Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, Lục Ngôn tìm ra lối đi dẫn tới tầng hầm.
Nơi này nhỏ hẹp chật chội như hang chuột, bốn phía đầy bùn nhơ bẩn thỉu, tỏa ra mùi tanh tưởi.
Khi đối đầu với kẻ địch không xác định lớn mạnh, Lục Ngôn không muốn rút lui.
Khi đối đầu với áp lực bên ngoài, cần phải vươn tay cứu trợ phe yếu, anh không muốn lùi bước.
Nhưng tại giây phút này, Lục Ngôn thật sự rất muốn quay đầu trở về.

Anh chuẩn bị tâm lý mất một lúc lâu mới dằn được sự ghê người xuống, chui vào trong.

Anh cảm thấy mình đúng là đã hy sinh quá nhiều để cứu vớt thế giới.
Hệ thống an ủi: [ Không sao đâu, cùng lắm chỉ thối ba ngày thôi.

Tiên cá xinh đẹp ở cống thoát nước cũng là hình tượng kinh điển trong phim mà.

]
Không hiểu sao Lục Ngôn càng muốn quay đầu bỏ chạy hơn.
Hệ thống: [ Đằng nào cũng tới rồi, đằng nào cũng tới rồi mà.

Anh Lục, anh hãy nhịn đi! Tôi gọi anh là cha.

]
Lục Ngôn: “……”
Sau quá trình xây dựng tư tưởng gian nan, cuối cùng Lục Ngôn cũng gặp được Michael.
Michael đang múa may thanh kiếm nặng của mình, hung ha hung hăng chém vào bức tường trước mặt.
Đến đây không có đường, trên cầu thang cũng không có đường, lại còn lạc mất đồng đội.

Điều này khiến anh ta trở nên hết sức bực bội, thành ra khi thấy Lục Ngôn chui ra, sự ngạc nhiên xuất hiện rõ trên mặt Michael: “Cống thoát nước nhỏ xíu vậy mà cậu cũng chui vừa ư? Khung xương của người phương Đông luôn nhỏ khiến tôi khiếp sợ.

Hay đây là kongfu gì đó hử?”
Lục Ngôn giũ giũ nước bẩn trên người, mặt mày âm u như sắp chém người tới nơi: “Nếu có thể thì tôi cũng không muốn chui từ trong đó ra.”
Cơ quan mở cửa nằm trong tác phẩm điêu khác bị rong rêu che khuất ở góc.
Lục Ngôn cắm mạnh chìa khóa vào mắt tượng thạch cao, bức tượng phát ra tiếng ‘ken két’.
Ngay lập tức, mặt tường phía trước chậm rãi tách về hai bên.

Tầng hầm cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của mình.
Nơi này trông như một hầm gara bị lụt.

Nhờ ánh sáng ảm đạm từ mấy chiếc đèn nhỏ trên đầu mà nền đất không đến nỗi tối om.
Có lẽ do lâu rồi không chảy theo dòng nên nước ở đây chuyển hết sang màu xanh lá, mùi thối gay mũi.
[ Tầng hầm rất gần hồ nước bên ngoài.

Vài chục năm nay, nước hồ ngấm vào trong khá nhiều.

Chỗ mực nước cao nhất phải lên đến 3 mét.

]
Những con mắt nổi lềnh phềnh trên mặt nước xanh lá, nhìn như những chiếc phao dùng để câu cá.

Thỉnh thoảng lại có thứ bơi nhoáng qua như cá chình trong nước đục.
[ Cá ký sinh.

Lúc trước thành phố K bị thứ này gây ô nhiễm đấy.

Trông nó rất giống cá mút đá, cắn trúng người rồi còn có thể dính chặt trên da hút máu như con đỉa, loại này chui được cả vào cơ thể nè.

]
[ Chẳng qua cậu cứ yên tâm, sự tồn tại của cá vua sẽ khiến chúng nó không dám tới đây.

Đàn áp huyết mạch mà.

Tuy nhiên tôi khuyên cậu vẫn nên sử dụng vảy cá bảo vệ bản thân.

Vùng nước chúng sinh sống có rất nhiều trứng cá ký sinh.

]

Michael lại lần nữa thầm cảm ơn vì mình bay được.

Anh ta vớt Lục Ngôn lên, định tìm một nơi dừng chân trên mặt nước.
Ấy vậy mà càng tiến vào sâu trong ánh sáng càng tù mù, trần nhà cũng thấp dần.

Về sau độ cao đã không cho phép Michael bay tiếp nữa.

Tới khi không thể không rơi xuống, giọng điệu anh ta hết sức buồn phiền: “Chúng ta thế này có được coi như nhân viên công vụ bị ép xuống biển không?”
Lục Ngôn cao 1m8, nước dâng cao vừa tới phần hông của anh.

Michael cao 2 mét, nước chỉ ngập đến gốc đùi, có điều lông vũ sau lưng anh ta đã ướt hơn nửa, lát nữa muốn bay chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Nhân lúc chưa tới tận cùng, Michael kể cho Lục Ngôn về nhật ký của thương gia anh ta thấy tại phòng đọc sách.
Anh ta tổng kết lại: “Chị gái này thảm thật luôn.

Nhà giàu như vậy làm gì chẳng được, cứ nhất quyết phải kết hôn.”
Lục Ngôn rất tán thành, song chợt nhớ ra hình như Đường Tầm An cũng rất giàu, vì vậy nói: “Lỡ đâu cưới vì tình yêu thì sao?”
Michael nói lời sâu sắc: “Hạn sử dụng của ‘tình yêu’ trong miệng đàn ông còn không lâu bằng trứng gà trong tủ lạnh.”
Hệ thống gật đầu: [ Đúng, không sai.

Chính là vậy! ]
Lục Ngôn rơi vào trầm tư.
Thôi, không nghĩ ra, không nghĩ nữa.
Michael: “Dựa theo tình báo, vật ô nhiễm cuối cùng chúng ta phải giải quyết hẳn là bà chủ của trang viên này.

Tôi đoán giá trị ô nhiễm ở khoảng 8500, hơn nữa do mang thai nên cơ thể sẽ suy yếu.

Cộng thêm việc nơi này không có con người hay vật ô nhiễm khác cung cấp năng lượng tiến hóa để cắn nuốt, vì vậy chắc vật ô nhiễm vẫn giữ hình người.”
Michael hành nghề hơn 60 năm, số vật ô nhiễm anh ta từng giết còn nhiều hơn số vật ô nhiễm Lục Ngôn từng gặp.

Phân tích hết sức rành mạch, độ chuẩn xác tương đối cao.
“Anh quên một chi tiết rồi.” Lục Ngôn nhắc nhở: “Trong bụng người vợ còn có đứa con.”
Michael nhớ tới bức tranh cuối cùng thấy trên quyển nhật ký kia, khẽ gật đầu: “Đứa bé đó mọc rất nhiều tay, có lẽ là thể kết hợp nào đấy.”
Giá trị ô nhiễm trên điện thoại ngày một cao.

Khi số liệu vượt qua 7000, Michael cất điện thoại đi, tránh cho ánh sáng dẫn dụ thứ gì tới.
Lúc này khoảng cách của họ với BOSS cuối đã cực kỳ gần.
Nước ở chỗ này cao tới tận cổ Lục Ngôn.

Nếu không phải lo bị sặc nước bẩn thì Lục Ngôn đã chuyển thành bơi từ lâu rồi, không thì tiến hóa ra một cái đuôi cá thật quá uổng.
Theo bước chân bọn họ, tầng hầm yên ắng chỉ còn lại tiếng nước bập bõm.
Bỗng, một tiếng động khác vang lên bên tai Lục Ngôn.

Đây là tiếng hít thở nặng nề của quái vật.
Sau khi băng qua hành lang gấp khúc và tới ngã rẽ, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy loáng thoáng quái vật kia.
[ Jennifer bắt đầu ăn thịt người từ khi biến thành vật ô nhiễm rốt cuộc đã nghênh đón thời khắc sinh nở của mình.

]
[ Bà mẹ keo kiệt này không cho phép bất kỳ thứ gì đe dọa quấy rầy quá trình sinh đẻ của mình.

Huống hồ số đối tượng nhìn lén đứa con trong bụng nó những năm gần đây cũng không hề ít.

Mang thai quả thực sẽ kích hoạt tình thương của mẹ ở nó, dù cho nó không thích trẻ con đến vậy.

Jennifer thích giải quyết toàn bộ mối nguy hiểm từ trong nôi.

]
Ánh sáng tù mù rọi vào phòng sinh.

Jennifer quay đầu, nhìn thẳng vào người vừa tới không hề nhúc nhích.
Lục Ngôn từng thấy rất nhiều quái vật.

Trong số những quái vật nhiễu sóng đó, độ đáng sợ của Jennifer có thể lọt vào top 3.
Bụng nó gồ cao tựa một ngọn đồi.


Toàn bộ cơ thể nằm rạp trên đất như thú hoang, không phân biệt nổi đâu là tay đâu là chân.

5 chi trước, 4 chi bên người và 2 chi sau to khỏe nhất.

Ngoại trừ bụng, cơ thể người vợ gầy đến nỗi chỉ còn xương cốt và một tảng thịt mấp máy, không có da.

Đầu nó đã mất vẻ ngoài của con người, trông như quái vật được tạo thành từ một cụm bướu thịt xen kẽ.

Gai nhọn mọc đầy trên người nó.

Cuối cùng là một chiếc đuôi hẹp dài, lông cứng trên đó phản xạ ánh sáng lạnh lẽo.
Khi ngửi thấy mùi lạ, nó nhe răng nanh dữ tợn như lưỡi dao của máy xay thịt ra, nước dãi sền sện nhỏ xuống đất.
Hệ thống buồn bã hỏi thăm: [ Cậu thích đuôi kiểu này không? Hay là cậu chỉ thích chiếc đuôi của nam đồng tính thôi? ]
Lục Ngôn: “……”
Quái vật có cơ thể khổng lồ, cao ít nhất phải 5 mét, vậy mà hành động của nó lại mau lẹ đến bất ngờ.
Nó gào rú lao lên.

Michael lập tức giơ kiếm Thánh chặn đòn tấn công của nó.
Thân mình quái vật đập vào kiếm, phát ra tiếng va chạm chói tai.
[ Gánh nặng duy nhất của nó chính là thai nhi không ngừng đong đưa trên bụng.

Tốt nhất cậu nên nghĩ cách giết chết nó sớm chút.

Thời gian cho các cậu chỉ có 15 phút thôi.

]
15 phút sau là 5 giờ sáng.
Giải thích từ góc độ khoa học thì tại thời gian này, góc tạo thành giữa hành tinh và mặt trời nhỏ nhất, do đó bầu khí quyển phản xạ ánh sáng mặt trời yếu nhất và mất đi ánh sáng trăng.

Vậy nên đây chính là thời gian tối nhất trong ngày.
Mang thai vài chục năm, cái bụng gồ lên của Jennifer đã gần chạm tới trạng thái trong mờ.

Một khe hở cực nhỏ nứt ra từ giữa bụng nó.

Mấy cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh bẻ mạnh bụng mẹ ra như chim non mổ vỡ vỏ trứng.
Quái vật nhỏ trong bụng mẹ cũng không mang dáng vẻ con người.

Nó là thể kết hợp của thương gia và vợ, không chỉ có thân hình dị dạng quỷ quái như người vợ mà trên cơ thể còn mọc đầy mắt.
[ Tổn thương vật lý và tổn thương tinh thần vừa ra đời đã đạt max.

Không hổ là Tà Thần triệu hồi trong 5 phút.

] Hệ thống đánh giá cao: [ Nếu các cậu không tới thì mẹ nó sẽ là bữa tối đầu tiên của nó khi chào đời.

Người vợ chính là vật chứa đã được khâm định.

]
Kiếm Thánh của Michael tỏa ánh vàng kim.

Những nơi Thánh Quang rọi tới, thế gian được gột rửa, tà ma bị trấn áp.

Vậy mà quái vật nơi này chẳng hề lùi bước, ngược lại còn gào rú xông lên, không màng tay mình bị Thánh Quang ăn mòn, chộp về phía Michael.
Nó sử dụng được tổng cộng 9 cánh tay.

Một đôi tay nắm chặt kiếm, một đôi tay khác đập vào Michael.
Michael bay lên trời, tránh đi đòn tấn công của nó.
Sức mạnh của quái vật lớn không tưởng, tường đá đằng sau bị chiếc đuôi quật ‘rầm’ một phát thủng.
Lục Ngôn siết chặt dao găm, ẩn nấp dưới nước, gắng hết sức tìm cơ hội chém một đao vào bụng Jennifer.

Vết thương do Lửa Địa Ngục tạo thành kém xa kiếm Thánh, song lại thắng ở số lượng đông đảo và khó khép lại.

Cơn tức tối dâng đầy trong lòng quái vật, nó muốn giẫm một phát chết người cá vàng kim kia, thế nhưng Lục Ngôn di chuyển trong nước với tốc độ cực nhanh.

Jennifer chỉ còn cách quật tung tóe một đống nước, điên cuồng phẫn nộ vô ích tại chỗ.
Độ bệnh biến tăng vọt khiến Michael tấn công ngày càng nóng nảy hơn.

Anh ta thở dốc một cách nặng nề.
Mùi máu tươi lan rộng trong phòng sinh.

Lục Ngôn bị thương, không khỏi dẫn tới sự xao động của cá ký sinh.
Lúc này cá vua bỗng nứt cái miệng ra, khẽ ngâm kêu một tiếng tràn đầy uy hiếp.
Đám cá ký sinh hình ống ở hồ nước cách đó không xa chần chờ không dám tiến lên.
Chiếc đuôi của Jennifer khuấy mạnh trong nước, sóng lớn bắn lên cao hơn mười mét.

Bóng dáng Lục Ngôn lộ ra giữa vùng bọt sóng.
Nó bỗng nhiên đớp về phía trước, thế nhưng Lục Ngôn lại lập tức thay đổi hình thái, chạy thoát khỏi răng nanh ngay trong gang tấc.

Móng tay như móc câu cắm sâu vào tảng thịt trên mặt quái vật, rạch ra vài vết máu.
Máu của Lục Ngôn chảy ra, rơi vào người Jennifer.

Động tác của quái vật thoáng khựng lại.
Michael bắt được thời cơ này, vung kiếm chém về phía cái đầu to như quả xoài của nó.
……
……
Ban đầu tình hình chiến đấu ở nơi đây vẫn có chút kết cấu và kỹ xảo.

Về sau thì chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất.
Cơ thể quái vật chồng chất vết thương.

Nó bị chặt đứt mất mấy cánh tay, bụng bị chọc rách mấy lỗ máu lớn, máu me đầm đìa, da thịt vặn vẹo.

Cơn đau khi sinh nở khiến nó khó mà tập trung chiến đấu, chỉ biết thốt ra những tiếng khóc than.
Dao găm Lửa Địa Ngục đâm vào bụng nó.

26 năm trước, con dao găm này từng chui vào đầu nó, khiến nó và đứa con trong bụng đều bị bắt phải nghỉ ngơi lấy sức.
Những người khác cũng không ổn hơn là bao.
Cánh tay của Michael bắt đầu thoái hóa, một bên tay đã mọc lông vũ, biến thành cánh chim.

Một tay khác gượng cầm kiếm, cần phải nhổ lông chim trên tay xuống liên tục để giảm bớt nhiễu sóng.
Vảy cá đã mọc tới tận cổ Lục Ngôn, anh bị đứt mất bốn móng tay.

Tái Sinh chữa được tay ban đầu của anh nhưng không thể chữa trị nanh vuốt mới mọc ra.
Cuối cùng quái vật khổng lồ to như ngọn núi nhỏ này cũng quỳ gối trên mặt đất.

Cơ thể không chống chịu được trọng lượng của bụng nữa.
Michael thoáng mừng rỡ: “Xong rồi sao?”
Sự thật chứng minh: Anh ta vui vẻ quá sớm.
Tiếng khóc của trẻ con vang lên.
Khe hở trên bụng mẹ cuối cùng cũng nứt toác tới mức đủ cho quái vật con phá bụng xông ra.
Lục Ngôn rút dao găm khỏi bụng người mẹ không chút do dự, quăng thẳng tới giữa đống thịt kia.
Mấy con mắt trên tảng thịt uể oải.

Hành động của đứa trẻ lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Anh trơ mắt nhìn một tảng thịt dính nhớp chui ra từ khe hở.
Giá trị ô nhiễm tăng lên cao vút khiến điện thoại rơi xuống nước của Michael phát ra tiếng cảnh báo nguy hiểm chói tai!
Hệ thống cung cấp số liệu chi tiết hơn: [ Cá vua… tới kỳ trưởng thành.

]
[ Theo lý thì nó chỉ có một con mắt, không nên mạnh thế này.

Tuy nhiên qua vài chục năm ấp nở, nó và quái vật đã sớm hòa vào làm một.

Hình thái của nó chính là thể kết hợp của vợ chồng thương gia nhưng còn mạnh hơn cả hai cộng lại.

]
[ Thiên phú: Trùng Tố Tinh Thần, Nói Mê, Sinh Sôi.

]
[ Phương hướng bệnh biến: Hóa dị hình, Mắt tà.

]
[ Giá trị ô nhiễm: 12.000 ]
Đứa trẻ mới ra đời mà giá trị ô nhiễm đã hơn cả mẹ mình.
Mặt nước xung quanh nhanh chóng đóng băng.
Từ khi trở thành Thiên Khải Giả, đã lâu rồi Lục Ngôn không biết lạnh là gì.


Vậy mà vào lúc này, anh lại bỗng cảm nhận được luồng hơi lạnh chui vào cơ thể, tay chân lập tức cứng đờ, không tài nào động đậy nổi.
Quái vật nhỏ cất tiếng khóc chào đời, vừa tìm đồ ăn vừa khóc nỉ non.
Dù là tiếng khóc nhưng trên mặt nó rõ ràng là nụ cười khủng khiếp, con mắt đã thoái hóa hết chẳng chảy lấy một giọt nước mắt.
【 Thiên phú 111 – Nói Mê 】
Bản thân Lục Ngôn cũng có thiên phú này, gượng kháng cự được, nhưng Michael vốn đã bị thương nặng thì bỗng che kín lỗ tai mình một cách đau đớn, ho ra từng ngụm máu.
Michael nằm rạp trên mặt đất, không còn là tổng lãnh thiên thần oai phong lẫm liệt nữa.

Trở thành một chú chim sẻ cây gãy cánh.
Quái vật nhỏ thoắt cái đã di chuyển tới bên Michael, cắn cổ anh ta, tiếng hút ăn ‘cơm’ vang lên.
Đau đớn khiến cơ thể Michael giật giật.
Mắt mọc ra trên cơ thể quái vật nhìn chằm chằm Lục Ngôn, không thèm che giấu sự tham lam và ác độc.
Đồng tử Michael tan rã.

Anh ta quay đầu, gian nan nhìn về phía Lục Ngôn, giọng nhỏ như đang rên rỉ: “… Đi mau.”
Một dòng nước ấm dâng lên trong lòng Lục Ngôn.

Lực lượng ấm áp tột cùng xua tan ý lạnh trong cơ thể anh.
Đây là một thiên phú khác của Michael – Ban Ơn.

Có thể cho người khác mượn thiên phú của mình sử dụng trong thời gian ngắn.
Michael cho Lục Ngôn mượn thiên phú Thánh Quang.
Lục Ngôn khôi phục năng lực hành động.

Anh nhớ tới đóa hoa đỏ nhỏ Nhạn Bắc cho đang cất trong túi, song ý nghĩ này nhanh chóng bị anh phủ quyết.
Không đủ năng lực giải quyết đứa trẻ trước mắt thì thêm mười đóa hoa đỏ nhỏ nữa cũng vô dụng.
Thế nhưng anh không thể đi.

Lục Ngôn đã từng gặp vài vật ô nhiễm có giá trị ô nhiễm hơn 10.000.

Xác suất chạy thoát được khỏi tay những vật ô nhiễm này gần như bằng 0.
Đây là đàn áp vũ lực đích thực.

Chỉ cần một ánh mắt của đứa trẻ thôi cũng khiến anh khó nhúc nhích nổi rồi.
Giọng điệu của Lục Ngôn bình tĩnh chưa từng có, cũng nhanh gấp chưa từng có: “Chắc chắn mi có biện pháp.”
Hệ thống: [ Đúng.

Tuy nhiên, hẳn cậu cũng đoán được tôi sẽ nói gì rồi.

]
Đúng vậy, Lục Ngôn biết hệ thống muốn nói gì.
Đây cũng là át chủ bài cuối cùng để hệ thống mặc cho anh xông pha nguy hiểm liên tiếp.
Lục Ngôn hỏi: “Mi đã sớm tính toán xong xuôi cho hắn ra phải không?”
Hệ thống phản bác hơi nôn nóng: [ Không.

Đây không phải kết quả tôi mong muốn.

]
Lục Ngôn hít sâu một hơi.
Từ khi còn rất nhỏ, anh đã từng nghe thấy tiếng của hắn.

Hắn nói: “Nếu mệt mỏi quá thì hãy giao hết cho em.”
Kể cả khi lực hấp dẫn rất lớn, Lục Ngôn vẫn chưa từng thỏa hiệp.
Chỉ có một lần duy nhất, anh đau đớn mất ý thức vì cõi lòng tan nát, khiến em trai ra ngoài trong thoáng ngắn ngủi.
Không dấu hiệu báo trước, Lục Ngôn bắt đầu rơi lệ.
Không phải Lục Ngôn muốn khóc, mà do cơ thể anh đã không kiểm soát nổi sự sợ hãi xuất phát từ bản năng.
Lục Ngôn gọi ra tên của hắn/anh: “Lục… Ngôn.”
Đây là tên của chính anh.
Thế nhưng trong phút chốc, Lục Ngôn bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ của em trai.
Lục Ngôn biết rõ đó là ảo giác trong đầu mình, song ý thức tự chủ của anh đã không cách nào ngăn cản nổi loại ảo giác này nữa.
Một lát sau… “Em đây.”
Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt bình tĩnh của Lục Ngôn.

Rõ ràng là đang cười nhưng nụ cười lại chẳng chứa chút ấm áp nào.
Hẳn lẩm bẩm: “Vậy giao cho em đi.

Không sao đâu.

Anh à.”
Mây đen tản đi tại khoảnh khắc này, để lộ ánh trăng đã bị che khuất từ lâu.
Vầng sáng trắng cuối cùng của trăng bị ánh đỏ nuốt chửng.
Đây là hiện tượng trăng đỏ cực kỳ hiếm gặp.
《 Khai Nguyên Chiêm Kinh · Trăng Chiếm Trời 》 từng ghi: “Trăng máu hiện, ngân hà tận khí, như đọa ngục.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện