THÔNG TIN TRUYỆN:
- Tác giả: Thả Nhiễu Nam Bình
- Thể loại: Ngôn Tình , Trọng Sinh , Cổ Đại , Sủng
- Số chương: 7
- Nguồn: Sưu tầm
- Trạng thái: Đang cập nhật
Sau Khi Trùng Sinh Gả Cho Thủ Lĩnh Phản Quân
Bạn đang đọc bộ truyện mới Sau Khi Trùng Sinh Gả Cho Thủ Lĩnh Phản Quân của tác giả Thả Nhiễu Nam Bình tại Wikidich.com.vn - Nền tảng đọc truyện chữ dịch miễn phí.
Giới thiệu nội dung:
Thể loại: Cưới trước yêu sau, nhẹ nhàng, kiếp trước kiếp này, HE.
Dịch giả: Tiểu Anh
Tình trạng bản gốc: Hoàn 58 chương + 1 phiên ngoại
Văn án
Tiểu công chúa cao quý x Quyền thần lãnh đạm, cao ngạo, gia đạo sa sút.
Thân là đích nữ của hoàng hậu đời trước, là thân tỷ tỷ của thái tử, dung mạo yêu kiều, xuất thân tôn quý. Nhưng hồng nhan bạc phận, phụ hoàng lại ra đi lúc tráng niên, đệ đệ vừa lên ngôi đã bị ám sát, còn nàng thì thân hãm ở hành cung ngoại thành nhiều năm.
Nội cung ánh đèn leo lắt hiu quạnh, ngoại cung dân chúng khổ sở lầm than.
Thời cơ cuối cùng đã đến, nhân dịp khi phản quân áp tới chân thành, nàng liền trốn chạy nhằm tìm cơ hội thoát thân, nhưng cuối cùng vẫn táng thân dưới loạn tiễn.
Mở mắt ra một lần nữa, nàng quay trở lại năm mà phụ hoàng và thái tử đệ đệ đều còn sống. Khi đó, nàng bởi vì phụ hoàng yếu đuối lập tân hoàng hậu, đệ đệ tính tình phản nghịch mà tức giận bọn họ, cả ngày buồn bực không vui.
Vừa tỉnh lại thì nghe các cung nữ đang nói chuyện phiếm: "Bệ hạ muốn tìm cho trưởng tử của Lan tri châu một mối hôn sự tốt."
Phúc Gia thuận miệng hỏi: "Hắn tên gì ấy nhỉ?"
Cung nữ: "Lan Phong."
Lan Phong?
Phúc Gia đột nhiên ngồi dậy, đây không phải là thủ lĩnh phản quân năm đó muốn giam cầm nàng sao?
Thủ lĩnh đám ô hợp năm đó bây giờ chỉ là một đứa trẻ đáng thương không ai cần.
Không bằng nàng thu dưỡng trước, ngộ nhỡ tương lai có ích thì sao?
*
Nguyên Trinh năm thứ mười hai, sủng thần nổi danh một thời - Lan tri châu vì lao lực mà qua đời.
Sau khi ông ấy mất nhà chỉ còn bốn bức tường, Lan gia chỉ còn lại trưởng tử Lan Phong mười bảy tuổi, một vị tổ mẫu sáu mươi tuổi bị liệt, và một đệ đệ tám tuổi gầy yếu.
Để biểu hiện thánh sủng, hoàng hậu dự định chọn một vị tôn thất nữ tử để tứ hôn. Nhóm quý nữ thế gia tránh còn không kịp, ai lại muốn chứ, nhưng công chúa Phúc Gia lại chủ động đứng ra: "Mặc nhi nên chia sẻ lo âu cho mẫu hậu."
Lan Phong xắn ống quần, lưng cõng tổ mẫu, tay dắt đệ đệ, trèo non lội suối một tháng, cuối cùng cũng từ Tịnh Châu đến thủ đô Tây Kinh đầy xa hoa.
Đêm tân hôn, nến đỏ lay động.
Phúc Gia cứ tưởng nàng sẽ cùng một tên dữ tợn thô lỗ, tham lam vô độ, trao đổi lợi ích.
Không ngờ rằng, kẻ phản loạn tương lai năm mười bảy tuổi lại cứng cỏi cương trực, buông thõng tay đứng trước giường tân hôn, gương mặt hắn quạnh quẽ, mang theo một chút ngây ngô của thiếu niên. Phúc Gia nhìn đối phương vì bất an mà nắm chặt bàn tay, quyết định chỉ lấy những gì mình cần và sẽ đối xử với hắn thật tốt.
*
Rất nhiều năm sau, Lan Phong nghĩ cuối cùng hắn cũng có tư cách mở miệng nói ra chữ "thích" kia.
Nhưng thứ hắn nhận được lại là lời khuyên bảo nhẹ nhàng của Phúc Gia: "Hiện giờ, ngươi nắm trọng binh trong tay, thân là phò mã, khó mà phong thưởng, chúng ta hãy mau hòa ly đi. Hơn nữa.. người trong lòng của ta cũng đã trở về rồi."
Nụ cười trên môi Lan Phong ngưng trọng lại, cuối cùng không giữ được bình tĩnh nữa.
Hắn ép nàng lên giường nhỏ, để nàng nắm chặt con dao trong tay: "Sống là người của công chúa, chết là ma của công chúa, không có chuyện hòa ly."
*
Bối cảnh hư cấu, tình tiết truyện không liên quan đến lịch sử.
Nam chính bên ngoài ẩn nhẫn, bên trong là một tên yêu điên cuồng.
Nam chính không có người trong lòng, nữ chính cũng không, nữ chính từng có hôn ước.
Dịch giả: Tiểu Anh
Tình trạng bản gốc: Hoàn 58 chương + 1 phiên ngoại
Văn án
Tiểu công chúa cao quý x Quyền thần lãnh đạm, cao ngạo, gia đạo sa sút.
Thân là đích nữ của hoàng hậu đời trước, là thân tỷ tỷ của thái tử, dung mạo yêu kiều, xuất thân tôn quý. Nhưng hồng nhan bạc phận, phụ hoàng lại ra đi lúc tráng niên, đệ đệ vừa lên ngôi đã bị ám sát, còn nàng thì thân hãm ở hành cung ngoại thành nhiều năm.
Nội cung ánh đèn leo lắt hiu quạnh, ngoại cung dân chúng khổ sở lầm than.
Thời cơ cuối cùng đã đến, nhân dịp khi phản quân áp tới chân thành, nàng liền trốn chạy nhằm tìm cơ hội thoát thân, nhưng cuối cùng vẫn táng thân dưới loạn tiễn.
Mở mắt ra một lần nữa, nàng quay trở lại năm mà phụ hoàng và thái tử đệ đệ đều còn sống. Khi đó, nàng bởi vì phụ hoàng yếu đuối lập tân hoàng hậu, đệ đệ tính tình phản nghịch mà tức giận bọn họ, cả ngày buồn bực không vui.
Vừa tỉnh lại thì nghe các cung nữ đang nói chuyện phiếm: "Bệ hạ muốn tìm cho trưởng tử của Lan tri châu một mối hôn sự tốt."
Phúc Gia thuận miệng hỏi: "Hắn tên gì ấy nhỉ?"
Cung nữ: "Lan Phong."
Lan Phong?
Phúc Gia đột nhiên ngồi dậy, đây không phải là thủ lĩnh phản quân năm đó muốn giam cầm nàng sao?
Thủ lĩnh đám ô hợp năm đó bây giờ chỉ là một đứa trẻ đáng thương không ai cần.
Không bằng nàng thu dưỡng trước, ngộ nhỡ tương lai có ích thì sao?
*
Nguyên Trinh năm thứ mười hai, sủng thần nổi danh một thời - Lan tri châu vì lao lực mà qua đời.
Sau khi ông ấy mất nhà chỉ còn bốn bức tường, Lan gia chỉ còn lại trưởng tử Lan Phong mười bảy tuổi, một vị tổ mẫu sáu mươi tuổi bị liệt, và một đệ đệ tám tuổi gầy yếu.
Để biểu hiện thánh sủng, hoàng hậu dự định chọn một vị tôn thất nữ tử để tứ hôn. Nhóm quý nữ thế gia tránh còn không kịp, ai lại muốn chứ, nhưng công chúa Phúc Gia lại chủ động đứng ra: "Mặc nhi nên chia sẻ lo âu cho mẫu hậu."
Lan Phong xắn ống quần, lưng cõng tổ mẫu, tay dắt đệ đệ, trèo non lội suối một tháng, cuối cùng cũng từ Tịnh Châu đến thủ đô Tây Kinh đầy xa hoa.
Đêm tân hôn, nến đỏ lay động.
Phúc Gia cứ tưởng nàng sẽ cùng một tên dữ tợn thô lỗ, tham lam vô độ, trao đổi lợi ích.
Không ngờ rằng, kẻ phản loạn tương lai năm mười bảy tuổi lại cứng cỏi cương trực, buông thõng tay đứng trước giường tân hôn, gương mặt hắn quạnh quẽ, mang theo một chút ngây ngô của thiếu niên. Phúc Gia nhìn đối phương vì bất an mà nắm chặt bàn tay, quyết định chỉ lấy những gì mình cần và sẽ đối xử với hắn thật tốt.
*
Rất nhiều năm sau, Lan Phong nghĩ cuối cùng hắn cũng có tư cách mở miệng nói ra chữ "thích" kia.
Nhưng thứ hắn nhận được lại là lời khuyên bảo nhẹ nhàng của Phúc Gia: "Hiện giờ, ngươi nắm trọng binh trong tay, thân là phò mã, khó mà phong thưởng, chúng ta hãy mau hòa ly đi. Hơn nữa.. người trong lòng của ta cũng đã trở về rồi."
Nụ cười trên môi Lan Phong ngưng trọng lại, cuối cùng không giữ được bình tĩnh nữa.
Hắn ép nàng lên giường nhỏ, để nàng nắm chặt con dao trong tay: "Sống là người của công chúa, chết là ma của công chúa, không có chuyện hòa ly."
*
Bối cảnh hư cấu, tình tiết truyện không liên quan đến lịch sử.
Nam chính bên ngoài ẩn nhẫn, bên trong là một tên yêu điên cuồng.
Nam chính không có người trong lòng, nữ chính cũng không, nữ chính từng có hôn ước.