Rễ cây đan chéo thành lưới trước mặt Nhạn Bắc, muốn ngăn cản bác sĩ xâm nhập.
Khỏi phải nghi ngờ, bác sĩ chính là quái vật có thể đảm nhiệm vai BOSS trong《 Quỷ Dữ Trỗi Dậy (Resident Evil) 》.
Ngón tay hẹp dài của nó cắm sâu vào rễ cây của Nhạn Bắc, vụn gỗ rơi đầy đất, trong không khí tràn ngập mùi hương cỏ cây.
Phần lưng bác sĩ đã lộ ra ngoài, từng con mắt chen chúc trên lưng như bong bóng nước, chúng đảo quanh loạn xạ, thỉnh thoảng còn liếc qua Lục Ngôn.

Rất sinh động, cũng tỏ vẻ rất khinh thường.
Thật ra bác sĩ không rõ lắm tại sao Lục Ngôn vừa không xông lên vừa không bỏ rơi đồng bọn chạy trốn; ngược lại ở yên tại chỗ, thái độ hờ hững như đang xem trò.
Mèo vờn chuột là trò chơi gã rất thích.
Bác sĩ tiến lên trước một bước, rễ cây của Nhạn Bắc cũng mỏng yếu dần, hệt một cây non có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.
Khi ở trong trạng thái hóa cây, Nhạn Bắc không thể cử động.
Nếu đã không nắm được quyền chủ động tấn công thì chỉ còn nước bị đánh một cách bị động thôi.
Không biết hệ thống có đau lòng hay không, nhưng Lục Ngôn nhìn vậy rất đau lòng.
Tuy nhiên mạch não của anh khác với người thường, cảm giác đau lòng sẽ không khiến anh nảy sinh thêm bất kỳ ý nghĩ dư thừa nào.
Lục Ngôn vẫn đang đợi thông báo từ hệ thống.
[ Cơ hội cho cậu chỉ có một.

Đối với cậu mà nói, trừ khi cậu sẵn sàng khiến độ bệnh biến của mình vượt thẳng qua 95, còn không thì vật ô nhiễm giá trị ô nhiễm 7000 đã đủ trí mạng rồi.

]
Độ bệnh biến dâng lên không đến nỗi hỏng bét cả thảy, ít nhất thì cơ thể Lục Ngôn sẽ đạt được sức bền cao hơn dưới cùng giá trị ngưỡng linh lực.

Nhưng độ bệnh biến tăng vọt trong thời gian ngắn sẽ dễ khiến anh bước luôn vào một phạm vi khác người khác.
Phạm vi vật ô nhiễm.

Một khi tiến vào sẽ không thể chống lại trạng thái này.
Thật ra thời gian từ lúc bác sĩ tiến vào tới giờ mới hơn 30 giây thôi.
Cánh tay Nhạn Bắc cũng bắt đầu hóa cây cối, rễ cây màu trắng mọc ra ngày một nhiều, dây dưa với quái vật trước mặt.
Rễ cây mới mọc ra không đủ vững vàng dẻo dai, song vẫn thắng ở số lượng đông đảo.
Thường xuyên có cá lọt lưới tránh thoát được đòn tấn công của bác sĩ, đâm sâu vào da thịt đối phương.

Rễ cây chui vào, lấy máu thịt làm chất dinh dưỡng, hoa trắng mọc ra trên vân da màu đỏ của quái vật.
Đau đớn thình lình tới khiến những con mắt sau lưng cuối cùng cũng không nhìn chằm chằm Lục Ngôn, chảy ra nước mắt màu đỏ của máu.
[ Lên.

]
Hệ thống vừa dứt lời, Lục Ngôn lập tức nhảy xuống, siết chặt Lửa Địa Ngục, cắm phập dao vào con mắt quan trọng nhất trên lưng quái vật.
Đó là một con mắt có đồng tử màu bạc.

Nó vội vàng nhắm chặt mắt lại, mí mắt sử dụng sức mạnh không thể tưởng tượng nổi kẹp lấy mũi dao.
Ngọn lửa lan rộng ra, bác sĩ kêu lên thảm thiết, không rảnh lo tới người cây nhỏ gần trong gang tấc trước mặt nữa.


Nó quay người muốn bóp chặt cổ Lục Ngôn.

Mấy nhánh cây mảnh dẻ mà cứng cỏi chắn trước mặt quái vật.

Nhánh cây mới mọc vô cùng gầy yếu, chỉ khiến bác sĩ tạm dừng như vậy 1 giây.
Thế nhưng trong chiến đấu, 1 giây thôi cũng đủ rồi.
Thậm chí không cần hệ thống dặn dò, Lục Ngôn đã nghe theo bản năng, há miệng cắn mạnh vào con mắt ở lưng bác sĩ.
Quái vật giãy giụa trên mặt đất, mấy chiếc xúc tu đỏ máu đâm thành mấy cái động trên bụng Lục Ngôn.

Cơ thể phủ kín vảy trước xúc tu này chẳng khác gì áo giáp làm từ giấy.
【 Thiên phú 159 – Cắt 】
Không hề bất ngờ, Lục Ngôn cảm nhận được cơn đau ở bên hông.

Anh đoán chắc eo mình đã bị cắt mở một đường máu rồi.
Còn không rời khỏi nữa thì khả năng bị chém đứt eo rất cao.
Ấy vậy mà anh lại như chẳng hề phát hiện, vẫn cắn chặt con mắt trên lưng bác sĩ.
Cái miệng của cá vua nứt ra, trong miệng đầy răng nanh dữ tợn, cắn khợp từng nhát lên da thịt quái vật.
Lửa Địa Ngục tiếp tục chui vào bên trong thêm 5cm.
Lửa nghiệp thẩm phán cháy lên giữa không trung, ngọn lửa bỏng cháy trào dâng nơi mạch máu, lan ra khắp người bác sĩ.
Nó khóc thét chói tai, Lục Ngôn ở gần quá, bị tiếng la vặt vãnh mà bén nhọn này kích thích cho trước mắt biến thành màu đen.
Tuy vậy, sức lực của anh lại không hề giảm.

Trong đầu anh chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.
Ăn nó.
Bác sĩ không kham nổi sức nặng, ngã vật xuống đất.

Đến giờ nó vẫn chưa rõ tại sao mình lại biến từ thợ săn thành con mồi.
……
……
Nhạn Bắc lẳng lặng quan sát cảnh tượng trước mắt.
Bác sĩ ngã trên mặt đất đã ngừng giãy giụa, tuy nhiên ngón tay hẹp dài của nó thỉnh thoảng vẫn giật giật vài cái, rễ thịt trên đó lâu lâu cũng mấp máy.
Lục Ngôn vẫn đang ăn ‘cơm’.

Trong căn nhà yên ắng chỉ còn tiếng nhai nuốt.
Ngoài ăn cơm ra, Nhạn Bắc tạm thời chưa nghĩ ra từ khác để hình dung cảnh này.
Nguyên chất, trực quan… tựa một con thú.
Máu đỏ sẫm đọng lại, dính trên mặt Lục Ngôn như nước đường sền sệt.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Nhạn Bắc.

Đôi mắt vốn đen láy giờ đã có một con mắt chuyển thành màu bạc hoàn toàn.
Mặc dù Lục Ngôn cũng mong tướng ăn của mình đẹp hơn chút… song dưới tình huống cấp bách, điều kiện không cho phép anh làm vậy.
Anh sờ lên mạn eo mình, đường máu đã tiến vào một nửa, cắt tới tận xương cốt.


Thậm chí Lục Ngôn còn nghi ngờ bản thân đứng lên bây giờ liệu nửa người có đứt lìa từ giữa hay không.
Tái Sinh đang chậm rãi chắp vá vết thương cho anh, bao gồm cả lá lách bị thương.
[ Chúc mừng ký chủ.

Tiến độ thu thập cá đã đạt 1/2.

]
Di chứng do dung hợp với vật ô nhiễm đang dần bộc lộ ra.

Lục Ngôn cúi đầu nhìn về phía tay mình, ngón tay lớn quá mức, thậm chí còn mọc thêm một đốt ngón tay.
Ngón tay anh có bốn đốt.

Tại đốt trên cùng, móng tay sinh sôi uốn lượn tựa vuốt mèo, cong cong như trăng non.
Cơ thể con quái vật này ngay đến mũi tên của cung bạc cũng không đâm thủng được, vậy mà khi Lục Ngôn sử dụng móng tay mới mọc cắt thử, cơ bắp màu đỏ của bác sĩ lại mềm như nầm bò.

Cắt xong còn chảy ra máu tanh hôi.
Lục Ngôn đợi một lúc lâu nhiễu sóng trên tay mới kết thúc, quay về mức bình thường.

Kể cả như vậy thì xương tay anh vẫn dài hơn trước một đoạn.
Lục Ngôn gỡ chìa khóa bác sĩ treo bên hông xuống.
[ Chúc mừng ký chủ đạt được vật phẩm: Chìa khóa tầng hầm x1.

]
Từ đây có thể thấy người tới tuổi trung niên luôn quen với việc giắt chìa khóa trên đai lưng của mình.
Lục Ngôn sờ eo, có vẻ nửa cơ thể bị chặt đứt đã được đính lại rồi.
Anh hỏi hệ thống: “Đánh xong BOSS không rơi hòm tiếp tế sao?”
Hệ thống: [ No, no.

Chẳng lẽ vẫn có người coi nhân vật ngoài đời thành BOSS game ư? Không thì cậu canh ở đây thử xem bác sĩ có biến thành một bình máu lớn hay không? ]
Nhạn Bắc đã thu rễ cây trên người về, tuy nhiên tay chân vẫn còn sót rễ nhỏ màu trắng, hơi khó cử động.

Trên đầu y không chỉ có nụ hoa mà còn mọc cả vài phiến lá xanh non.
Lục Ngôn đi tới.

Ánh mắt của Nhạn Bắc vẫn chứa đựng sự ngạc nhiên xen lẫn ngờ vực.
Lục Ngôn lau máu trên mặt, hỏi: “Bị dọa rồi?”
Nhạn Bắc lắc đầu.
Vì vậy, Lục Ngôn khẽ cười: “Tôi cõng anh nhé.”
Nhạn Bắc ngoan ngoãn dựa lên lưng Lục Ngôn.


Y khẽ hít mũi, ngửi thấy mùi máu trên người Lục Ngôn.
Máu của bác sĩ rất thối, nhưng máu của Lục Ngôn lại ngọt đến bất ngờ, khiến y nhớ tới dịch dinh dưỡng uống ở trung tâm phòng chống khi trước.
Nhạn Bắc quan sát mang cá mọc ra bên tai anh, nói: “Những Thiên Khải Giả tôi từng thấy đều bệnh biến theo một phương hướng.

Còn cậu thì lại như có đến vài hướng nhiễu sóng.”
Lục Ngôn không trả lời vấn đề này.

Trên thực tế, chính anh cũng không rõ rốt cuộc hướng nhiễu sóng của mình là gì.
Nhạn Bắc nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu.”
Hiện giờ mới đánh được 2/3 đầu sỏ tại trang viên Croman, tiểu đội thám hiểm 3 người đã tổn thất nặng nề.
Nhạn Bắc bị thương, độ bệnh biến vượt quá 80, bất luận ra sao đều không nên sử dụng năng lực thiên phú tiếp.

Lục Ngôn đỡ hơn chút, song cũng đang trong tình trạng bị thương.

Michael thì bị nhốt ở đường hầm, không rõ tung tích.
Trong 3 quái vật ở trang viên, người vợ là vật ô nhiễm nhiễu sóng đầu tiên.
Thậm chí ả ta còn mang thai đứa trẻ biến thành từ nhau thai không xác định.
Lục Ngôn nghi ngờ bà chủ trang viên này đã tới cấp S.
[ Còn kém chút nữa.

] Hệ thống bình thản nói: [ Ả ta sắp sinh rồi.

Trong thiên nhiên, dù là sinh vật gì thì lúc sinh sản cơ thể cũng yếu nhất.

Vật ô nhiễm không ngoại lệ.

]
[ Đây là cơ hội của cậu.

Dĩ nhiên cậu có thể lựa chọn từ bỏ.

Thật ra tôi vốn không hề đồng ý cho cậu bây giờ tới trang viên Croman đâu.

Đối với cậu trong hiện tại mà nói, nơi này vẫn quá nguy hiểm.

Kể cả khi nguy hiểm tồn tại cùng kỳ ngộ.

]
Sau khi cắn nuốt liền tù tì thương gia và bác sĩ, giá trị ngưỡng linh lực của Lục Ngôn đã tăng vọt tới 5900.
Ngày xưa Giáo Hoàng cũng tăng giá trị ngưỡng linh lực bằng cách cắn nuốt này.
Có điều đấy là thành quả tích lũy qua vài chục năm.

Dù nghiên cứu viên của 03 biết y không chết được thì vẫn không dám cho y ăn uống quá độ như Lục Ngôn.
“Ăn” là cách thức dung hợp với vật ô nhiễm đơn giản và thô lỗ nhất.
Khi phẫu thuật dung hợp cho người ta, chỉ xử lý một vật ô nhiễm thôi cũng tốn của viện viên cứu số 3 đến mấy chục khâu, cố gắng hết sức giảm tác dụng phụ tới mức thấp nhất.
Đổi thành những người khác thì khả năng bây giờ đã bị vật ô nhiễm phá vỡ cơ thể từ lâu rồi.


Vậy mà Lục Ngôn lại chỉ thấy hơi trướng dạ dày.
Cảm giác ăn no không dễ chịu chút nào.
Lục Ngôn mở căn phòng bên kia ra, đặt Nhạn Bắc nằm xuống giường.
Đây là một căn phòng cho trẻ em, bám không ít bụi.

Trong góc là rất nhiều đồ chơi lông nhung.
“Anh chờ ở đây một lát nhé, tôi đi tìm Michael.”
Anh không định dẫn theo Nhạn Bắc tới tầng hầm cùng mình, quá nguy hiểm.
Cơ thể Nhạn Bắc không thể chịu thêm một lần chiến đấu nữa.

Tuy rằng đau đớn và khoái cảm của đối phương bị đảo ngược nhưng vết thương vẫn tồn tại rất đỗi chân thực.
Bác sĩ và thương gia đã chết.

Lâu đài cổ này ngoại trừ khung cảnh hơi giống phim trường phim kinh dị ra sẽ không còn nguy hiểm gì khác.
Nhạn Bắc ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Cậu muốn bỏ tôi lại sao?”
Tha hương nước ngoài lại luân phiên gặp nạn.

Có lẽ do hiệu ứng cầu treo* nên thái độ của y với Lục Ngôn lúc này là cực kỳ không muốn rời xa.
*Hiệu ứng cầu treo (Hiệu ứng lẫn lộn kích thích, tiếng Anh: Misattribution of arousal): là hiện tượng chúng ta mắc lỗi sai trong việc nhìn ra điều gì khiến bản thân thấy kích thích.

Ví dụ như khi một người đi qua cây cầu treo một cách lo lắng sợ hãi thì người này sẽ rất dễ nhầm tưởng cảm giác tim đập nhanh thành cảm giác yêu thích với người bên cạnh mình khi đó.
Lục Ngôn: “Không đâu.”
Nhạn Bắc cúi đầu, mái tóc dài xõa trên giường, che gần hết cánh tay đã nhiễu sóng thành cành cây.

Phần lớn chi dưới của y đã hóa thực vật, đừng nói là chiến đấu, giờ đến tự đi lại cũng rất khó khăn.
“Do tôi… là gánh nặng sao?” Trong giọng y thấp thoáng âm nghẹn ngào.
Nhạn Bắc quay đầu nhìn bức tường, không muốn nhìn Lục Ngôn lắm.
Lục Ngôn chần chừ một lát, rồi vươn tay xoa đầu y: “Không đâu.

Do nơi tôi sắp đi… khả năng sẽ rất nguy hiểm.”
Nhạn Bắc bỗng cảm thấy không khó chịu như vậy nữa.
Một đóa hoa màu đỏ nở ra từ vị trí trái tim y.
“Cái này… tặng cho cậu.”
[ Chúc mừng ký chủ đạt được đạo cụ ẩn: Hoa đỏ nhỏ của Nhạn Bắc.

]
[ Đây là món quà Nhạn Bắc tặng cho người mình thích, dù chính y còn không hiểu được thế nào là yêu.

]
[ Tác dụng: Có thể ngăn đỡ một lần tử thương, vết thương sẽ chuyển dời tới người Nhạn Bắc.

]
Nhạn Bắc phủi bụi trên chăn, đắp nó lên chân mình.

Y nằm trên giường, nhẹ giọng nói: “Vậy cậu về sớm chút nhé.

Tôi sợ bóng tối.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện