“Đạo trưởng, như vậy có vấn đề gì không ạ?” Trình Ái căng thẳng hỏi thăm vị đạo trưởng trẻ tuổi mặt mũi không chút huyết sắc ngồi trên sô pha. Từ ngày đưa đồ vật nhầm người, hai đêm liền bà ta không thể ngủ ngon, việc nhà cũng không có tâm tư làm, tâm trạng rõ ràng là kém hơn ngày thường rất nhiều.
Sức khỏe đạo trưởng kia dường như không quá tốt, tay gã nắm thành quyền để lên môi ho vài tiếng. Trình Ái thấy đối phương ho đến không thể nói chuyện thì càng thêm sốt ruột, chỉ biết nôn nóng nhìn gã.
Sau một lúc lâu, đạo trưởng thở lại được bình thường mới phất tay ra hiệu cho bà ta yên tâm, không cần gấp gáp.
Chỉ với một cú phất tay nhẹ nhàng mà Trình Ái đã có cảm giác như được gió xuân thổi qua, mọi lo âu muộn phiền trước đó đều hóa thành hư không, tâm tình thả lỏng thoải mái hơn rất nhiều.
Trình Ái nhìn người trẻ tuổi trước mặt lại càng thêm tin tưởng đối phương có năng lực thật sự, ánh mắt nhìn gã cũng nhiều thêm vài phần kính nể, đồng thời cũng sinh ra vài phần sợ hãi. Trong lòng bà ta thầm tính toán chờ việc này giải quyết xong, về sau nhất quyết không nên lui tới cùng những người như bọn họ nữa.
“Không sao, bùa chú chỉ có tác dụng với đối tượng nhắm đến, cũng là đề phòng vô ý làm hại người vô tội, bà không cần lo lắng quá đâu.” Đạo trưởng trẻ tuổi nở nụ cười ôn hòa như tuyết trên đỉnh núi, trong cặp mắt lại cất giấu vô số điều thần bí như bị phủ một tầng sương mù, khiến người bình thường càng khó nắm bắt được huyền cơ bên trong.
Trình Ái nghe vậy mới yên lòng, thời phào nhẹ nhõm: “Đạo trưởng nói phải lắm, tôi chỉ lo lắng cậu chủ Hạ kia cầm nhầm xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cậu ta với chúng tôi không thù không oán, nếu phải nhận báo ứng thì rất không nên. Nghe đạo trưởng nói như vậy tôi cũng an tâm rồi.”
Đạo trưởng trẻ tuổi gật đầu rồi hỏi xin Trình Ái một lọn tóc của con gái.
Bản năng bà ta lập tức dâng lên một tia phòng bị, nhưng sau khi nghe đạo trưởng giải thích rằng đây là để tránh cho Kỳ Trạch lại đến gây phiền cho bọn họ, cuối cùng vẫn đồng ý. Dùng tóc của con gái làm bùa có thể dội ác ý ngược trở lại nơi nó sinh ra, nói cách khác, nếu Kỳ Trạch muốn hãm hại bọn họ thì chính cậu sẽ phải nhận lấy hậu quả đầu tiên.
Đây đúng là một biện pháp không tồi.
Vốn dĩ bà ta không muốn mọi việc đi quá xa, chỉ cần cho Kỳ Trạch nếm chút đau khổ, sau này không dám động vào hai đứa con bà ta nữa là được.
Chẳng bao lâu sau, Trình Ái lấy được vài sợi tóc trong phòng con gái mình rồi giao cho gã đạo trưởng. Gã ta vẽ ngay một lá bùa tại chỗ đưa cho bà, nói thêm rằng cho dù lá bùa này có qua tay bao nhiêu người, chỉ cần đến được tay Kỳ Trạch là sẽ lập tức có hiệu lực.
Trình Ái nhận bùa, đoạn lấy ra một tấm thẻ chuẩn bị trả tiền công đức thì bị đạo trưởng từ chối, vừa định mở miệng khuyên một câu, thoắt cái đã không thấy bóng dáng gã đâu nữa. Trong lòng Trình Ái kinh hoảng, vội vàng cất lá bùa vào túi rời khỏi khách sạn.
Có kinh nghiệm từ lần trước, bà ta biết rằng mình không thể xuất hiện trước mặt Kỳ Trạch lần thứ hai, sợ cậu sẽ sinh tâm đề phòng. Trình Ái chợt nhớ biệt thự nhà chị gái và anh rể mình cũng ở trong khu biệt thự Lệ Loan, cùng với đứa con trai nhà đó rất sùng bái con gái nhà mình, thế là liền nói tài xế đánh xe đưa mình đi đến đó.
Hôm nay công việc vẫn rảnh rỗi nhẹ nhàng như cũ, Kỳ Trạch liên tiếp ngồi thất thần, may mà đồng nghiệp và cấp trên không phát hiện ra, mà dù có phát hiện cũng sẽ không phàn nàn, cũng không ai đi làm phiền cậu.
Kỳ Trạch nhìn tài liệu trên máy tính, một tay chống cằm, tay kia nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới.
Đa số các thai phụ trong thời gian mang thai đều sẽ tưởng tượng con mình sinh ra trông như thế nào, xấu hay đẹp, khỏe mạnh hay có khuyết tật gì không. Tuy rằng mang thai sinh con là một sự kiện rất vui vẻ hạnh phúc nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng, vài người hay lo nghĩ nhiều còn có khả năng mắc phải một số triệu chứng bệnh tâm lý không mong muốn.
Đấy chỉ là xét trên góc độ người bình thường, còn như Kỳ Trạch có ông chồng không phải con người, mang thai đứa con không giống cha cũng chẳng phải người, có lẽ khả năng bị bệnh tâm lý còn cao hơn nữa. Có điều Kỳ Trạch từng trải qua cuộc sống ở một thế giới phi logic nên vẫn dễ dàng tiếp thu sự thật chồng và con mình là phi nhân, nhưng rồi cậu lại không khỏi ảo tưởng và lo lắng cho tương lai của nhóc con không khác gì một người cha bình thường.
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ nội chuyện sinh sản như thế nào thôi cũng đã là vấn đề lớn. Tuy Bạch Linh Tiên không mấy tỏ ra kinh ngạc khi thấy đàn ông mang thai, nhưng đứa nhỏ không phải con người nghe vẫn quá mức kinh dị. Hơn nữa từ cổ chí kim quan hệ giữa đạo sĩ và yêu quái vốn nhiều mâu thuẫn, cậu rất cảm kích Bạch Linh Tiên vì sự trợ giúp lớn lao, dù thế thâm tâm vẫn không tài nào hoàn toàn tin tưởng cô.
Đương nhiên cũng không thể tin tưởng các bác sĩ khác.
Đến lúc đó phải làm thế nào? Tự mình sinh sao? Nhưng mà, đàn ông phải sinh con kiểu gì? Kỳ Trạch cực kỳ mờ mịt.
Nếu bệ hạ nhà cậu khôi phục được ký ức thì tốt quá, không chừng hắn còn biết phải làm những gì.
Buổi chiều Hạ Viễn Quân tới đón Kỳ Trạch còn mang cho cậu một chiếc bánh kem dâu tây mini làm đồ lót dạ trước bữa tối. Hôm nay cơm nước do Phó Dung và Bạch Linh Tiên phụ trách, thời gian bọn họ tan làm không sớm hơn Kỳ Trạch nên về đến nhà phải chờ thêm một lát mới được ăn cơm. Hơn nữa ai mà biết được Phó sĩ diện kia lại muốn khoe khoang trò gì, nếu còn bày vẽ cơm tây cơm tàu có khi giờ ăn còn trễ hơn.
Hạ Viễn Quân không muốn để hồ ly nhỏ nhà mình bị đói.
Vị bánh kem ngọt ngào giảm bớt chút sầu lo trong lòng Kỳ Trạch, cậu liếm vệt kem trên môi, lẩm bẩm: “Nếu anh nhớ lại được thì tốt biết mấy.”
“Cái gì?” Hạ Viễn Quân không nghe rõ, Kỳ Trạch lặp lại thêm một lần.
Cậu đặt chiếc hộp không qua một bên, dựa vào lưng ghế nói như thở dài: “Nếu anh nhớ lại mọi chuyện, hẳn là sẽ có cách thôi.”
Hạ Viễn Quân thấy cậu cứ vô thức vuốt ve bụng dưới vẫn còn rất bằng phẳng, cuối cùng cũng hiểu rõ. Hồ ly nhỏ đang lo lắng không tìm được người đáng tín nhiệm để sinh con, lại không biết nên sinh thế nào. Nếu hắn khôi phục chút ít ký ức thì có thể dùng yêu lực giúp cậu đỡ đẻ, được như vậy cả hai cha con đều bình an, mà cũng không sợ có người ngoài biết được bí mật của bọn họ.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ nhớ ra sớm thôi.” Hạ Viễn Quân đưa một tay ra nắm tay Kỳ Trạch, lúc trước hắn tưởng mình có thể thong thả, nhưng hiện giờ đã bắt đầu nôn nóng, cả hồ ly nhỏ và nhóc con đều đang cần đến hắn.
“Ừm.” Kỳ Trạch lên tinh thần, cậu kéo tay Hạ Viễn Quân áp lên mặt mình một chút, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa dụ hoặc. Nhưng khi hắn định duỗi tay sờ mặt thì cậu đã vội buông ra để hắn tiếp tục chú tâm lái xe.
“…” Hạ Viễn Quân không muốn sờ mặt nữa mà muốn đổi thành véo mông, hồ ly nhỏ kia chắc chắn là cố ý!
Xe chạy vào khu biệt thự Lệ Loan, Hạ Viễn Quân còn chưa đến được biệt thự của ê kíp chương trình thì bị một chiếc xe lạ ngăn cản giữa đường. Bởi vì xe đã chạy vào tiểu khu nên Kỳ Trạch tháo lá bùa trên xe xuống, cho nên những người khác mới có thể nhìn thấy xe bọn họ, chỉ là không ngờ vào đến đây rồi vẫn có người cản đường
Nhìn dáng vẻ chủ xe không giống như theo đuôi hai người từ bên ngoài vào.
Thời khắc trông thấy người từ trên xe bước xuống, Kỳ Trạch càng thêm khẳng định.
“Ồ, là em họ thật này.” Người nọ đi về phía Kỳ Trạch, vừa nói vừa tháo kính râm, nhìn vào bên trong xe đánh giá.
Kỳ Trạch hạ cửa sổ xuống nhìn gã, “Có chuyện gì không?”
“Hi, có thể có chuyện gì được?” Trần Nguyên nhếch môi cười, “Tôi nhìn lướt qua thấy người giống cậu nên lên tiếng gọi thử thôi, dù sao cũng lâu rồi không gặp mà.”
Kỳ Trạch nghe thấy ngữ điệu quen thuộc muốn nổi cả da gà, đó là anh họ của hai chị em Kỳ Nhược Sam, không phải anh của cậu. Kỳ Trạch và kẻ này cùng tuổi, lại từng học chung một trường nên ngày nhỏ bị gã bắt nạt không ít lần.
Kỳ Trạch thấy bộ dạng gã đúng là ăn no rửng mỡ ở không tìm việc, cũng không muốn dài dòng vô nghĩa thêm.
Trần Nguyên nhận ra cậu đã mất kiên nhẫn bèn vươn tay kéo áo cậu một cái, Kỳ Trạch lập tức nhíu mày nhìn qua. Gã tận mắt chứng kiến tấm bùa dính vào áo cậu rồi biến mất, cuối cùng mới chịu dẹp tư thái vừa nãy, thu tay híp mắt nhìn cậu châm chọc: “Ha, leo được vào nhà giàu rồi chứ gì, chẳng trách khinh thường ông anh họ này như vậy.”
Hạ Viễn Quân ném cho gã ánh mắt lạnh căm căm, giọng nói trầm thấp đè nén khí lạnh: “Cút.”
“…” Trần Nguyên bị hắn nhìn muốn sởn gai ốc bèn lùi lại theo phản xạ, không dám tiến đến gần. Gã kéo khóe miệng cứng đờ như muốn nói thêm câu gì đó, mà Hạ Viễn Quân thì không muốn mấy lời hạ tiện của đối phương làm bẩn tai Kỳ Trạch nên nhìn chằm chằm vào miệng gã, trong lòng thầm ra lệnh cho gã phải ngậm miệng lại.
Miệng Trần Nguyên bất ngờ ngậm chặt đến nỗi muốn kéo cũng kéo không ra, cho dù là dùng lưỡi tách từ bên trong hay dùng ngón tay kéo bên ngoài, cách nào cũng phí công. Gã nhìn lên hai người lại vội vàng lùi ra sau thêm mấy bước nữa, đoạn ngã ngồi xuống vành đai xanh, toàn thân run rẩy.
Hạ Viễn Quân tiếp tục lái xe về biệt thự dưới ánh mắt hoảng sợ của Trần Nguyên.
Kỳ Trạch thì kinh ngạc nhìn Hạ Viễn Quân chằm chằm, không ngờ chỉ vừa nói xong mà có vẻ như hắn đã khôi phục được một chút yêu lực rồi.
Nhưng mà, để lộ với người thường như thế cũng được à?
Kỳ Trạch chỉ nghĩ lung tung chứ cũng không quá lo lắng, đến cậu còn không nhìn ra bệ hạ là yêu quái thì người thường làm sao biết được, cùng lắm chỉ cho rằng hắn là thuật sĩ cao tay nào thôi.
Giống như những gì Hạ Viễn Quân phán đoán, sau khi hai người trở về biệt thự thì Phó Dung và Bạch Linh Tiên mới trở về.
Hắn còn cố ý chạy xuống bếp một chuyến hỏi tối nay Phó Dung định làm cơm thế nào. Anh ta vừa bày biện vừa nghi hoặc nhìn hắn, không đáp mà cũng không hiểu mục đích của hắn là gì.
Hạ Viễn Quân mất kiên nhẫn bèn nói thẳng: “Mất bao lâu nữa mới được ăn cơm?”
“…” Phó Dung vẫn khó hiểu như cũ, “Khoảng một tiếng.”
Hạ Viễn Quân gật gù, tiếp tục bất mãn thúc giục: “Nhanh cái tay lên, anh không đói nhưng người khác đói.”
Phó Dung: “???”
Không thể hiểu nổi.
Bạch Linh Tiên ở bên cạnh hỗ trợ nghe vậy tốt bụng phiên dịch lại một chút: “Ý của anh ta là Kỳ Trạch đói bụng rồi, xuống giục anh nấu cơm nhanh lên đấy.”
Sếp Phó độc thân chậm chạp nhận ra mình vừa bị thồn cơm chó: “…”
Hạ Viễn Quân cậu là đồ chó má! Ngon thì xuống đây mà nấu!
Trong lúc Hạ Viễn Quân xuống bếp hoạnh họe sếp Phó thì Kỳ Trạch đang ở lầu ba nói chuyện với La Tiểu Lê, cũng chính là câu chuyện đụng mặt Hứa Văn ở rạp chiếu phim. Lúc đó cả Bạch Linh Tiên và Hồ Lý đều không sợ nhưng La Tiểu Lê thì rất sợ, Kỳ Trạch thấy mình cũng có trách nhiệm phải giải thích, để người ta sợ sệt hoài rất không hay.
La Tiểu Lê lắc đầu nói không sao, sau đó trải lòng một chút về chuyện của chính mình.
Từ khi sinh ra thể chất La Tiểu Lê đã đặc biệt hơn người, ngày còn nhỏ hay nhìn thấy ma quỷ. Người nhà thấy vậy bèn đi thỉnh về cho cô một viên ngọc trấn yểm che chở, mang vào sẽ không còn thấy thứ không nên thấy nữa. Mãi cho đến khi La Tiểu Lê trưởng thành, vị đạo sĩ cho ngọc năm xưa mất vì già yếu, cô mới bắt đầu nhìn thấy ma quỷ trở lại.
Ban đầu cô còn bị dọa đến suýt phát khùng, may mà người nhà kịp thời phát hiện lại dẫn cô đi đạo quan một lần nữa, xin một lá bùa khác. Vị đạo trưởng mới không có tu vi thâm hậu như đạo sĩ già ngày trước nên hiệu quả phù chú chỉ có hạn, khiến La Tiểu Lê phải thường xuyên mang bùa đi bổ sung linh lực.
Nhưng rồi luôn có một vài lần cô không kịp đi gặp đạo sĩ, cho nên thường xuyên nhìn được vài con ma hoặc nghe thấy một ít việc của “người âm”. Từ thái độ sợ hãi ban đầu, cô được nghe về những hoàn cảnh, câu chuyện khốn quẫn của bọn họ, lại nghĩ họ đều từng là người còn sống nên trong lòng càng hụt hẫng hơn.
Chẳng hạn như có vài người bỏ mạng ở vùng hoang sơn dã lĩnh, thi thể chỉ còn lại một nắm xương nhưng vẫn không được ai phát hiện nhặt xác. La Tiểu Lê không dám chủ động hỏi thăm mấy con ma đó, chỉ nghe thấy bọn họ nhắc đến địa điểm tử vong rồi gọi điện nhờ cảnh sát hỗ trợ.
Sau đó nữa, La Tiểu Lê bắt đầu vẽ lại những câu chuyện đó thành truyện tranh, xem như tặng cho các oan hồn một kết cục được báo thù.
Cô không ngờ vì lý do đó mà cô dần nổi tiếng, thậm chí còn bị ma quỷ tìm tới tận nhà. Báo hại tối hôm đó La Tiểu Lê suýt nữa bị hù chết luôn!
Kết quả đám ma quỷ chỉ đến để nói lời cảm ơn, đại đa số còn muốn cô ký tên cho nữa.
La Tiểu Lê: “…” Suýt nữa cô cũng tắt thở trong phòng làm việc rồi.
Không phải chứ, đã làm ma làm quỷ rồi mà còn đi thành đoàn tới nhà muốn ký tên nữa à?
Thế là La Tiểu Lê giả câm giả điếc giả mù làm như không có chuyện gì mà cùng đồng nghiệp tan làm. Các fan ma quỷ cũng không khó xử cô, chỉ giả vờ như không biết cô nhìn thấy rồi tụ thành một đám nhiệt tình hò reo.
“Lần trước là tại tôi không chuẩn bị tinh thần kịp,” La Tiểu Lê nói, “Một ngày trước khi tham gia chương trình tôi mới nhận được bùa bình an mới. Hôm qua chị Bạch cũng giúp tôi xem rồi, chị ấy nói trên người tôi có công đức, tình trạng sức khỏe cũng rất tốt.”
Nói đến đây bỗng dưng cô trở nên hơi ngượng ngùng.
Kỳ Trạch gật đầu, đối với người dễ sợ hãi như La Tiểu Lê, cố gắng làm được đến thế thật sự đã tốt lắm rồi. Nếu đổi thành người khác, biết rõ thi thể của người ta ở đâu có khi còn không gọi điện thoại thông báo đâu.
Kỳ Trạch lại nhìn tranh của La Tiểu Lê thêm một lát, cô nhắc đến bức vẽ về những đứa trẻ lần trước, nói rằng mình rất muốn giúp đỡ nhưng lực bất tòng tâm, ngoại trừ vẽ ra thì không biết bản thân có thể làm được gì —— Hung thủ đã sa lưới, nhưng người chết rồi lại không thể quay về.
Kỳ Trạch nghĩ đến đám oan hồn trẻ em lưu lạc đầu đường đáng thương đó, chờ ngày mai gặp Hứa Văn hỏi tình hình xem sao.
Sau khi ăn tối rồi trở lại phòng ngủ viết cỏ bốn lá, Kỳ Trạch cảm thấy không thoải mái cho lắm. Không hẳn là đau ở đâu mà chỉ thấy rất khó chịu, toàn thân nóng bừng.
Ban đầu chỉ có một chút cảm giác, nhưng càng về sau càng lúc càng rõ ràng như có thứ gì muốn lao ra khỏi cơ thể khiến Kỳ Trạch cực kỳ sợ hãi. Cậu muốn ra cửa xin mọi người giúp đỡ nhưng thân thể không hề có sức, cứ thế ngã xuống tấm thảm bên mép giường.
Kỳ Trạch nhanh chóng nhớ lại xem hôm nay mình có ăn gì kỳ lạ không, nhưng kết quả là không có.
Chẳng lẽ nhóc con muốn ra ngoài? Nhanh như vậy sao?
Kỳ Trạch cuống lên không biết phải làm sao, bèn cố gắng trườn về hướng ghế sô pha, điện thoại của cậu vẫn nằm trong túi xách.
Lúc Hạ Viễn Quân tiến vào phòng ngủ đã bị cảnh tượng Kỳ Trạch gian nan bò dưới sàn nhà đập vào mắt, hắn vội vàng chạy tới ôm cậu lên luôn miệng hỏi cậu bị gì, đau ở đâu. Lúc này Kỳ Trạch chỉ còn sức để lắc đầu rồi rúc vào trong ngực hắn thở ra từng hơi nóng rẫy, mái tóc xoăn trên đầu cũng bết bát mồ hôi, toàn thân run bần bật tỏ rõ mình đang khó chịu đến mức nào.
Lòng Hạ Viễn Quân nóng như lửa đốt, nhưng rồi cũng không biết mình nên làm gì. Hắn chỉ có thể liều mạng nghĩ cách làm Kỳ Trạch thoải mái hơn, hy vọng thân thể sẽ dựa theo ý nghĩ của mình mà kích phát năng lực đang ngủ say nào đó giúp cậu.
Một luồng ánh sáng trắng dịu nhẹ tuôn ra từ đầu ngón tay Hạ Viễn Quân, chảy vào cơ thể Kỳ Trạch theo nhịp mạch đập. Hai mắt cậu vẫn nhắm chặt nhưng giữa mày đã thả lỏng hơn một chút, xem ra là có tác dụng.
Hạ Viễn Quân không dám buông tay, hắn còn chưa kịp yên lòng đã thấy Kỳ Trạch mở bừng hai mắt. Sau đó một luồng ánh sáng xanh từ trong cơ thể cậu như nổ tung ra ngoài, phóng ra một vầng sáng xanh chói mắt mà người bình thường không thể nhìn thấy.
Trong nháy mắt, yêu khí đậm đặc bao trùm lên từng ngóc ngách của thành phố C làm không ít người phải kinh ngạc ngẩng đầu, mấy con thú săn mồi nhỏ trong rừng cũng cả kinh bỏ chạy vào khu vực càng sâu hơn.
Trong số những người đang chơi board game trên tầng ba, có Hồ Lý và Bạch Linh Tiên đồng thời buông xấp bài trong tay ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu dưới, hoàn toàn không còn chút trầm ổn thường ngày nào.
Mà ở dưới lầu, Hạ Viễn Quân đang yên lặng đối mắt với Kỳ Trạch.
Kỳ Trạch nhìn Hạ Viễn Quân đột nhiên biến lớn lên gấp mấy lần, đầu óc cậu trống rỗng quan sát những vật dụng khác trong phòng để đối chiếu, cuối cùng mới chậm chạp ý thức được sự thật.
Cậu cúi đầu nhìn thân thể chính mình.
Lông trắng. Tất cả những nơi Kỳ Trạch có thể nhìn thấy đều được bao phủ một lớp lông trắng tinh.
Dưới những móng vuốt được lông trắng xù xù bao quanh là lớp đệm thịt màu hồng nhạt. Quay đầu ra sau còn trông thấy một, à không phải, một hai ba bốn năm… chín, chín cái đuôi màu trắng bông xù.
Kỳ Trạch khó khăn nuốt nước bọt, tình huống hiện giờ là thế nào?
Hạ Viễn Quân bế Kỳ Trạch lên, cố gắng nhịn tham vọng vuốt lông cậu xuống mà căng thẳng hỏi: “Tiểu Thất, sao rồi? Có còn khó chịu chỗ nào không?”
Kỳ Trạch mờ mịt nhìn bệ hạ nhà mình, tại sao trông hắn không có vẻ gì là bất ngờ thế nhỉ?
À không phải, hình như còn có chút vui sướng bất ngờ nữa?
Hạ Viễn Quân lại sốt ruột hỏi cậu thêm một lần, Kỳ Trạch cố mở miệng, nhưng âm thanh phát ra lại không phải tiếng con người.
Cậu giật mình vội vàng ngậm miệng lắc lắc đầu.
Hạ Viễn Quân thở phào nhẹ nhõm, hắn thấy dáng vẻ bối rối của hồ ly nhỏ đáng yêu vô cùng, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà sờ lên bộ lông mềm mại đến không tưởng tượng nổi trên người Kỳ Trạch, vừa vuốt vừa khen: “Quả nhiên hồ ly nhỏ cực kỳ xinh đẹp.”
Hồ ly?
Kỳ Trạch nhớ tới nhóc con mang hình dạng động vật có vú trong bụng mình, cùng với vô số lần trong quá khứ bệ hạ gọi cậu là hồ ly nhỏ.
Kỳ Trạch ngơ ngác cuộn mình thành một quả cầu lông, không muốn giao tiếp.
Sự thật đã rõ, hóa ra cậu đúng là hồ ly, hàng thật giá thật.
Sức khỏe đạo trưởng kia dường như không quá tốt, tay gã nắm thành quyền để lên môi ho vài tiếng. Trình Ái thấy đối phương ho đến không thể nói chuyện thì càng thêm sốt ruột, chỉ biết nôn nóng nhìn gã.
Sau một lúc lâu, đạo trưởng thở lại được bình thường mới phất tay ra hiệu cho bà ta yên tâm, không cần gấp gáp.
Chỉ với một cú phất tay nhẹ nhàng mà Trình Ái đã có cảm giác như được gió xuân thổi qua, mọi lo âu muộn phiền trước đó đều hóa thành hư không, tâm tình thả lỏng thoải mái hơn rất nhiều.
Trình Ái nhìn người trẻ tuổi trước mặt lại càng thêm tin tưởng đối phương có năng lực thật sự, ánh mắt nhìn gã cũng nhiều thêm vài phần kính nể, đồng thời cũng sinh ra vài phần sợ hãi. Trong lòng bà ta thầm tính toán chờ việc này giải quyết xong, về sau nhất quyết không nên lui tới cùng những người như bọn họ nữa.
“Không sao, bùa chú chỉ có tác dụng với đối tượng nhắm đến, cũng là đề phòng vô ý làm hại người vô tội, bà không cần lo lắng quá đâu.” Đạo trưởng trẻ tuổi nở nụ cười ôn hòa như tuyết trên đỉnh núi, trong cặp mắt lại cất giấu vô số điều thần bí như bị phủ một tầng sương mù, khiến người bình thường càng khó nắm bắt được huyền cơ bên trong.
Trình Ái nghe vậy mới yên lòng, thời phào nhẹ nhõm: “Đạo trưởng nói phải lắm, tôi chỉ lo lắng cậu chủ Hạ kia cầm nhầm xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cậu ta với chúng tôi không thù không oán, nếu phải nhận báo ứng thì rất không nên. Nghe đạo trưởng nói như vậy tôi cũng an tâm rồi.”
Đạo trưởng trẻ tuổi gật đầu rồi hỏi xin Trình Ái một lọn tóc của con gái.
Bản năng bà ta lập tức dâng lên một tia phòng bị, nhưng sau khi nghe đạo trưởng giải thích rằng đây là để tránh cho Kỳ Trạch lại đến gây phiền cho bọn họ, cuối cùng vẫn đồng ý. Dùng tóc của con gái làm bùa có thể dội ác ý ngược trở lại nơi nó sinh ra, nói cách khác, nếu Kỳ Trạch muốn hãm hại bọn họ thì chính cậu sẽ phải nhận lấy hậu quả đầu tiên.
Đây đúng là một biện pháp không tồi.
Vốn dĩ bà ta không muốn mọi việc đi quá xa, chỉ cần cho Kỳ Trạch nếm chút đau khổ, sau này không dám động vào hai đứa con bà ta nữa là được.
Chẳng bao lâu sau, Trình Ái lấy được vài sợi tóc trong phòng con gái mình rồi giao cho gã đạo trưởng. Gã ta vẽ ngay một lá bùa tại chỗ đưa cho bà, nói thêm rằng cho dù lá bùa này có qua tay bao nhiêu người, chỉ cần đến được tay Kỳ Trạch là sẽ lập tức có hiệu lực.
Trình Ái nhận bùa, đoạn lấy ra một tấm thẻ chuẩn bị trả tiền công đức thì bị đạo trưởng từ chối, vừa định mở miệng khuyên một câu, thoắt cái đã không thấy bóng dáng gã đâu nữa. Trong lòng Trình Ái kinh hoảng, vội vàng cất lá bùa vào túi rời khỏi khách sạn.
Có kinh nghiệm từ lần trước, bà ta biết rằng mình không thể xuất hiện trước mặt Kỳ Trạch lần thứ hai, sợ cậu sẽ sinh tâm đề phòng. Trình Ái chợt nhớ biệt thự nhà chị gái và anh rể mình cũng ở trong khu biệt thự Lệ Loan, cùng với đứa con trai nhà đó rất sùng bái con gái nhà mình, thế là liền nói tài xế đánh xe đưa mình đi đến đó.
Hôm nay công việc vẫn rảnh rỗi nhẹ nhàng như cũ, Kỳ Trạch liên tiếp ngồi thất thần, may mà đồng nghiệp và cấp trên không phát hiện ra, mà dù có phát hiện cũng sẽ không phàn nàn, cũng không ai đi làm phiền cậu.
Kỳ Trạch nhìn tài liệu trên máy tính, một tay chống cằm, tay kia nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới.
Đa số các thai phụ trong thời gian mang thai đều sẽ tưởng tượng con mình sinh ra trông như thế nào, xấu hay đẹp, khỏe mạnh hay có khuyết tật gì không. Tuy rằng mang thai sinh con là một sự kiện rất vui vẻ hạnh phúc nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng, vài người hay lo nghĩ nhiều còn có khả năng mắc phải một số triệu chứng bệnh tâm lý không mong muốn.
Đấy chỉ là xét trên góc độ người bình thường, còn như Kỳ Trạch có ông chồng không phải con người, mang thai đứa con không giống cha cũng chẳng phải người, có lẽ khả năng bị bệnh tâm lý còn cao hơn nữa. Có điều Kỳ Trạch từng trải qua cuộc sống ở một thế giới phi logic nên vẫn dễ dàng tiếp thu sự thật chồng và con mình là phi nhân, nhưng rồi cậu lại không khỏi ảo tưởng và lo lắng cho tương lai của nhóc con không khác gì một người cha bình thường.
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ nội chuyện sinh sản như thế nào thôi cũng đã là vấn đề lớn. Tuy Bạch Linh Tiên không mấy tỏ ra kinh ngạc khi thấy đàn ông mang thai, nhưng đứa nhỏ không phải con người nghe vẫn quá mức kinh dị. Hơn nữa từ cổ chí kim quan hệ giữa đạo sĩ và yêu quái vốn nhiều mâu thuẫn, cậu rất cảm kích Bạch Linh Tiên vì sự trợ giúp lớn lao, dù thế thâm tâm vẫn không tài nào hoàn toàn tin tưởng cô.
Đương nhiên cũng không thể tin tưởng các bác sĩ khác.
Đến lúc đó phải làm thế nào? Tự mình sinh sao? Nhưng mà, đàn ông phải sinh con kiểu gì? Kỳ Trạch cực kỳ mờ mịt.
Nếu bệ hạ nhà cậu khôi phục được ký ức thì tốt quá, không chừng hắn còn biết phải làm những gì.
Buổi chiều Hạ Viễn Quân tới đón Kỳ Trạch còn mang cho cậu một chiếc bánh kem dâu tây mini làm đồ lót dạ trước bữa tối. Hôm nay cơm nước do Phó Dung và Bạch Linh Tiên phụ trách, thời gian bọn họ tan làm không sớm hơn Kỳ Trạch nên về đến nhà phải chờ thêm một lát mới được ăn cơm. Hơn nữa ai mà biết được Phó sĩ diện kia lại muốn khoe khoang trò gì, nếu còn bày vẽ cơm tây cơm tàu có khi giờ ăn còn trễ hơn.
Hạ Viễn Quân không muốn để hồ ly nhỏ nhà mình bị đói.
Vị bánh kem ngọt ngào giảm bớt chút sầu lo trong lòng Kỳ Trạch, cậu liếm vệt kem trên môi, lẩm bẩm: “Nếu anh nhớ lại được thì tốt biết mấy.”
“Cái gì?” Hạ Viễn Quân không nghe rõ, Kỳ Trạch lặp lại thêm một lần.
Cậu đặt chiếc hộp không qua một bên, dựa vào lưng ghế nói như thở dài: “Nếu anh nhớ lại mọi chuyện, hẳn là sẽ có cách thôi.”
Hạ Viễn Quân thấy cậu cứ vô thức vuốt ve bụng dưới vẫn còn rất bằng phẳng, cuối cùng cũng hiểu rõ. Hồ ly nhỏ đang lo lắng không tìm được người đáng tín nhiệm để sinh con, lại không biết nên sinh thế nào. Nếu hắn khôi phục chút ít ký ức thì có thể dùng yêu lực giúp cậu đỡ đẻ, được như vậy cả hai cha con đều bình an, mà cũng không sợ có người ngoài biết được bí mật của bọn họ.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ nhớ ra sớm thôi.” Hạ Viễn Quân đưa một tay ra nắm tay Kỳ Trạch, lúc trước hắn tưởng mình có thể thong thả, nhưng hiện giờ đã bắt đầu nôn nóng, cả hồ ly nhỏ và nhóc con đều đang cần đến hắn.
“Ừm.” Kỳ Trạch lên tinh thần, cậu kéo tay Hạ Viễn Quân áp lên mặt mình một chút, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa dụ hoặc. Nhưng khi hắn định duỗi tay sờ mặt thì cậu đã vội buông ra để hắn tiếp tục chú tâm lái xe.
“…” Hạ Viễn Quân không muốn sờ mặt nữa mà muốn đổi thành véo mông, hồ ly nhỏ kia chắc chắn là cố ý!
Xe chạy vào khu biệt thự Lệ Loan, Hạ Viễn Quân còn chưa đến được biệt thự của ê kíp chương trình thì bị một chiếc xe lạ ngăn cản giữa đường. Bởi vì xe đã chạy vào tiểu khu nên Kỳ Trạch tháo lá bùa trên xe xuống, cho nên những người khác mới có thể nhìn thấy xe bọn họ, chỉ là không ngờ vào đến đây rồi vẫn có người cản đường
Nhìn dáng vẻ chủ xe không giống như theo đuôi hai người từ bên ngoài vào.
Thời khắc trông thấy người từ trên xe bước xuống, Kỳ Trạch càng thêm khẳng định.
“Ồ, là em họ thật này.” Người nọ đi về phía Kỳ Trạch, vừa nói vừa tháo kính râm, nhìn vào bên trong xe đánh giá.
Kỳ Trạch hạ cửa sổ xuống nhìn gã, “Có chuyện gì không?”
“Hi, có thể có chuyện gì được?” Trần Nguyên nhếch môi cười, “Tôi nhìn lướt qua thấy người giống cậu nên lên tiếng gọi thử thôi, dù sao cũng lâu rồi không gặp mà.”
Kỳ Trạch nghe thấy ngữ điệu quen thuộc muốn nổi cả da gà, đó là anh họ của hai chị em Kỳ Nhược Sam, không phải anh của cậu. Kỳ Trạch và kẻ này cùng tuổi, lại từng học chung một trường nên ngày nhỏ bị gã bắt nạt không ít lần.
Kỳ Trạch thấy bộ dạng gã đúng là ăn no rửng mỡ ở không tìm việc, cũng không muốn dài dòng vô nghĩa thêm.
Trần Nguyên nhận ra cậu đã mất kiên nhẫn bèn vươn tay kéo áo cậu một cái, Kỳ Trạch lập tức nhíu mày nhìn qua. Gã tận mắt chứng kiến tấm bùa dính vào áo cậu rồi biến mất, cuối cùng mới chịu dẹp tư thái vừa nãy, thu tay híp mắt nhìn cậu châm chọc: “Ha, leo được vào nhà giàu rồi chứ gì, chẳng trách khinh thường ông anh họ này như vậy.”
Hạ Viễn Quân ném cho gã ánh mắt lạnh căm căm, giọng nói trầm thấp đè nén khí lạnh: “Cút.”
“…” Trần Nguyên bị hắn nhìn muốn sởn gai ốc bèn lùi lại theo phản xạ, không dám tiến đến gần. Gã kéo khóe miệng cứng đờ như muốn nói thêm câu gì đó, mà Hạ Viễn Quân thì không muốn mấy lời hạ tiện của đối phương làm bẩn tai Kỳ Trạch nên nhìn chằm chằm vào miệng gã, trong lòng thầm ra lệnh cho gã phải ngậm miệng lại.
Miệng Trần Nguyên bất ngờ ngậm chặt đến nỗi muốn kéo cũng kéo không ra, cho dù là dùng lưỡi tách từ bên trong hay dùng ngón tay kéo bên ngoài, cách nào cũng phí công. Gã nhìn lên hai người lại vội vàng lùi ra sau thêm mấy bước nữa, đoạn ngã ngồi xuống vành đai xanh, toàn thân run rẩy.
Hạ Viễn Quân tiếp tục lái xe về biệt thự dưới ánh mắt hoảng sợ của Trần Nguyên.
Kỳ Trạch thì kinh ngạc nhìn Hạ Viễn Quân chằm chằm, không ngờ chỉ vừa nói xong mà có vẻ như hắn đã khôi phục được một chút yêu lực rồi.
Nhưng mà, để lộ với người thường như thế cũng được à?
Kỳ Trạch chỉ nghĩ lung tung chứ cũng không quá lo lắng, đến cậu còn không nhìn ra bệ hạ là yêu quái thì người thường làm sao biết được, cùng lắm chỉ cho rằng hắn là thuật sĩ cao tay nào thôi.
Giống như những gì Hạ Viễn Quân phán đoán, sau khi hai người trở về biệt thự thì Phó Dung và Bạch Linh Tiên mới trở về.
Hắn còn cố ý chạy xuống bếp một chuyến hỏi tối nay Phó Dung định làm cơm thế nào. Anh ta vừa bày biện vừa nghi hoặc nhìn hắn, không đáp mà cũng không hiểu mục đích của hắn là gì.
Hạ Viễn Quân mất kiên nhẫn bèn nói thẳng: “Mất bao lâu nữa mới được ăn cơm?”
“…” Phó Dung vẫn khó hiểu như cũ, “Khoảng một tiếng.”
Hạ Viễn Quân gật gù, tiếp tục bất mãn thúc giục: “Nhanh cái tay lên, anh không đói nhưng người khác đói.”
Phó Dung: “???”
Không thể hiểu nổi.
Bạch Linh Tiên ở bên cạnh hỗ trợ nghe vậy tốt bụng phiên dịch lại một chút: “Ý của anh ta là Kỳ Trạch đói bụng rồi, xuống giục anh nấu cơm nhanh lên đấy.”
Sếp Phó độc thân chậm chạp nhận ra mình vừa bị thồn cơm chó: “…”
Hạ Viễn Quân cậu là đồ chó má! Ngon thì xuống đây mà nấu!
Trong lúc Hạ Viễn Quân xuống bếp hoạnh họe sếp Phó thì Kỳ Trạch đang ở lầu ba nói chuyện với La Tiểu Lê, cũng chính là câu chuyện đụng mặt Hứa Văn ở rạp chiếu phim. Lúc đó cả Bạch Linh Tiên và Hồ Lý đều không sợ nhưng La Tiểu Lê thì rất sợ, Kỳ Trạch thấy mình cũng có trách nhiệm phải giải thích, để người ta sợ sệt hoài rất không hay.
La Tiểu Lê lắc đầu nói không sao, sau đó trải lòng một chút về chuyện của chính mình.
Từ khi sinh ra thể chất La Tiểu Lê đã đặc biệt hơn người, ngày còn nhỏ hay nhìn thấy ma quỷ. Người nhà thấy vậy bèn đi thỉnh về cho cô một viên ngọc trấn yểm che chở, mang vào sẽ không còn thấy thứ không nên thấy nữa. Mãi cho đến khi La Tiểu Lê trưởng thành, vị đạo sĩ cho ngọc năm xưa mất vì già yếu, cô mới bắt đầu nhìn thấy ma quỷ trở lại.
Ban đầu cô còn bị dọa đến suýt phát khùng, may mà người nhà kịp thời phát hiện lại dẫn cô đi đạo quan một lần nữa, xin một lá bùa khác. Vị đạo trưởng mới không có tu vi thâm hậu như đạo sĩ già ngày trước nên hiệu quả phù chú chỉ có hạn, khiến La Tiểu Lê phải thường xuyên mang bùa đi bổ sung linh lực.
Nhưng rồi luôn có một vài lần cô không kịp đi gặp đạo sĩ, cho nên thường xuyên nhìn được vài con ma hoặc nghe thấy một ít việc của “người âm”. Từ thái độ sợ hãi ban đầu, cô được nghe về những hoàn cảnh, câu chuyện khốn quẫn của bọn họ, lại nghĩ họ đều từng là người còn sống nên trong lòng càng hụt hẫng hơn.
Chẳng hạn như có vài người bỏ mạng ở vùng hoang sơn dã lĩnh, thi thể chỉ còn lại một nắm xương nhưng vẫn không được ai phát hiện nhặt xác. La Tiểu Lê không dám chủ động hỏi thăm mấy con ma đó, chỉ nghe thấy bọn họ nhắc đến địa điểm tử vong rồi gọi điện nhờ cảnh sát hỗ trợ.
Sau đó nữa, La Tiểu Lê bắt đầu vẽ lại những câu chuyện đó thành truyện tranh, xem như tặng cho các oan hồn một kết cục được báo thù.
Cô không ngờ vì lý do đó mà cô dần nổi tiếng, thậm chí còn bị ma quỷ tìm tới tận nhà. Báo hại tối hôm đó La Tiểu Lê suýt nữa bị hù chết luôn!
Kết quả đám ma quỷ chỉ đến để nói lời cảm ơn, đại đa số còn muốn cô ký tên cho nữa.
La Tiểu Lê: “…” Suýt nữa cô cũng tắt thở trong phòng làm việc rồi.
Không phải chứ, đã làm ma làm quỷ rồi mà còn đi thành đoàn tới nhà muốn ký tên nữa à?
Thế là La Tiểu Lê giả câm giả điếc giả mù làm như không có chuyện gì mà cùng đồng nghiệp tan làm. Các fan ma quỷ cũng không khó xử cô, chỉ giả vờ như không biết cô nhìn thấy rồi tụ thành một đám nhiệt tình hò reo.
“Lần trước là tại tôi không chuẩn bị tinh thần kịp,” La Tiểu Lê nói, “Một ngày trước khi tham gia chương trình tôi mới nhận được bùa bình an mới. Hôm qua chị Bạch cũng giúp tôi xem rồi, chị ấy nói trên người tôi có công đức, tình trạng sức khỏe cũng rất tốt.”
Nói đến đây bỗng dưng cô trở nên hơi ngượng ngùng.
Kỳ Trạch gật đầu, đối với người dễ sợ hãi như La Tiểu Lê, cố gắng làm được đến thế thật sự đã tốt lắm rồi. Nếu đổi thành người khác, biết rõ thi thể của người ta ở đâu có khi còn không gọi điện thoại thông báo đâu.
Kỳ Trạch lại nhìn tranh của La Tiểu Lê thêm một lát, cô nhắc đến bức vẽ về những đứa trẻ lần trước, nói rằng mình rất muốn giúp đỡ nhưng lực bất tòng tâm, ngoại trừ vẽ ra thì không biết bản thân có thể làm được gì —— Hung thủ đã sa lưới, nhưng người chết rồi lại không thể quay về.
Kỳ Trạch nghĩ đến đám oan hồn trẻ em lưu lạc đầu đường đáng thương đó, chờ ngày mai gặp Hứa Văn hỏi tình hình xem sao.
Sau khi ăn tối rồi trở lại phòng ngủ viết cỏ bốn lá, Kỳ Trạch cảm thấy không thoải mái cho lắm. Không hẳn là đau ở đâu mà chỉ thấy rất khó chịu, toàn thân nóng bừng.
Ban đầu chỉ có một chút cảm giác, nhưng càng về sau càng lúc càng rõ ràng như có thứ gì muốn lao ra khỏi cơ thể khiến Kỳ Trạch cực kỳ sợ hãi. Cậu muốn ra cửa xin mọi người giúp đỡ nhưng thân thể không hề có sức, cứ thế ngã xuống tấm thảm bên mép giường.
Kỳ Trạch nhanh chóng nhớ lại xem hôm nay mình có ăn gì kỳ lạ không, nhưng kết quả là không có.
Chẳng lẽ nhóc con muốn ra ngoài? Nhanh như vậy sao?
Kỳ Trạch cuống lên không biết phải làm sao, bèn cố gắng trườn về hướng ghế sô pha, điện thoại của cậu vẫn nằm trong túi xách.
Lúc Hạ Viễn Quân tiến vào phòng ngủ đã bị cảnh tượng Kỳ Trạch gian nan bò dưới sàn nhà đập vào mắt, hắn vội vàng chạy tới ôm cậu lên luôn miệng hỏi cậu bị gì, đau ở đâu. Lúc này Kỳ Trạch chỉ còn sức để lắc đầu rồi rúc vào trong ngực hắn thở ra từng hơi nóng rẫy, mái tóc xoăn trên đầu cũng bết bát mồ hôi, toàn thân run bần bật tỏ rõ mình đang khó chịu đến mức nào.
Lòng Hạ Viễn Quân nóng như lửa đốt, nhưng rồi cũng không biết mình nên làm gì. Hắn chỉ có thể liều mạng nghĩ cách làm Kỳ Trạch thoải mái hơn, hy vọng thân thể sẽ dựa theo ý nghĩ của mình mà kích phát năng lực đang ngủ say nào đó giúp cậu.
Một luồng ánh sáng trắng dịu nhẹ tuôn ra từ đầu ngón tay Hạ Viễn Quân, chảy vào cơ thể Kỳ Trạch theo nhịp mạch đập. Hai mắt cậu vẫn nhắm chặt nhưng giữa mày đã thả lỏng hơn một chút, xem ra là có tác dụng.
Hạ Viễn Quân không dám buông tay, hắn còn chưa kịp yên lòng đã thấy Kỳ Trạch mở bừng hai mắt. Sau đó một luồng ánh sáng xanh từ trong cơ thể cậu như nổ tung ra ngoài, phóng ra một vầng sáng xanh chói mắt mà người bình thường không thể nhìn thấy.
Trong nháy mắt, yêu khí đậm đặc bao trùm lên từng ngóc ngách của thành phố C làm không ít người phải kinh ngạc ngẩng đầu, mấy con thú săn mồi nhỏ trong rừng cũng cả kinh bỏ chạy vào khu vực càng sâu hơn.
Trong số những người đang chơi board game trên tầng ba, có Hồ Lý và Bạch Linh Tiên đồng thời buông xấp bài trong tay ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu dưới, hoàn toàn không còn chút trầm ổn thường ngày nào.
Mà ở dưới lầu, Hạ Viễn Quân đang yên lặng đối mắt với Kỳ Trạch.
Kỳ Trạch nhìn Hạ Viễn Quân đột nhiên biến lớn lên gấp mấy lần, đầu óc cậu trống rỗng quan sát những vật dụng khác trong phòng để đối chiếu, cuối cùng mới chậm chạp ý thức được sự thật.
Cậu cúi đầu nhìn thân thể chính mình.
Lông trắng. Tất cả những nơi Kỳ Trạch có thể nhìn thấy đều được bao phủ một lớp lông trắng tinh.
Dưới những móng vuốt được lông trắng xù xù bao quanh là lớp đệm thịt màu hồng nhạt. Quay đầu ra sau còn trông thấy một, à không phải, một hai ba bốn năm… chín, chín cái đuôi màu trắng bông xù.
Kỳ Trạch khó khăn nuốt nước bọt, tình huống hiện giờ là thế nào?
Hạ Viễn Quân bế Kỳ Trạch lên, cố gắng nhịn tham vọng vuốt lông cậu xuống mà căng thẳng hỏi: “Tiểu Thất, sao rồi? Có còn khó chịu chỗ nào không?”
Kỳ Trạch mờ mịt nhìn bệ hạ nhà mình, tại sao trông hắn không có vẻ gì là bất ngờ thế nhỉ?
À không phải, hình như còn có chút vui sướng bất ngờ nữa?
Hạ Viễn Quân lại sốt ruột hỏi cậu thêm một lần, Kỳ Trạch cố mở miệng, nhưng âm thanh phát ra lại không phải tiếng con người.
Cậu giật mình vội vàng ngậm miệng lắc lắc đầu.
Hạ Viễn Quân thở phào nhẹ nhõm, hắn thấy dáng vẻ bối rối của hồ ly nhỏ đáng yêu vô cùng, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà sờ lên bộ lông mềm mại đến không tưởng tượng nổi trên người Kỳ Trạch, vừa vuốt vừa khen: “Quả nhiên hồ ly nhỏ cực kỳ xinh đẹp.”
Hồ ly?
Kỳ Trạch nhớ tới nhóc con mang hình dạng động vật có vú trong bụng mình, cùng với vô số lần trong quá khứ bệ hạ gọi cậu là hồ ly nhỏ.
Kỳ Trạch ngơ ngác cuộn mình thành một quả cầu lông, không muốn giao tiếp.
Sự thật đã rõ, hóa ra cậu đúng là hồ ly, hàng thật giá thật.
Danh sách chương