Thời An ngủ rất yên ổn, khi tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày hôm sau, nàng xoa xoa đầu nhưng cũng không có cảm giác đau đầu sau khi uống rượu, dù sao ngày hôm qua nàng cũng không có uống nhiều lắm.
Yên Thúy nghe thấy âm thanh, vén rèm cửa bước vào hỏi: “Cô nương, ngài tỉnh rồi à! Nô tỳ mới vừa kêu người hâm nóng canh, bây giờ ngài có muốn uống không?”
Thời An gật đầu đứng lên từ trên giường, thuận miệng hỏi: “Ca ca đâu?”
Yên Thúy biết cô nương muốn hỏi nên từ sáng sớm đã đi hỏi thăm qua, trả lời rất đầy đủ: “Tối hôm qua Đại công tử có việc bận, lúc sau thì ở trong Hoàng Thành Tư và mới trở về vào nửa canh giờ trước. Lúc này chắc đang ở chỗ của lão tổ tông.”
Động tác đứng dậy của Thời An ngừng lại, tối hôm qua ca ca không ở nhà. Nàng chớp chớp mắt, trên mặt hơi mờ mịt một chút: “Tối hôm qua ta trở về nhà như thế nào?”
Yên Thúy cười nói: “Đại công tử phái người đưa cô nương trở về, nói cô nương ngủ một đường cũng chưa tỉnh dậy.”
Thời An nhíu mày lại, trên mặt hiện lên vẻ chán nản. Khi nàng uống rượu thì rất dễ đỏ mặt nhưng một chút cũng không say, ngoài ra tối hôm qua nàng cũng không có uống nhiều rượu mà.
Thời An thử suy nghĩ xem bản thân đi ra khỏi tửu lầu Lâm Giang như thế nào nhưng đáng tiếc trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ nhớ rõ hệ thống hỏi nàng muốn quay trở về không? Nàng thầm nghĩ, có lẽ là bị hệ thống gợi lên tâm trạng nhớ nhà cho nên nàng mới không cẩn thận say rượu.
Khi tắm gội Thời An phát hiện không biết từ khi nào trên cổ tay của nàng có thêm hai ba vòng bạc tinh xảo xinh đẹp.
Nàng lắc lắc cổ tay, vòng bạc tinh tế xếp chồng cạnh nhau, phát ra âm thanh va chạm trong trẻo sâu thẳm. Thời An chớp chớp mắt: “Cái này đeo lên từ lúc nào vậy?”
Nàng nhớ rõ ngày hôm qua lúc đi ra ngoài còn không có, chẳng lẽ tối hôm qua sau khi trở về nàng tự mình đeo lên?
Trang sức của Tam cô nương Thẩm gia thật sự quá nhiều, mặc dù nàng vẫn luôn hôn mê nhưng tỷ muội trong phủ có thì chỗ của nàng cũng có một phần. Huống chi Tiêu phu nhân còn sẽ bỏ thêm vào cho nàng.
Cho nên, đến nay, Thời An cũng không có thể nhớ hết trang sức của mình.
Nàng nhìn vòng bạc trên cổ tay, cảm thấy ánh mắt của bản thân rất tốt. Mơ mơ màng màng còn có thể tìm ra vòng tay xinh đẹp như vậy chắc có lẽ là tính tình yêu thích cái đẹp đã thắng thế.
Sau khi tắm gội thay quần áo, Thời An cũng không gỡ vòng bạc xuống mà cứ như vậy đeo ở trên cổ tay.
Hôm nay giống như không có việc gì, cho nên chỗ của lão tổ tông đã có mấy người ở đó, đang nói chuyện vô cùng náo nhiệt, Thời An mới vừa đi vào thì nghe thấy một câu: “Hội chợ ngoại ô phía Nam.”
Bước chân của nàng ngừng lại, Thẩm Thời Mẫn nhìn thấy nàng đứng sững sờ ở cửa và hô: “Tam tỷ tỷ, ở chỗ này.”
Lúc này Thời An mới bước vào bên trong, sau khi đi vào trong phòng và ngồi xuống thì nàng giống như thuận miệng hỏi: “Vừa rồi mọi người đang nói chội chợ gì vậy?”
Thẩm Thời Mẫn nói: “Là hội chợ ngoại ô phía Nam, qua mấy ngày nữa chính là ngày mười lăm. Hội chợ ngoại ô phía Nam bắt đầu từ ngày mười lăm, năm nay chúng ta đã hẹn đi dạo chợ với nhau. Tam tỷ tỷ có muốn đi cùng với chúng ta không?”
Thẩm Thời Tung cũng gật đầu, hứng thú bừng bừng nói: “Mấy ngày đầu trong hội chợ còn có trò chơi bắn tên, đến lúc đó các tỷ tỷ thích cái gì thì cứ nói với đệ là được.”
Thẩm Thời Hàn liếc mắt nhìn hắn một cái: “Chỗ nào cần dùng đến đệ.”
Thẩm Thời Tung nghe vậy, biểu cảm trên mặt ngừng lại một lúc,sau đó kêu rên rất khoa trương: “Đại ca, chắc huynh sẽ không tranh giành một chút tiền này với đệ đâu có đúng không?”
Ai mà không biết Chỉ Huy Sứ của Hoàng Thành Tư có thể sử dụng bất kỳ vũ khí gì, đao nhỏ ném ra còn nhắm trúng hơn so với người bình thường bắn tên. Loại trò chơi trên hội chợ này làm sao còn có thể làm phiền vị Phật lớn này ra tay đâu.
Thẩm Thời Mẫn ở bên cạnh an ủi hắn nói: “Không có việc gì, không chừng ngày đó Đại ca vừa mới đưa mấy người chúng ta đến đó thì sau đó đã bị người kêu đi làm công vụ rồi.”
Thẩm Thời Hàn: “……”
Hắn thật sự không thể nào phản bác được, hiếm khi không thể cãi lại được.
Lão tổ tông từ ái nhìn hắn một cái nói: “Xem ra năm nay là thời buổi rối loạn rồi, Vân Khởi vất vả rồi.”
Thời An nghe bọn hắn nói một lúc, hội chợ ngoại ô phía Nam trong miệng của đệ đệ muội muội chắc là cái mà nàng và Mục Trì Thanh từng đi kia, không nghĩ tới còn sẽ đi đến đó một lần nữa.
Bên cạnh, Thẩm Thời Mẫn lại hỏi một lần: “Tam tỷ tỷ, tỷ đi chung với bọn muội được không?”
Thời An gật đầu: “Ừ.”
Cách ngày mười lăm chỉ có mấy ngày, trong lúc đó Thẩm Thời Tung còn hẹn bạn học đi một chuyến đến đó trước sau đó quay lại nói: “Năm nay hội chợ còn lớn hơn so với năm trước, nghe nói bá tánh thành trấn xung quanh đều tập trung lại đây.”
Lão tổ tông cười nói: “Năm nay thời tiết tốt, không gió không mưa, còn ấm áp một chút hơn so với năm rồi. Đường dễ đi nên đương nhiên là mọi người tới nhiều rồi.”
Thẩm Thời Tung gật đầu và nói ngọt: “Con biết là lão tổ tông thông minh nhất mà.”
Mấy ngày đầu hội chợ, người kinh thành chiếm đa số.
Thời An vừa xuống xe ngựa thì nhìn thấy trong tay Thẩm Thời Tung đang cầm một chồng mặt nạ đứng ở lối vào.
Chắc là đệ ấy cưỡi ngựa tới trước một bước, lúc này đang đứng chờ bọn họ. Nhìn thấy các nàng tới thì nhanh chóng chạy tới, đưa mặt nạ đang cầm trong tay cho từng người, săn sóc nói: “Các tỷ tỷ đeo lên để tránh gió.”
Thời An nhìn mặt nạ, nhớ lại lúc trước, khi bản thân còn lừa Mục Trì Thanh nói là sử dụng phép thuật ẩn thân để che giấu sự tồn tại của mình. Đáng tiếc là trước mắt nàng không thể dùng cửa hàng của hệ thống được, điều này hơi bất tiện một chút.
Cũng may Thẩm Thời Tung chọn đều là kiểu che nửa mặt, che khuất nửa gương mặt nên cũng sẽ không cảm thấy khó thở.
Nàng duỗi tay đeo lên, vòng qua sau đầu, nhẹ nhàng buộc nút thắt lại.
Giờ phút này bóng đêm còn chưa hoàn toàn buông xuống nhưng tiếng người ồn ào vô cùng ầm ĩ.
Đây không phải là lần đầu tiên Thời An tới đây nhưng ở trong lòng của những người khác trong Thẩm gia thì đây là lần đầu tiên nàng tới chỗ này. Bởi vậy bọn họ dành một ít tâm tư, thường xuyên quay đầu nhìn xem nàng còn ở bên cạnh không, sợ nàng đi lạc.
Thời An dở khóc dở cười, một người lớn như nàng thì cho dù có đi lạc cũng có thể tìm cửa ra của hội chợ. Xe ngựa Thẩm gia đang chờ ở ngoài đó, cho dù như thế nào cũng tìm về được.
Thẩm Thời Tung nói: “Vậy thì không được, Đại ca đã cố ý dặn dò làm chúng ta đi theo sát tỷ.”
Ngày đó, lời nói giỡn trêu ghẹo của Thẩm Thời Mẫn kết quả lại thành sự thật. Thẩm Thời Hàn rốt cuộc không thể đến đây, tuy nhiên không phải là nửa đường bị kêu đi mà là ngay từ đầu đã có việc cho nên còn cố ý kêu Tiêu Lăng Hoàn đến đi chung với bọn họ.
Mấy người trẻ tuổi khác của Tiêu gia cũng đều ở đây, hai nhà đi chung với nhau, nhưng thật ra có không ít người, thân thiết đi cùng nhau vào trong hội chợ.
Suy nghĩ cũng biết bởi vì là người trong nhà cho nên Thẩm Thời Hàn mới thuận miệng nhờ vả. Chủ yếu vẫn là muội muội của mình nên hắn lặp đi lặp lại rất nhiều lần, khiến Tiêu Lăng Hoàn cần phải bảo vệ kỹ muội muội.
Hai nhà là thế giao nên ngày thường lui tới rất nhiều, mấy người trẻ tuổi rất nhanh đi chung với nhau, tốp năm tốp ba nói những chuyện thú vị xảy ra mấy ngày nay.
Tiêu Lăng Hoàn tự nhiên đi bên cạnh Thời An, hai người đi phía sau đám người, mở miệng trò chuyện với nhau.
Bởi vì hai người đều thân thiết với Thẩm Thời Hàn cho nên đương nhiên là nhắc tới đối phương, Tiêu Lăng Hoàn nói: “Trước kia Vân Khởi vừa được nghỉ thì luôn chạy tới đạo quan, thường xuyên còn lôi kéo ta đi cùng. Đi đến đó cũng không làm chuyện gì khác mà là ở trước mặt muội kể lại những chuyện từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đã xảy ra trong khoảng thời gian trước.”
Hắn cười nói giống như là đang nhớ lại chuyện thú vị gì đó, nói tiếp: “Ta ngồi ở phía sau tấm bình phong chờ hắn, còn phải phụ trách nhắc nhở hắn những chi tiết đã quên. Người xưa thường nói, mỗi ngày tự kiểm điểm ba lần, tính lên thì ta và Vân Khởi cúi người tự xét lại bản thân hơn phân nửa là làm ở trước mặt muội.”
Thời An tưởng tượng đến hình ảnh kia, cười nói: “Đáng tiếc khi đó muội không thể nghe thấy được, nếu có thể nhớ rõ được thì tốt quá rồi.”
Tiêu Lăng Hoàn cũng cười theo: “Nếu là như vậy thì bây giờ chắc ta phải tránh xa muội rồi.”
Khi đó hắn và Thẩm Vân Khởi còn đang đi học, cho dù trưởng thành và chững chạc như thế nào thì cũng chỉ là đứa nhỏ mới lớn biết cái gì thì nói cái đó. Nếu Thời An đều nhớ rõ thì chắc chắn hắn sẽ xấu hổ đến mức chịu không nổi.
Tiếng cười khiến cho Thẩm Thời Mẫn đang đi phía trước quay đầu nhìn lại, nàng chớp mắt vài cái, kéo Tiêu Thất cô nương đang đi bên cạnh lại, đè thấp giọng nói nói: “Đại ca của muội chắc là không thích Tam tỷ tỷ của tỷ đâu đúng không?”
Yên Thúy nghe thấy âm thanh, vén rèm cửa bước vào hỏi: “Cô nương, ngài tỉnh rồi à! Nô tỳ mới vừa kêu người hâm nóng canh, bây giờ ngài có muốn uống không?”
Thời An gật đầu đứng lên từ trên giường, thuận miệng hỏi: “Ca ca đâu?”
Yên Thúy biết cô nương muốn hỏi nên từ sáng sớm đã đi hỏi thăm qua, trả lời rất đầy đủ: “Tối hôm qua Đại công tử có việc bận, lúc sau thì ở trong Hoàng Thành Tư và mới trở về vào nửa canh giờ trước. Lúc này chắc đang ở chỗ của lão tổ tông.”
Động tác đứng dậy của Thời An ngừng lại, tối hôm qua ca ca không ở nhà. Nàng chớp chớp mắt, trên mặt hơi mờ mịt một chút: “Tối hôm qua ta trở về nhà như thế nào?”
Yên Thúy cười nói: “Đại công tử phái người đưa cô nương trở về, nói cô nương ngủ một đường cũng chưa tỉnh dậy.”
Thời An nhíu mày lại, trên mặt hiện lên vẻ chán nản. Khi nàng uống rượu thì rất dễ đỏ mặt nhưng một chút cũng không say, ngoài ra tối hôm qua nàng cũng không có uống nhiều rượu mà.
Thời An thử suy nghĩ xem bản thân đi ra khỏi tửu lầu Lâm Giang như thế nào nhưng đáng tiếc trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ nhớ rõ hệ thống hỏi nàng muốn quay trở về không? Nàng thầm nghĩ, có lẽ là bị hệ thống gợi lên tâm trạng nhớ nhà cho nên nàng mới không cẩn thận say rượu.
Khi tắm gội Thời An phát hiện không biết từ khi nào trên cổ tay của nàng có thêm hai ba vòng bạc tinh xảo xinh đẹp.
Nàng lắc lắc cổ tay, vòng bạc tinh tế xếp chồng cạnh nhau, phát ra âm thanh va chạm trong trẻo sâu thẳm. Thời An chớp chớp mắt: “Cái này đeo lên từ lúc nào vậy?”
Nàng nhớ rõ ngày hôm qua lúc đi ra ngoài còn không có, chẳng lẽ tối hôm qua sau khi trở về nàng tự mình đeo lên?
Trang sức của Tam cô nương Thẩm gia thật sự quá nhiều, mặc dù nàng vẫn luôn hôn mê nhưng tỷ muội trong phủ có thì chỗ của nàng cũng có một phần. Huống chi Tiêu phu nhân còn sẽ bỏ thêm vào cho nàng.
Cho nên, đến nay, Thời An cũng không có thể nhớ hết trang sức của mình.
Nàng nhìn vòng bạc trên cổ tay, cảm thấy ánh mắt của bản thân rất tốt. Mơ mơ màng màng còn có thể tìm ra vòng tay xinh đẹp như vậy chắc có lẽ là tính tình yêu thích cái đẹp đã thắng thế.
Sau khi tắm gội thay quần áo, Thời An cũng không gỡ vòng bạc xuống mà cứ như vậy đeo ở trên cổ tay.
Hôm nay giống như không có việc gì, cho nên chỗ của lão tổ tông đã có mấy người ở đó, đang nói chuyện vô cùng náo nhiệt, Thời An mới vừa đi vào thì nghe thấy một câu: “Hội chợ ngoại ô phía Nam.”
Bước chân của nàng ngừng lại, Thẩm Thời Mẫn nhìn thấy nàng đứng sững sờ ở cửa và hô: “Tam tỷ tỷ, ở chỗ này.”
Lúc này Thời An mới bước vào bên trong, sau khi đi vào trong phòng và ngồi xuống thì nàng giống như thuận miệng hỏi: “Vừa rồi mọi người đang nói chội chợ gì vậy?”
Thẩm Thời Mẫn nói: “Là hội chợ ngoại ô phía Nam, qua mấy ngày nữa chính là ngày mười lăm. Hội chợ ngoại ô phía Nam bắt đầu từ ngày mười lăm, năm nay chúng ta đã hẹn đi dạo chợ với nhau. Tam tỷ tỷ có muốn đi cùng với chúng ta không?”
Thẩm Thời Tung cũng gật đầu, hứng thú bừng bừng nói: “Mấy ngày đầu trong hội chợ còn có trò chơi bắn tên, đến lúc đó các tỷ tỷ thích cái gì thì cứ nói với đệ là được.”
Thẩm Thời Hàn liếc mắt nhìn hắn một cái: “Chỗ nào cần dùng đến đệ.”
Thẩm Thời Tung nghe vậy, biểu cảm trên mặt ngừng lại một lúc,sau đó kêu rên rất khoa trương: “Đại ca, chắc huynh sẽ không tranh giành một chút tiền này với đệ đâu có đúng không?”
Ai mà không biết Chỉ Huy Sứ của Hoàng Thành Tư có thể sử dụng bất kỳ vũ khí gì, đao nhỏ ném ra còn nhắm trúng hơn so với người bình thường bắn tên. Loại trò chơi trên hội chợ này làm sao còn có thể làm phiền vị Phật lớn này ra tay đâu.
Thẩm Thời Mẫn ở bên cạnh an ủi hắn nói: “Không có việc gì, không chừng ngày đó Đại ca vừa mới đưa mấy người chúng ta đến đó thì sau đó đã bị người kêu đi làm công vụ rồi.”
Thẩm Thời Hàn: “……”
Hắn thật sự không thể nào phản bác được, hiếm khi không thể cãi lại được.
Lão tổ tông từ ái nhìn hắn một cái nói: “Xem ra năm nay là thời buổi rối loạn rồi, Vân Khởi vất vả rồi.”
Thời An nghe bọn hắn nói một lúc, hội chợ ngoại ô phía Nam trong miệng của đệ đệ muội muội chắc là cái mà nàng và Mục Trì Thanh từng đi kia, không nghĩ tới còn sẽ đi đến đó một lần nữa.
Bên cạnh, Thẩm Thời Mẫn lại hỏi một lần: “Tam tỷ tỷ, tỷ đi chung với bọn muội được không?”
Thời An gật đầu: “Ừ.”
Cách ngày mười lăm chỉ có mấy ngày, trong lúc đó Thẩm Thời Tung còn hẹn bạn học đi một chuyến đến đó trước sau đó quay lại nói: “Năm nay hội chợ còn lớn hơn so với năm trước, nghe nói bá tánh thành trấn xung quanh đều tập trung lại đây.”
Lão tổ tông cười nói: “Năm nay thời tiết tốt, không gió không mưa, còn ấm áp một chút hơn so với năm rồi. Đường dễ đi nên đương nhiên là mọi người tới nhiều rồi.”
Thẩm Thời Tung gật đầu và nói ngọt: “Con biết là lão tổ tông thông minh nhất mà.”
Mấy ngày đầu hội chợ, người kinh thành chiếm đa số.
Thời An vừa xuống xe ngựa thì nhìn thấy trong tay Thẩm Thời Tung đang cầm một chồng mặt nạ đứng ở lối vào.
Chắc là đệ ấy cưỡi ngựa tới trước một bước, lúc này đang đứng chờ bọn họ. Nhìn thấy các nàng tới thì nhanh chóng chạy tới, đưa mặt nạ đang cầm trong tay cho từng người, săn sóc nói: “Các tỷ tỷ đeo lên để tránh gió.”
Thời An nhìn mặt nạ, nhớ lại lúc trước, khi bản thân còn lừa Mục Trì Thanh nói là sử dụng phép thuật ẩn thân để che giấu sự tồn tại của mình. Đáng tiếc là trước mắt nàng không thể dùng cửa hàng của hệ thống được, điều này hơi bất tiện một chút.
Cũng may Thẩm Thời Tung chọn đều là kiểu che nửa mặt, che khuất nửa gương mặt nên cũng sẽ không cảm thấy khó thở.
Nàng duỗi tay đeo lên, vòng qua sau đầu, nhẹ nhàng buộc nút thắt lại.
Giờ phút này bóng đêm còn chưa hoàn toàn buông xuống nhưng tiếng người ồn ào vô cùng ầm ĩ.
Đây không phải là lần đầu tiên Thời An tới đây nhưng ở trong lòng của những người khác trong Thẩm gia thì đây là lần đầu tiên nàng tới chỗ này. Bởi vậy bọn họ dành một ít tâm tư, thường xuyên quay đầu nhìn xem nàng còn ở bên cạnh không, sợ nàng đi lạc.
Thời An dở khóc dở cười, một người lớn như nàng thì cho dù có đi lạc cũng có thể tìm cửa ra của hội chợ. Xe ngựa Thẩm gia đang chờ ở ngoài đó, cho dù như thế nào cũng tìm về được.
Thẩm Thời Tung nói: “Vậy thì không được, Đại ca đã cố ý dặn dò làm chúng ta đi theo sát tỷ.”
Ngày đó, lời nói giỡn trêu ghẹo của Thẩm Thời Mẫn kết quả lại thành sự thật. Thẩm Thời Hàn rốt cuộc không thể đến đây, tuy nhiên không phải là nửa đường bị kêu đi mà là ngay từ đầu đã có việc cho nên còn cố ý kêu Tiêu Lăng Hoàn đến đi chung với bọn họ.
Mấy người trẻ tuổi khác của Tiêu gia cũng đều ở đây, hai nhà đi chung với nhau, nhưng thật ra có không ít người, thân thiết đi cùng nhau vào trong hội chợ.
Suy nghĩ cũng biết bởi vì là người trong nhà cho nên Thẩm Thời Hàn mới thuận miệng nhờ vả. Chủ yếu vẫn là muội muội của mình nên hắn lặp đi lặp lại rất nhiều lần, khiến Tiêu Lăng Hoàn cần phải bảo vệ kỹ muội muội.
Hai nhà là thế giao nên ngày thường lui tới rất nhiều, mấy người trẻ tuổi rất nhanh đi chung với nhau, tốp năm tốp ba nói những chuyện thú vị xảy ra mấy ngày nay.
Tiêu Lăng Hoàn tự nhiên đi bên cạnh Thời An, hai người đi phía sau đám người, mở miệng trò chuyện với nhau.
Bởi vì hai người đều thân thiết với Thẩm Thời Hàn cho nên đương nhiên là nhắc tới đối phương, Tiêu Lăng Hoàn nói: “Trước kia Vân Khởi vừa được nghỉ thì luôn chạy tới đạo quan, thường xuyên còn lôi kéo ta đi cùng. Đi đến đó cũng không làm chuyện gì khác mà là ở trước mặt muội kể lại những chuyện từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đã xảy ra trong khoảng thời gian trước.”
Hắn cười nói giống như là đang nhớ lại chuyện thú vị gì đó, nói tiếp: “Ta ngồi ở phía sau tấm bình phong chờ hắn, còn phải phụ trách nhắc nhở hắn những chi tiết đã quên. Người xưa thường nói, mỗi ngày tự kiểm điểm ba lần, tính lên thì ta và Vân Khởi cúi người tự xét lại bản thân hơn phân nửa là làm ở trước mặt muội.”
Thời An tưởng tượng đến hình ảnh kia, cười nói: “Đáng tiếc khi đó muội không thể nghe thấy được, nếu có thể nhớ rõ được thì tốt quá rồi.”
Tiêu Lăng Hoàn cũng cười theo: “Nếu là như vậy thì bây giờ chắc ta phải tránh xa muội rồi.”
Khi đó hắn và Thẩm Vân Khởi còn đang đi học, cho dù trưởng thành và chững chạc như thế nào thì cũng chỉ là đứa nhỏ mới lớn biết cái gì thì nói cái đó. Nếu Thời An đều nhớ rõ thì chắc chắn hắn sẽ xấu hổ đến mức chịu không nổi.
Tiếng cười khiến cho Thẩm Thời Mẫn đang đi phía trước quay đầu nhìn lại, nàng chớp mắt vài cái, kéo Tiêu Thất cô nương đang đi bên cạnh lại, đè thấp giọng nói nói: “Đại ca của muội chắc là không thích Tam tỷ tỷ của tỷ đâu đúng không?”
Danh sách chương