“Nhất Nhất, dâu tây này là từ đâu ra?”

“Dâu tây này để cho ba và mẹ ăn, con đã rửa sạch, hai người nhanh chóng ăn đi”.

Lâm Nhất Niệm đóng cửa lại đi về phòng mình luôn.

Trong phòng ngủ, Lâm Tú Lệ đang ngồi ở trước bàn trang điểm, thực hiện các bước chăm sóc da, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm nồng đậm của dâu tây.

“Thơm quá a.”

“Nhất Nhất đưa tới.” Diệp Tòng Vinh bưng bát sứ lại bàn, cầm lấy một quả, đút cho vợ ăn trước, sau đó mới tự mình ăn.

Nước dâu tây thơm ngọt chảy trong miệng làm cho hai người nổ tung, giống như được một loại cảm giác hạnh phúc vây quanh.

Diệp Tòng Vinh hai mắt đều sáng lên.

“Dâu tây này cũng quá ngon đi! Mùi hương không giống như mấy loại dâu tây bán bên ngoài, ăn vào lại càng không giống bình thường. Trong nước dâu, tôi còn cảm thấy một vị thanh mát, nếu không cẩn thận sẽ không cảm nhận ra. Nhất Nhất mua ở đâu vậy?”
Lâm Tú Lệ thúc giục nói: “Lại cho tôi một quả nữa”.

Diệp Tòng Vinh lại đút cho bà ăn một quả : “Con gái chúng ta là một đứa hiếu thuận, biết bà thích ăn dâu tây liền mua cho bà. Tôi lần đầu tiên ăn loại dâu tây ngon như vậy, vẫn là dính phúc của bà”.



Lâm Tú Lệ đột nhiên nói: “Ông có cảm thấy Nhất Nhất hôm nay có chút không giống trước kia không?”

“Chỗ nào không giống?” Diệp Tòng Vinh biểu tình khó hiểu, lại nói, “Biết mình là nhị đại phòng ở, con bé cũng không quá suиɠ sướиɠ sao?”

Lâm Tú Lệ cười cười, liền không nói.

Đúng vậy, biết trong nhà có tiền cũng không quá suиɠ sướиɠ. Bà đã chuẩn bị mua cho con gái một chiếc xe tầm hai trăm vạn, nhưng con bé lại không chịu, rõ ràng muốn nuôi một con chó, lại luyến tiếc tiêu tiền mua loại chó đắt tiền. Trước khi biết tình hình gia đình còn có suy nghĩ kiếm tiền nuôi gia đình.
Trừ bỏ con gái nhà mình, còn có ai sẽ thông cảm, suy nghĩ cho bọn họ như vậy? Nói nữa, con bé còn nhớ trong nhà mua phòng thiếu nợ, vậy thì làm sao có thể là người khác?

Là bà nghĩ nhiều rồi chăng?

Như là nghĩ đến cái gì, Lâm Tú Lệ không đầu không đuôi nói: “Lão Diệp, phòng ở trong nhà đều sang tên cho Nhất Nhất đi. Vi Vi không phải là con gái ruột của chúng ta, cha mẹ con bé cũng là những người có tiền, tuỳ tiện cho con bé một chút cũng đủ cho con bé tiêu xài cả đời rồi. Nhất Nhất lại không giống như vậy, con bé không có cha mẹ phú hào. Nếu tài sản của chúng ta chi cho Vi Vi, vậy thì Nhất Nhất quá thiệt thòi”.

Diệp Tòng Vinh nói: “Nhưng Vi Vi còn chưa nhận lại người thân a”.

Sao lại thế này? Con gái nhỏ còn chưa nhận lại người thân, vợ

“Ông nói đúng, hiện tại con bé còn chưa nhận lại người thân.” Lâm Tú Lệ gật gật đầu, sau đó lại nhanh chóng bổ sung : “Chờ Vi Vi nhận lại người thân với bên kia xong, chúng ta liền đem tất cả tài sản chuyển cho Nhất Nhất, không thể bạc đãi con bé”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện