Mặc dù cảm thấy mới từ thành phố S về đã phải đi công tác ở thành phố X ngay sẽ rất phí công mình quét tước nhà cửa suốt 4 tiếng đồng hồ, song Lục Ngôn vẫn nhận nhiệm vụ này.
Bởi chính anh cũng tò mò muốn biết rốt cuộc dáng vẻ hiện tại của Tông Viêm ra sao.
Hệ thống: [ Cậu chuẩn bị tốt tâm lý chút là được.
]
Tại cảnh trong mơ của Đường Tầm An, khuôn mặt của rất nhiều người đều trống trơn, vậy nên Lục Ngôn không khỏi chú ý tới những người có diện mạo hơn chút.
Trong ấn tượng của anh, Tông Viêm trông như hot boy sân bóng rổ trong trường cấp 3, khi cười rộ nên đôi mắt sẽ cong cong tựa vầng trăng non.
Thành phố X thuộc tỉnh Sơn Nam chính là một tỉnh lớn chuyên về chăn nuôi heo, kể cả khi bước sang thế kỷ 22 khoa học công nghệ phát triển thịnh vượng thì nơi đây vẫn là kho thịt của nhân dân cả nước.
Tình cờ là khu ô nhiễm Lò Sát Sinh nổi tiếng cũng nằm ở ngoại ô thành phố X.
Nghe nói vào một thời điểm nào đó lúc đêm khuya, chúng ta có thể thấy ở ngã tư đường một số đồ tể đuôi rắn, đầu heo cởi trần, cầm dao mổ nhuốm máu đi khắp thế giới tìm kiếm thịt heo tươi sống.
Thời tiết mùa hạ siêu nóng, thành phố X không chỉ nóng mà còn ít mưa, điều này khiến cho cá thiếu nước Lục Ngôn cảm thấy hết sức khó chịu.
Anh ngửi được mùi tanh của thịt sống thoang thoảng trong không khí khô hanh.
Khi tới gần biển sẽ ngửi thấy mùi nước biển, tới gần rừng rậm sẽ ngửi thấy mùi cỏ cây, nhưng khi đi vào thành phố X lại có cảm giác như đi vào một cửa hàng bán thịt heo.
Đám ruồi nhặng to tướng bay loạn “O o”.
Lục Ngôn vừa xuống máy bay đã đụng phải ít nhất 3 con.
Ngoài mặt anh không tỏ thái độ gì, trong lòng lại đã điên lên.
Cố dằn ý muốn quay về điểm xuất phát ngay lập tức, anh tới cửa hàng miễn thuế mua mũ và khẩu trang, đeo thêm kính râm cùng găng tay, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Lục Ngôn che chắn kín quá, khí chất lại cực kỳ nổi trội, trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố X còn điều nhân viên đến từ quân đội mặc âu phục ra tiếp đón, dẫn tới nhất thời rất giống tin nhanh sân bay của minh tinh lưu lượng nào đó.
Không ít người xung quanh bắt đầu rút điện thoại ra.
Đa phần các công việc của Thiên Khải Giả đều có thỏa thuận bảo mật, không thích hợp để quá nhiều người biết, nhân viên trung tâm lập tức giơ tay lên, nói liên tục vài câu “Mọi người đừng chụp ảnh!”.
Lời còn chưa dứt, người bao vây xung quanh ngày càng nhiều hơn.
Nhân viên không thể không dẫn theo Lục Ngôn rút lui từ lối đi đặc biệt, ngồi vào trong xe chuyên dụng.
Tiếng hệ thống cực kỳ ngứa đòn: [ Oppa ~ Ký tên cho em đi anh! Nói thật này, cậu muốn debut giới giải trí không? Mỗi ngày 2,08 triệu*(~ 7 tỷ 280 triệu tiền Việt) không phải mơ đâu, kiếm nhiều hơn hẳn so với làm việc ở tổng bộ đấy.
]
*Xuất phát từ drama Trịnh Sảng đóng phim “Thiến Nữ U Hồn”, thù lao cao tới 150tr NDT*(~525 tỷ), nhưng Trịnh Sảng chê thấp, yêu cầu tăng tới 180tr.
Cuối cùng phía làm phim trả cho cô 160tr.
Đóng phim 77 ngày, thu nhập mỗi ngày lên đến 2,08tr NDT.
Lục Ngôn không muốn để ý tới nó lắm.
Nhiệt độ cơ thể anh thấp, mặc dù đã bịt kín mít, nhiệt độ trời tháng 8 cũng cao nhưng anh lại không hề toát mồ hôi, thành ra vào tới trong xe rồi vẫn chưa gỡ đồ bảo hộ.
Nhân viên công tác đi theo hết sức xấu hổ: “Xin lỗi ngài Lục.
Thành phố X đã thế này từ mấy năm trước rồi, tổng bộ điều người tới vài lần vẫn chưa tìm ra biện pháp giải quyết.”
Lục Ngôn hỏi: “Do ‘Lò Sát Sinh’ nên mới thành vậy sao?”
Nhân viên đáp: “Khả năng cao là vậy.
Thật ra thế này vẫn còn may bởi nguồn ô nhiễm ở Lò Sát Sinh không có tính lây nhiễm, chưa thấy trường hợp nào ở thành phố X bị lây trong nhiều năm nay.
Có điều tỉ lệ người thành phố X mất tích lại tương đối cao… Hơn nữa vì sự tồn tại của Lò Sát Sinh nên tới giờ vẫn chưa xuất hiện án lệ bệnh ô nhiễm thứ 2 nào tại thành phố X.
Nhìn chung thì tình hình an ninh trật tự vô cùng tốt.”
Lục Ngôn cảm thấy nhân viên này hơi bị lạc quan quá đà, có thể do chưa từng gặp phải vật ô nhiễm.
Địa bàn của mình há lại để kẻ khác xâm chiếm, đạo lý này áp dụng cho cả nhân loại và vật ô nhiễm đều như nhau.
Dù cho thành phố X chịu được Lò Sát Sinh, Lò Sát Sinh sẽ nhịn nổi thành phố X sao?
Ở trong mắt Lò Sát Sinh, có lẽ thành phố X chính là trang trại nuôi heo nhà mình, ấy vậy mà người sinh sống trong đó vẫn hồn nhiên không hề hay biết… hoặc với đại đa số người, dẫu lo cũng chẳng còn cách nào khác.
Ở trong mắt Lục Ngôn, thành phố X giống như một tòa cao ốc nằm ngay tại trung tâm trận động đất, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, rất nguy hiểm.
Anh quyết định sẽ báo động trước tình hình nơi này cho tổng bộ thêm vài lần, dù gì thì thành phố X cũng là tỉnh lỵ, dân số không hề ít.
Xe chạy thẳng tới trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố X.
Sau khi thẩm tra đối chiếu thẻ ID công nhân viên, vân tay và một số thứ khác, Lục Ngôn được dẫn tới khu chữa bệnh ở tận trong cùng trung tâm phòng chống.
Bệnh của rất nhiều Thiên Khải Giả đã không còn liên quan tới khoa học nên bác sĩ thường trú tại đây thật ra đều là nghiên cứu viên thuộc viện nghiên cứu.
Lục Ngôn rất thạo kết cấu khu chữa bệnh bởi đây không khác mấy hành lang bệnh viện bình thường, chỉ có cửa ra vào phòng bệnh là được đổi thành cửa sắt đặc biệt.
Mỗi khi ra vào đều cần thẻ ID của nhân viên công tác.
Phòng bệnh có khả năng cách ly ô nhiễm, đạt tới trình độ nhất định còn có thể hạn chế sử dụng năng lực thiên phú.
Khi Lục Ngôn đến nơi, nhà nghiên cứu thuộc viện nghiên cứu số 1 đã chờ từ lâu.
Đây là một ông lão mặt mày nghiêm nghị, sự kiêu ngạo bộc lộ rõ giữa hai đầu lông mày, hiển nhiên là đã ở vị trí cao một thời gian dài.
Trong quá khứ, viện nghiên cứu số 1 hoàn toàn xứng đáng với hạng đầu trong 13 viện nghiên cứu bởi nó có lịch sử lâu đời, nền khoa học công nghệ tiên tiến nhất và những cống hiến lớn lao dành cho sự nghiệp phòng chống bệnh ô nhiễm.
Thế nhưng hiện tại viện trưởng đã đưa 01 rời khỏi, các nhà nghiên cứu khác đều cảm giác được áp lực vô hình.
Đặc biệt, trên phương diện làm thực nghiệm, họ càng phải chịu nhiều sự trói buộc hơn.
Có điều loại áp lực này tạm vẫn thuộc trong phạm vi chịu đựng được.
Viện trưởng nói với bọn họ rằng ông ta muốn đưa Chó Săn đi tiến hành thực nghiệm mới, nhưng thực nghiệm này không được tổng bộ phê duyệt.
Ông ta muốn cho độ bệnh biến của Chó Săn đột phá 100.
Mọi người đều biết rằng với các số liệu như nhau, sức tấn công của vật ô nhiễm luôn mạnh hơn.
Trước kia Công Duy Bân đã từng làm một số thực nghiệm cấy ghép gen trung thành cho người biến dạng, sau đó khiến độ bệnh biến của họ vượt qua 100 để quan sát phản ứng.
Sự thật chứng minh, sau khi cấy ghép gen “Chó”, những vật ô nhiễm này đều không tấn công chủ, chứng tỏ vật ô nhiễm cũng giống những động vật khác, đều thuần hóa được.
Kết quả thực nghiệm này khiến cho các nhà nghiên cứu thuộc viện nghiên cứu số 1 thấy được hy vọng mới!
Công Duy Bân cho rằng “Thiên Khải Giả” cũng sẽ như vậy, hơn nữa so với người biến dạng, tính tự chủ của Thiên Khải Giả còn mạnh hơn, kiểm soát được ham muốn xuất phát từ nội tâm.
Chẳng qua dự án này đã vấp phải sự phản đối mãnh liệt trước nay chưa từng có của tổng bộ, liên tục gặp trở ngại.
“Muốn đạt được tiến bộ thì không thể không trả giá.” Công Duy Bân run giọng nói: “Thứ chúng ta theo đuổi chính là chân lý! Thứ chúng ta tin tưởng chính là số liệu!”
“Cái đám bảo thủ không chịu thay đổi kia không thể hiểu được! Với tốc độ phát triển của ô nhiễm hiện tại, loài người sẽ sớm bị đào thải thôi! Thiên Khải Giả cũng thế! Chỉ vật ô nhiễm mới đối đầu được với vật ô nhiễm!”
“Tôi tự nguyện trở thành người hy sinh — Lịch sử sẽ chứng minh chúng ta mới đúng.”
“Lần này tôi muốn đưa Chó Săn đi, hoàn thành thực nghiệm ấy.
Các cậu không cần phải trợ giúp tôi, lên án công khai tôi cùng những người khác là được rồi.
Viện nghiên cứu số 1 trước giờ đều là ngọn hải đăng của nền văn minh nhân loại!”
Ngày ông ta rời khỏi, toàn bộ viện nghiên cứ số 1 chìm trong sự bi tráng “Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn”.
*Dịch Thủy Ca – Kinh Kha
“Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.”
(Gió thổi đìu hiu, nước sông Dịch lạnh, Tráng sĩ một đi không trở về.)
……
……
Lục Ngôn quan sát nhà nghiên cứu này.
Ông ta tên Ngụy Thành Võ.
Đối phương cũng quan sát anh.
Mặc dù chỉ là người thường nhưng khí thế của Ngụy Thành Võ lại chẳng lép vế chút nào.
Ở viện nghiên cứu số 1, số Thiên Khải Giả ông ta từng đụng dao còn nhiều hơn cả số Thiên Khải Giả mà Lục Ngôn từng gặp.
Hệ thống quét qua ông ta: [ Ngụy Thành Võ – trưởng nhóm nghiên cứu thuộc viện nghiên cứu số 1, là kẻ theo đuôi trung thành của Công Duy Bân, từng tham gia rất nhiều thực nghiệm cải tạo cơ thể người, đồng thời thu thập những Thiên Khải Giả chưa bệnh biến hoàn toàn trong danh sách kém về làm thể thực nghiệm.
Ông ta cho rằng Thiên Khải Giả và vật ô nhiễm giống nhau, đều là quái vật.
Đây là một phần tử cực đoan thuộc phái Diều hâu*.
]
*Phái Diều hâu (War Hawk): Là một danh từ được sử dụng phổ biến trong chính trị, dùng để hình dung những cá nhân, đoàn thể hoặc thế lực chủ trương áp dụng thủ đoạn ngoại giao mạnh mẽ hoặc mở rộng quân sự tích cực.
Có một cách hiểu khác là những cá nhân, đoàn thể hoặc thế lực bảo vệ lợi ích quốc gia và dân tộc bằng thái độ hoặc thủ đoạn mạnh mẽ.
Ngược lại với “Phái Bồ câu”.
Chủ nhiệm trung tâm phòng chống cười làm lành: “Thưa ngài Lục, đây là nhà nghiên cứu cấp cao của viện nghiên cứu số 1 – ngài Ngụy Thành Võ, ngài ấy cũng là nhà nghiên cứu phụ trách cho 07 hiện tại.”
Lục Ngôn khẽ gật đầu, không tỏ thái độ gì thêm.
Ngụy Thành Võ hơi khó chịu: “Mặc dù thuộc bộ phận khác nhau nhưng tôi là nhà nghiên cứu cấp cao, là chức danh cao cấp đấy.
Cậu mới cấp C phải không? Chỉ là chức danh trung cấp thôi.
Bây giờ sao người trẻ tuổi lại chẳng lễ phép tí nào thế?”
Trong đa số các trường hợp, Lục Ngôn không phải người thích nói chuyện, nhưng điều này không có nghĩa rằng anh không biết ăn nói.
Lục Ngôn quay người, nói: “Thì ra là nhà nghiên cứu cấp cao, thất lễ rồi.
Tôi trợ giúp giải quyết hai sự kiện cấp A, một sự kiện cấp B và hai sự kiện cấp C, tương đương với gián tiếp cứu tính mạng của khoảng một trăm nghìn người.
Không biết ngài đã cống hiến gì cho nhân loại vậy?”
Cơ mặt Ngụy Thành Võ giật giật: “Giống nhau thế nào được? Quả thực nhân viên nghiên cứu chúng tôi không ra tiền tuyến, nhưng chúng tôi phát minh ra phẫu thuật dung hợp vật ô nhiễm, thuốc đặc hiệu cho Thiên Khải Giả,…vv giải quyết ngọn nguồn vấn đề bệnh ô nhiễm.
Đây không tính là cống hiến sao?”
“Đó là cống hiến của toàn bộ viện nghiên cứu, tôi không phủ nhận những cống hiến này.
Có vài thành tựu thậm chí còn được xưng là vĩ đại.” Lục Ngôn nhẹ nhàng trả lời, giọng nói dịu êm: “Nhưng… thế thì liên quan gì tới ngài chứ?”
“Tôi ──”
Chủ nhiệm bị cuộc đối thoại nồng nặc mùi thuốc súng của hai người dọa sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng: “Ngài Lục, tiến sĩ Ngụy, chúng ta vẫn nên đi xem tình hình của 07 trước thì hơn.”
Ngụy Thành Võ lạnh lùng “hừ” một tiếng, không nhiều lời nữa.
Lục Ngôn nhíu mày: “Ông ta cũng đi sao? Tôi không thích bị người quái gở nhìn lúc đang sử dụng thiên phú.”
Chủ nhiệm hít ngược vào một hơi vì kinh ngạc: “Hiện giờ tiến sĩ Ngụy là nhà nghiên cứu phụ trách…”
“Tôi là nhà nghiên cứu của y!” Khí huyết Ngụy Thành Võ dâng trào, nói không lựa lời: “Cậu là cái thá gì chứ?! Cậu chỉ là túi máu miễn phí thôi! Nếu 07 gặp vấn đề giữa chừng thì cậu chịu trách nhiệm nổi sao?!”
Mặt Lục Ngôn sa sầm xuống, anh quay người lại, hỏi: “Ở trong mắt nghiên cứu viên của viện nghiên cứu, Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành chính là túi máu, đúng không?”
Chủ nhiệm Mã cảm thấy mình đã không gồng gánh nổi tình cảnh này nữa.
Ông vội nói: “Hai vị đừng tranh cãi mà, mọi người đều đang phấn đấu vì tương lai nhân loại.
Thế này đi, tôi sẽ xin ý kiến của tổng bộ, xem xem tổng bộ quyết định ra sao…”
Nói xong, chủ nhiệm Vương mở máy nhắn tin của mình, gọi một cuộc cho tổng bộ.
“… Tóm lại, chuyện chính là như vậy.” Chủ nhiệm Vương đứng ngoài hành lang, lục tà lục tục trình bày sự việc: “Ngài Lục nói nếu tiến sĩ Ngụy đứng ngoài quan sát thì ngài ấy sẽ thôi không chữa trị cho 07 nữa; tiến sĩ Ngụy thì nhất quyết muốn đứng ngoài quan sát.”
Vài phút sau, chủ nhiệm quay lại.
Ông nhìn về phía Ngụy Thành Võ, khom lưng xin lỗi liên hồi: “Xin lỗi tiến sĩ Ngụy, độ bệnh biến của 07 đã cao quá rồi.
Lúc trước cũng do viện nghiên cứu hết cách nên mới nhờ Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành hỗ trợ.
Ngài nói có đúng không ạ?”
Khỏi phải nói cũng biết kết quả.
Vẻ mặt Ngụy Thành Võ càng ngày càng xấu, thế nhưng vài nhân viên công tác lực lưỡng đã chắn trước ông ta, ngăn giữa ông ta và Lục Ngôn.
Chủ nhiệm nói với Lục Ngôn: “Mời ngài Lục theo tôi.”
Khi đi ngang qua Ngụy Thành Võ, Lục Ngôn không nhịn được, dừng bước.
Anh tới gần ông ta, cúi người, tháo kính râm, nói khẽ bên tai Ngụy Thành Võ: “Già mà không chết thì là giặc*, hiểu rõ không? Cách xa người bệnh của tôi chút đi, tạp chủng.”
*Trích từ câu mắng người của Khổng Tử: Ấu nhi bất tôn đệ, trường nhi vô thuật yên, lão nhi bất tử thị vi tặc.
(Lúc nhỏ không tôn trọng người trên, lớn lên chẳng làm được gì ra hồn, về già mà chưa chết thì cũng thành kẻ làm hại luân thường, phong tục.)
【 Thiên phú 111 – Nói Mê 】
*
Những âm thanh ồn ào vang lên bên tai Ngụy Thành Võ.
Ông ta chỉ thấy được môi răng đóng mở của Lục Ngôn, trông như đang nói gì đó, song ông ta lại chẳng tài nào nghe rõ.
Có điều trực giác nói với Ngụy Thành Võ rằng đây không phải lời hay ho gì, ông ta “hừ” một tiếng lạnh lùng từ xoang mũi, hất tay áo bỏ đi.
Ban đầu tạp âm này không lớn lắm, thậm chí còn rất nhỏ, nếu không nghe kỹ thì sẽ không có cảm giác gì.
Ngụy Thành Võ rời khỏi trung tâm phòng chống, một mình trở về ký túc xá công nhân viên, chuẩn bị suy tính bước cải tạo tiếp theo cho 07.
Ông ta cúi đầu viết, tạp âm bên tai lớn dần, hỗn loạn không rõ nghĩa, tựa như ma quỷ lải nhải.
Ngụy Thành Võ chỉ là một người bình thường, thậm chí còn không thức tỉnh thiên phú.
Có lẽ vì nguyên nhân này hoặc vốn dĩ tâm lý ông ta đã không bình thường nên phản ứng với Nói Mê cực kỳ mãnh liệt.
Tinh thần của Ngụy Thành Võ rơi vào hỗn loạn và mờ mịt cực độ, tiếng vang ầm ĩ chói tai khiến ông ta không nhịn nổi bịt tai đầy đau đớn.
Máu trào ra từ lỗ tai và mũi Ngụy Thành Võ.
Trải nghiệm đau đớn nhất hiện lên trước mắt ông ta ── 27 năm trước, khi làm thực nghiệm tại phòng thí nghiệm, do bất cẩn nên ông ta đã bị Thiên Khải Giả biến thành vật ô nhiễm cắn đứt cánh tay.
Vật ô nhiễm chết tiệt kia.
Chẳng qua ông ta chỉ mổ bụng trực tiếp không gây tê thôi mà.
Vốn Thiên Khải Giả cũng chẳng cần gây tê.
Ngụy Thành Võ nhớ tiếp về chuyện mình gặp phải hôm nay, nội tâm đột nhiên tràn ngập căm phẫn.
Ông ta phấn đấu vì bệnh ô nhiễm cả đời, thế mà lại bị đối xử bất công tới mức này.
Đến Lục Ngôn kia cũng có thể cưỡi lên đầu ông ta làm mưa làm gió!
Tiến sĩ Ngụy bỗng cảm thấy cuộc đời này của mình quá thất bại, đúng là sống không còn gì luyến tiếc.
Vì vậy ông ta đăng một di thư trong vòng bạn bè, thể hiện thái độ thất vọng của mình với tổng bộ và thất vọng với tương lai của nhân loại.
Sau đó ông ta mở cửa sổ ra, nhảy từ tầng cao ký túc xá xuống.
…………………………………………….
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên phú 111 – Nói Mê: Khiến cho tinh thần của sinh vật rơi vào hỗn loạn, xuất hiện phản ứng xấu, ảnh hưởng với các cá thể khác biệt không giống nhau (Dưới một số tình huống cực đoan sẽ lựa chọn tự sát kết thúc khổ đau).
Đại khái là cùng loại với Cthulhu thì thầm (bị kéo đi).
Bởi chính anh cũng tò mò muốn biết rốt cuộc dáng vẻ hiện tại của Tông Viêm ra sao.
Hệ thống: [ Cậu chuẩn bị tốt tâm lý chút là được.
]
Tại cảnh trong mơ của Đường Tầm An, khuôn mặt của rất nhiều người đều trống trơn, vậy nên Lục Ngôn không khỏi chú ý tới những người có diện mạo hơn chút.
Trong ấn tượng của anh, Tông Viêm trông như hot boy sân bóng rổ trong trường cấp 3, khi cười rộ nên đôi mắt sẽ cong cong tựa vầng trăng non.
Thành phố X thuộc tỉnh Sơn Nam chính là một tỉnh lớn chuyên về chăn nuôi heo, kể cả khi bước sang thế kỷ 22 khoa học công nghệ phát triển thịnh vượng thì nơi đây vẫn là kho thịt của nhân dân cả nước.
Tình cờ là khu ô nhiễm Lò Sát Sinh nổi tiếng cũng nằm ở ngoại ô thành phố X.
Nghe nói vào một thời điểm nào đó lúc đêm khuya, chúng ta có thể thấy ở ngã tư đường một số đồ tể đuôi rắn, đầu heo cởi trần, cầm dao mổ nhuốm máu đi khắp thế giới tìm kiếm thịt heo tươi sống.
Thời tiết mùa hạ siêu nóng, thành phố X không chỉ nóng mà còn ít mưa, điều này khiến cho cá thiếu nước Lục Ngôn cảm thấy hết sức khó chịu.
Anh ngửi được mùi tanh của thịt sống thoang thoảng trong không khí khô hanh.
Khi tới gần biển sẽ ngửi thấy mùi nước biển, tới gần rừng rậm sẽ ngửi thấy mùi cỏ cây, nhưng khi đi vào thành phố X lại có cảm giác như đi vào một cửa hàng bán thịt heo.
Đám ruồi nhặng to tướng bay loạn “O o”.
Lục Ngôn vừa xuống máy bay đã đụng phải ít nhất 3 con.
Ngoài mặt anh không tỏ thái độ gì, trong lòng lại đã điên lên.
Cố dằn ý muốn quay về điểm xuất phát ngay lập tức, anh tới cửa hàng miễn thuế mua mũ và khẩu trang, đeo thêm kính râm cùng găng tay, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Lục Ngôn che chắn kín quá, khí chất lại cực kỳ nổi trội, trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố X còn điều nhân viên đến từ quân đội mặc âu phục ra tiếp đón, dẫn tới nhất thời rất giống tin nhanh sân bay của minh tinh lưu lượng nào đó.
Không ít người xung quanh bắt đầu rút điện thoại ra.
Đa phần các công việc của Thiên Khải Giả đều có thỏa thuận bảo mật, không thích hợp để quá nhiều người biết, nhân viên trung tâm lập tức giơ tay lên, nói liên tục vài câu “Mọi người đừng chụp ảnh!”.
Lời còn chưa dứt, người bao vây xung quanh ngày càng nhiều hơn.
Nhân viên không thể không dẫn theo Lục Ngôn rút lui từ lối đi đặc biệt, ngồi vào trong xe chuyên dụng.
Tiếng hệ thống cực kỳ ngứa đòn: [ Oppa ~ Ký tên cho em đi anh! Nói thật này, cậu muốn debut giới giải trí không? Mỗi ngày 2,08 triệu*(~ 7 tỷ 280 triệu tiền Việt) không phải mơ đâu, kiếm nhiều hơn hẳn so với làm việc ở tổng bộ đấy.
]
*Xuất phát từ drama Trịnh Sảng đóng phim “Thiến Nữ U Hồn”, thù lao cao tới 150tr NDT*(~525 tỷ), nhưng Trịnh Sảng chê thấp, yêu cầu tăng tới 180tr.
Cuối cùng phía làm phim trả cho cô 160tr.
Đóng phim 77 ngày, thu nhập mỗi ngày lên đến 2,08tr NDT.
Lục Ngôn không muốn để ý tới nó lắm.
Nhiệt độ cơ thể anh thấp, mặc dù đã bịt kín mít, nhiệt độ trời tháng 8 cũng cao nhưng anh lại không hề toát mồ hôi, thành ra vào tới trong xe rồi vẫn chưa gỡ đồ bảo hộ.
Nhân viên công tác đi theo hết sức xấu hổ: “Xin lỗi ngài Lục.
Thành phố X đã thế này từ mấy năm trước rồi, tổng bộ điều người tới vài lần vẫn chưa tìm ra biện pháp giải quyết.”
Lục Ngôn hỏi: “Do ‘Lò Sát Sinh’ nên mới thành vậy sao?”
Nhân viên đáp: “Khả năng cao là vậy.
Thật ra thế này vẫn còn may bởi nguồn ô nhiễm ở Lò Sát Sinh không có tính lây nhiễm, chưa thấy trường hợp nào ở thành phố X bị lây trong nhiều năm nay.
Có điều tỉ lệ người thành phố X mất tích lại tương đối cao… Hơn nữa vì sự tồn tại của Lò Sát Sinh nên tới giờ vẫn chưa xuất hiện án lệ bệnh ô nhiễm thứ 2 nào tại thành phố X.
Nhìn chung thì tình hình an ninh trật tự vô cùng tốt.”
Lục Ngôn cảm thấy nhân viên này hơi bị lạc quan quá đà, có thể do chưa từng gặp phải vật ô nhiễm.
Địa bàn của mình há lại để kẻ khác xâm chiếm, đạo lý này áp dụng cho cả nhân loại và vật ô nhiễm đều như nhau.
Dù cho thành phố X chịu được Lò Sát Sinh, Lò Sát Sinh sẽ nhịn nổi thành phố X sao?
Ở trong mắt Lò Sát Sinh, có lẽ thành phố X chính là trang trại nuôi heo nhà mình, ấy vậy mà người sinh sống trong đó vẫn hồn nhiên không hề hay biết… hoặc với đại đa số người, dẫu lo cũng chẳng còn cách nào khác.
Ở trong mắt Lục Ngôn, thành phố X giống như một tòa cao ốc nằm ngay tại trung tâm trận động đất, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, rất nguy hiểm.
Anh quyết định sẽ báo động trước tình hình nơi này cho tổng bộ thêm vài lần, dù gì thì thành phố X cũng là tỉnh lỵ, dân số không hề ít.
Xe chạy thẳng tới trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố X.
Sau khi thẩm tra đối chiếu thẻ ID công nhân viên, vân tay và một số thứ khác, Lục Ngôn được dẫn tới khu chữa bệnh ở tận trong cùng trung tâm phòng chống.
Bệnh của rất nhiều Thiên Khải Giả đã không còn liên quan tới khoa học nên bác sĩ thường trú tại đây thật ra đều là nghiên cứu viên thuộc viện nghiên cứu.
Lục Ngôn rất thạo kết cấu khu chữa bệnh bởi đây không khác mấy hành lang bệnh viện bình thường, chỉ có cửa ra vào phòng bệnh là được đổi thành cửa sắt đặc biệt.
Mỗi khi ra vào đều cần thẻ ID của nhân viên công tác.
Phòng bệnh có khả năng cách ly ô nhiễm, đạt tới trình độ nhất định còn có thể hạn chế sử dụng năng lực thiên phú.
Khi Lục Ngôn đến nơi, nhà nghiên cứu thuộc viện nghiên cứu số 1 đã chờ từ lâu.
Đây là một ông lão mặt mày nghiêm nghị, sự kiêu ngạo bộc lộ rõ giữa hai đầu lông mày, hiển nhiên là đã ở vị trí cao một thời gian dài.
Trong quá khứ, viện nghiên cứu số 1 hoàn toàn xứng đáng với hạng đầu trong 13 viện nghiên cứu bởi nó có lịch sử lâu đời, nền khoa học công nghệ tiên tiến nhất và những cống hiến lớn lao dành cho sự nghiệp phòng chống bệnh ô nhiễm.
Thế nhưng hiện tại viện trưởng đã đưa 01 rời khỏi, các nhà nghiên cứu khác đều cảm giác được áp lực vô hình.
Đặc biệt, trên phương diện làm thực nghiệm, họ càng phải chịu nhiều sự trói buộc hơn.
Có điều loại áp lực này tạm vẫn thuộc trong phạm vi chịu đựng được.
Viện trưởng nói với bọn họ rằng ông ta muốn đưa Chó Săn đi tiến hành thực nghiệm mới, nhưng thực nghiệm này không được tổng bộ phê duyệt.
Ông ta muốn cho độ bệnh biến của Chó Săn đột phá 100.
Mọi người đều biết rằng với các số liệu như nhau, sức tấn công của vật ô nhiễm luôn mạnh hơn.
Trước kia Công Duy Bân đã từng làm một số thực nghiệm cấy ghép gen trung thành cho người biến dạng, sau đó khiến độ bệnh biến của họ vượt qua 100 để quan sát phản ứng.
Sự thật chứng minh, sau khi cấy ghép gen “Chó”, những vật ô nhiễm này đều không tấn công chủ, chứng tỏ vật ô nhiễm cũng giống những động vật khác, đều thuần hóa được.
Kết quả thực nghiệm này khiến cho các nhà nghiên cứu thuộc viện nghiên cứu số 1 thấy được hy vọng mới!
Công Duy Bân cho rằng “Thiên Khải Giả” cũng sẽ như vậy, hơn nữa so với người biến dạng, tính tự chủ của Thiên Khải Giả còn mạnh hơn, kiểm soát được ham muốn xuất phát từ nội tâm.
Chẳng qua dự án này đã vấp phải sự phản đối mãnh liệt trước nay chưa từng có của tổng bộ, liên tục gặp trở ngại.
“Muốn đạt được tiến bộ thì không thể không trả giá.” Công Duy Bân run giọng nói: “Thứ chúng ta theo đuổi chính là chân lý! Thứ chúng ta tin tưởng chính là số liệu!”
“Cái đám bảo thủ không chịu thay đổi kia không thể hiểu được! Với tốc độ phát triển của ô nhiễm hiện tại, loài người sẽ sớm bị đào thải thôi! Thiên Khải Giả cũng thế! Chỉ vật ô nhiễm mới đối đầu được với vật ô nhiễm!”
“Tôi tự nguyện trở thành người hy sinh — Lịch sử sẽ chứng minh chúng ta mới đúng.”
“Lần này tôi muốn đưa Chó Săn đi, hoàn thành thực nghiệm ấy.
Các cậu không cần phải trợ giúp tôi, lên án công khai tôi cùng những người khác là được rồi.
Viện nghiên cứu số 1 trước giờ đều là ngọn hải đăng của nền văn minh nhân loại!”
Ngày ông ta rời khỏi, toàn bộ viện nghiên cứ số 1 chìm trong sự bi tráng “Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn”.
*Dịch Thủy Ca – Kinh Kha
“Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.”
(Gió thổi đìu hiu, nước sông Dịch lạnh, Tráng sĩ một đi không trở về.)
……
……
Lục Ngôn quan sát nhà nghiên cứu này.
Ông ta tên Ngụy Thành Võ.
Đối phương cũng quan sát anh.
Mặc dù chỉ là người thường nhưng khí thế của Ngụy Thành Võ lại chẳng lép vế chút nào.
Ở viện nghiên cứu số 1, số Thiên Khải Giả ông ta từng đụng dao còn nhiều hơn cả số Thiên Khải Giả mà Lục Ngôn từng gặp.
Hệ thống quét qua ông ta: [ Ngụy Thành Võ – trưởng nhóm nghiên cứu thuộc viện nghiên cứu số 1, là kẻ theo đuôi trung thành của Công Duy Bân, từng tham gia rất nhiều thực nghiệm cải tạo cơ thể người, đồng thời thu thập những Thiên Khải Giả chưa bệnh biến hoàn toàn trong danh sách kém về làm thể thực nghiệm.
Ông ta cho rằng Thiên Khải Giả và vật ô nhiễm giống nhau, đều là quái vật.
Đây là một phần tử cực đoan thuộc phái Diều hâu*.
]
*Phái Diều hâu (War Hawk): Là một danh từ được sử dụng phổ biến trong chính trị, dùng để hình dung những cá nhân, đoàn thể hoặc thế lực chủ trương áp dụng thủ đoạn ngoại giao mạnh mẽ hoặc mở rộng quân sự tích cực.
Có một cách hiểu khác là những cá nhân, đoàn thể hoặc thế lực bảo vệ lợi ích quốc gia và dân tộc bằng thái độ hoặc thủ đoạn mạnh mẽ.
Ngược lại với “Phái Bồ câu”.
Chủ nhiệm trung tâm phòng chống cười làm lành: “Thưa ngài Lục, đây là nhà nghiên cứu cấp cao của viện nghiên cứu số 1 – ngài Ngụy Thành Võ, ngài ấy cũng là nhà nghiên cứu phụ trách cho 07 hiện tại.”
Lục Ngôn khẽ gật đầu, không tỏ thái độ gì thêm.
Ngụy Thành Võ hơi khó chịu: “Mặc dù thuộc bộ phận khác nhau nhưng tôi là nhà nghiên cứu cấp cao, là chức danh cao cấp đấy.
Cậu mới cấp C phải không? Chỉ là chức danh trung cấp thôi.
Bây giờ sao người trẻ tuổi lại chẳng lễ phép tí nào thế?”
Trong đa số các trường hợp, Lục Ngôn không phải người thích nói chuyện, nhưng điều này không có nghĩa rằng anh không biết ăn nói.
Lục Ngôn quay người, nói: “Thì ra là nhà nghiên cứu cấp cao, thất lễ rồi.
Tôi trợ giúp giải quyết hai sự kiện cấp A, một sự kiện cấp B và hai sự kiện cấp C, tương đương với gián tiếp cứu tính mạng của khoảng một trăm nghìn người.
Không biết ngài đã cống hiến gì cho nhân loại vậy?”
Cơ mặt Ngụy Thành Võ giật giật: “Giống nhau thế nào được? Quả thực nhân viên nghiên cứu chúng tôi không ra tiền tuyến, nhưng chúng tôi phát minh ra phẫu thuật dung hợp vật ô nhiễm, thuốc đặc hiệu cho Thiên Khải Giả,…vv giải quyết ngọn nguồn vấn đề bệnh ô nhiễm.
Đây không tính là cống hiến sao?”
“Đó là cống hiến của toàn bộ viện nghiên cứu, tôi không phủ nhận những cống hiến này.
Có vài thành tựu thậm chí còn được xưng là vĩ đại.” Lục Ngôn nhẹ nhàng trả lời, giọng nói dịu êm: “Nhưng… thế thì liên quan gì tới ngài chứ?”
“Tôi ──”
Chủ nhiệm bị cuộc đối thoại nồng nặc mùi thuốc súng của hai người dọa sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng: “Ngài Lục, tiến sĩ Ngụy, chúng ta vẫn nên đi xem tình hình của 07 trước thì hơn.”
Ngụy Thành Võ lạnh lùng “hừ” một tiếng, không nhiều lời nữa.
Lục Ngôn nhíu mày: “Ông ta cũng đi sao? Tôi không thích bị người quái gở nhìn lúc đang sử dụng thiên phú.”
Chủ nhiệm hít ngược vào một hơi vì kinh ngạc: “Hiện giờ tiến sĩ Ngụy là nhà nghiên cứu phụ trách…”
“Tôi là nhà nghiên cứu của y!” Khí huyết Ngụy Thành Võ dâng trào, nói không lựa lời: “Cậu là cái thá gì chứ?! Cậu chỉ là túi máu miễn phí thôi! Nếu 07 gặp vấn đề giữa chừng thì cậu chịu trách nhiệm nổi sao?!”
Mặt Lục Ngôn sa sầm xuống, anh quay người lại, hỏi: “Ở trong mắt nghiên cứu viên của viện nghiên cứu, Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành chính là túi máu, đúng không?”
Chủ nhiệm Mã cảm thấy mình đã không gồng gánh nổi tình cảnh này nữa.
Ông vội nói: “Hai vị đừng tranh cãi mà, mọi người đều đang phấn đấu vì tương lai nhân loại.
Thế này đi, tôi sẽ xin ý kiến của tổng bộ, xem xem tổng bộ quyết định ra sao…”
Nói xong, chủ nhiệm Vương mở máy nhắn tin của mình, gọi một cuộc cho tổng bộ.
“… Tóm lại, chuyện chính là như vậy.” Chủ nhiệm Vương đứng ngoài hành lang, lục tà lục tục trình bày sự việc: “Ngài Lục nói nếu tiến sĩ Ngụy đứng ngoài quan sát thì ngài ấy sẽ thôi không chữa trị cho 07 nữa; tiến sĩ Ngụy thì nhất quyết muốn đứng ngoài quan sát.”
Vài phút sau, chủ nhiệm quay lại.
Ông nhìn về phía Ngụy Thành Võ, khom lưng xin lỗi liên hồi: “Xin lỗi tiến sĩ Ngụy, độ bệnh biến của 07 đã cao quá rồi.
Lúc trước cũng do viện nghiên cứu hết cách nên mới nhờ Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành hỗ trợ.
Ngài nói có đúng không ạ?”
Khỏi phải nói cũng biết kết quả.
Vẻ mặt Ngụy Thành Võ càng ngày càng xấu, thế nhưng vài nhân viên công tác lực lưỡng đã chắn trước ông ta, ngăn giữa ông ta và Lục Ngôn.
Chủ nhiệm nói với Lục Ngôn: “Mời ngài Lục theo tôi.”
Khi đi ngang qua Ngụy Thành Võ, Lục Ngôn không nhịn được, dừng bước.
Anh tới gần ông ta, cúi người, tháo kính râm, nói khẽ bên tai Ngụy Thành Võ: “Già mà không chết thì là giặc*, hiểu rõ không? Cách xa người bệnh của tôi chút đi, tạp chủng.”
*Trích từ câu mắng người của Khổng Tử: Ấu nhi bất tôn đệ, trường nhi vô thuật yên, lão nhi bất tử thị vi tặc.
(Lúc nhỏ không tôn trọng người trên, lớn lên chẳng làm được gì ra hồn, về già mà chưa chết thì cũng thành kẻ làm hại luân thường, phong tục.)
【 Thiên phú 111 – Nói Mê 】
*
Những âm thanh ồn ào vang lên bên tai Ngụy Thành Võ.
Ông ta chỉ thấy được môi răng đóng mở của Lục Ngôn, trông như đang nói gì đó, song ông ta lại chẳng tài nào nghe rõ.
Có điều trực giác nói với Ngụy Thành Võ rằng đây không phải lời hay ho gì, ông ta “hừ” một tiếng lạnh lùng từ xoang mũi, hất tay áo bỏ đi.
Ban đầu tạp âm này không lớn lắm, thậm chí còn rất nhỏ, nếu không nghe kỹ thì sẽ không có cảm giác gì.
Ngụy Thành Võ rời khỏi trung tâm phòng chống, một mình trở về ký túc xá công nhân viên, chuẩn bị suy tính bước cải tạo tiếp theo cho 07.
Ông ta cúi đầu viết, tạp âm bên tai lớn dần, hỗn loạn không rõ nghĩa, tựa như ma quỷ lải nhải.
Ngụy Thành Võ chỉ là một người bình thường, thậm chí còn không thức tỉnh thiên phú.
Có lẽ vì nguyên nhân này hoặc vốn dĩ tâm lý ông ta đã không bình thường nên phản ứng với Nói Mê cực kỳ mãnh liệt.
Tinh thần của Ngụy Thành Võ rơi vào hỗn loạn và mờ mịt cực độ, tiếng vang ầm ĩ chói tai khiến ông ta không nhịn nổi bịt tai đầy đau đớn.
Máu trào ra từ lỗ tai và mũi Ngụy Thành Võ.
Trải nghiệm đau đớn nhất hiện lên trước mắt ông ta ── 27 năm trước, khi làm thực nghiệm tại phòng thí nghiệm, do bất cẩn nên ông ta đã bị Thiên Khải Giả biến thành vật ô nhiễm cắn đứt cánh tay.
Vật ô nhiễm chết tiệt kia.
Chẳng qua ông ta chỉ mổ bụng trực tiếp không gây tê thôi mà.
Vốn Thiên Khải Giả cũng chẳng cần gây tê.
Ngụy Thành Võ nhớ tiếp về chuyện mình gặp phải hôm nay, nội tâm đột nhiên tràn ngập căm phẫn.
Ông ta phấn đấu vì bệnh ô nhiễm cả đời, thế mà lại bị đối xử bất công tới mức này.
Đến Lục Ngôn kia cũng có thể cưỡi lên đầu ông ta làm mưa làm gió!
Tiến sĩ Ngụy bỗng cảm thấy cuộc đời này của mình quá thất bại, đúng là sống không còn gì luyến tiếc.
Vì vậy ông ta đăng một di thư trong vòng bạn bè, thể hiện thái độ thất vọng của mình với tổng bộ và thất vọng với tương lai của nhân loại.
Sau đó ông ta mở cửa sổ ra, nhảy từ tầng cao ký túc xá xuống.
…………………………………………….
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên phú 111 – Nói Mê: Khiến cho tinh thần của sinh vật rơi vào hỗn loạn, xuất hiện phản ứng xấu, ảnh hưởng với các cá thể khác biệt không giống nhau (Dưới một số tình huống cực đoan sẽ lựa chọn tự sát kết thúc khổ đau).
Đại khái là cùng loại với Cthulhu thì thầm (bị kéo đi).
Danh sách chương