Chiêu da mặt dày của Tương Trọng Kính lúc này hoàn toàn hết đất dụng võ, hai má hắn nóng bừng, như thể dội một xô nước lên người là bốc hơi nóng kèm theo tiếng xèo xèo.
Cố Tòng Nhứ đứng bên cạnh tháp quý phi, khom người vịn mép giường nhìn hắn với ánh mắt thâm sâu: “Cha ơi.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính thẹn quá hóa giận, bị câu nói ‘Cha ơi’ đầy mùi nhạo báng làm tức giận bật dậy, gùi áo gấm thành cục ném thẳng vào mặt Cố Tòng Nhứ.
“Im miệng—”
Cố Tòng Nhứ hơi nghiêng đầu, áo gấm sượt qua vành tai y bay ra sau, vừa vặn rơi trúng khổng tước đang hớn ha hớn hở chạy lạch bạch đến chỗ Tương Trọng Kính, hình thể bé bằng nắm tay của nó bị áo gấm phủ kín mít.
Khổng tước: ? ? ?
Tương Trọng Kính vốn cho là Cố Tòng Nhứ sẽ cười nhạo dáng vẻ ngu xuẩn vừa nãy của mình, nhưng khi tức giận nhìn thẳng vào mắt Cố Tòng Nhứ thì mới phát hiện ánh mắt của y cũng viết đầy u oán và ủy khuất, không hề có chút giễu cợt nào.
Ủy khuất?
Tương Trọng Kính thầm nghĩ: “Ngươi ủy khuất cái gì, ta bị tùy ấn làm mất mặt như vậy mà không thấy ủy khuất đây này.”
Hắn trợn mắt nhìn Cố Tòng Nhứ, hạ thấp giọng uy hiếp: “Chuyện hôm nay, đừng nhắc lại nữa.”
Cố Tòng Nhứ chỉ mong có thế, bây giờ y mà nhớ lại dáng vẻ đầy ắp tình cha nồng nhiệt của hắn là khổ sở hốt hoảng, thậm chí có thể lưu lại bóng ma trong lòng.
Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ gật đầu đồng ý bèn thở phào nhẹ nhõm, hắn tằng hắng một tiếng rồi sửa sang quần áo lại, sau đó ngồi bên mép giường dùng mũi chân lò dò dưới giường để tìm giày— Mới nãy hắn phóng thẳng lên tháp quý phi nên không biết giày bị văng tới chỗ nào.
Mũi chân của Tương Trọng Kính vừa cử động là chuông vàng trên mắt cá chân liền reo lên vang dội, hấp dẫn ánh mắt của Cố Tòng Nhứ dính chặt vào cổ chân trắng như tuyết kia.
Sau một hồi chuông leng keng không ngớt, cuối cùng Tương Trọng Kính cũng tìm được giày liền vội vàng mang vào, nói: “Vừa nãy mẫu thân ta khóc, ta đi dỗ nàng.”
Cố Tòng Nhứ gật đầu không ngăn cản, nhìn Tương Trọng Kính vừa buộc tóc vừa bước nhanh ra ngoài.
Cố Tòng Nhứ một mình ngồi trong sân một hồi lâu, hơi thở của Tương Trọng Kính lưu lại theo gió thổi qua ngày càng nhạt dần, y mờ mịt duỗi tay muốn bắt lại nhưng lại cảm thấy làn gió ấm áp men qua kẽ tay chầm chậm bay đi.
Mãi đến khi trong nhà không còn hơi thở của Tương Trọng Kính nữa, đột nhiên ác long giống như đứa trẻ không tìm được nhà, trong mắt tràn ngập đau thương và mất mát.
Ngay lúc này, gió lần nữa thổi đến mang theo hơi thở quen thuộc của người kia, khiến ác long chợt đứng dậy.
Tương Trọng Kính trở về.
Cố Tòng Nhứ đang định ra ngoài đón hắn thì lúc này mới bất giác nhận ra trong hơi thở quen thuộc có lẫn một hơi thở xa lạ khác.
Không phải Vân Nghiễn Lý, không phải Vân tôn chủ, càng không phải là Tri Tuyết Trọng.
Cố Tòng Nhứ nghi ngờ đi tới cửa, ló đầu ra nhìn xung quanh.
Tương Trọng Kính đi dỗ Tri Tuyết Trọng trở về, nhưng không phải về một mình mà còn dẫn theo một thiếu nữ có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nàng đang nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính với ánh mắt vừa si mê vừa ngượng ngùng.
Tương Trọng Kính hơi lúng túng, không biết nên đối đãi với nàng thế nào, chỉ có thể cố gắng cự tuyệt: “Thật sự không cần hầu hạ, cô…”
Thiếu nữ mặc áo hồng phấn nháy mắt, đon đả nói: “Tôn chủ và phu nhân phái ta tới làm việc cho Thiếu tôn, ta nhất định phải phụng mệnh làm việc.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính nhức đầu day mi tâm, trên đường trở về hắn đã từ chối vô số lần nhưng cô nương này cứ nhất quyết đi theo, Tương Trọng Kính không thể nói lời ác độc với thiếu nữ được, chỉ có thể bất đắc dĩ để nàng đi theo về.
Tương Trọng Kính vừa bước vào cửa theo thói quen đi tìm Cố Tòng Nhứ, tầm mắt đảo qua liền đối diện với Cố Tòng Nhứ núp sau cột nhà đang nhìn hắn như thể đang nhìn một kẻ háo sắc.
Tương Trọng Kính: ? ? ?
Tương Trọng Kính đần mặt: “Sao thế?”
Cố Tòng Nhứ buồn bực nói: “Không có gì.”
Y vừa nói vừa hóa thành rồng nhỏ, há miệng gặm cây cột trèo lên, không để ý Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Cô nương kia dường như muốn làm tốt mệnh lệnh đã được giao, nàng giành làm tất cả những chuyện thường ngày vụn vặt của Tương Trọng Kính, còn thiếu điều muốn thở dùm hắn.
Tương Trọng Kính chưa bao giờ được chăm sóc chu đáo như vậy, cho dù là Mãn Thu Thiệp thì cũng không tỉ mỉ đến trình độ này, nhưng hắn không cảm thấy thân thiết chút nào, trái lại chỉ thấy lúng túng.
Chưa tới nửa ngày, Tương Trọng Kính nhức đầu kêu Vân Nghiễn Lý đưa thiếu nữ này về.
Cuối cùng sân nhà cũng được yên tĩnh, Tương Trọng Kính còn chưa thở phào thì lập tức thấy một thiếu niên dung mạo anh tuấn được người hầu áo trắng đưa tới.
Tương Trọng Kính nhíu mày, chỉ thiếu niên hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Người hầu áo trắng truyền đạt ý chỉ của Vân tôn chủ: “Nếu Thiếu tôn không thích nữ nhân, Vân Trung Châu chúng ta cũng không thiếu nam nhân có gia thế hiển hách thân phận tôn quý, tất cả đều cho ngài tùy ý lựa chọn.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính lúc này mới hiểu ra tại sao cô nương hồi nãy lại xông xáo như vậy, hóa ra là do Vân tôn chủ không đáng tin cậy kia để cho hắn chọn đạo lữ.
Cố Tòng Nhứ vẫn đang ở đằng kia gặm cột nhà, từ cạnh cửa sổ nhìn ra sân thấy thiếu niên phấn chấn giàu sức sống, gần như là hung tợn khảm răng vào sâu trong cây cột rồi xé một miếng lớn xuống.
Nữ nhân nam nhân đều có hết.
Cố Tòng Nhứ phun mạt gỗ trong miệng ra, lạnh lùng nghĩ thầm: “Vậy Vân Trung Châu của các ngươi có rồng không?”
Tương Trọng Kính run lên, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Cố Tòng Nhứ lại nhìn hắn với ánh mắt như nhìn đồ háo sắc.
Tương Trọng Kính hít sâu một hơi, hoàn toàn không quan tâm thiếu niên đang mở to đôi mắt sáng rực nhìn mình, hắn im lặng rời khỏi sân đi tới Đại điện của Vân tôn chủ.
Người hầu áo trắng thấy hắn to gan dám xông vào Đại điện, vội vàng đi tới ngăn cản: “Thiếu tôn xin dừng bước.”
Tương Trọng Kính nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt vô cảm một cước đá văng cửa Đại điện, sau đó sải chân đi vào.
Người hầu áo trắng muốn xông tới thì trong Đại điện truyền ra giọng của Vân tôn chủ.
“Để hắn vào.”
Người hầu áo trắng lập tức hành lễ: “Vâng.”
Trong Đại điện, Vân tôn chủ ngồi một mình trên ghế mây, chống cằm từ trên cao nhìn xuống Tương Trọng Kính, vẻ mặt thản nhiên nói: “Có chuyện?”
Thân hình của Tương Trọng Kính cao ráo hiên ngang, hắn ngẩng đầu nói: “Ý ông là sao?”
“Ngươi ở Cửu Châu học lễ nghĩa chính là như vậy?” Vân tôn chủ nói: “Nói giọng điệu không tôn ti lễ phép với phụ thân của mình?”
Tương Trọng Kính châm chọc nói: “Là sai lầm của ta, ở Cửu Châu chỉ lo mưu cầu sinh tồn, chưa bao giờ học lễ nghĩa đối đãi với người tôn quý.”
Vân tôn chủ thấy ý lạnh trên mặt Tương Trọng Kính, cũng biết mình đã lỡ lời, hắn im lặng trong chốc lát, không muốn hàn huyên tiếp nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Ngươi không thích hai người kia?”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính nghĩ quả nhiên là do hắn làm, năm ngón tay siết thành nắm đấm, ánh mắt nhìn Vân tôn chủ hoàn toàn không còn chút ấm áp nào.
Hắn không muốn phí lời với người nói mãi không chịu hiểu, nói thẳng: “Đưa chìa khóa mở ra con đường Lạc Xuyên cho ta, ta phải về Cửu Châu.”
Cho dù Tri Tuyết Trọng và Vân Nghiễn Lý ở đây, hắn cũng không muốn tiếp tục ở đây thêm một giây nào, về việc người đã ném hắn xuống Lạc Xuyên là ai, hắn không điều tra nữa là được.
Cả đời Tương Trọng Kính chỉ đuổi theo tự do nhưng đều không thể nào đạt được như ý nguyện, bây giờ ngay cả người thân cùng chung máu mủ với mình mà cũng muốn điều khiển cuộc đời của hắn.
Tương Trọng Kính chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Sớm biết như vậy, hắn không nên ôm bất kỳ vọng tưởng gì với Vân Trung Châu.
Vừa nói xong, Vân tôn chủ vốn không đếm xỉa lập tức ngồi nghiêm lại, bàn tay đặt trên tay vịn hung hăng siết chặt lại, hiếm khi thấy hắn lạnh lùng như vậy: “Đừng mơ tưởng.”
Tương Trọng Kính hờ hững nhìn hắn, vẫn nói: “Ta phải về.”
Vân tôn chủ siết chặt nắm tay, trong con ngươi lạnh băng tràn ngập uy áp rét thấu xương, nếu người bình thường bị hắn nhìn như vậy là đã run sợ quỳ xuống từ lâu, nhưng Tương Trọng Kính vẫn tỏ ra như thường, thậm chí còn dám ngước mặt không hề sợ hãi đối mặt với hắn.
Hai người mặt đối mặt hồi lâu, không bên nào chịu nhường.
Ở ngoài tiếng sấm vang lên không dứt, u hỏa trên vai Tương Trọng Kính cũng bùng cháy dữ dội, trôi lơ lửng sau lưng hắn giương nanh múa vuốt, dữ tợn nhìn chằm chằm nam nhân ngồi trên cao nắm quyền sinh sát toàn bộ Vân Trung Châu.
Không biết qua bao lâu, tiếng sấm bên ngoài dần tản đi, Vân tôn chủ trầm giọng nói: “Ngươi đối với con Tam độc long kia, đúng thật là yêu?”
Tương Trọng Kính không nghĩ ngợi nói ngay: “Đúng.”
Vân tôn chủ bị câu trả lời thẳng thừng của hắn suýt dấy lên lửa giận lần nữa, hắn miễn cưỡng kiềm nén cơn giận, trầm giọng nói: “Nhưng ngươi có biết lai lịch của hắn không?”
Tương Trọng Kính hùng hồn đáp: “Không biết.”
Vân tôn chủ: “…”
Vân tôn chủ suýt bị hắn làm tức cười: “Từ ngàn năm trước địa mạch bị lửa tam độc thiêu hủy đến nay, ngươi có biết có bao nhiêu người có thể phi thăng vào Vân Trung Châu?”
Tương Trọng Kính im lặng không nói.
Vân tôn chủ cũng bướng bỉnh không kém, thấy Tương Trọng Kính không đáp hắn cũng không nói tiếp, chỉ chường mặt lạnh rũ hàng mi trắng như tuyết đấu mắt với Tương Trọng Kính.
Ai chớp mắt trước là thua.
Tương Trọng Kính: “…”
Hai người đọ mắt ước chừng mười lăm phút, đến khi Tương Trọng Kính chịu không nổi mà sắc mặt tái nhợt, đành phải đáp một tiếng cho có: “Dạ?”
Lúc này Vân tôn chủ mới hài lòng, tiếp tục cuộc đối thoại.
“Một người.” Vân tôn chủ nói: “Chỉ có một người, bị khoảng mấy trăm lôi kiếp đánh đến khi thoi thóp mới vào được Vân Trung Châu.”
Tương Trọng Kính ngạc nhiên nhìn Vân tôn chủ.
Không có ai thống kê số người phi thăng vào Vân Trung Châu trong ngàn năm qua, hơn nửa quyền cai quản Tam đại Tông môn ở Cửu Châu đều nằm trong tay Tố Nhất, nên càng không có người công bố số người đã phi thăng với hậu thế.
Thì ra ngàn năm qua, chỉ có một người đắc đạo phi thăng sao?
Vân tôn chủ nặng nề nói: “Chẳng qua chỉ với hai ba mồi lửa tam độc mà đã thiêu hủy địa mạch thành ra như vậy, hơn nữa toàn thân con rồng kia đều là tam độc, cho dù ngươi trời sinh tiên cốt cũng không có cách nào chống lại sự xâm hại của hắn.”
Tương Trọng Kính không nói gì.
Vân tôn chủ thấy hắn vẫn u mê không tỉnh ra, nặng nề vỗ lên tay vịn, lạnh lùng nói: “Vân Ngọc Chu, ta là đang cứu ngươi.”
Tương Trọng Kính nhìn mu bàn tay mình chậm rãi hiện lên khế ước sinh tử, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Nếu ta cố ý làm vậy thì sẽ như thế nào?”
Vân tôn chủ hận không thể lấy sấm sét chuẩn bị cho ác long để đánh vào đầu Tương Trọng Kính cho tỉnh người ra, hắn lạnh lùng nói: “Cuối cùng ngươi sẽ biến thành một quái vật không rõ thần trí chỉ biết chém giết, cho dù ta mở con đường Lạc Xuyên ra thì ngươi cũng không thể về Vân Trung Châu được, bởi vì Thiên đạo sẽ dùng vô số biện pháp hủy diệt ngươi.”
Ngón tay của Tương Trọng Kính khẽ run rẩy, hắn ngẩng đầu nhìn Vân tôn chủ: “Nhưng hắn và ta đã nương tựa lẫn nhau hơn sáu mươi năm, ta vẫn bình thường đâu có xảy ra chuyện gì.”
Cuối cùng Vân tôn chủ không nhịn được đứng dậy khỏi ghế mây đi xuống bậc thang ngọc, vạt áo và tóc trắng dài phết đất theo bước chân của hắn lướt xuống từng bậc thang ngọc, ánh lên nguyệt quang, hắn lạnh lùng đi tới trước mặt Tương Trọng Kính, hơi thở lãnh liệt như sương mù dày đặc kia làm Tương Trọng Kính khẽ nhíu mày.
Vân tôn chủ nắm chặt cổ tay của Tương Trọng Kính, ngón tay cà nhẹ lên mu bàn tay của hắn, khế ước sinh tử ẩn hiện trong kinh mạch lập tức hiện rõ trên da, tạo thành đường vân mảnh từ cổ tay trắng như tuyết của Tương Trọng Kính kéo dài một đường vào trong tay áo.
“Bây giờ ngươi không xảy ra chuyện gì là bởi vì long cốt của hắn chưa hoàn chỉnh, thiếu tam độc.
Nếu hắn tìm xong long cốt, khế ước sinh tử không đáng giá này của ngươi sẽ bị hắn hủy diệt ngay tức khắc.” Vân tôn chủ nhấc tay hắn lên để cho hắn nhìn rõ khế ước sinh tử, cười lạnh nói: “Ngay cả địa mạch mà lửa tam độc còn có thể thiêu hủy, thế nhưng một quả trứng rồng dù có bị lửa tam độc đốt một ngàn năm vẫn cứ trơ ra, không những thế còn… Đốt ra một quái vật trời sinh mang tam độc.”
Tương Trọng Kính nhíu mày, chợt giãy khỏi tay Vân tôn chủ, lạnh lùng nói: “Không cho phép nói hắn như vậy.”
Nếu Tri Tuyết Trọng ở đây thì có thể thấy đám mây nhỏ trên đầu Vân tôn chủ đang đổ mưa lớn, nhưng trên mặt Vân tôn chủ vẫn lạnh lùng như trước, hắn nói: “Ngươi muốn quyết tâm đồng sinh cộng tử với hắn?”
“Ừ.” Tương Trọng Kính nhìn thẳng vào mắt Vân tôn chủ không chớp một cái, để Vân tôn chủ thấy rõ hắn không hề nói giỡn: “Nếu ông còn đưa thêm người đến chỗ ta…”
Vân tôn chủ thờ ơ nhìn hắn, định xem xem hắn có thể nói ra lời uy hiếp gì.
Dù sao đối với Vân tôn chủ mà nói, bất kỳ uy hiếp nào đều không đáng giá để hắn bận tâm, cho dù là khế ước sinh tử hắn cũng có thể xóa cái rẹt.
Sau cuộc đối thoại này, Tương Trọng Kính đã biết Vân tôn chủ không phải là người máu lạnh vô tình như trong tưởng tượng, chỉ là quá mức miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo mà thôi, Tương Trọng Kính cũng không tỏ ra quá xa cách với hắn như lần đầu gặp mặt nữa.
Tương Trọng Kính suy nghĩ một chút, đột nhiên nhếch môi cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Vậy ta sẽ dứt khoát song tu với ác long, gạo nấu thành cơm.”
Vân tôn chủ: ? ? ? ?
Vân tôn chủ: “………”
Vân tôn chủ đã sống mấy ngàn năm, lần đầu tiên bị chọc tức đến nỗi không để ý hình tượng, nổi giận quát: “Thằng bất hiếu!”
Cuối cùng cũng được chứng kiến Vân tôn chủ cao ngạo lạnh lùng như tiên nhân bị hắn kéo xuống Thần đàn, cả người nhuốm chút khói lửa nhân gian, Tương Trọng Kính cực kỳ hài lòng.
Vân tôn chủ bị tức bối rối, chợt vung tay áo nói: “Lui ra cho ta.”
Tương Trọng Kính cũng không tức giận, gật đầu hành lễ rồi xoay người định rời đi, nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, ngoái đầu lại nói: “Tôn chủ, người phi thăng cuối cùng tên là gì?”
Vân tôn chủ đã quay về ngồi trên ghế mây, hiện đang nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ bị chọc tức quá nên giả điếc với câu hỏi của hắn, hoàn toàn không thèm để ý.
Tương Trọng Kính: “Tôn chủ? Tôn chủ.”
Vân tôn chủ tiếp tục giả điếc.
Khóe môi của Tương Trọng Kính khẽ giật, thật lâu sau mới rít ra hai chữ qua kẽ răng: “Phụ tôn.”
Vân tôn chủ lúc này mới chịu mở mắt, chống cằm lạnh nhạt lên tiếng.
“Tố Nhất.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, còn tưởng mình nghe nhầm, xoắn xuýt nửa ngày mới phát hiện Vân tôn chủ là trả lời câu hỏi mới nãy của hắn.
Người cuối cùng phi thăng vào Vân Trung Châu.
Tên là Tố Nhất.
Kì lạ là, khi Tương Trọng Kính nghe thấy cái tên này thì không thấy kinh sợ gì cả, ngược lại sinh ra cảm giác ‘À, quả nhiên là vậy’.
Tố Nhất đúng là sẽ không bị hắn giết chết dễ dàng như vậy, chắc chắn có để lại hậu chiêu.
Hậu chiêu này hơn tám mươi phần trăm là mồi dẫn lửa ở trong Vân Trung Châu.
Tương Trọng Kính đột nhiên cảnh giác, hỏi tiếp: “Vậy bây giờ hắn đang ở đâu?”
Vân tôn chủ lại khép mắt giả bộ ngủ.
Tương Trọng Kính: “…”
Nếu không phải biết được tính tình của Vân tôn chủ, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy người này ghét bỏ mình.
Cũng không biết với cái tính khó ưa này,Vân tôn chủ làm thế nào cưới được Tri Tuyết Trọng dịu dàng xinh đẹp như hoa về làm vợ.
Tương Trọng Kính mím môi đấu tranh tâm lý một hồi, sau đó bất đắc dĩ kêu một tiếng Phụ tôn.
Vị Phụ tôn họ Vân nào đó lại mở mắt ra lườm hắn, chậm rãi đứng dậy nói: “Đi theo Phụ tôn.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính hít sâu một hơi, cất bước đi theo Vân tôn chủ.
Vân tôn chủ quá khó hầu hạ, từ sau khi Tương Trọng Kính kêu hắn một tiếng Phụ tôn, hắn giống như bị ghiền, mỗi một câu hỏi phải chờ Tương Trọng Kính gọi Phụ tôn thì mới chịu trả lời.
Trên đường đi, Tương Trọng Kính nhiều lần hết co lại giãn năm ngón tay, thật sự rất muốn dùng Quỳnh Nhập Nhất đánh người này một trận, nhưng lại cưỡng ép đè xuống cơn xung động.
Vân tôn chủ dẫn hắn đi một hồi lâu, xuyên qua tầng tầng mây mù, cuối cùng dừng lại trước một bức tường đá cao ngất.
Tương Trọng Kính lấy làm lạ nhìn bức tường đá không thể bình thường hơn trước mắt, không biết Vân tôn chủ muốn mang hắn đến nơi nào.
Vân tôn chủ nâng tay chạm nhẹ vào bức tường đá.
Tường đá nhanh chóng tách làm hai, lộ ra thềm đá âm u nối thẳng xuống phía dưới.
Bên dưới đen nhánh, ngay cả một đốm lửa cũng không có.
Vân tôn chủ cất bước dẫm lên thềm đá đi xuống, Tương Trọng Kính hơi sợ hãi nhưng vẫn cậy mạnh điều khiển u hỏa soi đường đi theo xuống.
Thềm đá quanh co khúc khuỷu, không biết điểm cuối ở đâu, càng đi vào sâu càng thấy lạnh, Tương Trọng Kính cậy mạnh không chịu lộ dốt, cố gắng chịu đựng đi theo, cuối cùng Vân tôn chủ cũng dừng lại.
Tương Trọng Kính thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tố Nhất ở đây?”
Vân tôn chủ ‘ừm’ một tiếng, tầm mắt khẽ liếc, xung quanh phát ra tiếng phụt nhẹ, ánh nến trên vách tường đột nhiên sáng lên, ánh nến này nối tiếp ánh nến khác bỗng chốc thắp sáng bừng xung quanh.
Ngay sau khi nến xung quanh được thắp sáng hết, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng động nhỏ xíu nghe như tiếng dây leo di chuyển trên đất.
Tương Trọng Kính nghi ngờ nhìn sang, con ngươi đột nhiên co rút.
Thềm đá nối dài tới một không gian rộng lớn giống cung điện dưới lòng đất, lúc này hắn và Vân tôn chủ đang đứng ở nơi chỉ có thể đặt chân trong cung điện rộng lớn này, trước mặt là một người bị trói hai tay bằng xiềng xích, cưỡng ép treo giữa không trung.
Xung quanh toàn lây leo thô to hơn hẳn một người lớn sinh trưởng trong lòng đất không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, rễ cây đâm sâu vào người bị trói kia, mơ hồ có thể thấy trên da nổi lên gân tím vì bị rễ cây đâm xuyên qua.
Từ góc nhìn của Tương Trọng Kính có thể thấy rõ mặt mũi của người kia.
Tương Trọng Kính kinh ngạc.
Là Tố Nhất.
Hắn bị hành hạ đến mức thoi thóp, nhưng ngay cả chết lại là điều xa xỉ, chỉ có thể thẫn thờ nhìn dây leo xuyên vào cơ thể mình từng chút một, mãi đến khi cả người chỉ còn dư lại một lớp da ở bên ngoài, toàn bộ gân cốt kinh mạch đều bị rễ cây lắp đầy.
Tương Trọng Kính nhìn hắn hồi lâu, nghiêng đầu nhìn Vân tôn chủ.
Vân tôn chủ nhìn ánh mắt còn lưu lại hận ý chưa tan của Tố Nhất, lạnh nhạt lên tiếng.
“Năm đó, chính hắn là người đã ném ngươi từ Lạc Xuyên xuống Cửu Châu.”
Cố Tòng Nhứ đứng bên cạnh tháp quý phi, khom người vịn mép giường nhìn hắn với ánh mắt thâm sâu: “Cha ơi.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính thẹn quá hóa giận, bị câu nói ‘Cha ơi’ đầy mùi nhạo báng làm tức giận bật dậy, gùi áo gấm thành cục ném thẳng vào mặt Cố Tòng Nhứ.
“Im miệng—”
Cố Tòng Nhứ hơi nghiêng đầu, áo gấm sượt qua vành tai y bay ra sau, vừa vặn rơi trúng khổng tước đang hớn ha hớn hở chạy lạch bạch đến chỗ Tương Trọng Kính, hình thể bé bằng nắm tay của nó bị áo gấm phủ kín mít.
Khổng tước: ? ? ?
Tương Trọng Kính vốn cho là Cố Tòng Nhứ sẽ cười nhạo dáng vẻ ngu xuẩn vừa nãy của mình, nhưng khi tức giận nhìn thẳng vào mắt Cố Tòng Nhứ thì mới phát hiện ánh mắt của y cũng viết đầy u oán và ủy khuất, không hề có chút giễu cợt nào.
Ủy khuất?
Tương Trọng Kính thầm nghĩ: “Ngươi ủy khuất cái gì, ta bị tùy ấn làm mất mặt như vậy mà không thấy ủy khuất đây này.”
Hắn trợn mắt nhìn Cố Tòng Nhứ, hạ thấp giọng uy hiếp: “Chuyện hôm nay, đừng nhắc lại nữa.”
Cố Tòng Nhứ chỉ mong có thế, bây giờ y mà nhớ lại dáng vẻ đầy ắp tình cha nồng nhiệt của hắn là khổ sở hốt hoảng, thậm chí có thể lưu lại bóng ma trong lòng.
Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ gật đầu đồng ý bèn thở phào nhẹ nhõm, hắn tằng hắng một tiếng rồi sửa sang quần áo lại, sau đó ngồi bên mép giường dùng mũi chân lò dò dưới giường để tìm giày— Mới nãy hắn phóng thẳng lên tháp quý phi nên không biết giày bị văng tới chỗ nào.
Mũi chân của Tương Trọng Kính vừa cử động là chuông vàng trên mắt cá chân liền reo lên vang dội, hấp dẫn ánh mắt của Cố Tòng Nhứ dính chặt vào cổ chân trắng như tuyết kia.
Sau một hồi chuông leng keng không ngớt, cuối cùng Tương Trọng Kính cũng tìm được giày liền vội vàng mang vào, nói: “Vừa nãy mẫu thân ta khóc, ta đi dỗ nàng.”
Cố Tòng Nhứ gật đầu không ngăn cản, nhìn Tương Trọng Kính vừa buộc tóc vừa bước nhanh ra ngoài.
Cố Tòng Nhứ một mình ngồi trong sân một hồi lâu, hơi thở của Tương Trọng Kính lưu lại theo gió thổi qua ngày càng nhạt dần, y mờ mịt duỗi tay muốn bắt lại nhưng lại cảm thấy làn gió ấm áp men qua kẽ tay chầm chậm bay đi.
Mãi đến khi trong nhà không còn hơi thở của Tương Trọng Kính nữa, đột nhiên ác long giống như đứa trẻ không tìm được nhà, trong mắt tràn ngập đau thương và mất mát.
Ngay lúc này, gió lần nữa thổi đến mang theo hơi thở quen thuộc của người kia, khiến ác long chợt đứng dậy.
Tương Trọng Kính trở về.
Cố Tòng Nhứ đang định ra ngoài đón hắn thì lúc này mới bất giác nhận ra trong hơi thở quen thuộc có lẫn một hơi thở xa lạ khác.
Không phải Vân Nghiễn Lý, không phải Vân tôn chủ, càng không phải là Tri Tuyết Trọng.
Cố Tòng Nhứ nghi ngờ đi tới cửa, ló đầu ra nhìn xung quanh.
Tương Trọng Kính đi dỗ Tri Tuyết Trọng trở về, nhưng không phải về một mình mà còn dẫn theo một thiếu nữ có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nàng đang nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính với ánh mắt vừa si mê vừa ngượng ngùng.
Tương Trọng Kính hơi lúng túng, không biết nên đối đãi với nàng thế nào, chỉ có thể cố gắng cự tuyệt: “Thật sự không cần hầu hạ, cô…”
Thiếu nữ mặc áo hồng phấn nháy mắt, đon đả nói: “Tôn chủ và phu nhân phái ta tới làm việc cho Thiếu tôn, ta nhất định phải phụng mệnh làm việc.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính nhức đầu day mi tâm, trên đường trở về hắn đã từ chối vô số lần nhưng cô nương này cứ nhất quyết đi theo, Tương Trọng Kính không thể nói lời ác độc với thiếu nữ được, chỉ có thể bất đắc dĩ để nàng đi theo về.
Tương Trọng Kính vừa bước vào cửa theo thói quen đi tìm Cố Tòng Nhứ, tầm mắt đảo qua liền đối diện với Cố Tòng Nhứ núp sau cột nhà đang nhìn hắn như thể đang nhìn một kẻ háo sắc.
Tương Trọng Kính: ? ? ?
Tương Trọng Kính đần mặt: “Sao thế?”
Cố Tòng Nhứ buồn bực nói: “Không có gì.”
Y vừa nói vừa hóa thành rồng nhỏ, há miệng gặm cây cột trèo lên, không để ý Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Cô nương kia dường như muốn làm tốt mệnh lệnh đã được giao, nàng giành làm tất cả những chuyện thường ngày vụn vặt của Tương Trọng Kính, còn thiếu điều muốn thở dùm hắn.
Tương Trọng Kính chưa bao giờ được chăm sóc chu đáo như vậy, cho dù là Mãn Thu Thiệp thì cũng không tỉ mỉ đến trình độ này, nhưng hắn không cảm thấy thân thiết chút nào, trái lại chỉ thấy lúng túng.
Chưa tới nửa ngày, Tương Trọng Kính nhức đầu kêu Vân Nghiễn Lý đưa thiếu nữ này về.
Cuối cùng sân nhà cũng được yên tĩnh, Tương Trọng Kính còn chưa thở phào thì lập tức thấy một thiếu niên dung mạo anh tuấn được người hầu áo trắng đưa tới.
Tương Trọng Kính nhíu mày, chỉ thiếu niên hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Người hầu áo trắng truyền đạt ý chỉ của Vân tôn chủ: “Nếu Thiếu tôn không thích nữ nhân, Vân Trung Châu chúng ta cũng không thiếu nam nhân có gia thế hiển hách thân phận tôn quý, tất cả đều cho ngài tùy ý lựa chọn.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính lúc này mới hiểu ra tại sao cô nương hồi nãy lại xông xáo như vậy, hóa ra là do Vân tôn chủ không đáng tin cậy kia để cho hắn chọn đạo lữ.
Cố Tòng Nhứ vẫn đang ở đằng kia gặm cột nhà, từ cạnh cửa sổ nhìn ra sân thấy thiếu niên phấn chấn giàu sức sống, gần như là hung tợn khảm răng vào sâu trong cây cột rồi xé một miếng lớn xuống.
Nữ nhân nam nhân đều có hết.
Cố Tòng Nhứ phun mạt gỗ trong miệng ra, lạnh lùng nghĩ thầm: “Vậy Vân Trung Châu của các ngươi có rồng không?”
Tương Trọng Kính run lên, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Cố Tòng Nhứ lại nhìn hắn với ánh mắt như nhìn đồ háo sắc.
Tương Trọng Kính hít sâu một hơi, hoàn toàn không quan tâm thiếu niên đang mở to đôi mắt sáng rực nhìn mình, hắn im lặng rời khỏi sân đi tới Đại điện của Vân tôn chủ.
Người hầu áo trắng thấy hắn to gan dám xông vào Đại điện, vội vàng đi tới ngăn cản: “Thiếu tôn xin dừng bước.”
Tương Trọng Kính nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt vô cảm một cước đá văng cửa Đại điện, sau đó sải chân đi vào.
Người hầu áo trắng muốn xông tới thì trong Đại điện truyền ra giọng của Vân tôn chủ.
“Để hắn vào.”
Người hầu áo trắng lập tức hành lễ: “Vâng.”
Trong Đại điện, Vân tôn chủ ngồi một mình trên ghế mây, chống cằm từ trên cao nhìn xuống Tương Trọng Kính, vẻ mặt thản nhiên nói: “Có chuyện?”
Thân hình của Tương Trọng Kính cao ráo hiên ngang, hắn ngẩng đầu nói: “Ý ông là sao?”
“Ngươi ở Cửu Châu học lễ nghĩa chính là như vậy?” Vân tôn chủ nói: “Nói giọng điệu không tôn ti lễ phép với phụ thân của mình?”
Tương Trọng Kính châm chọc nói: “Là sai lầm của ta, ở Cửu Châu chỉ lo mưu cầu sinh tồn, chưa bao giờ học lễ nghĩa đối đãi với người tôn quý.”
Vân tôn chủ thấy ý lạnh trên mặt Tương Trọng Kính, cũng biết mình đã lỡ lời, hắn im lặng trong chốc lát, không muốn hàn huyên tiếp nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Ngươi không thích hai người kia?”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính nghĩ quả nhiên là do hắn làm, năm ngón tay siết thành nắm đấm, ánh mắt nhìn Vân tôn chủ hoàn toàn không còn chút ấm áp nào.
Hắn không muốn phí lời với người nói mãi không chịu hiểu, nói thẳng: “Đưa chìa khóa mở ra con đường Lạc Xuyên cho ta, ta phải về Cửu Châu.”
Cho dù Tri Tuyết Trọng và Vân Nghiễn Lý ở đây, hắn cũng không muốn tiếp tục ở đây thêm một giây nào, về việc người đã ném hắn xuống Lạc Xuyên là ai, hắn không điều tra nữa là được.
Cả đời Tương Trọng Kính chỉ đuổi theo tự do nhưng đều không thể nào đạt được như ý nguyện, bây giờ ngay cả người thân cùng chung máu mủ với mình mà cũng muốn điều khiển cuộc đời của hắn.
Tương Trọng Kính chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Sớm biết như vậy, hắn không nên ôm bất kỳ vọng tưởng gì với Vân Trung Châu.
Vừa nói xong, Vân tôn chủ vốn không đếm xỉa lập tức ngồi nghiêm lại, bàn tay đặt trên tay vịn hung hăng siết chặt lại, hiếm khi thấy hắn lạnh lùng như vậy: “Đừng mơ tưởng.”
Tương Trọng Kính hờ hững nhìn hắn, vẫn nói: “Ta phải về.”
Vân tôn chủ siết chặt nắm tay, trong con ngươi lạnh băng tràn ngập uy áp rét thấu xương, nếu người bình thường bị hắn nhìn như vậy là đã run sợ quỳ xuống từ lâu, nhưng Tương Trọng Kính vẫn tỏ ra như thường, thậm chí còn dám ngước mặt không hề sợ hãi đối mặt với hắn.
Hai người mặt đối mặt hồi lâu, không bên nào chịu nhường.
Ở ngoài tiếng sấm vang lên không dứt, u hỏa trên vai Tương Trọng Kính cũng bùng cháy dữ dội, trôi lơ lửng sau lưng hắn giương nanh múa vuốt, dữ tợn nhìn chằm chằm nam nhân ngồi trên cao nắm quyền sinh sát toàn bộ Vân Trung Châu.
Không biết qua bao lâu, tiếng sấm bên ngoài dần tản đi, Vân tôn chủ trầm giọng nói: “Ngươi đối với con Tam độc long kia, đúng thật là yêu?”
Tương Trọng Kính không nghĩ ngợi nói ngay: “Đúng.”
Vân tôn chủ bị câu trả lời thẳng thừng của hắn suýt dấy lên lửa giận lần nữa, hắn miễn cưỡng kiềm nén cơn giận, trầm giọng nói: “Nhưng ngươi có biết lai lịch của hắn không?”
Tương Trọng Kính hùng hồn đáp: “Không biết.”
Vân tôn chủ: “…”
Vân tôn chủ suýt bị hắn làm tức cười: “Từ ngàn năm trước địa mạch bị lửa tam độc thiêu hủy đến nay, ngươi có biết có bao nhiêu người có thể phi thăng vào Vân Trung Châu?”
Tương Trọng Kính im lặng không nói.
Vân tôn chủ cũng bướng bỉnh không kém, thấy Tương Trọng Kính không đáp hắn cũng không nói tiếp, chỉ chường mặt lạnh rũ hàng mi trắng như tuyết đấu mắt với Tương Trọng Kính.
Ai chớp mắt trước là thua.
Tương Trọng Kính: “…”
Hai người đọ mắt ước chừng mười lăm phút, đến khi Tương Trọng Kính chịu không nổi mà sắc mặt tái nhợt, đành phải đáp một tiếng cho có: “Dạ?”
Lúc này Vân tôn chủ mới hài lòng, tiếp tục cuộc đối thoại.
“Một người.” Vân tôn chủ nói: “Chỉ có một người, bị khoảng mấy trăm lôi kiếp đánh đến khi thoi thóp mới vào được Vân Trung Châu.”
Tương Trọng Kính ngạc nhiên nhìn Vân tôn chủ.
Không có ai thống kê số người phi thăng vào Vân Trung Châu trong ngàn năm qua, hơn nửa quyền cai quản Tam đại Tông môn ở Cửu Châu đều nằm trong tay Tố Nhất, nên càng không có người công bố số người đã phi thăng với hậu thế.
Thì ra ngàn năm qua, chỉ có một người đắc đạo phi thăng sao?
Vân tôn chủ nặng nề nói: “Chẳng qua chỉ với hai ba mồi lửa tam độc mà đã thiêu hủy địa mạch thành ra như vậy, hơn nữa toàn thân con rồng kia đều là tam độc, cho dù ngươi trời sinh tiên cốt cũng không có cách nào chống lại sự xâm hại của hắn.”
Tương Trọng Kính không nói gì.
Vân tôn chủ thấy hắn vẫn u mê không tỉnh ra, nặng nề vỗ lên tay vịn, lạnh lùng nói: “Vân Ngọc Chu, ta là đang cứu ngươi.”
Tương Trọng Kính nhìn mu bàn tay mình chậm rãi hiện lên khế ước sinh tử, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Nếu ta cố ý làm vậy thì sẽ như thế nào?”
Vân tôn chủ hận không thể lấy sấm sét chuẩn bị cho ác long để đánh vào đầu Tương Trọng Kính cho tỉnh người ra, hắn lạnh lùng nói: “Cuối cùng ngươi sẽ biến thành một quái vật không rõ thần trí chỉ biết chém giết, cho dù ta mở con đường Lạc Xuyên ra thì ngươi cũng không thể về Vân Trung Châu được, bởi vì Thiên đạo sẽ dùng vô số biện pháp hủy diệt ngươi.”
Ngón tay của Tương Trọng Kính khẽ run rẩy, hắn ngẩng đầu nhìn Vân tôn chủ: “Nhưng hắn và ta đã nương tựa lẫn nhau hơn sáu mươi năm, ta vẫn bình thường đâu có xảy ra chuyện gì.”
Cuối cùng Vân tôn chủ không nhịn được đứng dậy khỏi ghế mây đi xuống bậc thang ngọc, vạt áo và tóc trắng dài phết đất theo bước chân của hắn lướt xuống từng bậc thang ngọc, ánh lên nguyệt quang, hắn lạnh lùng đi tới trước mặt Tương Trọng Kính, hơi thở lãnh liệt như sương mù dày đặc kia làm Tương Trọng Kính khẽ nhíu mày.
Vân tôn chủ nắm chặt cổ tay của Tương Trọng Kính, ngón tay cà nhẹ lên mu bàn tay của hắn, khế ước sinh tử ẩn hiện trong kinh mạch lập tức hiện rõ trên da, tạo thành đường vân mảnh từ cổ tay trắng như tuyết của Tương Trọng Kính kéo dài một đường vào trong tay áo.
“Bây giờ ngươi không xảy ra chuyện gì là bởi vì long cốt của hắn chưa hoàn chỉnh, thiếu tam độc.
Nếu hắn tìm xong long cốt, khế ước sinh tử không đáng giá này của ngươi sẽ bị hắn hủy diệt ngay tức khắc.” Vân tôn chủ nhấc tay hắn lên để cho hắn nhìn rõ khế ước sinh tử, cười lạnh nói: “Ngay cả địa mạch mà lửa tam độc còn có thể thiêu hủy, thế nhưng một quả trứng rồng dù có bị lửa tam độc đốt một ngàn năm vẫn cứ trơ ra, không những thế còn… Đốt ra một quái vật trời sinh mang tam độc.”
Tương Trọng Kính nhíu mày, chợt giãy khỏi tay Vân tôn chủ, lạnh lùng nói: “Không cho phép nói hắn như vậy.”
Nếu Tri Tuyết Trọng ở đây thì có thể thấy đám mây nhỏ trên đầu Vân tôn chủ đang đổ mưa lớn, nhưng trên mặt Vân tôn chủ vẫn lạnh lùng như trước, hắn nói: “Ngươi muốn quyết tâm đồng sinh cộng tử với hắn?”
“Ừ.” Tương Trọng Kính nhìn thẳng vào mắt Vân tôn chủ không chớp một cái, để Vân tôn chủ thấy rõ hắn không hề nói giỡn: “Nếu ông còn đưa thêm người đến chỗ ta…”
Vân tôn chủ thờ ơ nhìn hắn, định xem xem hắn có thể nói ra lời uy hiếp gì.
Dù sao đối với Vân tôn chủ mà nói, bất kỳ uy hiếp nào đều không đáng giá để hắn bận tâm, cho dù là khế ước sinh tử hắn cũng có thể xóa cái rẹt.
Sau cuộc đối thoại này, Tương Trọng Kính đã biết Vân tôn chủ không phải là người máu lạnh vô tình như trong tưởng tượng, chỉ là quá mức miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo mà thôi, Tương Trọng Kính cũng không tỏ ra quá xa cách với hắn như lần đầu gặp mặt nữa.
Tương Trọng Kính suy nghĩ một chút, đột nhiên nhếch môi cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Vậy ta sẽ dứt khoát song tu với ác long, gạo nấu thành cơm.”
Vân tôn chủ: ? ? ? ?
Vân tôn chủ: “………”
Vân tôn chủ đã sống mấy ngàn năm, lần đầu tiên bị chọc tức đến nỗi không để ý hình tượng, nổi giận quát: “Thằng bất hiếu!”
Cuối cùng cũng được chứng kiến Vân tôn chủ cao ngạo lạnh lùng như tiên nhân bị hắn kéo xuống Thần đàn, cả người nhuốm chút khói lửa nhân gian, Tương Trọng Kính cực kỳ hài lòng.
Vân tôn chủ bị tức bối rối, chợt vung tay áo nói: “Lui ra cho ta.”
Tương Trọng Kính cũng không tức giận, gật đầu hành lễ rồi xoay người định rời đi, nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, ngoái đầu lại nói: “Tôn chủ, người phi thăng cuối cùng tên là gì?”
Vân tôn chủ đã quay về ngồi trên ghế mây, hiện đang nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ bị chọc tức quá nên giả điếc với câu hỏi của hắn, hoàn toàn không thèm để ý.
Tương Trọng Kính: “Tôn chủ? Tôn chủ.”
Vân tôn chủ tiếp tục giả điếc.
Khóe môi của Tương Trọng Kính khẽ giật, thật lâu sau mới rít ra hai chữ qua kẽ răng: “Phụ tôn.”
Vân tôn chủ lúc này mới chịu mở mắt, chống cằm lạnh nhạt lên tiếng.
“Tố Nhất.”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, còn tưởng mình nghe nhầm, xoắn xuýt nửa ngày mới phát hiện Vân tôn chủ là trả lời câu hỏi mới nãy của hắn.
Người cuối cùng phi thăng vào Vân Trung Châu.
Tên là Tố Nhất.
Kì lạ là, khi Tương Trọng Kính nghe thấy cái tên này thì không thấy kinh sợ gì cả, ngược lại sinh ra cảm giác ‘À, quả nhiên là vậy’.
Tố Nhất đúng là sẽ không bị hắn giết chết dễ dàng như vậy, chắc chắn có để lại hậu chiêu.
Hậu chiêu này hơn tám mươi phần trăm là mồi dẫn lửa ở trong Vân Trung Châu.
Tương Trọng Kính đột nhiên cảnh giác, hỏi tiếp: “Vậy bây giờ hắn đang ở đâu?”
Vân tôn chủ lại khép mắt giả bộ ngủ.
Tương Trọng Kính: “…”
Nếu không phải biết được tính tình của Vân tôn chủ, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy người này ghét bỏ mình.
Cũng không biết với cái tính khó ưa này,Vân tôn chủ làm thế nào cưới được Tri Tuyết Trọng dịu dàng xinh đẹp như hoa về làm vợ.
Tương Trọng Kính mím môi đấu tranh tâm lý một hồi, sau đó bất đắc dĩ kêu một tiếng Phụ tôn.
Vị Phụ tôn họ Vân nào đó lại mở mắt ra lườm hắn, chậm rãi đứng dậy nói: “Đi theo Phụ tôn.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính hít sâu một hơi, cất bước đi theo Vân tôn chủ.
Vân tôn chủ quá khó hầu hạ, từ sau khi Tương Trọng Kính kêu hắn một tiếng Phụ tôn, hắn giống như bị ghiền, mỗi một câu hỏi phải chờ Tương Trọng Kính gọi Phụ tôn thì mới chịu trả lời.
Trên đường đi, Tương Trọng Kính nhiều lần hết co lại giãn năm ngón tay, thật sự rất muốn dùng Quỳnh Nhập Nhất đánh người này một trận, nhưng lại cưỡng ép đè xuống cơn xung động.
Vân tôn chủ dẫn hắn đi một hồi lâu, xuyên qua tầng tầng mây mù, cuối cùng dừng lại trước một bức tường đá cao ngất.
Tương Trọng Kính lấy làm lạ nhìn bức tường đá không thể bình thường hơn trước mắt, không biết Vân tôn chủ muốn mang hắn đến nơi nào.
Vân tôn chủ nâng tay chạm nhẹ vào bức tường đá.
Tường đá nhanh chóng tách làm hai, lộ ra thềm đá âm u nối thẳng xuống phía dưới.
Bên dưới đen nhánh, ngay cả một đốm lửa cũng không có.
Vân tôn chủ cất bước dẫm lên thềm đá đi xuống, Tương Trọng Kính hơi sợ hãi nhưng vẫn cậy mạnh điều khiển u hỏa soi đường đi theo xuống.
Thềm đá quanh co khúc khuỷu, không biết điểm cuối ở đâu, càng đi vào sâu càng thấy lạnh, Tương Trọng Kính cậy mạnh không chịu lộ dốt, cố gắng chịu đựng đi theo, cuối cùng Vân tôn chủ cũng dừng lại.
Tương Trọng Kính thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tố Nhất ở đây?”
Vân tôn chủ ‘ừm’ một tiếng, tầm mắt khẽ liếc, xung quanh phát ra tiếng phụt nhẹ, ánh nến trên vách tường đột nhiên sáng lên, ánh nến này nối tiếp ánh nến khác bỗng chốc thắp sáng bừng xung quanh.
Ngay sau khi nến xung quanh được thắp sáng hết, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng động nhỏ xíu nghe như tiếng dây leo di chuyển trên đất.
Tương Trọng Kính nghi ngờ nhìn sang, con ngươi đột nhiên co rút.
Thềm đá nối dài tới một không gian rộng lớn giống cung điện dưới lòng đất, lúc này hắn và Vân tôn chủ đang đứng ở nơi chỉ có thể đặt chân trong cung điện rộng lớn này, trước mặt là một người bị trói hai tay bằng xiềng xích, cưỡng ép treo giữa không trung.
Xung quanh toàn lây leo thô to hơn hẳn một người lớn sinh trưởng trong lòng đất không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, rễ cây đâm sâu vào người bị trói kia, mơ hồ có thể thấy trên da nổi lên gân tím vì bị rễ cây đâm xuyên qua.
Từ góc nhìn của Tương Trọng Kính có thể thấy rõ mặt mũi của người kia.
Tương Trọng Kính kinh ngạc.
Là Tố Nhất.
Hắn bị hành hạ đến mức thoi thóp, nhưng ngay cả chết lại là điều xa xỉ, chỉ có thể thẫn thờ nhìn dây leo xuyên vào cơ thể mình từng chút một, mãi đến khi cả người chỉ còn dư lại một lớp da ở bên ngoài, toàn bộ gân cốt kinh mạch đều bị rễ cây lắp đầy.
Tương Trọng Kính nhìn hắn hồi lâu, nghiêng đầu nhìn Vân tôn chủ.
Vân tôn chủ nhìn ánh mắt còn lưu lại hận ý chưa tan của Tố Nhất, lạnh nhạt lên tiếng.
“Năm đó, chính hắn là người đã ném ngươi từ Lạc Xuyên xuống Cửu Châu.”
Danh sách chương