Chương trình đã bắt đầu ghi hình ngay từ lúc Kỳ Trạch và Hạ Viễn Quân trở về. Hôm nay Ôn Uyển chủ động đưa lời mời, cô nàng vốn đang bị thương, đạo diễn lại nhấn mạnh bên được mời không thể từ chối nên Kỳ Trạch chỉ có thể đồng ý.

Hạ Viễn Quân bước vào đúng lúc cậu vừa cất thiệp mời đi, nghĩ đến chuyện thứ bảy tuần này phải cùng Ôn Uyển ra ngoài, Kỳ Trạch lo lắng bệ hạ nhà mình sẽ không vui.

Bữa tối nay do La Tiểu Lê và Hồ Lý chuẩn bị, bởi vì hôm thứ ba vừa rồi vị trí cộng sự của cô đã bị ai-đó trắng trợn chiếm cứ, cô cũng không buồn cướp về nữa nên sau đó đành cam chịu xem như ngầm đổi chỗ. Những người khác tan làm trở về thấy hai cô gái bận rộn dưới bếp cũng không hỏi han gì, nhưng chỉ mấy ánh mắt trêu cợt của mọi người thôi cũng đủ khiến Kỳ Trạch đỏ cả mặt.

Sau khi ăn xong, Kỳ Trạch về phòng lấy đồ bắt gặp Hồ Lý vừa từ phòng ngủ nữ bước ra, cô nàng gọi cậu lại, đưa cho một tấm thiệp mời: “Nhóc con, cuối tuần này chị đưa cậu ra ngoài chơi nhé.”

Tuần trước hai người họ đã đi chơi cùng nhau, tuần này lại bắt cặp cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì. Hơn nữa Hồ Lý không có hứng thú mời bất kỳ người khác giới nào đi chơi ngoài cậu, Vu Thu và Bạch Linh Tiên đã có chút phản ứng hóa học, Phó Dung thì không phải gu, còn Hạ Viễn Quân, ha ha, chưa lao vào đánh nhau là may rồi.

Cuối cùng chỉ có nhóc hồ ly là ngoan ngoãn đáng yêu nhất nhà thôi.

Thứ bảy lẫn chủ nhật đều phải ra ngoài hẹn hò với bạn khác giới…

Kỳ Trạch nhìn tấm thiệp mời, trong đầu hơi không dám tưởng tượng sắc mặt của bệ hạ nhà mình.

Tổ chương trình sợ cậu mách lẻo với Hạ Viễn Quân nên điên cuồng nhắc đi nhắc lại quy tắc hẹn hò của tuần này:

Một, không thể từ chối lời mời của bên nữ;

Hai, không thể để lộ với những người khác rằng mình sắp đi hẹn hò với ai.

Hợp đồng giấy trắng mực đen viết rõ, các khách mời bắt buộc phải phối hợp theo sắp xếp do tổ chương trình đưa ra, bao gồm cả việc tuân thủ quy tắc.

Kỳ Trạch há hốc miệng, đành phải lẳng lặng cất thiệp mời vào túi áo.

May mà đến trước giờ đi ngủ cậu không nhận thêm tấm thiệp mời nào nữa, nếu không thì thật sự chẳng khác gì chảo lửa, xong việc chắc chắn sẽ bị Hạ Viễn Quân gặm sạch không còn một mảnh xương.

Có lẽ do ban ngày nghe được Kỳ Trạch chính miệng khẳng định mình là người yêu, tối nay Hạ Viễn Quân đột nhiên bâng quơ hỏi cậu có bị lạnh không.

Lạnh không? Nhiệt độ trong nhà rất vừa phải mà mình cũng không quá sợ lạnh, Kỳ Trạch vừa chớm định đáp không lạnh thì đầu óc cậu nhảy số một phát, lập tức đáp lời Hạ Viễn Quân: “Đúng là hơi lạnh.”

Hạ Viễn Quân cố gắng kiểm soát cơ mặt để bản thân trông đứng đắn hơn một chút: “Vậy tôi sưởi ấm giúp em nhé.”

“Được ạ.” Kỳ Trạch chủ động xốc chăn lên, Hạ Viễn Quân bước qua lối đi nhỏ ngăn cách giữa hai giường.

Cuối cùng hai người cũng trao đổi một cái hôn ấm sực trên cùng một chiếc giường, Hạ Viễn Quân vừa lòng thỏa ý ôm người trong lòng, thấp giọng hỏi: “Có ấm không?”

Mặt Kỳ Trạch dán lên ngực hắn, nghe tiếng tim đối phương đập rộn, hai cặp chân quấn chặt vào nhau, cười đáp: “Ừm, ấm lắm.”

Kỳ Trạch đặt đồng hồ báo thức từ trước, tiếng chuông vừa gõ vang cậu đã tỉnh lại, sau khi nấn ná cọ vào lồng ngực ấm áp của bệ hạ mấy cái mới sẵn sàng ngồi dậy.

Hạ Viễn Quân cũng tỉnh dậy theo, lúc này hắn còn chưa biết hồ ly nhỏ đêm qua chung chăn gối với mình sáng nay phải ra ngoài hẹn hò cùng người khác, thế nên vẫn mang tâm trạng rất tốt đẹp bám dính cậu không rời.

Địa điểm Ôn Uyển chọn hẹn hò là một khu ngắm cảnh trên núi ở ngoại thành, tuy rằng không nổi tiếng như núi Thiên Diệu nhưng phong cảnh rất độc đáo, trên núi có một rừng mai lớn nghe nói đã trổ hoa. Có điều nơi đó xa hơn núi Thiên Diệu, ước chừng phải ngồi xe mất hai tiếng đồng hồ mới đến.

Vì là hẹn hò nên Kỳ Trạch không thể đợi đến trưa mới có mặt được, như vậy quá chiếu lệ, không tôn trọng đối phương rồi.

Chờ đến khi cậu ăn sáng rồi lên lầu lấy ví tiền điện thoại chuẩn bị ra cửa, rốt cuộc cậu chủ Hạ mới ý thức được sự thật đau lòng. Kỳ Trạch cũng không có cách nào khác, chỉ biết nói xin lỗi cùng lời hứa hẹn trở về sớm, vội vàng hôn hắn một cái phải lập tức đi ngay.

Đại khái gần đây tần suất hôn nhau hơi nhiều nên chiêu này không còn đủ mê hoặc cậu chủ Hạ nữa. Hạ Viễn Quân đuổi theo giữ chặt Kỳ Trạch ở đầu cầu thang, vừa vặn đối diện với ống kính máy quay của tổ chương trình.

Sắc mặt hắn vừa sầm sì vừa ấm ức, nói với Kỳ Trạch: “Để tôi đưa em ra ngoài.”

Kỳ Trạch đã mềm lòng muốn đồng ý lắm rồi, thế nhưng phó đạo diễn đứng bên ngoài lại điên cuồng lắc đầu ra hiệu mãi.

Hạ Viễn Quân nheo mắt nhìn thân hình mập mạp của phó đạo diễn, phóng ra tia nhìn sắc lạnh chết người.

Phó đạo diễn vội vàng giơ tấm bảng viết lên: “Đi theo cũng được.” Dục vọng cầu sinh có thể nói là rất ngoan cường.

Kỳ Trạch nhìn mấy chữ trên tấm bảng mà cạn lời, dù chơi ăn gian cũng không nên chơi trắng trợn như vậy chứ? Thế là cuối cùng cậu vẫn ra ngoài một mình.

Phó đạo diễn mách nước cho cậu chủ Hạ cứ dùng phương pháp giống lần trước, tìm cớ “ngẫu nhiên gặp mặt” là xong. Hạ Viễn Quân buồn rầu nhìn chằm chằm vào ông ta: “Không ai mời tôi hết.”

Phó đạo diễn lại vội vàng nói: “Cậu có thể đi cùng bạn bè mà! Cậu xem, nếu ra ngoài đi chơi cùng bạn bè hay người nhà đúng lúc chạm mặt cậu ấy, trong mắt khán giả sẽ thành hữu duyên thiên lý năng tương ngộ rồi còn gì?”

Cậu chủ Hạ bị câu “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” làm dao động.

Hắn đứng yên suy tư khoảng một giây đồng hồ rồi xoay chân đi đến phòng ngủ nam cách vách, giơ tay gõ cửa.

Bàn tay hắn còn chưa chạm vào thì cánh cửa đã bị mở ra từ bên trong. Sếp Phó vừa thay một bộ suit rất phong lưu phóng khoáng, vừa sửa lại cổ tay áo vừa đánh giá Hạ Viễn Quân đứng ngoài: “Có việc gì?”

Hạ Viễn Quân vô cảm hỏi: “Đi ngắm hoa mai không?”

“?” Phó Dung nghi hoặc nhướn mày vì không quá hiểu mục đích của hắn, đang yên đang lành đòi ngắm mai ngắm đào cái gì? Trước giờ anh ta không biết cậu chủ Hạ còn có tâm trạng nhàn nhã như vậy đấy.

Sếp Phó thuộc cấp bậc tinh anh giới kinh doanh thành phố C nhanh chóng nhảy số trong đầu, mở miệng trào phúng không hề khách khí: “Hôm nay có mỗi một mình à?”

Hạ Viễn Quân im lặng không lên tiếng, đầu gối như vừa bị ai cắm một mũi tên.

Niềm vui sướng trong mắt Phó Dung như sắp hóa thành thực thể: “Kỳ Trạch ra ngoài đi chơi với ai rồi chứ gì? Không ai mời cậu à?”

“Phập ——” Đó là tiếng gì vậy?

Hình như là tiếng mũi tên đâm thẳng vào tim.

Cơ mặt Hạ Viễn Quân căng cứng, hắn kìm nén tham vọng tẩn cho đối phương một trận, hỏi lại: “Thế có đi không?”

Phó Dung vuốt phẳng nếp áo thêm lượt nữa, kiêu ngạo nói: “Không đi, không rảnh. Tôi đi hẹn hò rồi.”

Hạ Viễn Quân căm tức nhìn gã bạn thân nối khố, sắc mặt như đang viết mồn một mấy chữ “Thế anh vòng vo cả buổi với tôi làm cm gì hả!”

Đúng vào lúc này Vu Thu từ trong phòng thò đầu ra: “Chuyện gì thế, đi đâu à?”

Hạ Viễn Quân hít một hơi thật sâu áp lửa giận xuống, liếc nhìn Vu Thu một cái: “Ngắm hoa mai, đi không?”

Dây thần kinh của Vu Thu đôi khi rất thô, không chỉ là trai thẳng sắt thép mà còn có chút thiểu năng tư duy, nhưng thỉnh thoảng lại nhạy bén đến bất ngờ. Cậu ta ý thức được nếu lần này mình đồng ý chắc chắn sẽ không gặp được chuyện gì tốt đẹp nên quyết đoán từ chối luôn, liên tục xua tay nói: “Không được không được, tôi chỉ tò mò thôi. Hôm nay ở nhà rảnh nên định mở phòng livestream.”

Phó Dung trao cho Vu Thu ánh mắt khen ngợi vì một lần cơ trí hiếm hoi, đoạn quay sang vỗ vỗ vai Hạ Viễn Quân theo kiểu thương hại: “Nếu hôm nay không hẹn hò thì tôi đã theo cậu đi chơi rồi, hoa mai kia chắc là đẹp lắm, tiếc thật đấy.”

Hạ Viễn Quân nhìn anh ta chằm chằm, muốn đối phương mau chóng cút đi.

Phó Dung “Xì” một tiếng, mang theo tâm trạng vui sướng đi ra ngoài hẹn hò riêng. Thế nhưng lúc đến được địa điểm hẹn hò, tư thái thong dong quen thuộc của sếp Phó suýt nữa thì nứt vỡ ngay tại chỗ.

Nơi La Tiểu Lê hẹn anh ta đi chơi hóa ra là —— khu trò chơi điện tử!

Hạ Viễn Quân vốn có rất nhiều bạn bè, nhưng phần lớn chỉ là bè chứ chẳng có bạn, bọn họ chịu giao thiệp với hắn vì nể ông bố lắm tiền nhiều của mà thôi. Trước kia tuy rằng cậu chủ Hạ phóng túng bất cần nhưng ít nhất vẫn có mắt nhìn người, không giao thiệp quá sâu với đám hồ bằng cẩu hữu kia. Người duy nhất tính là bạn “chơi được” chỉ có Phó Dung chơi game tay tàn giống hắn, đáng tiếc ngoại trừ game thì Phó Dung cũng không muốn giao du nhiều bên ngoài, ngại đối phương quá thiểu năng.

Thế nên trong khoảng thời gian ngắn hắn quả thật không biết nên rủ người bạn nào đi cùng mình. Đúng lúc suy tính có nên gọi rủ quản lý Phương không thì ông bố giàu sụ của hắn đã gọi điện thoại tới.

“Tôi đỡ cô đi nhé?” Kỳ Trạch thấy Ôn Uyển vẫn phải chống nạng bèn lịch sự hỏi.

Tuy ngoài mặt không nói nhưng trong lòng cậu vẫn hơi nghi hoặc cô gái này, tại sao chân cẳng bị thương chưa lành còn lựa chọn địa điểm vui chơi yêu cầu tốn thể lực lẫn thời gian đi lại như núi Cửu Mai? Nếu muốn lợi dụng thương thế để xúc tiến cảm tình với các vị khách nam, tạo cơ hội để người ta phải chăm sóc mình, thì Kỳ Trạch cũng không phải sự lựa chọn tốt nhất.

Nhưng tới cũng tới rồi, huống hồ bên cạnh còn máy quay đi theo nên cậu chỉ có thể nhắm mắt đưa chân.

Ôn Uyển nở nụ cười nhẹ: “Cảm ơn.”

Kỳ Trạch đỡ cánh tay Ôn Uyển, thân thể cố gắng không tiếp xúc quá nhiều với cô, thoạt nhìn rất ga lăng mà không dễ gây ra hiểu lầm.

Ôn Uyển được cậu đỡ chìa vé vào cửa, sau đó cùng Kỳ Trạch đi qua cổng soát vé tiến vào bên trong.

Con đường bọn họ đang đi là một đoạn dốc xuống dưới chứ không phải đường leo lên núi, Kỳ Trạch càng cảm thấy kỳ quặc hơn bèn hỏi thăm: “Chúng ta đi đâu vậy? Không phải lên núi ngắm hoa mai à?”

Ôn Uyển chỉ tay vào hang động bên dưới chân núi, hóa ra nơi đó có một hang suối lớn, hơi nước bốc lên lượn lờ. Bên trong hang đông ấm hạ mát, trăm ngàn nhũ đá đủ kích cỡ hình dạng được lắp đèn chiếu sáng cũng là một quang cảnh đáng xem.

“Có thể ngồi thuyền bơi vào đấy.” Ôn Uyển lại chỉ cho Kỳ Trạch thấy nhân viên khu du lịch. Cậu nhìn theo hướng tay cô, quả nhiên thấy một người mặc đồng phục đứng chờ sẵn cùng một chiếc thuyền nhỏ.

Kỳ Trạch gật đầu rồi đỡ tay cô bước qua, nếu là bơi thuyền vào hang suối ngắm cảnh thì đúng là đỡ tốn sức hơn leo núi rất nhiều.

Con thuyền rất nhỏ, chỉ chở được tối đa bốn người, nguyên nhân hẳn là vì lòng suối khá nông, không phải sông ngầm nên không thể chèo được thuyền tải trọng lớn.

“Ở đây còn có trò chơi giải mật mã nữa.” Ôn Uyển chỉ vào một chiếc hộp nhỏ đặt ngay trước cửa hang động.

“Thế à?” Kỳ Trạch khom lưng ngồi xuống mở hộp ra, dưới đáy hộp giấu một tờ giấy viết câu đố. Cậu nhìn thoáng qua một lượt rồi hỏi Ôn Uyển, “Cô từng đi chơi ở đây rồi sao?”

“Hồi nhỏ đã tới rồi.” Ôn Uyển mỉm cười xoay người, nhân viên công tác đang giúp cô leo lên thuyền.

Kỳ Trạch nhận ra nụ cười lúc cô quay đi rất mất tự nhiên nhưng không muốn hỏi nhiều, thời cô ta còn nhỏ như thế nào hoàn toàn không can hệ gì đến cậu, cậu không có hứng nghe, càng không có ý định hỏi cô lý do tại sao lại dẫn mình đến cái hang suối này.

“Nghe nói vì núi Cửu Mai có con suối nên hoa mai mới nở sớm hơn những nơi khác,” Ôn Uyển nhìn thoáng qua câu đố trong tay Kỳ Trạch, “Không biết chuyện đó có liên quan gì đến thứ này không nhỉ.”

“Ừm, để tôi nghĩ thử, cô đừng tiết lộ nhé.” Kỳ Trạch hết nhìn câu đố lại quay ra ngắm cảnh, Ôn Uyển ngồi đối diện cậu, hai người trao đổi với nhau rất ít, càng không có tiếp xúc thân thể gì đáng nói.

Nhân viên phụ trách chèo thuyền dường như hơi cảm mạo ho khan nên thỉnh thoảng có chút tạp âm chen vào. Bầu không khí trở nên khá xấu hổ.

Ôn Uyển không hề chủ động tìm đề tài khơi chuyện, chỉ đến mỗi điểm dừng hoặc trông thấy khối thạch nhũ đặc biệt nào đó, cô ta mới giải thích hoặc kể một hai câu chuyện liên quan, hoặc là một số chuyện thú vị mà mình từng làm ở đó trước đây. Kỳ Trạch yên lặng nghe xong cũng cố gắng đáp lại mấy câu lịch sự, không để đoạn đối thoại quá lạnh lẽo nhưng cũng không tăng thêm chút thiện ý nào.

Lại nói, trước kia Ôn Uyển từng tặng cỏ bốn lá cho Hạ Viễn Quân, quan hệ giữa cậu và cô ta lý ra còn giống tình địch hơn là đối tượng. Hôm nay Kỳ Trạch cho rằng cô ta hẹn mình ra ngoài là để nói gì đó, nhưng chiếu tình hình hiện tại, xem ra hình thức vẫn giống hai người bạn cùng ra ngoài dạo chơi thăm thú.

Các vị khách nam nếu không được ai mời sẽ có hẳn hai ngày hoạt động tự do hoặc đi ghi hình tâm sự với bạn thân. Chẳng lẽ cô ta không muốn nhìn hai người cả ngày ngọt ngọt dính dính bên nhau xốn mắt nên mới phá đám tách cậu ra sao?

Kỳ Trạch không quá hiểu, cậu cũng biết Ôn Uyển là người thông minh, sẽ không làm ra loại chuyện nhảm nhí trẻ con như vậy.

Điểm đến cuối của hang suối cũng là nơi rộng rãi nhất trong hang, chính giữa là một cái bệ đá cao có thể bước lên tham quan. Chắc vì bệ quá lớn nên người ta còn đặt trên đó vài bức tượng Phật.

“Tới nơi rồi.” Ôn Uyển nói.

Kỳ Trạch nhìn sườn mặt không chút biểu cảm của cô ta, lại nhìn chùm tượng Phật trước mặt, đột nhiên đã hiểu thông suốt tại sao cô ả đột nhiên mời mình ra ngoài chơi.

Mục đích không phải chơi bời gì, cũng không phải vì chướng mắt chuyện tình cảm giữa cậu và Hạ Viễn Quân, mà đơn giản chỉ muốn dẫn cậu đến nơi này mà thôi.

Cậu quên mất mình không phải con người, mà Ôn Uyển vốn cũng không phải người thường.

Kỳ Trạch không rời thuyền, cố giữ bình tĩnh hỏi: “Tới nơi rồi sao? Cũng khá đẹp đấy.”

Cậu nhìn ngắm một lát rồi nói với nhân viên: “Quay ra đi thôi, Ôn Uyển, cô đói chưa? Chúng ta đi ăn chút gì nhé?”

Ôn Uyển làm như không nghe mà vẫn vô cảm nhìn chằm chằm về phía trước. Quan sát kỹ hơn, trong mắt cô ta cũng không có bất cứ sắc thái gì, cứ như đã bị ai hoặc thứ gì đó thôi miên vậy.

Lòng Kỳ Trạch hẫng một nhịp, vội vàng thò tay vào túi áo chạm vào mấy lá bùa bên trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện