Đã qua 12 giờ khuya, chỉ cần đúng 10 giờ bấm vào link video, cho dù không bấm tua nhanh thì hiện giờ phần lớn mọi người đều đã xem đến đoạn kết kỳ thứ nhất gameshow《 Câu chuyện tình yêu 》, mà hot search về Hạ Viễn Quân trên mạng cũng từ sự kiện cặp bạn trai trong rạp chiếu phim biến thành chương trình truyền hình hẹn hò thực tế.
Trang chủ Weibo của hắn không còn toàn tiếng mắng chửi văng phụ khoa nữa, rất nhiều bình luận không chỉ thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Hạ Viễn Quân mà còn tò mò hỏi han về thái độ của đương sự đối với Kỳ Trạch.
Chỉ là lúc này Hạ Viễn Quân không rảnh thời gian đi xem.
Hắn vừa kéo lướt qua một fanfic ngắn viết về mình và Kỳ Trạch trên mạng, bối cảnh câu chuyện là một dòng chữ cái rất kỳ quặc, ABO? Nghĩa là gì? Cảnh tượng thiết lập là ở trong phòng bếp.
Hạ Viễn Quân tiếp tục xem hết với thái độ rất cầu thị học hỏi.
Phần cuối cùng của tập thứ nhất là một đoạn phim ngắn quay cảnh Hạ Viễn Quân nấu ăn rồi đưa cho Kỳ Trạch nếm thử. Cậu chủ Hạ vừa nhìn đã biết trình độ nấu ăn phá hoại cấp 10 lại cố ý đi học làm bếp, sau đó lãng phí một đống nguyên liệu nấu ăn cao cấp đắt tiền chỉ để người mình thích được nếm một miếng, sau đó nhận một lời khen ngon!
Trông thấy cậu chủ Hạ được Kỳ Trạch khen mà vui vẻ đến sắp bay lên trời, trái tim toàn bộ khán giả có mặt như bị chọc trúng, các fangirl la hét kêu gào sinh ra một đàn fan CP số lượng không nhỏ.
Đáng tiếc dù chương trình có dài đến đâu thì cũng đến lúc phải kết thúc, mọi người vẫn nhao nhao chưa xem đủ, vì thế các pháp sư nấu cơm chó chuyên nghiệp trên mạng bắt đầu ra tay sản hàng mớm cho quần chúng một phen.
Gì mà gả thay, gì mà ngọt sủng ngược luyến, ABO sinh con, còn có play bờ biển, play giam cầm, play phòng tắm, phụ tử… cái gì cần có đều có. Tác giả hành văn lưu loát, tình cảm tinh tế, cốt truyện càng ngày càng kích thích muốn phun máu mũi. Đương nhiên, cũng chính vì quá cháy nên chỉ đăng lên một lát đã bị nền tảng tàn nhẫn xóa luôn, những ai nhanh tay lẹ mắt sao lưu lại kịp nếu không phải cực kỳ bản lĩnh thì chính là các tài xế già kinh nghiệm phong phú.
Sáng hôm sau, Kỳ Trạch được Hạ Viễn Quân đánh thức, cậu mơ mơ màng màng cảm giác tay hắn đang sờ lên đầu mình hơi ngưa ngứa, vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy hắn xoay tay về: “Dậy chưa? Bọn họ nói hôm nay có hoạt động tập thể, xuất phát lúc 9 giờ rưỡi, tôi chờ em cùng xuống lầu nhé.”
“Ừ…” Kỳ Trạch chui ra khỏi ổ chăn, cầm quần áo đi vào toilet rửa mặt. Trước khi đóng cửa cậu cứ luôn có cảm giác vừa rồi lúc Hạ Viễn Quân thu tay lại hình như rất là tiếc nuối? Hay do cậu vừa tỉnh ngủ nên nhìn nhầm nhỉ.
Cậu chủ Hạ đúng là rất tiếc nuối, bởi vì vừa nãy hồ ly nhỏ ngủ quá say đã vô thức để lộ ra cặp tai nhòn nhọn, hắn chỉ mới sờ soạng một chút đã vội vã thu vào rồi. Nếu cảm giác phê pha chia ra thang điểm mười thì hắn còn chưa đạt được khoảng một phần mười nữa, làm sao không tiếc cho được? Lúc hai người Kỳ Trạch xuống lầu thì mọi người đã chờ sẵn trong phòng khách, chuyện này khiến Kỳ Trạch khá ngượng ngùng. Nhưng rồi cả bọn lại nói, ngoại trừ Phó Dung và Bạch Linh Tiên, những người còn lại cũng vừa thức dậy chưa được bao lâu.
Cũng phải, chờ mãi mới đến cuối tuần, có ai mà không muốn ngủ nướng đâu?
Hiện tại mới đang là 9 giờ, sáng nay cũng không ai phụ trách cơm sáng nhưng Phó Dung dậy sớm đã tranh thủ đặt bữa sáng cho cả nhà, thế nên bọn họ vẫn còn nửa tiếng để dùng bữa. Thừa dịp tất cả tụ tập ăn sáng đông đủ, đạo diễn cũng tiến vào giải thích đơn giản về hành trình hôm nay một chút.
Chòm râu xồm của đạo diễn lúc lắc theo nhịp nói: “Địa điểm lát nữa chúng ta sẽ đi là núi Thiên Diệu, ngoại trừ vui chơi tham quan thì còn có một bất ngờ nữa, đó là ê kíp đã cất giấu trong núi Thiên Diệu chín viên đá, tám viên trong đó là đồ trang trí, tôi cũng không muốn giấu, giá bán sỉ một viên là 19.8 tệ, nhưng viên cuối cùng —— chính là đá quý thật. Ai tìm được viên đá sẽ là của người đó, hơn nữa người chiến thắng còn có cơ hội được hẹn hò riêng với người mình ái mộ thêm một lần mà đối phương không có quyền từ chối —— người nào giao ra đủ tiền đền vi phạm hợp đồng thì cứ từ chối.”
Vu Thu suýt nữa phun luôn đồ ăn: “Đạo diễn bốc thế!”
La Tiểu Lê cũng gật đầu: “Thật sự, tươi không cần tưới luôn!”
Có điều, nếu là cơ hội hẹn hò…
Hạ Viễn Quân ngẩng đầu nhìn Kỳ Trạch vừa ăn vừa nghe “Râu xồm” thao thao bất tuyệt.
Ừm, nếu không tìm ra thì cứ kêu tổ chương trình đi lấy về cho hắn là được. Đặc quyền của cậu chủ Hạ, lúc nên dùng vẫn phải dùng!
Đạo diễn hoàn toàn không để tâm đến mấy câu kháy khịa của bọn họ, lại tiếp tục nói: “À đúng rồi, tiền vé vào cửa và cơm trưa hôm nay mọi người tự túc nhé. Trước giờ ăn trưa không được đi đánh lẻ, ăn cơm xong muốn đi một mình hay hai mình thì tùy. Hoạt động kết thúc trước 5 giờ chiều, không tìm thấy đá quý thì thôi xem như không có.”
Dứt lời, ông ta lại bổ sung: “Muốn lừa bịp, đe dọa hay dụ dỗ gì người khác cũng được, nhưng cấm ăn cướp.”
Mọi người: “…”
Đúng 9 giờ rưỡi, tám người ngồi lên chiếc xe do tổ chương trình chuẩn bị, cùng ê kíp trực chỉ núi Thiên Diệu.
Núi Thiên Diệu nằm ở phía đông thành phố C, là một địa điểm du lịch rất nổi tiếng, dù là mùa nào cũng có rất đông du khách leo lên tận đỉnh núi ngắm nhìn quang cảnh hùng vĩ tráng lệ. Ngoại trừ các hoạt động ngắm trời ngắm đất ngắm trăng ngắm sao, phía sau núi Thiên Diệu còn có một nơi tên Vạn Hoa Cốc, đang là đầu đông mà trong cốc vẫn có trăm hoa đua nở, là thánh địa hẹn hò trứ danh của thành phố C.
Thế mà tám người ngồi trên xe lại chưa có ai từng đến đó.
Bạch Linh Tiên: “Tôi đi núi Thiên Diệu rồi, lúc ấy trong Vạn Hoa Cốc còn nhiều trùng độc, vẫn chưa được khai phá nên các sư huynh không cho tôi vào.”
“Ừmmm…” Vu Thu nghe cô nói vậy cũng nhớ ra, “Hình như ở đó có cái đạo quan thì phải, tên là Nhật Chiếu Quan đúng không? Trước kia lúc đồng đội cũ của tôi đi nghỉ còn đến đó vái lạy xin xăm. Kết quả nghỉ xong cậu ta có bạn gái thật luôn!” Nói rồi cậu ta chà chà hai tay vào nhau tỏ vẻ cực kỳ muốn thử.
La Tiểu Lê cũng hơi hứng thú: “Tức là linh nghiệm lắm hả?”
Bạch Linh Tiên khẽ cười: “Mấy người ở đó đều thuộc phái Toàn Chân, lớn thì tám mươi nhỏ thì mười tám, toàn bộ đều độc thân. Đến đó cầu bình an thuận lợi còn được, cầu tình duyên ấy à, ha ha.”
Vu Thu trợn mắt không dám tin: “Không nhưng mà bọn họ còn dám mở cả khu cầu tình duyên cơ? Mọi người xem này —— cây Nhân Duyên, hồ Tam Sinh, đá Kiếp Trước Kiếp Này, rồi cầu Ngàn Dặm Tương Phùng các thứ…” Cậu ta vừa nói vừa cầm di động lướt lướt mấy hạng mục tham quan mình vừa tìm thấy cho bọn họ xem.
Hồ Lý bị dáng vẻ dễ lừa của cậu ta chọc cười to: “Còn vì sao nữa? Đặt tên kêu như thế mới dễ kiếm tiền chứ!”
Những người khác trông thấy sắc mặt tan vỡ của Vu Thu cũng không nhịn được bật cười theo Hồ Lý.
Kỳ Trạch và Hạ Viễn Quân ngồi ở vị trí sau cùng. Kỳ Trạch mỉm cười nghe mọi người nói chuyện, còn Hạ Viễn Quân dường như không quan tâm mà chỉ cúi đầu xem điện thoại. Hình như hắn tìm thấy vài thứ khá hay ho nên nghiêng đầu thì thầm với cậu: “Tôi mới xem thử rồi, trên núi nhiều chỗ chơi lắm.”
Hắn giơ màn hình di động ra cho cậu xem, Kỳ Trạch nghe vậy cúi đầu, thấy mấy chữ to ghi trên trang web rõ ràng là “Cẩm nang du lịch núi Thiên Diệu”, bên dưới chính là mấy cái tên Vu Thu vừa đề cập cùng với một loạt điểm tham quan du lịch dính dáng đến nhân duyên khác.
“À…” Kỳ Trạch nhìn vẻ chờ mong trong ánh mắt Hạ Viễn Quân, trong phút chốc không đành lòng nói thật, “Mấy chỗ này…”
Phó Dung ngồi cùng hàng chỉ cách hai người một lối đi nhỏ lúc này hiếu kỳ nâng cằm thò qua xem, tuy chưa hoàn toàn thấy rõ nội dung trên điện thoại Hạ Viễn Quân, nhưng mấy chữ “Núi Thiên Diệu” đã đủ giải thích toàn bộ.
Sếp Phó lập tức trào phúng thành tiếng: “Ủa? Vừa rồi có phải Linh Tiên mới kể các đạo sĩ trên núi này dù già hay trẻ đều độc thân cả, hơn nữa cả đời cũng không cưới vợ sinh con, đến nhân duyên của bản thân còn không có mà phải không?”
Ôn Uyển ngồi cùng dãy ghế với anh ta cũng phụ họa, “Đúng vậy. Hầu hết khu tham quan nào cũng có những điểm cầu nhân duyên thế này, rất thường thấy. Nhưng vì núi Thiên Diệu có Đạo quan cho nên các du khách mới cảm thấy nơi này linh nghiệm.”
Hạ Viễn Quân xụ mặt ảo não thu điện thoại về, một đám đạo sĩ đến chính mình còn không có vợ thì lấy đâu ra nhân duyên mà cho người ngoài?
Kỳ Trạch không nỡ thấy dáng vẻ ỉu xìu của hắn bèn lên tiếng dỗ: “Thật ra cảnh sắc chỗ này cũng đẹp lắm, đi dạo chơi thôi là đủ rồi.”
Sắc mặt Hạ Viễn Quân hòa hoãn xuống có thể thấy bằng mắt thường, thậm chí còn lộ ra nụ cười dịu dàng đến ê răng.
Phó Dung không dám nhìn thẳng mà phải dời mắt đi chỗ khác, bạn nối khố chó má bị ngâm trong hũ mật trông nổi hết cả da gà.
Những người khác cũng yên lặng mất vài giây.
Ui~ Vị chua bốc lên trong xe này nồng nặc lắm rồi! Bao giờ xe mới chạy tới nơi vậy!
Đại khái mất khoảng một tiếng đồng hồ mới đến được núi Thiên Diệu, mọi người không đủ sức lực nói chuyện phiếm trong thời gian dài như thế, cameraman quay xong phần tư liệu cần thiết cũng lục tục cất máy móc vào. Vài người bị lắc lư mơ màng buồn ngủ bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, những người khác thấy chán bèn lấy điện thoại ra chơi game hoặc xem video giết thời gian.
“Úi!” Vu Thu ngồi hàng trước hô to một tiếng, nói với Bạch Linh Tiên ngồi bên cạnh, “Show của tụi mình phát sóng rồi nè!”
Bạch Linh Tiên bình tĩnh gật đầu, lần trước tổ chương trình đã thông báo kỳ đầu tiên phát sóng vào thứ bảy. Trí nhớ của cô khá tốt, nhưng khung giờ sinh hoạt vốn có quy luật nên mới không muốn xem video vào giờ quá muộn mà thôi.
Trước mắt cô thình lình xuất hiện một bên tai nghe màu trắng, Vu Thu lên tiếng chào mời: “Linh Tiên, cô xem chưa? Muốn xem cùng tôi không?”
“…” Bạch Linh Tiên không nói gì, chỉ nhận lấy chiếc tai nghe kia.
Ánh mắt Hồ Lý đảo qua Vu Thu và Bạch Linh Tiên bắt đầu tụm vào nhau phía bên phải, “xì” một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Buồn nôn!
Bên này vẫn tốt hơn, nhóc La Tiểu Lê cũng dễ thương chán.
Sau đó cô nàng nghe thấy La Tiểu Lê quay ra sau gọi một tiếng: “Anh Phó, lập team không?”
Phó Dung thong dong hỏi lại: “Cô cấp mấy rồi?”
La Tiểu Lê đáp: “Bậc thầy III.”
“…” Sếp Phó lờ đi thành tích chân thật mới ở bậc Kim Cương V-I của mình, tiếp tục bình tĩnh nói, “Ui, thế thì không chung team được đâu.”
La Tiểu Lê cho rằng sếp Phó đang ở rank cao sợ rớt sao, muốn thử hỏi anh ta có muốn chơi ở chế độ giải trí không lại ngại người ta đánh giá mình quá cùi bắp, cả trận không làm gì còn kéo chân thì không tốt lắm. Thế là cô nàng không hỏi nhiều nữa, quay qua quay lại cũng bấm video chương trình phát sóng tối qua ra xem.
Mà Vu Thu phía bên kia vì chỉ đeo một bên tai nghe nên nghe rất rõ ràng câu trả lời “Không chung team được” đầy bình tĩnh của sếp Phó, thật sự không nhịn nổi phải nghiêng đầu ra sau xem thử, vừa vặn Bạch Linh Tiên ngẩng đầu lên thành ra cậu chàng suýt thì cọ hẳn vào mặt người ta. Câu “anh Phó” mới vọt lên khỏi cổ họng bị Vu Thu khó khăn nuốt xuống, nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai.
Bạch Linh Tiên nhàn nhạt liếc cậu ta một cái đồng thời thu hết bộ dạng đỏ mặt kia vào đáy mắt, tiếp tục xem video.
Ở hàng phía sau Kỳ Trạch nghe thấy La Tiểu Lê nhắc đến trò chơi cũng muốn cùng Hạ Viễn Quân chơi mấy ván game, đối phương biết rõ động tác tay của mình vốn gà mờ nên thái độ không quá tình nguyện. Thế là Kỳ Trạch liền chia sẻ một trò giải đố hại não mới, Hạ Viễn Quân thấy không cần thao tác tay phức tạp gì lập tức đồng ý ngay. Hai người vừa chơi vừa phân tích cốt truyện còn thay nhau bình luận về nhân vật, không khí cực kỳ hài hòa.
Hồ Lý nhìn toàn cảnh khoang xe với đủ loại bong bóng hồng phấn xen lẫn với vị chua loét, chỉ muốn mau chóng xuống xe cho rồi!
Trang chủ Weibo của hắn không còn toàn tiếng mắng chửi văng phụ khoa nữa, rất nhiều bình luận không chỉ thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Hạ Viễn Quân mà còn tò mò hỏi han về thái độ của đương sự đối với Kỳ Trạch.
Chỉ là lúc này Hạ Viễn Quân không rảnh thời gian đi xem.
Hắn vừa kéo lướt qua một fanfic ngắn viết về mình và Kỳ Trạch trên mạng, bối cảnh câu chuyện là một dòng chữ cái rất kỳ quặc, ABO? Nghĩa là gì? Cảnh tượng thiết lập là ở trong phòng bếp.
Hạ Viễn Quân tiếp tục xem hết với thái độ rất cầu thị học hỏi.
Phần cuối cùng của tập thứ nhất là một đoạn phim ngắn quay cảnh Hạ Viễn Quân nấu ăn rồi đưa cho Kỳ Trạch nếm thử. Cậu chủ Hạ vừa nhìn đã biết trình độ nấu ăn phá hoại cấp 10 lại cố ý đi học làm bếp, sau đó lãng phí một đống nguyên liệu nấu ăn cao cấp đắt tiền chỉ để người mình thích được nếm một miếng, sau đó nhận một lời khen ngon!
Trông thấy cậu chủ Hạ được Kỳ Trạch khen mà vui vẻ đến sắp bay lên trời, trái tim toàn bộ khán giả có mặt như bị chọc trúng, các fangirl la hét kêu gào sinh ra một đàn fan CP số lượng không nhỏ.
Đáng tiếc dù chương trình có dài đến đâu thì cũng đến lúc phải kết thúc, mọi người vẫn nhao nhao chưa xem đủ, vì thế các pháp sư nấu cơm chó chuyên nghiệp trên mạng bắt đầu ra tay sản hàng mớm cho quần chúng một phen.
Gì mà gả thay, gì mà ngọt sủng ngược luyến, ABO sinh con, còn có play bờ biển, play giam cầm, play phòng tắm, phụ tử… cái gì cần có đều có. Tác giả hành văn lưu loát, tình cảm tinh tế, cốt truyện càng ngày càng kích thích muốn phun máu mũi. Đương nhiên, cũng chính vì quá cháy nên chỉ đăng lên một lát đã bị nền tảng tàn nhẫn xóa luôn, những ai nhanh tay lẹ mắt sao lưu lại kịp nếu không phải cực kỳ bản lĩnh thì chính là các tài xế già kinh nghiệm phong phú.
Sáng hôm sau, Kỳ Trạch được Hạ Viễn Quân đánh thức, cậu mơ mơ màng màng cảm giác tay hắn đang sờ lên đầu mình hơi ngưa ngứa, vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy hắn xoay tay về: “Dậy chưa? Bọn họ nói hôm nay có hoạt động tập thể, xuất phát lúc 9 giờ rưỡi, tôi chờ em cùng xuống lầu nhé.”
“Ừ…” Kỳ Trạch chui ra khỏi ổ chăn, cầm quần áo đi vào toilet rửa mặt. Trước khi đóng cửa cậu cứ luôn có cảm giác vừa rồi lúc Hạ Viễn Quân thu tay lại hình như rất là tiếc nuối? Hay do cậu vừa tỉnh ngủ nên nhìn nhầm nhỉ.
Cậu chủ Hạ đúng là rất tiếc nuối, bởi vì vừa nãy hồ ly nhỏ ngủ quá say đã vô thức để lộ ra cặp tai nhòn nhọn, hắn chỉ mới sờ soạng một chút đã vội vã thu vào rồi. Nếu cảm giác phê pha chia ra thang điểm mười thì hắn còn chưa đạt được khoảng một phần mười nữa, làm sao không tiếc cho được? Lúc hai người Kỳ Trạch xuống lầu thì mọi người đã chờ sẵn trong phòng khách, chuyện này khiến Kỳ Trạch khá ngượng ngùng. Nhưng rồi cả bọn lại nói, ngoại trừ Phó Dung và Bạch Linh Tiên, những người còn lại cũng vừa thức dậy chưa được bao lâu.
Cũng phải, chờ mãi mới đến cuối tuần, có ai mà không muốn ngủ nướng đâu?
Hiện tại mới đang là 9 giờ, sáng nay cũng không ai phụ trách cơm sáng nhưng Phó Dung dậy sớm đã tranh thủ đặt bữa sáng cho cả nhà, thế nên bọn họ vẫn còn nửa tiếng để dùng bữa. Thừa dịp tất cả tụ tập ăn sáng đông đủ, đạo diễn cũng tiến vào giải thích đơn giản về hành trình hôm nay một chút.
Chòm râu xồm của đạo diễn lúc lắc theo nhịp nói: “Địa điểm lát nữa chúng ta sẽ đi là núi Thiên Diệu, ngoại trừ vui chơi tham quan thì còn có một bất ngờ nữa, đó là ê kíp đã cất giấu trong núi Thiên Diệu chín viên đá, tám viên trong đó là đồ trang trí, tôi cũng không muốn giấu, giá bán sỉ một viên là 19.8 tệ, nhưng viên cuối cùng —— chính là đá quý thật. Ai tìm được viên đá sẽ là của người đó, hơn nữa người chiến thắng còn có cơ hội được hẹn hò riêng với người mình ái mộ thêm một lần mà đối phương không có quyền từ chối —— người nào giao ra đủ tiền đền vi phạm hợp đồng thì cứ từ chối.”
Vu Thu suýt nữa phun luôn đồ ăn: “Đạo diễn bốc thế!”
La Tiểu Lê cũng gật đầu: “Thật sự, tươi không cần tưới luôn!”
Có điều, nếu là cơ hội hẹn hò…
Hạ Viễn Quân ngẩng đầu nhìn Kỳ Trạch vừa ăn vừa nghe “Râu xồm” thao thao bất tuyệt.
Ừm, nếu không tìm ra thì cứ kêu tổ chương trình đi lấy về cho hắn là được. Đặc quyền của cậu chủ Hạ, lúc nên dùng vẫn phải dùng!
Đạo diễn hoàn toàn không để tâm đến mấy câu kháy khịa của bọn họ, lại tiếp tục nói: “À đúng rồi, tiền vé vào cửa và cơm trưa hôm nay mọi người tự túc nhé. Trước giờ ăn trưa không được đi đánh lẻ, ăn cơm xong muốn đi một mình hay hai mình thì tùy. Hoạt động kết thúc trước 5 giờ chiều, không tìm thấy đá quý thì thôi xem như không có.”
Dứt lời, ông ta lại bổ sung: “Muốn lừa bịp, đe dọa hay dụ dỗ gì người khác cũng được, nhưng cấm ăn cướp.”
Mọi người: “…”
Đúng 9 giờ rưỡi, tám người ngồi lên chiếc xe do tổ chương trình chuẩn bị, cùng ê kíp trực chỉ núi Thiên Diệu.
Núi Thiên Diệu nằm ở phía đông thành phố C, là một địa điểm du lịch rất nổi tiếng, dù là mùa nào cũng có rất đông du khách leo lên tận đỉnh núi ngắm nhìn quang cảnh hùng vĩ tráng lệ. Ngoại trừ các hoạt động ngắm trời ngắm đất ngắm trăng ngắm sao, phía sau núi Thiên Diệu còn có một nơi tên Vạn Hoa Cốc, đang là đầu đông mà trong cốc vẫn có trăm hoa đua nở, là thánh địa hẹn hò trứ danh của thành phố C.
Thế mà tám người ngồi trên xe lại chưa có ai từng đến đó.
Bạch Linh Tiên: “Tôi đi núi Thiên Diệu rồi, lúc ấy trong Vạn Hoa Cốc còn nhiều trùng độc, vẫn chưa được khai phá nên các sư huynh không cho tôi vào.”
“Ừmmm…” Vu Thu nghe cô nói vậy cũng nhớ ra, “Hình như ở đó có cái đạo quan thì phải, tên là Nhật Chiếu Quan đúng không? Trước kia lúc đồng đội cũ của tôi đi nghỉ còn đến đó vái lạy xin xăm. Kết quả nghỉ xong cậu ta có bạn gái thật luôn!” Nói rồi cậu ta chà chà hai tay vào nhau tỏ vẻ cực kỳ muốn thử.
La Tiểu Lê cũng hơi hứng thú: “Tức là linh nghiệm lắm hả?”
Bạch Linh Tiên khẽ cười: “Mấy người ở đó đều thuộc phái Toàn Chân, lớn thì tám mươi nhỏ thì mười tám, toàn bộ đều độc thân. Đến đó cầu bình an thuận lợi còn được, cầu tình duyên ấy à, ha ha.”
Vu Thu trợn mắt không dám tin: “Không nhưng mà bọn họ còn dám mở cả khu cầu tình duyên cơ? Mọi người xem này —— cây Nhân Duyên, hồ Tam Sinh, đá Kiếp Trước Kiếp Này, rồi cầu Ngàn Dặm Tương Phùng các thứ…” Cậu ta vừa nói vừa cầm di động lướt lướt mấy hạng mục tham quan mình vừa tìm thấy cho bọn họ xem.
Hồ Lý bị dáng vẻ dễ lừa của cậu ta chọc cười to: “Còn vì sao nữa? Đặt tên kêu như thế mới dễ kiếm tiền chứ!”
Những người khác trông thấy sắc mặt tan vỡ của Vu Thu cũng không nhịn được bật cười theo Hồ Lý.
Kỳ Trạch và Hạ Viễn Quân ngồi ở vị trí sau cùng. Kỳ Trạch mỉm cười nghe mọi người nói chuyện, còn Hạ Viễn Quân dường như không quan tâm mà chỉ cúi đầu xem điện thoại. Hình như hắn tìm thấy vài thứ khá hay ho nên nghiêng đầu thì thầm với cậu: “Tôi mới xem thử rồi, trên núi nhiều chỗ chơi lắm.”
Hắn giơ màn hình di động ra cho cậu xem, Kỳ Trạch nghe vậy cúi đầu, thấy mấy chữ to ghi trên trang web rõ ràng là “Cẩm nang du lịch núi Thiên Diệu”, bên dưới chính là mấy cái tên Vu Thu vừa đề cập cùng với một loạt điểm tham quan du lịch dính dáng đến nhân duyên khác.
“À…” Kỳ Trạch nhìn vẻ chờ mong trong ánh mắt Hạ Viễn Quân, trong phút chốc không đành lòng nói thật, “Mấy chỗ này…”
Phó Dung ngồi cùng hàng chỉ cách hai người một lối đi nhỏ lúc này hiếu kỳ nâng cằm thò qua xem, tuy chưa hoàn toàn thấy rõ nội dung trên điện thoại Hạ Viễn Quân, nhưng mấy chữ “Núi Thiên Diệu” đã đủ giải thích toàn bộ.
Sếp Phó lập tức trào phúng thành tiếng: “Ủa? Vừa rồi có phải Linh Tiên mới kể các đạo sĩ trên núi này dù già hay trẻ đều độc thân cả, hơn nữa cả đời cũng không cưới vợ sinh con, đến nhân duyên của bản thân còn không có mà phải không?”
Ôn Uyển ngồi cùng dãy ghế với anh ta cũng phụ họa, “Đúng vậy. Hầu hết khu tham quan nào cũng có những điểm cầu nhân duyên thế này, rất thường thấy. Nhưng vì núi Thiên Diệu có Đạo quan cho nên các du khách mới cảm thấy nơi này linh nghiệm.”
Hạ Viễn Quân xụ mặt ảo não thu điện thoại về, một đám đạo sĩ đến chính mình còn không có vợ thì lấy đâu ra nhân duyên mà cho người ngoài?
Kỳ Trạch không nỡ thấy dáng vẻ ỉu xìu của hắn bèn lên tiếng dỗ: “Thật ra cảnh sắc chỗ này cũng đẹp lắm, đi dạo chơi thôi là đủ rồi.”
Sắc mặt Hạ Viễn Quân hòa hoãn xuống có thể thấy bằng mắt thường, thậm chí còn lộ ra nụ cười dịu dàng đến ê răng.
Phó Dung không dám nhìn thẳng mà phải dời mắt đi chỗ khác, bạn nối khố chó má bị ngâm trong hũ mật trông nổi hết cả da gà.
Những người khác cũng yên lặng mất vài giây.
Ui~ Vị chua bốc lên trong xe này nồng nặc lắm rồi! Bao giờ xe mới chạy tới nơi vậy!
Đại khái mất khoảng một tiếng đồng hồ mới đến được núi Thiên Diệu, mọi người không đủ sức lực nói chuyện phiếm trong thời gian dài như thế, cameraman quay xong phần tư liệu cần thiết cũng lục tục cất máy móc vào. Vài người bị lắc lư mơ màng buồn ngủ bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, những người khác thấy chán bèn lấy điện thoại ra chơi game hoặc xem video giết thời gian.
“Úi!” Vu Thu ngồi hàng trước hô to một tiếng, nói với Bạch Linh Tiên ngồi bên cạnh, “Show của tụi mình phát sóng rồi nè!”
Bạch Linh Tiên bình tĩnh gật đầu, lần trước tổ chương trình đã thông báo kỳ đầu tiên phát sóng vào thứ bảy. Trí nhớ của cô khá tốt, nhưng khung giờ sinh hoạt vốn có quy luật nên mới không muốn xem video vào giờ quá muộn mà thôi.
Trước mắt cô thình lình xuất hiện một bên tai nghe màu trắng, Vu Thu lên tiếng chào mời: “Linh Tiên, cô xem chưa? Muốn xem cùng tôi không?”
“…” Bạch Linh Tiên không nói gì, chỉ nhận lấy chiếc tai nghe kia.
Ánh mắt Hồ Lý đảo qua Vu Thu và Bạch Linh Tiên bắt đầu tụm vào nhau phía bên phải, “xì” một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Buồn nôn!
Bên này vẫn tốt hơn, nhóc La Tiểu Lê cũng dễ thương chán.
Sau đó cô nàng nghe thấy La Tiểu Lê quay ra sau gọi một tiếng: “Anh Phó, lập team không?”
Phó Dung thong dong hỏi lại: “Cô cấp mấy rồi?”
La Tiểu Lê đáp: “Bậc thầy III.”
“…” Sếp Phó lờ đi thành tích chân thật mới ở bậc Kim Cương V-I của mình, tiếp tục bình tĩnh nói, “Ui, thế thì không chung team được đâu.”
La Tiểu Lê cho rằng sếp Phó đang ở rank cao sợ rớt sao, muốn thử hỏi anh ta có muốn chơi ở chế độ giải trí không lại ngại người ta đánh giá mình quá cùi bắp, cả trận không làm gì còn kéo chân thì không tốt lắm. Thế là cô nàng không hỏi nhiều nữa, quay qua quay lại cũng bấm video chương trình phát sóng tối qua ra xem.
Mà Vu Thu phía bên kia vì chỉ đeo một bên tai nghe nên nghe rất rõ ràng câu trả lời “Không chung team được” đầy bình tĩnh của sếp Phó, thật sự không nhịn nổi phải nghiêng đầu ra sau xem thử, vừa vặn Bạch Linh Tiên ngẩng đầu lên thành ra cậu chàng suýt thì cọ hẳn vào mặt người ta. Câu “anh Phó” mới vọt lên khỏi cổ họng bị Vu Thu khó khăn nuốt xuống, nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai.
Bạch Linh Tiên nhàn nhạt liếc cậu ta một cái đồng thời thu hết bộ dạng đỏ mặt kia vào đáy mắt, tiếp tục xem video.
Ở hàng phía sau Kỳ Trạch nghe thấy La Tiểu Lê nhắc đến trò chơi cũng muốn cùng Hạ Viễn Quân chơi mấy ván game, đối phương biết rõ động tác tay của mình vốn gà mờ nên thái độ không quá tình nguyện. Thế là Kỳ Trạch liền chia sẻ một trò giải đố hại não mới, Hạ Viễn Quân thấy không cần thao tác tay phức tạp gì lập tức đồng ý ngay. Hai người vừa chơi vừa phân tích cốt truyện còn thay nhau bình luận về nhân vật, không khí cực kỳ hài hòa.
Hồ Lý nhìn toàn cảnh khoang xe với đủ loại bong bóng hồng phấn xen lẫn với vị chua loét, chỉ muốn mau chóng xuống xe cho rồi!
Danh sách chương