Trong một khoảng thời gian không dài sau đó, cuộc sống ở trường Trung học Số 1 trông thì có vẻ khô khan nhàm chán nhưng ngày nào cũng xảy ra những chuyện hay ho mới mẻ.

Chẳng hạn như ai đó yêu sớm rồi bị gọi phụ huynh.

Hay là ai đó đêm qua không về, sáng sớm bị thầy Lại lôi ra hành lang đứng lạnh run cầm cập.

Cuộc sống của Trần Mặc không có gì thay đổi, nhưng cũng có chút khác biệt.

Sự khác biệt ấy chỉ là cảm giác của riêng cậu, cậu có thể nhận rõ ràng những thay đổi rất nhỏ mà bên ngoài mang đến cho cậu. Nếu nói rằng kiếp trước những năm tháng trung học của cậu bị chia thành hai phần, phần đầu tiên đầy rẫy những cú đấm bạo lực tàn nhẫn, thì sau khi được nhà họ Dương nhận về lại là sự đè nén và ngột ngạt vô tận.

Trần Mặc chưa bao giờ có khái niệm giải thích cho người ngoài về cách sống và thái độ của mình.

Trước kia không, bây giờ cũng vậy.

Nhưng chỉ vì một bộ phim tài liệu ngắn mà cậu bị ép trở thành đối tượng để người ta tìm hiểu, phân tích, trêu chọc thậm chí là ghen tị.

Dù chưa từng trải qua nhưng giờ đây Trần Mặc đã không còn là người từng cảm thấy lạc lõng khi đối diện với sự chênh lệch giai cấp và môi trường học tập khác biệt nữa. Những chuyện cậu gặp phải đều được xử lý tốt đẹp, cũng như có thể đón nhận mọi ánh nhìn và đánh giá về bản thân. Tốt hay xấu, cậu đều tiếp nhận một cách bình thản.

"Nè, trà sữa của cậu đây."

Một ly trà sữa với những viên trân châu rời rạc được đặt lên bàn của Trần Mặc.

Trần Mặc nhướng mày, cầm lấy.

Nhiệt độ ấm áp vừa đủ làm dịu đi đôi tay đang tê cóng, Trần Mặc nhìn Tôn Hiểu Nhã nói: "Hào phóng ghê?"

"Tôi mời cả lớp mà." Tôn Hiểu Nhã chỉ vào mấy ly trà sữa trên bàn của mọi người rồi quay sang nói với Trần Mặc: "Nhưng chỉ có ly của cậu là nóng thôi, do dạ dày cậu không tốt. Cầm cho ấm tay nhé, đừng uống."

Trần Mặc học theo mấy người trong lớp, tựa vào lưng ghế cười: "Cảm ơn chị Nhã nhé."

"Đừng cười với tôi như thế chứ." Tôn Hiểu Nha lập tức ngăn lại, trợn mắt: "Dù hôm chị họ đính hôn tôi đã bị cậu mê hoặc, nhưng đợt này cậu thi chỉ kém tôi có một điểm vẫn làm tôi khó chịu đấy."

Tề Lâm cùng vài người khác vừa chơi bóng xong bước vào.

Không khí náo nhiệt hẳn lên.

Vừa lúc nghe thấy câu đó.

"Tớ nói này chị Nhã," Tề Lâm không sợ chết, kéo cổ Tôn Hiểu Nhã nói: "Lão Tịch không ở đây, còn kéo cả Tiết Bình ngàn năm đứng nhì theo nên cậu mới có cơ hội đứng nhất, tự cậu vui mình ên đi là được rồi. Anh Mặc của tớ mà đúng thêm câu nữa thì cậu làm gì có cửa, tích đức chút đi ha."

Nói xong liền bị Tôn Hiểu Nhã thụi cho một cú vào bụng.

Cô nàng trợn mắt giận dữ: "Cút đi."

Trần Mặc đứng bên cạnh, cười khúc khích.

"Tôi giúp cậu mà cậu còn cười!" Tề Lâm ôm bụng, ngồi luôn xuống ghế của Tịch Tư Yến, nghiêng đầu nói: "Nhưng tôi cũng tò mò, cuối cùng là sao cậu làm được vậy?"

Trần Mặc lấy ly trà sữa ấm áp áp vào mặt, hỏi bâng quơ: "Sao làm được cái gì?"

"Hạng hai đó." Tề Lâm vớ lấy tờ bài thi trên bàn của Trần Mặc, nhìn từng môn điểm số cao ngất ngưỡng rồi nói: "Cậu gian lận phải không? Lão Tịch dạy kèm thì có tay nghề thật đấy, nhưng tháng này cậu ấy gần như không ở đây, cậu đừng nói với tôi là cậu không lùi bước mà còn tiến lên nhé?!"

Giọng điệu đầy vẻ khó tin.

Nhất là khi trước đó điểm thi toán của Trần Mặc được cho là yếu nhất, nhưng từ khi đổi giáo viên xong thì lại được 150 điểm tròn trĩnh, làm Phó Linh cứ phải liên tục mời cậu vào đội tuyển toán.

Tề Lâm chỉ vào bài thi Toán hỏi: "Đây thật sự là thứ mà người bình thường làm được đó hả?"

"Tôi có nhận mình là người bình thường bao giờ đâu." Trần Mặc nghiêm túc trả lời: "Cậu có thể hiểu rằng tôi là một hồn ma. Kiếp trước tôi học tài chính, môn Toán cao cấp là sở trường của tôi. Cậu nghĩ tôi không làm nổi Toán cấp ba à?"

"Vãi cả chưởng!" Tề Lâm rùng mình: "Mấy câu đùa của cậu lúc nào cũng lạnh thế."

Trần Mặc đưa ly trà sữa cho Tề Lâm: "Tặng cậu đấy, uống đi."

"Cảm ơn nhé." Tề Lâm cắm ống hút vào uống một ngụm, rồi lập tức chê bai: "Không hiểu sao con gái như Tôn Hiểu Nhã cứ thích mua mấy thứ này, ngọt lừ mà uống chẳng ngon tí nào."

Nói đến đây, không biết nghĩ gì, Tề Lâm liền hỏi một cách bí ẩn: "Anh Mặc, cậu nói xem con gái thường thích gì nhỉ?"

"Cậu hỏi tôi á?"

Trần Mặc hơi ngẩn ra.

Rồi nhanh chóng nhớ lại đối tượng trò chuyện mập mờ trên mạng của Tề Lâm trước đó, liền hỏi: "Tán người ta thành công rồi à?"

"Suỵt." Tề Lâm cười gian xảo nhưng đầy ngọt ngào: "Bí mật nhé, trong lớp vẫn chưa ai biết đâu." Nói đến đây cậu ta lại hơi xoắn xuýt khó xử: "Nhưng mà bạn gái tôi... có vẻ không giống những cô gái khác."

Trần Mặc hỏi: "Khác chỗ nào?"

Tề Lâm gãi đầu, trông có vẻ bối rối: "Hình như cô ấy không thích hoa, đồ trang điểm, à còn không thích cả cái ly trà sữa tôi đang cầm nữa. Cậu nghĩ mà xem, con gái thường thích mấy thứ đó đúng không? Nhưng mỗi lần tôi nói với cô ấy, cô ấy đều không mấy hứng thú làm tôi chẳng biết nói gì."

Câu hỏi này mà hỏi Trần Mặc thì đúng là hỏi nhầm người.

Chưa nói đến xu hướng tính dục mà ai cũng biết của cậu, ngay cả khi cậu bước vào xã hội rồi tiếp xúc với nhiều cô gái thì cậu vẫn khó mà hiểu được những suy nghĩ của họ.

Trần Mặc đành miễn cưỡng gợi ý: "Cậu thử hỏi anh Yến của cậu xem?"

"Cậu ấy đâu có thèm để ý tới tôi." Tề Lâm gục đầu xuống bàn: "Bọn họ thi xong là đến vòng bán kết ngay, dạo gần đây còn không trả lời tin nhắn tôi nữa, chắc bận dữ lắm."

"Bận lắm... à?"

Trần Mặc cúi đầu, lôi chiếc điện thoại chưa nộp từ trong ngăn bàn ra.

Nhìn lại lịch sử trò chuyện, gần đây nhất là tối qua.

Nguyên nhân cũng đơn giản thôi.

Là kỳ thi tháng này, thỉnh thoảng trong lúc ôn tập Trần Mặc sẽ gặp những bài toán khó.

Cậu cứ theo thói quen gửi tin nhắn hỏi hắn.

Bên kia cũng trả lời rất nhanh, chụp lại cách giải trên giấy rồi gửi lại.

Lướt lên trên, tuần vừa rồi, hầu như ngày nào cũng có tin nhắn.

Thường thì Trần Mặc hỏi bài, đối phương trả lời.

Giải xong thì Trần Mặc lịch sự hỏi đôi câu, dạo này có bận không? Cuộc thi khó không? Sao cậu chưa ngủ? Bên kia đáp ngắn gọn, không bận, cũng tạm, ừ.

Rất ngắn gọn.

Nhưng lúc nào cũng trả lời.

Trần Mặc đoán rằng hắn chắc chắn đang bận, thường thì sẽ kết thúc cuộc trò chuyện rất nhanh. Bây giờ đả kích Tề Lâm cũng không ổn lắm, rất có thể Tịch Tư Yến cảm thấy cậu ta nói nhảm quá nhiều nên không muốn trả lời.

Đành đưa ra một vài chủ ý: "Cậu thử hẹn gặp mặt đi? Sở thích của một người khó nói lắm, nói chuyện trên mạng cũng khó mà hiểu được nhau. Vả lại, giờ đang học cấp ba nên đừng quá đầu tư tình cảm, nếu gặp mặt mà không hợp thì kết thúc sớm cũng được."

"Cậu đừng nguyền rủa tôi chứ." Mặt mày Tề Lâm ủ dột, thề thốt: "Chắc chắn là hợp mà, bạn gái tôi đâu phải loại người không đáng tin, cô ấy còn bảo tạm thời không gặp mặt, dặn tôi tập trung học hành nữa."

Trần Mặc thấy nó cứ là lạ.

Cậu nhớ Tề Lâm từng nói bạn gái cậu ấy cũng là người bản địa, không rõ là học sinh cấp ba hay đã tốt nghiệp rồi.

Nhưng nhìn vẻ mặt đắm chìm trong tình yêu của Tề Lâm, Trần Mặc cũng không nói gì thêm.

Hơn một tháng này, ngoài việc Trần Mặc nổi tiếng với thành tích đáng ngưỡng mộ thì Trung học Số 1 còn nổi lên một người khác.

Dương Thư Lạc.

So với Trần Mặc, người bất ngờ được chú ý từ xó xỉnh nào ra thì chỉ mới một tháng mà Dương Thư Lạc đã nhận được vô số lời mời phỏng vấn quay phim.

Trên các nền tảng chính thức, hình ảnh của cậu ta rất tích cực.

Các tiêu đề thường là 《Một trong mười nhân vật nổi bật của trường trung học, hãy đến gần với cuộc đời thiên tài của một nghệ sĩ piano tương lai》 hay 《Ngôi sao tương lai của thành phố, hãy lắng nghe phương pháp học tập của cậu ấy.》

Một chàng trai 17 tuổi.

Xuất thân từ gia đình giàu có, thành tích học tập và ngoại hình đáng ngưỡng mộ, tài năng piano xuất sắc.

Chỉ trong một đêm mà cái tên Dương Thư Lạc đã trở thành cơn sốt trong cộng đồng học sinh cấp ba, mọi thứ liên quan đến cậu ta đều hoàn hảo và rực rỡ vô cùng.

Mỗi lần Dương Thư Lạc xuất hiện ở trường, cuối cùng cậu ta cũng có được cảm giác mọi người vây quanh như vầng trăng sáng rực.

Mà gia đình nhà họ Dương cũng phối hợp một cách hoàn hảo trong việc xây dựng hình ảnh này.

Rốt cuộc, hình ảnh tích cực của cậu ta mang lại lợi ích cho tập đoàn, đến mức trên mạng hoàn toàn không còn chút thông tin nào về xuất thân của Dương Thư Lạc. Cứ như thể vụ việc "nhầm lẫn" khi xưa đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt công chúng.

Cho đến ngày Tết Nguyên Đán năm ấy.

Thành phố Tuy trải qua trận mưa lạnh lất phất, cuối cùng vào buổi chiều hôm nghỉ lễ, một lớp tuyết mỏng như muối trắng rơi phủ khắp nơi.

Người ở cổng trường vội vã, ai về nhà thì về, ai đợi người thì đợi.

Chưa tới năm rưỡi trời đã âm u như sắp tối đến mức người lái taxi cũng phải bật sáng đèn lên.

"Anh Mặc, vẫn chưa về à?" Một bạn cùng lớp bắt gặp cậu ở cổng trường.

Trần Mặc đút tay vào túi, thản nhiên đáp: "Cậu về trước đi, tôi còn chút việc."

"Đi đâu thế?"

Trần Mặc cười: "Đại ca trường đang chờ người, sao? Muốn đi cùng à?"

"Thôi thôi, nếu không đánh thắng thì nhớ gọi tôi nha."

Người quen kia không chút ngại ngần bước vào xe rời đi, nói tóm lại là do họ biết Trần Mặc chỉ đang đùa.

Cậu nói cậu không thích đánh nhau, thật ra ai cũng tin điều đó, dù sao đại ca cũng đang bận thi cử lâu rồi chẳng thấy đánh đấm gì.

Đợi người kia đi xa rồi Trần Mặc mới chỉnh lại quai túi đeo vai, sau đó đi về phía con đường bên cạnh.

Đây vốn là con phố ăn vặt.

Nhưng vì thời tiết nên giờ không có quầy hàng nào mở, cửa tiệm cũng chỉ lèo tèo mở cửa hai nơi, chủ quán lơ mơ ngủ gật trông như muốn dán người vào bếp lửa.

Trần Mặc đi đến cuối con phố, chỗ ngõ cụt, nhìn đồng hồ rồi đứng dựa vào tường chờ đợi.

Chỉ chưa đầy mười phút sau, một cuộc đối thoại đã vang lên từ góc phố.

"Tiền đâu?"

"Không mang."

"Không mang?!"

Một tiếng tát mạnh vang lên, sau đó là tiếng chửi rủa đầy tức giận: "Đồ con của thứ đỉ điếm, nhà họ Dương lừa tao nên giờ mày cũng lừa tao đúng không? Chẳng phải chính mày đến tìm tao à? Nói chỉ cần tao không đến nhà họ Dương gây rối, mày sẽ định kỳ đưa tiền cho tao!"

Giọng thiếu niên đầy thù hận, thậm chí có phần gay gắt: "Ông nghĩ nhà họ Dương thực sự quan tâm tôi sao! Nếu không phải vì tôi đang nổi tiếng, thì thằng con trai ngoan mà ông nuôi lớn kia đã sớm đè đầu cưỡi cổ tôi rồi!"

"Thì cũng do mày vô dụng thôi."

Trần Kiến Lập túm lấy tóc của người đối diện.

Thằng con trai này khác hẳn với thằng con ranh Trần Mặc, tay chân yếu ớt, không phải loại giỏi đánh đấm.

Lúc đó, lão cũng đã bị Trần Mặc làm cho bực bội nên mới đi đến công ty nhà họ Dương gây rối, kết quả là bị lừa. Nhà họ Dương hứa cho lão hai triệu nhưng quay lưng thì trở mặt không nhận. Tối hôm đó, lão vất vả lắm mới tìm ra hành tung của Trần Mặc nhưng xui xẻo lại gặp tai nạn xe.

Không còn cách nào khác, lão đành phải liên tục quấy rối nhà họ Dương này.

Trong lòng Dương Thư Lạc oán hận không nguôi.

Khoảng thời gian trước Trần Kiến Lập năm lần bảy lượt yêu cầu nhà họ Dương trả lại con trai. Việc kinh doanh của cha không có tiến triển, mẹ cậu ta thì suốt ngày nghi ngờ cho rằng chồng mình có người khác bên ngoài. Không khí trong nhà vốn đã căng thẳng, nhất là sau khi cậu ta không kìm được mà nói thẳng với Dương Chích cậu ta luôn cảm thấy thái độ của hắn bắt đầu lạnh nhạt với mình dần.

Không thể để Trần Kiến Lập tức quậy phá như vậy được nữa.

Ai biết đâu có một ngày nhà họ Dương thật sự đưa cậu về lại thôn quê hẻo lánh kia hay không.

Lúc trước cậu ta không hề lo gì về chuyện đó, nhưng gần đây đã bắt đầu thấy không chắc chắn nữa rồi.

Cũng may hoạt động trường tới rất đúng lúc.

Thái độ của cha đã hòa hoãn không ít, mẹ đã bắt đầu nói chuyện ngọt ngào như xưa, về phần người anh trai Dương Chích, từ từ sẽ ổn.

Mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt.

Chỉ có điều, Trần Kiến Lập thực sự là khó mà dứt ra được.

Trần Kiến Lập buông tay, vỗ vỗ vào mặt cậu ta: "Tao cho mày thêm hai ngày nữa, nếu không mang tiền đến thì đừng trách tao không khách sáo."

"Trước giờ tôi hoàn toàn không biết ông là ai!" Dương Thư Lạc nghiến răng: "Trần Mặc mới là con trai của ông!"

Trần Kiến Lập cười nham hiểm, "Vậy thì mày phải trách mẹ ruột của mày, trách sao bà ta lại lén tráo mày đi mà lại không giấu kỹ. Hoặc mày nên trách cặp vợ chồng nuôi mày mười mấy năm ấy, tự dưng lại đi tìm con trai làm gì, phải không?"

Gã đàn ông vừa huýt sáo vừa lắc lư bỏ đi, tay ve vẩy số tiền ít ỏi vừa móc được từ túi của Dương Thư Lạc.

Trần Mặc cuối cùng cũng đứng dậy.

Từng bước từng bước tiến lại gần.

Dương Thư Lạc ngồi thu mình ở góc tường, khóe miệng bị rách và vùng trán đỏ sưng tấy, đột nhiên nhìn thấy cậu thì giật mình như gặp ma.

Trần Mặc dừng lại ngay trước mặt.

"Sao cậu lại ở đây?!" Trong đôi mắt Dương Thư Lạc là sự kinh hoảng.

Trần Mặc đứng từ trên cao nhìn xuống hết sức bình tĩnh: "Tôi chỉ đến xem xem, người đứng trên cao thì tâm trạng sẽ như thế nào."

Rõ ràng là Dương Thư Lạc không hiểu sao cậu lại có mặt ngay lúc này.

Trần Mặc cũng chẳng cần cậu ta hiểu.

Người trước đây từng khinh bỉ nói rằng "Trần Mặc, tôi sẽ không tranh với cậu đâu, lòng kiêu hãnh của tôi không cho phép." giờ đây đã trở thành một con chó biết cách luồn cúi vì lợi ích của nhà họ Dương. Trông thì có vẻ vinh quang trước mặt người ngoài, nhưng sau lưng lại bị sự tham lam và sợ hãi thúc đẩy mà tự tìm đến Trần Kiến Lập phiền phức đến như thế.

Dù Dương Thư Lạc không hiểu cậu đang nói gì, nhưng cũng có thể nhận ra thần sắc khác thường trong đáy mắt.

Cậu ta tức giận: "Có phải cậu không? Tất cả mọi thứ là do cậu sắp xếp đúng chứ?"

"Tôi nào có khả năng đó." Tuyết vẫn đang rơi rồi đáp nhẹ xuống đầu vai Trần Mặc, số ít trong đám tuyết đó hóa thành nước.

Cậu không ngại nói cho đối phương biết mình đã tự làm những gì.

Đơn giản là để Trần Kiến Lập tìm tới nhà họ Dương.

Thu thập được một ít bằng chứng có thể chứng minh Dương Khải Án ngoại tình rồi gửi cho Chu Yểu Quỳnh.

Trần Mặc nói: "Không hiểu à? Chính nhà họ Dương là người đã sắp xếp để cậu nhận lại cha ruột Trần Kiến Lập, và giờ Trần Kiến Lập bám lấy cậu, lý do sâu xa là vì cậu không còn tin tưởng được nhà họ Dương làm chỗ dựa nữa. Tôi chẳng làm gì cả, tôi chỉ thích nhìn xem bộ mặt thật sau khi lớp mặt nạ bị xé bỏ thì xấu xí đến mức nào mà thôi, quả nhiên không làm tôi thất vọng."

Tình thế bây giờ đã đảo ngược.

Chính bản thân mình đứng ngoài quan sát tình hình này, chỉ cảm thấy mọi thứ diễn ra đúng như dự đoán.

Những thứ mà kiếp trước cậu đã từng theo đuổi, giờ nhìn người khác sa vào cái bẫy tương tự mà không tự nhận ra, cậu mới giật mình hiểu rằng trên đời này chỉ khi thật sự thoát ra khỏi vòng xoáy mới có thể nhìn rõ mọi thứ.

Trời bắt đầu lạnh hơn rồi.

Dù vở kịch có hấp dẫn đến mấy thì cậu cũng không còn hứng thú để xem nữa.

Trần Mặc cất bước đi, Dương Thư Lạc từ phía sau hét lên: "Đứng lại!"

"Còn chuyện gì nữa?" Trần Mặc quay đầu lại.

Dương Thư Lạc: "Tao sẽ không thua đâu, Trần Mặc."

"Vậy thì cố lên nhé."

Trần Mặc bước ra từ con hẻm, trở về đường chính.

Lúc này điện thoại trong túi cậu reo lên.

"Alo." Trần Mặc cất tiếng.

Đầu dây bên kia: "Cậu đang ở đâu?"

Trần Mặc như có dự cảm, ngước mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở phía bên kia con đường.

Người kia đang mặc chiếc áo phao mà cậu mua, cầm ô đen, đứng tựa vào xe giữa dòng xe cộ đông đúc, ngước lên nhìn cậu rồi nói: "Tôi thấy cậu rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện