Khúc Nguy Huyền sờ nốt ruồi son trên mi tâm đồng thời dẫn Mãn Thu Hiệp và Tống Hữu Thu đi đến phía nam của Linh thụ, vật phá giải phong ấn ở trong Thức hải không phải là kí ức kì quái nào, mà là một giọt nước trông giống nước mắt.
Giọt nước mắt này không biết xuất hiện từ bao giờ, bình yên trôi lơ lửng giữa Thức hải hoang vu.
Trong Thức hải của Khúc Nguy Huyền là một vùng đất hoang vu trơ trọi, giống như lòng sông khô cạn qua nhiều năm tháng, mặt đất nứt nẻ lan tràn vô biên vô tận.
Một giọt nước không thể nào tưới đầy một mảnh đất hoang vu rộng lớn như vậy.
Khúc Nguy Huyền hờ hững nhìn giọt nước kia, trong mắt không có chút cảm tình nào cả.
Hắn luôn trong trạng thái ngu si, nhưng lần này không biết tại sao đầu óc lại hoạt động, hắn mơ hồ đoán ra giọt lệ và cách giải trận pháp là của ai để lại cho mình.
Khúc Nguy Huyền mở mắt ra, im lặng đi theo hơi thở quen thở quen thuộc kia, cuối cùng tới một nơi bị đất đá vùi lấp.
Mãn Thu Hiệp nói: “Là ở đây?”
Khúc Nguy Huyền nhẹ nhàng giơ ngón tay chỉ.
Đó là nơi Tam Độc đã bắt giữ Khúc Nguy Huyền.
Ngay lúc này, Khúc Nguy Huyền dường như phát hiện ra gì đó, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía bí cảnh tam độc.
Một cơn chấn động kinh thiên động địa xảy ra, Linh thụ to lớn rung lắc dữ dội, vô số bông liễu cuốn theo chiều gió bay về nơi chân trời.
Lòng bàn tay của Tương Trọng Kính cuồn cuộn chảy máu không ngừng, máu chảy dọc xuống linh kiếm trong tay.
Năm đó trước khi chết hắn đã ở trong bí cảnh dựng lên phong ấn, ngàn năm sau bị hắn đích thân phá giải.
Hắn đứng trước lối vào bí cảnh, mái tóc bay lượn trong cuồng phong như đang giương nanh múa vuốt, trên mặt là vẻ kiêu căng tùy ý.
“Tới.” Tương Trọng Kính cười nói: “Xem ngươi có đủ mạng nuốt hết lượng tam độc khổng lồ này không.”
Sương dày từ dưới mặt đất bốc lên, đột nhiên hóa thành mười mấy vách tường cao lớn mang theo khí thế hung hăng ào ạt áp về phía Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính không chớp mắt lấy một cái, sâu trong con ngươi tràn ngập sát ý nồng đượm.
Chẳng qua những vách tường kia còn chưa áp tới bên người Tương Trọng Kính thì đã bị cự long lao tới đụng nát, chớp mắt tan thành mây khói.
Cố Tòng Nhứ đứng trong sương đen hóa thành người, áo bào đen tung bay trong gió, trên mặt toàn là vẻ tức giận, y đi nhanh đến bên cạnh Tương Trọng Kính, túm lấy bàn tay đang chảy máu ròng ròng của hắn, mắng: “Sao ngươi lúc nào cũng dày vò bản thân thế hả, không cần cái tay này nữa thì để ta gặm dùm cho!”
Tương Trọng Kính bị Cố Tòng Nhứ mắng riết quen, hắn cũng không định giải thích qua loa lấy lệ, mà là thuần phục đi tới đỡ lấy khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt rồi hôn lên.
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cơn tức giận của ác long chớp mắt như quả bóng xì hơi, tiêu tán còn nhanh hơn mấy bức tường sương đen kia.
Tương Trọng Kính mỉm cười nói: “Kiếp này của ta tu kiếm đạo coi như là nghề tay trái, vẫn là trận pháp thuận tay hơn nhiều.”
Cố Tòng Nhứ vô cùng bất mãn nhìn bàn tay chảy đầy máu của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Như vậy cũng đâu nhất thiết phải cắt tay.”
Không biết đau sao?
Tương Trọng Kính không nói gì, trận pháp tầm thường vốn không cần dùng máu để khởi động, nhưng kiếp trước hắn đã nghiên cứu vô số phương pháp dập tắt lửa tam độc, vật đại sát đó nếu dùng trận pháp tầm thường thì không thể nào trấn áp được, chỉ có thể dùng máu mới có công hiệu.
Khi lửa tam độc bùng phát lần thứ hai, Tương Trọng Kính gần như dùng hơn phân nửa máu trong người mới có thể khó khăn dập tắt lửa.
Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ đã hết giận, không nói gì thêm liền xoay người đi vào bí cảnh tam độc.
U hỏa đi phía trước dẫn đường, tiếng gầm thét của ác thú trong bí cảnh lại vang lên, giống như đang đáp lại điều gì đó.
Cố Tòng Nhứ đuổi theo sau hắn, nhíu mày nói: “Ngươi phá giải phong ấn, thế chẳng phải là cho hắn hấp thu toàn bộ tam độc trong bí cảnh sao?”
Tương Trọng Kính không quay đầu lại, nói: “Đúng vậy.”
Cố Tòng Nhứ càng nhíu mày chặt hơn.
Tính cách của Tương Trọng Kính quá mạnh mẽ, giống như hắn làm gì cũng đều tính sẵn trong đầu, phong cách làm việc mạnh mẽ vang dội, đến nay chưa bao giờ chủ động hỏi ý kiến của ai.
Y… Phảng phất như làm thế nào cũng đều không thể nắm giữ được hắn.
Tương Trọng Kính nhanh chân đi theo u hỏa, lờ mờ phát giác ra gì đó, quay đầu lại lấy làm lạ nói: “Sao không đi?”
Cố Tòng Nhứ đứng trong bóng tối, chỉ có thể nhờ vào ánh sáng của u hỏa mơ hồ nhìn thấy đường viền của y.
Cố Tòng Nhứ không ra vẻ kiểu cách khi sắp đối đầu với kẻ địch, y hít sâu một hơi rồi lắc đầu, sau đó bước nhanh tới nắm lấy tay Tương Trọng Kính, trầm giọng nói: “Chờ chuyện kết thúc rồi nói sau.”
Tương Trọng Kính cũng chưa kịp truy hỏi vì không biết từ lúc nào, đám ác thú trong bí cảnh tam độc đã vây quanh hai người họ.
Thời gian như trở về ngàn năm trước, xung quanh toàn là tu sĩ bị tam độc xâm nhập triệt để đã không còn nhìn ra hình người, Tương Trọng Kính im lặng nhìn họ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bi thương, nhưng bàn tay lại siết chặt chuôi kiếm.
Cố Tòng Nhứ thấy hắn cầm kiếm, nhướng mày nói: “Có thể ăn?”
Tương Trọng Kính thuận miệng nói: “Cái gì?”
Cố Tòng Nhứ liếm môi: “Hồi còn nhỏ ta luôn muốn được ăn đám ác thú này, nhưng ngươi không cho nên vẫn chưa được ăn.”
Tương Trọng Kính nghẹn họng, không biết làm sao nhìn y nói: “Bây giờ cũng không được.”
Nói thế nào thì đó cũng là tam độc cộng thêm ngàn năm qua xương thịt đã thối rữa, Cố Tòng Nhứ đúng là ăn tạp, cái gì cũng muốn bỏ vào miệng.
Cố Tòng Nhứ không hiểu: “Bọn hắn đã không còn là tộc nhân của ngươi, vẫn không thể ăn?”
Tương Trọng Kính: “Sao ngươi lại thích ăn mấy thứ tạp nham này thế?”
Cố Tòng Nhứ á khẩu, một hồi lâu sau mới tỏ vẻ khổ sở nói: “Có lẽ là vì ta là Tam độc long…”
Chỉ cần có tam độc, y liền theo bản năng sinh ra dục vọng cắn nuốt.
Tương Trọng Kính không nhìn nổi dáng vẻ này của Cố Tòng Nhứ, thấy mắt rồng của y hiện lên vẻ khó chịu, hắn do dự một lát rồi bật cười, móc ngón út vào vạt áo của Cố Tòng Nhứ, đôi môi khẽ nhếch giống như đang ngậm đường: “Vậy, ngươi muốn ăn ta không?”
Cố Tòng Nhứ cứng đờ.
Trong mắt Tương Trọng Kính tựa như mặt hồ gợn sóng đầy vẻ lưu luyến: “Ngoan, đừng ăn bọn họ, trở về ăn ta.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ hít thở dồn dập, cuối cùng bị Tương Trọng Kính quyến rũ chịu không nổi, y siết chặt năm ngón tay của hắn, gằn giọng: “Được.”
Đã lâu rồi Tương Trọng Kính chưa nói lời bỡn cợt với Cố Tòng Nhứ, lúc trước hắn cảm thấy dáng vẻ tức tối xấu hổ của ác long trông rất vui, chơi rất thích, nhưng sau đó chiêu này dần dần không còn công hiệu, đã thế còn bị ghẹo ngược lại khiến hắn phải đỏ mặt, vì thế không tự tìm nhục nữa.
Bây giờ hai người họ lưỡng tình tương duyệt, Tương Trọng Kính lần nữa lụm lại lòng tin bắt đầu giở chiêu cũ, kết hợp lời ngon tiếng ngọt và lời lẽ bỡn cợt chọc ghẹo lại với nhau, cực kỳ tự tin rằng cho dù Cố Tòng Nhứ tức giận đến cỡ nào cũng có thể dỗ dành được.
Quả nhiên Cố Tòng Nhứ bị dụ đến nỗi sừng rồng biến hồng, quẳng chuyện ăn ác thú ra sau đầu.
Mặc dù Tương Trọng Kính nói mình luyện kiếm là nghề tay trái, nhưng toàn bộ Cửu Châu này nếu luận về kiếm đạo thì không có người nào thắng được hắn, linh kiếm Quỳnh Nhập Nhất phát ra kiếm ý sáng ngời chia ra bốn phương tám hướng bắn tới đám ác thú xung quanh.
U hỏa cuốn theo kiếm ý trắng như tuyết cơ hồ chiếu ra một con đường sáng bừng trong bí cảnh tam độc, ngọn lửa bắn khắp bốn phía, đám ác thú thay nhau phát ra tiếng gào thét, sau đó chúng không màng ánh lửa sáng ngời mà lao tới tấn công về phía kiếm ý của bọn họ, không khác gì thiêu thân lao vào lửa.
Tương Trọng Kính khẽ nhíu mày, dưới ánh sáng của ngọn lửa, ác thú vừa đụng vào kiếm ý là lập tức tan thành bột phấn rơi lả tả xuống đất.
Cố Tòng Nhứ rũ mắt, trên mặt đất có vô số xúc tua tựa như móng vuốt liên tục xâm nhập vào cơ thể ác thú, điều khiển bọn chúng lao đầu vào kiếm ý chịu chết.
Dùng loại thủ đoạn này, chỉ có Tam Độc.
Tương Trọng Kính thở ra một hơi, vừa nhấc linh kiếm lên định dùng kiếm ý xua đuổi hết đám ác thú này đi, đột nhiên tháp Phù Đồ trong tay áo của hắn hóa thành một luồng sáng bay ra ngoài.
Ngón tay của Tương Trọng Kính khẽ cử động, hắn ngạc nhiên nhìn luồng sáng kia sau khi chạm đất liền hóa thành hình người khoác bộ tăng bào trắng tinh.
Cố Tòng Nhứ vừa thấy bóng người này lập tức nhận ra gì đó, y nhíu mày quay đầu nhìn Tương Trọng Kính, đúng như dự đoán phát hiện bàn tay cầm linh kiếm của hắn đã rũ xuống, mũi kiếm chạm trên đất vô tình xua tan vô số xúc tu dày đặc trên mặt đất, trong sương mù đen dày phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tương Trong Kính theo bản năng bước tới một bước, dường như muốn nói điều gì đó với người trước mặt, nhưng đôi môi hết mở rồi lại khép, mãi mà không thể thốt ra được câu nào.
Phật cốt hóa thành hình người chính là Tố Nhất, cả người hắn khoác một bộ tăng bào trắng tinh khôi, thong thả bước đi trong màn đêm, Phật cốt tản ra ánh sáng chiếu rọi khắp xung quanh.
Gương mặt đó tựa như bước ra từ tranh vẽ, tựa như tác phẩm điêu khắc tinh mỹ từ ngọc, trên mặt tràn đầy thiện ý và sự dịu dàng tỏa ra từ trong xương.
Tố Nhất tựa như bóng hình của Phật đi vào hồng trần độ thế, mỗi bước đi trong bóng tối đều tản ra thiện ý, thoáng chốc liền dỗ yên toàn bộ ác thú xung quanh.
Hắn nhắm mắt nhẹ nhàng niệm kinh, Phật cốt đã được u hỏa thiêu sạch chỗ sát nghiệt cuối cùng, giờ chỉ còn lại linh lực thương hại chúng sinh.
Cố Tòng Nhứ nhìn hắn một hồi, đột nhiên phát hiện ‘Tố Nhất’ do Tam Độc hóa thành đúng là hàng giả, giờ đem so sánh với hàng thật trước mặt trông phèn ói không có chút khí độ nào của người cửa Phật.
Cố Tòng Nhứ nghĩ tới đây, trong lòng lại bắt đầu thấy chua lè.
Y khẩn trương nhìn Tương Trọng Kính, sợ là bạn thân lâu năm gặp lại, Tương Trọng Kính sẽ xúc động rớt nước mắt lã chã.
Chẳng qua ngoài dự đoán, Tương Trọng Kính không đi tới, chỉ đứng tại chỗ yên lặng nhìn Tố Nhất niệm kinh Phật.
Rõ ràng Tương Trọng Kính và Tố Nhất không nói với nhau câu nào, thậm chí cũng không trao nhau một ánh mắt, nhưng không hiểu sao Cố Tòng Nhứ lại thấy càng lúc càng chua.
Linh lực trong Phật cốt hoàn toàn giải trừ giam cầm cho tất cả ác thú đang giãy giụa đau đớn khổ sở vì tam độc, ác thú đứng tại chỗ run rẩy hồi lâu, trong thân thể dữ tợn xấu xí chầm chậm tản ra một tia sáng.
Sau đó vô số tia sáng từ trong thân thể ác thú lần lượt tản ra rồi bay lên không trung hóa thành mảnh vụn, mang theo vệt sáng rơi xuống Cửu Châu trông giống như sao băng.
Đến khi Tương Trọng Kính dời tầm mắt về, Tố Nhất đã đọc xong kinh Phật siêu độ và hóa thành một khúc ngọc tựa như Phật cốt, an tĩnh trôi bồng bềnh giữa không trung.
Tương Trọng Kính đi tới đón lấy Phật cốt vào trong lòng bàn tay của mình.
Hắn nhìn hồi lâu, đột nhiên khẽ nở nụ cười.
Sau khi cất kỹ Phật cốt vào tay áo, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh thì phát hiện xác thịt của đám ác thú đã biến thành bãi máu, sau đó bị sương đen dày đặc tựa như móng vuốt kéo vào trong đất.
Ác thú xung quanh đều hóa thành từng bộ hài cốt, nằm tán loạn trên mặt đất.
Tương Trọng Kính nhắm mắt nhẹ nhàng niệm một câu kinh Phật siêu độ, khi mở mắt ra trong con ngươi đã không còn bi thương nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn Cố Tòng Nhứ nói: “Được rồi, chúng ta…”
Còn chưa nói xong đã đối diện với ánh mắt u oán của Cố Tòng Nhứ.
Tương Trọng Kính: “Sao thế?”
Cố Tòng Nhứ vốn định lẩm bẩm than phiền vài câu, nhưng y càng nghĩ càng thấy trong lòng dâng lên niềm cảm xúc không tên, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng không nhịn được nói: “Ngươi và đại sư kia…”
Y vốn định nói ‘Ngươi và đại sư kia nói chuyện, ta không thích’, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy Tương Trọng Kính và Tố Nhất vốn chẳng giao lưu gì với nhau cả, thậm chí còn không nhìn nhau, y muốn ăn dấm cũng không có lý do chính đáng.
Tương Trọng Kính nhìn bộ dáng xoắn suýt của Cố Tòng Nhứ, bật cười nói: “Ngươi lại đang nghĩ gì nữa?”
Cố Tòng Nhứ tự mình xoắn xuýt hồi lâu, sau đó đi vượt lên phía trước, nói: “Đưa tay cho ta.”
Tương Trọng Kính không đề phòng với y, nghe vậy liền duỗi tay tới, nghi ngờ hỏi: “Sao? Thèm ăn? Muốn gặm tay ta?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ suýt chút nữa bị chọc tức cười, trợn mắt trừng Tương Trọng Kính một phát, sau đó tự mình thò tay vào tay áo lục lọi một hồi rồi lấy ra chuỗi vòng đeo tay đen nhánh được xâu lại bằng sợi dây đỏ, đeo vào cổ tay cho Tương Trọng Kính,
Chuỗi vòng đeo tay này mỏng như cánh ve, mỗi một miếng lớn chừng móng tay, gồm bảy miếng xâu lại nhẹ nhàng đụng vào nhau, trên miếng đen nhánh mỏng như cánh ve kia còn tản ra huyền văn, trông cực kỳ tinh xảo.
Tương Trọng Kính kinh ngạc, hỏi: “Đây là cái gì?”
Cố Tòng Nhứ nắm một ngón tay của Tương Trọng Kính nhấc lên lắc qua lắc lại, hài lòng nhìn chuông vàng và chuỗi vòng bảy miếng đen nhánh trên cổ tay Tương Trọng Kính, nói: “Đây là vảy rồng của ta.”
Tương Trọng Kính lấy làm kinh hãi: “Vảy rồng?!”
Cố Tòng Nhứ gật đầu.
Tương Trọng Kính vừa tức vừa lo lắng: “Ngươi biết rõ vảy rồng là vật như thế nào mà, có thể tùy tiện rút ra sao? Bộ không biết đau hay gì?! Để ta nhìn xem…”
Hắn vừa nói vừa kiểm tra thân thể của Cố Tòng Nhứ, nhưng Cố Tòng Nhứ lại ngăn hắn, có vẻ như không muốn mở miệng, nhưng im lặng một lát vẫn là không ngăn được tư tâm, y nhỏ giọng nói: “Không phải bây giờ mới rút ra, mà là lúc trước khi đang móc long cốt thì bị rơi…”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, trái tim giống như bị đuôi rồng quét qua, vừa đau vừa ngứa.
Cố Tòng Nhứ vốn không định lấy chuyện móc long cốt ra để khiến Tương Trọng Kính sinh lòng áy náy với mình, nhưng người này giống như là là mây mù sương khói, không thể nắm trong tay, không thể giữ lại được, mỗi lần duỗi tay ra thì chỉ chạm được hư không.
Y không còn cách nào, chỉ có thể dùng cách này để mưu toan giữ lại trái tim của Tương Trọng Kính.
Cố Tòng Nhứ nhìn vẻ mặt đau lòng của Tương Trọng Kính, vừa cảm thấy vui vẻ vừa cảm thấy bản thân thật bỉ ổi, ngay cả chuyện ngu xuẩn của ngàn năm trước cũng lấy ra để hại người.
Tương Trọng Kính chưa bao giờ nhận được món đồ nào quý trọng như vậy, rõ ràng vảy rồng mỏng nhẹ như cánh ve nhưng hắn lại cảm thấy nặng tựa ngàn cân, đè cổ tay đến phát đau.
Tương Trọng Kính suy nghĩ một lát, cảm thấy chuông vàng do tự tay mẫu thân mình làm là món đồ quan trọng nhất, nên hắn định tháo xuống đưa cho Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ nhìn ra ý định của hắn, lập tức ngăn cản: “Ngươi đeo nó đi.”
Tương Trọng Kính: ?
Trong mắt Cố Tòng Nhứ bùng cháy lửa dục hừng hực, không hề biết cả người mình viết đầy hai chữ ‘rồng dâm’, vẫn tỏ ra nghiêm túc nói: “Ngươi đeo đi, trông rất đẹp.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính không cảm xúc lườm y một phát rồi xoay người rời đi.
Giọt nước mắt này không biết xuất hiện từ bao giờ, bình yên trôi lơ lửng giữa Thức hải hoang vu.
Trong Thức hải của Khúc Nguy Huyền là một vùng đất hoang vu trơ trọi, giống như lòng sông khô cạn qua nhiều năm tháng, mặt đất nứt nẻ lan tràn vô biên vô tận.
Một giọt nước không thể nào tưới đầy một mảnh đất hoang vu rộng lớn như vậy.
Khúc Nguy Huyền hờ hững nhìn giọt nước kia, trong mắt không có chút cảm tình nào cả.
Hắn luôn trong trạng thái ngu si, nhưng lần này không biết tại sao đầu óc lại hoạt động, hắn mơ hồ đoán ra giọt lệ và cách giải trận pháp là của ai để lại cho mình.
Khúc Nguy Huyền mở mắt ra, im lặng đi theo hơi thở quen thở quen thuộc kia, cuối cùng tới một nơi bị đất đá vùi lấp.
Mãn Thu Hiệp nói: “Là ở đây?”
Khúc Nguy Huyền nhẹ nhàng giơ ngón tay chỉ.
Đó là nơi Tam Độc đã bắt giữ Khúc Nguy Huyền.
Ngay lúc này, Khúc Nguy Huyền dường như phát hiện ra gì đó, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía bí cảnh tam độc.
Một cơn chấn động kinh thiên động địa xảy ra, Linh thụ to lớn rung lắc dữ dội, vô số bông liễu cuốn theo chiều gió bay về nơi chân trời.
Lòng bàn tay của Tương Trọng Kính cuồn cuộn chảy máu không ngừng, máu chảy dọc xuống linh kiếm trong tay.
Năm đó trước khi chết hắn đã ở trong bí cảnh dựng lên phong ấn, ngàn năm sau bị hắn đích thân phá giải.
Hắn đứng trước lối vào bí cảnh, mái tóc bay lượn trong cuồng phong như đang giương nanh múa vuốt, trên mặt là vẻ kiêu căng tùy ý.
“Tới.” Tương Trọng Kính cười nói: “Xem ngươi có đủ mạng nuốt hết lượng tam độc khổng lồ này không.”
Sương dày từ dưới mặt đất bốc lên, đột nhiên hóa thành mười mấy vách tường cao lớn mang theo khí thế hung hăng ào ạt áp về phía Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính không chớp mắt lấy một cái, sâu trong con ngươi tràn ngập sát ý nồng đượm.
Chẳng qua những vách tường kia còn chưa áp tới bên người Tương Trọng Kính thì đã bị cự long lao tới đụng nát, chớp mắt tan thành mây khói.
Cố Tòng Nhứ đứng trong sương đen hóa thành người, áo bào đen tung bay trong gió, trên mặt toàn là vẻ tức giận, y đi nhanh đến bên cạnh Tương Trọng Kính, túm lấy bàn tay đang chảy máu ròng ròng của hắn, mắng: “Sao ngươi lúc nào cũng dày vò bản thân thế hả, không cần cái tay này nữa thì để ta gặm dùm cho!”
Tương Trọng Kính bị Cố Tòng Nhứ mắng riết quen, hắn cũng không định giải thích qua loa lấy lệ, mà là thuần phục đi tới đỡ lấy khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt rồi hôn lên.
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cơn tức giận của ác long chớp mắt như quả bóng xì hơi, tiêu tán còn nhanh hơn mấy bức tường sương đen kia.
Tương Trọng Kính mỉm cười nói: “Kiếp này của ta tu kiếm đạo coi như là nghề tay trái, vẫn là trận pháp thuận tay hơn nhiều.”
Cố Tòng Nhứ vô cùng bất mãn nhìn bàn tay chảy đầy máu của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Như vậy cũng đâu nhất thiết phải cắt tay.”
Không biết đau sao?
Tương Trọng Kính không nói gì, trận pháp tầm thường vốn không cần dùng máu để khởi động, nhưng kiếp trước hắn đã nghiên cứu vô số phương pháp dập tắt lửa tam độc, vật đại sát đó nếu dùng trận pháp tầm thường thì không thể nào trấn áp được, chỉ có thể dùng máu mới có công hiệu.
Khi lửa tam độc bùng phát lần thứ hai, Tương Trọng Kính gần như dùng hơn phân nửa máu trong người mới có thể khó khăn dập tắt lửa.
Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ đã hết giận, không nói gì thêm liền xoay người đi vào bí cảnh tam độc.
U hỏa đi phía trước dẫn đường, tiếng gầm thét của ác thú trong bí cảnh lại vang lên, giống như đang đáp lại điều gì đó.
Cố Tòng Nhứ đuổi theo sau hắn, nhíu mày nói: “Ngươi phá giải phong ấn, thế chẳng phải là cho hắn hấp thu toàn bộ tam độc trong bí cảnh sao?”
Tương Trọng Kính không quay đầu lại, nói: “Đúng vậy.”
Cố Tòng Nhứ càng nhíu mày chặt hơn.
Tính cách của Tương Trọng Kính quá mạnh mẽ, giống như hắn làm gì cũng đều tính sẵn trong đầu, phong cách làm việc mạnh mẽ vang dội, đến nay chưa bao giờ chủ động hỏi ý kiến của ai.
Y… Phảng phất như làm thế nào cũng đều không thể nắm giữ được hắn.
Tương Trọng Kính nhanh chân đi theo u hỏa, lờ mờ phát giác ra gì đó, quay đầu lại lấy làm lạ nói: “Sao không đi?”
Cố Tòng Nhứ đứng trong bóng tối, chỉ có thể nhờ vào ánh sáng của u hỏa mơ hồ nhìn thấy đường viền của y.
Cố Tòng Nhứ không ra vẻ kiểu cách khi sắp đối đầu với kẻ địch, y hít sâu một hơi rồi lắc đầu, sau đó bước nhanh tới nắm lấy tay Tương Trọng Kính, trầm giọng nói: “Chờ chuyện kết thúc rồi nói sau.”
Tương Trọng Kính cũng chưa kịp truy hỏi vì không biết từ lúc nào, đám ác thú trong bí cảnh tam độc đã vây quanh hai người họ.
Thời gian như trở về ngàn năm trước, xung quanh toàn là tu sĩ bị tam độc xâm nhập triệt để đã không còn nhìn ra hình người, Tương Trọng Kính im lặng nhìn họ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bi thương, nhưng bàn tay lại siết chặt chuôi kiếm.
Cố Tòng Nhứ thấy hắn cầm kiếm, nhướng mày nói: “Có thể ăn?”
Tương Trọng Kính thuận miệng nói: “Cái gì?”
Cố Tòng Nhứ liếm môi: “Hồi còn nhỏ ta luôn muốn được ăn đám ác thú này, nhưng ngươi không cho nên vẫn chưa được ăn.”
Tương Trọng Kính nghẹn họng, không biết làm sao nhìn y nói: “Bây giờ cũng không được.”
Nói thế nào thì đó cũng là tam độc cộng thêm ngàn năm qua xương thịt đã thối rữa, Cố Tòng Nhứ đúng là ăn tạp, cái gì cũng muốn bỏ vào miệng.
Cố Tòng Nhứ không hiểu: “Bọn hắn đã không còn là tộc nhân của ngươi, vẫn không thể ăn?”
Tương Trọng Kính: “Sao ngươi lại thích ăn mấy thứ tạp nham này thế?”
Cố Tòng Nhứ á khẩu, một hồi lâu sau mới tỏ vẻ khổ sở nói: “Có lẽ là vì ta là Tam độc long…”
Chỉ cần có tam độc, y liền theo bản năng sinh ra dục vọng cắn nuốt.
Tương Trọng Kính không nhìn nổi dáng vẻ này của Cố Tòng Nhứ, thấy mắt rồng của y hiện lên vẻ khó chịu, hắn do dự một lát rồi bật cười, móc ngón út vào vạt áo của Cố Tòng Nhứ, đôi môi khẽ nhếch giống như đang ngậm đường: “Vậy, ngươi muốn ăn ta không?”
Cố Tòng Nhứ cứng đờ.
Trong mắt Tương Trọng Kính tựa như mặt hồ gợn sóng đầy vẻ lưu luyến: “Ngoan, đừng ăn bọn họ, trở về ăn ta.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ hít thở dồn dập, cuối cùng bị Tương Trọng Kính quyến rũ chịu không nổi, y siết chặt năm ngón tay của hắn, gằn giọng: “Được.”
Đã lâu rồi Tương Trọng Kính chưa nói lời bỡn cợt với Cố Tòng Nhứ, lúc trước hắn cảm thấy dáng vẻ tức tối xấu hổ của ác long trông rất vui, chơi rất thích, nhưng sau đó chiêu này dần dần không còn công hiệu, đã thế còn bị ghẹo ngược lại khiến hắn phải đỏ mặt, vì thế không tự tìm nhục nữa.
Bây giờ hai người họ lưỡng tình tương duyệt, Tương Trọng Kính lần nữa lụm lại lòng tin bắt đầu giở chiêu cũ, kết hợp lời ngon tiếng ngọt và lời lẽ bỡn cợt chọc ghẹo lại với nhau, cực kỳ tự tin rằng cho dù Cố Tòng Nhứ tức giận đến cỡ nào cũng có thể dỗ dành được.
Quả nhiên Cố Tòng Nhứ bị dụ đến nỗi sừng rồng biến hồng, quẳng chuyện ăn ác thú ra sau đầu.
Mặc dù Tương Trọng Kính nói mình luyện kiếm là nghề tay trái, nhưng toàn bộ Cửu Châu này nếu luận về kiếm đạo thì không có người nào thắng được hắn, linh kiếm Quỳnh Nhập Nhất phát ra kiếm ý sáng ngời chia ra bốn phương tám hướng bắn tới đám ác thú xung quanh.
U hỏa cuốn theo kiếm ý trắng như tuyết cơ hồ chiếu ra một con đường sáng bừng trong bí cảnh tam độc, ngọn lửa bắn khắp bốn phía, đám ác thú thay nhau phát ra tiếng gào thét, sau đó chúng không màng ánh lửa sáng ngời mà lao tới tấn công về phía kiếm ý của bọn họ, không khác gì thiêu thân lao vào lửa.
Tương Trọng Kính khẽ nhíu mày, dưới ánh sáng của ngọn lửa, ác thú vừa đụng vào kiếm ý là lập tức tan thành bột phấn rơi lả tả xuống đất.
Cố Tòng Nhứ rũ mắt, trên mặt đất có vô số xúc tua tựa như móng vuốt liên tục xâm nhập vào cơ thể ác thú, điều khiển bọn chúng lao đầu vào kiếm ý chịu chết.
Dùng loại thủ đoạn này, chỉ có Tam Độc.
Tương Trọng Kính thở ra một hơi, vừa nhấc linh kiếm lên định dùng kiếm ý xua đuổi hết đám ác thú này đi, đột nhiên tháp Phù Đồ trong tay áo của hắn hóa thành một luồng sáng bay ra ngoài.
Ngón tay của Tương Trọng Kính khẽ cử động, hắn ngạc nhiên nhìn luồng sáng kia sau khi chạm đất liền hóa thành hình người khoác bộ tăng bào trắng tinh.
Cố Tòng Nhứ vừa thấy bóng người này lập tức nhận ra gì đó, y nhíu mày quay đầu nhìn Tương Trọng Kính, đúng như dự đoán phát hiện bàn tay cầm linh kiếm của hắn đã rũ xuống, mũi kiếm chạm trên đất vô tình xua tan vô số xúc tu dày đặc trên mặt đất, trong sương mù đen dày phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tương Trong Kính theo bản năng bước tới một bước, dường như muốn nói điều gì đó với người trước mặt, nhưng đôi môi hết mở rồi lại khép, mãi mà không thể thốt ra được câu nào.
Phật cốt hóa thành hình người chính là Tố Nhất, cả người hắn khoác một bộ tăng bào trắng tinh khôi, thong thả bước đi trong màn đêm, Phật cốt tản ra ánh sáng chiếu rọi khắp xung quanh.
Gương mặt đó tựa như bước ra từ tranh vẽ, tựa như tác phẩm điêu khắc tinh mỹ từ ngọc, trên mặt tràn đầy thiện ý và sự dịu dàng tỏa ra từ trong xương.
Tố Nhất tựa như bóng hình của Phật đi vào hồng trần độ thế, mỗi bước đi trong bóng tối đều tản ra thiện ý, thoáng chốc liền dỗ yên toàn bộ ác thú xung quanh.
Hắn nhắm mắt nhẹ nhàng niệm kinh, Phật cốt đã được u hỏa thiêu sạch chỗ sát nghiệt cuối cùng, giờ chỉ còn lại linh lực thương hại chúng sinh.
Cố Tòng Nhứ nhìn hắn một hồi, đột nhiên phát hiện ‘Tố Nhất’ do Tam Độc hóa thành đúng là hàng giả, giờ đem so sánh với hàng thật trước mặt trông phèn ói không có chút khí độ nào của người cửa Phật.
Cố Tòng Nhứ nghĩ tới đây, trong lòng lại bắt đầu thấy chua lè.
Y khẩn trương nhìn Tương Trọng Kính, sợ là bạn thân lâu năm gặp lại, Tương Trọng Kính sẽ xúc động rớt nước mắt lã chã.
Chẳng qua ngoài dự đoán, Tương Trọng Kính không đi tới, chỉ đứng tại chỗ yên lặng nhìn Tố Nhất niệm kinh Phật.
Rõ ràng Tương Trọng Kính và Tố Nhất không nói với nhau câu nào, thậm chí cũng không trao nhau một ánh mắt, nhưng không hiểu sao Cố Tòng Nhứ lại thấy càng lúc càng chua.
Linh lực trong Phật cốt hoàn toàn giải trừ giam cầm cho tất cả ác thú đang giãy giụa đau đớn khổ sở vì tam độc, ác thú đứng tại chỗ run rẩy hồi lâu, trong thân thể dữ tợn xấu xí chầm chậm tản ra một tia sáng.
Sau đó vô số tia sáng từ trong thân thể ác thú lần lượt tản ra rồi bay lên không trung hóa thành mảnh vụn, mang theo vệt sáng rơi xuống Cửu Châu trông giống như sao băng.
Đến khi Tương Trọng Kính dời tầm mắt về, Tố Nhất đã đọc xong kinh Phật siêu độ và hóa thành một khúc ngọc tựa như Phật cốt, an tĩnh trôi bồng bềnh giữa không trung.
Tương Trọng Kính đi tới đón lấy Phật cốt vào trong lòng bàn tay của mình.
Hắn nhìn hồi lâu, đột nhiên khẽ nở nụ cười.
Sau khi cất kỹ Phật cốt vào tay áo, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh thì phát hiện xác thịt của đám ác thú đã biến thành bãi máu, sau đó bị sương đen dày đặc tựa như móng vuốt kéo vào trong đất.
Ác thú xung quanh đều hóa thành từng bộ hài cốt, nằm tán loạn trên mặt đất.
Tương Trọng Kính nhắm mắt nhẹ nhàng niệm một câu kinh Phật siêu độ, khi mở mắt ra trong con ngươi đã không còn bi thương nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn Cố Tòng Nhứ nói: “Được rồi, chúng ta…”
Còn chưa nói xong đã đối diện với ánh mắt u oán của Cố Tòng Nhứ.
Tương Trọng Kính: “Sao thế?”
Cố Tòng Nhứ vốn định lẩm bẩm than phiền vài câu, nhưng y càng nghĩ càng thấy trong lòng dâng lên niềm cảm xúc không tên, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng không nhịn được nói: “Ngươi và đại sư kia…”
Y vốn định nói ‘Ngươi và đại sư kia nói chuyện, ta không thích’, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy Tương Trọng Kính và Tố Nhất vốn chẳng giao lưu gì với nhau cả, thậm chí còn không nhìn nhau, y muốn ăn dấm cũng không có lý do chính đáng.
Tương Trọng Kính nhìn bộ dáng xoắn suýt của Cố Tòng Nhứ, bật cười nói: “Ngươi lại đang nghĩ gì nữa?”
Cố Tòng Nhứ tự mình xoắn xuýt hồi lâu, sau đó đi vượt lên phía trước, nói: “Đưa tay cho ta.”
Tương Trọng Kính không đề phòng với y, nghe vậy liền duỗi tay tới, nghi ngờ hỏi: “Sao? Thèm ăn? Muốn gặm tay ta?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ suýt chút nữa bị chọc tức cười, trợn mắt trừng Tương Trọng Kính một phát, sau đó tự mình thò tay vào tay áo lục lọi một hồi rồi lấy ra chuỗi vòng đeo tay đen nhánh được xâu lại bằng sợi dây đỏ, đeo vào cổ tay cho Tương Trọng Kính,
Chuỗi vòng đeo tay này mỏng như cánh ve, mỗi một miếng lớn chừng móng tay, gồm bảy miếng xâu lại nhẹ nhàng đụng vào nhau, trên miếng đen nhánh mỏng như cánh ve kia còn tản ra huyền văn, trông cực kỳ tinh xảo.
Tương Trọng Kính kinh ngạc, hỏi: “Đây là cái gì?”
Cố Tòng Nhứ nắm một ngón tay của Tương Trọng Kính nhấc lên lắc qua lắc lại, hài lòng nhìn chuông vàng và chuỗi vòng bảy miếng đen nhánh trên cổ tay Tương Trọng Kính, nói: “Đây là vảy rồng của ta.”
Tương Trọng Kính lấy làm kinh hãi: “Vảy rồng?!”
Cố Tòng Nhứ gật đầu.
Tương Trọng Kính vừa tức vừa lo lắng: “Ngươi biết rõ vảy rồng là vật như thế nào mà, có thể tùy tiện rút ra sao? Bộ không biết đau hay gì?! Để ta nhìn xem…”
Hắn vừa nói vừa kiểm tra thân thể của Cố Tòng Nhứ, nhưng Cố Tòng Nhứ lại ngăn hắn, có vẻ như không muốn mở miệng, nhưng im lặng một lát vẫn là không ngăn được tư tâm, y nhỏ giọng nói: “Không phải bây giờ mới rút ra, mà là lúc trước khi đang móc long cốt thì bị rơi…”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, trái tim giống như bị đuôi rồng quét qua, vừa đau vừa ngứa.
Cố Tòng Nhứ vốn không định lấy chuyện móc long cốt ra để khiến Tương Trọng Kính sinh lòng áy náy với mình, nhưng người này giống như là là mây mù sương khói, không thể nắm trong tay, không thể giữ lại được, mỗi lần duỗi tay ra thì chỉ chạm được hư không.
Y không còn cách nào, chỉ có thể dùng cách này để mưu toan giữ lại trái tim của Tương Trọng Kính.
Cố Tòng Nhứ nhìn vẻ mặt đau lòng của Tương Trọng Kính, vừa cảm thấy vui vẻ vừa cảm thấy bản thân thật bỉ ổi, ngay cả chuyện ngu xuẩn của ngàn năm trước cũng lấy ra để hại người.
Tương Trọng Kính chưa bao giờ nhận được món đồ nào quý trọng như vậy, rõ ràng vảy rồng mỏng nhẹ như cánh ve nhưng hắn lại cảm thấy nặng tựa ngàn cân, đè cổ tay đến phát đau.
Tương Trọng Kính suy nghĩ một lát, cảm thấy chuông vàng do tự tay mẫu thân mình làm là món đồ quan trọng nhất, nên hắn định tháo xuống đưa cho Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ nhìn ra ý định của hắn, lập tức ngăn cản: “Ngươi đeo nó đi.”
Tương Trọng Kính: ?
Trong mắt Cố Tòng Nhứ bùng cháy lửa dục hừng hực, không hề biết cả người mình viết đầy hai chữ ‘rồng dâm’, vẫn tỏ ra nghiêm túc nói: “Ngươi đeo đi, trông rất đẹp.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính không cảm xúc lườm y một phát rồi xoay người rời đi.
Danh sách chương