sơn có hai cái xưởng, một xưởng làm hàng mây tre và một xưởng quần áo, đây là nguồn khách hàng của Trần Nguyệt Thanh.

Măng chua làm xong có hương vị bình thường, nhưng Trần Nguyệt Thanh không tiếc gia vị. Người ở thời đại này chưa từng ăn của ngon vật lạ, Trần Nguyệt Thanh không lo ế hàng.

Tất nhiên là một người đang mang thai như Trần Nguyên Thanh không làm được mấy việc đào măng, bóc vỏ rửa sạch nặng nhọc như vậy.

Nhưng mà đã có người đến giúp cô ta.

Trần Nguyệt Thanh nhìn dáng vẻ thở hổn hển bóc vỏ măng của Triệu Vũ Đồng, khóe miệng của cô ta hơi nhếch lên rồi lại rũ mắt xuống để che giấu cảm xúc bên trong đó.

Từng là vợ của Lâm Tử Tu thì sao chứ? Bây giờ người ở bên cạnh Lâm Tử Tu là Trần Nguyệt Thanh. Với tính cách này của Triệu Vũ Đồng, hơn phẩn nửa là do may mắn mới có thể kết hôn với Lâm Tử Tu. Cô ta, nói dễ nghe thì là ngây thơ, còn nói thẳng thì là ngu ngốc, không thể giúp ích gì cho Lâm Tử Tu. Mà Trần Nguyệt Thanh lại khác, cô ta có thể giúp Lâm Tử Tu đi được xa hơn, kinh nghiệm ở đời trước của cô ta có thể làm con đường đến thành công của anh ta trở nên ngắn hơn.

Trần Nguyệt Thanh không cảm thấy cô ta làm vậy có gì sai. Không phải bản tính của con người là suy nghĩ cho bản thân hay sao? Cơ hội đến thì phải biết nắm bắt.

Khoảnh khắc Trần Nguyệt Thanh phát hiện Lâm Tử Tu còn ở đội thanh niên trí thức, cô ta vô cùng mừng rỡ. Lúc đó trong đầu cô ta hiện lên dáng vẻ tự tin trả lời phỏng vấn trên TV của Lâm Tử Tu. Một người đàn ông thành công trong sự nghiệp, lại còn chung thủy với vợ giống như trăng tròn trong nước, rất khó với tới. Đây đã từng là điều rất xa vời với cô ta, cho nên giờ nó ở trước mặt, Trần Nguyệt Thanh có bị ngu mới buông tha.

Trần Nguyệt Thanh muốn thay đổi vận mệnh, cô ta không bao giờ muốn tồn tại trong mơ hồ, mỗi ngày vây quanh dầu muối dấm tương, buồn rầu vì chút chuyện không đâu. Lần này cô ta đưa ra lựa chọn chính xác, người đồng hành với Lâm Tử Tu là Trần Nguyệt Thanh, cô ta mới là người chung chăn gối với anh ta cả đời, bọn họ còn có một đứa con.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện