"Tuyết Ương, kỳ hạn chịu tang sư phụ đã qua, muội và đại sư huynh cũng nên tính chuyện thành hôn rồi nhỉ?"
Lúc ăn trưa, Lạc Diệp sư tỷ trêu chọc ta.
Ta gật đầu: "Đại sư huynh nói, hôm nay có chuyện quan trọng muốn bàn với muội, muội nghĩ chắc là bàn về hôn kỳ."
Ngay lập tức, như thể rơi vào giữa ao sen mùa hạ, các sư tỷ muội xung quanh đều đồng loạt “Oa—“ lên một tiếng đầy phấn khích.
"Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến." Lạc Diệp sư tỷ nháy mắt ra hiệu với ta về phía cửa.
Người đứng ngoài cửa chính là đại sư huynh hiện tại của Bách Vân Tông chúng ta, cũng là chưởng môn kế nhiệm, đồng thời cũng là vị hôn phu của ta – Sở Diệc.
Ta khẽ nhấc tà váy, vui vẻ chạy về phía hắn.
Sở Diệc đưa ta đến khu rừng nhỏ sau nhà ăn, nơi đây vốn là chỗ thích hợp để tán gẫu, thư giãn trò chuyện trong tông môn.
Nhưng nếu nói là nơi lý tưởng để nói chuyện riêng tư… thì cũng không hẳn.
Ta nhìn lên ngọn cây cách đó vài mét.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Không có gió, nhưng cành lá lại rung lên xào xạc.
Không biết trên đó có bao nhiêu người đang trốn để hóng chuyện đây.
Mặt ta hơi nóng lên.
Thôi kệ, mặc họ vậy.
Dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng phải công bố.
Sở Diệc lộ vẻ do dự, dáng vẻ khó nói.
Một người luôn điềm tĩnh như huynh ấy sao bỗng dưng lại căng thẳng như vậy? Ta không nhịn được bật cười.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là căng thẳng trước hôn nhân sao?
"Có phải đã quyết định được ngày thành thân rồi không?"
"Tuyết Ương, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi."
Cả hai chúng ta cùng đồng thanh nói.
Đúng lúc đó, một cơn gió thổi qua, hoà lẫn với tiếng ve kêu râm ran.
Không gian bỗng chốc vừa cực kỳ yên tĩnh lại vừa cực kỳ ồn ào.
Ta chợt hoài nghi… có phải vừa rồi mình đã nghe nhầm không?
"Huynh nói gì?"
Ta không dám tin.
Sở Diệc đã mở lời, giọng lại bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn ngước mắt, nhìn ta chăm chú: "Ta nói, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi."
"Tại sao?"
Ta thực sự không hiểu.
Cuộc hôn nhân này là do hắn chủ động đề nghị với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước khi phụ thân lâm chung, hắn còn hứa từng lời từng chữ trước giường bệnh, sẽ đối tốt với ta cả đời.
Cả tông môn trên dưới đều chứng kiến.
Lời nói còn văng vẳng bên tai, vậy mà phụ thân vừa mất người hứa hẹn lại nuốt lời.
"Ban đầu cầu hôn là ý của sư phụ. Người không yên tâm về muội, muốn giao phó muội cho ta. Lúc đó sức khỏe người đã không tốt, ta không nỡ để người bận lòng, nên đành phải đồng ý trước."
"Nhưng Tuyết Ương, bao nhiêu năm qua, ta chỉ coi nàng là muội muội, không hề có nửa điểm suy nghĩ vượt quá giới hạn."
Muội muội? Hốc mắt ta nóng lên.
Tông môn chúng ta có bao nhiêu sư tỷ muội, Sở Diệc tốt bụng, thân thiện với tất cả mọi người. Nhưng đối với ta lại luôn kiên nhẫn và bao dung hơn.
Đi luyện công bên ngoài về, hắn luôn nhớ mang quà từ ngoài núi về cho ta.
Bài vở nặng nề, hắn sẽ lén đưa ta xuống núi giải khuây.
Chiêu thức mới ta luyện không được, hắn sẽ đích thân luyện cùng.
Bao nhiêu sự khác biệt như vậy, giờ lại nói chỉ xem ta như muội muội?
"Người giang hồ chúng ta, quan trọng nhất là phóng khoáng tự tại. Giữa chúng ta không có tình cảm nam nữ, nếu chỉ vì lời của bậc trưởng bối mà ràng buộc cả đời, thì đó là phụ lòng cuộc đời của cả muội và ta."
Nhưng người giang hồ cũng coi trọng lời hứa ngàn vàng.
Hơn nữa, đã nhắc đến tình cảm nam nữ, bao nhiêu năm qua, ta đối với hắn khác biệt thế nào so với các sư huynh đệ khác, chẳng lẽ hắn lại không biết sao?
Cùng là luyện võ bị thương, ta chỉ đưa thuốc cho mỗi mình hắn.
Cùng là lo lắng khó ngủ trước kỳ thử luyện, ta chỉ làm hương an thần cho hắn.
Sinh nhật các sư huynh tỷ đệ, ta đều mua quà tặng. Chỉ riêng hắn, quà là tự tay làm, còn nấu thêm một bát mì trường thọ...
Từng việc từng việc, lẽ nào hắn nghĩ rằng, đây là cách ta đối đãi với sư huynh sư đệ trong môn?
Thật nực cười biết bao.
Phụ thân luôn là người sáng suốt, chưa bao giờ áp đặt suy nghĩ của mình lên người nhỏ tuổi.
Nếu không phải nhìn ra ta thật lòng yêu thích Sở Diệc, sao người lại có thể không cần đến phong thái của bậc trưởng bối, chủ động mở lời giao phó cả đời ta cho hắn?
Chuyện mà ngay cả phụ thân cũng nhìn ra được...
Ta nhắm mắt lại, cố nén những giọt nước mắt sắp trào ra.
"Sư huynh đã có người con gái thật lòng yêu thích rồi sao?" Ta giả vờ như không có chuyện gì, bình tĩnh hỏi.
Sở Diệc im lặng vài giây rồi gật đầu: "Ừm."
Ta không biết là thật hay giả.
Nhưng bất kể thật giả, hắn nói như vậy đều thể hiện quyết tâm muốn hủy hôn.
Đã như vậy, ta còn cần gì phải ở đây dây dưa nữa? Há không phải một hồi lại thành kẻ không biết điều sao.
"Ta hiểu rồi."
Ta rút chiếc trâm cài tóc hình hoa ngọc lan trắng trên đầu xuống. Mái tóc dài mất đi sự ràng buộc, tùy ý xõa tung.
Chiếc trâm này là tín vật Sở Diệc tặng ta khi cầu hôn.
Lúc ăn trưa, Lạc Diệp sư tỷ trêu chọc ta.
Ta gật đầu: "Đại sư huynh nói, hôm nay có chuyện quan trọng muốn bàn với muội, muội nghĩ chắc là bàn về hôn kỳ."
Ngay lập tức, như thể rơi vào giữa ao sen mùa hạ, các sư tỷ muội xung quanh đều đồng loạt “Oa—“ lên một tiếng đầy phấn khích.
"Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến." Lạc Diệp sư tỷ nháy mắt ra hiệu với ta về phía cửa.
Người đứng ngoài cửa chính là đại sư huynh hiện tại của Bách Vân Tông chúng ta, cũng là chưởng môn kế nhiệm, đồng thời cũng là vị hôn phu của ta – Sở Diệc.
Ta khẽ nhấc tà váy, vui vẻ chạy về phía hắn.
Sở Diệc đưa ta đến khu rừng nhỏ sau nhà ăn, nơi đây vốn là chỗ thích hợp để tán gẫu, thư giãn trò chuyện trong tông môn.
Nhưng nếu nói là nơi lý tưởng để nói chuyện riêng tư… thì cũng không hẳn.
Ta nhìn lên ngọn cây cách đó vài mét.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Không có gió, nhưng cành lá lại rung lên xào xạc.
Không biết trên đó có bao nhiêu người đang trốn để hóng chuyện đây.
Mặt ta hơi nóng lên.
Thôi kệ, mặc họ vậy.
Dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng phải công bố.
Sở Diệc lộ vẻ do dự, dáng vẻ khó nói.
Một người luôn điềm tĩnh như huynh ấy sao bỗng dưng lại căng thẳng như vậy? Ta không nhịn được bật cười.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là căng thẳng trước hôn nhân sao?
"Có phải đã quyết định được ngày thành thân rồi không?"
"Tuyết Ương, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi."
Cả hai chúng ta cùng đồng thanh nói.
Đúng lúc đó, một cơn gió thổi qua, hoà lẫn với tiếng ve kêu râm ran.
Không gian bỗng chốc vừa cực kỳ yên tĩnh lại vừa cực kỳ ồn ào.
Ta chợt hoài nghi… có phải vừa rồi mình đã nghe nhầm không?
"Huynh nói gì?"
Ta không dám tin.
Sở Diệc đã mở lời, giọng lại bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn ngước mắt, nhìn ta chăm chú: "Ta nói, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi."
"Tại sao?"
Ta thực sự không hiểu.
Cuộc hôn nhân này là do hắn chủ động đề nghị với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước khi phụ thân lâm chung, hắn còn hứa từng lời từng chữ trước giường bệnh, sẽ đối tốt với ta cả đời.
Cả tông môn trên dưới đều chứng kiến.
Lời nói còn văng vẳng bên tai, vậy mà phụ thân vừa mất người hứa hẹn lại nuốt lời.
"Ban đầu cầu hôn là ý của sư phụ. Người không yên tâm về muội, muốn giao phó muội cho ta. Lúc đó sức khỏe người đã không tốt, ta không nỡ để người bận lòng, nên đành phải đồng ý trước."
"Nhưng Tuyết Ương, bao nhiêu năm qua, ta chỉ coi nàng là muội muội, không hề có nửa điểm suy nghĩ vượt quá giới hạn."
Muội muội? Hốc mắt ta nóng lên.
Tông môn chúng ta có bao nhiêu sư tỷ muội, Sở Diệc tốt bụng, thân thiện với tất cả mọi người. Nhưng đối với ta lại luôn kiên nhẫn và bao dung hơn.
Đi luyện công bên ngoài về, hắn luôn nhớ mang quà từ ngoài núi về cho ta.
Bài vở nặng nề, hắn sẽ lén đưa ta xuống núi giải khuây.
Chiêu thức mới ta luyện không được, hắn sẽ đích thân luyện cùng.
Bao nhiêu sự khác biệt như vậy, giờ lại nói chỉ xem ta như muội muội?
"Người giang hồ chúng ta, quan trọng nhất là phóng khoáng tự tại. Giữa chúng ta không có tình cảm nam nữ, nếu chỉ vì lời của bậc trưởng bối mà ràng buộc cả đời, thì đó là phụ lòng cuộc đời của cả muội và ta."
Nhưng người giang hồ cũng coi trọng lời hứa ngàn vàng.
Hơn nữa, đã nhắc đến tình cảm nam nữ, bao nhiêu năm qua, ta đối với hắn khác biệt thế nào so với các sư huynh đệ khác, chẳng lẽ hắn lại không biết sao?
Cùng là luyện võ bị thương, ta chỉ đưa thuốc cho mỗi mình hắn.
Cùng là lo lắng khó ngủ trước kỳ thử luyện, ta chỉ làm hương an thần cho hắn.
Sinh nhật các sư huynh tỷ đệ, ta đều mua quà tặng. Chỉ riêng hắn, quà là tự tay làm, còn nấu thêm một bát mì trường thọ...
Từng việc từng việc, lẽ nào hắn nghĩ rằng, đây là cách ta đối đãi với sư huynh sư đệ trong môn?
Thật nực cười biết bao.
Phụ thân luôn là người sáng suốt, chưa bao giờ áp đặt suy nghĩ của mình lên người nhỏ tuổi.
Nếu không phải nhìn ra ta thật lòng yêu thích Sở Diệc, sao người lại có thể không cần đến phong thái của bậc trưởng bối, chủ động mở lời giao phó cả đời ta cho hắn?
Chuyện mà ngay cả phụ thân cũng nhìn ra được...
Ta nhắm mắt lại, cố nén những giọt nước mắt sắp trào ra.
"Sư huynh đã có người con gái thật lòng yêu thích rồi sao?" Ta giả vờ như không có chuyện gì, bình tĩnh hỏi.
Sở Diệc im lặng vài giây rồi gật đầu: "Ừm."
Ta không biết là thật hay giả.
Nhưng bất kể thật giả, hắn nói như vậy đều thể hiện quyết tâm muốn hủy hôn.
Đã như vậy, ta còn cần gì phải ở đây dây dưa nữa? Há không phải một hồi lại thành kẻ không biết điều sao.
"Ta hiểu rồi."
Ta rút chiếc trâm cài tóc hình hoa ngọc lan trắng trên đầu xuống. Mái tóc dài mất đi sự ràng buộc, tùy ý xõa tung.
Chiếc trâm này là tín vật Sở Diệc tặng ta khi cầu hôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương