Trần Mặc thuận lợi lấy số ở phòng cấp cứu. Bác sĩ điều trị của cậu rất nghiêm túc, ông hỏi tất cả từ bệnh lớn tới bệnh nhỏ. Đến khi được truyền dịch đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Lúc truyền xong bốn bình nước thì bầu trời bên ngoài đã bắt đầu ửng sáng.

Trần Mặc bị y tá đánh thức sau giấc ngủ ngắn ngủi, vừa nhìn thấy lịch trên tường, trái tim cậu như hẫng đi một nhịp.

Nhiệt độ trong cơ thể rút đi như thủy triều, cơn đau trong người, tay chân run rẩy cũng bắt đầu thuyên giảm.

Đau đớn trong người qua đi, có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của cơ thể còn non trẻ này đang hồi phục.

Đó là vào giữa tháng 9, sáng sớm cơn gió còn se se lạnh. Ánh nắng chiếu lên những tòa cao ốc trong thành phố, mây mù tan đi, trước cổng bệnh viện tiếng xào xạc của vài công nhân vệ sinh đang quét lá rơi ở cổng.

Mọi thứ vẫn như vậy, nhưng hoàn toàn khác so với ngày hôm qua.

Trần Mặc ăn sáng rồi đón taxi.

Tài xế hỏi: "Cháu đi đâu?"

"Vịnh Minh Cảnh."

"Ồ, hơn 10 km." Tài xế bắt đầu đếm đồng hồ, quay lại nhìn cậu cười nói: "Cháu vừa xuất viện à, bệnh sao?"

Trần Mặc: "Cảm lạnh."

"Hai ngày nay nhiệt độ sáng tối chênh lệch ghê quá dễ bị bệnh lắm." Tài xế là một ông chú rất nhiệt tình, hỏi tiếp: "Cháu chắc còn đang tuổi đi học nhỉ, bệnh vậy mà người nhà không có ai bên cạnh sao?"

Trần Mặc cười đáp: "Lớn như cháu thì từ lâu đã không còn tìm bố mẹ mỗi khi bệnh vặt nữa rồi chú."

"Nói vậy sao được." Tài xế đưa một bức ảnh gia đình cho cậu xem, giọng điệu chua xót nhưng cũng đầy tự hào: "Con gái chú bằng tuổi cháu, thành tích rất được, sang năm thi đại học, mẹ nó còn xin nghỉ việc để chăm sóc cho nó vậy mà nó còn trách móc đủ điều. Nhưng chịu thôi, ngày nào chú cũng chạy ngược chạy xuôi bên ngoài để kiếm sống nên không thể làm gì được."

Trần Mặc liếc nhìn bức ảnh, nói: "Vậy con gái chú may mắn thật đấy."

"May cái gì chứ, điều kiện gia đình tầm trung, sau này nó còn phải dựa vào bản thân mình." Nói rồi ông lại nhìn sang gương chiếu hậu: "Cậu trai, chắc chắn công việc cha mẹ cháu rất bận nên cũng chưa thể lo được cho con cái."

Trần Mặc vô tình nghe được lời an ủi, cười nói: "Có lẽ vậy."

Nhưng cậu không cần.

Chiếc xe chạy một đường đến thẳng khu biệt thự.

Trần Mặc xuống xe, đến cổng lớn thì bị ngăn lại.

Nhân viên ngồi trong phòng bảo vệ quét mắt nhìn từ trên xuống dưới như muốn xác định giá trị bộ trang phục cậu đang mặc, sau đó mới nói: "Thông tin của cậu chưa được cập nhật, đăng ký đi."

Trần Mặc không có gì ngạc nhiên.

Vịnh Trà Cảnh rất lớn, từ ngày chuyển đến đây cậu luôn ra vào bằng ô tô của nhà.

Vợ chồng nhà họ Dương bận trăm công ngàn việc, đến cả Dương Thư Lạc ăn không ngon ngủ không yên khi biết được thân thế thật sự cũng không đủ khiến họ lo lắng. Chuyện nhỏ như này mà khiến họ chú ý tới Trần Mặc thì mới là lạ.

Đăng ký xong, vào cổng.

Đi bộ gần mười phút thì đến trước cửa biệt thự ba tầng của nhà họ Dương.

Cửa chính lúc này còn đang tất bật.

Cảnh tượng giống hệt như đời trước.

Cả chục người trong nhà họ Dương từ dưới bếp, tưới cây, đến người giúp việc và tài xế đều chen chúc trước cửa.

Nhân vật trung tâm cao khoảng 1m75.

Mái tóc vàng xoăn tự nhiên, đôi mắt to và vài vệt tàn nhang trên gương mặt khiến cậu ta khi nóng giận lại giống hệt như trẻ con.

"Đưa tôi!" Cậu ta đứng ở đó, cổ đỏ bừng vì tức giận.

Quản gia Từ năm nay đã hơn 50 tuổi kéo chiếc vali, trả lời trong bất lực: "Cậu Lạc, đừng như thế, cậu còn bệnh mà."

Người đàn ông trung niên cách đó hai mét có vẻ tức giận: "Để nó đi! Tôi xem xem nó còn quậy được bao lâu nữa."

"Dương Khải Án, anh điên rồi." Người đàn bà được chăm sóc bên cạnh đeo vòng cổ ngọc trai rốt ruột nói: "Bác sĩ đã nói nó bị hạ đường huyết, từ nhỏ còn chưa rửa chén bao giờ, sao anh có thể cho nó ra ngoài sống được!"

Dương Thư Lạc bị câu lúc nãy của Dương Khải Án nên mắt ươn ướt, đột nhiên hét lên: "Con không phải con ruột của cha mẹ! Con không có mặt mũi nào ở đây nữa!"

Khung cảnh chợt im lặng.

Chu Yểu Quỳnh bật khóc: "Từ nhỏ sức khỏe của con đã kém, lúc nào cũng phải uống thuốc, khó khăn lắm mới nuôi con lớn mà con làm ba mẹ tổn thương vậy sao?"

"Mẹ." Dương Thư Lạc cũng khóc theo: "Con nghe hết rồi, Trần Mặc lấy con ra làm điều kiện, nếu không thì sẽ không rút đơn khởi tố. Ngày nào ba cũng tăng ca ở công ty. Con không muốn như vậy, ai cũng nói con giành cha mẹ của nó, con trả lại hết cho nó được chưa?!"

"Rồi rồi." Dương Khải Án làm bố, đặt tay lên vai con mình: "Nghe mấy lời đó rồi thôi kệ đi."

Dương Thư Lạc: "Nhưng Trần Mặc mới là con ruột của cha mẹ, nó không chịu con, cha mẹ sẽ tiếp tục cãi nhau."

Dương Khải Án: "Là do nó tức giận. Chuyện này ba sẽ tự giải thích với nó."

Chu Yểu Quỳnh: "Đúng đó Lạc Lạc, trong lòng ba mẹ, các con đều như nhau, đều là con của ba mẹ."

"Khác chứ." Dương Thư Lạc lắc đầu, lui về phía sau: "Con biết, con khác."

Lui được một đoạn.

Dương Chích đỡ phía sau cậu ta.

Dương Chích, người đã bước vào đời còn cao hơn cả Dương Khải Án một chút.

Hắn cau mày nhìn đôi mắt đẫm lệ của Dương Thư Lạc, nói với vẻ dạy dỗ: "Em nhìn xem bản thân đã biến thành bộ dạng gì rồi?"

"Anh thì biết cái gì!" Dương Thư Lạc đánh một phát lên cánh tay Dương Chích, đôi mắt lại đỏ ửng lên: "Chuyện không xảy ra với anh, tất nhiên là anh thấy nhẹ nhàng rồi!"

Hay cho một trò hề về gia đình đầy cảm động.

Người ba lúc nào cũng nghiêm túc, người mẹ ôn tồn dịu dàng, người anh im lặng nhưng đáng tin, ầm ĩ là vậy nhưng ai trong nhà cũng đều suy nghĩ cho đứa nhỏ này.

Chắc hẳn người nào nhìn thấy hoàn cảnh này đều sẽ nghĩ, giá như không có Trần Mặc, đây sẽ là gia đình trọn vẹn đẹp đẽ đến mức nào.

Đáng tiếc, trên đời này không có "giá như".

Lúc này, đột nhiên có ai đó nói: "Trần Mặc quay lại rồi."

Ánh mắt của nhóm người lập tức hướng về phía sau.

Lúc này Trần Mặc mới bước tới.

Dương Chích đứng ở hàng trước, theo bản năng kéo Dương Thư Lạc ra sau lưng, có lẽ hắn cũng không biết hành động của mình tràn ngập cảnh giác. Trong lòng Dương Chích có một cán cân, và nó đang nghiêng rõ rệt. Người em trai mà hắn biết chỉ hơi kiêu ngạo, đối với một kẻ không dễ chọc như Trần Mặc chắc chắn không phải đối thủ.

Nào ngờ Trần Mặc bước đến, hoàn toàn lơ đi bọn họ.

"Khoan đã!" Dương Chích gọi cậu lại, nhíu mày: "Không thấy cha mẹ đang ở đây à? Còn không biết chào hỏi một câu. Tối hôm qua nhắn tin cho cậu không về, điện thoại không nghe, cậu muốn làm gì?"

Trần Mặc dừng lại, nhướng mày.

Cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn Dương Chích rồi sau đó gật đầu với Dương Khải Án và Chu Yểu Quỳnh: "Cha, mẹ."

Hai vợ chồng họ Dương thoáng ngây ra.

Đâu là lần đầu tiên từ khi Trần Mặc trở về cậu lên tiếng gọi cha mẹ.

Không hề có cảnh tượng vỡ òa vui mừng vì bao năm xa cách, càng không có sự cảm động của tình thân.

Chỉ có sự xấu hổ vô cùng tận, im lặng, kỳ quặc.

Người giúp việc bên cạnh lẩm bẩm.

"Giờ thì lại biết gọi cha mẹ."

"Chạy lẹ về để bỏ đá xuống giếng chứ gì."

"Có khi nào Tiểu Lạc dọn đi thật không, tôi thấy dọn hành lý xong hết rồi kìa."

"Ông chủ bà chủ không cho đi đâu."

"Còn cậu cả thì sao, bình thường cậu ấy rất thương em mình, sẽ không để bị bắt nạt như vậy chứ."

......

Trần Mặc trông giống một người hay khó dễ người khác nhìn sang Dương Chích: "Chào hỏi xong rồi, còn gì không?"

"Tiểu Mặc." Chu Yểu Quỳnh đột nhiên bước lên giữ cậu lại.

Xuất thân của bà cao quý, cả đời chưa biết chịu cực chịu khổ là gì, lúc vừa biết được sự thật cũng đau đớn không thôi.

Lần đầu gặp mặt ở nông thôn là khi Trần Mặc đang đánh nhau với bố nuôi của cậu, ánh mắt hung tàn như muốn giết người đến nơi.

Khi nói chuyện, cậu vẫn còn mang khẩu âm địa phương.

Cậu dùng bình gốm để lấy nước nên bàn tay toàn là vết chai.

Đây là con trai mình sao? Bà tự hỏi vô số lần.

Nhưng thứ xuất hiện cùng với chân tướng chính là nguy cơ cho công ty nguy cơ và cuộc hôn nhân nhiều năm nay lại đi đến bờ vực đổ vỡ.

Đặc biệt dưới sự đối lập đó, đứa bé được bà dốc lòng nuôi dưỡng càng thể hiện được vẻ hiểu chuyện. Giây trước vừa cãi nhau với bố mẹ nhưng giây sau đã làm nũng xin xỏ cái này cái kia, sống trong nhung lụa, tính cách ngây thơ, vào ngày của mẹ sẽ tự làm quà handmade để bà vui, đôi lúc bắt nạt anh cả nhưng hễ gặp chuyện thì lại xin sự giúp đỡ từ anh trai.

Bất kể thế nào thì họ cũng không thể để Thư Lạc rời khỏi nhà tự kiếm sống được.

Chu Yểu Quỳnh nói với Trần Mặc: "Mẹ với cha biết con rất tức giận, nhưng việc bãi nại chỉ là tạm thời. Suy cho cùng thì có lẽ con không hiểu những rủi ro sẽ xảy đến với công ty..."

"Con hiểu." Trần Mặc cắt ngang, "Việc quản lý công ty không dễ dàng, cha mẹ cũng rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, bãi nại thì bãi nại, dù gì Lý Vân Như cũng đã nuôi con mười bảy năm, con luôn ghi nhớ."

"Con nghĩ vậy thật à?"

"Đương nhiên."

Thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của đối phương, Trần Mặc duy trì vẻ chân thành.

Chu Yểu Quỳnh nghĩ đến gì đó, sau lại cẩn thận hỏi: "Vậy... Em trai con, có thể tiếp tục sống với nhà mình không?"

"Được chứ." Trần Mặc gật gật đầu, "Mọi người vui là được."

Cứ như người mang thái độ kiên quyết hai hôm trước không phải cậu vậy.

Chẳng lẽ là nói dỗi thôi sao?

Lúc ai cũng đánh một dấu chấm hỏi trong lòng thì lại nghe cậu cất tiếng hỏi: "Mẹ có gì cần hỏi nữa không?"

Tiếng mẹ này khiến Chu Yểu Quỳnh giật cả mình.

Giờ bà mới ý thức được hôm nay thằng bé này có thay đổi rất lớn. Không riêng gì cảm giác cậu đem lại cho người khác mà còn ở chỗ lời trong lời ngoài đều thoả đáng chả có chỗ nào sai sót, nhưng không biết vì sao bà lại thấy tim mình như bị thiếu mất một mảnh ghép.

"Không, không còn gì nữa." Chu Yểu Quỳnh nói.

Kết quả Trần Mặc vừa xoay người, Dương Thư Lạc đang đứng sau lưng Dương Chích lại đột nhiên nhảy ra.

"Trần Mặc, tôi sẽ dọn đi, tôi không cần cậu bố thí."

Người hầu nơm nớp lo sợ, chuẩn bị sẵn sàng đối phó với tên Trần Mặc nghe nói rất hay ẩu đả hồi còn học cấp ba ở huyện. Mọi người trơ mắt nhìn cậu dừng bước giơ tay nhéo nhéo mi tâm.

Sau đó quay lại.

"Trần Mặc." Dương Chích duỗi tay cản.

Trần Mặc liếc nhìn mấy cánh tay ngang dọc trước mặt mình "Ra đây."

Chu Yểu Quỳnh căng thẳng: "Tiểu Mặc."

Dương Khải Án: "Đừng làm loạn, có gì thì nói chuyện đàng hoàng."

Dương Thư Lạc nhìn cậu một lúc lâu, âm thanh xung quanh đã cho cậu ta đủ dũng khí, cậu ta đẩy cánh tay anh cả ra rồi tiến tới.

Dương Thư Lạc: "Tôi cũng không cảm thấy mình thiếu nợ cậu. Hôm nay cậu mà động thủ..."

Mấy chữ còn lại kẹt trong cổ họng.

Bởi vì Trần Mặc chỉ chỉnh sửa vạt áo thay cậu ta.

Trần Mặc cao hơn cậu ta nửa cái đầu, khi đặt tay lên vai cậu ta, cả người cậu trông rất thả lỏng, cậu hơi cúi đầu: "Sao lại gọi là bố thí."

Đồng tử Dương Thư Lạc run rẩy, nhíu mày: "Cậu làm gì đó?"

Trần Mặc nhìn như bất động nhưng thật ra đang chặn không cho Dương Thư Lạc phản kháng, giọng điệu có vẻ không chút để bụng, "Chuyện lúc trước là do tôi không sáng suốt, mọi người đều là người một nhà, phân chia cậu - tôi làm gì, có đúng không? Căn nhà này, cậu muốn ở thì cứ ở, cậu sinh sau tôi một chút nên có thể xem như là em trai tôi. Tại anh hẹp hòi, em đừng để ý."

Dương Thư Lạc dường như bị sốc không nhẹ nên phủi tay cậu ra.

Trần Mặc nhún nhún vai, nhìn quanh một vòng, hỏi: "Lời xin lỗi này chưa đủ chân thành à?"

Những người khác: "...

Trần Mặc tự trả lời: "Xem ra cũng tạm được. Vậy bây giờ đừng gọi con lại nữa có được không? Con thật sự chỉ là muốn về ngủ bù thôi. Thức cả đêm nên tinh thần của con không tốt lắm, con chỉ có thể giữ bình tĩnh đến đây thôi. Chịu đựng nhau chút? Được không?"

Rốt cuộc Trần Mặc cũng có thể thoát ra khỏi nơi có bầu không khí quỷ dị này.

Mở cửa, lên lầu, tắm rửa, ngủ.

Chìm sâu vào giấc ngủ.

Đệm rất mềm, nhiệt độ điều hòa thích hợp, tiếng vang rất nhỏ của máy tạo độ ẩm có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ.

Yên tâm thoải mái ngủ một giấc đến giữa trưa.

Lúc tiếng gõ cửa vang lên, cậu cũng vừa mở mắt ra, nhìn trần nhà mà đầu óc trên mây.

"Cậu chủ Mặc, ăn cơm." Người giúp việc gọi.

Khi mở cửa, Trần Mặc còn đang thắt dây áo ngủ, cậu vừa đi vừa nói: "Đừng gọi tôi như vậy, tôi thấy không quen."

Cô giúp việc thấp giọng đáp lại.

Người vừa nói không quen nghe người ta gọi là cậu chủ vẫn chưa phát hiện rằng lúc đó, trông cậu và từ "cậu chủ nhà quyền quý" chẳng có gì mâu thuẫn.

Lê dép, áo ngủ hơi hé, vừa vuốt mái tóc bù xù sau khi gội vừa ngáp một cái. Trông cậu còn giống chủ nhân của căn biệt thự này hơn bất cứ ai.

Xuống khỏi thang xoắn ốc, cậu tuỳ ý ngồi xuống bên bàn ăn.

"Ban ngày ban mặt mà tới quần áo cũng không thay."

Trần Mặc ngửa đầu nhìn thoáng qua người đang đi đến, cười nhạo: "Ai không biết còn tưởng rằng anh là cha tôi."

Dương Chích mặc chính trang, chắc định cơm nước xong rồi ra ngoài. Hắn ngồi đối diện Trần Mặc, ngẩng đầu liếc cậu một cái như muốn nhìn thấu xem tại sao cậu lại đổi tính, nói: "Cậu đừng để cha phải đích thân quản lý cậu."

Trần Mặc đã đấu với Dương Chích nhiều năm, cậu lại chẳng quen thuộc hắn quá, nói: "Đừng có lấy ông ấy ra hù tôi, hơn nữa, có khi giờ ông ấy còn thấy có lỗi với tôi đó."

Trần Mặc nói, di động vang lên một tiếng "ting".

Cậu nhìn thoáng qua, cười nhẹ: "Xem đi, khoản bồi thường tới đúng lúc chưa này."

Dương Chích xem nhẹ thái độ bất cần của cậu rồi nói: "Mai là Chủ nhật, Thư Lạc có mời bạn cùng lớp đến nhà chơi."

Trần Mặc dùng dao nĩa lấy súp lơ trên đĩa, "Nói với tôi làm gì?"

Dương Chích cũng có nghe những lời đồn đãi ở trường dạo gần đây. Vốn định nhắc cậu tới lúc đó đừng làm không khí trở nên khó xử. Không biết vì sao lại hạ mắt xuống, đột nhiên phát hiện trên mu bàn tay Trần Mặc có một lỗ kim nhỏ.

Dương Chích ngẩn người.

Hỏi: "Rốt cuộc tối qua cậu đã đi đâu?"

"Tối hôm qua?" Trần Mặc cười mỉa: "Đi tu thân dưỡng tính chứ đi đâu, bằng không thì anh nghĩ sao này cái bàn còn chứa được hai người?"

Người giúp việc đứng phục vụ đồ ăn bên cạnh đến thở mạnh cũng không dám.

Chỉ là mơ hồ cảm thấy, e là cái nhà này sắp thay đổi rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện