Ngay khi mọi người đang xì xào bàn tán, có người đứng xem trò, có người lời vào lời ra, ông cụ đang đứng cầu thang bỗng gọi: "Trần Mặc, con qua đây."
Trần Mặc nhướng mày, rời người khỏi khung cửa, bước lên bậc cầu thang phía dưới ông cụ: "Ông nội ạ."
Nói xong còn nhìn sang người bên cạnh ông cụ một cái, ánh mắt Tịch Tư Yến không một chút dao động, như thể không hề để tâm đến việc Trần Mặc vừa mới gây sự kiếm thêm chuyện cho mình vậy.
"Ừm." Ông cụ Dương gia gật đầu, đưa tay đặt lên bả vai Trần Mặc, sau đó đột nhiên quay mặt về phía họ hàng khách khứa ở sảnh chính nói rằng: "Hôm nay vốn dĩ là một ngày tốt để gia đình sum họp, cũng là ngày để mừng đứa cháu nội của tôi có duyên được trở về nhà họ Dương. Nhà họ Dương này đã thiếu nó nhiều thứ, hôm nay tôi đành phiền các vị làm chứng cho Dương Tông Hiển tôi, rằng khi tôi trăm tuổi về trời, toàn bộ tài sản cá nhân dưới tên tôi, toàn bộ sẽ được thừa hưởng dưới tên Trần Mặc."
Tất cả mọi người đều ồn ào cả lên.
Ngay cả Trần Mặc cũng phải mất một lúc mới phản ứng kịp.
Cậu vô thức quay đầu lại.
Ông cụ đang đặt tay trên vai cậu vỗ nhẹ vài cái như trấn an.
Ở dưới quả nhiên đã có người bắt đầu nhịn không nổi.
Tài sản dưới tên ông cụ quả thật không ít, có đủ các loại bất động sản, đồ cổ tranh chữ, thậm chí có cả 20% cổ phần tập đoàn Dương thị. Dưới ông cụ có bốn người con, cả bốn cũng đều có con cái, việc này về tình về lý mà nói, quả thật là không đến lượt một đứa cháu chỉ mới trở về chưa được nửa năm được hưởng.
Người cô ban nãy của Trần Mặc là người đầu tiên đứng ra.
Lúc nói chuyện mặt mũi cũng đã tái nhợt: "Ba, ba nói gì hồ đồ vậy!"
"Đúng đó ba à." Vài người người chú của Trần Mặc cũng nói theo: "Ba à, Trần Mặc nó có phải đứa cháu có hiếu gì đâu, nó còn chưa thành niên nữa kia kìa, với lại bây giờ sức khỏe ba vẫn tốt, nói mấy chuyện này không phải là sớm quá sao ba."
Người duy nhất vui vẻ ở đó, chắc chỉ có mỗi Dương Khải Án ba ruột của cậu.
Tuy Dương Khải Án là người tiếp quản công ty, nhưng thường này cũng phải chịu kha khá cản trở mấy người anh chị em này. Bất kể là vì sao ông cụ lại có suy nghĩ này, thì tóm lại sự thật cũng là khoản thừa kế này đã thuộc về con trai ông ta rồi.
Vậy nên nét thoáng mừng rỡ trên gương mặt của ông thật sự không thể kiềm chế nổi.
Trần Mặc quét mắt một lượt qua mấy người cô gì chú bác nhà họ Dương bên kia, vừa lúc bắt gặp ánh mắt có phần nặng nề lại thâm trầm của Dương Chích, và cuối cùng là khuôn mặt khiếp sợ không cam tâm của Dương Thư Lạc.
Mỗi một người, cho dù là đang nghĩ gì, Trần Mặc cũng đều nắm rất rõ.
Điều duy nhất làm cậu bất ngờ là về ông nội.
Dựa theo quỹ đạo đời trước, ba năm sau khi ông nội qua đời vì bệnh tật, ông cụ ra đi rất đột ngột, không hề để lại di ngôn gì.
Khi ấy Dương Khải Án còn tại chức, tập đoàn vẫn còn rất nhiều vấn đề gốc rễ rất khó sửa đổi.
Sau đó đến lượt Dương Chính nắm quyền, Trần Mặc đấu đá gay gắt với hắn trong nhiều năm, thật ra cũng đã biết rõ rằng Dương thị đã ngày một suy thoái. Cậu và Lão K cùng nhau ra ngoài thành lập một công ty khoa học kỹ thuật, ngoại trừ là để bù đắp chút nuối tiếc chính cậu đã đánh mất, thì cũng là để có người làm đường lui cho chính mình. Tuy rằng sau cùng cũng không như kỳ vọng, nhưng thực tế vốn dĩ chẳng phải chính là thế sao.
Ngày đó khi Trần Mặc đứng trước mặt Dương Chích, nói rằng sau này cậu sẽ làm cho tập đoàn này thay tên đổi chủ, thật ra trong lòng lại chẳng hứng thú là bao.
Dưới tình huống như vậy, những lời mà ông nội nói lại mang một ý nghĩa rất nặng nề với Trần Mặc.
Cậu cũng không rõ vì sao ông nội lại đột nhiên ra quyết định như vậy.
Chẳng lẽ là vì đời này có đôi khi cậu sẽ gọi điện hỏi thăm ông, hay do cậu thường mày mò tìm hiểu vài phương pháp điều dưỡng sức khỏe cho người lớn tuổi, rồi đôi khi cũng sẽ phổ cập kiến thức cho giúp việc của ông nội? Trần Mặc không cho là vậy.
"Ông nội." Trần Mặc định lên tiếng từ chối.
Ông cụ ho một tiếng, ra hiệu bảo cậu đừng nói chuyện rồi lại quay sang mấy người con của mình, nói rằng: "Các anh chị khoan hẵng gấp gáp, tài sản thừa kế cá nhân tôi nói tới không bao gồm cổ phần công ty. Đây là tâm ý của tôi, các anh chị tự đặt tay lên ngực mà xem, nhà họ Dương có từng bạc đãi anh chị bao giờ chưa? Nhưng Trần Mặc thì không được như thế, chút đồ thế này một đám người lớn lại đi tranh nhau với một đứa con nít, các anh chị có còn mặt mũi nữa không?"
Nhưng vẫn còn có người định phản đối.
Dù có không tính cổ phần vào đi chăng nữa, thì phần thừa kế đó cũng là một khoản không hề nhỏ.
Dù có ngốc cách mấy cũng phải nghe ra được lời này ông cụ đã quyết, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ là càng làm xấu mặt nhà họ Dương, nên mọi sự cứ thế dừng lại ở đây.
Trải qua một màn này, không khí lần nữa náo nhiệt trở lại, Trần Mặc lập tức trở thành tiêu điểm trong đám đông.
Cậu tránh khỏi đám người, khi nhìn thấy Tịch Tư Yến đang đứng ở ban công hình vòm ngoài sảnh nhỏ, bên cạnh hắn là vài người đồng trang lứa, trong số đó còn có hai người là họ hàng của Trần Mặc đang đứng nói chuyện với nhau.
Ban công ở đối diện vườn hoa nhỏ, mấy người cũng không biết là đang nói chuyện gì, ai nấy cũng tựa người vào ban công trông rất thư thả.
Trần Mặc vừa đến, cả đám cũng nhìn sang phía cậu.
Đây đều là họ hàng bên nhà họ Chu, từ sau lần gặp mặt với bà cụ họ Chu, người bên đấy đều đối xử với cậu rất ôn hòa.
Lúc nhìn thấy cậu, họ còn cười chào hỏi: "Trần Mặc à, đang tìm ai đấy?"
"Không tìm ai cả." Trên tay Trần Mặc đang cầm đồ uống, cậu cười cười, đáp lời: "Ở trong ngột ngạt quá nên ra ngoài hít thở không khí chút."
"Cậu còn ngột ngạt á?" Có người cười lớn giỡn hớt nói: "Đám chúng ta tầm tuổi này, bây giờ chắc có cậu là giàu nhất rồi đấy. Tôi mà là cậu nhé, có nằm mơ tôi cũng cười tỉnh được."
Trần Mặc đi lại gần lan can, cầm chai đồ uống sang cụng ly với Tịch Tư Yến, sau đó lại chuyển chủ đề sang phía hắn: "Thôi xin, tôi chỉ là con sâu gạo thôi. Muốn nói về tiền thì phải nhắc Yến ca đây này, nhiều thôi tôi không nói, người ta còn có cả năng lực, có đầu óc, mọi người nói cậu ta ấy đừng nói tôi nữa."
Quả nhiên, trọng tâm câu chuyện lại sổi nổi chuyển hướng sang Tịch Tư Yến.
Đối với trò tự lộ khuyết điểm để tranh thủ cho mình rõ như ban ngày này của cậu, Tịch Tư Yến cũng chỉ cười cho qua, rồi nói đôi ba câu để đáp lời mấy lời trêu ghẹo và hỏi thăm của mọi người.
Đợi tới khi những người khác đều đã tản đi, trên ban công giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Những ngày này ngoài trời khá lạnh, đặc biệt là nếu còn vừa mới từ nơi ấm áp ra ngoài, đứng chưa được bao lâu đã bắt đầu thở ra khói trắng.
Hai tay Trần Mặc chống lên ban công nhìn ra bên ngoài, cậu hỏi: "Sao cậu nói nhiều chuyện của tôi cho ông nội nghe thế?"
"Thì không phải vì ông cụ quan tâm cậu à." Tịch Tư Yến ngửa đầu uống một hớp nhỏ, nghiêng người nhìn Trần Mặc: "Không vui sao?"
"Sao lại thế được." Trần Mặc cười khẽ.
Chỉ là khi nghe ông nội nói ra lời kia, rằng: Ba mẹ con hồ đồ, anh cả thì tự phụ, vậy mà thành tích con vẫn tốt như vậy, ông nội thấy rất vui. Nhà họ Dương chẳng có ai ra hồn, đồ này cho con cũng coi như không uổng phí. Con cứ giữ lấy bên người, sống trên đời vui vẻ vẫn là quan trọng nhất.
Trần Mặc thấy hơi áy náy.
Bản tính Trần Mặc xưa nay vốn dĩ cũng chẳng phải là người lạc quan tích cực, lại càng không có mục tiêu đao to búa lớn gì, cậu cũng chẳng rõ liệu mình như vậy có phải là đã phụ lòng của ông nội rồi không.
Vừa lúc đó, điện thoại Trần Mặc bỗng nhận được hai tin nhắn mới.
Là từ người mà cậu thêm kết bạn rồi có trao đổi đơn giản vài câu, Lão K khi vẫn chưa tốt nghiệp.
Lão K gửi kia cậu hai tấm hình.
Một tấm là bóng lưng của người phụ nữ trung niên đang ngồi xe lăn đang bận rộn trong nhà bếp, tấm thứ hai là chụp bàn cơm năm mới giản dị, có thịt heo xào tỏi, có cá kho, còn cả măng khô xào với mấy món khác.
Tin nhắn của Lão K rất đơn giản.
"Mẹ tôi đã hồi phục được hơn nửa, nếu không nhờ có cậu, không biết bao giờ tôi mới có thể được ăn lại món mẹ nấu. Cảm ơn cậu rất nhiều."
"Ngoại trừ số tiền còn dư cậu gửi tôi, theo như yêu cầu của cậu, tôi đã dùng vào hạng mục khởi nghiệp với bạn học, đây sẽ xem như là đầu tư. Nếu có thời gian, chúng ta có thể liên lạc rồi xác nhận hợp đồng chính thức."
Lão K trong ấn tượng của Trần Mặc chính là một người hết sức thật thà và nghiêm túc.
Chỉ có mỗi một câu trước là chút cảm tính hiếm hoi.
Chỉ là lúc đó khi Trần Mặc nặc danh gửi tiền cho anh ta, chỉ là vì không muốn để người kia thấy áp lực nên mới nói thế, thật sự không ngờ rằng bây giờ lại có thể nhận được tin tức từ anh ta.
Vào lúc Trần Mặc trả lời tin nhắn, Tịch Tư Yến đứng bên cạnh cũng rất lịch sự nhìn sang hướng khác.
Kết quả là khi Trần Mặc mới gõ trả lời lại được phân nửa.
Ở góc chéo sau lưng hai người, chỉ cách nhau một chậu cây cảnh hẻo lánh trong góc phòng, đột nhiên truyền tới tiếng người cãi nhau.
Là tiếng một nam một nữ.
Giọng nói này, thế mà lại là Dương Chính và bạn gái hắn, Tô Thiển Nhiên.
Dương Chích: "Ý em là thế nào?"
Tô Thiển Nhiên: "Anh nghĩ thế nào thì ý em chính là như vậy, Dương Chích, chẳng phải chúng ta đã nói rõ từ đầu rồi sao, không can thiệp chuyện riêng của nhau. Nếu anh cứ vô lý thế này, chúng ta thật sự không thể tiếp tục được nữa đâu."
Vậy mà đang cãi nhau đòi chia tay luôn kìa.
Sau đó lại có vài vài tiếng bước lộn xộn vang lên, bên kia có vẻ như Dương Chích đang giữ tay Tô Thiển Nhiên lại.
"Không phải là anh can thiệp chuyện của em." Dương Chích vẫn đang giải thích, cố kìm nén cơn bực mình, phải nói là hết sức kiên nhẫn: "Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt để hai nhà hợp tác, bây giờ em lại muốn đi đầu tư khởi nghiệp sinh viên gì đó, em làm vậy anh rất khó xử."
Cô gái cười lạnh một tiếng.
"Làm anh khó xử? Anh khó xử chuyện gì cơ chứ? Là vì chuyện hai chúng ta hợp tác nhưng lợi nhuận lại không được như anh kỳ vọng à, hay ý anh là, phải bắt em từ bỏ hết đam mê hoài bão của mình để đi theo phụ giúp anh? Dương Chích em nói cho anh biết, anh nằm mơ đi."
Dương Chích thở dốc hai ba hơi, xem chừng đang điên lắm rồi.
Cục tức còn nghẹn trong cổ: "Anh đã bao giờ bắt em từ bỏ hoài bão chứ, sao em lại có thể vô lý vậy chứ hả!"
"Lý lẽ quái gì em cũng chẳng thèm nói với anh!"
"Tô Thiển Nhiên! Anh là bạn trai của em, chứ không phải đám sinh viên người trẻ măng suốt ngày chỉ chăm chăm quấn lấy em chỉ chực đòi moi tiền!"
"Anh điên rồi à? Đã nói là em đầu tư đàng hoàng mà!"
Trần Mặc ngừng gõ chữ, cậu và Tịch Tư Yến đứng bên cạnh liếc nhau một cái.
Đụng phải chuyện người ta yêu đương rồi cãi nhau cũng có hơi ngại chút.
Tuy Trần Mặc vẫn biết tình cảm giữa Dương Chích và Tô Thiển Nhiên không tốt lắm, nhưng cũng không thể nói là giữa hai người hoàn toàn chẳng có chút tình cảm gì, dù sao sau này hai người họ kết hôn nhiều năm như vậy nhưng vẫn ở bên nhau, chắc chắn cũng đã nhẫn nại nhau rất nhiều.
Nhưng xem ra vừa rồi thật sự Tô Thiển Nhiên đã tức giận không nhẹ.
Cô gái hơn hai mươi với mái tóc ngắn gọn gàng chỉn chu, trên người là bộ đồ công sở màu xám nhạt, bộ đồ này làm cho khuôn mặt kiều diễm đó thêm vài phần trưởng thành và và sức hút rất nữ tính.
Chỉ là người ta hiện tại đã bị chọc cho điên lên rồi.
Mắt thấy cô quay người định đi, Dương Chích còn định lên trước giữ người lại.
Trần Mặc lên tiếng: "Chị Thiển Nhiên."
Nếu vẫn chưa kết hôn, đương nhiên Trần Mặc cũng sẽ không gọi cô là chị dâu.
Hai người nghe tiếng cậu gọi đều khựng lại, nhìn về phía bên ban công.
Đợi Dương Chích nhìn rõ người sau ban công là ai bỗng vô thức ngẩn người đôi chút.
Tô Thiển Nhiên thì ngược lại, cô nén cảm xúc để lộ vẻ tươi cười: "Trần Mặc đúng không? Chào em nhé." Rồi lại nhìn sang người bên cạnh: "Tư Yến, hai em quen nhau à?"
Chung một vòng bạn bè, đương nhiên Tịch Tư Yến cũng biết Tô Thiển Nhiên.
Hắn cười gật đầu chào: "Bạn học ạ."
"Ừm, để hai em chê cười rồi." Tô Thiển Nhiên sửa lại tóc, thái độ hết sức thẳng thắn.
Trần Mặc nói: "Chị Thiển Nhiên đang làm hạng mục đầu tư sinh viên đúng không ạ? Vừa hay em có quen một người này đang khởi nghiệp, không biết là chị có muốn hứng thú xem thử không?
"Trần Mặc." Dương Chích đứng bên cạnh ngắt lời cậu, nhíu mày: "Em đừng quậy nữa. Mới cấp ba đã biết gì là khởi nghiệp, gì là đầu tư chứ hả."
Trần Mặc còn chưa nói gì, Tô Thiển Nhiên đã khinh bỉ nói trước: "Anh xem thường ai đấy? Anh tưởng ai cũng giống đứa em trai kia của anh à, nhìn thì cứ tưởng chẳng biết gì, tuy nó chẳng biết gì thật, nhưng cũng biết nói bóng nói gió hỏi thăm sản nghiệp Tô gia tôi lắm đấy. Anh thích nó tới vậy, mấy thứ nó học được vài năm qua đúng là khiến người ta ngạc nhiên đấy."
Một câu trào phúng này thẳng thừng khiến cho mặt mũi Dương Chích tái nhợt cả lên.
Và cũng chứng minh rằng, chuyện Tô Thiển Nhiên ngay từ đầu không thích Dương Thư Nhạc không phải là không có căn cứ.
Dương Chích xoa trán: "Chuyện lần này, anh xin lỗi em."
"Thôi khỏi." Tô Thiển Nhiên lạnh lùng nói, sau khi thêm bạn bè với Trần Mặc xong cũng nghênh ngang rời đi.
Mà lúc này Dương Chích cũng không đuổi theo nữa.
Hắn nhìn Trần Mặc, lại nhìn Tịch Tư Yến đang đứng bên cạnh.
Vốn dĩ Trần Mặc cứ nghĩ với quyết định cứng rắn hôm nay của ông nội, chắc hẳn Dương Chích sẽ chẳng cho cho cậu cái nhìn gì tốt đẹp cho cam, kết quả là hắn quét mắt vòng qua chân Trần Mặc, rồi chẳng hiểu gì nói một cậu: "Ngoài trời lạnh, hai đứa đứng thêm chút rồi vào trong cho sớm. Tư Yến, nhờ em trông chừng nó."
Chẳng hiểu gì luôn.
Mà Tịch Tư Yến cũng rất có giáo dưỡng gật đầu nói: "Vâng."
Dương Chích vừa đi, Trần Mặc liền cúi đầu nhìn xuống chân mình, hoài nghi hỏi: "Anh ta vừa mới cảm thông với tôi đó hả?"
"Cũng không đến mức cảm thông." Tịch Tư Yến nói, "Anh cả của cậu, cũng có lúc không đủ ngoan độc."
Vì lời giải thích này của Tịch Tư Yến, Trần Mặc cứ cảm thấy nếu cậu mà là loại người như Dương Chích, ra tay chắc còn sẽ hiểm hơn thế này gấp vạn lần.
Nhưng dù sao cậu không phải hắn, và cũng không thể trở thành nhưu hắn.
Tịch Tư Yến hỏi: "Chuyện đầu tư cậu vừa nói, là vì muốn giải vây cho Tô Thiển Nhiên à?"
"Sao là phải vì giải vây chứ?" Trần Mặc cười cười, "Cũng có thể là vì chính tôi mà."
Trần Mặc lại nhìn ra ngoài trời.
Cậu ngẩng đầu nhìn đêm đen, "Yến ca, năm mới rồi này."
"Năm mới có mong muốn gì không."
"Chắc là tự do đi."
Không phải chỉ là tự do bước ra khỏi vũng bùn này, mà là tự do đến từ chính tâm trí mình.
Quyết định của ông nội đã mang tới cho Trần Mặc một vài thứ mới.
Cậu nghĩ rằng, có lẽ cậu cũng nên làm một số thứ mà cậu thích, những thứ mà đời trước cậu vẫn chưa kịp thực hiện.
Ví như như lý tưởng của cậu.
Tương lai của cậu!
Trần Mặc nhướng mày, rời người khỏi khung cửa, bước lên bậc cầu thang phía dưới ông cụ: "Ông nội ạ."
Nói xong còn nhìn sang người bên cạnh ông cụ một cái, ánh mắt Tịch Tư Yến không một chút dao động, như thể không hề để tâm đến việc Trần Mặc vừa mới gây sự kiếm thêm chuyện cho mình vậy.
"Ừm." Ông cụ Dương gia gật đầu, đưa tay đặt lên bả vai Trần Mặc, sau đó đột nhiên quay mặt về phía họ hàng khách khứa ở sảnh chính nói rằng: "Hôm nay vốn dĩ là một ngày tốt để gia đình sum họp, cũng là ngày để mừng đứa cháu nội của tôi có duyên được trở về nhà họ Dương. Nhà họ Dương này đã thiếu nó nhiều thứ, hôm nay tôi đành phiền các vị làm chứng cho Dương Tông Hiển tôi, rằng khi tôi trăm tuổi về trời, toàn bộ tài sản cá nhân dưới tên tôi, toàn bộ sẽ được thừa hưởng dưới tên Trần Mặc."
Tất cả mọi người đều ồn ào cả lên.
Ngay cả Trần Mặc cũng phải mất một lúc mới phản ứng kịp.
Cậu vô thức quay đầu lại.
Ông cụ đang đặt tay trên vai cậu vỗ nhẹ vài cái như trấn an.
Ở dưới quả nhiên đã có người bắt đầu nhịn không nổi.
Tài sản dưới tên ông cụ quả thật không ít, có đủ các loại bất động sản, đồ cổ tranh chữ, thậm chí có cả 20% cổ phần tập đoàn Dương thị. Dưới ông cụ có bốn người con, cả bốn cũng đều có con cái, việc này về tình về lý mà nói, quả thật là không đến lượt một đứa cháu chỉ mới trở về chưa được nửa năm được hưởng.
Người cô ban nãy của Trần Mặc là người đầu tiên đứng ra.
Lúc nói chuyện mặt mũi cũng đã tái nhợt: "Ba, ba nói gì hồ đồ vậy!"
"Đúng đó ba à." Vài người người chú của Trần Mặc cũng nói theo: "Ba à, Trần Mặc nó có phải đứa cháu có hiếu gì đâu, nó còn chưa thành niên nữa kia kìa, với lại bây giờ sức khỏe ba vẫn tốt, nói mấy chuyện này không phải là sớm quá sao ba."
Người duy nhất vui vẻ ở đó, chắc chỉ có mỗi Dương Khải Án ba ruột của cậu.
Tuy Dương Khải Án là người tiếp quản công ty, nhưng thường này cũng phải chịu kha khá cản trở mấy người anh chị em này. Bất kể là vì sao ông cụ lại có suy nghĩ này, thì tóm lại sự thật cũng là khoản thừa kế này đã thuộc về con trai ông ta rồi.
Vậy nên nét thoáng mừng rỡ trên gương mặt của ông thật sự không thể kiềm chế nổi.
Trần Mặc quét mắt một lượt qua mấy người cô gì chú bác nhà họ Dương bên kia, vừa lúc bắt gặp ánh mắt có phần nặng nề lại thâm trầm của Dương Chích, và cuối cùng là khuôn mặt khiếp sợ không cam tâm của Dương Thư Lạc.
Mỗi một người, cho dù là đang nghĩ gì, Trần Mặc cũng đều nắm rất rõ.
Điều duy nhất làm cậu bất ngờ là về ông nội.
Dựa theo quỹ đạo đời trước, ba năm sau khi ông nội qua đời vì bệnh tật, ông cụ ra đi rất đột ngột, không hề để lại di ngôn gì.
Khi ấy Dương Khải Án còn tại chức, tập đoàn vẫn còn rất nhiều vấn đề gốc rễ rất khó sửa đổi.
Sau đó đến lượt Dương Chính nắm quyền, Trần Mặc đấu đá gay gắt với hắn trong nhiều năm, thật ra cũng đã biết rõ rằng Dương thị đã ngày một suy thoái. Cậu và Lão K cùng nhau ra ngoài thành lập một công ty khoa học kỹ thuật, ngoại trừ là để bù đắp chút nuối tiếc chính cậu đã đánh mất, thì cũng là để có người làm đường lui cho chính mình. Tuy rằng sau cùng cũng không như kỳ vọng, nhưng thực tế vốn dĩ chẳng phải chính là thế sao.
Ngày đó khi Trần Mặc đứng trước mặt Dương Chích, nói rằng sau này cậu sẽ làm cho tập đoàn này thay tên đổi chủ, thật ra trong lòng lại chẳng hứng thú là bao.
Dưới tình huống như vậy, những lời mà ông nội nói lại mang một ý nghĩa rất nặng nề với Trần Mặc.
Cậu cũng không rõ vì sao ông nội lại đột nhiên ra quyết định như vậy.
Chẳng lẽ là vì đời này có đôi khi cậu sẽ gọi điện hỏi thăm ông, hay do cậu thường mày mò tìm hiểu vài phương pháp điều dưỡng sức khỏe cho người lớn tuổi, rồi đôi khi cũng sẽ phổ cập kiến thức cho giúp việc của ông nội? Trần Mặc không cho là vậy.
"Ông nội." Trần Mặc định lên tiếng từ chối.
Ông cụ ho một tiếng, ra hiệu bảo cậu đừng nói chuyện rồi lại quay sang mấy người con của mình, nói rằng: "Các anh chị khoan hẵng gấp gáp, tài sản thừa kế cá nhân tôi nói tới không bao gồm cổ phần công ty. Đây là tâm ý của tôi, các anh chị tự đặt tay lên ngực mà xem, nhà họ Dương có từng bạc đãi anh chị bao giờ chưa? Nhưng Trần Mặc thì không được như thế, chút đồ thế này một đám người lớn lại đi tranh nhau với một đứa con nít, các anh chị có còn mặt mũi nữa không?"
Nhưng vẫn còn có người định phản đối.
Dù có không tính cổ phần vào đi chăng nữa, thì phần thừa kế đó cũng là một khoản không hề nhỏ.
Dù có ngốc cách mấy cũng phải nghe ra được lời này ông cụ đã quyết, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ là càng làm xấu mặt nhà họ Dương, nên mọi sự cứ thế dừng lại ở đây.
Trải qua một màn này, không khí lần nữa náo nhiệt trở lại, Trần Mặc lập tức trở thành tiêu điểm trong đám đông.
Cậu tránh khỏi đám người, khi nhìn thấy Tịch Tư Yến đang đứng ở ban công hình vòm ngoài sảnh nhỏ, bên cạnh hắn là vài người đồng trang lứa, trong số đó còn có hai người là họ hàng của Trần Mặc đang đứng nói chuyện với nhau.
Ban công ở đối diện vườn hoa nhỏ, mấy người cũng không biết là đang nói chuyện gì, ai nấy cũng tựa người vào ban công trông rất thư thả.
Trần Mặc vừa đến, cả đám cũng nhìn sang phía cậu.
Đây đều là họ hàng bên nhà họ Chu, từ sau lần gặp mặt với bà cụ họ Chu, người bên đấy đều đối xử với cậu rất ôn hòa.
Lúc nhìn thấy cậu, họ còn cười chào hỏi: "Trần Mặc à, đang tìm ai đấy?"
"Không tìm ai cả." Trên tay Trần Mặc đang cầm đồ uống, cậu cười cười, đáp lời: "Ở trong ngột ngạt quá nên ra ngoài hít thở không khí chút."
"Cậu còn ngột ngạt á?" Có người cười lớn giỡn hớt nói: "Đám chúng ta tầm tuổi này, bây giờ chắc có cậu là giàu nhất rồi đấy. Tôi mà là cậu nhé, có nằm mơ tôi cũng cười tỉnh được."
Trần Mặc đi lại gần lan can, cầm chai đồ uống sang cụng ly với Tịch Tư Yến, sau đó lại chuyển chủ đề sang phía hắn: "Thôi xin, tôi chỉ là con sâu gạo thôi. Muốn nói về tiền thì phải nhắc Yến ca đây này, nhiều thôi tôi không nói, người ta còn có cả năng lực, có đầu óc, mọi người nói cậu ta ấy đừng nói tôi nữa."
Quả nhiên, trọng tâm câu chuyện lại sổi nổi chuyển hướng sang Tịch Tư Yến.
Đối với trò tự lộ khuyết điểm để tranh thủ cho mình rõ như ban ngày này của cậu, Tịch Tư Yến cũng chỉ cười cho qua, rồi nói đôi ba câu để đáp lời mấy lời trêu ghẹo và hỏi thăm của mọi người.
Đợi tới khi những người khác đều đã tản đi, trên ban công giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Những ngày này ngoài trời khá lạnh, đặc biệt là nếu còn vừa mới từ nơi ấm áp ra ngoài, đứng chưa được bao lâu đã bắt đầu thở ra khói trắng.
Hai tay Trần Mặc chống lên ban công nhìn ra bên ngoài, cậu hỏi: "Sao cậu nói nhiều chuyện của tôi cho ông nội nghe thế?"
"Thì không phải vì ông cụ quan tâm cậu à." Tịch Tư Yến ngửa đầu uống một hớp nhỏ, nghiêng người nhìn Trần Mặc: "Không vui sao?"
"Sao lại thế được." Trần Mặc cười khẽ.
Chỉ là khi nghe ông nội nói ra lời kia, rằng: Ba mẹ con hồ đồ, anh cả thì tự phụ, vậy mà thành tích con vẫn tốt như vậy, ông nội thấy rất vui. Nhà họ Dương chẳng có ai ra hồn, đồ này cho con cũng coi như không uổng phí. Con cứ giữ lấy bên người, sống trên đời vui vẻ vẫn là quan trọng nhất.
Trần Mặc thấy hơi áy náy.
Bản tính Trần Mặc xưa nay vốn dĩ cũng chẳng phải là người lạc quan tích cực, lại càng không có mục tiêu đao to búa lớn gì, cậu cũng chẳng rõ liệu mình như vậy có phải là đã phụ lòng của ông nội rồi không.
Vừa lúc đó, điện thoại Trần Mặc bỗng nhận được hai tin nhắn mới.
Là từ người mà cậu thêm kết bạn rồi có trao đổi đơn giản vài câu, Lão K khi vẫn chưa tốt nghiệp.
Lão K gửi kia cậu hai tấm hình.
Một tấm là bóng lưng của người phụ nữ trung niên đang ngồi xe lăn đang bận rộn trong nhà bếp, tấm thứ hai là chụp bàn cơm năm mới giản dị, có thịt heo xào tỏi, có cá kho, còn cả măng khô xào với mấy món khác.
Tin nhắn của Lão K rất đơn giản.
"Mẹ tôi đã hồi phục được hơn nửa, nếu không nhờ có cậu, không biết bao giờ tôi mới có thể được ăn lại món mẹ nấu. Cảm ơn cậu rất nhiều."
"Ngoại trừ số tiền còn dư cậu gửi tôi, theo như yêu cầu của cậu, tôi đã dùng vào hạng mục khởi nghiệp với bạn học, đây sẽ xem như là đầu tư. Nếu có thời gian, chúng ta có thể liên lạc rồi xác nhận hợp đồng chính thức."
Lão K trong ấn tượng của Trần Mặc chính là một người hết sức thật thà và nghiêm túc.
Chỉ có mỗi một câu trước là chút cảm tính hiếm hoi.
Chỉ là lúc đó khi Trần Mặc nặc danh gửi tiền cho anh ta, chỉ là vì không muốn để người kia thấy áp lực nên mới nói thế, thật sự không ngờ rằng bây giờ lại có thể nhận được tin tức từ anh ta.
Vào lúc Trần Mặc trả lời tin nhắn, Tịch Tư Yến đứng bên cạnh cũng rất lịch sự nhìn sang hướng khác.
Kết quả là khi Trần Mặc mới gõ trả lời lại được phân nửa.
Ở góc chéo sau lưng hai người, chỉ cách nhau một chậu cây cảnh hẻo lánh trong góc phòng, đột nhiên truyền tới tiếng người cãi nhau.
Là tiếng một nam một nữ.
Giọng nói này, thế mà lại là Dương Chính và bạn gái hắn, Tô Thiển Nhiên.
Dương Chích: "Ý em là thế nào?"
Tô Thiển Nhiên: "Anh nghĩ thế nào thì ý em chính là như vậy, Dương Chích, chẳng phải chúng ta đã nói rõ từ đầu rồi sao, không can thiệp chuyện riêng của nhau. Nếu anh cứ vô lý thế này, chúng ta thật sự không thể tiếp tục được nữa đâu."
Vậy mà đang cãi nhau đòi chia tay luôn kìa.
Sau đó lại có vài vài tiếng bước lộn xộn vang lên, bên kia có vẻ như Dương Chích đang giữ tay Tô Thiển Nhiên lại.
"Không phải là anh can thiệp chuyện của em." Dương Chích vẫn đang giải thích, cố kìm nén cơn bực mình, phải nói là hết sức kiên nhẫn: "Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt để hai nhà hợp tác, bây giờ em lại muốn đi đầu tư khởi nghiệp sinh viên gì đó, em làm vậy anh rất khó xử."
Cô gái cười lạnh một tiếng.
"Làm anh khó xử? Anh khó xử chuyện gì cơ chứ? Là vì chuyện hai chúng ta hợp tác nhưng lợi nhuận lại không được như anh kỳ vọng à, hay ý anh là, phải bắt em từ bỏ hết đam mê hoài bão của mình để đi theo phụ giúp anh? Dương Chích em nói cho anh biết, anh nằm mơ đi."
Dương Chích thở dốc hai ba hơi, xem chừng đang điên lắm rồi.
Cục tức còn nghẹn trong cổ: "Anh đã bao giờ bắt em từ bỏ hoài bão chứ, sao em lại có thể vô lý vậy chứ hả!"
"Lý lẽ quái gì em cũng chẳng thèm nói với anh!"
"Tô Thiển Nhiên! Anh là bạn trai của em, chứ không phải đám sinh viên người trẻ măng suốt ngày chỉ chăm chăm quấn lấy em chỉ chực đòi moi tiền!"
"Anh điên rồi à? Đã nói là em đầu tư đàng hoàng mà!"
Trần Mặc ngừng gõ chữ, cậu và Tịch Tư Yến đứng bên cạnh liếc nhau một cái.
Đụng phải chuyện người ta yêu đương rồi cãi nhau cũng có hơi ngại chút.
Tuy Trần Mặc vẫn biết tình cảm giữa Dương Chích và Tô Thiển Nhiên không tốt lắm, nhưng cũng không thể nói là giữa hai người hoàn toàn chẳng có chút tình cảm gì, dù sao sau này hai người họ kết hôn nhiều năm như vậy nhưng vẫn ở bên nhau, chắc chắn cũng đã nhẫn nại nhau rất nhiều.
Nhưng xem ra vừa rồi thật sự Tô Thiển Nhiên đã tức giận không nhẹ.
Cô gái hơn hai mươi với mái tóc ngắn gọn gàng chỉn chu, trên người là bộ đồ công sở màu xám nhạt, bộ đồ này làm cho khuôn mặt kiều diễm đó thêm vài phần trưởng thành và và sức hút rất nữ tính.
Chỉ là người ta hiện tại đã bị chọc cho điên lên rồi.
Mắt thấy cô quay người định đi, Dương Chích còn định lên trước giữ người lại.
Trần Mặc lên tiếng: "Chị Thiển Nhiên."
Nếu vẫn chưa kết hôn, đương nhiên Trần Mặc cũng sẽ không gọi cô là chị dâu.
Hai người nghe tiếng cậu gọi đều khựng lại, nhìn về phía bên ban công.
Đợi Dương Chích nhìn rõ người sau ban công là ai bỗng vô thức ngẩn người đôi chút.
Tô Thiển Nhiên thì ngược lại, cô nén cảm xúc để lộ vẻ tươi cười: "Trần Mặc đúng không? Chào em nhé." Rồi lại nhìn sang người bên cạnh: "Tư Yến, hai em quen nhau à?"
Chung một vòng bạn bè, đương nhiên Tịch Tư Yến cũng biết Tô Thiển Nhiên.
Hắn cười gật đầu chào: "Bạn học ạ."
"Ừm, để hai em chê cười rồi." Tô Thiển Nhiên sửa lại tóc, thái độ hết sức thẳng thắn.
Trần Mặc nói: "Chị Thiển Nhiên đang làm hạng mục đầu tư sinh viên đúng không ạ? Vừa hay em có quen một người này đang khởi nghiệp, không biết là chị có muốn hứng thú xem thử không?
"Trần Mặc." Dương Chích đứng bên cạnh ngắt lời cậu, nhíu mày: "Em đừng quậy nữa. Mới cấp ba đã biết gì là khởi nghiệp, gì là đầu tư chứ hả."
Trần Mặc còn chưa nói gì, Tô Thiển Nhiên đã khinh bỉ nói trước: "Anh xem thường ai đấy? Anh tưởng ai cũng giống đứa em trai kia của anh à, nhìn thì cứ tưởng chẳng biết gì, tuy nó chẳng biết gì thật, nhưng cũng biết nói bóng nói gió hỏi thăm sản nghiệp Tô gia tôi lắm đấy. Anh thích nó tới vậy, mấy thứ nó học được vài năm qua đúng là khiến người ta ngạc nhiên đấy."
Một câu trào phúng này thẳng thừng khiến cho mặt mũi Dương Chích tái nhợt cả lên.
Và cũng chứng minh rằng, chuyện Tô Thiển Nhiên ngay từ đầu không thích Dương Thư Nhạc không phải là không có căn cứ.
Dương Chích xoa trán: "Chuyện lần này, anh xin lỗi em."
"Thôi khỏi." Tô Thiển Nhiên lạnh lùng nói, sau khi thêm bạn bè với Trần Mặc xong cũng nghênh ngang rời đi.
Mà lúc này Dương Chích cũng không đuổi theo nữa.
Hắn nhìn Trần Mặc, lại nhìn Tịch Tư Yến đang đứng bên cạnh.
Vốn dĩ Trần Mặc cứ nghĩ với quyết định cứng rắn hôm nay của ông nội, chắc hẳn Dương Chích sẽ chẳng cho cho cậu cái nhìn gì tốt đẹp cho cam, kết quả là hắn quét mắt vòng qua chân Trần Mặc, rồi chẳng hiểu gì nói một cậu: "Ngoài trời lạnh, hai đứa đứng thêm chút rồi vào trong cho sớm. Tư Yến, nhờ em trông chừng nó."
Chẳng hiểu gì luôn.
Mà Tịch Tư Yến cũng rất có giáo dưỡng gật đầu nói: "Vâng."
Dương Chích vừa đi, Trần Mặc liền cúi đầu nhìn xuống chân mình, hoài nghi hỏi: "Anh ta vừa mới cảm thông với tôi đó hả?"
"Cũng không đến mức cảm thông." Tịch Tư Yến nói, "Anh cả của cậu, cũng có lúc không đủ ngoan độc."
Vì lời giải thích này của Tịch Tư Yến, Trần Mặc cứ cảm thấy nếu cậu mà là loại người như Dương Chích, ra tay chắc còn sẽ hiểm hơn thế này gấp vạn lần.
Nhưng dù sao cậu không phải hắn, và cũng không thể trở thành nhưu hắn.
Tịch Tư Yến hỏi: "Chuyện đầu tư cậu vừa nói, là vì muốn giải vây cho Tô Thiển Nhiên à?"
"Sao là phải vì giải vây chứ?" Trần Mặc cười cười, "Cũng có thể là vì chính tôi mà."
Trần Mặc lại nhìn ra ngoài trời.
Cậu ngẩng đầu nhìn đêm đen, "Yến ca, năm mới rồi này."
"Năm mới có mong muốn gì không."
"Chắc là tự do đi."
Không phải chỉ là tự do bước ra khỏi vũng bùn này, mà là tự do đến từ chính tâm trí mình.
Quyết định của ông nội đã mang tới cho Trần Mặc một vài thứ mới.
Cậu nghĩ rằng, có lẽ cậu cũng nên làm một số thứ mà cậu thích, những thứ mà đời trước cậu vẫn chưa kịp thực hiện.
Ví như như lý tưởng của cậu.
Tương lai của cậu!
Danh sách chương