Sáng ngày hôm sau vừa khéo rơi vào thứ tư, Trần Mặc không tự tỉnh dậy mà bị Cẩu Ích Dương lay mạnh tỉnh giấc.
"Làm gì vậy?" Trần Mặc đặt khuỷu tay lên mắt mơ màng hỏi.
Thậm chí Cẩu Ích Dương còn không truy cứu chuyện tại sao tối qua Trần Mặc lén la lén lút làm thế nào mà trèo sang giường của Tịch Tư Yến ở kế bên. Cậu nói với vẻ hối hả: "Cậu còn ngủ à? Mau lên mạng xem đi, nhà họ Dương xảy ra chuyện rồi!"
Nhưng Trần Mặc vẫn tỏ ra không mặn mà với điều này.
Cẩu Ích Dương chờ không nổi nữa nên dí thẳng điện thoại vào mặt cậu.
Trần Mặc lơ mơ mở mắt, nhận ra đó là một đoạn video tin tức.
Trong đoạn video chỉ kéo dài khoảng nửa phút, có thể thấy Trần Kiến Lập không biết từ đâu tìm được một nhóm người giống như ông ta, đang đẩy qua đẩy lại chửi bới với bảo vệ trước cửa tập đoàn Dương thị.
Tấm bảng được giơ lên rõ cao còn ghi một hàng chữ: Nhà họ Dương trả con trai cho tôi.
Trong video còn nghe rõ mồn một.
"Mọi người tới mà xem này, nhà họ Dương giả nhân giả nghĩa không cho chúng tôi gặp con ruột!"
"Chúng tôi đã trả lại con trai cho họ vậy mà họ lại thuê vệ sĩ để canh giữ không cho tôi với mẹ nó gặp con. Nhà họ Dương còn mưu tính gì nữa đây, nghĩ có tiền là chèn ép dân thường như chúng tôi sao?!"
"Vào mà xem đây này ối giời ơi, nhất định nhà họ Dương phải cho chúng tôi một lời giải thích!"
...
Đoạn video không dài nhưng nhanh chóng được các phương tiện truyền thông thi nhau đăng tải.
Tiêu đề của các bài báo cũng càng ngày càng giật gân.
《Vụ tìm con nhà họ Dương lại dậy sóng, cha đẻ đến tận cửa gây rối là vì đâu?》
《Một sự cố "đúng người sai thời điểm" theo lời nhà họ Dương nói, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh cho hai gia đình?》
Vì video được chia sẻ nhiều nên chẳng mấy chốc chủ đề này đã leo lên tin tức hóng hớt của cả thành phố.
Lần này đột hot còn cao hơn đợt tìm được Trần Mặc về nhà rồi họ Dương tự biên tự diễn một kết cục đoàn viên.
Dù sao đề tài này cũng thật giả lẫn lộn, đến cả động vật có khứu giác nhạy bén như chó còn phải chạy tới hóng hớt xem gì mà vui thế.
Chuyện xảy ra chưa đầy hai tiếng, nhưng trong thời đại thông tin phát triển như vũ bảo thì ảnh Trần Mặc và Dương Thư Lạc đã bị người ta lan truyền trên mạng.
Hình ảnh của Trần Mặc chỉ là một bức ảnh chứng minh thư học sinh bình thường, chụp cách đây hai năm. Khi đó cậu để tóc rất ngắn, trông có phần non nớt, ánh mắt có vẻ hơi dữ dằn.
Mà ảnh của Dương Thư Lạc thì còn nhiều hơn nữa. Cậu ta có một tài khoản trên nền tảng mạng xã hội lớn nhất thế giới nên tìm đại một chút là ra ngay. Trên đó có hàng lọat hình ảnh cậu ta đi trượt tuyết, du lịch, các kỳ nghỉ thì tham gia nhạc hội, còn thường xuyên tụ tập bạn bè cùng những bức ảnh khoe giày dép túi xách hàng hiệu do gia đình bạn bè tặng cho.
Trùng hợp thay, hai ngày trước cậu ta cũng vừa mới khoe một đôi giày.
Đó là mẫu mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng toàn cầu, với dòng chú thích: Đôi giày này là món quà từ người anh trai tuyệt vời nhất thế giới, mình rất thích.
Cư dân mạng ngay lập tức dậy sóng.
【 Rõ là ông bố kia đến công ty gây rối vì tiền thôi, con trai ruột của ông ta đang sống sướng như thế mà!】
【 Đúng vậy! Nếu tôi là con trai ông ta, tôi cũng chẳng muốn về để sống trong cảnh nghèo khó đâu.】
【Nhà họ Dương cũng tạm được, dù tìm lại con trai nhưng cũng tốt với con trai cũ.】
【Chẳng lẽ có mình tôi phát hiện từ lúc lộ ra thân phận giả này thì tần suất đăng ảnh của cậu quý tử nhà giàu này tăng lên rõ rệt hả, cứ như thể đang cố gắng cho người ta thấy là gia đình bây giờ đang rất tốt với mình vậy đó.】
【Lầu trên nói hợp lý nha, toai cũng thấy là lạ. Đứng từ góc độ là con ruột nhà họ Dương thì chắc toai sẽ thấy khó chịu vãi ấy.】
Chủ đề bắt đầu chuyển dần về phía Trần Mặc.
Nhưng rất tiếc là dù dân mạng có đào như thế nào thì cũng không thấy thông tin gì về cậu ấm thật sự này.
Cậu không dùng các loại mạng xã hội công cộng, từ trước và sau khi nhà họ Dương tìm lại cậu, họ cũng chưa từng công khai giới thiệu cậu bao giờ. Tin gần đây nhất vẫn là "tấm gương nghị lực" đợt trước đã được đăng rồi.
Nếu đào sâu hơn sẽ phát hiện, người này vừa đứng thứ chín toàn trường.
Mà đây là ngôi trường tốt nhất ở Tuy thành, nơi mỗi năm cung cấp vô số nhân tài cho các trường đại học hàng đầu quốc gia.
【Quả là một thiếu niên không ngừng vương lên. Chắc kiếp trước phần mộ gia tiên họ Dương được xây ổn quá nên giờ mới có đứa con lưu lạc giúp họ nở mày nở mặt như vậy đây.】
【Bớt tâng bốc nhà họ Dương ố dề dùm cái, người ta lúc chưa về họ Dương đã là học sinh giỏi rồi, chính nhà họ Dương còn công nhận mà.】
【Bên họ Trần kia cũng không có mắt nhìn, bằng không cứ đưa cậu con trai lụm này cho tôi đi. Tôi sắp bị thằng con trời đánh của mình chọc tức chết rồi.】
Cẩu Ích Dương lướt một vòng qua những lời suy đoán bình luận về Trần Mặc của dân mạng.
Càng lướt càng gai hết cả người.
Thấy giờ này rồi mà Trần Mặc còn ngồi khoanh chân trên giường của lớp trưởng, tựa lưng vào tường như sắp ngủ gật đến nơi: "Anh Mặc, cậu không có cảm nghĩ nào hết hả?"
Trần Mặc quay đầu qua: "Tôi nên cảm nghĩ thế nào đây?"
Cẩu Ích Dương gãi cằm: "Mặc dù đúng là cậu học giỏi thật, nhưng nếu những người này biết cậu hút thuốc, uống rượu, còn đánh nhau, cãi tay đôi với người khác, ngủ gật trong giờ học thì không biết họ còn nói vậy không."
"Đừng có bôi nhọ tôi." Trần Mặc đáp: "Hình ảnh học sinh ba tốt của tôi từ trước đến giờ đã ăn sâu vào lòng người, và luôn luôn nhất quán."
Cẩu Ích Dương liếc cậu một cái kiểu "cậu thấy mình đang nói tiếng người đó hả?"
Trần Mặc đáp lại bằng ánh mắt "sai chỗ nào?".
Thứ mà nhà họ Dương muốn là một người con trai như vậy, Trần Mặc cũng không ngại đáp ứng
Nhưng có một điều.
Đến cả Cẩu Ích Dương cũng phải nói: "Cũng lạ thật, chỉ cần điều tra một chút là biết cậu từng bị nhà trường cảnh cáo vì đánh nhau, còn từng cãi lại giáo viên và đọc bản kiểm điểm trước toàn trường nữa. Vậy mà trên mạng chẳng thấy ai nhắc đến nửa lời. Ngược lại chuyện Dương Thư Lạc rời khỏi lớp thực nghiệm lại bị đồn thổi thành kết quả học tập sa sút và tâm lý yếu."
Điều này quả thật khiến Trần Mặc hơi bất ngờ.
Dù sao cậu cũng chưa từng thật sự muốn thao túng dư luận, nhưng khi dư luận nổ lên thì người nằm ngoài kế hoạch như Dương Thư Lạc lại bị đào bới sạch sành sanh khiến tình hình càng thêm căng thẳng.
Lúc này ở tầng cao nhất của tập đoàn Dương Thị...
Hai cha con họ Dương vừa bước ra khỏi phòng họp đều giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
Dương Khải Án hỏi con trai cả của mình: "Tình hình dưới tầng thế nào rồi?"
"Đã cho bảo vệ kiểm soát tình hình rồi ạ." Dương Chích vừa trả lời vừa bước vào văn phòng: "Tất cả các phóng viên cũng đang được trấn an."
Dương Khải Án chỉ vào hắn rồi nói: "Cái tính tự phụ của con mãi không đổi được. Lần đầu cái tên họ Trần đó tới thì đồng ý luôn đi, cho một khoản tiền đuổi là xong việc. Bây giờ thì hay rồi, hắn nắm vào điểm yếu của chúng ta không khai thật với truyền thông, chắc chắn giờ phải đâm lao theo lao thôi, mặc cho họ Trần xoay chuyển tình hình!"
Dương Triệt theo cha mình vào văn phòng rồi đóng cửa lại.
"Cha."
Dương Chích thừa nhận: "Chuyện này con qua loa thật, con không ngờ lão lại dám kéo người tới phá."
Dương Khải Án phất tay, cau mày nói: "Chuyện đã đến nước này chỉ có thể cho em con ra mặt giải thích rồi làm lành với nhà họ Trần thôi, nếu không thì giới truyền thông sẽ cắn không nhả đâu."
Dương Chích nhíu mày: "Để Thư Lạc ra mặt có ổn không cha? Vốn mẹ đã không muốn dính dàng gì với họ Trần này rồi."
Dương Khải Án đập mạnh xuống bàn, "Cũng không xem bây giờ là lúc nào! Chuyện đã rối thành như vậy rồi, ban nãy trong cuộc họp con còn không nhìn sắc mặt các chú các cô con sao? Thư Lạc... Dù sao cũng là con ruột nhà họ Trần."
Có lẽ là do Trần Kiến Lập bất ngờ tìm đến gây sự.
Cũng có thể là do tập đoàn Dương thị đột ngột rơi vào tình cảnh còn tồi tệ hơn trước đây.
Người đứng đầu nhà họ Dương dường như bây giờ mới chợt nhận ra, đứa con mà ông đã để mặc cho vợ mình bảo bọc thiên vị rành rành ra, mà bản thân ông cũng muốn hủy bỏ đơn kiện kẻ đã cướp con ruột của mình, vốn phải mang họ Trần mới đúng.
Đó mới chính là đứa con trai mà Trần Kiến Lập đang tìm.
Và con trai ruột của ông, tên là Trần Mặc.
Bao nhiêu lời lẽ lúc ông đứng trước mặt ông nội tuyên bố rằng dù sao cũng đã nuôi hơn mười năm nay và ông thật sự xem như con ruột bỗng trở nên xa lạ hơn bao giờ hết.
Dương Khải Án nhìn ra ngoài cửa sổ, bất chợt nói: "Tối nay có tiệc đính hôn nhà họ Chu, con đích thân đến đón Trần Mặc đi. Năm đó họ Chu vì bất mãn hôn nhân của cha và mẹ con nên mấy năm nay không hay qua lại, dù sao cũng là họ hàng, không thể cắt đứt quan hệ được."
Dương Chích hiểu rất rõ ý đồ của cha mình.
Mấy năm nay ông đang cố gắng hàn gắn quan hệ với nhà họ Chu, càng phải lợi dụng cơ hội giới thiệu Trần Mặc này để lấy lại hảo cảm, củng cố vị trí của mình trong tập đoàn.
Dương Chích là con trai nên chắc chắn sẽ giống cha ở nhiều chỗ. Ví dụ như sự lạnh lùng trong một gia tộc lớn, phải lý trí cân nhắc thiệt hơn hoặc thói quen đối xử với mọi người theo tư duy bề trên. Nhưng Dương Chích cũng khác Dương Khải Án, bởi vì hắn biết có thể cha mình đã sai.
Không chỉ vì cuộc hôn nhân đã rạn nứt suốt nhiều năm.
Mà vì mẹ hắn đã coi Thư Lạc là cứu cánh cho cuộc hôn nhân của mình bao nhiêu năm nay, bà sẽ không bao giờ thật lòng giới thiệu Trần Mặc cho nhà họ Chu.
Và tất nhiên quan trọng hơn bao giờ hết chính là bản thân Trần Mặc.
Nếu cậu thật sự xem mình là con nhà họ Dương thì đã không có chuyện lâu nay ở trường chẳng thèm về nhà như vậy.
Người em trai này đang dần thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Dương.
Có lẽ Dương Chích là người nhìn rõ nhất.
Khi trở về văn phòng của mình, trợ lý theo hắn vào trong.
"Có việc à?" Dương chích hỏi.
Trợ lý hơi cúi người đáp: "Giám đốc Dương, lúc trước anh đã bảo tôi chuẩn bị quà tặng cho kỳ thi giữa kỳ của hai cậu chủ. Nhưng vừa tặng được một món thì hôm nay đôi giày đã bị lan truyền trên mạng. Có cần đổi món khác không ạ?"
Dương Chích suy nghĩ một lúc.
Đáp: "Kệ đi."
"Không đổi sao?"
"Khỏi tặng."
Có tặng chưa chắc nó đã mang.
Cũng chưa chắc nó sẽ để tâm đến.
Mấy trò chụp ảnh vớ vẩn của Thư Lạc cùng lắm chỉ khiến mẹ vui, còn Trần Mặc thì không, mà khả năng lớn là không bao giờ.
Đối với đứa em trai này, Dương Chích phải công nhận rằng mình càng lúc càng không cách nào nhìn thấu được.
Lúc ra lệnh cho trợ lý chuẩn bị quà, hắn đã yêu cầu chuẩn bị hai phần một cách vô thức, từ đó mới khiến mọi thứ khác với lẽ thường.
Đúng lúc Dương Thư Lạc đến công ty.
Dương Chích vừa ăn cơm trưa xong.
"Anh ơi." Chàng trai nghiêng đầu bước vào, nở một nụ cười rạng rỡ.
Dương Chích bỏ vẻ mặt nghiêm túc đi, mỉm cười đáp: "Đến rồi à, ăn gì chưa?"
"Ăn rồi ạ." Dương Thư Lạc bước vào một cách quen thuộc, ngồi lên sofa: "Anh tìm em có chuyện gì không?"
Có nhiều khi Dương Chích thật sự thích sự "ngây thơ" này của em mình.
Nhưng "ngây thơ" ở một số thời điểm, còn nếu quá giả tạo lại khiến người ta không khỏi cảm thấy xa lạ và hoài nghi.
"Lạc Lạc." Dương Chích ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hắn đẩy phần bánh ngọt được trợ lý chuẩn bị từ trước, lên tiếng: "Những chuyện xảy ra hôm nay chắc em cũng thấy trên mạng rồi nhỉ, em nghĩ sao?"
Hàng mi của Dương Thư Lạc khẽ rung, nhưng giọng cậu ta vẫn bình tĩnh.
"Em biết tất cả là vì em."
Nói xong câu đó, cậu ta ngẩng đầu lên mỉm cười nói, "Anh à, mọi người đã rất có lỗi với người con trai kia của nhà họ Dương vì em. Giờ chuyện đã chĩa thẳng vào em, em mới nhận ra khó khăn biết nhường nào. Khi ấy em quá bốc đồng, chuyện chuyển lớp cũng do bản thân em nóng nảy nhất thời khiến cha phải tìm người giúp đỡ, lần này mọi người có quyết định gì em cũng sẽ nghe theo."
Dương Chích xoa đầu em trai, lên tiếng: "Chỉ giả vờ phối hợp với nhà họ Trần để đối phó với truyền thông thôi, em đừng lo."
"Em hiểu." Dương Thư Lạc đáp.
Vừa nói xong vành mắt cậu ta đã đỏ lên, nó đỏ đến mức khiến người ta phải mềm lòng.
Sau khi Dương Thư Lạc rời đi, trợ lý hỏi Dương Chích: "Giám đốc Dương, tôi có cần gặp cậu Thư Lạc để thống nhất kịch bản tránh sai sót không?"
"Không cần đâu." Dương Chích rời mắt khỏi những vết móng tay hiện rõ trên chiếc ghế da màu đen, sau đó nhìn về phía cửa, "Đã làm con của nhà họ Dương, làm gì có chuyện thật sự không hiểu. Em ấy lớn rồi, biết mình phải nói gì."
Ngày hôm đó, dường như cả thế giới đều rơi vào cảnh hỗn loạn.
Chỉ có thế giới của Trần Mặc là vẫn tĩnh lặng như cũ.
Ngay cả khi cảnh tượng cảm động đoàn viên giữa cha con Dương Thư Lạc và Trần Kiến Lập gặp nhau, ảnh chụp rõ nét nằm trang đầu tờ báo thì Trần Mặc cũng bình tĩnh nhìn thoáng qua.
Trần Mặc chỉ nhớ hôm sau khi mình tỉnh dậy, cậu đã chứng kiến cảnh Dương Thư Lạc rời khỏi nhà họ Dương trước sự ngăn cản đầy tính cảm động của mọi người. Giờ so sánh với bức ảnh này lại càng trở nên mỉa mai hơn.
Tình cảm gia đình của nhà họ Dương, nhìn bề ngoài có vẻ chân thật, thực chất cũng chỉ có vậy.
Lúc sáu giờ tối.
Xe của nhà họ Dương đã đợi sẵn ở cổng trường.
Trần Mặc mặc đồng phục học sinh, đeo ba lô một bên vai. Cậu bước ra khỏi cổng trường và lên xe ngay lập tức.
"Anh cả." Trần Mặc chào hỏi.
Dương Chích mặc vest chỉnh tề ngồi ghế sau, nhìn cậu rồi cau mày: "Sao không thay đồ?"
"Anh không chuẩn bị giúp tôi à?" Trần Mặc nói: "Tôi chỉ là học sinh thôi, không có kinh nghiệm tham dự tiệc tùng, tôi nên mặc gì đây?"
Dương Chích hơi sững lại rồi ra lệnh cho trợ lý ngồi ở ghế trước, "Chuẩn bị cho cậu ấy một bộ đồ."
"Vâng." Trợ lý gật đầu.
Xe rời khỏi cổng trường hòa vào dòng xe cộ.
Dương Chích quan sát cậu: "Tâm trạng cậu có vẻ tốt nhỉ?"
"Tốt chứ." Trần Mặc dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Dương Chích "Lúc rời ký túc xá tôi đã thấy một màn chó cắn chó khá hay dưới tầng, buồn cười lắm."
Cơ mặt Dương Chích nhăn lại, nghiến răng nói: "Trần Mặc!"
"Anh làm sao thế hả anh cả?" Cả người Trần Mặc trong trạng thái thư giãn, nhướn mày: "Chỉ là một lũ chó hoang cắn nhau thôi mà, sao anh kích động vậy. Chẳng lẽ hôm nay anh cũng bị chó cắn hả?"
Trợ lý ngồi phía trước vốn còn đang cầm điện thoại chuẩn bị quần áo.
Không hiểu sao lại cầm điện thoại không chắc, loay hoay thế nào lại rơi xuống khe giữa ghế ngồi.
Trợ lý cúi đầu lấy điện thoại hệt như muốn nhét cả đầu của mình xuống.
Giọng Dương Chích lạnh như băng: "Nếu không nhặt được thì cậu xuống xe mua cái mới đi!"
Trợ lý run lên.
"Chậc."
Trần Mặc nhìn trợ lý Hách, người đời trước đã đi theo cả quá trình xây dựng sự nghiệp với Dương Chích. Giờ chắc cũng chỉ mới làm việc được hai năm. Đời trước Trần Mặc rất ngưỡng mộ người trợ lý kín miệng làm việc có quy tắc này vô cùng.
Tiếc rằng, khi ấy cậu đào cái góc tường này nhiều lần rồi mà không thành công.
Trần Mặc hơi nghiêng về trước, vẻ mặt nghiêm túc: "Trợ lý Hách, làm việc dưới trướng một người sếp thế này chắc anh áp lực lắm nhỉ, anh từ chức đi. Chờ sau này tôi có tương lai thì anh vào làm với tôi, mỗi tháng tôi sẽ trả lương anh gấp ba nhé?"
Trợ lý từ từ ngẩng đầu lên, mặt mếu máo như sắp khóc khi đối diện với sắc mặt đen kịt của Dương Chích: "Cậu hai à, xin đừng làm khó tôi nữa."
"Nhìn tí chí khí của anh kìa."
Trần Mặc cười lớn rồi ngả người ra ghế.
Dương Chích bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: "Muốn giành người của tôi thì đợi đến khi cậu có thể đứng vững trong công ty rồi hãy nói."
"Được thôi." Đôi mắt của Trần Mặc phản chiếu ánh sáng từ cửa sổ xe, sáng trong như thủy tinh, cậu ngẩng đầu lên và thở dài một hơi, nói một cách hờ hững: "Cứ chờ xem."
Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên Dương Chích có linh cảm.
Bất kể là khi ngồi bàn ăn nói rằng muốn vào công ty để có thể nhận được cổ tức, hay chuyện giành nhân viên từ hắn ngay bây giờ đây.
Không một câu nào là thật.
Từ đầu đến cuối cậu không hề muốn vào công ty nhà họ Dương.
Điều này khiến Dương Chích cảm thấy có phần hoang đường.
Thậm chí hắn còn muốn chất vấn cậu: "Tại sao không muốn vào? Vào đấu với tôi đi, chẳng phải đây là thứ mà cậu thật sự muốn khi về nhà họ Dương sao?"
Nhưng thực tế thì.
Người bên cạnh sau khi suýt dọa khóc trợ lý của hắn, giờ đang ung dung khoanh tay, nghiêng người chìm vào giấc ngủ.
Từ từ nhắm mắt lại, cậu còn không quên đá nhẹ vào ghế trước.
"Chỉnh ghế lại chút đi, chân tôi không duỗi thẳng được."
Giọng điệu tùy tiện đó khiến cả tài xế và trợ lý đều không nghi ngờ rằng, cậu hai này thật sự coi người ngồi bên cạnh mình là không khí!
"Làm gì vậy?" Trần Mặc đặt khuỷu tay lên mắt mơ màng hỏi.
Thậm chí Cẩu Ích Dương còn không truy cứu chuyện tại sao tối qua Trần Mặc lén la lén lút làm thế nào mà trèo sang giường của Tịch Tư Yến ở kế bên. Cậu nói với vẻ hối hả: "Cậu còn ngủ à? Mau lên mạng xem đi, nhà họ Dương xảy ra chuyện rồi!"
Nhưng Trần Mặc vẫn tỏ ra không mặn mà với điều này.
Cẩu Ích Dương chờ không nổi nữa nên dí thẳng điện thoại vào mặt cậu.
Trần Mặc lơ mơ mở mắt, nhận ra đó là một đoạn video tin tức.
Trong đoạn video chỉ kéo dài khoảng nửa phút, có thể thấy Trần Kiến Lập không biết từ đâu tìm được một nhóm người giống như ông ta, đang đẩy qua đẩy lại chửi bới với bảo vệ trước cửa tập đoàn Dương thị.
Tấm bảng được giơ lên rõ cao còn ghi một hàng chữ: Nhà họ Dương trả con trai cho tôi.
Trong video còn nghe rõ mồn một.
"Mọi người tới mà xem này, nhà họ Dương giả nhân giả nghĩa không cho chúng tôi gặp con ruột!"
"Chúng tôi đã trả lại con trai cho họ vậy mà họ lại thuê vệ sĩ để canh giữ không cho tôi với mẹ nó gặp con. Nhà họ Dương còn mưu tính gì nữa đây, nghĩ có tiền là chèn ép dân thường như chúng tôi sao?!"
"Vào mà xem đây này ối giời ơi, nhất định nhà họ Dương phải cho chúng tôi một lời giải thích!"
...
Đoạn video không dài nhưng nhanh chóng được các phương tiện truyền thông thi nhau đăng tải.
Tiêu đề của các bài báo cũng càng ngày càng giật gân.
《Vụ tìm con nhà họ Dương lại dậy sóng, cha đẻ đến tận cửa gây rối là vì đâu?》
《Một sự cố "đúng người sai thời điểm" theo lời nhà họ Dương nói, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh cho hai gia đình?》
Vì video được chia sẻ nhiều nên chẳng mấy chốc chủ đề này đã leo lên tin tức hóng hớt của cả thành phố.
Lần này đột hot còn cao hơn đợt tìm được Trần Mặc về nhà rồi họ Dương tự biên tự diễn một kết cục đoàn viên.
Dù sao đề tài này cũng thật giả lẫn lộn, đến cả động vật có khứu giác nhạy bén như chó còn phải chạy tới hóng hớt xem gì mà vui thế.
Chuyện xảy ra chưa đầy hai tiếng, nhưng trong thời đại thông tin phát triển như vũ bảo thì ảnh Trần Mặc và Dương Thư Lạc đã bị người ta lan truyền trên mạng.
Hình ảnh của Trần Mặc chỉ là một bức ảnh chứng minh thư học sinh bình thường, chụp cách đây hai năm. Khi đó cậu để tóc rất ngắn, trông có phần non nớt, ánh mắt có vẻ hơi dữ dằn.
Mà ảnh của Dương Thư Lạc thì còn nhiều hơn nữa. Cậu ta có một tài khoản trên nền tảng mạng xã hội lớn nhất thế giới nên tìm đại một chút là ra ngay. Trên đó có hàng lọat hình ảnh cậu ta đi trượt tuyết, du lịch, các kỳ nghỉ thì tham gia nhạc hội, còn thường xuyên tụ tập bạn bè cùng những bức ảnh khoe giày dép túi xách hàng hiệu do gia đình bạn bè tặng cho.
Trùng hợp thay, hai ngày trước cậu ta cũng vừa mới khoe một đôi giày.
Đó là mẫu mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng toàn cầu, với dòng chú thích: Đôi giày này là món quà từ người anh trai tuyệt vời nhất thế giới, mình rất thích.
Cư dân mạng ngay lập tức dậy sóng.
【 Rõ là ông bố kia đến công ty gây rối vì tiền thôi, con trai ruột của ông ta đang sống sướng như thế mà!】
【 Đúng vậy! Nếu tôi là con trai ông ta, tôi cũng chẳng muốn về để sống trong cảnh nghèo khó đâu.】
【Nhà họ Dương cũng tạm được, dù tìm lại con trai nhưng cũng tốt với con trai cũ.】
【Chẳng lẽ có mình tôi phát hiện từ lúc lộ ra thân phận giả này thì tần suất đăng ảnh của cậu quý tử nhà giàu này tăng lên rõ rệt hả, cứ như thể đang cố gắng cho người ta thấy là gia đình bây giờ đang rất tốt với mình vậy đó.】
【Lầu trên nói hợp lý nha, toai cũng thấy là lạ. Đứng từ góc độ là con ruột nhà họ Dương thì chắc toai sẽ thấy khó chịu vãi ấy.】
Chủ đề bắt đầu chuyển dần về phía Trần Mặc.
Nhưng rất tiếc là dù dân mạng có đào như thế nào thì cũng không thấy thông tin gì về cậu ấm thật sự này.
Cậu không dùng các loại mạng xã hội công cộng, từ trước và sau khi nhà họ Dương tìm lại cậu, họ cũng chưa từng công khai giới thiệu cậu bao giờ. Tin gần đây nhất vẫn là "tấm gương nghị lực" đợt trước đã được đăng rồi.
Nếu đào sâu hơn sẽ phát hiện, người này vừa đứng thứ chín toàn trường.
Mà đây là ngôi trường tốt nhất ở Tuy thành, nơi mỗi năm cung cấp vô số nhân tài cho các trường đại học hàng đầu quốc gia.
【Quả là một thiếu niên không ngừng vương lên. Chắc kiếp trước phần mộ gia tiên họ Dương được xây ổn quá nên giờ mới có đứa con lưu lạc giúp họ nở mày nở mặt như vậy đây.】
【Bớt tâng bốc nhà họ Dương ố dề dùm cái, người ta lúc chưa về họ Dương đã là học sinh giỏi rồi, chính nhà họ Dương còn công nhận mà.】
【Bên họ Trần kia cũng không có mắt nhìn, bằng không cứ đưa cậu con trai lụm này cho tôi đi. Tôi sắp bị thằng con trời đánh của mình chọc tức chết rồi.】
Cẩu Ích Dương lướt một vòng qua những lời suy đoán bình luận về Trần Mặc của dân mạng.
Càng lướt càng gai hết cả người.
Thấy giờ này rồi mà Trần Mặc còn ngồi khoanh chân trên giường của lớp trưởng, tựa lưng vào tường như sắp ngủ gật đến nơi: "Anh Mặc, cậu không có cảm nghĩ nào hết hả?"
Trần Mặc quay đầu qua: "Tôi nên cảm nghĩ thế nào đây?"
Cẩu Ích Dương gãi cằm: "Mặc dù đúng là cậu học giỏi thật, nhưng nếu những người này biết cậu hút thuốc, uống rượu, còn đánh nhau, cãi tay đôi với người khác, ngủ gật trong giờ học thì không biết họ còn nói vậy không."
"Đừng có bôi nhọ tôi." Trần Mặc đáp: "Hình ảnh học sinh ba tốt của tôi từ trước đến giờ đã ăn sâu vào lòng người, và luôn luôn nhất quán."
Cẩu Ích Dương liếc cậu một cái kiểu "cậu thấy mình đang nói tiếng người đó hả?"
Trần Mặc đáp lại bằng ánh mắt "sai chỗ nào?".
Thứ mà nhà họ Dương muốn là một người con trai như vậy, Trần Mặc cũng không ngại đáp ứng
Nhưng có một điều.
Đến cả Cẩu Ích Dương cũng phải nói: "Cũng lạ thật, chỉ cần điều tra một chút là biết cậu từng bị nhà trường cảnh cáo vì đánh nhau, còn từng cãi lại giáo viên và đọc bản kiểm điểm trước toàn trường nữa. Vậy mà trên mạng chẳng thấy ai nhắc đến nửa lời. Ngược lại chuyện Dương Thư Lạc rời khỏi lớp thực nghiệm lại bị đồn thổi thành kết quả học tập sa sút và tâm lý yếu."
Điều này quả thật khiến Trần Mặc hơi bất ngờ.
Dù sao cậu cũng chưa từng thật sự muốn thao túng dư luận, nhưng khi dư luận nổ lên thì người nằm ngoài kế hoạch như Dương Thư Lạc lại bị đào bới sạch sành sanh khiến tình hình càng thêm căng thẳng.
Lúc này ở tầng cao nhất của tập đoàn Dương Thị...
Hai cha con họ Dương vừa bước ra khỏi phòng họp đều giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
Dương Khải Án hỏi con trai cả của mình: "Tình hình dưới tầng thế nào rồi?"
"Đã cho bảo vệ kiểm soát tình hình rồi ạ." Dương Chích vừa trả lời vừa bước vào văn phòng: "Tất cả các phóng viên cũng đang được trấn an."
Dương Khải Án chỉ vào hắn rồi nói: "Cái tính tự phụ của con mãi không đổi được. Lần đầu cái tên họ Trần đó tới thì đồng ý luôn đi, cho một khoản tiền đuổi là xong việc. Bây giờ thì hay rồi, hắn nắm vào điểm yếu của chúng ta không khai thật với truyền thông, chắc chắn giờ phải đâm lao theo lao thôi, mặc cho họ Trần xoay chuyển tình hình!"
Dương Triệt theo cha mình vào văn phòng rồi đóng cửa lại.
"Cha."
Dương Chích thừa nhận: "Chuyện này con qua loa thật, con không ngờ lão lại dám kéo người tới phá."
Dương Khải Án phất tay, cau mày nói: "Chuyện đã đến nước này chỉ có thể cho em con ra mặt giải thích rồi làm lành với nhà họ Trần thôi, nếu không thì giới truyền thông sẽ cắn không nhả đâu."
Dương Chích nhíu mày: "Để Thư Lạc ra mặt có ổn không cha? Vốn mẹ đã không muốn dính dàng gì với họ Trần này rồi."
Dương Khải Án đập mạnh xuống bàn, "Cũng không xem bây giờ là lúc nào! Chuyện đã rối thành như vậy rồi, ban nãy trong cuộc họp con còn không nhìn sắc mặt các chú các cô con sao? Thư Lạc... Dù sao cũng là con ruột nhà họ Trần."
Có lẽ là do Trần Kiến Lập bất ngờ tìm đến gây sự.
Cũng có thể là do tập đoàn Dương thị đột ngột rơi vào tình cảnh còn tồi tệ hơn trước đây.
Người đứng đầu nhà họ Dương dường như bây giờ mới chợt nhận ra, đứa con mà ông đã để mặc cho vợ mình bảo bọc thiên vị rành rành ra, mà bản thân ông cũng muốn hủy bỏ đơn kiện kẻ đã cướp con ruột của mình, vốn phải mang họ Trần mới đúng.
Đó mới chính là đứa con trai mà Trần Kiến Lập đang tìm.
Và con trai ruột của ông, tên là Trần Mặc.
Bao nhiêu lời lẽ lúc ông đứng trước mặt ông nội tuyên bố rằng dù sao cũng đã nuôi hơn mười năm nay và ông thật sự xem như con ruột bỗng trở nên xa lạ hơn bao giờ hết.
Dương Khải Án nhìn ra ngoài cửa sổ, bất chợt nói: "Tối nay có tiệc đính hôn nhà họ Chu, con đích thân đến đón Trần Mặc đi. Năm đó họ Chu vì bất mãn hôn nhân của cha và mẹ con nên mấy năm nay không hay qua lại, dù sao cũng là họ hàng, không thể cắt đứt quan hệ được."
Dương Chích hiểu rất rõ ý đồ của cha mình.
Mấy năm nay ông đang cố gắng hàn gắn quan hệ với nhà họ Chu, càng phải lợi dụng cơ hội giới thiệu Trần Mặc này để lấy lại hảo cảm, củng cố vị trí của mình trong tập đoàn.
Dương Chích là con trai nên chắc chắn sẽ giống cha ở nhiều chỗ. Ví dụ như sự lạnh lùng trong một gia tộc lớn, phải lý trí cân nhắc thiệt hơn hoặc thói quen đối xử với mọi người theo tư duy bề trên. Nhưng Dương Chích cũng khác Dương Khải Án, bởi vì hắn biết có thể cha mình đã sai.
Không chỉ vì cuộc hôn nhân đã rạn nứt suốt nhiều năm.
Mà vì mẹ hắn đã coi Thư Lạc là cứu cánh cho cuộc hôn nhân của mình bao nhiêu năm nay, bà sẽ không bao giờ thật lòng giới thiệu Trần Mặc cho nhà họ Chu.
Và tất nhiên quan trọng hơn bao giờ hết chính là bản thân Trần Mặc.
Nếu cậu thật sự xem mình là con nhà họ Dương thì đã không có chuyện lâu nay ở trường chẳng thèm về nhà như vậy.
Người em trai này đang dần thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Dương.
Có lẽ Dương Chích là người nhìn rõ nhất.
Khi trở về văn phòng của mình, trợ lý theo hắn vào trong.
"Có việc à?" Dương chích hỏi.
Trợ lý hơi cúi người đáp: "Giám đốc Dương, lúc trước anh đã bảo tôi chuẩn bị quà tặng cho kỳ thi giữa kỳ của hai cậu chủ. Nhưng vừa tặng được một món thì hôm nay đôi giày đã bị lan truyền trên mạng. Có cần đổi món khác không ạ?"
Dương Chích suy nghĩ một lúc.
Đáp: "Kệ đi."
"Không đổi sao?"
"Khỏi tặng."
Có tặng chưa chắc nó đã mang.
Cũng chưa chắc nó sẽ để tâm đến.
Mấy trò chụp ảnh vớ vẩn của Thư Lạc cùng lắm chỉ khiến mẹ vui, còn Trần Mặc thì không, mà khả năng lớn là không bao giờ.
Đối với đứa em trai này, Dương Chích phải công nhận rằng mình càng lúc càng không cách nào nhìn thấu được.
Lúc ra lệnh cho trợ lý chuẩn bị quà, hắn đã yêu cầu chuẩn bị hai phần một cách vô thức, từ đó mới khiến mọi thứ khác với lẽ thường.
Đúng lúc Dương Thư Lạc đến công ty.
Dương Chích vừa ăn cơm trưa xong.
"Anh ơi." Chàng trai nghiêng đầu bước vào, nở một nụ cười rạng rỡ.
Dương Chích bỏ vẻ mặt nghiêm túc đi, mỉm cười đáp: "Đến rồi à, ăn gì chưa?"
"Ăn rồi ạ." Dương Thư Lạc bước vào một cách quen thuộc, ngồi lên sofa: "Anh tìm em có chuyện gì không?"
Có nhiều khi Dương Chích thật sự thích sự "ngây thơ" này của em mình.
Nhưng "ngây thơ" ở một số thời điểm, còn nếu quá giả tạo lại khiến người ta không khỏi cảm thấy xa lạ và hoài nghi.
"Lạc Lạc." Dương Chích ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hắn đẩy phần bánh ngọt được trợ lý chuẩn bị từ trước, lên tiếng: "Những chuyện xảy ra hôm nay chắc em cũng thấy trên mạng rồi nhỉ, em nghĩ sao?"
Hàng mi của Dương Thư Lạc khẽ rung, nhưng giọng cậu ta vẫn bình tĩnh.
"Em biết tất cả là vì em."
Nói xong câu đó, cậu ta ngẩng đầu lên mỉm cười nói, "Anh à, mọi người đã rất có lỗi với người con trai kia của nhà họ Dương vì em. Giờ chuyện đã chĩa thẳng vào em, em mới nhận ra khó khăn biết nhường nào. Khi ấy em quá bốc đồng, chuyện chuyển lớp cũng do bản thân em nóng nảy nhất thời khiến cha phải tìm người giúp đỡ, lần này mọi người có quyết định gì em cũng sẽ nghe theo."
Dương Chích xoa đầu em trai, lên tiếng: "Chỉ giả vờ phối hợp với nhà họ Trần để đối phó với truyền thông thôi, em đừng lo."
"Em hiểu." Dương Thư Lạc đáp.
Vừa nói xong vành mắt cậu ta đã đỏ lên, nó đỏ đến mức khiến người ta phải mềm lòng.
Sau khi Dương Thư Lạc rời đi, trợ lý hỏi Dương Chích: "Giám đốc Dương, tôi có cần gặp cậu Thư Lạc để thống nhất kịch bản tránh sai sót không?"
"Không cần đâu." Dương Chích rời mắt khỏi những vết móng tay hiện rõ trên chiếc ghế da màu đen, sau đó nhìn về phía cửa, "Đã làm con của nhà họ Dương, làm gì có chuyện thật sự không hiểu. Em ấy lớn rồi, biết mình phải nói gì."
Ngày hôm đó, dường như cả thế giới đều rơi vào cảnh hỗn loạn.
Chỉ có thế giới của Trần Mặc là vẫn tĩnh lặng như cũ.
Ngay cả khi cảnh tượng cảm động đoàn viên giữa cha con Dương Thư Lạc và Trần Kiến Lập gặp nhau, ảnh chụp rõ nét nằm trang đầu tờ báo thì Trần Mặc cũng bình tĩnh nhìn thoáng qua.
Trần Mặc chỉ nhớ hôm sau khi mình tỉnh dậy, cậu đã chứng kiến cảnh Dương Thư Lạc rời khỏi nhà họ Dương trước sự ngăn cản đầy tính cảm động của mọi người. Giờ so sánh với bức ảnh này lại càng trở nên mỉa mai hơn.
Tình cảm gia đình của nhà họ Dương, nhìn bề ngoài có vẻ chân thật, thực chất cũng chỉ có vậy.
Lúc sáu giờ tối.
Xe của nhà họ Dương đã đợi sẵn ở cổng trường.
Trần Mặc mặc đồng phục học sinh, đeo ba lô một bên vai. Cậu bước ra khỏi cổng trường và lên xe ngay lập tức.
"Anh cả." Trần Mặc chào hỏi.
Dương Chích mặc vest chỉnh tề ngồi ghế sau, nhìn cậu rồi cau mày: "Sao không thay đồ?"
"Anh không chuẩn bị giúp tôi à?" Trần Mặc nói: "Tôi chỉ là học sinh thôi, không có kinh nghiệm tham dự tiệc tùng, tôi nên mặc gì đây?"
Dương Chích hơi sững lại rồi ra lệnh cho trợ lý ngồi ở ghế trước, "Chuẩn bị cho cậu ấy một bộ đồ."
"Vâng." Trợ lý gật đầu.
Xe rời khỏi cổng trường hòa vào dòng xe cộ.
Dương Chích quan sát cậu: "Tâm trạng cậu có vẻ tốt nhỉ?"
"Tốt chứ." Trần Mặc dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Dương Chích "Lúc rời ký túc xá tôi đã thấy một màn chó cắn chó khá hay dưới tầng, buồn cười lắm."
Cơ mặt Dương Chích nhăn lại, nghiến răng nói: "Trần Mặc!"
"Anh làm sao thế hả anh cả?" Cả người Trần Mặc trong trạng thái thư giãn, nhướn mày: "Chỉ là một lũ chó hoang cắn nhau thôi mà, sao anh kích động vậy. Chẳng lẽ hôm nay anh cũng bị chó cắn hả?"
Trợ lý ngồi phía trước vốn còn đang cầm điện thoại chuẩn bị quần áo.
Không hiểu sao lại cầm điện thoại không chắc, loay hoay thế nào lại rơi xuống khe giữa ghế ngồi.
Trợ lý cúi đầu lấy điện thoại hệt như muốn nhét cả đầu của mình xuống.
Giọng Dương Chích lạnh như băng: "Nếu không nhặt được thì cậu xuống xe mua cái mới đi!"
Trợ lý run lên.
"Chậc."
Trần Mặc nhìn trợ lý Hách, người đời trước đã đi theo cả quá trình xây dựng sự nghiệp với Dương Chích. Giờ chắc cũng chỉ mới làm việc được hai năm. Đời trước Trần Mặc rất ngưỡng mộ người trợ lý kín miệng làm việc có quy tắc này vô cùng.
Tiếc rằng, khi ấy cậu đào cái góc tường này nhiều lần rồi mà không thành công.
Trần Mặc hơi nghiêng về trước, vẻ mặt nghiêm túc: "Trợ lý Hách, làm việc dưới trướng một người sếp thế này chắc anh áp lực lắm nhỉ, anh từ chức đi. Chờ sau này tôi có tương lai thì anh vào làm với tôi, mỗi tháng tôi sẽ trả lương anh gấp ba nhé?"
Trợ lý từ từ ngẩng đầu lên, mặt mếu máo như sắp khóc khi đối diện với sắc mặt đen kịt của Dương Chích: "Cậu hai à, xin đừng làm khó tôi nữa."
"Nhìn tí chí khí của anh kìa."
Trần Mặc cười lớn rồi ngả người ra ghế.
Dương Chích bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: "Muốn giành người của tôi thì đợi đến khi cậu có thể đứng vững trong công ty rồi hãy nói."
"Được thôi." Đôi mắt của Trần Mặc phản chiếu ánh sáng từ cửa sổ xe, sáng trong như thủy tinh, cậu ngẩng đầu lên và thở dài một hơi, nói một cách hờ hững: "Cứ chờ xem."
Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên Dương Chích có linh cảm.
Bất kể là khi ngồi bàn ăn nói rằng muốn vào công ty để có thể nhận được cổ tức, hay chuyện giành nhân viên từ hắn ngay bây giờ đây.
Không một câu nào là thật.
Từ đầu đến cuối cậu không hề muốn vào công ty nhà họ Dương.
Điều này khiến Dương Chích cảm thấy có phần hoang đường.
Thậm chí hắn còn muốn chất vấn cậu: "Tại sao không muốn vào? Vào đấu với tôi đi, chẳng phải đây là thứ mà cậu thật sự muốn khi về nhà họ Dương sao?"
Nhưng thực tế thì.
Người bên cạnh sau khi suýt dọa khóc trợ lý của hắn, giờ đang ung dung khoanh tay, nghiêng người chìm vào giấc ngủ.
Từ từ nhắm mắt lại, cậu còn không quên đá nhẹ vào ghế trước.
"Chỉnh ghế lại chút đi, chân tôi không duỗi thẳng được."
Giọng điệu tùy tiện đó khiến cả tài xế và trợ lý đều không nghi ngờ rằng, cậu hai này thật sự coi người ngồi bên cạnh mình là không khí!
Danh sách chương