Trước kia Kỳ Chấn Quốc ra nước ngoài làm ăn, sau khi trở về việc kinh doanh càng ngày càng phát đạt, không ít lần ông bà nội Kỳ Trạch khoe khoang trước mặt cậu rằng con trai nhà họ giỏi giang ra sao, mẹ cậu biết chuyện chắc chắn phải hối hận đến chết. Mà hiện giờ cậu mới biết sự thật toàn bộ những thứ đó đều do mẹ mình ban cho, mục đích cuối cùng chỉ là để cậu bình an lớn lên trong gia đình sung túc.

Mỉa mai làm sao, chẳng biết sau này không còn chú thuật của mẹ che chở, nhà họ Kỳ sẽ biến thành thế nào nữa.

Kỳ Trạch buồn cười nhưng lại cười không nổi, mẹ đã không còn, chính cậu cũng không rõ năm đó bà đã gặp phải chuyện gì.

Cậu và Hạ Viễn Quân chơi trong phòng đủ rồi, đồ vật muốn mang theo cũng đã thu dọn xong mới dẫn nhau đủng đỉnh xuống lầu. Một tiếng đồng hồ trôi qua, dưới lầu yên tĩnh đi rất nhiều, tuy thỉnh thoảng vẫn còn vài tiếng khóc nức nở hoặc rên rỉ vì sợ hãi, nhưng dù sao cũng không đến mức chọc thủng màng nhĩ người ta nữa.

Kỳ Nhược Sam vẫn bị trói trong phòng.

Kỳ Nhược Phong đã không còn tru tréo đinh tai nhức óc nữa mà co người trong góc ôm chặt mẹ mình, nước mắt nước mũi vòng quanh không kịp lau khô. Hai cẳng chân mềm nhũn không lấy được nửa phần sức lực, toàn thân run bần bật, dưới hạ bộ cũng dính mấy vệt nước khả nghi, trông thảm đến không nỡ nhìn.

Trong đời cậu ta chưa bao giờ phải mất mặt đến trình độ này, nhưng hiện giờ cũng không còn tâm trạng quan tâm.

Cậu ta vừa bị quái vật trên giường kia dọa cho nằm liệt.

Thật đáng sợ! Răng nanh nó vừa dài vừa sắc, móng vuốt và lông lá lởm chởm không khác gì dã thú, lại còn không ngừng giãy giụa gào rống như thể giây tiếp theo sẽ giật đứt dây trói, chồm tới nuốt luôn bọn họ vào bụng.

Quá đáng sợ! Người này sao có thể là cô chị yêu cái đẹp nhất trần đời của mình được? Kỳ Trạch và Hạ Viễn Quân bước vào phòng trông thấy dáng vẻ cả nhà còn chật vật hơn vừa nãy, biểu cảm cả hai vẫn bình thản không vui không giận như chỉ đang thực hiện giao dịch công bằng với những người xa lạ.

Kỳ Chấn Quốc thấy thái độ lạnh nhạt của Kỳ Trạch đã không còn sức lực mắng chửi nữa, đành uể oải ngồi trên ghế mong bọn họ mau chóng giải quyết vấn đề.

“Tiểu Sam lại vừa biến hình…” Mẹ kế thoạt nhìn yếu ớt nhất nhà nhưng thật ra là người mạnh mẽ nhất, bà ta lau nước mắt giải thích tình huống cho bọn Kỳ Trạch, “Các người xem đi, tay, chân, còn cả răng nanh nữa. Nó đã, đã…”

Bà ta không nói tiếp được nữa, cũng không dám nhìn kỹ bộ dạng con gái mình lúc này.

Kỳ Nhược Sam thay hình đổi dạng thoạt nhìn đau đớn hơn lúc nãy rất nhiều, dây trói cũng bị cắn đứt mất mấy sợi. Kỳ Chấn Quốc tới gần trói lại một lần nữa bị cô ta cào rách tay. Trong nhà không có người ngoài, ông ta đành phải gọi con trai nhỏ hỗ trợ, kết quả thằng ranh kia sợ đến mức tiểu ra quần, chân mềm như mì sợi đứng cũng đứng không vững.

May mà dây thừng rất chắc, hoặc có thể do Kỳ Nhược Sam đã không còn sức lực nữa, giãy giụa thêm một lát lại tiếp tục ngất xỉu.

Lúc này bọn họ mới được thở ra một chút, chuẩn bị lên lầu gọi Kỳ Trạch xuống hỏi xem nên làm gì tiếp theo, nhưng chưa kịp đi thì hai người đã vừa vặn bước xuống rồi.

Hạ Viễn Quân thong thả nhìn đồng hồ: “Còn mười phút.”

Kỳ Trạch chọn ngồi xuống một vị trí cách xa Kỳ Nhược Sam nhất, nói với Kỳ Chấn Quốc đã mệt mỏi tột độ: “Tranh thủ mười phút này, chúng ta nói về mẹ tôi một chút đi.”

Kỳ Chấn Quốc sửng sốt một lúc lâu mới chậm chạp quay đầu nhìn Kỳ Trạch, sau đó nhắm mắt dựa lưng vào ghế: “Có gì hay ho để nói? Chẳng lẽ mày còn không biết?”

“Những chuyện đó đều do ông bà nội kể cho tôi nghe, còn ông, tôi chưa từng nghe qua một lần nào.” Kỳ Trạch nhìn ông ta, không định bỏ qua dễ dàng như vậy.

Kỳ Chấn Quốc bực bội mở mắt nhìn cậu: “Không có gì muốn nói hết. Chẳng phải chính mày nói không muốn liên quan gì nữa à? Giải quyết chuyện của Tiểu Sam xong thì mau chóng cút đi.”

“Ha…” Kỳ Trạch ngồi thẳng dậy, liếc nhìn Kỳ Nhược Sam trên giường, “Ông không nói thì tôi không cứu nữa. Việc này không liên quan đến tôi, cứu hay không cũng chẳng sao cả.”

“Mày!” Kỳ Chấn Quốc giận dữ đứng phắt lên trừng mắt với Kỳ Trạch, trông thấy dáng vẻ kiên định của cậu lại suy sụp ngã ngồi trở về. Ông ta cong lưng, vươn tay xoa bóp mi tâm: “Muốn biết chuyện gì?”

Kỳ Trạch ngồi thẳng lưng: “Rốt cuộc mẹ tôi đã đi đâu?”

Kỳ Chấn Quốc nghe xong lại ngẩn người, ông ta cho rằng cậu sẽ hỏi về chân tướng mẹ mình có phản bội gia đình thật hay không.

Trình Ái ngồi một bên ôm con trai rồi liếc sang con gái, hai mắt thất thần, chỉ có bàn tay siết chặt là để lộ ra chút cảm xúc.

Ngay từ đầu Kỳ Trạch đã không có ý định hỏi thăm về khúc mắc tình cảm giữa cha mẹ từ miệng Kỳ Chấn Quốc. Tuy chuyện đã trôi qua khá lâu nhưng muốn điều tra cũng không phải là quá khó, chi bằng cứ hỏi mấy chuyện thực tế hơn, biết đâu cậu còn có cơ hội gặp lại mẹ thì sao? Lỡ đâu mẹ cậu thật sự không gặp phải chuyện gì, chỉ trốn ở đâu đó tĩnh dưỡng thôi thì sao?

Kỳ Chấn Quốc xác định rõ Kỳ Trạch chỉ muốn hỏi mỗi câu này thì thở phào nhẹ nhõm theo phản xạ, sau đó nghiêm túc nhớ lại một phen mới cho Kỳ Trạch đáp án.

“Cuối cùng cô ta đi về hướng bắc, nói là có việc gấp phải về quê.”

Kỳ Trạch ghi nhớ câu trả lời, Hạ Viễn Quân bắt đầu giải chú thay cậu.

Kỳ Chấn Quốc, vợ và con trai tụm vào một chỗ căng thẳng quan sát Hạ Viễn Quân đứng bên mép giường cùng con gái nhà mình đã hoàn toàn không còn hình dạng con người. Bọn họ cho rằng hắn sẽ thực hiện vài ba nghi thức phức tạp —— Các đạo sĩ thật sự có chút tu vi trước đó cũng phải dùng đủ mọi cách mới đưa ra được kết luận Kỳ Nhược Sam trúng nguyền rủa, đương nhiên giải nguyền chỉ có phiền hơn chứ không thể kém.

Hơn nữa, dù bọn họ không hiểu huyền thuật cũng biết giữa trưa là thời điểm dương khí thịnh nhất ngày, Hạ Viễn Quân hẳn cũng muốn lợi dụng điểm này để giải chú.

Nhưng mà…

Bọn họ vừa thấy gì?

Hắn chỉ phất tay một cái như quét thứ gì trong không khí đi, Kỳ Nhược Sam nằm trên giường lập tức khôi phục trở về nguyên trạng, thậm chí đến một chút khói nhang hay sương trắng cũng không có, đừng nói đến ánh đỏ ánh vàng huyền ảo như phim.

Quả thực rất giống một trò bịp bợm.

Bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng, mãi đến khi Hạ Viễn Quân lên tiếng nói một câu “Được rồi” mới chậm rãi tiếp thu được sự thật cô ta đã hồi phục.

Mà đây chẳng phải trò bịp bợm gì, Kỳ Nhược Sam hơn mười phút trước còn là con quái vật gào rống phát điên như sắp sửa ăn thịt luôn cả nhà, bây giờ đã trở lại là một thiếu nữ yếu ớt mặt trắng nhợt như giấy nằm vật trên giường.

Kỳ Chấn Quốc và Trình Ái bị tra tấn ròng rã hai ngày nhất thời không phân biệt được đâu mới là mơ, chỉ biết ngơ ngác gọi tên con gái, hy vọng cô ta sớm tỉnh lại.

Kỳ Trạch đứng lên, Hạ Viễn Quân trở về bên cạnh. Cậu thoáng nhìn qua người đứng bên mép giường, tốt bụng nhắc nhở: “Không cần gọi nữa, cô ta chỉ đói và mệt thôi, mời bác sĩ tới truyền dịch đi.”

“Được, được, tôi biết rồi…” Trình Ái gật đầu, rốt cuộc cũng hoàn hồn bèn nằm sấp xuống giường con gái khóc nấc, không dám nhìn thẳng vào Kỳ Trạch.

Kỳ Chấn Quốc không còn sức lực chống đỡ nữa, ông ta ngồi xuống ghế thở hắt ra một hơi dài.

Kỳ Nhược Phong là người chịu đựng cơn sợ hãi kích động nhất nhà lúc này vẫn chưa hết ám ảnh vì cô chị quái vật. Cậu ta không dám tiến đến gần mà tiếp tục thấp thỏm truy vấn hai người Kỳ Trạch: “Chị ấy có biến về như cũ nữa không vậy? Các người giải quyết xong thật rồi sao? Lỡ lại biến hình thì tôi biết làm thế nào? Mấy người mặc kệ à? Còn nữa, mẹ tôi nói đến trưa anh mới chịu giải quyết, rốt cuộc là có ý gì? Rõ ràng tôi thấy anh giải dễ dàng lắm mà, anh cố ý đúng không?”

Kỳ Chấn Quốc cảm thấy quá phiền, đang muốn mắng Kỳ Nhược Phong một trận, nhưng nghe mấy câu hỏi dồn cũng khá có lý nên cứ thể để mặc cậu ta hỏi cho xong.

Trình Ái cũng ngừng khóc lóc mà nhìn Kỳ Trạch dò hỏi.

Hạ Viễn Quân ghét nhất là loại ngữ khí chất vấn này từ người ngoài, hắn lập tức quay đầu lại cười: “Không sai, tôi cố ý đấy. Còn chuyện cô ta có biến lại thành quái vật hay không là do các người quyết định. Sau này nếu an phận sống cuộc sống của mình thì không ai làm sao hết; còn nếu dăm ba hôm lại gào thét một lần bắt người yêu tôi về nhà, vậy khó mà nói lắm.”

“Cậu! Các người…” Trình Ái vừa tức vừa giận, toàn thân run rẩy. Hóa ra trước đó cố ý dày vò bọn họ một trận là để trả thù.

“Đ*t! Tao…” Kỳ Nhược Phong mới bật ra câu chửi thề đã chạm phải khuôn mặt cười như không cười của Hạ Viễn Quân, đành phải xìu xuống không dám hó hé gì nữa. Sau vài giây chậm tiêu cậu ta mới lén toát mồ hôi lạnh. Với bản lĩnh của thanh niên kia, nếu hắn cũng biến mình thành quái vật thì biết làm thế nào?

Kỳ Nhược Phong hoàn toàn câm nín, chuyện xảy ra ngày hôm nay đã quá quắt đến mức không thể tiếp nhận nổi nữa rồi.

Kỳ Chấn Quốc ngồi trên ghế thở hồng hộc, không nói được một câu. Ông ta hết nhìn Kỳ Trạch lại nhìn Hạ Viễn Quân, cuối cùng thu ánh mắt lại.

Mà Hạ Viễn Quân lại không muốn buông tha quá dễ dàng, hắn thản nhiên ném cho gia đình bọn họ quả bom cuối cùng: “Đúng rồi, còn một việc nữa phải nhắc nhở các người. Tài vận của nhà các người vốn gắn liền với vận mệnh của người yêu tôi, nhưng vì mấy ngày trước bà Trình đây hành động ngu xuẩn nên phong ấn che chở của mẹ vợ đã biến mất, ngày tháng sau này các người tự lo liệu lấy đi.”

Dứt lời, hắn theo Kỳ Trạch bước xuống cầu thang.

Tiếng chân đạp lên bậc thang rất rõ ràng, nhưng không một ai trong phòng có thể nghe thấy được nữa.

Có ý gì? Thanh niên đó nói vậy là có ý gì?!

Trình Ái và Kỳ Nhược Phong đồng thời dồn ánh mắt lên Kỳ Chấn Quốc mặt mày xám ngắt.

Một vấn đề được giải quyết, vấn đề lớn hơn nữa cứ thế xuất hiện.

“Cậu ta nói vậy là có ý gì? Kỳ Chấn Quốc, anh biết đúng không?”

“Làm sao tôi biết được? Người đã bỏ đi từ lâu, làm sao tôi biết cô ta để lại thứ quỷ quái gì chứ!”

“Thứ quỷ quái? Tài vận mà là thứ quỷ quái à? Anh không nghe thấy gì sao? Người ta che chở anh nhiều năm như vậy…”

“Cô đủ rồi!”

Ở dưới lầu có thể nghe thấy động tĩnh bên trên rõ mồn một. Hạ Viễn Quân thấy Kỳ Trạch có chút phiền liền nhanh chóng đưa cậu rời khỏi nhà họ Kỳ.

Tài xế đã rời đi, Hạ Viễn Quân thắt chặt dây an toàn cho Kỳ Trạch, xoa xoa đầu cậu rồi lái xe ra khỏi khu biệt thự.

Đi được nửa đường, đột nhiên Hạ Viễn Quân mới lên tiếng: “Muốn biết không? Chuyện giữa cha và mẹ em ấy? Tôi vừa nghe được từ chỗ cha em xong.”

Thứ hắn nghe đương nhiên là tiếng lòng thật sự, chứ không phải lời nói ra miệng.

Lúc nãy Kỳ Trạch không hỏi cũng vì muốn để lại cho Kỳ Chấn Quốc vài phần mặt mũi. Mặc kệ chuyện có phải sự thật không, ông ta vẫn là người trong cuộc mất thể diện, thôi thì xem như để lại chút hiếu thuận cuối cùng vậy.

Ban đầu mẹ cậu và Kỳ Chấn Quốc đúng là có tình cảm với nhau, cuộc sống vợ chồng cũng trôi qua rất ngọt ngào hạnh phúc. Thế nhưng mẹ Kỳ không ngờ đến chuyện sẽ mang thai Kỳ Trạch. Bà vốn khác biệt với yêu quái bình thường, không dễ dàng thụ thai, đã sống rất nhiều năm mà đây mới là lần đầu thật sự được làm mẹ.

Giống y như Kỳ Trạch, trong thời gian mang thai yêu lực của mẹ Kỳ cũng vô cùng thất thường. Những lúc ngủ say, cực kỳ thoải mái hoặc ở thời điểm bản thân không biết, bà sẽ để lộ ra một ít đặc thù của bản thể.

Chính Hạ Viễn Quân đã chớp rất nhiều cơ hội kiểu này để sờ tai Kỳ Trạch.

Lúc ấy Kỳ Chấn Quốc sớm chiều ở chung sao có thể không phát hiện ra chỗ dị thường ở vợ mình? Đương nhiên ông ta rất sợ hãi, muốn đuổi mẹ Kỳ Trạch đi nhưng lại sợ bà quay lại trả thù.

Đúng lúc này ông ta phát hiện ra đoạn thời gian đó mẹ Kỳ thường xuyên ra ngoài gặp mặt nhiều người lạ.

Đương giờ phút hoảng loạn, trong giới bắt đầu có người châm chọc Kỳ Chấn Quốc bị cắm sừng, tất nhiên ông ta phải phẫn nộ muốn đính chính cho bằng được rồi. Thế nhưng về sau nghĩ lại, đây đúng là một cái cớ tuyệt vời để quang minh chính đại bỏ vợ.

Vì thế, đến khi có người bịa đặt châm ngòi trước mặt, thái độ của ông ta chuyển dần từ tuyệt đối không tin thành dao động, sau này hoàn toàn chỉ còn lại phẫn nộ và thương tâm. Thời điểm ông ta ném chứng cứ ra trước mặt vợ, nhìn bà cười như không cười chẳng thèm giải thích lấy một câu, trong lòng Kỳ Chấn Quốc vẫn bồn chồn không yên.

Vốn dĩ mẹ Kỳ đã chuẩn bị rời khỏi nhà bọn họ ngay lập tức, nhưng không biết sau đó gặp phải chuyện gì mà đổi ý, bèn thương lượng với Kỳ Chấn Quốc để mình ở lại đến ngày sinh con.

Kỳ Chấn Quốc chột dạ đương nhiên không dám từ chối.

Về sau đứa con được sinh ra, ông ta xác nhận nó mang dáng vẻ con người mới bớt sợ đi một chút, nhưng sự khó chịu và chán ghét trong tâm thì mãi mãi không suy giảm. Mẹ Kỳ nói có việc gấp phải đi đành để con trai ở lại, Kỳ Chấn Quốc không dám bỏ mặc, hơn nữa đứa con này xem như cũng là con ruột ông ta. Nhưng ông ta vẫn không muốn đối mặt với đứa bé, thế là đành gửi con lại cho cha mẹ mình chăm sóc rồi vội vàng bỏ ra nước ngoài.

“Chẳng trách mẹ kế em nói Kỳ Nhược Sam biến thành thế kia là vì em, ông ta lập tức tin ngay.” Kỳ Trạch cười khẽ mấy tiếng, biết được sự thật không khiến cậu nảy sinh chút gợn sóng nào trong lòng, ngược lại còn nói với Hạ Viễn Quân, “Chờ bé con sinh ra lớn thêm một chút, chúng ta dẫn con cùng đi lên phương bắc xem thử đi.”

Hạ Viễn Quân vươn tay nắm tay cậu: “Được, gia đình chúng ta cùng nhau đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện