Những gì đã đàm phán vào ngày hôm đó đều không được tiết lộ ra ngoài, chỉ biết cuối cùng UA đã nhận thua trong lần cạnh tranh này và buộc phải nhượng bộ. Còn tấm ảnh của Lunar trông cứ như bị bảo vệ kéo lên xe, bị giới truyền thông chế nhạo là Drowning Dog trên giàn hỏa thiêu.

Thật sự thì Trần Mặc chưa bao giờ cho rằng Lunar sẽ rút lui về nước như vậy.

Quả nhiên chỉ hai ngày sau, một nhóm doanh nghiệp liên minh do khoa học kỹ thuật Truyền Hưng dẫn dầu, lấy danh nghĩa chia sẻ công nghệ để bổ sung lợi thế, đã tổ chức cuộc hội thảo gọi là "cải cách công nghệ" cho toàn bộ thị trường trong nước. Mục đích nhằm khuyến khích sự hợp tác giữa các doanh nghiệp nhỏ mới nổi và các nhà đầu tư mạo hiểm.

Văn phòng CM nằm ở tòa cao ốc cao nhất trong nước.

Hàn Kiền đưa hình ảnh trong điện thoại ra trước mặt người đang ngồi trên bàn làm việc xem rồi nói: "Đây là ảnh Lunar và Nhậm Hiền Sâm gặp nhau ở sân bay, cậu xem."

Tịch Tư Yến liếc một cái rồi hỏi lại: "Có nắm được chứng cứ không?"

"Vẫn chưa, lần này Lunar rất cẩn thận." Hàn Kiền cầm điện thoại lại, nhíu mày nói: "Nhưng việc Lunar muốn vơ vét một mẻ lớn rồi rút về nước là chắc chắn rồi đấy, chỉ tội cho mấy doanh nghiệp nhỏ thôi, có vài công ty khởi nghiệp vừa mới tốt nghiệp đại học. Nếu Lunar thật sự làm việc này thì cán cân thị trường sẽ bị phá vỡ ngay lập tức."

Tịch Tư Yến xoay ghế nhìn ra ngoài, đáp: "Liên quan quá nhiều bên, chắc chắn sẽ có người không thể đứng ngoài cuộc được."

"Ý cậu Trần Mặc sẽ là một trong số đó đúng không?" Hàn Kiền cười khẽ: "Lần này lão thất bại thảm hại dưới tay cậu ấy, bao nhiêu tính toán cũng như đổ sông đổ biển, nghe nói phải nhập viện hai ngày cơ mà. Trần Mặc lại là kẻ thù không đội trời chung với Nhậm Hiền Sâm. Cuộc chiến một mất một còn này tôi đã nói từ lâu rồi, hai người có mắt chọn đối thủ thật đấy."

Tịch Tư Yến mở nắp cây bút trên tay rồi lại đậy lại.

"Đặt vé máy bay chuyến chín giờ sáng mai, bay đến Hoa Kinh."

Hàn Kiền ngạc nhiên: "Cậu muốn tự đi sao?"

"Ừ."

"Không cần thiết đâu." Hàn Kiền nói: "Hôm đàm phán với Dương thị cậu còn không xuất hiện, lần này để người của chúng ta theo dõi là được rồi."

Nói đến đây, Hàn Kiền đột nhiên sững lại, sửng sốt không thôi: "Đừng nói với tôi là cậu muốn dùng việc công để làm việc tư đấy nhé? Gặp được bạn trai cũ rồi không chịu nổi ba ngày hai đêm nhớ nhung, nhất định phải đi theo hả?"

Tịch Tư Yến ném cây bút qua: "Bảo đặt vé thì đặt đi."

"Giận quá mất khôn à nha." Hàn Kiền vừa bắt lấy bút vừa bảo thư ký đặt vé, còn lải nhải: "Tôi rất hiểu mà, đúng không? Tổng giám đốc Trần không kém gì cậu, cũng bận rộn với công việc, hết chạy tới trường học rồi qua công ty, xong thì đến bệnh viện. Vừa xong chuyện với Dương thị thì lại tiếp tục bận rộn công tác. Nhưng chúng ta không thể vội vàng quá, cậu biết đấy đạo lý gọi là, càng đuổi theo thì càng mất giá..."

Lời Hàn Kiền đang nói bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của Tịch Tư Yến.

Anh ta còn tưởng miệng mình quạ đen, nhắc tào tháo thì tào tháo đến.

Nhưng khi Tịch Tư Yến nhận điện thoại thì gọi "mẹ" một tiếng, Hàn Kiền mới nhận ra đó là con dâu trưởng nổi tiếng nhà họ Tịch.

Trong mắt Hàn Kiền, cuộc đời của Giang Tĩnh thật sự là một câu chuyện huyền thoại.

Hôn nhân viên mãn, con trai xuất chúng, bản thân cũng là một người phụ nữ đầy mạnh mẽ. Ngày xưa chồng bà nói muốn rời nhà họ Tịch để tự lập sự nghiệp, bà không nói hai lời đã lập tức rời đi cùng ông, còn dùng khả năng và mối quan hệ của mình để giúp sự nghiệp của hai vợ chồng phát triển rực rỡ.

Tịch Tư Yến cũng coi như không thừa kế sự nghiệp nhà họ Tịch.

Ăn của cha của mẹ thôi cũng sợ là mất mấy đời vẫn chưa hết.

Nhưng giờ đây, cả nhà đều là những nhân tài xuất sắc, chẳng ai bám víu vào ai.

Giọng nói của bà Giang qua điện thoại đối diện với con trai hiếm khi dịu dàng hơn một chút, bà mở lời hỏi: "Không có họp phải không? Có làm phiền con không?"

Tịch Tư Yến để điện thoại trên bàn làm việc, tay vẫn bận rộn với công việc.

"Không." Hắn đáp.

Giang Tĩnh nói: "Vậy thì tốt, con về cũng đã lâu rồi, ít nhất cũng nên tranh thủ về nhà ăn một bữa đi chứ."

"Vâng." Tịch Tư Yến không từ chối: "Để con xem thời gian một chút."

Cuộc trò chuyện đơn giản, chỉ vài câu là hết chuyện để nói.

Vài giây sau Giang Tĩnh lại tiếp: "À, mẹ có nghe nói con đang tìm bác sĩ giỏi về nội khoa nhỉ?"

Tịch Tư Yến dừng tay lại: "Mẹ biết à?"

"Mẹ có quen một người, giới thiệu với con cũng không thành vấn đề." Giang Tĩnh nói: "Nhưng con phải cho mẹ biết, con mất công mất sức đi hỏi khắp nơi như vậy, có phải là vì ai kia hay không?"

"Vâng." Tịch Tư Yến rất thẳng thắng, bình tĩnh đáp: "Hơn nữa, cậu ấy có tên, không phải "ai kia"."

"Con đừng có mỗi khi nhắc tới là tỏ ra khó chịu như vậy." Giang Tĩnh hơi bất lực: "Chuyện trước đây cũng do thời cơ, ông cũng đành phải thuận theo vì muốn cho hai đứa cắt đứt hoàn toàn. Bây giờ nhà họ Tịch không quản chuyện của con nữa, cũng không còn cách nào xen vào. Nhưng thật lòng mà nói nếu gia đình thật sự muốn ngăn cản con cũng không phải không có cách."

Đây là cách để làm mềm lòng và bày tỏ thái độ, Tịch Tư Yến cũng không phải không nhận ra.

Nói đến đây, Giang Tĩnh quay lại với chủ đề vừa rồi, hỏi: "Mẹ nghe nói chân chàng trai đó không tốt, có phải hồi trung học con nhờ thầy Bằng chữa cho rồi không? Sao giờ tìm bác sĩ nội khoa nữa?"

Nói đến đây, Tịch Tư Yến nhíu mày.

"Cứ bị sốt nhẹ," Hắn nói: "liên tục."

Giang Tĩnh: "Nguyên nhân do đâu?"

Tịch Tư Yến bóp ấn đường, sau một lúc mới thốt ra câu: "Chuyện phòng the. Mẹ chắc chắn muốn nghe à?"

Giang Tĩnh: "..."

Hàn Kiền đứng chờ bên cạnh vẫn chưa đi, nghe vậy im phăng phắt.

Tịch Tư Yến hoàn toàn không quan tâm phản ứng hay suy nghĩ của hai người này thế nào. Chỉ cần nhắc đến chuyện của Trần Mặc, hắn lại bất giác nhíu mày lại.

Từ đêm hôm đó đến nay cũng đã mấy ngày.

Cơn sốt buổi sáng hôm đó đã hạ, nhưng rồi vẫn sốt nhẹ liên tục mãi không dứt. Ngay cả hôm đàm phán với Dương thị cậu vẫn trên dưới ba bảy ba tám độ.

Tịch Tư Yến đã tìm nhiều bác sĩ tư vấn và cũng cho cậu uống thuốc. Nhưng bao kết luận vẫn chẳng khác nhau là mấy, lần sốt nhẹ này ngoài việc thể lực bị kiệt quệ sau đêm làm tình mãnh liệt, phần lớn cũng do lịch trình bận rộn của cậu.

Nhưng nguyên nhân chính vẫn là do lúc nhỏ sinh non, dạ dày không tốt. Hơn nữa cậu gần như đã bỏ lỡ thời gian hồi phục tốt nhất, mà thôi đừng nói chi là hồi phục, mười mấy năm đầu đời của cậu như một tờ giấy rách nát hết cắt rồi dán liên miên, cuối cùng để lại chỉ là một mảnh giấy không trọn vẹn với chi chít vết sẹo bên trên.

Tịch Tư Yến không bao giờ tìm lý do để biện minh cho chuyện này.

Bởi lẽ chính hắn cũng vắng mặt trong suốt năm năm.

Năm năm này Trần Mặc đã chăm sóc bản thân rất tốt, cũng liên tục vắt cạn sức lực bản thân.

Những nỗi đau thời thơ ấu giờ đã phơi bày trên cơ thể cậu bằng cách này đây, hệt như một cái boomerang, đâm phập vào ngược Tịch Tư Yến năm năm trước, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể rút ra được. Thời gian càng trôi qua nó lại càng sâu và gỉ sét khó chữa.

Mỗi lần nhắc lại chuyện này lòng hắn lại đau nhói.

Tịch Tư Yến không còn vòng vo, thẳng thắn nói với Giang Tĩnh: "Nếu có người phù hợp thì gửi cho con, con sẽ liên hệ."

Giang Tĩnh im lặng một lúc lâu rồi mới do dự mở lời: "Được, con trai, mặc dù mẹ biết từ nhỏ con đã quen với sự kiêu ngạo, hiện giờ lại đang ở vị trí cao nên không thiếu quyền lực hay tiền bạc gì. Nhưng con cũng không thể vì thế mà làm tổn thương người khác, mẹ nghe nói Trần Mặc trẻ tuổi mà sự nghiệp đã thành công, nhà họ Tịch không làm những chuyện xúc phạm người khác đâu, con..."

Tịch Tư Yến thở dài: "Mẹ nghĩ nhiều quá rồi."

"Thật sao?" Rõ ràng Giang Tĩnh không hề tin.

Có lẽ trong mắt của bà, người con trai sinh ra đã ngậm thìa vàng này chưa từng bị bất cứ cú sốc nào cả. Năm năm trước lỡ mất người mình thích, giờ quay lại, nếu đối phương không muốn hoặc có lý do gì khác, bà cho rằng con trai mình sẽ làm những chuyện mất nhân tính không thể nghi ngờ.

Bị chính mẹ ruột hoài nghi, Tịch Tư Yến vẫn thấy bình thường.

Sau vài câu trấn an, hắn cúp máy.

Lúc này Hàn Kiền mới tìm được cơ hội lên tiếng: "Quay lại thật rồi à?! Hồi nào thế?"

"Tôi phải báo cáo với anh sao?" Tịch Tư Yến đóng tập hồ sơ đã ký lại, đưa cho Hàn Kiền: "Đợt công tác này, anh đi chung."

Hàn Kiền chỉ vào mình: "Tôi đi làm gì? Con đường theo đuổi chồng cả ngàn dặm còn cần có người xách túi chạy sau sao? Đêm hai người ngủ chung một giường, tôi không ngồi cạnh nhìn được đâu."

Tịch Tư Yến từ việc đưa hồ sơ chuyển sang đánh một phát, kèm theo một câu lạnh lùng: "Biến."

Hàn Kiền móc mỉa đủ rồi, vội vàng cầm hồ sơ ra ngoài.

Lúc ra khỏi phòng thư ký trưởng còn lén đến gần, liếc mắt nhìn vào văn phòng hỏi dò: "Trợ lý Hàn, có phải tâm trạng giám đốc đang không tốt không? Hay tôi vào pha một ly cà phê cho anh ấy nhé?"

Hàn Kiền vỗ vai đối phương: "Khuyên cậu không nên vào, tối nay ai đó còn phải chịu cảnh giường đơn gối chiếc nên đang buồn khổ muốn nổ tung đó."

Thư ký trưởng ngẩn người nhìn.

"Giám đốc kết hôn rồi ạ?"

Hàn Kiền tỏ ra bí ẩn: "Thì cũng không hẳn, nhưng có người rồi."

Thư ký tưởng đớp được một trái dưa lớn nhưng không dám tỏ ra ngoài mặt quá: "Ai thế hử?"

"Cái này cậu đừng nhiều chuyện." Hàn Kiền trở nên nghiêm túc: "Đi chuẩn bị hồ sơ đi, có người làm việc chỉ là chuyện phụ, chỉ có chúng ta, đúng là số phận khổ cực mà."

Không lâu sau khi CM đặt văn phòng tại Trung Quốc, phần lớn nhân viên được tuyển dụng từ nhiều nơi khác nhau. Ai cũng mang phần tò mò về giám đốc trẻ tuổi đầy huyền thoại này.

Khả năng của hắn ai cũng thấy rõ, dù sao vừa về nước đã bơm tiền còn có nhiều thủ đoạn quả quyết, còn là tay chơi chính trong cuộc chiến nội bộ Dương thị, càng chứng tỏ hắn điềm tĩnh vững vàng đến đâu.

Hơn nữa hắn còn mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng. Ngay cả dì dọn dẹp văn phòng cũng rất ít vào, nhân viên ai dùng nước hoa nặng mùi sẽ bị hắn nhận ra ngay.

Người sếp dường như chỉ phù hợp với tình yêu vô tính như vậy, lại bất ngờ được đồn là đang yêu.

Cho dù tin từ phòng thư ký truyền ra nhưng vẫn có người tỏ ra nghi ngờ.

"Thật không vậy trời, tôi không tài nào tưởng tượng được người giám đốc kiệm lời, lúc nào cũng nói mấy câu như "vào đi" "tiếp tục" "làm lại" mà đang yêu được đấy."

"Chắc chắn không phải là người trong công ty rồi."

"Chứ gì nữa, biết đâu ở ngoài giám đốc còn kêu người ta là "cục cưng" thì sao."

"Thôi thôi thôi, tôi chấp nhận, tôi là cục cưng đây này."

"Mơ đẹp quá nhỉ, dậy đi má ơi! Tất cả sếp chỉ nói vậy với bà trong lúc họp thôi: Có chuyện đơn giản vậy mà làm còn không xong, cục cưng, cưng bị sa thải!"

...

Nhận được tin nhắn chụp màn hình của Hàn Kiền là lúc Trần Mặc vừa xuống máy bay.

Thời tiết ở Hoa Kinh bắt đầu lạnh dần, nhiệt độ khá thấp.

Viên Hạo và lão K cùng với hai nhân viên khác từ bộ phận bán hàng đi bên cạnh, thấy cậu cầm điện thoại bèn chủ động mang vali hộ.

Trong tin nhắn Hàn Kiền nói: "Tôi cũng tò mò, rốt cuộc là cậu ta gọi cậu như vậy à?"

Trần Mặc thấy chắc đối phương chán lắm rồi bèn nhướn mày đáp: "Anh ghen tị à?"

Hàn Kiền gửi lại sticker buồn nôn.

"Tuyệt đối không có, tôi sẽ gặp ác mộng mất, cảm ơn nhá."

Trần Mặc nghĩ một chút, đúng là cậu và Tịch Tư Yến hay gọi nhau bằng tên từ lâu rồi.

Chắc mơ thấy ác mộng mất thôi, giống như nghe ai đó phàn nàn về việc phải ngủ một mình vậy.

Cậu mở cuộc trò chuyện của mình với Tịch Tư Yến ra, lần nhắn tin gần nhất là hai tiếng trước, hắn hỏi cậu đã lên máy bay chưa.

Bây giờ Trần Mặc đang đi ở phía sau nhóm người.

Nhập hai chữ không chút suy nghĩ.

"Cưng ơi."

Rồi bấm gửi.

Đối phương ngay lập tức phản hồi: "?"

Im lặng không phải là vàng, nó là ông nội bạn: "Gọi đại thôi."

Im lặng không phải là vàng, nó là ông nội bạn: "Mấy người đang yêu hay gọi vậy mà, tôi không gọi được à?"

Kết hợp với cái tên của mình, Trần Mặc cảm thấy mình nổi hết cả da gà, nhìn vào điện thoại mà bật cười.

Kết quả, ngay giây tiếp theo, điện thoại hiện thông báo cuộc gọi đến.

Trần Mặc do dự nhận cuộc gọi: "A lô?"

Tịch Tư Yến: "Gọi đi, tôi đang nghe."

Ở sân bay, đối mặt với ánh nhìn của vài đồng nghiệp, Trần Mặc: "... Tôi sai rồi, đừng làm vậy mà, lớn tuổi rồi cần giữ mặt mũi nữa đấy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện