Uriel cao 3 mét, di thể bị xích sắt trói, chỗ viền mắt bị 2 chiếc đinh sắt đâm xuyên, không tiện khâm liệm lắm.

Vậy nên dù trong lòng tràn đầy căm phẫn, Michael vẫn lựa chọn để Uriel ở yên trên giá chữ thập, định chờ giải quyết xong sự kiện bệnh ô nhiễm ở đây thì sẽ báo cho nhân viên hậu cần xử lý.
Lục Ngôn quay về mặt đất, cố nén cảm giác ghê tởm, nhặt những mũi tên rơi rụng trên mặt đất lên.
Anh mang theo cây cung với 15 mũi tên, vì các loại nguyên nhân mà tổn thất mất 5 chiếc.

Phải biết quý trọng những mũi tên còn lại.
Lục Ngôn lấy khăn giấy lau vết bẩn bên ngoài mũi tên, xịt thuốc sát trùng lên rồi mới bỏ vào trong túi.
Mũi tên cuối cùng vẫn còn ghim một con mắt đã ủ rũ.
Con mắt này có một nửa lòng đen màu bạc, không thấy đồng tử.

Những chiếc chân nhện đã bị bóc ra hết.
Lục Ngôn hái nó từ mũi tên xuống.

Lúc này, cá vua bỗng nứt cái miệng ra từ lòng bàn tay anh, bắn đầu lưỡi đỏ tươi tới như ếch xanh vồ mồi.
Lục Ngôn lật tay cầm lấy con mắt.
Cá vua liếm trúng mu bàn tay anh nhưng không hề giận dỗi, ngược lại thân thiết quấn quanh đầu ngón tay, cọ tới cọ lui.
[ Đừng chiều con trẻ quá.

] Hệ thống rung giọng nói: [ Cá này nở rồi, không cho con trai cả ăn được.

Không thì nó mới là đứa bị ăn đấy.

]
[ Cá vừa nở đã bị ba vật ô nhiễm đứng đầu trang viên tranh đoạt.

1/4 ở chỗ thương gia, 1/4 ở chỗ bác sĩ, 1/2 còn lại thì ở chỗ người vợ.

]
Lục Ngôn nhìn chằm chằm con mắt nhỏ bằng đậu tằm trong tay, chần chừ một lát: “Thế nên ta phải dùng miệng của mình?”
[ Đây là vật phẩm đặc biệt tách ra từ cơ thể vật ô nhiễm, không liên quan gì tới bộ phận của cơ thể người.

Nếu cứ nhất thiết phải giải thích… thì nó chính là mắt cá.

]
Thực ra Lục Ngôn hiểu rõ, nhưng đoạn đối thoại này chủ yếu để bên xét duyệt xem thôi.

Dù sao lần trước cũng vì vậy mà bị khóa ba ngày.
Không biết bản thể của cá này hình thù ra sao mà mùi vị như một tảng thịt ba chỉ lớn bị cắt ra, mới cắn một miếng đã trào mỡ ngấy.

Anh cảm thấy hơi trướng dạ dày.

Rõ ràng không lớn nhưng thứ này lại nặng trĩu, khiến anh không thoải mái cho lắm.
Lục Ngôn cất mũi tên cuối cùng đi, trở về đội.
Michael giơ đèn lên, cân nhắc một lát rồi nói: “Không thì mọi người cứ về trước đi, tôi cảm thấy nơi này rất nguy hiểm.”
Dẫu sao họ cũng là những người bạn mạng nhiệt thành tới từ phương Đông xa xôi, nếu bị thiệt hại ở đây thì sẽ rất khó báo cáo kết quả công việc với trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm khu 1.
Hệ thống nói: [ Đứa trẻ trong bụng người vợ sắp ra đời.

Phải một tháng nữa mới tới lần trăng đỏ tiếp theo.

Khi đó vào lại khả năng sẽ muộn mất.

]
Lục Ngôn hỏi Nhạn Bắc: “Anh muốn quay về không?”
Nhạn Bắc nhắm mắt lại, trầm tư một lát, khẽ lắc đầu: “Trở về… lẻ loi… cũng nguy hiểm.”
[ Từ rất lâu về trước đã có thí nghiệm khoa học chứng minh rằng thực vật cũng có cảm xúc và biết đắn đo cân nhắc.

]
[ Nhờ hình thái tiến hóa của mình nên Nhạn Bắc có thể giao lưu ý nghĩ đơn giản với những thực vật tiến hóa gần đây.

Mặc dù tư duy của thực vật không như con người, song chúng vẫn cung cấp được một số tin tức hữu ích.”
Vì vậy, Lục Ngôn bình thản nói: “Tôi biết anh đang lo ngại điều gì, Michael à.

Nhưng hiển nhiên vật ô nhiễm không xác định ở đây không phải thứ mình anh xử lý được.

Năng lực của tôi và Khung Thụ đều có thể giúp anh.”
Hành động không sợ hy sinh của Lục Ngôn khiến Michael rất cảm động.
Anh ta tiến lên, tặng Lục Ngôn một cái ôm: “Ôi người bạn phương Đông đẹp trai của tôi.

Chờ xong nhiệm vụ này chúng ta follow nhau trên mạng nhé.”
Đây là sự tán thành cao nhất của Michael với bạn bè mình.

Phải biết rằng trong cả chục triệu tài khoản fans trên mạng xã hội anh ta mới follow có 9 người thôi đấy!
Cầu thang dẫn tới tầng 2 lâu đài được thiết kế theo hình xoắn ốc, uốn vòng quanh một cột trụ.

Do đường kính của cột trụ không lớn nên cứ cách vài bước lại phải vòng một vòng, khiến người ta rất khó chịu.
Michael đi đến váng đầu, không nhịn nổi tiếp tục xòe cánh, khiêng cả tốp lên.
Nếu nói tầng 1 được thiết kế như một giáo đường thế kỷ 13 thì tầng 2 tốt hơn hẳn, ít nhất đã sắp tới thế kỷ 20.
Lục Ngôn tiện tay ấn công tắc mở đèn trên tường.

Đúng là làm khó khi nơi đây vẫn còn điện, tuy rằng ánh sáng hơi tù mù.

Điện đóm không được tu sửa nhiều năm nên thỉnh thoảng còn lập lòe vài phát.
Nước nhỏ giọt xuống từ trần nhà.
Lục Ngôn ngẩng đầu, đối mặt với một đống mắt chen chúc lên nhau như trứng cá, bên cạnh còn nổi một vòng bọt màu vàng nhạt.
Độ bệnh biến của anh lập tức tăng lên 1,5.

Số liệu chạm thẳng tới sát rạt 50.
Lục Ngôn hít sâu một hơi: “Sao mi không nhắc ta mang ô theo?”
Hệ thống: [ … Đây… tôi… Sao mà tôi biết được nó vừa thấy người đã bắt đầu chảy nước miếng chứ? ]
Thì ra là nước miếng.

Không hiểu sao lại càng thấy tởm lợm hơn.
Với vẻ mặt không cảm xúc, Lục Ngôn rút tờ khăn giấy khử độc cuối cùng trong túi ra: “Đừng ngẩng đầu lên.”
Anh có hệ thống, hơn nữa độ bệnh biến của bản thân tăng thong thả nên rất dễ thoát khỏi ánh nhìn chăm chú của con mắt, nhưng hai đồng đội kia thì chưa chắc.
Michael và Nhạn Bắc đều không phải đồng đội heo trong phim kinh dị, do đó họ cực kỳ nghe lời.

Đừng nói đến ngẩng đầu, suốt cả quãng đường chỉ hận không thể nhìn sàn nhà mà đi.
Hành lang tầng 2 rất giống quầy triển lãm nghệ thuật, hai bên treo đầy tranh sơn dầu.
“Đây là tranh tôn giáo, xem phong cách thì là tác phẩm thời kỳ Phục Hưng, nhưng bút pháp và phong cách vẽ không giống bất kỳ trường phái nào trong trí nhớ của tôi.”
Trước kia Nhạn Bắc vẽ tranh sơn dầu, tác phẩm nghệ thuật thời kỳ Phục Hưng cũng không thoát khỏi phạm vi học tập.
Thậm chí y còn hiểu cả về phong tục tập quán dân tộc của những tác phẩm điêu khắc, tranh tường và tranh sơn dầu thời đó.
Càng về sau, nội dung tranh vẽ càng quái dị.
Lục Ngôn hỏi hệ thống: “Đây cũng là thứ ta xem được sao?”
Hệ thống: [ Xem đi, không thu phí.

Cảm thấy không ổn nhớ uống ngay chút thuốc an thần.

]
Vì vậy, Lục Ngôn yên tâm thoải mái xem tiếp.
Ban đầu hai bên hành lang chỉ treo ít tranh vẽ về câu chuyện tôn giáo đơn giản, càng về sau lại càng nhiều tranh miêu tả ác ma trong địa ngục hơn.

Sau tiếp nữa thì là một số hình ảnh quỷ quái nói không nên lời.
Những bức tranh này như vẽ các bộ phận của động vật nào đó nơi biển sâu.

Có mắt cá khổng lồ mọc đầy gai nhọn; có chiếc bụng cá thối rữa một nửa, bên trong chứa đầy các phần cơ thể sót lại của con người.
Những tác phẩm này có đề tên tác giả.


Lục Ngôn ghé sát vào xem, họa sĩ là chủ trang viên này – ông chủ tập đoàn vận tải biển Viễn Dương.
“Đây cũng là thứ mà Biển Sâu gì đó sùng bái sao?”
Hệ thống: [ Không, đây chỉ đơn giản là nổi điên thôi.

]
Bức tranh cuối cùng được vẽ với góc độ ngước nhìn.
Chủ góc nhìn quỳ trước một cột đá.

Cột đá bị xúc tu đen nhánh khổng lồ quấn quanh, trên xúc tu là con mắt dữ tợn, tựa như mắt của động vật máu lạnh nào đó.
Không biết bức tranh này đã được treo trên tường bao lâu, do không ai quét dọn nên đã bị một lớp bụi phủ kín.

Thế nhưng Lục Ngôn vẫn cảm nhận được sự thành kính của người vẽ tranh xuyên thấu qua hình ảnh.
[ Nếu đây là trò chơi thì đại khái cậu sẽ thấy trên bức tranh này có một dấu chấm hỏi, chứng tỏ rằng có thể điều tra.

]
[ Mà dù không phải trò chơi thì cậu vẫn còn có tôi mà.

Xé bức tranh này ra đi, trong đó có thứ cậu muốn đấy.

]
Lục Ngôn lấy dao găm màu đỏ kia ra, cắt rách vải tranh dưới ánh mắt khó hiểu của hai người còn lại.
Thuốc màu màu nâu chảy xuống như máu từ vết rách trên tranh.
Lục Ngôn xé rách tranh sơn dầu, thấy một bức ảnh ố vàng bị cất giấu trong khung kính.
Hệ thống cười khinh khỉnh một tiếng: [ Bức ảnh quý giá quy tụ các giáo đồ Tà giáo đây.

]
Đây rõ ràng là một tàu đánh cá voi, ký hiệu tiếng Anh trên thân tàu bị chắn gần hết.
Một đám người đứng trước con tàu, nhìn qua số lượng ít nhất cũng phải hơn trăm.

Tất cả bọn họ đều đang nở nụ cười vui sướng.
Phần đông người trong ảnh có gương mặt đặc trưng của phương Tây, do đó người Đông Á đứng đằng trước có vẻ rất thu hút ánh nhìn.
Đây là Lục Thành.

Thời gian chụp tại góc trái bên dưới vừa đúng ở một tháng trước khi Lục Ngôn ra đời.
Michael ngờ vực hỏi: “Lục này, sao cậu biết trong tranh có thứ gì vậy?”
Lục Ngôn trả lời: “Trực giác.”
Anh cất ảnh vào túi, vẻ mặt trầm lặng.
Michael nhận ra anh lơ đãng, thức thời không truy hỏi nữa.
Con người có bí mật là chuyện hết sức bình thường.

Dò hỏi đến cùng không phải thói quen tốt.
Cuối hành lang tranh sơn dầu này có 3 khung tranh đóng kính được bày trên tủ cứu hỏa.
Lục Ngôn quan sát thử, lập tức nhíu mày lại.
Bức tranh đầu tiên vẽ một thiên sứ tóc vàng sáu cánh, không rõ mặt, cơ thể bị một thanh kiếm lớn màu vàng kim đâm xuyên qua, đầu nứt vỡ, tán cây mọc ra từ giữa.


Cánh trắng tinh đằng sau đã biến thành màu đen gần hết.
Bức tranh thứ hai vẽ một cái cây, nhìn qua rất giống cây đa từng gặp ở vườn Lạc Xuyên, trên cây có một gương mặt người đau đớn khổ sở, hoa màu đen nở ra trên tán cây.
Bức tranh thứ ba vẽ một người không rõ mặt mũi bị chôn dưới đất, lồng ngực người này bị rạch mở, những xúc tu ghê rợn chui ra từ dạ dày đối phương, bướu thịt bám chi chít bên ngoài, nhét đầy các chỗ trống của bức tranh.
Mấy bức tranh này như đang tiên đoán cách chết của bọn họ.
Nhạn Bắc tiến lên sờ thử, nói: “Thuốc màu chưa khô, vừa vẽ xong.”
Màu sắc của bức tranh nào cũng u ám, chỉ phần máu thịt màu đỏ là tươi sáng lạ thường.
Michael xem đến phiền lòng bực dọc, lập tức xé tan ba bức tranh thành nhiều mảnh: “Cái thứ gì đây? Đúng là giả thần giả quỷ!”
[ Hồi còn sống, bác sĩ cũng là một trong số các tín đồ của Hội Biển Sâu.

Ngoài ra, gã thật sự là một đồng nghiệp bác sĩ khoa phụ sản giàu kinh nghiệm đỡ đẻ của cậu đấy.

]
[ Mỗi tội người vợ ở tầng hầm mãi vẫn chưa sinh, bác sĩ lại mọc thêm mấy đôi tay, thành ra phát triển thêm sở thích khác.

Ví dụ như giải phẫu thi thể và vẽ tranh.

]
“Gã lấy thiên phú của Uriel đi ư?”
Hệ thống cười nhạo một tiếng: [ Quả thực bác sĩ còn giữ lại chút thần trí, không như vợ chồng thương gia, nhưng thể tiến hóa không hoàn thiện sẽ tư duy được kiểu này sao? ]
[ Người lấy thiên phú của Uriel đi thuộc Hội Biển Sâu.

]
[ Hiện giờ bác sĩ đang ở phòng phẫu thuật trên tầng 3 lắp não hoa cho mình.

Là thế này, do mấy xác chết khác trong lâu đài đều đã bị mổ xẻ hết nên gã chuyển sang yêu thích tự mổ bản thân.

Uriel để lại bóng ma tâm lý rất lớn cho gã.

Từ đó đến giờ gã chưa dám xuống sảnh lớn thêm lần nào, chỉ sợ Uriel thành xác chết vùng dậy.

]
[ Bác Sĩ – Giá trị ô nhiễm: 7019.

]
[ Thiên phú: Cắt, Dung Hợp Gen.

]
[ Phương hướng bệnh biến: Hóa dị hình, Mê sảng.

]
[ Đánh bại gã là sẽ lấy được chìa khóa thông xuống tầng hầm.

].


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện