Điểm đến đầu tiên của ta là Thục Châu.
Tỷ muội thân nhất của ta, Thiết Hoa, sống ở đó.
Cha của Thiết Hoa là một thợ rèn. Để vực dậy việc kinh doanh của gia tộc, ông đã gửi Thiết Hoa vào Bách Vân Tông chuyên tu Đoán Khí thuật.
Thiết Hoa cũng không làm ông thất vọng, tốt nghiệp về nhà với thành tích Đoán Khí hạng nhất.
Bây giờ, nàng ấy đã là thợ rèn vũ khí nổi tiếng nhất Thục Châu rồi.
Ta và nàng ấy đã mấy năm không gặp, vô cùng nhớ nhung.
Vội vã đi suốt hơn mười ngày, cuối cùng cũng đến được Thục Châu.
Trên đường đã gặp phải ba lần thổ phỉ, lạc vào bốn quán trọ lừa đảo.
Nhưng may mắn là, thuốc mê và độc dược ta mang theo đủ nhiều, lần nào cũng hữu kinh vô hiểm hóa nguy thành an, còn tích lũy thêm không ít kinh nghiệm sinh tồn cần thiết khi hành tẩu giang hồ.
Thật sự không lỗ.
Lúc ta xuất hiện trước mặt Thiết Hoa, nàng ấy không nhận ra ta. Bởi vì để tiện đi đường, ta đã dịch dung.
Khoảnh khắc ta gỡ mặt nạ da người ra, Thiết Hoa đầu tiên là không dám tin, sau đó vui mừng chạy tới ôm chặt lấy ta, nước mắt sắp rơi xuống:
"Tuyết Ương c.h.ế.t tiệt này, nói bao nhiêu lần bảo muội đến chơi, sao giờ mới tới!"
Nói rồi, nàng ấy lại hơi tức giận, buông ta ra, nói giọng mỉa mai, "Ngọn gió nào đã thổi Mộc đại các chủ của chúng ta đến đây vậy? Cái nhà rách này của ta làm sao tiếp đãi nổi đây?"
"Ta không còn là các chủ nữa rồi." Ta ôm lại nàng ấy, dụi mặt vào má đối phương.
"Có chuyện gì vậy?"
Ta kể sơ qua chuyện Sở Diệc hủy hôn với ta, nàng ấy nghe xong, quay đầu vào nhà lôi ra một cái búa sắt lớn.
"Đi đi đi, ta về cùng ngươi, xem ta có đập nát đầu hắn không." Thiết Hoa tức giận nói.
Ta cười khổ ngăn nàng lại: "Ta đến đây không phải để tìm người đòi lại công bằng đâu."
Nếu nói ngày rời đi còn có chút tức giận, nhưng đi suốt chặng đường, thấy trời cao đất rộng, thật ra ta đã nghĩ thông suốt rồi.
Trong lòng Sở Diệc không có ta, hắn khao khát được thành hôn với một người con gái khiến hắn thật lòng rung động, đó là suy nghĩ bình thường biết bao.
Hắn có thể thẳng thắn nói ra với ta, ở một mức độ nào đó cũng là có trách nhiệm với ta.
Nếu không, đợi đến sau khi kết hôn mới để ta biết, cưới ta chỉ là sự chịu đựng và thỏa hiệp của hắn, vậy thì thật sự ngay cả đường lui cũng không còn.
Thiết Hoa nghe ta nói xong những lời này, vẻ mặt có chút phức tạp:
"Ta không nghĩ Sở Diệc không có tình cảm với muội đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hắn sẽ hối hận." Thiết Hoa khẳng định, sau đó lại lắc đầu vẻ chán ghét, "Thôi kệ, mặc kệ hắn có hối hận hay không, sau này chúng ta đừng để ý đến hắn nữa."
Ta gật đầu.
"Cũ không đi sao mới tới được. Á à... Giờ ta mới hiểu tại sao hắn đột nhiên đến chỗ ta mua vũ khí rồi." Thiết Hoa nháy mắt với ta.
Ta bị nàng ấy làm cho mù tịt: "Ai đến cơ?"
Đúng lúc đó, có một vị công tử áo xanh từ trong tiệm của nàng ấy bước ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng ta.
Hắn mỉm cười chào ta: "Tiểu Tuyết Nhi, lâu rồi không gặp."
Nhìn hắn có vài phần quen mắt, nhưng nhất thời ta không nhớ ra là ai.
"Tiểu Tuyết Nhi quên ta rồi sao?" Người đến dường như có chút tủi thân, "Ta là Dạ Trần Uyên."
Dạ Trần Uyên?
Thiếu chủ của gia tộc Đoán Khí Dạ gia bảo, Dạ Trần Uyên?
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Đến Thục Châu, đương nhiên là ở nhà Thiết Hoa.
Nhưng nàng ấy lại mời cả Dạ Trần Uyên đến ở cùng, còn sắp xếp chúng ta ở hai sân viện sát nhau.
Thiết Hoa nói, Dạ Trần Uyên lần này đến Thục Châu là vì ta.
Ta nghi ngờ nàng ấy bị mất trí rồi.
Đây rõ ràng là nói chuyện giật gân.
Ta và Dạ Trần Uyên không thân quen lắm, chỉ là lúc nhỏ có chút giao tiếp mà thôi.
Khi đó phu nhân bảo chủ Dạ gia bảo, mẫu thân của hắn bị bệnh, đến Bách Vân Tông chữa trị. Hắn cũng theo đến, cùng chúng ta sinh hoạt học tập một thời gian.
Sau này bệnh của nẫu thân hắn chữa khỏi, hắn cũng trở về.
Lúc đó vì nể mặt phụ thân, ta cũng khá quan tâm chăm sóc hắn, chuyện gì cũng gọi hắn cùng làm, quan hệ của chúng ta khá tốt.
Nhưng dù tốt đến mấy, tính toán kỹ lưỡng, cũng chỉ có một năm thời gian.
Bao nhiêu năm trôi qua, ta đã quên hắn rồi, chắc hẳn hắn cũng vậy. Lại nói gì đến chuyện vì ta mà đến chứ?
Chắc chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Vậy hãy giải thích cho ta xem, tại sao thiếu chủ của gia tộc Đoán Khí nổi tiếng nhất giang hồ lại chạy đến cái xưởng nhỏ này của ta mua đồ? Dạ gia bảo của hắn có loại vũ khí tinh xảo nào mà không làm ra được chứ?" Thiết Hoa chống nạnh nói.
"Theo cách nói này của tỷ, chắc là tay nghề Đoán Khí siêu đỉnh của tỷ đã thu hút hắn, nên hắn mới đến Thục Châu, mượn cớ mua đồ, chỉ để đích thân chiêm ngưỡng dung nhan của tỷ thôi." Ta cười hì hì nói.
Thiết Hoa nhảy dựng lên: "Lúc muội xuất hiện hôm nay, đôi mắt hắn còn sáng hơn cả lửa ta luyện huyền thiết nữa. Hai tiếng 'Tiểu Tuyết Nhi' hắn gọi muội còn dẻo hơn cả bánh gạo nếp đường!"
Tỷ muội thân nhất của ta, Thiết Hoa, sống ở đó.
Cha của Thiết Hoa là một thợ rèn. Để vực dậy việc kinh doanh của gia tộc, ông đã gửi Thiết Hoa vào Bách Vân Tông chuyên tu Đoán Khí thuật.
Thiết Hoa cũng không làm ông thất vọng, tốt nghiệp về nhà với thành tích Đoán Khí hạng nhất.
Bây giờ, nàng ấy đã là thợ rèn vũ khí nổi tiếng nhất Thục Châu rồi.
Ta và nàng ấy đã mấy năm không gặp, vô cùng nhớ nhung.
Vội vã đi suốt hơn mười ngày, cuối cùng cũng đến được Thục Châu.
Trên đường đã gặp phải ba lần thổ phỉ, lạc vào bốn quán trọ lừa đảo.
Nhưng may mắn là, thuốc mê và độc dược ta mang theo đủ nhiều, lần nào cũng hữu kinh vô hiểm hóa nguy thành an, còn tích lũy thêm không ít kinh nghiệm sinh tồn cần thiết khi hành tẩu giang hồ.
Thật sự không lỗ.
Lúc ta xuất hiện trước mặt Thiết Hoa, nàng ấy không nhận ra ta. Bởi vì để tiện đi đường, ta đã dịch dung.
Khoảnh khắc ta gỡ mặt nạ da người ra, Thiết Hoa đầu tiên là không dám tin, sau đó vui mừng chạy tới ôm chặt lấy ta, nước mắt sắp rơi xuống:
"Tuyết Ương c.h.ế.t tiệt này, nói bao nhiêu lần bảo muội đến chơi, sao giờ mới tới!"
Nói rồi, nàng ấy lại hơi tức giận, buông ta ra, nói giọng mỉa mai, "Ngọn gió nào đã thổi Mộc đại các chủ của chúng ta đến đây vậy? Cái nhà rách này của ta làm sao tiếp đãi nổi đây?"
"Ta không còn là các chủ nữa rồi." Ta ôm lại nàng ấy, dụi mặt vào má đối phương.
"Có chuyện gì vậy?"
Ta kể sơ qua chuyện Sở Diệc hủy hôn với ta, nàng ấy nghe xong, quay đầu vào nhà lôi ra một cái búa sắt lớn.
"Đi đi đi, ta về cùng ngươi, xem ta có đập nát đầu hắn không." Thiết Hoa tức giận nói.
Ta cười khổ ngăn nàng lại: "Ta đến đây không phải để tìm người đòi lại công bằng đâu."
Nếu nói ngày rời đi còn có chút tức giận, nhưng đi suốt chặng đường, thấy trời cao đất rộng, thật ra ta đã nghĩ thông suốt rồi.
Trong lòng Sở Diệc không có ta, hắn khao khát được thành hôn với một người con gái khiến hắn thật lòng rung động, đó là suy nghĩ bình thường biết bao.
Hắn có thể thẳng thắn nói ra với ta, ở một mức độ nào đó cũng là có trách nhiệm với ta.
Nếu không, đợi đến sau khi kết hôn mới để ta biết, cưới ta chỉ là sự chịu đựng và thỏa hiệp của hắn, vậy thì thật sự ngay cả đường lui cũng không còn.
Thiết Hoa nghe ta nói xong những lời này, vẻ mặt có chút phức tạp:
"Ta không nghĩ Sở Diệc không có tình cảm với muội đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hắn sẽ hối hận." Thiết Hoa khẳng định, sau đó lại lắc đầu vẻ chán ghét, "Thôi kệ, mặc kệ hắn có hối hận hay không, sau này chúng ta đừng để ý đến hắn nữa."
Ta gật đầu.
"Cũ không đi sao mới tới được. Á à... Giờ ta mới hiểu tại sao hắn đột nhiên đến chỗ ta mua vũ khí rồi." Thiết Hoa nháy mắt với ta.
Ta bị nàng ấy làm cho mù tịt: "Ai đến cơ?"
Đúng lúc đó, có một vị công tử áo xanh từ trong tiệm của nàng ấy bước ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng ta.
Hắn mỉm cười chào ta: "Tiểu Tuyết Nhi, lâu rồi không gặp."
Nhìn hắn có vài phần quen mắt, nhưng nhất thời ta không nhớ ra là ai.
"Tiểu Tuyết Nhi quên ta rồi sao?" Người đến dường như có chút tủi thân, "Ta là Dạ Trần Uyên."
Dạ Trần Uyên?
Thiếu chủ của gia tộc Đoán Khí Dạ gia bảo, Dạ Trần Uyên?
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Đến Thục Châu, đương nhiên là ở nhà Thiết Hoa.
Nhưng nàng ấy lại mời cả Dạ Trần Uyên đến ở cùng, còn sắp xếp chúng ta ở hai sân viện sát nhau.
Thiết Hoa nói, Dạ Trần Uyên lần này đến Thục Châu là vì ta.
Ta nghi ngờ nàng ấy bị mất trí rồi.
Đây rõ ràng là nói chuyện giật gân.
Ta và Dạ Trần Uyên không thân quen lắm, chỉ là lúc nhỏ có chút giao tiếp mà thôi.
Khi đó phu nhân bảo chủ Dạ gia bảo, mẫu thân của hắn bị bệnh, đến Bách Vân Tông chữa trị. Hắn cũng theo đến, cùng chúng ta sinh hoạt học tập một thời gian.
Sau này bệnh của nẫu thân hắn chữa khỏi, hắn cũng trở về.
Lúc đó vì nể mặt phụ thân, ta cũng khá quan tâm chăm sóc hắn, chuyện gì cũng gọi hắn cùng làm, quan hệ của chúng ta khá tốt.
Nhưng dù tốt đến mấy, tính toán kỹ lưỡng, cũng chỉ có một năm thời gian.
Bao nhiêu năm trôi qua, ta đã quên hắn rồi, chắc hẳn hắn cũng vậy. Lại nói gì đến chuyện vì ta mà đến chứ?
Chắc chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Vậy hãy giải thích cho ta xem, tại sao thiếu chủ của gia tộc Đoán Khí nổi tiếng nhất giang hồ lại chạy đến cái xưởng nhỏ này của ta mua đồ? Dạ gia bảo của hắn có loại vũ khí tinh xảo nào mà không làm ra được chứ?" Thiết Hoa chống nạnh nói.
"Theo cách nói này của tỷ, chắc là tay nghề Đoán Khí siêu đỉnh của tỷ đã thu hút hắn, nên hắn mới đến Thục Châu, mượn cớ mua đồ, chỉ để đích thân chiêm ngưỡng dung nhan của tỷ thôi." Ta cười hì hì nói.
Thiết Hoa nhảy dựng lên: "Lúc muội xuất hiện hôm nay, đôi mắt hắn còn sáng hơn cả lửa ta luyện huyền thiết nữa. Hai tiếng 'Tiểu Tuyết Nhi' hắn gọi muội còn dẻo hơn cả bánh gạo nếp đường!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương