Tiểu phượng hoàng không tin nổi trợn tròn mắt, không dám tin hai anh em nhà này kêu nó ấp trứng.

“Ta…” Tiểu phượng hoàng cảm thấy mình phải tỏ ra tức giận, nó đập cánh cố gắng la lớn hết mức có thể: “Ta là phượng hoàng!”
Sao có thể kêu một con phượng hoàng trống đi ấp trứng?!
Vân Nghiễn Lý: “Quả này có thể ấp ra được con gì?”
Tương Trọng Kính: “Là trứng của con khổng tước lần trước.


“Ồ.

” Vân Nghiễn Lý nói: “Phượng hoàng nói có thể ăn, hơn nữa còn bổ dưỡng.


“Không thể ăn, ta có việc cần nó.


Tiểu phượng hoàng: “…”
Không ai thèm quan tâm chim.

Tiểu phượng hoàng suýt chút nữa òa khóc.

Tương Trọng Kính thấy hai con mắt tròn vo của tiểu phượng hoàng rưng rưng sắp khóc, hắn bật cười dùng ngón tay xoa cái đầu nhỏ của nó: “Trừ quả trứng này ra, ngươi muốn ăn gì ta sẽ tìm về cho ngươi.



Tiểu phượng hoàng ngẩn ngơ, ngước hai mắt ngấn lệ hoang mang nhìn hắn.

Tính tình của Vân Nghiễn Lý vô cùng cẩu thả không tâm lý, bình thường luôn tỏ ra cao ngạo hếch mũi lên trời, tiểu phượng hoàng vừa nở ra là liền đi theo hắn, cho đến nay chưa từng được âu yếm vuốt ve như vậy.

Tiểu phượng hoàng ngơ ngác nhìn Tương Trọng Kính, hai mắt không hề chớp lấy một cái, Tương Trọng Kính muốn rút tay về nhưng nó vô thức duỗi cánh ôm lấy ngón tay không cho rời đi.

Tương Trọng Kính thấy vậy vẻ mặt càng thêm dịu dàng, hắn vuốt ve đầu nhỏ của tiểu phượng hoàng nói: “Có được không?”
Tiểu phượng hoàng vội vàng tỉnh hồn lại, đầu nhỏ gật lia lịa như gà mổ thóc.

“Dạ dạ dạ.


Vân Nghiễn Lý ngồi một bên nhìn Tương Trọng Kính mới nói hai câu là đã dụ được tiểu phượng hoa vui như mở hội, bụng nghĩ người này thật ranh mãnh lại có quả nhan sắc trời cho, hơn nữa còn quen dùng khuôn mặt xinh đẹp đó lừa gạt người khác.

Tiểu phượng hoàng dùng móng chân quắp lấy trứng khổng tước rồi cẩn thận bay về đậu trên vai Vân Nghiễn Lý, ngoan ngoãn tìm một chỗ tốt để làm ổ, sau đó bắt đầu ấp trứng.

Vân Nghiễn Lý: “…”
Lúc trước tiểu phượng hoàng luôn đòi hắn đi tìm Tương Trọng Kính đem trứng khổng tước về cho nó ăn, thế mà bây giờ lại cam tâm tình nguyện ấp trứng.

Vân Nghiễn Lý nhìn mà trợn trắng mắt.

Sau khi xử lý chuyện trứng khổng tước xong, Tương Trọng Kính lại đứng trước cửa do dự hồi lâu mới hít sâu một hơi lấy can đảm đi vào.

Chết sớm hay chết trễ cũng là chết, hơn nữa, hắn không mất mặt thì là người khác mất mặt, sợ gì.

Tương Trọng Kính dồn đủ quyết tâm, mang theo khí thế hừng hực bước vào phòng, nhưng khi hắn vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì lập tức kinh sợ.

Không biết Cố Tòng Nhứ tỉnh lại khi nào, đang thong thả thay quần áo.

Tương Trọng Kính: “…”
Từ góc nhìn của Tương Trọng Kính, hắn có thể thấy rõ tấm lưng trần chưa mặc áo của Cố Tòng Nhứ, phía dưới xương cánh bướm mơ hồ lộ ra khế văn cực kỳ phức tạp, nhưng chỉ trong một thoáng đã như rắn nước bò tới phần hông rắn chắc rồi biến mất tại chỗ.

Sau khi Tương Trọng Kính dung hợp Thần hồn, hắn có thể nhận ra bất kì trận pháp nào.

Khế văn kì quái phức tạp trên thân Cố Tòng Nhứ rõ ràng là khế ước sinh tử đã bị phế.

Nhưng ở kiếp trước sau khi hắn bỏ mạng, khế ước sinh tử trên người Cố Tòng Nhứ đáng lẽ ra phải biến mất theo chứ, tại sao vẫn còn tới giờ?
Tương Trọng Kính nhíu mày, Cố Tòng Nhứ nghe thấy tiếng động, y vén hết tóc dài bù xù qua một bên vai, nghiêng đầu hờ hững nhìn Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính hơi sửng sốt, đối diện với tầm mắt xa lạ như thế không hiểu sao trong lòng cảm thấy chua chua.

Hắn thử dò hỏi: “Canh Ba?”
Cố Tòng Nhứ nhíu mày mặc áo vào rồi hất mái tóc dài rối ra sau lưng, sau đó bước nhanh về phía Tương Trọng Kính.


Lúc ác long không tỏ rõ cảm xúc trên mặt thì trông cực kỳ cường thế, Tương Trọng Kính vô thức lùi một bước.

Một giây tiếp theo, Cố Tòng Nhứ đã đến trước mặt dang hai tay ra ôm hắn vào lòng.

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt.

Cố Tòng Nhứ chỉ ôm hắn không nói gì.

Trong nhất thời Tương Trọng Kính không phân biệt rõ Cố Tòng Nhứ còn ngu hay đã tỉnh táo lại.

“Canh Ba.

” Tương Trọng Kính nói: “Cố Tòng Nhứ, ngươi còn nhận ra ta không?”
Cố Tòng Nhứ nói năng rõ ràng không hề giống một kẻ ngốc: “Nhận ra.


“Ta là ai?”
Cố Tòng Nhứ nói: “Chủ nhân.


Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính bị gọi một tiếng chủ nhân một cách bất ngờ không kịp đề phòng làm cho eo hông nhũn ra như cọng bún, hắn cố gắng đứng vững lại, nhấc tay đẩy Cố Tòng Nhứ ra: “Nếu đã tỉnh táo lại thì buông ta ra, ôm ôm như thế còn ra thể thống gì?”
Hai tay Cố Tòng Nhứ càng thêm sức mạnh mẽ ôm chặt hắn vào lòng, không cho hắn tránh thoát.

Thụ đồng của ác long vẫn còn mông lung, rõ ràng cho thấy y vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

“Nếu là chủ nhân của ta thì sao phải buông?” Cố Tòng Nhứ hỏi.

Tương Trọng Kính: ? ? ?
Tương Trọng Kính không hiểu nổi tư duy của Cố Tòng Nhứ, mở to mắt không tin nổi nhìn y.

Cố Tòng Nhứ nhướng mày, tỏ ý kêu hắn hãy nhìn kỹ thêm.

Tương Trọng Kính nhìn y hồi lâu mới phát hiện con rồng này vẫn chưa tỉnh táo, hắn trợn mắt nhìn Cố Tòng Nhứ nói: “Buông ta ra trước đã, ta đưa long cốt cho ngươi.


Cố Tòng Nhứ không muốn buông hắn ra: “Ôm vậy cũng đưa được mà.


Tương Trọng Kính tức giận nói: “Ngươi mà không buông ra là ta không đưa long cốt cho ngươi đâu.


Cố Tòng Nhứ khẽ nhíu mày.

Tương Trọng Kính biết long cốt rất quan trọng với Cố Tòng Nhứ, cực kỳ tự tin uy hiếp này sẽ làm Cố Tòng Nhứ phải thả tay ra.


Cố Tòng Nhứ nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó như có điều suy nghĩ nói: “Vậy ý của ngươi là ta không lấy long cốt là có thể ôm ngươi mãi?”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính nói: “Ý ta không phải vậy!”
Trên mặt Cố Tòng Nhứ lộ ra vẻ thất vọng.

Tương Trọng Kính hoàn toàn bội phục, không thể làm gì khác nên đành phải duy trì tư thế bị ôm chặt khó khăn lấy long cốt ra, sau đó gõ một phát lên ngực ác long.

Long cốt nhận được dẫn dắt lập tức hóa thành một luồng sáng chui vào người Cố Tòng Nhứ.

Thần hồn của Tiên quân được long cốt bảo vệ trôi lơ lửng tại chỗ, sau đó bị Tương Trọng Kính khều nhẹ một cái rồi cũng chui vào cơ thể sáp nhập vào trong Thần hồn của hắn.

Sau khi long cốt trở về vị trí cũ, Cố Tòng Nhứ bị một cơn chóng mặt ập tới, nhờ sự dung hợp của long cốt mà đã xua tan di chứng chấn động não bị đẩy ra khỏi Thức hải, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Ác long vừa mở mắt ra liền cảm giác mình đang ôm một người trong lòng, y nghi ngờ cúi đầu nhìn thì lập tức đối diện với ánh mắt như muốn giết người của Tương Trọng Kính.

Cố Tòng Nhứ: “…”
Trong chớp mắt, Cố Tòng Nhứ đần mặt ra, cả người cứng ngắc như cột nhà.

Nếu là ngày thường Tương Trọng Kính thấy y như vậy thì đã sớm mở miệng trêu ghẹo, nhưng trải qua mấy lần bại trận, rốt cuộc Tương Trọng Kính bất giác nhận ra hình như Cố Tòng Nhứ đã phát hiện bản chất chỉ biết trêu chọc bằng miệng của mình, dù nói nhiều đi nữa cũng đều bị phản bác lại, cuối cùng người chịu khổ chính là mình.

Tương Trọng Kính ho khan một tiếng, đẩy Cố Tòng Nhứ ra rồi ấp úng: “Thu dọn đồ đạc của mình đi, chúng ta sắp phải đi rồi.


Nói xong không đợi Cố Tòng Nhứ phản ứng lại liền quay đầu chạy trốn.

Cố Tòng Nhứ vẫn còn đần mặt.

Vô Tẫn Lâu.

Mãn Thu Hiệp kinh ngạc nhìn Tương Trọng Kính: “Đi ngay bây giờ?”
Tương Trọng Kính gật đầu: “Nếu Tố Nhất đang ở trong miếu nhỏ gần Lâm Giang Phong thì Túc Tàm Thanh chắc chắn cũng sẽ ở đó, hiện tại Thần hồn của ta đã ổn định rất nhiều, ngồi Linh Lung Tháp không còn đáng ngại, bây giờ sẽ lên đường đi luôn.


Mãn Thu Hiệp im lặng hồi lâu, đột nhiên co cẳng chạy đến bên cửa sổ gọi vọng sang Tống Táng Các cách vách.

“Tống Hữu Thu! Trong ba ngày tới đến Lâm Giang Phong xây cho ta một tòa Vô Tẫn Lâu!”
Tương Trọng Kính: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện