Tóc mái Thẩm Vọng vén lên, khuôn mặt quá mức anh tuấn lộ ra. Chân mày anh sắc bén rõ ràng, đuôi mắt xếch lên, khí chất cao quý lạnh lùng. Sống mũi thẳng băng đôi lúc làm Thẩm Vọng bị hiểu lầm là con lai, nhưng cặp môi xinh đẹp của anh lại đậm chất phương đông, không dày cũng không mỏng, màu sắc hồng nhạt cuốn hút mê hoặc.
Trên người Thẩm Vọng toát ra một loại khí thế đáng kinh ngạc, khiến cho người khác phải bỏ qua vẻ ngoài và tuổi tác của anh. Cố Sanh Sanh ngây ngốc nhìn, giống như đây là lần đầu tiên quen biết Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp: "Sao lại không nói gì, câm rồi à?"
Cố Sanh Sanh không hé răng, nhớ tới bộ dạng gầy gò tái nhợt của Thẩm Vọng lúc cô mới đến đây, trong lòng sinh ra một cảm giác tự hào khó tả, xen lẫn chút chua xót. Thẩm Vọng được cô chăm sóc tốt như vậy, thế mà nửa chữ biết ơn cũng không có, đến bây vẫn giờ còn hung dữ với cô.
Giống hệt con mèo đen đó, đều không có lương tâm. Hừ, nuôi chó còn tốt hơn! Thẩm Vọng đợi nửa ngày, Cố Sanh Sanh vẫn không ừ hử tiếng nào. Anh không nhìn thấy mặt Cố Sanh Sanh, chỉ có thể dựa vào ngữ khí để phán đoán cảm xúc của cô. Một khi Cố Sanh Sanh không nói lời nào, anh sẽ tự nhiên sinh ra mất khống chế.
Thẩm Vọng nhẫn nhịn, nhấc tay đang đè trên chăn dời đi: "Đếm tới ba, còn không mau nằm xuống tử tế thử xem!"
Cố Sanh Sanh rục rịch xốc chăn lên chui vào, động tác có chút chần chừ, so với bộ dạng gấp không chờ nổi thường ngày hoàn toàn khác biệt. Vào chăn rồi vẫn nằm im ngoan ngoãn, không nhúc nhích, ổn định duy trì khoảng cách với Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng nhích người lại gần, Cố Sanh Sanh liền dịch ra, hai người nằm xa đến mức có thể nhét thêm một Cố Sanh Sanh ở chính giữa, gió lạnh từ bên ngoài thổi vù vù vào phòng.
Thẩm Vọng không chịu được nữa, lật người qua đối mặt với Cố Sanh Sanh: "Cáu kỉnh lâu quá vậy? Cho cô vào chăn rồi, còn làm mình làm mẩy gì nữa?"
Giọng nói trầm thấp mang từ tính, không che giấu được vẻ bực tức dữ dội.
Cố Sanh Sanh không biết tại sao anh lại nổi giận đến như vậy, tầm mắt di chuyển lên trên, nhìn chằm chằm bím tóc nhỏ xíu kia, nụ cười càng lúc càng rộng hơn: "Anh "ngựa" quá đi."
......
Cuộc chiến trên giường một lần nữa được châm ngòi.
Cố Sanh Sanh cuộn tròn trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng ầng ậc nước mắt thò ra, nỉ non giải thích, vừa đáng thương lại vừa bất lực.
Ống tay áo ngủ tơ tằm đen của Thẩm Vọng cuốn lên, để lộ một đoạn xương cổ tay tái nhợt rắn chắc, anh dựa ra sau, trên mặt mang theo vẻ thỏa mãn sau kháng chiến thắng lợi, chỉ ngón tay: "Ai "ngựa"?"
"... tôi" Cố Sanh Sanh oan ức rơi nước mắt, vùi mặt vào chăn.
Thẩm Vọng cười lạnh, lôi Cố Sanh Sanh ra, ngửi ngửi bên gáy cô: "Cả người toàn mùi sữa, trưởng thành tốt quá nhỉ?"
Ầm ĩ một hồi, cơ thể Thẩm Vọng cực kỳ ấm áp, người anh còn tỏa ra khí chất lạnh lùng hòa lẫn với hoocmon nam tính. Giọng điệu anh tùy ý, mang theo ý tứ phong lưu ngả ngớn, kết câu dường như lộ ra chút câu dẫn.
Cố Sanh Sanh mất hứng tránh né một lúc lâu, bị anh trực tiếp dúi thẳng vào trong lồng ngực, bàn tay to lớn bóp chặt vòng eo nhỏ mềm mại của cô.
Cố Sanh Sanh rất muốn phản bác một câu "Anh mới là người trưởng thành không thành công", nhưng da thịt hai người lúc này đang dán chặt nhau, từng tấc xương cốt trên người Thẩm Vọng như đang thẳng thừng nói cho cô biết, đây là cơ thể của một người đàn ông trưởng thành, không phải cứ nói trổ mã không thành công là được --- mặc dù Cố Sanh Sanh chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào khác.
Cố Sanh Sanh ngộp thở, đột nhiên nói: "Ai trưởng thành thành công?"
Thẩm Vọng đang dùng ngón tay để đo lường eo Cố Sanh Sanh, nghe vậy sửng sốt: "Cái gì?"
Cố Sanh Sanh chậm rãi lập lại một lần nữa: "Anh nói tôi trưởng thành tệ, sao anh biết tôi không tốt? Anh đã từng kiểm tra qua người khác rồi à?"
Giọng cô ngây ngô, ngữ điệu giống hệt như thường ngày hỏi anh thích ăn loại thịt bò nào. Không biết vì sao Thẩm Vọng đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Thẩm Vọng chần chừ, bỗng nhiên tức giận với chính sự ngập ngừng này của mình. Tiểu quái vật này ngang nhiên bước chân vào nhà anh, hiện tại đã bắt đầu biết ăn giấm chua rồi đây. Anh siết mặt tiểu quái vật: "Hỏi nhiều thế làm gì!"
"Đau!" Cố Sanh Sanh xoay mặt bỏ trốn, định chui ra khỏi vòng tay của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng vẫn ôm chặt cô không buông. Ngực anh rộng lớn, lực tay mạnh mẽ, đùa giỡn với Cố Sanh Sanh tựa như đang chơi đùa với một món đồ chơi: "Cả người toàn mùi sữa, còn không cho nói."
Cố Sanh Sanh muốn tránh không được liền không tránh nữa. Cô ngửi thử người mình, lại ngửi ngửi Thẩm Vọng, nghiêm túc nói: "Không có mùi sữa mà."
"Có." Thẩm Vọng vùi mặt vào bên gáy Cố Sanh Sanh, chóp mũi cao thẳng vô tình cọ qua da thịt trơn nhẵn của cô, chọc cho Cố Sanh Sanh phải kêu lên.
Anh giữ chặt hai tay cô, hô hấp nóng bỏng: "Đừng la nữa!"
Hơi thở Thẩm Vọng dồn dập, anh siết cổ tay Cố Sanh Sanh, lòng bàn tay đầy vết chai vuốt ve làn da mỏng manh của cô. Hai người cách nhau rất gần, Cố Sanh Sanh có thể nhìn thấy sắc môi anh đang dần trở nên đỏ hơn.
Yết hầu Thẩm Vọng khẽ động, thúc giục: "Nói gì đi."
Cố Sanh Sanh nhỏ giọng hỏi: "Nói gì?"
Thẩm Vọng như người chết khát, đôi môi hờ hững kề sát vào cô: "Gì cũng được."
Cố Sanh Sanh sờ cằm Thẩm Vọng, giọng nói mang theo một loại ngây ngô tàn nhẫn: "Châm đau quá, hôm nay anh không cạo râu."
Cằm Thẩm Vọng phiếm xanh, trông cũng không hẳn lôi thôi, mà chính là dáng vẻ anh tuấn hào sảng. Ngón tay Cố Sanh Sanh xẹt qua, liền thấy hàm dưới anh cắn chặt, bất thình lình càng dùng sức ôm chặt cô hơn.
Hôm nay Thẩm Vọng ghì cô đau đến không thở nổi, mặt Cố Sanh Sanh nóng lên, không an phận mà động đậy: "Nóng quá, anh ghì chết tôi rồi."
Thẩm Vọng bị cô cọ qua cọ lại, hơi thở càng gấp gáp hơn, hơi nóng bốc ra khắp nơi, trong nháy mắt, anh ngồi dậy nhìn xuống Cố Sanh Sanh.
Ánh đèn từ sau lưng Thẩm Vọng chiếu tới, mái tóc anh rối tung, biết rõ hai mắt anh mù mịt nhưng Cố Sanh Sanh vẫn có ảo giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm.
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, Thẩm Vọng bỗng nhiên trở người, nặng nề thở dốc mấy hơi.
Cố Sanh Sanh được tự do, chạy nhanh xoay người xuống giường. Cô lê đôi dép bông vào toilet một chuyến, vừa rửa tay vừa soi gương, người trong gương ánh mắt hỗn loạn, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, một bên cổ áo rộng thùng thình tụt xuống gần đến khuỷu tay để lộ ra bả vai trắng nõn, chằng chịt vết đỏ.
Da Cố Sanh Sanh là kiểu chạm nhẹ một cái cũng có thể để lại dấu vết, Thẩm Vọng suốt ngày xoa nắn cô, lúc tắm rửa Cố Sanh Sanh đều bị mấy dấu vết trên người dọa cho nhảy dựng. Cô còn trộm lo lắng, chờ mùa hè đến thật sự không biết phải làm sao.
Sang hè, mắt và chân của Thẩm Vọng hẳn là đã tốt hơn rồi. Đầu Cố Sanh Sanh hiện ra một ý nghĩ rất lạc quan: ngày được tự do của mình không còn xa nữa.
Cố Sanh Sanh sửa cổ áo và tà váy một chút, xong xuôi lại lon ton chạy về giường. Cô mang theo khí lạnh chui vào trong ổ chăn, sột soạt lăn lộn vài vòng, thân hình mềm mại thỉnh thoảng chạm tới Thẩm Vọng, đem hỏa khí vừa mới áp chế xuống bùng cháy lên lần nữa.
Thẩm Vọng nhắm mắt, đôi tay yên ổn thả trên chăn. Anh không muốn tự xử, chỉ yên lặng chờ luồng hỏa khí kia tự nhiên biến mất. Hai chân tuy anh tàn phế, nhưng chỗ nào đó vẫn hoạt động rất tốt, Cố Sanh Sanh ngày nào cũng lăn lộn trong lòng anh làm nũng rải ngốc, còn xuống thấp chút nữa, chắc anh thật sự sẽ nhịn không được mà đè người ra ăn mất thôi.
Nhưng hôm nay Cố Sanh Sanh rất không ngoan, nằm xuống lâu rồi vẫn chưa chịu ngưng lộn xộn.
Thẩm Vọng nói chuyện, lồng ngực anh rung động, âm sắc cao hơn: "Bình thường ngã xuống là ngủ ngay, hôm nay lại nháo nhào cái gì?"
"Không biết nữa, tự nhiên ngủ không được." Cố Sanh Sanh ngứa tai, xoay đầu áp má phải lên ngực Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng nhíu mày hỏi: "Cô uống gì rồi?"
Cố Sanh Sanh bừng tỉnh: "A, uống thêm 2 ly trà sữa."
"Cô là heo sao?" Thẩm Vọng lại nhéo khối thịt mềm mại trên bụng Cố Sanh Sanh, mềm đến thích thú, đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm trơn trượt ấy.
Trong đó một ly là mang về cho Thẩm Vọng, trong lúc nhất thời nổi nóng đã tự mình uống hết cả hai. Cố Sanh Sanh tủi thân, nhưng Cố Sanh Sanh không nói.
Cố Sanh Sanh làm loạn.
"Thẩm Vọng Thẩm Vọng, tôi không ngủ được."
"Khó chịu quá đi."
"Tim tôi đập nhanh quá, anh sờ thử xem nào."
Nghe được câu cuối cùng, Thẩm Vọng bỗng nhiên có phản ứng, không nói hai lời liền với tay qua.
Sau đó bị Cố Sanh Sanh giữ lại, đặt lên mạch trên cổ tay cô: "Nhanh lắm đúng không?"
"..." Thẩm Vọng hít sâu, gằn từng chữ một: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Tinh thần Cố Sanh Sanh tỉnh táo, xoay người ghé vào Thẩm Vọng trên chăn: "Tôi không ngủ được, anh xem phim với tôi đi."
Thẩm Vọng: "Không xem."
"Nhưng tôi không ngủ được mà!"
"Ngủ không được thì nằm đó."
"Nằm một mình đáng sợ lắm." Cố Sanh Sanh cầm remote nhét vào tay Thẩm Vọng, năn nỉ ỉ ôi: "Xem phim là ngủ được ngay."
Lại làm nũng. Trai đơn gái chiếc, đêm khuya tĩnh lặng, người khác đều là củi khô lửa cháy, còn anh ở đây phải chơi với mèo.
Ngữ khí Thẩm Vọng bực bội: "Mở rồi xem."
"Mở ngay." Cố Sanh Sanh nghịch chiếc remote trong chốc lát, thành công kết nối điện thoại với máy chiếu, "Có 3 bộ, anh muốn xem bộ nào?"
"... ngắn nhất." Thẩm Vọng nặng nề thở ra một hơi. Dạy cô biết bao nhiêu quy củ đều không nhớ nổi, mấy thứ ăn chơi bay nhảy chỉ nhìn một lần liền sành sỏi ngay.
Cố Sanh Sanh cao hứng nói: "Được rồi! Anh thật biết chọn, bộ này là kiệt tác đó nhé."
Thẩm Vọng bất đắc dĩ ngồi lên, dựa lưng vào đệm mềm. Trừ bỏ cái gối đầu, trên chiếc giường rộng lớn này không còn thứ nào khác thuộc về Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh lại chất đầy đệm mềm với gối ôm, đôi khi Thẩm Vọng phải mò mẫm một chút mới kéo được Cố Sanh Sanh ra khỏi đống nệm kia.
Cố Sanh Sanh cũng kéo chăn đến rồi dựa vào, tựa như một chú mèo nhỏ làm tổ chính giữa Thẩm Vọng và đám đệm bông. Cô meo meo nhét chân sang phía Thẩm Vọng, tà váy rớt xuống để lộ ra cặp chân mảnh khảnh nuột nà lạnh ngắt, giống như ngọc chạm từ mỡ dê khắc thành.
Dán vào bụng nhỏ của Thẩm Vọng, rất nhanh liền được sưởi ấm.
Phim được kết nối, máy chiếu một mảng đen thui, tạm dừng trong vài giây, cảnh đầu tiên xuất hiện một dòng chữ tiếng Nhật, âm nhạc vang lên.
"Là tiếng Nhật đó." Cố Sanh Sanh lấy làm lạ nhìn theo.
Toàn bộ lực chú ý của Thẩm Vọng đều dồn xuống bụng dưới, nhưng vẫn kịp nhận ra đoạn âm thanh quen tai kia.
Khung hình sáng dần lên, có vẻ là ở ngoại ô, có tiếng bước chân hỗn loạn cùng với tiếng gió.
Cố Sanh Sanh có chút khẩn trương, trốn ra sau cánh tay Thẩm Vọng, cặp mắt hạnh long lanh lại thò ra: "Là phim ma sao? Tiêu đề đâu có viết như thế."
Thẩm Vọng: "Sợ thì tắt."
"Tôi không có sợ, tôi muốn xem hết." Cố Sanh Sanh mạnh miệng nói.
Thẩm Vọng không kiên nhẫn chậc một tiếng, giơ tay ra, Cố Sanh Sanh tự động chui vào, còn gắt gao ôm chặt cánh tay anh. Có Thẩm Vọng ở đây, Cố Sanh Sanh đã gom đủ dũng khí, mở to mắt trộm nhìn màn hình.
Trên màn hình xuất hiện một cô gái chạy bộ giữa đêm khuya, mặc đồ thể thao và quần giữ nhiệt, dáng người chuẩn cực kỳ. Góc quay của bộ phim này rất nhập vai, camera rung lắc theo chuyển động của cô gái, Cố Sanh Sanh xem cũng thấy căng thẳng theo.
"Có người xấu đi theo cô ấy, muốn cướp đồ hay là bắt cóc đây... A! Là bắt cóc!" Cố Sanh Sanh sợ hãi nhỏ giọng kêu lên, "Bọn họ bắt cô ấy vào trong xe rồi."
Cố Sanh Sanh theo thói quen thuyết minh tình tiết phim: "Trong xe rộng lắm, còn trói người ta lại nữa!"
"Bắt đầu lột... lột đồ của cô ấy!"
Mỗi lần phim chiếu đến mấy loại tình tiết như thế này, màn hình sẽ đột nhiên tối thui. Nhưng Cố Sanh Sanh chờ nửa ngày mà bộ phim trước mặt vẫn chưa chuyển cảnh. Cặp mắt hạnh của cô mở to hơn, hô hấp đều ngừng lại.
Thẩm Vọng càng nghe càng thấy sai sai: "Cô xem cái gì đó?"
Cố Sanh Sanh lắp bắp: "Phim... phim điện ảnh."
Vào lúc âm thanh vờ như sợ hãi của người phụ nữ truyền ra từ dàn loa, mặt Thẩm Vọng bất chợt tái mét.
=====
*Hàn: chắc tui phải đổi mô tả thành Cô gái thích chọc chửi x Lão đại cục súc quá ☺)))) có Sanh Sanh ngứa đòn mới hợp với Thẩm Vọng cục súc thôi :v