Được ngắm nhìn cuộc đời rực rỡ của em, được đưa em trở về nơi gọi là nhà.

So với tin tức Trần Mặc đã kết hôn, việc bạn đời của Trần Mặc cũng là một người đàn ông còn khiến mọi người bất ngờ hơn.

Nhưng trước khi đến đây cậu đã nộp đầy đủ hồ sơ về tình trạng hôn nhân từ sớm rồi.

Vậy nên điều này không hề ảnh hưởng gì đến công việc của cậu.

Mọi người xung quanh tò mò thì tò mò, nhưng cũng chẳng ai nói về chuyện này trước mặt cậu.

Thật ra nguyên nhân lớn hơn cả là vì năng lực của cậu.

Dưới sự dẫn dắt của cậu và Phan Ba, tiến độ của nhóm họ đã được thúc đẩy với một tốc độ thần tốc và bỏ xa những người còn lại. Khi một người có được khả năng chuyên môn vững vàng hơn hẳn tất cả mọi người, vậy thì những chuyện khác của người đó cũng chỉ làm nền mà thôi.

Người ngoài nhiều lắm cũng chỉ tò mò.

"Không biết nửa kia của tiến sĩ Trần là tuýp đàn ông thế nào nhỉ?"

Sau khi được nghe bảo là rất đẹp trai, có người nói: "Quả nhiên tiến sĩ Trần vẫn nhìn mặt để yêu mà."

Rồi khi nghe được chuyện nửa kia của Trần Mặc bảo vì cậu quá ưu tú mà cảm thấy thiếu an toàn, họ nói: "Tôi mà có được bạn đời cỡ đó tôi cũng không có cảm giác an toàn nổi."

Còn có người nói đứng sau Trần Mặc là một nửa kia vô cùng đảm đang.

Dù sao đồ dùng thường ngày trong hành lý của cậu, từ từng liều thuốc tới mỗi món đồ bổ trợ hằng ngày đều được phân loại sẵn hết sức kĩ lưỡng.

Trần Mặc cũng thấy nể họ thật.

Không sao ngờ được sẽ có ngày Tịch Tư Yến được miêu tả như thế.

Khi Trần Mặc kể Tịch Tư Yến nghe chuyện này.

Hắn hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ đây không phải vinh hạnh của anh à?"

Hôm đó, việc bị nhóm Phan Ba bắt gặp cũng chỉ là tình cờ mà thôi. Dù sao lĩnh vực của họ khác nhau, vòng xã giao cũng sẽ có sự khác biệt. Đối với một nhóm toàn những người học nghiên cứu kĩ thuật với nhau mà nói, chẳng một ai có ý định đi tìm hiểu thử xem người đàn ông trông có vẻ khá quen mắt kia rốt cuộc là ai cả.

Dù sao thì gương mặt đó cũng đâu xuất hiện trên các tin tức tài chính và kinh tế mỗi một lần.

Cũng chính vì bối cảnh đặc biệt như vậy nên rất ít ai có cơ hội đặt lịch được buổi phỏng vấn với hắn. Nên ngược lại, mọi người cũng khó mà nhớ được mặt hắn.

Mãi cho đến khi tiến trình nghiên cứu đã đi được quá nửa.

Thông cảm được với sự khó khăn vì không thể về nhà của tất cả mọi người, cơ sở đã cho mọi người một ngày để người thân có thể đến thăm họ.

Những ai sống ở gần thành phố đó hoặc ngay trong thành phố đến rất đông.

Còn những ai sống ở xa thì cũng chẳng muốn người nhà phải vất vả.

Hôm đó, theo thường lệ nhóm bốn của họ sẽ phải làm việc tới buổi trưa. Trong nhóm có 7-8 người, 5 người trong số đó là có người nhà sắp đến thăm. Phan Ba đã cho họ nghỉ từ sớm, anh ta quay lại thở dài với Trần Mặc rồi nói: "Điểm bất lợi khi ở xa chính là cái này đây. Khó khăn lắm mới được tí phúc lợi mà còn chẳng được hưởng, giờ chỉ còn mỗi đám chúng ta cô đơn ở đây chịu khổ thôi."

Trần Mặc đưa phần việc vừa hoàn thành xong sang cho anh ta xong thì cúi xuống làm việc tiếp rồi nói: "Đừng than vãn nữa, dự án này xong sớm được ngày nào, chúng ta có thể về sớm được ngày ấy ngay thôi."

Đôi lúc Phan Ba thật sự thấy rất nể mặt này của cậu: "Cả đời này tôi chưa gặp được ai kiên định được như cỡ cậu luôn ấy."

"Hết cách rồi, ai bảo tôi thích thế cơ chứ." Trần Mặc cười cười.

Phan Ba nhập cuộc với guồng làm việc của cậu, anh ta không nhịn được mà hỏi cậu: "Bạn gái tôi là vì không xin nghỉ phép được nên mới không đến, người kia nhà cậu thì là vì sao thế?"

Trần Mặc lấy cây bút highlight từ trong túi áo blouse ra, cậu thuận miệng nói: "Vì tôi không cho đấy."

"Hả?" Bỗng nhiên Phan Ba cảm thấy yêu đương đồng giới sao mà cũng cực khổ quá, anh ta nói rằng: "Cậu sợ mọi người trong cơ sở sẽ nói ra nói vào hả?"

Trần Mặc lộ vẻ kinh ngạc, cậu nhìn sang rồi sau đó nói: "Không phải đâu. Sợ anh ấy mệt thôi."

Vậy à... Phan Ba có cảm giác đúng là anh ta nghĩ nhiều quá rồi.

Trông Trần Mặc có vẻ không phải là một người sẽ để tâm đến chuyện này.

Phan Ba: "Lâu thế rồi hai người không gặp nhau, hắn có giận không thế?"

Trần Mặc: "... Thỉnh thoảng thôi, nhưng gần đây anh ấy còn bận hơn cả tôi nữa."

Mà còn "thỉnh thoảng" vào những lúc đặc biệt nào đó. Ví dụ như có hôm đêm khuya, hắn sẽ nói chuyện với một giọng điệu nghe mà khiến cậu nổi cả da gà.

Trần Mặc nói rất bình thường, nhưng không hiểu sao Phan Ba cứ có cảm giác anh ta vừa bị ép ăn một tô cơm chó vậy.

Đúng lúc này, có thành viên trong nhóm vội vã chạy đến rồi đứng trước cửa nói: "Tiến sĩ Trần, người nhà cậu đến này! Sao cậu còn ở trong này thế?"

Trần Mặc sửng sốt.

Nghĩ đến một khả năng nào đó, Trần Mặc nhanh chóng tháo găng tay ra, vừa đi về phía cổng vừa cởi áo khoác ngoài.

Cơ sở họ chỉ có vài khu vực cho phép khách ngoài vào, vậy nên những ai có người nhà tới thăm cơ bản đều sẽ đến đây. Cho đến khi Trần Mặc rời khỏi tòa nghiên cứu, giữa một biển người qua lại đông đúc, chỉ với một cái liếc mắt, cậu đã thấy Tịch Tư Yến đang đứng ở đằng xa.

Khí trời đã dần lạnh hơn, hắn mặc một chiếc áo gió màu đen, trên tay cầm một chiếc ba lô du lịch nhỏ. Bây giờ, hắn đâu còn dáng vẻ của giám đốc Tịch trăm công nghìn việc như thường ngày. Mà giờ đây, chỉ còn lại một người bình thường không tiếc đi một quãng đường thật xa, cố gắng tranh thủ một ngày để được gặp lại người yêu của mình mà thôi.

Giây phút ấy, tâm trạng vốn dĩ vẫn còn được xem như là bình tĩnh của Trần Mặc bỗng chốc như nổi lên thủy triều vậy.

Cậu đi về phía hắn, càng đi càng nhanh, cuối cùng tiến lên rồi đưa tay ôm chặt lấy hắn.

Ba lô của Tịch Tư Yến rơi xuống đất, hắn trở tay ôm lấy cậu, ghé vào tai cậu nói: "Nhiệt tình quá đi, xem ra em thấy bất ngờ lắm nhỉ?"

"Sao anh lại đến đây thế?" Trần Mặc hỏi.

Tịch Tư Yến nói: "Không phải em nói nhớ anh à? Thấy nhớ thì anh sẽ đến gặp em, đâu cần gì phải có lý do đâu chứ."

Trần Mặc vùi đầu vào ngực hắn. Trong nháy mắt, mùi hương quen thuộc lấp đầy khoang mũi cậu khiến cho sợi dây cung căng cứng mà cậu luôn tự nhắc nhở bản thân phải giữ vững tinh thần ngay từ ngày đầu tới đây bỗng chốc xuất hiện nguy cơ bị nới lỏng ra bất kì lúc nào.

Nhưng ngay sau ấy, Trần Mặc chẳng còn muốn nghĩ về điều gì nữa cả. Cậu nghĩ, dù sao ai cũng thế thôi, vì sao lại không ôm hắn lâu thêm một chút nữa cơ chứ.

Cứ thế một phút, rồi lại một phút trôi qua, Trần Mặc dường như quên đi rằng thời gian vẫn đang tiếp tục trôi qua.

Cho đến khi Tịch Tư Yến khẽ cười, ghé vào lỗ tai cậu rồi nói: "Cục cưng, em không định thả anh ra hả? Mọi người xung quanh đang nhìn em cả đấy."

"Mọi người nhìn em?" Cuối cùng Trần Mặc cũng hơi lùi về sau.

Đám đông mà cậu nghĩ đang lo đoàn tụ với người nhà của mình, thực ra ngay từ đầu đã chú ý đến họ rồi.

Đã đến nước này, ánh nhìn từ mọi người xung quanh đổ dồ về phía họ.

Mọi người đều rất thân thiện, còn trêu ghẹo cậu: "Ôi tiến sĩ Trần à, cậu ôm người ta chắc ít nhất cũng phải 5 phút rồi ấy chứ."

"Đây là người yêu của tiến sĩ Trần hả? Đúng là đẹp trai thật đấy."

"Tôi còn tưởng Trần Mặc sống nội tâm lắm, cuối cùng thì vẫn là người trẻ tuổi nhỉ? Ha ha ha."

Trần Mặc bị họ ghẹo tới mức không ở lại đó được nữa, cậu chào hỏi mọi người rồi nắm tay Tịch Tư Yến rời khỏi đó ngay.

Trần Mặc đưa hắn đi dạo một vòng ở tất cả những khu được mở. Cậu giới thiệu sơ qua cho hắn nghe, rồi cũng biết được hắn phải hoãn lịch trình sẵn của lại mới có thể dành ra cả một ngày rảnh rỗi như thế cho cậu.

Một ngày trôi qua rất nhanh.

Như thể mới ban nãy còn đang ăn cơm ở căn tin, chỉ mới chớp mắt đã đến lúc phải tạm biệt rồi.

Xe đưa đón người nhà là xe chung.

Khi chia tay, Trần Mặc tựa đầu vào vai hắn thở dài: "Anh biết không, anh đến đây một chuyến thế này thì không biết em lại phải mất bao lâu để quen được kiểu sinh hoạt ngày hai buổi nữa đây."

Tịch Tư Yến giữ lấy mái tóc của cậu, cười rồi nói rằng: "Anh Mặc à, bây giờ mình đã là người lớn to đầu rồi đấy."

"Cảm ơn anh đã nhắc." Trần Mặc lùi lại, vẫy tay rồi mặt không biểu cảm nói tạm biệt với hắn.

Tịch Tư Yến gật đầu, rồi quay người rời đi.

Tuy đúng là cuối cùng cậu vẫn tốn thêm chút thời gian để làm quen trở lại.

Nhưng may mắn là lần xa nhau ngày ấy cũng không ảnh hưởng quá lớn đến cậu. Rất nhanh sau đó, Trần Mặc lại tiếp tục vùi đầu vào công cuộc nghiên cứu của mình.

Mà ngược lại, sự xuất hiện của Tịch Tư Yến đã khiến độ nổi tiếng của hắn ở trong giới tăng lên nhanh vô cùng nhanh.

"Tịch Tư Yến á? Sao cậu không nói tên anh ta là Tịch Tư Yến thế? Điên rồi điên rồi."

"Còn là ông chủ của CM luôn? Tôi thật sự không xem nhầm đúng không?"

"Là Tịch Tư Yến kia thật hả? Nhà họ Tịch cũng ủng hộ nhiều cho lĩnh vực công nghệ lắm. Mấy năm nay, tin đồn về anh ta cũng nhiều lắm, không ngờ tôi gặp được người thật luôn này."

Ngay cả lãnh đạo của cơ sở cũng gọi Trần Mặc vào phòng làm việc, vừa uống trà vừa nói: "Lần sau cậu ấy có tới nữa thì ít nhất cũng phải mời người ta vào ngồi một lát, đã nghe chưa hả?" Lãnh đạo quay sang nhìn về phía Trần Mặc và giáo sư Ngô Bạc Du rồi nói: "Lão Ngô này cũng thật là... Rõ ràng từ đầu ông đã biết thân phận của người ta rồi, vậy mà cũng chẳng đánh tiếng trước nữa."

Giáo sư Ngô hừ một tiếng: "Học trò của tôi đứng được ở đây là vì nó có năng lực, liên quan gì đến chuyện làm thân của đám các ông chứ."

Từ trước đến giờ, giáo sư Ngô luôn cho rằng Trần Mặc sẽ có một tương lai xán lạn.

Vậy mà nó cứ đâm đầu vào con đường yêu đương đồng giới khó khăn này. Thế nên, ông vẫn cứ thấy Tịch Tư Yến chẳng được thuận mắt cho lắm. Cũng chỉ có buổi hôn lễ ngày hôm ấy, người làm chủ hôn là ông mới tạm thời miễn cưỡng hòa hoãn được một ngày.

Lãnh đạo chỉ vào ông: "Ông đúng là... cổ hủ quá đi, ai nói với ông bọn tôi định làm thân chứ?"

"Chứ còn sao nữa?" Giáo sư Ngô nói: "Cậu ta cũng chỉ là người bỏ tiền ra mà thôi, tìm cậu ta làm gì nữa? Với lại khi Trần Mặc vào đây tôi cũng đã nộp hồ sơ lên trên rồi, này là do các ông không đọc cho kĩ thôi đấy chứ."

Lãnh đạo tức đến mức á khẩu chẳng nói được lời nào.

Bối cảnh của Trần Mặc nói đơn giản thì không phải, mà phức tạp thì cũng chẳng đến.

Cha mẹ nuôi của cậu đều đã từng ngồi tù, thậm chí ba nuôi của cậu đến giờ vẫn còn đang trong thời gian thụ án. Cũng may là không có quan hệ máu mủ gì, cộng thêm việc lý lịch của cậu rất tốt, hành tung cũng rõ ràng. Những điều phía trên quan tâm cũng đã nằm đây cả rồi, còn về cột bạn đời, chỉ điều tra được người nọ không phạm pháp phạm luật là đã cho qua ngay. Ai mà ngờ được tới chuyện này đâu chứ.

Khi bước ra từ phòng làm việc, Trần Mặc mới chợt bật cười ra tiếng.

Mãi cho đến nửa năm sau.

Theo sự phát triển của từng giai đoạn, tin tức nghiên cứu thành công đã được công bố. Cơ sở nghiên cứu ven biển cũng đã trở nên nổi tiếng.

Cùng với sự ra mắt của kết quả dự án, toàn bộ những thành viên nghiên cứu nòng cốt cũng lộ diện trước ống kính.

Trong khu công tác được sắp xếp ngăn nắp và nghiêm túc.

Hàng trăm thành viên mặc áo blouse trắng đều đang ngồi ở vị trí mình chăm chú làm việc.

Trên màn hình lớn trước mặt họ là video giám sát toàn cảnh thành phố thí nghiệm từ trên không.

Lúc đó đang là giờ cao điểm buổi sáng. Lưu lượng người trong thành phố rất đông, trong số đó có rất nhiều xe được dán biển không người lái đạt chuẩn quốc gia cũng tham gia giao thông. Trong suốt bốn tiếng đồng hồ, dựa trên cơ sở không hề có một vi phạm hay tai nạn giao thông được ghi nhận, tất cả những phương tiện đó đều đã đưa ra được những quyết định và phản ứng hoàn hảo dựa trên điều kiện thực tế. Điều này đã thật sự biến hiệu suất đáng kinh ngạc của việc tích hợp trí thông minh nhân tạo vào đời sống con người trở thành sự thật.

Đồng nghĩa với việc những chiếc xe tự lái này đã có thể được sản xuất với quy mô lớn. Đây là một minh chứng cho bước nhảy vọt lớn trong thời đại công nghệ của bọn họ.

"Ngầu dữ, ai cũng ngầu quá đi mất."

"Tôi may mắn được sống ở khu thí nghiệm này. Trên đường thấy xe cũng nhiều lắm, mà mấy chiếc tự lái này chạy không hề dở một chút nào luôn nhé. Nhất là lúc thấy có chiếc xe điện phạm luật đi ngược chiều sắp tông vào một chiếc xe tải lớn ấy, cái xe kia phản xạ cực đỉnh luôn. Vừa nhanh vừa chuẩn nữa, tới con người mình còn chẳng làm được đến cỡ ấy đâu. Đỉnh của đỉnh của chóp luôn!"

"Cứ thế này sau này chúng ta hẳn sẽ không còn tai nạn giao thông nữa đâu nhỉ? Phải từng trải qua đau thương của tai nạn giao thông mới biết, tôi giờ chỉ có thể cảm ơn chúng ta được sinh ra ở thời đại quá tuyệt vời mà thôi."

"Quá cảm ơn tất cả những người đã ngày đêm nỗ lực vì dự án này, không có mọi người, cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay!"

Mà khi giám sát đến phân đoạn mấu chốt nhất của cuộc thí nghiệm, có một người luôn giữ ánh nhìn chăm chú vào màn hình lớn và bình tĩnh đưa ra hiệu lệnh, sự xuất hiện của cậu khiến cả cõi mạng bùng nổ.

"Kia là vậy mọi người?!!"

"Mẹ ơi, con biết yêu rồi nè."

"Đừng có nằm mơ nữa, đó là Trần Mặc đúng không?"

"Đúng rồi, chính là người mà mọi người đang nghĩ tới đó! 5 năm trước, khi R2D ra mắt, anh ấy cũng nổi tiếng lắm. Không ngờ qua mấy năm rồi, bây giờ ảnh im hơi lặng tiếng tham gia vào một nhóm dự án cấp quốc gia luôn."

Cái tên Trần Mặc bây giờ lại được mọi người đào lại một lần nữa.

Ví dụ như xuất thân của cậu, lý lịch của cậu, rồi thành tựu của cậu.

Những năm tháng khó khăn thời niên thiếu như phủ lên cậu một lăng kính rực màu huyền thoại, trong mắt người ngoài, những điều đó như đã biến thành huân chương của cậu. Đó là những sự trắc trở mà tuy chẳng mấy to tát, lại được cuộc đời cậu ấy sắp đặt rằng phải vượt qua được nó. Từ nay về sau, con đường cậu ấy đi như trời cao biển rộng, sẽ không còn những ràng buộc hay xiềng xích. Chúng cho phép cậu ấy có thể bay lên thật cao, bay đi thật xa.

Buổi phát trực tiếp toàn quốc hết sức hồi hộp ngày hôm ấy đã kết thúc.

Trần Mặc mang theo hành lý và rời khỏi cơ sở với mọi người.

Đây là dự án mà cậu đã theo dõi toàn bộ quá trình phát triển, cũng là dự án mà cậu đã tham gia vào ngay từ ban đầu, rất nhiều tình cảm đều gắn bó ở đây.

Bây giờ kết quả viên mãn, khuôn mặt mọi người đều mang theo những nụ cười.

Trên đường đến chỗ xe buýt, bầu không khí trở nên vô cùng nhẹ nhàng.

Khác với nửa năm trước khi mới vào cơ sở, Trần Mặc bây giờ đã được nâng chức lên làm nhóm trưởng và trở thành người có tiếng nói nhất trong nhóm họ.

"Tiến sĩ Trần à, nhà cậu ở thành phố Tuy hả? Mấy giờ thì bay thế?"

"Tám giờ." Trần Mặc nhìn đồng hồ: "Vẫn còn sớm."

"Đúng là sớm thật, giờ mới là ba giờ chiều thôi."

"Không biết có khi nào tiến sĩ Trần của chúng ta bị mọi người chặn lại ở sân bay không về nổi không đây nhỉ? Giờ cậu nổi tiếng quá rồi mà, tôi thấy trên mạng họ đang rần rần lên cả đấy."

"Ai bảo trông cậu ấy đẹp trai làm gì chứ, nhưng mà không về được sợ là giám đốc Tịch sẽ giận lắm đấy."

Cái tên Tịch Tư Yến đã xuất hiện từ những ngày đầu của dự án, rồi từ đó được mọi người truyền tai nhau nghe.

Mọi người cũng đã quen cả rồi.

Kết quả là vừa đi đến cổng cơ sở, đoàn người đã nhìn thấy Tịch Tư Yến đang đứng ở bên ngoài.

Hắn tựa người vào xe, vừa thấy có người ra, hắn đứng thẳng người dậy.

Trần Mặc bước đến, cậu nhướng mày: "Không phải anh nói là đợi em ở sân bay hả?"

"Hết cách rồi, mới phát hiện ra tiến sĩ Trần bây giờ nổi tiếng quá rồi." Tịch Tư Yến đưa cậu một bó hoa, hắn nói: "Dù sao chuyện chúc mừng chiến thắng này, anh vẫn nên cố gắng là người đầu tiên thì hơn chứ."

Mọi người sau đó lục tục đi đến.

Cả đám ồn ào trêu ghẹo họ: "Giám đốc Tịch nhớ phải giữ tiến sĩ Trần nhà chúng tôi cho kĩ vào đấy nhé."

"Lỡ có hôm bị người khác cướp mất thì khổ đấy! Chưa gì đã có vài giáo sư đang tranh nhau vỡ đầu vì suất dự án quý tiếp theo của cậu ấy rồi kia kìa."

Tịch Tư Yến mở cửa xe, quay người lại cười với họ rồi nói: "Cảm ơn mọi người đã nhắc, chắc chắn tôi sẽ nhớ thật kĩ."

Chiếc xe nhanh chóng đi được một quãng đường xa.

Không chỉ là mọi người ở cơ sở, đám đông trên mạng cũng đã bắt đầu bàn tán về vấn đề tình cảm của Trần Mặc rồi.

Ai cũng nói rằng cậu là một nhân tài trẻ nổi bật trong lĩnh vực khoa họ kĩ thuật, những chuyện mà cậu đã trải qua cũng không hề bình thường chút nào. Cậu vốn sinh ra trong gia đình giàu có, khi còn nhỏ bị người khác trộm mất rồi lớn lên ở nông thôn, tuổi thơ cậu thăng trầm cho đến năm 17 tuổi thì được tìm trở về.

Chưa đầy một năm sau thì cắt đứt quan hệ với bố mẹ ruột rồi thành lập nên công ty Khoa học Kỹ thuật Tân Duệ.

Người ta nói rằng, đứng đằng sau vô số những thành tựu và vẻ vang mà cậu đạt được là một người yêu đồng tính vô cùng khiêm tốn.

Họ quen nhau từ thuở niên thiếu.

Nếu phải hỏi rằng người tình bí mật ấy là ai... Thực ra có không ít người cũng đã biết rằng đó chính là ông chủ của CM, cũng là người đứng đầu hiện tại của nhà họ Tịch. Hắn hoàn toàn chẳng phải là một người dễ dây vào. Nhưng dù có thành công cách mấy ở bất kỳ lĩnh vực nào mà hắn tham gia, nhưng mỗi khi gặp chuyện liên quan đến Trần Mặc, dường như hắn sẽ luôn luôn là người sẽ thầm lặng bảo vệ cậu từ đằng sau vậy.

Có người hỏi rằng: "Cả hai người này đều là những người đứng trên đỉnh tháp cả rồi, liệu họ có thật sự đi cùng nhau tới cuối đời được không đây?"

Cũng có người trả lời rằng: "Giờ mà vẫn còn người chưa biết chưa biết CM là tên phiên âm viết tắt của Trần Mặc hả? Tôi nghe nói CM được thành lập vào những năm mà họ xa nhau khi Tịch Tư Yến ra nước ngoài, hắn yêu cậu ấy lắm luôn đó!"

Trong chiếc xe ở một nơi xa.

Trần Mặc hỏi: "Cái tên CM có nghĩa là Trần Mặc thật hả?"

Tịch Tư Yến gật đầu: "Ừm, có một tầng ý nghĩa là như vậy." Rồi hắn ra vẻ như rất khó tin nói: "Anh thẳng thừng như vậy rồi mà em còn đoán không ra ư?"

Trần Mặc không biết phải nói gì: "Chính vì nó thẳng thừng quá nên em mới thấy không giống với phong cách của anh lắm."

Thực ra, đâu cần phải quanh co lòng vòng trước mặt người mà mình thích nhiều đến thế.

Đã từng có một "Tịch Tư Yến" phải vật lộn quá nhiều với những nỗi đau không nói thành lời, phải trải qua những tháng ngày đằng đẵng mà không có cậu. Vậy nên, khi thấy nhớ, hắn sẽ không ngại đường xa mà tìm đến cậu. Khi hắn yêu, tâm tình cũng sẽ luôn được nói ra thành lời.

Được ngắm nhìn cuộc đời rực rỡ của em, được đưa em trở về nơi được gọi là nhà.

Bầu trời xanh trong, và con đường trước mắt họ thẳng tắp, chẳng nhìn thấy điểm dừng.

Lần này, họ được yêu nhau một cách quang minh chính đại.

Một tình yêu rực rỡ và vĩnh cữu.

[ Lời tác giả ]

Toàn văn hoàn rồi đây! Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người trên chặng đường này! Bộ tiếp theo chắc sẽ là về một thiếu gia tàn tật, mong được có duyên gặp lại mọi người ở bộ truyện tiếp theo nhé ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện