Người vừa tới đương nhiên là Hạ Viễn Quân.
Phó Dung thấy bóng dáng hắn thì hừ lạnh một tiếng, cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha nhìn về phía cửa. Kết quả ánh mắt đối phương chỉ khóa chặt lên mỗi Kỳ Trạch đang cúi xuống bàn rót nước.
Hạ Viễn Quân rất kinh ngạc vì cậu hoàn toàn khác với ảnh chụp, hắn vốn đã nhớ kỹ dáng vẻ người kia, nhưng vừa rồi nhìn thấy lại không thể nhận ra lập tức.
Đương nhiên cảm giác này chỉ diễn biến trong khoảng vài giây.
Trước khi gặp mặt hắn đã mơ hồ cảm giác rằng mình có tình cảm đặc biệt với Kỳ Trạch. Hiện giờ gặp rồi lại càng xác định hơn, hắn yêu người này, yêu đến mức có thể móc cả tim phổi mình ra dâng cho đối phương.
Cảm giác này quá khó hiểu, nhưng cũng quá mãnh liệt.
Hạ Viễn Quân yên lặng nhìn Kỳ Trạch, mãi đến khi cậu quay đầu mới tiếc nuối dời ánh mắt nhìn sang những người khác.
Mới gặp lần đầu, không nên dọa em ấy hoảng sợ.
Chờ cho Phó Dung bày tư thế đến mỏi cả người, rốt cuộc Hạ Viễn Quân mới liếc về phía anh ta một cái, sau đó đi thẳng một hơi đến ghế sô pha.
Phó Dung: “…”
Ha, dám giả vờ không quen cơ đấy.
Hạ Viễn Quân chó má.
“Ừm, anh là Hạ Viễn Quân thật sao?” La Tiểu Lê thấy Hạ Viễn Quân đã ngồi xuống mới lên tiếng dò hỏi, cô nàng vốn là fan nhan sắc của Hạ Viễn Quân, nhấn mạnh, chỉ là fan nhan sắc mà thôi.
Thật ra cô đã nhận ra người này là thật từ đầu, mặc dù đối phương nhuộm đen tóc và đổi phong cách ăn mặc, nhưng cái bản mặt đẹp đến siêu thực của hắn có độ nhận diện quá cao, chỉ cần là fan nhan sắc của Hạ Viễn Quân thì tuyệt đối không thể nhận nhầm.
Hạ Viễn Quân không lập tức trả lời, đầu tiên hắn liếc nhìn Hồ Lý ngồi bên phải Kỳ Trạch một cái, sau đó nhấc cốc nước cậu vừa mới rót cho mình lên uống một ngụm, lúc này mới chậm chạp lên tiếng: “Tôi là Hạ Viễn Quân. Chào mọi người, lần đầu gặp mặt.”
Miệng hắn chào mọi người, đôi mắt lại nhắm thẳng vào Kỳ Trạch —— hắn đang ngồi ngay bên trái cậu.
Những người trong phòng rất khách khí “woa” một tiếng, chỉ riêng Kỳ Trạch là rũ mắt, thoạt nhìn không vui vẻ chút nào.
Diện mạo tương tự, giọng nói cũng giống đến tám chín phần nhưng lại không phải người đó, nhìn như gần ngay trước mắt nhưng lại xa xăm không thể với tới. Tuy trong lòng rất chua chát nhưng Kỳ Trạch vẫn hiểu rõ đạo lý. Nếu biết trước Hạ Viễn Quân cũng tham gia chương trình thì còn lâu cậu mới chịu tới báo danh.
Kỳ Trạch không phải diễn viên nên không có kỹ năng diễn xuất, thế nên cậu không thể che giấu nổi cảm giác chán nản của mình ngay lúc này.
Không riêng gì Hạ Viễn Quân, những người khác cũng đã nhận ra biểu cảm khác thường của Kỳ Trạch.
Vu Thu cười “ha ha” mấy tiếng, vội vàng tìm đề tài muốn kéo Kỳ Trạch nói chuyện cùng. Dù sao bọn họ cũng đang thu hình, sau này sẽ được biên tập rồi phát sóng cho cả nước cùng xem. Cho dù Kỳ Trạch có là anti fan của Hạ Viễn Quân thật đi nữa, biểu hiện quá rõ ràng như vậy sau này chắc chắn sẽ bị fan nhà hắn ném đá tơi bời.
Nhưng cậu ta chỉ kịp nói một tiếng “Mọi người…”, Hạ Viễn Quân đã trực tiếp đối mắt với Kỳ Trạch, hắn buông ly xuống rồi vươn tay ra: “Xin chào, cậu tên gì?”
Kỳ Trạch nhíu mày, không ngờ Hạ Viễn Quân này sẽ chủ động bắt chuyện với mình, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cậu vẫn nắm nhẹ lấy bàn tay kia, “Kỳ Trạch.”
“Kỳ Trạch… Rất vui được làm quen với cậu.” Hạ Viễn Quân nhẩm cái tên thêm một lần, hành động này trong mắt những người khác không hiểu sao nghe lại rất giống với câu đe dọa “Được, tôi nhớ kỹ rồi! Cậu chờ đó cho tôi!”.
Cả phòng vô thức trở nên căng thẳng.
Bắt đầu gây sự rồi! Cái chương trình này! Chẳng lẽ bọn họ biết Kỳ Trạch là anti fan của Hạ Viễn Quân cho nên mới nhét cậu vào chương trình đúng không?
Hạ Viễn Quân thu tay lại, ngón tay vô tình chạm vào cổ tay Kỳ Trạch cảm nhận được nhịp mạch đập rõ ràng mạnh mẽ. Chỉ trong một khoảnh khắc đó, hắn lại khó tin mở to cả hai mắt.
Kỳ Trạch cũng nhạy bén nhận ra sự đụng chạm kia liền theo phản xạ che cổ tay phải mình lại, mạch đập nhanh hơn ngày thường rất nhiều. Tuy dân mạng hay nói Hạ Viễn Quân là thanh niên bị chập mạch thời kỳ cuối, là cậu ấm nhà giàu kiêu căng ngu ngốc, với hình tượng đó thì chắc chắn không thể có kỹ năng cao siêu như bắt mạch được, hơn nữa dù muốn bắt mạch cũng không thể chỉ chạm vào một chút đã chẩn ra. Thế nhưng thứ gì cũng có ngoại lệ, cậu không hề muốn chuyện của mình bị người ngoài phát hiện, đặc biệt là người có dung mạo giống bệ hạ y như đúc.
Vì hành động bất thường giữa hai người, bầu không khí trong phòng khách trở nên cực kỳ vi diệu.
Biểu cảm kinh ngạc trên mặt Hạ Viễn Quân chỉ chợt thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt cú vọ của cả bọn. Không khó để suy đoán rằng hắn đã hạ mình chủ động đến thế mà phản ứng của Kỳ Trạch vẫn gay gắt, thậm chí là hơi ghét bỏ nên cuối cùng thẹn quá thành giận.
Phó Dung dùng vẻ mặt “nhân phẩm đến mức đấy cơ à” nhìn Hạ Viễn Quân, nếu là ngày thường nhất định anh ta đã trào phúng thành tiếng rồi.
Số người chán ghét tính khí thiếu gia đỏng đảnh của cậu vốn đâu có ít. Hôm nay chỉ vừa gặp người không thèm phản ứng mình mà cứ làm như mặt trời mọc từ đằng tây không bằng, quá sức khoa trương.
May mắn đối phương biết máy quay vẫn còn đang hoạt động, cho nên không bốc hỏa ngay tại chỗ mà chỉ dựa người vào sô pha rũ mắt, không thèm nói chuyện nữa.
Hạ Viễn Quân hoàn toàn không quan tâm đến tâm tình người ngoài thế nào, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đang đổ dồn vào sự thật: Kỳ Trạch đang mang thai.
Điều khiến hắn khiếp sợ không phải chuyện đàn ông có thể thụ thai, cũng không phải chuyện hắn có khả năng đụng vào một chút đã biết chuẩn xác đối phương đang có thai, kỹ năng này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng bao cỏ ăn hại của hắn chút nào; mà là thắc mắc Kỳ Trạch có hay biết gì về tình trạng của mình không, cùng với nỗi tò mò tác giả cái thai rốt cuộc là thằng khốn nạn nào.
Nếu Kỳ Trạch biết từ đầu, vì sao còn phải chạy đi quay chương trình hẹn hò? Cha của nhãi ranh kia đồng ý được sao? Tại sao lại đồng ý? Vì tiền ư? Hạ Viễn Quân lập tức biên ngay trong đầu kịch bản về một tên cặn bã vô song không chỉ lừa tâm mà còn nhẫn tâm lừa cả tiền.
Hắn vừa ghen ghét vừa giận dữ, chỉ hận không thể lập tức đưa Kỳ Trạch đi rồi giấu ở một nơi chỉ mình hắn biết, bảo vệ cậu thật tốt, không để cậu phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào.
Còn nữa.
Đừng để hắn tìm được thằng cha dám vắt chanh bỏ vỏ kia, nếu không sớm muộn gì cũng bị hắn lột da sống!
Hạ Viễn Quân hung tợn nghĩ.
Mãi đến khi người thứ bảy bước chân đến, bầu không khí trong biệt thự mới hòa hoãn xuống một chút.
Vị khách thứ bảy là một mỹ nhân sở hữu vẻ đẹp cổ điển, ngũ quan mềm mại, nụ cười khiến người ta như được tắm gió xuân. Cô nàng mặc một bộ đầm ren màu trắng, mái tóc đen dài vấn gọn theo phong cách phục cổ càng khiến cô tăng thêm mấy phần khí chất tiểu thư khuê các.
Cái tên cũng cực kỳ hợp với người, là Ôn Uyển.
So với Hồ Lý gợi cảm hay La Tiểu Lê dễ thương, cánh con trai —— bao gồm hai tên trai thẳng có mặt trong phòng tỏ vẻ sẵn lòng tìm hiểu về cô nhiều hơn.
Trái ngược với thái độ nhiệt tình của các quý ông, Hồ Lý và La Tiểu Lê tuy cũng mỉm cười chào đón khá lịch sự, nhưng có thể nhìn ra các cô chẳng mấy hứng thú gì với thành viên mới.
Kỳ Trạch cũng phá lệ nhìn Ôn Uyển thêm vài lần, bởi vì đối phương là người duy nhất cậu không xem được màu sắc sương mù trong mấy ngày gần đây. Đương nhiên đây cũng không phải chuyện đáng kinh ngạc, hầu hết sự vật trên đời đều có ngoại lệ. Chẳng hạn như Hạ Viễn Quân kia cũng không giống người thường, vận khí của hắn có màu vàng kim, Kỳ Trạch nhớ ghi chép trong sổ tay một chút mới xác định được màu sắc đó đại diện cho công đức.
Tuy rằng Hạ Viễn Quân này không hùng tài vĩ lược như bệ hạ nhà cậu, nhưng xem ra vẫn là người tốt. Thế nên lúc đầu Kỳ Trạch chỉ hơi có biểu hiện phản kháng, về sau đã dần cư xử tự nhiên hơn.
Đồng hồ chỉ 2 giờ 45 phút mà vị khách cuối cùng vẫn chậm chạp chưa thấy xuất hiện.
Mọi người lần lượt tự giới thiệu về mình xong lại cùng nhau đi tham quan biệt thự một vòng, bao gồm cả tầng hai và tầng ba mà hội Kỳ Trạch còn chưa kịp đi lên.
Tầng hai bố trí phòng ngủ cho tám vị khách mời, phong cách trang hoàng cũng là lãng mạn tươi mới, cộng thêm chút cảm giác ấm áp theo chủ đề tổng thể của biệt thự. Tầng ba được sắp xếp để làm khu vực giải trí và sinh hoạt chung, có phòng tập thể hình, phòng vẽ tranh, phòng đọc sách và phòng chiếu phim tập thể.
Đoàn người vừa xem xét vừa trầm trồ theo kịch bản, tuy hai cậu công tử Phó Dung và Hạ Viễn Quân cảm thấy nhà cửa chẳng ra làm sao, nhưng ít nhất ngoài mặt vẫn phải thể hiện ra vẻ không quá chướng mắt.
Bảy người dạo xong ba tầng lầu lại quay xuống xem xét đám cây xanh mà mình chuẩn bị nhận chăm sóc, sau khi được phổ cập thêm một ít ngôn ngữ loài hoa thì chuông đồng hồ vừa vặn gõ đúng 3 giờ chiều.
Thời gian tập hợp của chương trình quy định từ 2 giờ đến 3 giờ, vậy mà vị khách cuối cùng vẫn chưa tới nơi. Đúng lúc này tổ chương trình cũng vừa nhận được tin tức, nói rằng đối phương có chút việc quan trọng phải làm nên sẽ đến trễ khoảng một tiếng đồng hồ.
Mọi người gật gù tỏ vẻ thông cảm, Ôn Uyển và Phó Dung cùng đi vào bếp làm món salad hoa quả đơn giản, sau đó bảy người ngồi vào bàn vừa ăn vừa trao đổi thông tin về chòm sao.
Tuy Kỳ Trạch đã ăn cơm trưa nhưng lúc này vẫn có cảm giác thèm ăn vặt. Cậu vừa cầm nĩa ăn vừa thường xuyên ngẩng đầu nghe mọi người trò chuyện, quai hàm căng phồng lên rất giống mấy loài động vật nhỏ giấu thức ăn, cực kỳ đáng yêu.
Cameraman phụ trách quay Kỳ Trạch không hề bỏ lỡ thời cơ, vội vàng zoom ống kính vào sát mặt cậu.
Hạ Viễn Quân nãy giờ vẫn luôn chú ý đến Kỳ Trạch đương nhiên cũng thu hết dáng vẻ háu ăn của cậu vào mắt, một bên là cơn giận chưa tiêu vị giấm chưa tán, một bên lại không nhịn được bắt đầu đau lòng.
Tổ chương trình chết tiệt, rốt cuộc mấy giờ mới được ăn cơm vậy?!
Hạ Viễn Quân bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha làm mọi người đang trò chuyện vui vẻ không khỏi chú ý, phòng khách lại chìm trong im lặng đầy xấu hổ. Hắn vô tư sải bước về phía nhóm quay phim, tìm ông đạo diễn râu xồm rồi cau mày thấp giọng thì thầm mấy câu gì đó. “Râu xồm” nghiêm túc lắc đầu, Hạ đại thiếu gia nén cơn tức giận lại nói thêm vài câu, lúc này “râu xồm” mới gật đầu, nhìn theo bóng cậu Hạ ngang nhiên bước ra khỏi cửa.
Mấy người còn lại ngơ ngác nhìn nhau không hiểu gì cả.
Sao thế? Chẳng lẽ đại thiếu gia bất mãn muốn rời chương trình rồi à?
Hay là cảm thấy vừa rồi Kỳ Trạch làm hắn quá mất mặt, muốn đá người ta ra khỏi chương trình mới vừa lòng?
Đến cả Phó Dung cũng không hiểu nổi Hạ Viễn Quân đang muốn làm gì —— Ừm, mạch não của nhãi ranh kia trước nay vốn không bình thường, anh ta không quá hiểu.
Dù chuyện là thế nào, tất cả mọi người đều đồng lòng ngửi được mùi drama sắp ập đến.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi, chẳng phải kịch bản trọng điểm nên là lúng túng xấu hổ vì mới quen cùng với nỗi háo hức chờ mong vào ba mươi ngày sống chung kế tiếp sao? Cốt truyện hình như hơi kích thích quá đà rồi đúng không?
Chẳng bao lâu sau, Hạ Viễn Quân dẫn theo quản lý kiêm người phụ trách sinh hoạt Phương Hùng xách điểm tâm vừa hỏa tốc mua về tiến vào trong biệt thự, đồng thời giải thích có lệ một câu: “Ra xe lấy đồ để quên.”
Hai hộp bánh ngọt cố ý tháo phần bao bì cầu kỳ sang trọng được Hạ Viễn Quân cẩn thận đặt xuống bàn trà trước ghế sô pha. Bên trong một hộp là bánh ngọt tạo hình hoa đào, hộp kia có hình cáo nhỏ chibi, hình dạng đáng yêu đến mức khiến người ta không nỡ ăn vào miệng.
“Ăn đi.” Hạ Viễn Quân đẩy Vu Thu ra, tiếp tục chiếm cứ chỗ bên trái Kỳ Trạch, nhân tiện đẩy đẩy hộp bánh hình cáo nhỏ về phía cậu.
Kỳ Trạch nghiêng đầu nhìn hắn một cái rồi nói tiếng cảm ơn theo mọi người.
Cả hai loại điểm tâm đều ngọt mà không ngấy, Kỳ Trạch rất thích. Thế nhưng Hạ Viễn Quân ngồi bên cạnh thì vẫn chưa thôi bất mãn, chỉ mấy thứ này thôi thì sao đủ? Ngày mai phải mua thêm đồ ăn ngon bồi bổ cho hồ ly nhỏ mới được.
Đúng 4 giờ chiều, rốt cuộc vị khách thứ tám cũng có mặt ở biệt thự.
Cô gái này ăn mặc tương đối nghiêm túc khiến người ta dễ cảm thấy cô lạnh lùng xa cách, nhưng không giống với vẻ lạnh lùng cao quý của sếp tổng Phó Dung, khí chất của cô thoát tục hơn, đương nhiên dung mạo cũng cực kỳ xinh đẹp.
Mỹ nhân lạnh lùng này tên Bạch Linh Tiên, nghe qua rất tiên khí, thế nhưng người đẹp lại giới thiệu tên mình theo cách như sau: “Linh tiên là một vị thảo dược khá phổ biến ở Trung Quốc, vị cay nồng, tính ấm, thuộc kinh bàng quang, có công dụng xua gió trừ lạnh, thông lạc giảm đau hiệu quả. Tên của tôi lấy từ tên vị thảo dược này chứ không phải tiểu tiên nữ đâu.”
*linh tiên – 灵仙
Mọi người: “…”
Nữ thần à, cô không thích danh xưng tiên nữ thì thôi đi, cũng không cần phải bình dân đến thế đâu.
Lời tác giả:
Kỳ Trạch: Ừm… thực ra chơi play phòng tối cũng không phải là không được.
Công: … Trẫm vừa bỏ lỡ cái gì rồi?!
——
PS:
Những ngày tám người sống chung chính thức bắt đầu rồi! Hoan nghênh mọi người cùng theo dõi chương trình 《 Câu chuyện tình yêu 》nha!
Danh sách chương