"Sơn hào hải vị, gấm vóc lụa là, nhà cao cửa rộng... ta đều lo được."



Huynh ấy đột nhiên nói câu này không đầu không cuối, mặt còn đỏ lên.



Đầu ta vẫn còn ong ong, nhất thời chưa phản ứng kịp ý đối phương là gì.



"Tuyết Ương." Huynh ấy nhìn ta sâu sắc, giọng điệu mềm mại như muốn chảy ra nước, "Ta đã viết thư về nhà, mời cha mẹ cùng đến Bách Vân Tông cầu hôn hỏi cưới."



"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, đã khiến nàng chịu thiệt thòi quá rồi, ta sẽ không vô trách nhiệm đâu."



Ta cả kinh trong lòng, quên cả đau họng, buột miệng từ chối: "Ta sẽ không gả cho huynh."



Dạ Trần Uyên sững sờ, toàn thân run lên, dường như sắp tan vỡ.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3



"Vậy ra, tất cả chỉ vì, lòng nhân từ của thầy thuốc thôi sao?" Huynh ấy lẩm bẩm, trong mắt hơi nước mờ mịt.



Ta không nỡ nhìn huynh ấy đau lòng như thế, dứt khoát nói thẳng cho rõ ràng:



"Thầy thuốc có nhân từ đến mấy, cũng không thể lấy thân mình làm thuốc giải. Ta có chút thích huynh, Dạ Trần Uyên.

Có lẽ không chỉ là một chút. Nhưng ta sẽ không gả cho huynh.

Huynh biết đấy, tâm nguyện của ta là đi khắp giang hồ, sống tự tại một đời. Ta không muốn phần đời còn lại tiếp tục ở trong một môn phái nào đó lo liệu việc vặt vãnh, nhưng huynh là Thiếu chủ Dạ gia, kế thừa gia nghiệp là sứ mệnh huynh không thể tránh khỏi, con đường phía trước của chúng ta không giống nhau.

Chuyện tối qua là ta tự nguyện, ta không hối hận, càng không vì chuyện này mà thỏa hiệp cả nửa đời sau của mình. Huynh cũng không cần quá bận tâm."



Dạ Trần Uyên yên lặng nghe ta nói xong, sắc mặt dần bình tĩnh lại, thậm chí còn nở một nụ cười.



"Tuyết Ương, hình như ta quên nói với muội, năm đó mẫu thân ta ở Bách Vân Tông tĩnh dưỡng rất tốt."



"Hả?" Huynh ấy có ý gì.



"Bà ấy và phụ thân đã thành công sinh cho ta một muội muội."



Chuyện này ta hình như có nghe loáng thoáng.



"Muội muội ta sinh ra đã có thiên phú dị bẩm, ba tuổi biết rèn sắt, bảy tuổi theo mẫu thân học quán xuyến gia đình, mọi việc trong bảo được nó quản lý đâu ra đấy, nó còn có thể làm sự nghiệp Dạ gia phát triển hơn ta nữa. Nàng nói xem, tại sao ta phải tranh giành vị trí gia chủ với muội ấy?"



Ta dần dần hiểu ra ý của đối phương.



"Ta cũng muốn trong cuộc đời ngắn ngủi này được ngắm nhìn nhiều phong cảnh khác nhau hơn. Tuyết Ương, ta và nàng không hề đi ngược đường. Chúng ta, mãi mãi thuận đường."



Ta nghe thấy tim mình đập lên điên cuồng.



Dạ Trần Uyên nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và dịu dàng: "Tuyết Ương, nàng có bằng lòng để giang hồ xuất hiện một cặp Uyên Ương hiệp lữ đúng nghĩa không?"



Ta đỏ mặt gật đầu: "Đáng ghét thật, người ta cái gì cũng cho huynh hết rồi, còn hỏi câu làm người ta xấu hổ thế này làm gì."



Đối phương bật cười khe khẽ: "Cái miệng này của nàng đó, thật là..."



"Sao nào!"



Đối phương chậm rãi hôn xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



"Mềm mại ngọt ngào, hôn mãi không đủ."



Lao đi như gió cuốn suốt chặng đường, Sở Diệc vẫn không thể đuổi kịp tiểu sư muội của hắn.



Khoảnh khắc nhìn thấy Uyên Ương hiệp lữ bằng xương bằng thịt, hắn liền biết, muộn rồi.



Hắn đến muộn rồi.



Tất cả đã kết thúc.



Dáng vẻ hai người đó đứng cạnh nhau, nói là thần tiên quyến lữ cũng không quá lời.



Tiểu sư muội ngày xưa trong lòng trong mắt đều là hắn, giờ phút này trong mắt nàng lại toàn là hình bóng của người đàn ông khác.



Đối mặt với hắn, chỉ biết hành lễ chu đáo, khách sáo mà xa cách gọi một tiếng: "Chưởng môn."



Hắn cảm thấy trái tim mình như bị một đôi tay vô hình xé toạc làm đôi.



Vậy mà gã đàn ông kia còn cố tình gây sự: "Tiểu Tuyết Nhi, sao nàng lại khách sáo với Sở Chưởng môn thế? Nàng quên là nàng và huynh ấy đã kết bái huynh muội rồi à? Phải gọi một tiếng A huynh mới đúng chứ."



Chữ Uyên trong Uyên Ương, lại chính là Dạ Trần Uyên.



"Ta và Tiểu Tuyết Nhi đã tâm đầu ý hợp, ta cũng nên theo nàng gọi Sở Chưởng môn một tiếng A huynh mới phải." Dạ Trần Uyên chậm rãi nói thêm.



Sở Diệc gần như muốn bóp nát xương tay mình.



Hắn thật sự muốn đ.ấ.m cho gã đàn ông này một trận.



Nhưng không được, thân phận bây giờ của hắn đã khác xưa.



Xử lý không tốt một chút, sẽ là ân oán giữa hai môn phái.



Sở Diệc mặt dày cố ở lại mấy ngày.



Hắn vẫn ôm hy vọng.



Hắn và Tuyết Ương là thanh mai trúc mã, tình cảm bao nhiêu năm như vậy.



Dạ Trần Uyên mới ở bên Tuyết Ương được bao lâu chứ?

Hắn không tin mình không thể giành lại trái tim nàng.



Nhưng càng ở lại, hắn càng tuyệt vọng.



Tuyết Ương và Dạ Trần Uyên thân mật khăng khít đến mức hoàn toàn coi người khác như không khí.



Tất cả những hành động cố ý thu hút sự chú ý của nàng, chỉ càng làm nổi bật hắn giống như một tên hề đang nhảy nhót.



Sở Diệc từng suy sụp, không ai thấu hiểu, chỉ đành mượn rượu giải sầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện