Cố Sanh Sanh choáng váng: "Đi thật luôn kìa..."



Lúc trước phủ đệ Cố gia mọi người đều ôn thuần trung tâm, Cố Sanh Sanh chưa bao giờ thấy người hầu dám ngay trước mặt chủ mà đi. Thế giới này quả nhiên cùng thế giới kia rất khác nhau. Cố Sanh Sanh mắt nhìn Thẩm Vọng đang nằm trên giường mê man, mắt lại nhìn đống bừa bộn đầy đất, vẻ mặt đau khổ đi dọn dẹp.



Phòng bên trong một nữ hầu đi ra: "Phu nhân để tôi dọn cho."



Cố Sanh Sanh giật nảy mình, vẫn còn người hầu không cùng dì Chu mụ rời đi: "Bà là..." Nữ hầu cung kính trả lời: "Tôi họ Lý, phu nhân gọi tôi Lý tẩu là được." Lý tẩu ước chừng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có dấu vết vất vả cùng năm tháng để lại.



Cố Sanh Sanh gật gật đầu: "Cực khổ rồi."



"Không cực khổ, đây là trách nhiệm của tôi." Lý tẩu tay chân nhanh nhẹn dọn dẹp mảnh sứ vỡ, lau sạch sẽ sàn nhà. Cố Sanh Sanh để cho bà bê chậu nước lạnh đến, vắt khăn lông ướt, tự tay lau cái trán cùng gương mặt Thẩm Vọng.



Lý tẩu nhìn thấy động tác Cố Sanh Sanh có chút vụng về lại cẩn thận, thầm nghĩ mấy lời đồn của đám người hầu quả nhiên không thể tin hết, vị phu nhân trẻ tuổi này nào có giống như bọn họ nói đâu. Chỉ là số mệnh không tốt, tuổi còn trẻ phải gả cho một người tàn phế.



Liên tục đổi hai chậu nước lạnh, toàn thân Thẩm Vọng vẫn nóng hổi, bờ môi cũng khô nứt. Lý tẩu lo lắng nói: "Ôi, nếu cứ như vậy mà không khá hơn thì sẽ bị viêm phổi. Nếu không thì để tôi đi gọi xe cứu thương?"



Cố Sanh Sanh đặt ngón tay lên trán Thẩm Vọng. Gương mặt hắn tái nhợt nóng bỏng, khí tức Viêm Dương trong cơ thể hắn va chạm lung tung, tình huống cực kỳ không ổn. Cô cắn răng, hạ quyết tâm nói: "Lý tẩu, bà đi xuống trước đi. Tôi chăm sóc Thẩm tiên sinh là được."



Lý tẩu muốn nói lại thôi, đành bảo: "Vậy tôi đi xuống trước. Phu nhân, ngài muốn ăn chút gì không? Để tôi xuống bếp nấu." Cố Sanh Sanh nói: "Không cần, lát nữa tôi sẽ tự nấu cháo cho tiên sinh ăn." Lý tẩu bưng cơm thừa ra. Cố Sanh Sanh khóa cửa lại, đi đến bên giường, xoay người nhìn Thẩm Vọng nói: "Ông trời ở trên, tôi vì cứu tính mạng của anh, cũng không phải đồng ý cùng anh song tu đâu."



Hắn nằm giữa chăn đệm đỏ rực, khuôn mặt như trăng sáng tái nhợt, nghe Cố Sanh Sanh nói một chút phản ứng cũng không có. Cố Sanh Sanh vén chăn lên, giữ chặt tay Thẩm Vọng, từng ngón tay đan vào khe hở giữa những ngón tay hắn, mười ngón tay đan xen, lòng bàn tay kề nhau.



Khí tức Viêm Dương dữ dằn trong nháy mắt ập về phía cô, linh khí bành trướng tuôn ra bên ngoài, tu sĩ Kim Đan kỳ chỉ sợ cũng bị nổ tung mà chết. Cố Sanh Sanh lại không phản ứng quá mức, cô là Thủy hệ thể chất thuần âm, vì thể chất Viêm Dương mà sinh ra lô đỉnh cực phẩm.



Cố Sanh Sanh nhắm mắt, linh khí yếu ớt trong cơ thể dẫn dắt khí tức Viêm Dương. Đem dòng điện linh khí tán loạn an ủi, chầm chậm đưa vào trong cơ thể Thẩm Vọng. Sau khi kết thúc, mồ hôi ướt đẫm lưng.



Cố Sanh Sanh mở mắt ra, đưa tay sờ sờ trán Thẩm Vọng. Trán Thẩm Vọng không còn nóng nữa, mi tâm nhíu chặt cũng buông lỏng. Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng thở ra, lại ngửi thấy trên người mình toàn mùi chua gay mũi.



Cố Sanh Sanh chạy vào toilet xem thử, mặt mũi, cơ thể cô đều dính loại chất có màu xám đen lẫn với mồ hôi. Cầm khăn lông ướt dùng sức xoa xoa, lộ ra da thịt trắng như tuyết. Cố Sanh Sanh trợn tròn mắt, mở vòi sen tỉ mỉ rửa mặt một lần nữa. Lại ngẩng đầu, khuôn mặt tàn nhang được rửa sạch sành sanh, mấy nốt mụn lấm tấm đều biến mất không thấy gì nữa, lỗ chân lông cũng tinh tế rất nhiều.



Không biết có phải ảo giác của cô hay không, mà cái mũi cao ngất cùng cái cằm dài đều ngắn lại một chút. Trời ơi, làm người tốt quả nhiên có báo đáp tốt! Cố Sanh Sanh một lần nữa tắm nước nóng, bọt cùng nước bẩn trôi xuống cống thoát nước, nước nóng cọ rửa ra làn da óng ánh tuyết trắng. Thế giới này linh khí mỏng manh, ăn uống đều có tạp chất. Linh khí bao quanh một vòng, loại trừ hơn phân nửa tạp chất trong cơ thể cô, chợt cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, tai thính mắt tinh. Cố Sanh Sanh lúc trước chỉ biết song tu dâm tà đáng sợ, nhưng lại không biết song tu còn có chỗ tốt như vậy. Cô mừng phấn khởi nghĩ: Song tu cũng không có đáng sợ như vậy nha. 



Thẩm Vọng mê man ngủ một giấc thật sâu. Trong mơ có người nắm thật chặt tay của hắn, còn sờ lên trán của hắn. Cái tay kia rất ôn nhu. Trong mơ hiện ra một đoạn ký ức.



"Bảo Bảo phát sốt, đầu còn đau không?"



"Thật xin lỗi, hiện giờ mẹ phải đi công tác, mẹ nhất định sẽ kịp trở về ăn mừng sinh nhật con có được hay không?"



"Bảo Bảo?"



Bé trai trốn trong chăn không chịu ra, cực kỳ khó chịu muốn được mẹ mình dỗ dành nhiều hơn. Người phụ nữ âm thanh nghiêm túc lộ ra áy náy: "Bảo Bảo, mẹ bây giờ sẽ đi sân bay. Con thật sự không muốn cùng mẹ nói lời tạm biệt sao?"



Bé trai nắm chặt chăn, quật cường không chịu ló đầu ra, âm thanh buồn buồn nói: "Ghét mẹ nhất..." Người phụ nữ không biết phải làm sao thở dài: "Bảo Bảo, hẹn gặp lại." Tiếng bước chân từ từ đi xa, bé trai không kịp khoe giấy khen với mẹ, lại ngủ thiếp đi.



Chờ mẹ trở về, cho mẹ xem là được. Đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, cũng không biết trên thế giới còn có sinh ly tử biệt. Khi Thẩm Vọng tỉnh cảm thấy nóng bức không chịu nổi, hắn dùng sức giãy dụa, chăn mền tuột xuống. Hắn lúc này mới thở phào, cảm thấy mồ hôi theo cổ trôi xuống, đầu óc hắn hiếm khi thanh tỉnh như bây giờ, nếu không hắn cũng không nhớ tới những chuyện cũ trước kia.



Tâm tình Thẩm Vọng cực kỳ tồi tệ, ấn chuông đầu giường, đụng phải cái cái bát, tiện tay liền ném ra ngoài. Cửa phòng tắm "Phanh" một tiếng bị đẩy ra, âm thanh vội vội vàng vàng, không khí ẩm ướt thơm ngào ngạt.



Thanh âm mềm mại ngọt ngào xua tan vẻ lo lắng: "Anh sao rồi? Nha, chăn mền đều rơi xuống đất!" Tiếng bước chân cộc cộc cộc chạy đến bên giường, Cố Sanh Sanh ôm lấy chăn mền đắp lên trên người hắn —— chăn mền đè ép hắn, trách không được lại nóng như thế này.



Thẩm Vọng đưa tay đem chăn mền xốc lên. Thể lực của hắn cũng khôi phục một chút, không đến mức tay cũng không nhấc lên được. Cố Sanh Sanh cũng không giận, rất cao hứng nói: "Thể lực rất lớn, anh hết sốt rồi sao?"



Tay cô mang theo hơi nước ấm áp duỗi tới, mùi hương kia càng thêm rõ ràng, là hương tường vi. Thẩm Vọng vừa thất thần, bị cô sờ soạng một phen. Bàn tay lành lạnh mềm mại tay đặt lên trên trán, dừng lại một lát. Cực kỳ lâu trước đó, đã từng có một bàn tay ôn nhu như vậy đặt lên trán của hắn. Lại nghĩ tới trong chuyện trong mơ.



Mi tâm Thẩm Vọng nhảy một cái, mặt trầm như nước: "Giữa ban ngày tắm làm cái gì!" Hắn tự dưng tức giận khiến cô khó hiểu. Nhưng tâm tình Cố Sanh Sanh đang tốt, không cùng người bệnh so đo: "Hạ sốt rồi nha. Đúng rồi, anh nhấn chuông làm gì vậy?"



Thẩm Vọng nói: "Tôi hô đang gọi người hầu." Cố Sanh Sanh ngồi ở bên giường, nhấc lên bắp chân thẳng tắp trắng muốt, vừa xoa kem dưỡng da vừa nói: "Tôi đuổi bọn họ đi hết rồi." Thẩm Vọng giọng nói hơi cao: "Đuổi hết đi?"



Cố Sanh Sanh hùng hùng hổ hổ nói: "Đúng  vậy, bọn họ suốt ngày trộm vặt dùng mánh lới, không đuổi đi còn giữ lại ăn tết sao? A, còn dư một Lý tẩu." Thẩm Vọng không có khen Cố Sanh Sanh thủ đoạn cao siêu, hơi nghiêng khuôn mặt băng tuyết, hỏi: "Đuổi người hầu đi, cô ăn cái gì?"



Cố Sanh Sanh kiêu ngạo nói: "Tôi làm nha!"



"Cô?" Thẩm Vọng nói ra có chút chê cười. Cố Sanh Sanh căn bản không nghe ra, giọng điệu vui vẻ nói: "Đúng rồi, anh còn chưa nói đâu , anh ấn chuông làm gì? Anh muốn đi toilet sao? Vừa rồi Lý tẩu nói, phòng anh có cái bô, có thể dùng cái kia..." Thẩm Vọng nghiến răng phun ra từng chữ: "Dìu tôi đứng lên!" Tính tình thật xấu. Cố Sanh Sanh đành phải đặt kem dưỡng da xuống, dìu Thẩm Vọng đi toilet. Tay cô trắng nõn nà lại thơm ngào ngạt, Thẩm Vọng tay hơi sờ sờ, cau mày: "Trên tay cô bôi cái gì?" 



Cố Sanh Sanh nhiệt tình giới thiệu: "Là kem dưỡng da nha. Loại này hương thơm dễ ngửi, tôi thấy dùng rất tốt, tắm rửa xong thoa lên da liền trơn mượt." Thẩm Vọng xin miễn cho kẻ bất tài, cầm khăn tay ẩm ướt xoa tay, giống như dính vào một chút Tiểu Thẩm sẽ mất đi dương cương chi khí, hùng phong không còn.



Cố Sanh Sanh mếu máo, lại không thể không thừa nhận làn da Thẩm Vọng tái nhợt lại tinh tế, trong lòng lớn than thở ông trời bất công. Chờ Thẩm Vọng rửa tay, lau mặt, Cố Sanh Sanh lại giống ốc sên dọn nhà, ấp úng cõng hắn về giường. Thiếu nữ thở dốc vừa ngọt vừa mềm, Thẩm Vọng lông mi dài nhướng lên, vừa nằm xuống liền qua cầu rút ván: "Tôi muốn ngủ, cô ra ngoài." 



Tính tình Cố Sanh Sanh giờ phút này quá tốt rồi: "Được, tôi đi nấu cháo cho anh. Anh có chuyện thì gọi tôi một tiếng." Làm như cô nấu được thật vậy, đúng là muốn đi xuống phòng bếp. Chỉ sợ muốn làm quả phụ chi tâm không chết, nấu ra một bát cháo đưa hắn lên thiên đường.



Cố Sanh Sanh không nghe được hắn oán thầm, bước chân nhẹ nhàng chạy xuống lầu. Vào ban ngày, toàn cảnh căn biệt thự này đập vào mắt cô, Cố Sanh Sanh chưa từng thấy khí phái trang nhã, cũng lộ ra quạnh quẽ như vậy. Xuyên qua của sổ thủy tinh biệt thự, bên ngoài cây đại thụ giọt nước nhấp nhô, như vô số viên kim cương lấp lóe.



Cửa sắt lớn bao quanh, bên ngoài là thế giới tự do. Cố Sanh Sanh biết, cửa chính ở ngoài có rất nhiều bảo tiêu. Nguyên chủ vào buổi tối đã từng vượt ngục rất nhiều lần, chưa từng thành công.



Thương nghiệp Thẩm gia to lớn, không bao giờ làm thâm hụt tiền mua bán, sẽ không để cho một cô dâu xung hỉ chạy trốn, cả người cả của đều không còn. ***** Trong phòng bếp, Lý tẩu cầm túi nilon, bên trong chính là đồ ăn thừa lúc nãy. Đây đều là thức ăn ngon, mang về để mấy đứa nhỏ có lộc ăn tốt bao nhiêu.



Ai ngờ Cố Sanh Sanh đi đến. Lý tẩu lần đầu tiên làm loại chuyện này liền bị chủ nhà gặp được, bối rối nói: "Phu nhân, tôi... Tôi nghĩ đem những thức ăn này đổ đi cũng lãng phí, tôi..." Cố Sanh Sanh cười một tiếng: "Không sao, đồ ăn này tôi không động tới, rất sạch sẽ."



Mặt mũi cô diễm lệ, dấu vết phẫu thuật thẩm mĩ rõ ràng, khiến cho người ta có cảm giác không dễ đối phó. Nụ cười này của cô, lại là thuần trẻ con hồn nhiên, khiến bà không khỏi giật mình đối với sóng mắt như nước mùa thu long lanh. mọi cảm xúc khó xử khẩn trương của Lý tẩu liền bị nụ cười giảm đi: "Cảm ơn phu nhân."



Cố Sanh Sanh sợ Lý tẩu xấu hổ, không nói thêm lời nào, cô đi vào phòng bếp tham quan. Làm trù tu, Cố Sanh Sanh đối với phòng bếp có nhiệt tình cùng lòng hiếu kỳ. Phòng bếp Thẩm gia sáng bóng sạch sẽ, các loại đồ làm bếp bằng kim loại mới lạ lóe ra ánh sáng. Mở tủ lạnh ra, bên trong bày biện đủ loại thức ăn trời nam biển bắc đều có, trái cây mới mẻ.



Cố Sanh Sanh mở rộng tầm mắt: "Đây là loại cá gì nha? Con cua này thực lớn. Thời tiết này còn có anh đào! Đây là dưa Hami!" Trong ngày mùa đông dưa Hami tại tu chân giới có giá trị mười khối thượng phẩm linh thạch!



_Linh: Lâu lâu Linh mới xen vào giữa truyện như thế này, thật sự Linh không thể không nói rằng, Sanh Sanh giống như từ nhà quê mới lên vậy:D



Lý tẩu không khỏi ghé mắt. Vị phu nhân này dù nói xuất thân gia thế thấp, cũng không đến nỗi quả anh đào cùng dưa Hami cũng chưa từng ăn. Lý tẩu trong lòng kinh ngạc, vẫn ân cần giải đáp cho Cố Sanh Sanh từng cái. Còn rửa một mâm đựng quả anh đào đưa cho Cố Sanh Sanh.



Quả anh đào đỏ thắm như máu, quả ngạnh xanh biếc tinh tế, nhiễm giọt nước óng ánh. Đưa trong miệng nhẹ nhàng khẽ cắn, thịt quả giòn nứt ra, nước quả chua ngọt tràn đầy. Mắt Cố Sanh Sanh trợn to, cái này so với anh đào bình thường vị nồng đậm hơn nhiều. Cố Sanh Sanh ngồi ở ghế cao, bắp chân tinh tế đung đưa, một quả tiếp một quả đều bỏ vào trong miệng, một bên thăm dò nói bóng nói gió Lý tẩu, từ đó chắp vá ra một chút tin tức.



Thẩm gia là một đại gia tộc. Lão gia tử Thẩm Hoài thân thể không tốt, ở Giang Nam dưỡng lão. Chủ nhân hiện giờ là Thẩm Hoành cưới vị phu nhân. Vị phu nhân thứ nhất sinh ra Đại thiếu gia Thẩm Vọng, vị phu nhân thứ hai sinh ra Nhị thiếu gia Thẩm Đình Sâm. Lý tẩu học giọng điệu người hầu khác, cảm thán nói: "Đại thiếu gia lúc trước phong quang vô hạn, trên TV trên tạp chí thường đưa tin hắn, bao nhiêu nhà đạp cửa muốn theo hắn kết thân. Có nhà báo bìa tạp chí đăng ảnh chụp của hắn, thiên kim của Hoàng Phủ gia trực tiếp phái người trên thị trường tạp chí mua về toàn bộ. Chỉ tiếc về sau..."



Tác giả có lời muốn nói: 



 Vấn đề nhỏ:



Tác giả hoàn toàn không hiểu rõ tu chân văn, bên trong văn tu chân bộ phận đều là vô ích tư thiết. Toàn bộ truyện này đều là yêu đương và mỹ thực làm chủ, sẽ không nói nhiều về tu chân. Sanh Sanh hoàn toàn không hiểu song tu, nghĩ rằng trao đổi linh khí là song tu.



Sanh Sanh (thiên chân vô tà): Song tu thật tốt.



Lão đại (ăn uống no đủ): Song tu thật tốt 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện