"Huynh nói xem phải làm sao đây? Hình tượng nữ y tiên xinh xắn độc lập giữa đời, sống cuộc đời yên bình của ta bị huynh làm liên lụy hết rồi." Ta hùng hổ đi tìm Dạ Trần Uyên tính sổ.



Huynh ấy nhìn ta chăm chú, cực kỳ nghiêm túc nói một câu: "Xin lỗi."



Cẩn thận dè dặt như thể thật sự xấu hổ vì đã gây phiền phức cho ta.



Vốn dĩ ta chỉ muốn đùa với huynh ấy một chút, muốn đấu võ mồm tí thôi, vậy mà lúc này lại chột dạ quay người bỏ chạy.



Ánh mắt đối phương quá đỗi chân thành, ta không dám đối diện.



Chuyến đi "thuận đường" cứ thế tiếp diễn.



Ta không hỏi hắn, sao lại rảnh rỗi đi lang thang bên ngoài thế, gia đình không có việc gì cần lo liệu sao?

Có lẽ là để tiện cho việc tự lừa mình dối người.



Chẳng biết từ bao giờ, tôi lại không mong chuyến đi thuận đường này kết thúc.



Ta phải luôn nhắc nhở bản thân, rồi sẽ có ngày đến ngã rẽ, đừng nảy sinh quá nhiều dựa dẫm.



Nhưng ta không ngờ, trước khi ngã rẽ đến, một sự cố bất ngờ đã phá vỡ sự yên tĩnh của cuộc hành trình này.



Ta và Dạ Trần Uyên đều che giấu dung mạo thật khi hành tẩu giang hồ.



Khác biệt là, ta thì dịch dung, còn huynh ấy thì đeo mặt nạ.



Sau khi ta dịch dung, tướng mạo bình thường không có gì lạ, ném vào đám đông cũng chẳng tìm thấy.



Huynh ấy thì khác. Tuy đã đeo mặt nạ rồi, dù đã cố tình che đi đôi mày mắt tuấn tú, nhưng lại càng làm nổi bật vẻ bí ẩn phi phàm.



Cộng thêm dáng người cao ráo thẳng tắp, khí chất xuất chúng, lại càng thu hút người khác.



Khi chúng ta đến Quỳnh Châu, Dạ Trần Uyên bị bà chủ quán trọ để mắt tới.



Bà chủ đó cũng có chút thực lực và gan dạ, không nói hai lời liền bỏ thuốc huynh ấy, muốn cầu một đêm vui vẻ.



Sau này mới biết, đây không phải lần đầu bà ta làm chuyện này.



Khách nam trọ lại quán của bà ta, hễ bị bà ta nhìn trúng, bà ta đều nửa đêm tự đến gõ cửa phòng.



Rất nhiều người không cần đến thuốc.



Lúc Dạ Trần Uyên vào quán trọ đã không để ý đến ám chỉ của bà ta, nên bà ta mới dùng thủ đoạn đáng khinh này.



Nhưng bà ta vẫn không thành công.



Dạ Trần Uyên không hề nương tay đánh bà ta trọng thương, bà ta chỉ đành ôm hận rời đi.



Khi ta nghe thấy tiếng động chạy đến tìm Dạ Trần Uyên, huynh ấy đã bị dược tính thiêu đốt đến hai mắt đỏ ngầu, chỉ còn lại một tia tỉnh táo cuối cùng.



Ánh mắt nhìn ta có sự khao khát nóng bỏng bản năng. Nhưng nhiều hơn cả, là cố gắng kiềm chế hết sức.



Tay ta vừa đặt lên mạch của đối phương, đã bị huynh ấy mạnh mẽ đẩy ra.



"Không sao đâu... không c.h.ế.t được, nàng đừng lo cho ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Dường như sắp không chịu nổi nữa, huynh ấy dùng ánh mắt gần như cầu xin nhìn ta, "Cầu xin nàng... mau đi đi."



Nhưng sao ta có thể đi được?



Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Thuốc huynh ấy trúng cực kỳ độc địa.



Tuy không đến mức c.h.ế.t người, nhưng nếu trong vòng một canh giờ không được âm khí bổ trợ, sẽ mất hết nội lực, khó mà luyện lại được.



Đối với người trong võ lâm mà nói, kết cục như vậy chẳng khác nào tiền đồ hủy hết, như một phế nhân.



Trong lòng ta đã có tính toán, lập tức không còn do dự, nhẹ nhàng cởi áo.



Dạ Trần Uyên lại nhắm chặt hai mắt.



"Không được... Tuyết Ương... Nàng không thể... Ta còn chưa, chưa cầu hôn nàng..."



Huynh ấy còn muốn từ chối, nhưng ta lại không muốn nghe nữa.



"Im lặng." Ta bá lên vai đối phương, hôn lên môi huynh ấy, "Ta là thầy thuốc, nghe ta."



Suốt chặng đường này, huynh ấy đã vì ta mà chặn bao nhiêu nguy hiểm.



Chỉ riêng điểm này, ta đã không thể trơ mắt nhìn đối phương rơi vào kết cục võ công bị phế.



Huống hồ, ta cũng có lòng riêng.



Dạ Trần Uyên toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cố gắng không đáp lại ta.



"Huynh không muốn sao?" Ta thì thầm bên tai anh: "Muội nguyện ý."



Như thể sợi dây ràng buộc cuối cùng đã bị cắt đứt.



Hoặc có lẽ, dược tính cuối cùng đã phát huy đến cực điểm.



Huynh ấy vội vàng lật người đè lên ta.



Sự kiềm chế cuối cùng chẳng qua là, cố nén khát vọng cấp bách của cơ thể, gắng sức duy trì tuần tự từng bước, sợ làm ta bị thương.



Ngược lại càng tăng thêm mấy phần khó chịu đựng.



"Nhanh lên..." Ta không nhịn được thúc giục đối phương.



Từ lúc huynh ấy trúng thuốc, một canh giờ sắp trôi qua rồi, nếu còn không vào việc chính...



Rất nhanh, ta liền hối hận vì đã nói hai chữ đó.



Huynh ấy rõ ràng là hiểu lầm ý ta.



Ta như chiếc thuyền con lạc vào biển sâu, bị từng lớp sóng lớn nhanh chóng cuốn đi, khuấy đảo, dường như không bao giờ ngừng nghỉ.



Thủy triều từng đợt từng đợt trào dâng...



Trước khi thuyền con hoàn toàn bị sóng lớn đánh tan, ý thức duy nhất còn sót lại của ta là, đã qua bao nhiêu canh giờ rồi?



Hoàn toàn, không nhớ nổi nữa...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện