Ly nước chanh của Kỳ Trạch dù đã cho đường nhưng cũng không dễ uống hơn là bao, chị gái ép nước chanh không gọt vỏ trước khi ép nên vị nước vừa đắng vừa chát. Đường ngọt đúng là trung hòa bớt một ít, nhưng hoàn toàn không áp đi nổi hương vị kinh khủng vốn có.

Vì được chia phần ít nên Kỳ Trạch vẫn chịu đựng được, thuận tiện khiếp sợ lẫn bội phục Hạ Viễn Quân và Bạch Linh Tiên có thể uống một hơi mấy ly mặt không đổi sắc.

Vu Thu ở bên kia uống đến sắp thăng thiên không hẹn mà có cùng suy nghĩ với Kỳ Trạch.

Ai cũng là người sói!

Nhờ vụ thảm án nước chanh trước bữa trưa, đến chiều hai nhóm Kỳ Trạch và Vu Thu không dám lơ là đặt hết tâm tình vào chuyện yêu đương hẹn hò nữa. Có quỷ mới biết tên điên Phó Dung còn tìm thấy bao nhiêu câu đố nữa? Trưa nay bọn họ bị ê răng đến độ không thưởng thức nổi bữa ăn ngon lành rồi, đến tối quyết không thể chịu tội thêm lần nữa.

Chuyện đáng tiếc là tổ chương trình không ngờ tiết mục giải đố của mình sẽ được yêu thích đến mức này. Tổng số câu đố chỉ khoảng hai mươi câu, thời điểm sắp xếp đạo diễn còn cảm thấy thế là quá nhiều. Sao có thể tưởng tượng nhóm trai xinh gái đẹp rảnh rỗi này không quay ra yêu nhau đi, một hai phải cắm đầu vào giải đố mới chịu? Ế là dzừa lắm!

Câu này nhắm vào ai, không cần nói cũng biết.

Buổi chiều mọi người đều tham gia trò chơi nên chênh lệch thắng thua giữa các đội không còn quá xa nữa. Số điểm của Hạ Viễn Quân và Phó Dung ngang nhau, nhóm Vu Thu cũng chỉ thua một câu.

Thua một câu, tổ chương trình chỉ cho bọn họ một ly nước chanh, và hai chiếc ống hút.

Tất cả mọi người vây xem đều gật gù nhận định trò này không còn giống hình phạt nữa. Phó Dung chứng kiến thậm chí còn thấy may mắn vì nhóm Hạ Viễn Quân đồng điểm với team mình.

Không thì sao?

Thôi bỏ đi.

Bữa tối thịnh soạn tinh tế cứ như vậy kết thúc trận chiến chua chát suốt một ngày dài.

Trong buổi vũ hội tổ chức ở tòa lâu đài hoa lệ sau bữa tối, các cô gái thay trang phục bình thường ra, khoác lên người những bộ váy lễ phục sang trọng, trưởng thành, gợi cảm hoặc ngọt ngào, phô diễn vẻ đẹp hoàn toàn khác với ngày thường.

Các chàng trai cũng không còn vẻ giản dị quen thuộc, thậm chí bọn họ còn được chuyên viên trang điểm của chương trình hỗ trợ tạo hình lại kiểu tóc. Cả bọn dù ngắm ở góc độ nào cũng đẹp trai hơn bình thường gấp mấy lần, tùy tiện thả một người ra đã đủ quyến rũ một lượng lớn các thiếu nữ khán giả xem chương trình.

Điệu nhảy đầu tiên do Phó Dung và Hồ Lý mở màn, đương nhiên vì Hạ Viễn Quân sẽ không nhảy với khách mời nữ.

Phải nói rằng sự kết hợp giữa Hồ Lý quyến rũ ma mị và Phó Dung lạnh lùng cao ngạo không hiểu sao lại đẹp đôi đến bất ngờ. Dĩ nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, trên cơ bản hai người này không phóng ra được tia lửa nào, ai cũng không phải gu của đối phương.

Những người đứng ngoài chiêm ngưỡng không lên tiếng ồn ào trêu chọc, chỉ đơn thuần khen ngợi kỹ thuật nhảy của cả hai đẹp thế nào ngầu ra sao. Nhưng dù xinh đẹp hay điển trai đến mức nào cũng không thể thay đổi sự thật đáng thương rằng đó chỉ là hai con chó độc thân.

Chờ hai người nhảy xong, một bản nhạc du dương lãng mạn vang lên, Vu Thu bắt đầu mời Bạch Linh Tiên cùng nhảy. La Tiểu Lê cũng tìm Phó Dung, muốn mời nam thần nhảy với mình một điệu.

Kỳ Trạch và Hạ Viễn Quân vốn đang ngồi bên khu ghế sô pha không có mặt trong đại sảnh nữa, bọn họ vừa bắt đầu điệu nhảy thứ hai theo tiếng nhạc bên ngoài ban công.

Nơi này không quá hẹp nhưng không rộng rãi là bao, chỉ vừa vặn chứa đủ hai người. Tấm rèm che khuất ánh mắt tò mò của người trong phòng, chỉ còn ánh đèn mờ ảo hắt ra ngoài. Dưới khung cảnh tranh tối tranh sáng này, Kỳ Trạch ôm Hạ Viễn Quân, dựa vào người hắn cùng nhau đong đưa thân hình.

Mấy người hầu đi ngang vô tình phát hiện ra cảnh tượng cậu chủ nhà mình đang ôm một thiếu niên rất thân mật. Ánh trăng quá dịu dàng, hai người ở bên nhau đẹp đến mức khiến người ta phải hâm mộ.

Không ai lên tiếng quấy rầy mà lẳng lặng rời đi.

……

“Hoa của tôi nở rồi!” Vu Thu ôm chậu hoa của mình như thể đang ôm cô con gái mới chào đời. Chậu cúc họa mi của cậu ta đã nở được kha khá, một số cành đang trổ nụ, có lẽ chỉ vài ngày nữa thôi là nở bung hoàn toàn.

Sang tuần thứ tư, mấy chậu hoa do tổ chương trình lựa chọn đã lục tục nở hoa. Cảm giác thành tựu được tự mình chăm sóc một chậu hoa mà không làm nó chết héo, lại còn chờ được đến ngày nó nở khiến tâm tình ai nấy đều vui đến khó tả.

“Nhanh quá đi.” Có người cảm khái.

Đúng vậy, thời gian trôi thật nhanh.

Bắt đầu sống chung cùng những con người xa lạ trong môi trường xa lạ, mặc dù mỗi người thoạt nhìn đều tinh anh lõi đời nhưng thật ra vẫn ôm trong lòng cảm giác thấp thỏm hồi hộp, thậm chí không ít người còn mất ngủ vào đêm đầu tiên.

Tuần đầu tiên làm quen, bọn họ đại để hiểu được tính tình của mỗi người và cách giao tiếp hòa hợp.

Tuần thứ hai gia tăng hiểu biết, bọn họ bắt đầu quen thuộc lẫn nhau, thời gian ở chung mỗi ngày dường như cũng dần dần ngắn lại.

Sang tuần thứ ba quan hệ gần như đã thân thiết rồi, bọn họ đã quen với sự tồn tại và khuôn mặt nhau, cũng như giọng điệu nói chuyện theo từng tâm trạng của mỗi người.

Nhưng trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn, gameshow hẹn hò này chỉ kéo dài vỏn vẹn một tháng mà thôi. Hiện giờ đã là tuần thứ tư, kết thúc tuần bọn họ sẽ rời khỏi biệt thự, đường ai nấy đi. Thành phố C quá rộng lớn, thế giới quá rộng lớn, không biết lần gặp gỡ tiếp theo sẽ là khi nào.

Ý thức được điều này, bầu không khí ở tuần thứ tư lại nhuốm lên một chút buồn bã. 

Nhưng dù sao cả bọn đều là người trưởng thành, mỗi ngày có rất nhiều chuyện phải làm, cuộc sống thì vẫn sẽ tiếp diễn. Hơn nữa thời đại này thông tin liên lạc đã thuận tiện rất nhiều rồi, nếu thật sự muốn gặp nhau chắc chắn vẫn có cơ hội.

Bữa tối ngày thứ sáu cả bọn không phân công người phụ trách nữa, mà bảy người cùng bắt tay vào làm. Kỳ Trạch và La Tiểu Lê phụ trách nấu nướng, những người khác giúp đỡ việc này việc kia, kết quả bữa tối hôm đó vô cùng thịnh soạn náo nhiệt.

Bữa cơm hôm nay xem như tiệc chia tay, ngày mai là ngày hẹn hò cuối cùng, có lẽ không thể gom đủ người lại cùng nhau ăn cơm tối nữa.

Đạo diễn và tổ quay phim đứng bên ngoài chứng kiến cảnh tượng này, có vài người còn khẽ thở dài mấy tiếng.

“Râu Xồm” lập tức liếc xéo một cái, bộ râu xồm của ông ta vẫn rất có lực uy hiếp, đám nhân viên nhìn thấy tức khắc ngậm chặt miệng không hó hé gì nữa.

Thực ra đạo diễn không bực bội gì, ngược lại còn cảm thấy bầu không khí hôm nay rất tốt. Gặp gỡ và chia ly vốn cũng là một phần của gameshow, hơn nữa đám loi choi kia đâu phải không nắm rõ lịch trình. Ngoại trừ buổi hẹn hò ngày mai, bọn họ vẫn còn hai ngày quay chụp nữa, ở đó cảm thán cái gì?

Lần hẹn hò cuối tuần thứ tư vì vấn đề nhân lực nên không thể dùng lại kế hoạch ban đầu. Với lại đến hôm nay tất cả mọi người đều đã nhận rõ ai đến được với ai, người nào vẫn tiếp tục ế bền vững. Nếu tổ chương trình còn ra tay làm khó dễ thì phỏng chừng không ai được vui vẻ.

Vậy là đạo diễn cũng thả tự do cho ai muốn hẹn hò thì hẹn, nếu xảy ra trường hợp nhiều người cùng muốn hẹn một người, bên được mời không có quyền từ chối là xong.

Sang thứ bảy, địa điểm hẹn hò của Kỳ Trạch và Hạ Viễn Quân là vườn bách thú, không phải sở thú cũ hắn từng tùy tiện dẫn Ôn Uyển đi, mà là một khu sở thú chuyên nuôi nhốt các loại cáo.

Mấy hôm nay nhóc con trong bụng Kỳ Trạch gây động tĩnh rất lớn, hai ông bố tương lai không biết phải làm thế nào để dỗ yên đành đi khảo sát thực tế một phen.

Chủng loại cáo trong vườn thú này cực kỳ nhiều, có khu vực được chia theo chủng loại, lại có khu vực nuôi thả hỗn hợp. Số cáo trong khu nuôi thả tự do đều là cáo mới lớn nên rất hoạt bát hiếu động, vì hiện tại chưa đến giai đoạn động dục nên tạm thời cũng không có cảnh tượng cấu xé lẫn nhau giành bạn đời. Chờ đến tuổi trưởng thành, chúng sẽ bị tách ra khỏi nơi này sau.

Kỳ Trạch vừa đến gần, lũ cáo vốn đang chơi đùa vui vẻ đột nhiên đồng loạt nhìn về phía cậu, sau đó cách rào chắn kêu rất to. 

Hàng đống lông xù xếp thành đàn khiến tim Kỳ Trạch như muốn tan chảy, nhưng cậu không được phép vào trong cũng không thể tùy tiện cho ăn, chỉ có thế đứng nhìn chúng nó. Có lẽ nhận ra Kỳ Trạch không thể vào, vài con dạn dĩ bắt đầu gãi tai, lăn lộn ôm đuôi lấy lòng cậu.

Kỳ Trạch lập tức tưởng tượng ra ngay bộ dạng đáng yêu của nhóc con nhà mình trong tương lai.

Hạ Viễn Quân lại không quá vui lòng, cáo bình thường chỉ đơn giản là cáo, không con nào sánh được với hồ ly nhỏ xinh đẹp nhà hắn. Nhưng để khiến cậu bớt mất ngủ vì lo lắng cho con, hắn đành phải miễn cưỡng dẫn cậu đến nơi này xem.

Nhân viên chăm sóc cũng cảm thấy tình huống này rất đáng kinh ngạc, nhìn bọn cáo nhỏ đứa nào cũng trông ngóng Kỳ Trạch, lại được tổ chương trình xin phép bèn dẫn cậu đi vào khu nuôi cáo con trải nghiệm một chuyến.

Thấy Kỳ Trạch có hứng thú, nhân viên còn nhiệt tình dạy cậu cách cho cáo con bú sữa.

Nhân viên chăm sóc cho cậu cơ hội học tập này quả là một thiên sứ! Đương nhiên Kỳ Trạch sẽ không bỏ qua, cứ thế nghiêm túc học đến hơn một tiếng đồng hồ.

Ăn bữa trưa với Hạ Viễn Quân xong, Kỳ Trạch chờ nhân viên chăm sóc hết giờ nghỉ, quay lại tiếp tục học tập lần hai.

Hạ Viễn Quân toàn bộ hành trình không hề có cảm giác tồn tại: “…”

Bỗng nhiên hắn cảm thấy nhãi ranh kia mà sinh ra, địa vị của mình trong nhà có lẽ sẽ tuột dốc không phanh mất.

Tối hôm đó bảy người trở về nhà lại trò chuyện với các bạn cùng phòng thêm một lát, người nhạy cảm như La Tiểu Lê còn không kiềm chế nổi mà bật khóc. Những ngày này cô trải qua rất vui vẻ, ai cũng cư xử rất tốt, lúc này phải nói chia tay cô thật sự có chút không nỡ.

Hồ Lý và Bạch Linh Tiên thay nhau an ủi, cũng hứa hẹn sau này nếu muốn vẫn có thể tìm bọn họ cùng đi chơi.

La Tiểu Lê mỉm cười lau nước mắt nói cảm ơn, sau đó lấy ra mấy bức tranh mình đã vẽ vào ngày đầu tiên đến biệt thự. Hôm đó cô chỉ ký họa sơ sài, còn bức tranh lần này đã qua chỉnh sửa thành tác phẩm hoàn chỉnh. Không chỉ thế, cô còn lén nhờ bạn mình hỗ trợ làm thêm mấy món phụ kiện nho nhỏ, ngày mai sẽ được chuyển phát nhanh tới biệt thự, có lẽ kịp tặng cho mọi người trước khi chia tay.

Có thể nói là rất chu đáo.

Cánh mày râu thì không đa sầu đa cảm như các cô gái. 

Ngày mai phải đi rồi, Vu Thu nằm trên giường chìa di động ra cho Phó Dung, hào phóng đề nghị: “Sếp Phó à, sau này tôi vẫn tiếp tục dẫn anh leo rank nhé.”

Phó Dung rụt rè gật đầu: “Ừm.”

Sau đó lập tức bổ sung: “Thứ hai đến thứ sáu rảnh buổi trưa từ 12:45 đến 13:45, buổi tối sau 9:45, cuối tuần phải xem tình hình.”

“À… ừm… được.” Vu Thu bắt đầu hối hận vì lỡ miệng.

Phòng Kỳ Trạch đương nhiên hoàn toàn không có không khí ly biệt ưu thương gì rồi. Sau một ngày học tập nghiêm túc, cậu hơi thấm mệt nên đi ngủ sớm. Trong mơ dường như cậu vẫn tiếp tục thực hành cho cáo con bú sữa khiến Hạ Viễn Quân rất muốn đột nhập vào quấy rầy một phen.

Hạ Viễn Quân vỗ lưng cho cậu một lát, chờ cậu ngủ yên hắn mới ngồi dựa lên đầu giường, tiếp tục hào hứng tìm kiếm địa điểm du lịch.

Không dễ dàng gì mới được ở riêng một chỗ với hồ ly nhỏ, từ nay về sau bớt phải nhìn thấy người ngoài lảng vảng trước mặt rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện