Hệ thống ngây dại, sửng sốt lặp lại một lần: “Hắn… đang thử ký chủ?”
Theo sau lại phát ra một tiếng vừa hối hận vừa đau đớn, “A a a a, tại sao vừa rồi tôi lại nói cho ký chủ biết chứ?”
Nếu không phải nó lanh mồm lanh miệng, lúc này ký chủ của nó đã quay ngựa. Hệ thống hối hận không thôi, tại sao nó muốn nhảy khoe khoang kiến thức rộng rãi của mình chứ! Ô ô ô ——
Thời An không để ý đến lời kêu rên của nó trong đầu, thậm chí còn cảm thấy tiếng khóc của hệ thống rất là dễ nghe, có thể nói là ý chí sắt đá.
Nàng nhìn về phía Mục Trì Thanh, vẻ mặt tự nhiên, trên mặt còn mang theo một chút kinh ngạc cảm thán. Rốt cuộc một viên đông châu lớn như vậy thật sự rất hiếm thấy, nàng nói: “Món quà của điện hạ thật sự rất quý, ta không thể nhận được.”
Mục Trì Thanh nhìn chằm chằm nàng, giống như đang tìm kiếm một tia sơ hở.
Thời An tùy ý để hắn đánh giá, tuy nhiên ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đối phương khiến trong lòng nàng dần dần cảm thấy lo lắng. Thật sự đoán không ra Mục Trì Thanh đang suy nghĩ cái gì, khi nàng đang nghi ngờ không biết lúc nãy bản thân có phải đã nói sai lời rồi không thì nghe thấy được một tiếng cười khẽ.
Ánh mắt của Mục Trì Thanh nhìn xuống hộp gấm và nói: “Viên đông châu này là Cô mất ba năm mới tìm được một viên, bộ dáng của nó hoàn toàn không giống với những viên đông châu khác. Do khác biệt của nó quá lớn cho nên ngay cả tiệm châu báu lớn nhất của Đại Thịnh cũng không dám khẳng định đây là một viên đông châu, cô còn nghĩ rằng đó là một viên đá kỳ lạ được tìm thấy ở đâu đó.”
Hắn nói không nhanh không chậm, mỗi chữ đều giống như đang chứa đựng ý nghĩa sâu xa. Khi nói đến bốn chữ viên đá kỳ lạ, còn cố tình dừng lại nhìn về phía Thời An rồi mới lại nói tiếp: “Tuy nhiên, ánh mắt của Tam cô nương thật sự rất tốt, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thì có thể nhận ra nó quý giá phi phàm.”
Thời An khẽ mím môi lại, nàng nhanh chóng chớp mắt, rũ mi mắt xuống, muốn che lại chột dạ trong một chớp mắt vừa rồi.
Mục Trì Thanh cũng không so đo, giống như hoàn toàn không phát hiện ra vẻ trốn tránh trong ánh mắt của nàng, giọng điệu rất dịu dàng gọi nàng một tiếng, “Tam cô nương, một khi đã có duyên như vậy không bằng cứ nhận lấy đi.”
Gương mặt của hắn nhàn nhã, thành thục, tiến lui đúng mực đều được hắn đắn đo đến mức vừa vặn.
Thời An thật sự không biết nên từ chối như thế nào, chỉ có thể nhận lấy viên đông châu này.
Khóe môi của Mục Trì Thanh nhẹ nhàng cong lên một chút, ngón tay thon dài che giấu dưới ống tay áo chậm rãi vuốt ve dọc theo hạt bồ đề, mang theo một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Một viên đông châu làm sao mà đủ được, chỉ là bây giờ còn không phải lúc nên không thể nóng vội.
Có lẽ bởi vì Thời An nhận lấy món quà xin lỗi nên giờ phút này tâm trạng của Mục Trì Thanh rất tốt. Hắn đứng dậy, thêm một chút nước trà vào trong ly, “Sức khỏe của Tam cô nương vừa mới tốt lên, nên uống đồ nóng.”
Hơi nóng lan tràn, sương mù màu trắng bốc lên, mang theo một chút mơ hồ. Thời An không thấy rõ biểu cảm của Mục Trì Thanh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của hắn: “Tam cô nương rất giống với một người quen cũ của ta, không chỉ là bộ dáng mà ngay cả tên cũng rất giống.”
Giọng điệu của Mục Trì Thanh bình tĩnh giống như chỉ tùy ý nhắc đến một chuyện xưa: “Lúc Cô còn nhỏ làm con tin ở nước Văn Uyên từng gặp được một vị cô nương, cô nương kia đã giúp đỡ ta rất nhiều. Chẳng qua 5 năm trước, đối phương đột nhiên không từ mà biệt, từ đây không có bất kỳ tin tức nào. Cô tìm nàng 5 năm, lại chưa từng có được bất kỳ tin tức nào. Ngày ấy ngẫu nhiên nhìn thấy Tam cô nương nên Cô mới nhận sai người, nghĩ là người quen cũ trở về nên dưới tình huống vội vàng đã hành động đột ngột, xúc phạm đến Tam cô nương.”
Mục Trì Thanh nói đơn giản, dùng dăm ba câu kể về một đoạn chuyện cũ. Sương trắng tan đi,ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, giọng nói của Mục Trì Thanh hơi thay đổi, “Tuy nhiên, hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện người nọ và Tam cô nương cũng không giống nhau lắm.”
Hắn nhẹ nhàng nói: “So với người quen cũ vô tâm vô tình của Cô thì Tam cô nương yêu quý người nhà hơn.”
Động tác của Thời An đột nhiên dừng lại, trong tim hiện lên một cảm giác chua xót.
Nàng không khống chế được nhớ lại cảnh tượng trước khi rời đi kia, cái ngày kia tiếng chuông trống nửa đêm vừa mới được gõ vang và Mục Trì Thanh hỏi nàng có thể ở lại được không? Nàng muốn từ chối nhưng lại không thể nói xong thì đã bị bắn đi ra ngoài giống như gấp không chờ nổi muốn rời đi, ngay cả một giây cũng không muốn ở lại.
Hệ thống: “Chậc chậc chậc, thật là đáng thương!”
Thời An không để ý tới giọng nói kỳ quái của hệ thống, ngón tay cầm ly trà của nàng nhẹ nhàng cuộn tròn lại, nhịn không được vì bản thân nhỏ giọng cãi lại nói: “Có lẽ đối phương không phải không từ mà biệt mà chỉ là bất đắc dĩ.”
Ánh mắt của Mục Trì Thanh rơi xuống trên người nàng một lúc, chậm rãi nói: “Cô cũng hy vọng như vậy.”
Giọng điệu của hắn mang theo châm chọc, đương nhiên là không hề tin tưởng.
Thời An cắn cánh môi dưới, nàng không muốn làm nhiệm vụ một lần nữa nên nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện. Ngoài ra chờ khi di động của nàng khôi phục thì phải rời đi, nói không chừng vào ngày mai lại tách ra một lần nữa, thà rằng không nhận nhau thì có lẽ sẽ tốt hơn.
Nhưng nàng cũng không muốn Mục Trì Thanh vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Thời An khẽ thở dài trong lòng, nàng hơi hơi hé miệng muốn nói chuyện và còn chưa lên tiếng thì nghe thấy bên ngoài đình truyền đến một tiếng gọi dồn dập: “Tam tỷ tỷ!”
Thời An sửng sốt, đứng dậy nhìn lại thì nhìn thấy Thẩm Thời Mẫn đang thở hổn hển chạy tới từ nơi xa, vẻ mặt nôn nóng nhưng đáng tiếc khi tới bên ngoài đình thì đã bị Lâm Trấn ngăn cản lại.
Không khí vừa thay đổi trong đình lập tức biến mất.
Mục Trì Thanh nở nụ cười ngắn ngủi, ánh mắt từ bên ngoài đình hóng gió nhìn về phía Thời An nói: “Tam cô nương hồi phủ chỉ có mấy ngày nhưng quan hệ với người nhà thật sự rất tốt. Cô nghĩ, ngày thường Tam cô nương nhất định đối xử thân thiết với huynh muội của mình.”
Hắn uống xong nước trà trong ly, cổ tay vừa vung lên thì chén trà xé gió mà đi, mang theo hơi thở tàn bạo bay thẳng ra bên ngoài.
Trong lòng Thời An cảm thấy run sợ, thẳng đến khi chén trà vững vàng dừng ở trên bàn thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Hệ thống nhịn không được líu lưỡi: “Ha, phản diện tức giận điên rồi!”
Nó có lẽ đã biết nhiệm vụ vô vọng, đơn giản tự sa ngã bắt đầu làm người qua đường đứng xem.
Mục Trì Thanh hơi híp mắt, hắn dù tức giận vẫn ngồi ung dung, động tác ngẩng đầu lên nhìn mang theo khí thế rất tự nhiên, tư thế thoải mái nhàn nhã giống như một con báo đang ở dưới ánh mặt trời lại đột nhiên có thể bùng nổ trong nháy mắt cắt đứt yết hầu của một người.
Giờ phút này trên mặt của Mục Trì Thanh cũng không có lộ ra vẻ không vui gì, nhưng mới vừa rồi biểu hiện giả dối dịu dàng hiền lành khoan dung đã không còn sót lại một chút nào. Trong giây lát lập tức khôi phục bộ dáng cao cao tại thượng, trở lại thành Nhiếp Chính Vương khiến người khác không thể nhìn thẳng kia.
Thời An nhìn hắn một cái, giữa mày hơi nhíu lại, một chút cảm xúc chua xót trong ngực lập tức biến mất không thấy.
Vừa rồi là nàng tự mình đa tình, Mục Trì Thanh rõ ràng thật sự rất tốt. Là kẻ đứng trên vạn người, chỉ cần giơ tay lên thì có thể quấy đảo mây mưa vậy thì có cái gì để lo lắng chứ.
Thời An thu hồi ánh mắt, rũ mắt nói: “Khi thần nữ đi ra ngoài quên thông báo cho muội muội biết, nghĩ đến vẫn luôn chưa quay về cho nên mới làm muội muội lo lắng.”
Nàng gật đầu hành lễ, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt hơn: “Thần nữ cáo lui.”
Nói xong, muốn xoay người rời đi.
Sắc mặt của Mục Trì Thanh thay đổi mấy lần, thấy Thời An thật sự không có ý muốn ở lại thì hàm răng cắn chặt lại trong chớp mắt. Sau đó đứng dậy đuổi theo vài bước với sắc mặt tối đen, không nói một lời đi bên cạnh Thời An.
Mãi đến khi đi ra đình tránh gió mới hô một tiếng: “Lâm Trấn, lui ra.”
Tay của Lâm Trấn ấn ở trên đuôi kiếm, tuy không rút ra nhưng lại cũng có tác dụng uy hiếp. Hắn đúng lúc rút tay ra, nghe lệnh lui sang một bên.
Thẩm Thời Mẫn vốn cảm thấy nóng vội khi bị ngăn cản, mới vừa rồi nàng ở trên lầu các trang điểm xong thì vô cùng vui vẻ muốn để Tam tỷ tỷ nhìn một cái. Quay đầu nhìn lại thì phát hiện không nhìn thấy Tam tỷ tỷ, hỏi người khác thì mới biết được rằng là Tam tỷ tỷ đi ra ngoài cùng với một tiểu nha hoàn trong hầu phủ.
Thẩm Thời Mẫn vốn không có quá nhiều lo lắng, nghĩ Tam tỷ tỷ chắc là không muốn quấy rầy nàng cho nên mới kêu tiểu nha hoàn dẫn tỷ ấy đi ra ngoài, ai biết chờ tới chờ lui nhưng lại không đợi được người, cũng vừa lúc ở dưới lầu các nhìn thấy Tiêu Lăng Hoàn.
Hai nhà xưa nay thân thiết, sau khi Thẩm Thời Mẫn kể lại chuyện cho hắn nghe thì cùng với Tiêu Lăng Hoàn chia làm hai đường đi tìm người. Nàng may mắn nên lúc này mới có thể tìm thấy Tam tỷ tỷ trước.
Theo sau lại phát ra một tiếng vừa hối hận vừa đau đớn, “A a a a, tại sao vừa rồi tôi lại nói cho ký chủ biết chứ?”
Nếu không phải nó lanh mồm lanh miệng, lúc này ký chủ của nó đã quay ngựa. Hệ thống hối hận không thôi, tại sao nó muốn nhảy khoe khoang kiến thức rộng rãi của mình chứ! Ô ô ô ——
Thời An không để ý đến lời kêu rên của nó trong đầu, thậm chí còn cảm thấy tiếng khóc của hệ thống rất là dễ nghe, có thể nói là ý chí sắt đá.
Nàng nhìn về phía Mục Trì Thanh, vẻ mặt tự nhiên, trên mặt còn mang theo một chút kinh ngạc cảm thán. Rốt cuộc một viên đông châu lớn như vậy thật sự rất hiếm thấy, nàng nói: “Món quà của điện hạ thật sự rất quý, ta không thể nhận được.”
Mục Trì Thanh nhìn chằm chằm nàng, giống như đang tìm kiếm một tia sơ hở.
Thời An tùy ý để hắn đánh giá, tuy nhiên ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đối phương khiến trong lòng nàng dần dần cảm thấy lo lắng. Thật sự đoán không ra Mục Trì Thanh đang suy nghĩ cái gì, khi nàng đang nghi ngờ không biết lúc nãy bản thân có phải đã nói sai lời rồi không thì nghe thấy được một tiếng cười khẽ.
Ánh mắt của Mục Trì Thanh nhìn xuống hộp gấm và nói: “Viên đông châu này là Cô mất ba năm mới tìm được một viên, bộ dáng của nó hoàn toàn không giống với những viên đông châu khác. Do khác biệt của nó quá lớn cho nên ngay cả tiệm châu báu lớn nhất của Đại Thịnh cũng không dám khẳng định đây là một viên đông châu, cô còn nghĩ rằng đó là một viên đá kỳ lạ được tìm thấy ở đâu đó.”
Hắn nói không nhanh không chậm, mỗi chữ đều giống như đang chứa đựng ý nghĩa sâu xa. Khi nói đến bốn chữ viên đá kỳ lạ, còn cố tình dừng lại nhìn về phía Thời An rồi mới lại nói tiếp: “Tuy nhiên, ánh mắt của Tam cô nương thật sự rất tốt, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thì có thể nhận ra nó quý giá phi phàm.”
Thời An khẽ mím môi lại, nàng nhanh chóng chớp mắt, rũ mi mắt xuống, muốn che lại chột dạ trong một chớp mắt vừa rồi.
Mục Trì Thanh cũng không so đo, giống như hoàn toàn không phát hiện ra vẻ trốn tránh trong ánh mắt của nàng, giọng điệu rất dịu dàng gọi nàng một tiếng, “Tam cô nương, một khi đã có duyên như vậy không bằng cứ nhận lấy đi.”
Gương mặt của hắn nhàn nhã, thành thục, tiến lui đúng mực đều được hắn đắn đo đến mức vừa vặn.
Thời An thật sự không biết nên từ chối như thế nào, chỉ có thể nhận lấy viên đông châu này.
Khóe môi của Mục Trì Thanh nhẹ nhàng cong lên một chút, ngón tay thon dài che giấu dưới ống tay áo chậm rãi vuốt ve dọc theo hạt bồ đề, mang theo một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Một viên đông châu làm sao mà đủ được, chỉ là bây giờ còn không phải lúc nên không thể nóng vội.
Có lẽ bởi vì Thời An nhận lấy món quà xin lỗi nên giờ phút này tâm trạng của Mục Trì Thanh rất tốt. Hắn đứng dậy, thêm một chút nước trà vào trong ly, “Sức khỏe của Tam cô nương vừa mới tốt lên, nên uống đồ nóng.”
Hơi nóng lan tràn, sương mù màu trắng bốc lên, mang theo một chút mơ hồ. Thời An không thấy rõ biểu cảm của Mục Trì Thanh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của hắn: “Tam cô nương rất giống với một người quen cũ của ta, không chỉ là bộ dáng mà ngay cả tên cũng rất giống.”
Giọng điệu của Mục Trì Thanh bình tĩnh giống như chỉ tùy ý nhắc đến một chuyện xưa: “Lúc Cô còn nhỏ làm con tin ở nước Văn Uyên từng gặp được một vị cô nương, cô nương kia đã giúp đỡ ta rất nhiều. Chẳng qua 5 năm trước, đối phương đột nhiên không từ mà biệt, từ đây không có bất kỳ tin tức nào. Cô tìm nàng 5 năm, lại chưa từng có được bất kỳ tin tức nào. Ngày ấy ngẫu nhiên nhìn thấy Tam cô nương nên Cô mới nhận sai người, nghĩ là người quen cũ trở về nên dưới tình huống vội vàng đã hành động đột ngột, xúc phạm đến Tam cô nương.”
Mục Trì Thanh nói đơn giản, dùng dăm ba câu kể về một đoạn chuyện cũ. Sương trắng tan đi,ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, giọng nói của Mục Trì Thanh hơi thay đổi, “Tuy nhiên, hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện người nọ và Tam cô nương cũng không giống nhau lắm.”
Hắn nhẹ nhàng nói: “So với người quen cũ vô tâm vô tình của Cô thì Tam cô nương yêu quý người nhà hơn.”
Động tác của Thời An đột nhiên dừng lại, trong tim hiện lên một cảm giác chua xót.
Nàng không khống chế được nhớ lại cảnh tượng trước khi rời đi kia, cái ngày kia tiếng chuông trống nửa đêm vừa mới được gõ vang và Mục Trì Thanh hỏi nàng có thể ở lại được không? Nàng muốn từ chối nhưng lại không thể nói xong thì đã bị bắn đi ra ngoài giống như gấp không chờ nổi muốn rời đi, ngay cả một giây cũng không muốn ở lại.
Hệ thống: “Chậc chậc chậc, thật là đáng thương!”
Thời An không để ý tới giọng nói kỳ quái của hệ thống, ngón tay cầm ly trà của nàng nhẹ nhàng cuộn tròn lại, nhịn không được vì bản thân nhỏ giọng cãi lại nói: “Có lẽ đối phương không phải không từ mà biệt mà chỉ là bất đắc dĩ.”
Ánh mắt của Mục Trì Thanh rơi xuống trên người nàng một lúc, chậm rãi nói: “Cô cũng hy vọng như vậy.”
Giọng điệu của hắn mang theo châm chọc, đương nhiên là không hề tin tưởng.
Thời An cắn cánh môi dưới, nàng không muốn làm nhiệm vụ một lần nữa nên nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện. Ngoài ra chờ khi di động của nàng khôi phục thì phải rời đi, nói không chừng vào ngày mai lại tách ra một lần nữa, thà rằng không nhận nhau thì có lẽ sẽ tốt hơn.
Nhưng nàng cũng không muốn Mục Trì Thanh vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Thời An khẽ thở dài trong lòng, nàng hơi hơi hé miệng muốn nói chuyện và còn chưa lên tiếng thì nghe thấy bên ngoài đình truyền đến một tiếng gọi dồn dập: “Tam tỷ tỷ!”
Thời An sửng sốt, đứng dậy nhìn lại thì nhìn thấy Thẩm Thời Mẫn đang thở hổn hển chạy tới từ nơi xa, vẻ mặt nôn nóng nhưng đáng tiếc khi tới bên ngoài đình thì đã bị Lâm Trấn ngăn cản lại.
Không khí vừa thay đổi trong đình lập tức biến mất.
Mục Trì Thanh nở nụ cười ngắn ngủi, ánh mắt từ bên ngoài đình hóng gió nhìn về phía Thời An nói: “Tam cô nương hồi phủ chỉ có mấy ngày nhưng quan hệ với người nhà thật sự rất tốt. Cô nghĩ, ngày thường Tam cô nương nhất định đối xử thân thiết với huynh muội của mình.”
Hắn uống xong nước trà trong ly, cổ tay vừa vung lên thì chén trà xé gió mà đi, mang theo hơi thở tàn bạo bay thẳng ra bên ngoài.
Trong lòng Thời An cảm thấy run sợ, thẳng đến khi chén trà vững vàng dừng ở trên bàn thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Hệ thống nhịn không được líu lưỡi: “Ha, phản diện tức giận điên rồi!”
Nó có lẽ đã biết nhiệm vụ vô vọng, đơn giản tự sa ngã bắt đầu làm người qua đường đứng xem.
Mục Trì Thanh hơi híp mắt, hắn dù tức giận vẫn ngồi ung dung, động tác ngẩng đầu lên nhìn mang theo khí thế rất tự nhiên, tư thế thoải mái nhàn nhã giống như một con báo đang ở dưới ánh mặt trời lại đột nhiên có thể bùng nổ trong nháy mắt cắt đứt yết hầu của một người.
Giờ phút này trên mặt của Mục Trì Thanh cũng không có lộ ra vẻ không vui gì, nhưng mới vừa rồi biểu hiện giả dối dịu dàng hiền lành khoan dung đã không còn sót lại một chút nào. Trong giây lát lập tức khôi phục bộ dáng cao cao tại thượng, trở lại thành Nhiếp Chính Vương khiến người khác không thể nhìn thẳng kia.
Thời An nhìn hắn một cái, giữa mày hơi nhíu lại, một chút cảm xúc chua xót trong ngực lập tức biến mất không thấy.
Vừa rồi là nàng tự mình đa tình, Mục Trì Thanh rõ ràng thật sự rất tốt. Là kẻ đứng trên vạn người, chỉ cần giơ tay lên thì có thể quấy đảo mây mưa vậy thì có cái gì để lo lắng chứ.
Thời An thu hồi ánh mắt, rũ mắt nói: “Khi thần nữ đi ra ngoài quên thông báo cho muội muội biết, nghĩ đến vẫn luôn chưa quay về cho nên mới làm muội muội lo lắng.”
Nàng gật đầu hành lễ, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt hơn: “Thần nữ cáo lui.”
Nói xong, muốn xoay người rời đi.
Sắc mặt của Mục Trì Thanh thay đổi mấy lần, thấy Thời An thật sự không có ý muốn ở lại thì hàm răng cắn chặt lại trong chớp mắt. Sau đó đứng dậy đuổi theo vài bước với sắc mặt tối đen, không nói một lời đi bên cạnh Thời An.
Mãi đến khi đi ra đình tránh gió mới hô một tiếng: “Lâm Trấn, lui ra.”
Tay của Lâm Trấn ấn ở trên đuôi kiếm, tuy không rút ra nhưng lại cũng có tác dụng uy hiếp. Hắn đúng lúc rút tay ra, nghe lệnh lui sang một bên.
Thẩm Thời Mẫn vốn cảm thấy nóng vội khi bị ngăn cản, mới vừa rồi nàng ở trên lầu các trang điểm xong thì vô cùng vui vẻ muốn để Tam tỷ tỷ nhìn một cái. Quay đầu nhìn lại thì phát hiện không nhìn thấy Tam tỷ tỷ, hỏi người khác thì mới biết được rằng là Tam tỷ tỷ đi ra ngoài cùng với một tiểu nha hoàn trong hầu phủ.
Thẩm Thời Mẫn vốn không có quá nhiều lo lắng, nghĩ Tam tỷ tỷ chắc là không muốn quấy rầy nàng cho nên mới kêu tiểu nha hoàn dẫn tỷ ấy đi ra ngoài, ai biết chờ tới chờ lui nhưng lại không đợi được người, cũng vừa lúc ở dưới lầu các nhìn thấy Tiêu Lăng Hoàn.
Hai nhà xưa nay thân thiết, sau khi Thẩm Thời Mẫn kể lại chuyện cho hắn nghe thì cùng với Tiêu Lăng Hoàn chia làm hai đường đi tìm người. Nàng may mắn nên lúc này mới có thể tìm thấy Tam tỷ tỷ trước.
Danh sách chương